Tôi dùng thân phận bằng hữu để yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 我用朋友的身份爱着你

Tác giả: Ngư Luyến Lăng

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, 1x1, HE

Tình trạng bản RAW: 4 chương, hoàn

Tình trạng edit: dự kiến 2 chương / tuần

Translator: QT, Google,…

Editor: Sakwindy

……….---……….

Văn án:

Vì là bạn mới được ở cạnh em, mới được em đối xử dịu dàng như thế này.

Nếu bày tỏ hết nỗi lòng, em sẽ chấp nhận loại tình cảm đặc biệt này chứ? Một người con gái truyền thống như em có thể chấp nhận hay không đây?

Chắc là không rồi…

Để luôn được yêu em, để được nhìn thấy em hạnh phúc,… dù cho đó chỉ là thân phận bằng hữu đi nữa, tôi cũng chấp nhận để được ở bên cạnh em.

À, văn án trên là Sak tự viết ah… chứ trung văn như thế này thì khó mà có được văn án.

Mới đi dạo vòng vòng FB thì tình cờ đọc được 1 câu thế này, thấy rất giống với trung thiên này nên copy lên đây luôn (nói 1 lần nữa là cái này copy trên mạng nhé  ko phải bản quyền của Sak ah...

Đôi khi, những thứ tình cảm mập mờ giữa tình yêu và tình bạn lại khiến tụi mình hạnh phúc và vui vẻ hơn một tình yêu thật sự.

Hứa ít nhưng làm được.

Quan tâm nhau mà không hề có mục đích gì.

Tự nhủ là thế…

Nhưng nhiều lúc cũng thoáng buồn khi thấy ai đó đi cạnh người khác, nói cười vui vẻ với ai khác…

Ai đó có biết không?

Tôi cần ai đó nhiều lắm…

……….---……….

Đôi lời:

Truyện này ngắn nên Sak sẽ edit nhanh thôi (chắc trong 2 tuần là xong)…. Mà edit cũng khá dễ nữa (chứ ko như “Hiền Thê Lương Phụ”, một ác mộng và lựa chọn sai lầm khi edit bộ này đầu tiên ). Tuy vậy thì truyện này lại kể bằng ngôi thứ nhất, nên chắc edit sẽ ko hay đâu.

Sak quyết định edit truyện “Tôi dùng thân phận bằng hữu để yêu em” vì rất đồng cảm với truyện… nhưng có thể nhiều người sẽ ko thích truyện này lắm vì nhân vật chính quá nhát gan và để tình yêu của mình trôi đi theo năm tháng. Nhưng thử hỏi nếu trong hoàn cảnh như vậy, có mấy ai can đảm thổ lộ hết tình cảm của mình để rồi đánh mất người mình yêu?

Chương 1

Tôi tên Gia Cát Phàm, là cháu gái yêu thương nhất của thương nhân nổi tiếng Gia Cát Hùng.

Tháng trước, ba mẹ tôi đã qua đời sau một tai nạn máy bay. Sau chuyện này, ông nội càng dồn hết tình thương mà ông dành cho ba sang cho tôi. Ông nội nói muốn bồi dưỡng tôi thành người nối nghiệp xuất sắc hơn cả ba, sau đó đem toàn bộ gia sản mà ông phấn đấu cả đời để chuyển giao cho tôi. Nhưng kỳ thật, tôi cùng ba giống nhau, đều không phải thật tâm nguyện ý tiếp nhận trách nhiệm rất to lớn này.

Tôi nghĩ hiện tại ba mẹ đang sống bên nhau rất hạnh phúc ở trên thiên đàng. Tôi cũng muốn rời khỏi nhà ông nội, trở về Trung Quốc, đến sống tại nơi mà ba mẹ đã gặp nhau và yêu nhau. Trước đây, cứ đến ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ thì gia đình ba người chúng tôi đều trở lại đó để sống vài ngày. Một tuần nữa, chính là ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ. Cố lấy hết dũng khí, rốt cuộc tôi cũng quyết định nói điều ấp ủ đã lâu này với ông nội. Vì thế, tôi đi tới phòng của ông, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai vậy?” Ông nội hỏi.

“Là cháu, Tiểu Phàm đây. Cháu có việc muốn nói với ông ạ.”

“Vào đi.”

Tôi mở cửa đi vào, liền thấy ông nội đang xem ảnh chụp của ba.

“Ông à.”

“Tiểu Phàm có chuyện gì muốn nói với ông sao?”

“Ông nội… Một tuần nữa chính là ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ cháu. Cháu muốn trở về Trung Quốc, đem hài cốt của ba mẹ đến chôn ở nơi quen thuộc của ba mẹ. Sau đó… cháu muốn được ở lại đó ạ. Cháu muốn sống tại căn hộ mà ba mẹ đã mua ở đó.”

“Cái gì? Cháu muốn rời khỏi đây, rời khỏi ông sao? Vì sao lại thế? Nếu cháu tiếp tục sống ở đây, cháu có thể hưởng nền giáo dục tốt nhất, sử dụng những thứ tốt nhất, mọi thứ đều là thứ tốt nhất… haizz… Ông còn muốn bồi dưỡng cháu trở thành người nối nghiệp xuất sắc nhất nữa.”

“Ông à, cháu chỉ muốn sống ở nơi đó một vài năm, đây là dự định mà lúc sinh thời, ba mẹ cháu đã chuẩn bị rất nhiều cho việc này. Tuy lúc này ba mẹ đã mất, nhưng cháu vẫn muốn hoàn thành nó ạ.”

Ông nội trầm mặc một lúc, nói: “Là như vậy sao? Là ước muốn của ba cháu sao? Ông biết rồi. Ông sẽ sắp xếp mọi chuyện cho cháu.”

“Ông nội à, không cần đâu ạ. Ba cháu đã chuẩn bị mọi thứ hết cả rồi, chỉ còn thiếu một chuyện duy nhất là chưa nói với ông mà thôi.”

“Đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi sao? Xem ra cả gia đình cháu đã sớm quyết định sẽ rời khỏi nơi đây, có phải hay không?”

“Không phải ạ. Kỳ thật, tiềm năng phát triển của Trung Quốc là rất lớn. Hơn nữa, chúng ta chẳng phải cũng là người Trung Quốc hay sao? Cho nên ba cháu muốn trở về đó để phát triển sự nghiệp của ông ra nữa ạ.”

“Ông biết rồi. Ba cháu luôn là người nhìn xa trông rộng. Cháu cũng thông minh giống ba cháu, nhưng ông vẫn thật sự lo lắng nếu để cháu ở đó chỉ một thân một mình như thế. Dù sao cháu chỉ mới 15 tuổi.”

“Ông yên tâm đi ạ. Cháu sẽ chú ý chăm sóc tốt bản thân. Ông biết đấy, cháu là con gái của ba cháu mà, cháu sẽ không làm mọi người thất vọng đâu. Ngoài ra, đây cũng không phải lần đầu tiên cháu ở nơi đó. Nếu ông rãnh, ông có thể đến đó thăm cháu, và vào những dịp nghỉ lễ, cháu cũng sẽ về đây thăm ông.”

“Ông biết khả năng xoay xở của cháu. Tính tình của cháu còn quật cường hơn cả ba cháu, cháu đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Ông à, ông đã đồng ý rồi phải không ạ? Cám ơn ông. Cháu yêu ông.” Sau đó, tôi cao hứng chạy sang ôm chầm lấy ông.

Hai ngày sau, chú dẫn tôi cùng tro cốt của ba mẹ đi đến thành phố này. Mặc dù, nơi đây không phải là một thành phố lớn, nhưng nó lại làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ vì đây là nơi mà mẹ tôi đã lớn lên, là nơi mà ba mẹ gặp gỡ và quen nhau. Mẹ đã từng nói: chuyện may mắn nhất xảy ra trong cuộc đời mẹ chính là có cơ hội gặp được người tuyệt vời như ba.

Đúng ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ, tôi đem tro cốt của ba mẹ an táng ở mộ phần đã chuẩn bị trước, đứng tại nơi đây có thể nhìn thấy được toàn bộ thành phố này. Tôi đứng trước mộ phần ba mẹ, nói: “Ba mẹ à, chắc hiện giờ ba mẹ rất hạnh phúc, đúng không? Tiểu Phàm đã mang ba mẹ trở về nơi quen thuộc của ba mẹ rồi đây. Về sau, con sẽ thường xuyên đến đây thăm ba mẹ.”

Trong căn hộ ba mẹ đã mua, khắp mọi nơi đều gợi cho tôi nhớ đến những ký ức mà gia đình ba người chúng tôi đang hưng phấn trang trí cho tổ ấm mới. Nơi này cũng không lớn lắm, chỉ là một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách; nhưng đây lại là ngôi nhà mà ba mẹ đã để dành suốt hai năm mới mua được, mọi trang hoàng trong phòng cũng đều do ba mẹ tự tay thiết kế. Ba mẹ luôn là người làm việc chăm chỉ, dù là người có tiền nhưng không bao giờ ra vẻ là người giàu có.

Tôi được kế thừa những gien tốt đẹp nhất của ba mẹ, có được chiều cao và dáng vẻ thanh mảnh của ba cùng khuôn mặt xinh đẹp của mẹ; có được sự thông minh cùng tính cách trầm ổn của ba cùng tính cẩn thận và sự ôn nhu chăm sóc của mẹ. Vì ba mẹ, nhất định tôi phải sống cho thật tốt, bởi vì tôi chính là kết tinh tình yêu của ba mẹ.

...

Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè ba mẹ mà tôi thuận lợi chuyển đến học tại trường cấp 2 tốt nhất tại thành phố đó, chính thức nhập học vào đầu tháng ba. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên. Tôi đi theo chủ nhiệm lớp đi đến phòng học. Thầy chủ nhiệm muốn tôi tự giới thiệu trước lớp, nên tôi đứng ở giữa bục giảng, nói vài lời đơn giản: “Tớ tên là Gia Cát Phàm, mới từ X quốc trở về đây, cho nên nếu tớ có điều gì không hiểu, mong các bạn sẽ giúp đỡ cho tớ.”

Khi tôi giới thiệu xong, thầy chủ nhiệm liền sắp xếp vị trí chỗ ngồi trong lớp cho tôi. Ngồi cùng bàn với tôi là một bạn gái rất đẹp, có tên là Lâm Văn. Khi bước vào ngồi gần bên người nàng ấy, tôi chợt ngửi thấy một hương thơm rất dễ chịu, một hương thơm làm cho tôi có cảm giác thật an tâm. Đợi cho tôi ngồi an ổn vào chỗ của mình, nàng quay sang thản nhiên mỉm cười với tôi, một nụ cười tuyệt đẹp. Sau đó, tôi mới biết nàng là lớp trưởng.

Trong buổi học đó, rất nhiều người trong lớp quay sang nhìn tôi. Tiết học đầu tiên vừa kết thúc, xung quanh bàn học của tôi liền bị vây quanh bởi rất nhiều người bạn cùng lớp, đa số đều là bạn nữ. Tôi có điểm được sủng ái mà lo sợ khi cùng các bạn ấy nói chuyện. Rồi sau đó, cứ sau mỗi tiết học, tình trạng như vậy cứ lặp lại. Cuối cùng, buổi học sáng kết thúc bằng tiết thể dục với bài tập chạy 800m. Chuyện này đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Tế bào vận động của tôi rất tốt. Không những thế, vì gia thế của gia đình cùng quan hệ gia tộc đã bắt buộc tôi ngay từ nhỏ phải học võ thuật để phòng thân. Chính vì thế, thể lực đối với tôi mà nói rất dồi dào. Tôi đã chạy xong 800m phần mình nhưng các bạn cùng lớp với tôi đều chỉ mới chạy được một nửa. Thầy thể dục liền nhìn tôi nói: “Em thật đúng là một vận động viên tiềm năng đấy. Thầy nói không sai đâu”. Tôi cười, không trả lời, sau đó, đi đến một bên nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, một giọng nói vang lên sau lưng: “Chào cậu! Hồi nãy, cậu thật lợi hại nha.”

Tôi ngẩng đầu lên, nói: “Cậu quá khen rồi.”

“Tớ tên là Hạ Lê. Tụi mình làm bạn với nhau đi.” Giọng nói ấy lại tiếp tục nói.

“Được. Tớ tên Gia Cát Phàm.” Tôi vươn tay ra để bắt tay nàng.

“Tớ biết tên cậu là gì rồi, buổi sáng không phải cậu đã đứng trước lớp giới thiệu rồi sao? Tụi mình học cùng lớp đấy.”

“Thế à? Thật xin lỗi.”

“Không sao đâu. Ha ha.”

Lúc này, tôi mới cẩn thận quan sát người đang đứng trước mặt mình, là một cô gái thật đáng yêu. Một lát sau, thầy thể dục thổi còi ra lệnh tập hợp.

Tan học, khi đã thu thập xong hết mọi thứ, tôi đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghe tiếng Hạ Lê hỏi: “Gia Cát Phàm này, nhà cậu ở đâu thế?”

“Trong khu Hoành Phát. Mà có chuyện gì không?” Tôi trả lời.

“Vậy cậu cùng đường với Văn rồi ah… Nhà cậu ấy cũng ở trong khu Hoành Phát đấy. Tụi mình có thể cùng nhau đi về chung một đoạn, nhà tớ trong khu Kiểm Viện.” Nàng cao hứng nói.

“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi.” Không hiểu sao trong lòng tôi lại rất cao hứng khi nghe Hạ Lê nói như thế, là vì Văn sao? Tôi liền quay sang hỏi Văn: “Văn này, tụi mình có thể về nhà cùng nhau không?”

“Được chứ. Vậy về sau, tụi mình sẽ đi học chung và ra về chung nhé.” Nàng cười cười nói.

Chỉ mình Văn đạp xe đạp đến trường, nên ba người chúng tôi đành đi bộ đến nhà Hạ Lê. Sau khi chia tay nàng, Văn hỏi tôi: “Cậu biết chạy xe đạp không?”

“Đương nhiên biết ah…” Tôi liền ngồi lên yên trước, rồi quay sang vỗ vỗ vào yên sau, ý bảo nàng mau ngồi lên. Nàng cười, ngồi lên yên, hai tay nàng ôm lấy thắt lưng của tôi. Mặt tôi chợt đỏ lên một chút, may mắn nàng ngồi ở phía sau nên không nhìn thấy được biểu hiện này của tôi. Tôi lấy lại bình tĩnh, nói: “Xuất phát thôi.”

“Tớ có thể gọi cậu là Phàm, được không?” Văn hỏi.

“Được ah... Không phải nãy giờ tớ cũng gọi cậu là Văn đấy thôi.”

“Ha ha. Phải rồi ah… Phàm này, nhà cậu có bao nhiêu người thế?”

“Chỉ có mình tớ thôi.” Tôi buồn bã nói.

“Sao lại như thế? Cha mẹ cậu đâu?”

“Ba mẹ tớ đã mất hai tháng trước. Vì thực hiện nguyện vọng của ba mẹ mà tớ mới quay về sống ở đây đấy.” Tôi thản nhiên nói, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi đầy mặt.

“Thật xin lỗi.” Nói xong, nàng ôm chặt tôi, dựa người sát vào lưng tôi.

“Không sao đâu.”

Sau đó, chúng tôi không mở miệng nói chuyện với nhau nữa. Tôi lẳng lặng đạp xe về nhà.

“Đến nơi rồi.” Tôi nói.

“Cậu ở căn hộ số mấy?” Văn hỏi.

“À, số 602.”

“Thế à? Vậy tụi mình là hàng xóm rồi. Nhà tớ ở 601 đó.”

“Thật sao? Tụi mình thật có duyên ah…”

“Uh. Mà sao lúc trước tớ chưa bao giờ gặp cậu cả nhỉ? Tớ còn nghĩ nhà đối diện không có người ở nữa đấy.”

“Tớ mới dọn đến chưa đến một tuần mà.”

“Thế à? Vậy đi thôi. Trưa này đến nhà tớ ăn cơm đi.” Tôi bị nàng kéo vào thang máy.

“Không tốt lắm đâu… nhà cậu chắc đã nấu cơm xong hết rồi. Tớ về nhà tự nấu ăn cũng được mà.”

“Không sao đâu. Tụi mình là bạn ah… đừng có ngại.”

Tôi không nói gì nữa, ngoan ngoãn đi theo về nhà nàng.

“Ba mẹ ơi, con về rồi đây. Con còn dẫn bạn con về nhà ăn cơm nữa đó.”

“Sao con không nói sớm cho mẹ biết? Vậy để mẹ chuẩn bị thêm một phần cơm nữa.” Tôi chỉ nghe giọng nói mẹ của Văn từ phòng bếp vọng ra.

Nhà Văn rộng hơn nhà tôi, là một căn hộ bốn phòng ngủ - một phòng khách. Gia đình nàng có bốn người: ba mẹ, anh trai nàng và nàng. Phòng ngủ của Văn được sắp xếp rất gọn gàng, có cả một kệ sách chất đầy sách nằm trong góc phòng. Tôi đem túi xách để trong phòng nàng, rồi liền cùng nàng ra phòng khách. Lúc ăn cơm, Văn giới thiệu tôi với người nhà của nàng.

“Bạn ấy là Gia Cát Phàm. Hôm nay vừa mới chuyển đến trường học của con, hơn nữa còn ở nhà đối diện gia đình mình nữa đó, nên hai đứa con mới về nhà cùng nhau như thế này.”

“Thật không? Trùng hợp đến vậy sao? Cháu ở nhà đối diện à? Hôm nào đó, cháu nhớ nói với ba mẹ cháu đến đây cùng nhau ăn cơm nhé, để mọi người gặp mặt lẫn nhau.” Ba Văn ôn tồn nói.

“Có mình cháu ở đó thôi ạ.” Sau đó, tôi cúi đầu ăn cơm.

Văn dùng một ánh mắt hướng đến người nhà của nàng lắc đầu, sau đó mọi người không ai mở miệng nữa cả. Cơm nước xong, tôi tạm biệt mọi người để trở về nhà mình, căn hộ chỉ có mình tôi.

Hai giờ chiều, tôi đang chuẩn bị đi học thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Là Văn, tôi vội mở cửa ra.

“Tớ đến gọi cậu cùng nhau đi học này.” Văn mỉm cười nói.

“Tớ cũng đang định đi tìm cậu đó. Vậy đi thôi.”

Văn mỉm cười rất mê người. Tôi phát hiện tôi rất thích cô gái này, chỉ cần ở bên người nàng, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Văn là người con gái xinh đẹp, tính tình lại tốt, học tập thì giỏi, cho nên bạn bè của nàng rất nhiều. Bởi vì tôi trở thành bạn thân của Văn, nên bạn thân của nàng: Hạ Lê, Trần Thi Kỳ, Đặng Thế Đình - cũng trở thành bạn thân của tôi. Năm người chúng tôi cả ngày ở bên nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau cười đùa vui vẻ. Tôi dạy các nàng ấy tiếng Anh, các nàng dạy lại tôi các môn khác trong chương trình học. Nhờ bản chất thông minh nên tôi nắm bắt kiến thức rất nhanh. Trong kỳ thi cuối học kỳ hai, Văn đứng thứ nhất, tôi đứng thứ hai. Chuyện này làm giáo viên và bạn cùng lớp đều rất kinh ngạc. Văn và các nàng đều hỏi tôi: tại sao tôi lợi hại đến như thế. Tôi chỉ cười nói: nhờ các nàng là giáo viên giỏi. Các nàng không tin điều tôi nói.

Ba tháng sau khi quen biết các nàng, vào đầu tháng sáu, năm người chúng tôi hẹn nhau sẽ cùng đăng ký vào trường trung học trọng điểm thành phố.

...

Kì nghỉ hè, tôi trở về thăm ông, chú và một ít bạn bè hồi xưa. Khi trở lại Trung Quốc, tôi đều đã chuẩn bị một phần quà cho mỗi người các nàng. Nhưng riêng quà của Văn là món quà tôi đặc biệt tỉ mỉ chọn lựa - đó là một bộ ấm trà pha lê thật tinh xảo. Nàng đã từng nói muốn có một bộ như thế này.

Ở bên ông nội ngây ngốc một tháng, tôi liền vội vã trở về.

[Văn, tớ rất nhớ cậu… rất nhớ… rất muốn gặp cậu. Hình như cảm tình tớ dành cho cậu… không chỉ là thích… mà còn là yêu.]

Chương 2

Vừa đến sân bay, tôi liền đi thẳng đến nhà Văn. Ấn chuông cửa, là Văn mở cửa. Văn vừa mở cửa ra, tôi liền nhào đến ôm nàng, nói: “Văn, tớ rất nhớ cậu. Tớ đã về rồi đây.”

Văn vỗ vỗ vào lưng tôi, cười nói: “Tớ cũng rất nhớ cậu. Mà sao cậu về đây mà không nói trước cho tụi tớ biết để tụi này đi đón cậu vậy?”

“Là do tớ đột nhiên muốn quay về cho nên không có biết ngày chính xác để nói cho các cậu biết trước ah... À, mà tớ có mua quà cho cậu đấy.” Nói xong, tôi liền cúi người mở túi đang nằm dưới đất, lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn cho Văn. Văn vui vẻ mở quà, trong ánh mắt nàng, tôi nhìn thấy được sự yêu thích của nàng đối với món quà tôi đã mua.

Văn hưng phấn nói: “Thật đẹp quá. Tớ rất thích món quà cậu đã mua cho tớ. Cám ơn Phàm nhiều nha.”

“Chỉ cần cậu thích là tốt rồi.” Tôi vui vẻ nói: “Mà giờ tớ mệt quá. Chắc tớ về nhà nghỉ ngơi một chút đây. Cậu giúp tớ hẹn mấy cậu ấy một ngày nào đó gần đây sẽ tụ họp nhé.”

“Được. Khi nào tớ đặt lịch xong sẽ nói cho cậu biết ngay.”

Sau đó, Văn nhìn theo tôi vào tận nhà rồi mới an tâm quay vào nhà nàng.

Về nhà, tôi cũng không định nghỉ ngơi nhiều, chỉ tắm rửa một chút liền chạy xe đi thăm mộ của ba mẹ.

“Ba mẹ à, Tiểu Phàm đến gặp ba mẹ đây. Sức khỏe của ông vẫn còn tốt lắm. Tập đoàn của gia đình mình được chú quản lý cũng ổn lắm ạ. Ba mẹ cứ yên tâm đi nhé. Con muốn nói với ba mẹ một chuyện này: con… đã yêu một bạn gái… Cậu ấy rất được ạ, tính tình tốt lắm đấy… nhưng con biết con không thể thổ lộ với cậu ấy rằng con yêu cậu ấy được. Hiện giờ, xã hội Trung Quốc vẫn còn cổ hữu lắm, không thể tiếp thu loại tình yêu khác thường như thế này đâu… Con sợ nếu con nói ra sẽ mất đi cậu ấy… cho nên con chỉ có thể sử dụng thân phận ‘bằng hữu’ để yêu cậu ấy mà thôi… chỉ cần có thể được ở bên cạnh cậu ấy cũng đã đủ làm con cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”

Sau đó, tôi cùng ba mẹ lặng ngắm ánh hoàng hôn khuất bóng xa xa đường chân trời rồi mới về nhà.

Vừa ra khỏi thang máy, tôi liền nhìn thấy Văn đang đứng ấn chuông cửa nhà tôi.

“Văn.” Tôi gọi nàng.

“Sao cậu lại đi ra ngoài thế?”

“Tớ… đói bụng nên đi ra ngoài kiếm gì đó để ăn ấy mà.” Kỳ thật từ khi đáp máy bay đến giờ, tôi chưa ăn bất cứ cái gì, thật sự rất đói ah…

“Vậy cậu ăn chưa thế? À… mấy cậu ấy nói ngay buổi tối sẽ đến nhà cậu chơi đấy. Đã lâu không gặp nên các cậu ấy đều nhớ cậu.”

“Ha ha. Mấy cậu ấy muốn gặp tớ đến như thế ah… Tớ có điểm được sủng ái mà lo sợ nha.” Thật may nhà tôi hàng tuần đều có người định kỳ đến dọn dẹp, nên dù tôi đã đi một tháng, nhà không có ai ở nhưng vẫn rất sạch sẽ, “Vậy tụi mình đi siêu thị mua chút đồ ăn đi, để khi các cậu ấy đến còn có cái để ăn ah…”

“Được, đi thôi.” Sau đó Văn kéo tôi vào thang máy.

Vào siêu thị, hai đứa tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, cảm thấy đầy đủ cả mới an tâm về nhà. Vừa bước chân vào nhà không lâu thì tiếng chuông cửa liền vang. Các nàng ấy đã đến nhà, bởi vì đây là lần đầu tiên các nàng vào nhà tôi nên có rất nhiều thứ mới mẽ để giới thiệu cho các nàng.

“Woa… nhà lớn thật đấy.”

“Woa… đèn trần đẹp quá.”

“Woa… ban công có vị trí tốt nha.”

Lê không ngừng vừa đi vừa cảm thán.

“Woa… cậu có nói quá không thế. Lần đầu tiên Văn đến nhà tớ cũng không có biểu hiện ngạc nhiên cỡ cậu đâu nha.” Tôi cười nói. Những vật dụng trong nhà đều là do mẹ chọn lựa kỹ lưỡng rồi cẩn thận sắp xếp lên.

“Cậu đừng có so sánh ngược ngạo như thế nữa có được không ah… Tớ với Văn có phải cùng dạng người đâu.” Lê tìm cớ để chống chế.

Nhưng đúng thật là… Lê là người rất hoạt bát, luôn thích những chuyện náo nhiệt; trong khi đó, Văn là người luôn ôn nhu và biết quan tâm đến người khác.

Tiếng ‘rột rột’ từ bụng tôi vang lên kháng nghị. Văn đứng gần bên cạnh tôi nên nghe thấy được, liền quay sang hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn cơm à?”

Tôi không dám nói dối nàng, nên đành nói thật: “Uh… tớ đi thăm ba mẹ, khi trở về nhà thì liền nhìn thấy cậu.”

“Chưa ăn sao cậu không nói ngay từ đầu. Haizz… để tớ đi nấu cho cậu một bát mì.” Nói xong, nàng thật sự xuống phòng bếp nấu một tô mì cho tôi.

Tuy rằng đó chỉ là một tô mì ăn liền, nhưng trước sự ôn nhu chăm sóc của nàng vẫn làm tôi cảm động nói không ra lời.

“Xong rồi đấy. Ăn đi.” Lời nói nhẹ nhàng vang lên.

“Ừ. Cám ơn.”

“Có cái gì thơm quá ta?” Lê tìm mùi hương tiến vào phòng bếp.

“Phàm chưa ăn gì hết nên tớ nấu cho cậu ấy một bát mì ấy mà.” Văn trả lời.

“Thế à. Sao trễ thế này rồi mà cậu còn chưa ăn nữa? Cậu thật chả biết cách tự chăm sóc bản thân mình gì hết ah… Hay là để tớ đến nhà cậu ở chung nhé?”

“Đại tiểu thư Hạ Lê ơi, cám ơn hảo ý của cậu, nhưng tớ chỉ dám nhận tấm lòng của cậu thôi nha.”

“Cậu nói vậy là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net