Trà xanh xứng với thanh mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 绿茶配青梅

Tác giả: Thuận Mao Lư

Thể loại: hiện đại, thanh mai x thanh mai, gái trà xanh x gái tâm cơ, đoản thiên

Edit: Shalya

Văn án:

Trà xanh với thanh mai, trời sinh là một đôi; Trà xanh nên duyên với thanh mai, đây là lần đầu tiên...... Cạch !

Gái trà xanh gặp gái tâm cơ, gái này còn đen hơn gái kia! Diệp Thuần vốn muốn im lặng làm một gái trà xanh, nhưng sau khi gặp gỡ gái tâm cơ thanh mai, cô thấy toàn thân đều khó chịu!  

...oOo...

Chương 1

Diệp Thuần mặc một bộ váy liền thân màu trắng đứng bên vệ đường trước cổng trường, gió thổi tung mái tóc đen mềm mại, cô khép hờ mắt lẳng lẳng chờ đợi, thoạt nhìn cô giống hệt như nữ chính Mary Sue trắng trong thuần khiết trong shoujo manga, nhu nhược thuần khiết tới mức tận cùng.

Đám nam sinh đi ngang qua cô đều quay đầu lại nhìn, tưởng tượng nếu mình có một cô bạn gái thanh thuần xinh đẹp vậy thì sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ tới những ánh mắt cực kì hâm mộ đó, nam sinh lại giãy giụa trong lòng: Có nên đi qua bắt chuyện không?

Đang giãy dụa, chợt một chiếc xe màu đỏ đầy phong cách lướt qua nam sinh, để lại một trời bụi đất, sau đó chiếc xe lấy tốc độ khó thể hình dung lùi ngược về, cuối cùng dừng trước mặt Diệp Thuần.

Nam sinh thấy thế, thở dài:"Cho dù bảy chú lùn có tốt với công chúa Bạch Tuyết thế nào, cũng chẳng thể bằng một nụ hôn của hoàng tử, quả nhiên trong mắt các nữ thần luôn chỉ có hoàng tử."

Gã trai chạy xe làm động tác tháo kính đen cực cool, mặt đểu cáng nói với nói với Diệp Thuần:"Mĩ nữ, đang chờ ai à?"

Diệp Thuần nghe vậy, ngẩng đầu nhìn gã, khẽ gật đầu, rồi lại cuối đầu xuống.

Gã nọ thấy Diệp Thuần nhu nhược thế, bỗng nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ cô.

"Tôi làm em sợ hả?" Giọng gã dịu đi "Xin lỗi, em đẹp quá, làm tôi chẳng thể rời mắt được."

Diệp Thuần lại ngẩng mặt nhìn gã, xong lại cuối thấp đầu xuống, má nổi lên hai rặng mây đỏ.

Gã trai càng nhìn càng thích, bước vội xuống xe, định lại chỗ Diệp Thuần, nhưng cô lập tức lui ra sau vài bước, giữ khoảng cách nhất định với gã.

Diệp Thuần sợ gã lại gần mình hơn, bối rối nói:"Anh...... Anh đừng bước lại đây."

Lúc nói câu này, giọng Diệp Thuần run lên, lại mềm mại, nghe vào tai làm người ta nhịn không được muốn yêu thương cô.

Gã trai đi lại đứng cạnh xe, cười nói:"Em có biết em hấp dẫn thế nào không, chưa chắc sau này tôi sẽ gặp được một cô gái đẹp như em."

Diệp Thuần nhìn chằm chằm gã một lúc, mới rũ mắt cười nói :"Bình thường anh vẫn nói chuyện với mấy đám con gái thế này à?"

Gã trai nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đứng đắn đáp:"Em là thiên sứ lạc bước xuống thế gian này chăng?"

Diệp Thuần dưới ánh nhìn chăm chú của gã, mặt càng đỏ thêm.

Gã mở cửa sau xe ra, làm động tác mời, vô cùng lịch thiệp nói:"Thiên sứ đáng yêu, tôi có vinh hạnh mời em đến quán cà phê đối diện ngồi một lát không."

Diệp Thuần vén tóc mai ra sau tai, cười ngượng ngùng đáp:"Nhưng em đang đợi bạn......"

Gã trai lập tức móc điện thoại ra, dặn dò vài câu với người bên kia, xong mới nói với Diệp Thuần:"Tôi đã nhờ người tới, lát nữa bạn em ra, anh ta sẽ dẫn bạn em tới quán cà phê tìm em."

Diệp Thuần không có lý do cự tuyệt, cười cười bước lên xe. Ngay lúc gã trai chuẩn bị đóng cửa xe, một bóng người màu lam đột nhiên lao tới, giữ chặt cửa xe, mắng cho gã một trận:"Anh là ai, đang làm gì, tính bắt cóc gái nhà lành à?"

Nói xong, liền kéo Diệp Thuần ra ngoài.

Gã trai nhìn người đang mắng mình kia, mặt đen như đáy nồi, gã chưa từng bị ai mắng thế này, huống chi còn là một con nhóc chưa cai sửa.

Diệp Thuần thấy thế, vội cười làm lành:"Xin lỗi, đây là bạn thân từ nhỏ của em, cô ấy chỉ là quá lo cho em mới thất lễ như vậy, anh đừng so đo với cô ấy."
Hạ Thụy mặc kệ cô nói mấy câu đó, quẳng cho gã trai vẻ mặt 'đừng chọc tôi', rồi kéo Diệp Thuần đi mất.

Mãi khi kéo Diệp Thuần về tới phòng ngủ, Hạ Thụy mới thả tay ra, hổn hển nói:"Trời ạ, làm tớ sợ muốn chết, gã trai đó nhìn không dễ chọc chút nào."

Diệp Thuần bực bội nhìn nhỏ, cả giận nói:"Cậu muốn làm cái quái gì thế?"

Hạ Thụy nhún vai:"Làm gì đâu! Mẹ cậu bảo tớ phải chăm sóc cậu mà."

Diệp Thuần cắn răng:"Mẹ nó, bà đây cần cậu lo à? Tớ làm gì là quyền của tớ, cậu còn tới phá thì chờ đó mà xem." Nói rồi, Diệp Thuần vươn chân đạp ngã cái ghế bên cạnh.

Giờ cô làm gì còn dáng vẻ của một nữ thần, rõ là cô ả đanh đá mà. Kỳ thật từ lúc nhìn thấy Hạ Thụy cô đã chẳng còn chút hình tượng nữ thần gì rồi.  

Chương 2

Diệp Thuần và Hạ Thụy quen nhau từ hồi còn nhỏ xíu, nhà hai người cùng khu, có thể nói là chơi với nhau từ bé đến lớn.

Trước đây quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng từ sau khi tốt nghiệp trung học, nhà Diệp Thuần chuyển đi, họ không học chung trường phổ thông, nói cũng khéo, tuy hai người không học chung trường phổ thông, nhưng lại học chung trường đại học.

Lúc nhận được thư báo trúng tuyển, bà Hạ đi khoe khắp nơi bao gồm cả mẹ Diệp Thuần, mẹ Diệp Thuần sau khi nghe ngóng, phát hiện hai người học chung ngành, dứt khoát kéo hai người lại, để cả hai chăm sóc nhau.

Diệp Thuần vốn không nghĩ nhiều, trong mắt cha mẹ cô luôn là bé ngoan, chưa từng ngỗ nghịch làm trái ý họ, cứ thế, hai người xin hợp phòng ktx.

Lúc đầu còn chưa sao, hai người không có nhiều đề tài chung, Diệp Thuần còn giữ được hình tượng yếu đuối thanh thuần của mình, thế rồi chẳng biết tự bao giờ, Hạ Thụy bắt đầu nhằm vào cô, cô làm gì nhỏ đều xen vào, cô thấy cứ tiếp tục thế này, hình tượng nữ thần của mình chắc sẽ mất sạch, quan trọng nhất là từ sau khi Hạ Thụy xuất hiện, cô chưa từng câu được con cá lớn nào hết.

Hạ Thụy chết thiệt.

Diệp Thuần mắng thầm một câu.

Hạ Thụy hiển nhiên chẳng thèm để ý Diệp Thuần đang nói gì, lặng lẽ dựng cái ghế cô vừa đá lên, đặt về vị trí cũ.

Diệp Thuần thấy nhỏ làm thế, càng tức tối, mở miệng mắng ngay:"Cuộc đời cậu rốt cuộc có theo đuổi cái gì không hả?"

Hạ Thụy nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời:"Có."
Diệp Thuần quả thực tức muốn chết rồi, lòng nghĩ sao mà con nhỏ này không biết nhìn mặt người khác gì hết vậy trời? Nếu cơn giận có thể hình tượng hóa, dám Hạ Thụy đã bị nổ banh xác.

"Tớ khuyên cậu đấy, đừng nghĩ tới chuyện câu cá lớn nữa, trong trường có hàng tá nữ sinh lén mắng cậu là gái trà xanh đó." Hạ Thụy đột nhiên mở miệng, nói thấm thía.

Diệp Thuần trợn mắt liếc nhỏ một cái:"Đồ điên."

Hạ Thụy không để trong lòng, nhỏ quay sang dọn dẹp phòng rồi trèo lên giường đọc sách, phút cuối còn nói với Diệp Thuần:"Tối ăn cơm chung."

Diệp Thuần đang điên tiết, bị Hạ Thụy dùng hai ba câu cản lại, như thể đang chuẩn bị đánh một cú nặng, kết quả lại đánh vào bông, nghẹn cả một bụng tức.

"Mẹ nó ai thèm ăn cơm với cậu, cậu phiền chết được! ! !" Diệp Thuần lại đạp ngã ghế.

"Thêm tương ớt, bỏ nhiều vào!" Diệp Thuần ngồi xổm trên ghế, cầm đũa chỉ.

Hạ Thụy nghe vậy múc muỗng tương ớt bỏ lên, quay đầu nhìn Diệp Thuần mất sạch hình tượng, nghi hoặc hỏi:"Lúc ở nhà cậu cũng thế này à?"

Diệp Thuần vươn đũa gắp mì, trừng Hạ Thụy một cái, nói:"Biết rõ còn cố hỏi."

Hạ Thụy cười, trong lòng thầm nghĩ: Ngày nào cũng giả vờ thế này không thấy mệt hả.

"Ăn nhiều tí, cậu gầy như que củi ấy, ăn không đủ thì tớ đi nấu thêm." Hạ Thụy gắp cho Diệp Thuần một chén mì đầy, rồi mới bắt đầu ăn phần của mình.

Diệp Thuần hừ lạnh một tiếng:"Nhìn cái thân thể chưa phát triển đầy đủ đó của cậu mà xem, còn dám bảo tớ giống que củi."
Hạ Thụy im lặng nhìn Diệp Thuần, lại cuối đầu ăn.

Kỳ thật chỉ cần không đụng vào chuyện riêng của Diệp Thuần, thì hai người ở chung khá hài hòa [?]. Hạ Thụy từ lúc gặp lại Diệp Thuần đã thăm dò rõ tính tình của cô rồi, tuy miệng lưỡi sắc sảo, tính tình khó ưa, tâm sự nhiều, nhưng kì thật không xấu, cô cả ngày chỉ nghĩ tới việc câu cá lớn, lấp đầy tài khoản ngân hàng của mình. Bình thường ra ngoài thì đều giả làm người đẹp trong sáng, được cả đám con trai theo đuổi, lúc về ktx lại rất mạnh mẽ hoàn toàn không có chút yếu đuối nào, Hạ Thụy thường xuyên thấy cô bưng thùng nước trong ktx ra ra vào vào, phải gọi là vô cùng mạnh mẽ ấy chứ.  

Chương 3 

Thầy dạy tiết một hai buổi sáng lúc đang chuẩn bị lên lớp thì bị gọi đi họp, cho nên cả lớp đều ngồi trong phòng tự học, nhưng Diệp Thuần không thích ngồi yên trong phòng, thấy thầy không ở, cô quay sang nói với Hạ Thụy:"Tớ về phòng ngủ bù đây, canh giúp tớ nhé."


Hạ Thụy bất đắc dĩ nhìn cô đi về.

Giờ nghỉ giải lao, Hoàng Phương ngồi sau vỗ vai Hạ Thụy, Hạ Thụy không biết gì quay đầu lại nhìn, Hoàng Phương thần bí kề sát lại, thì thầm vào tai nhỏ:"Cậu có biết hôm qua Diệp Thuần đã làm gì không."
Hạ Thụy nghe vậy, biết cô nàng này đang tính tám chuyện về Diệp Thuần với mình.

Hoàng Phương không đợi Hạ Thụy trả lời đã nói tiếp:"Nghe đâu hôm qua Diệp Thuần ở trước cửa trường câu một ông trung niên, bốn năm mươi tuổi, ôm cái bụng bia, còn trọc đầu nữa."

Hạ Thụy thiệt hết nói nổi, chau mày hỏi lại:"Cậu nghe ai nói ?"

Hoàng Phương trả lời:"Còn ai nói nữa, cả khoa đều biết mà. Nhìn nhỏ đó bình thường toàn giả vờ yếu đuối trong sáng, ai ngờ được nó lại đói khát tới vậy."

Hạ Thụy hơi bực, trừng cô nàng một cái, không nặng không nhẹ nói:"Cậu nếu dùng cái đầu bát quái của mình vào việc học, không chừng có thể giành được học bổng đó." Nói xong, Hạ Thụy cầm lấy sách giáo khoa chui vào một góc ngồi đọc.

Sách viết đầy chú thích, nhưng Hạ Thụy không nuốt nổi chữ nào, đầu cô toàn những câu Hoàng Phương vừa nói.

Trong cái trường này nhỏ là người hiểu rõ Diệp Thuần nhất, tuy cô thích câu cả lớn, nhưng cũng có mục tiêu, không phải cứ gặp anh nào cao to đẹp trai thì cô cũng nhào vào, mấy thứ bụng bia đầu hói đừng hòng cô ngó ngàng. Bình thường cô câu cá toàn chơi kiểu tình yêu Plato, lúc thấy đủ rồi thì chia tay, sau đó bán hết mấy thứ người ta tặng, kiếm ít tiền.

Mấy chuyện này Hạ Thụy đều có thể chịu được, nó cũng không tệ như lời họ đồn. Nhưng chịu nổi là một chuyện, bị đồn đãi lại là chuyện khác, nhỏ có thể chịu đựng Diệp Thuần làm bậy, nhưng không chịu nổi việc cô bị người khác mắng chửi.

Trong lòng khó chịu, Hạ Thụy không đọc sách nổi nữa, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tới giờ rồi, nhỏ cầm sách về ktx.

Diệp Thuần về ktx không ngủ ngay, mà mở máy tính vào diễn đàn của trường, diễn đàn này có đủ loại tin tức, trong số đó có một topic rất nổi.

Vạch trần chân tướng một gái trà xanh khoa tiếng Trung, có hình làm bằng chứng.

Diệp Thuần mở topic ra xem, phát hiện topic này đang nói về mình. Còn rất cố gắng tìm ảnh chụp của cô từ thời trung học tới đại học.

Gì mà trung học đã biết dụ dỗ thầy giáo lấy giải học sinh hỏi, dụ dỗ hội trưởng hội học sinh để làm phó hội trưởng, thậm chí tuần nào cũng đi tới khách sạn này nọ, rồi nào là ức hiếp bạn học, ỷ thế hiếp người, thậm chí tới cuối cùng hết chuyện để nói rồi thì lôi luôn chuyện cô đi giẫm lên cỏ ra.

Diệp Thuần cứ thế bị chủ toppic đắp nặn thành một gái trà xanh điển hình.

Diệp Thuần thừa nhận mình có làm vài chuyện quá đáng, thế nhưng cô đâu tệ tới vậy. Cái toppic này làm cô vừa tức vừa buồn cười.

Hạ Thụy về thấy Diệp Thuần ném chuột xuống đất, đỏ mắt.


"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Thụy nhặt chuột lên, cơ mà chuột hư mất rồi.

Diệp Thuần vỗ bàn, cắn răng nói:"Có phải cậu cũng thấy tớ rất điếm không?"

Hạ Thụy thả cặp xuống, liếc nhìn máy tính của Diệp Thuần, nhỏ hiểu ngay:"Không, cậu đâu làm chuyện gì hại tới ai."

Diệp Thuần hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, trong lòng lại nghĩ: Đừng để bà biết mày là ai, bằng không bà sẽ làm mày thân bại danh liệt.

Hạ Thụy bò lên giường mình, mở máy tính vào xem cái toppic kia, nhỏ xem từng trang một, lát sau mới nói với Diệp Thuần:"Xem, có bạn cùng trường trung học với cậu đứng ra nói giúp cậu này."

Diệp Thuần nói: "Sao tớ không thấy?"

Hạ Thụy nói: "Vừa mới comt mà, còn nóng hổi đó!"

Diệp Thuần nghe vậy vội đi reset topic, chợt cô nhớ ra con chuột máy tính đã bị mình đập bể, đành phải dùng chuột cảm ứng rê, đợi lúc cô reset được topic thì đã có thêm vài cái cmt mới.

Trừ cái cái cmt dài loe nghoe đứng ra nói đỡ cho Diệp Thuần của nick "Hạ Hoa Thu Diệp", thì số cmt còn lại đều là của chủ topic phản bác và đám nhiều chuyện nhào vào nói. Đương nhiên trước đó cũng có vài cmt nói đỡ cho Diệp Thuần, thế nhưng, đây là topic của khoa tiếng Trung, mà khoa tiếng Trung nhiều nhất là gì? Là Con gái! Con gái thích làm gì nhất? Là nhiều chuyện!

Cho nên, dù có người biết Diệp Thuần hoàn toàn vô tội, nhưng tin tức nóng hổi lại có tính giải trí cao vậy, ai cũng muốn chen vào phát biểu suy nghĩ cao xa và cái gọi là tam quan của mình, làm gì còn ai quan tâm sự thật ra làm sao.

Về phần mấy cái cmt bênh Diệp Thuần không khác gì đá ném xuống biển, chìm xuống tận đáy luôn rồi

Chương 4

"Hạ Thụy, không phải cậu có đứa bạn là hacker à? Tìm giúp tớ xem chủ topic này là ai đi." Diệp Thuần đau lòng loay hoay với con chuột cảm ứng.

Hạ Thụy ừ một tiếng vùi đầu vào lap, lát sau nhỏ đáp:"Người ta gửi mail cho cậu rồi đó, cậu mở ra xem đi."

Diệp Thuần ngạc nhiên:"Nhanh vậy à?"

Hạ Thụy gật đầu, không nói tiếp.

Diệp Thuần mở mail, thấy có thư lạ, mở ra thì thấy tên, địa chỉ và toàn bộ id của những người comt trong topic đều được liệt kê rõ ràng.

"Hóa ra là nhỏ đó!" Diệp Thuần đăm chiêu, không biết cô đang nghĩ gì nhưng chắc chắn chẳng phải chuyện tốt rồi đó.

Hôm sau hầu như cả trường đều biết tới topic kia, vốn Hạ Thụy định giúp Diệp Thuần báo với Mod của diễn đàn, nhưng Diệp Thuần bảo không cần, cô muốn cả trường đều biết chuyện này.
Hạ Thụy không nhúng tay, nhỏ muốn xem Diệp Thuần tính làm gì.

Buổi sáng sau khi học xong là lúc nhiều người nhất, Diệp Thuần đột nhiên bật khóc chạy tới trước mặt một nữ sinh, đằng sau còn kéo theo cả đám người của hội sinh viên.

Diệp Thuần hoạt động trong hội sinh viên rất tốt, trong hội đa phần là nam, lẽ dĩ nhiên cô là nữ thần trong hội, thêm vẻ ngoài thành thuần yếu đuối của cô đã ăn sâu vào lòng người, nên mọi người cực kì chiếu cố cô. Giờ nữ thần bị nói xấu, họ có thể để yên à!

Chỉ thấy Diệp Thuần đi tới trước mặt cô nữ sinh, khóc sướt mướt nói:"Hủ Phương, sao bạn lại mở topic nói xấu tôi như vậy? Tôi đã làm sai gì chứ?"

Chu Hủ Phương không ngờ Diệp Thuần biết topic đó là do mình mở, dù bối rối, cô ả vẫn cố vờ bình tĩnh:"Bạn nói gì vậy? Topic gì chứ?"

Diệp Thuần thầm cười lạnh: Hừ! Đồ đĩ, bà không tin không chỉnh được mày, không cho mày bài học mày đâu có biết sao hoa lại đỏ chứ.

"Bạn đừng giấu nữa, rất nhiều người nói cho tôi biết là bạn làm." Diệp Thuần khóc tới thương tâm, cậu nam đứng cạnh còn đưa khăn cho cô lau nước mắt.

Chu Hủ Phương nghe cô nói vậy, cho là mình không giấu được nữa, dứt khoát nhận:"Tôi làm đó thì đã sao? Cô làm gì chẳng lẽ cô không tự biết à?"

Diệp Thuần mở to mắt không dám tin:"Uổng công trước kia tôi thật lòng với bạn, bạn lại vì một gã đàn ông tuyệt giao với tôi còn chưa đủ, còn chạy đi xấu tôi thế nữa."

Đám người vậy xem nghe vậy, lập tức huýt sao, có trò hay để xem rồi.

Chu Hủ Phương hoàn toàn không ngờ Diệp Thuần lại trợn mắt nói dối, gì mà vì một gã đàn ông tuyệt giao, làm gì có chuyện đó chứ, nhưng Diệp Thuần lại trợn mắt nói cứ như đó là sự thật vậy, Chu Hủ Phương có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Diệp Thuần không chờ cô nàng mở miệng giải thích đã nói tiếp:"Lúc trước là bạn nói lúc bạn quen bạn trai quên làm bảo vệ nên mang thai, muốn vay tiền tôi đi phá thai lại còn khóc sướt mướt, xin tôi giúp bạn giữ kín chuyện này, giờ bạn lại quay sang nói tôi là gái trà xanh, nhà tôi đâu có thiếu tiền, sao tôi phải tự giày xéo mình chứ."

Cô vừa nói xong, cả đám người ồ lên, Chu Hủ Phương càng thêm nóng vội, cô ả không biết nên nói gì, mặt đỏ rần phản bác:"Cô nói bậy...... nói bậy......"

Diệp Thuần khóc nức nở, không nói gì nữa, tỏ vẻ sự thật thế nào mọi người tự hiểu, so với vẻ nôn nóng của Chu Hủ Phương, cô tỏ rõ mình tự tin không làm gì thẹn với lương tâm.

Mọi người quan sát Diệp Thuần và Chu Hủ Phương, đều cho rằng một cô gái thanh thuần như Diệp Thuần trong có vẻ đáng tin hơn.

Chỉ nhìn bề ngoài Diệp Thuần, cô không trang điểm, thanh thuần đáng yêu, đoan trang hào phóng, quần áo đều là hàng hiệu, hành vi cử chỉ bình thường cũng rất khéo léo; lại nhìn sang Chu Hủ Phương, mặt đầy phấn son, váy ngắn vừa qua mông, thật có mấy phần giống gái trà xanh.

Người đều thế cả, có vài thứ bạn không nói tôi không nói, ai cũng sẽ không nghĩ bậy, nhưng một khi có ai đó đề cập tới, thì mọi người đều sẽ cho rằng rất giống, đó là một cách tự kỷ ám thị.

Diệp Thuần và Chu Hủ Phương học chung ba năm phổ thông, khá hiểu tính cô ả, nên cô mới lợi dụng cái tính thích trang điểm của cô ả để phản kích.  

Chương 5 

Chu Hủ Phương cuối cùng đã lĩnh giáo được khả năng đổi trắng thay đen của Diệp Thuần, thấy Diệp Thuần khóc sướt mướt, Chu Hủ Phương hận không thể nhào lại xé nát cô .


Tục ngữ nói: Giận sinh ra từ trong tim, ác lại sinh ra trong gan.

Chu Hủ Phương giờ đang điên tiết, người vây xem đều đang chỉ trò cô ả, cô ả lại không giỏi nói năng, càng giải thích càng loạn, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Diệp Thuần, cô ả đương trường chửi bậy:"Diệp Thuần, mày là đồ tiện nhân !"

Nói rồi vươn tay chuẩn bị tát Diệp Thuần, nhưng chung quanh Diệp Thuần đứng không thiếu hộ hoa sứ giả, Chu Hủ Phương chưa tát xuống, tay đã bị giữ chặt.

Diệp Thuần hoảng sợ nhìn Chu Hủ Phương, cô ả đã điên cuồng, giãy dụa muốn đánh Diệp Thuần, bị hai nam sinh đứng hai bên kéo lại .

"Nhờ các bạn dẫn bạn ấy tới phòng y tế nghĩ tý đi, cẩn thận đừng làm bạn ấy đau." Diệp Thuần đỏ mắt kéo tay cậu nam đang giữ Chu Hủ Phương nói.

Nữ thần lên tiếng, nào dám làm trái. Bạn nam kia nghe lời kéo Chu Hủ Phương đi. Lúc bị kéo, Chu Hủ Phương còn điên cuồng mắng:"Tiện nhân, gái trà xanh, mày dám bôi nhọ tao......"

Diệp Thuần bất đắc dĩ thở dài, suy sụp bỏ đi, nhưng trong lòng lại nghĩ: Hừ, cái kỹ xảo biểu diễn tệ hại đó của cô mà dám đấu với tôi, xem tôi có đùa chết cô không!

Diệp Thuần cứ thế "suy sụp" đi vào khu ktx nữ, vô tình đâm vào một bờ ngực rắn chắc.

Đã thói quen ngụy trang, Diệp Thuần đầu tiên là giả vờ nhu nhược la lên "Ai nha", mắt chớp chớp, sau đó xin lỗi nói:"Xin lỗi xin lỗi, tôi...... tôi không thấy anh......" Sau đó cô lại vén tóc mai ra sau tai, quả thật là điềm đạm đáng yêu, nhu nhược hấp dẫn, vô cùng hoàn mỹ .

Người bị cô đụng phải cũng dịu dàng đáp lại:"Không có gì, em có sao không?"

Diệp Thuần ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, lại nhìn quét chung quanh, ngó thấy chiếc BWM dừng cách đó không xa.

Theo kinh nghiệm của Diệp Thuần, người đàn ông này mang theo vẻ sang trọng của dân thượng lưu, hẳn là anh ta có quan hệ với chiếc BWM kia.

"Không sao, không sao, anh đang đợi ai à?" Diệp Thuần khách sáo hỏi.

Người đàn ông gật đầu, còn chưa nói gì, đã nghe từ trên lầu của khu KTX nữ truyền tới tiếng gầm giận dữ:"Nè! Cô kia, tránh xa anh Lăng ra ......"

Diệp Thuần bị tiếng rống thình lình kia làm giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói, đó là một nữ sinh xinh đẹp đang vịn lan can, nôn nóng nhìn người đàn ông đang đứng cạnh cô, mặt cô ta còn đang trang điểm dở dang, trong rất buồn cười.

Người đàn ông lộ ra nụ cười đầy yêu chiều nói vọng lên:"Em cẩn thận đó, trở về đi, đừng đứng tựa vào lan can như vậy."

Nữ sinh bấy giờ mới rầm rì về phòng trang điểm tiếp.

Xem tình huống này thì là chậu đã có bông, nữ sinh kia nhìn cũng đủ biết là một cô tiểu thư điêu ngoa. Diệp Thuần là người lý trí, cô rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net