Trầm Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Grangercute

Rating: T

Category: Shoujo ai, Romance, History 

Status: Complete

...oOo...

Tiết trời mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió lùa qua khung cửa sổ để mở, thốc thẳng vào nàng. Mái tóc được búi kiểu cách cũng bị gió làm cho rối bời, những lọn tóc của nàng tuột khỏi chiếc trâm cài hồ điệp, bay loạn phía sau. Khuôn mặt nàng tái nhợt, bờ môi cũng thâm lại, đôi tay đặt trên bậu cửa của nàng dần chuyển sang một màu trắng bợt nhợt nhạt. Phía ngoài kia, sắc xám cũng đậm dần, gió càng thổi mạnh.

"Tiểu thư, khách quan đang chờ."

Tiếng gọi của nha hoàn như đến từ nơi nào xa lắm. Nàng vẫn đứng, nhắm mắt, để cả cơ thể chìm trong cái tê tái của mùa đông. Một hồi lâu, nàng mới khẽ nói:

"Vậy sao?"

Nàng với tay đóng cửa, cho nha hoàn ra ngoài, tự mình sửa lại tóc rồi cũng mở cửa bước ra. Nàng là Trầm Hương ở Phong Linh lâu, cũng là đệ nhất kĩ nữ kinh thành.

Đêm nay, vương gia mua nàng. Đêm nay, nàng thuộc về vương gia.

"Lâu rồi không gặp, Trầm Hương."

Giọng nói truyền ra từ phía bên trong bức màn nàng chưa kịp vén. Nàng khẽ mỉm cười, chỉ như một thói quen, dù biết vương gia không hề nhìn thấy. Đôi tay ngọc đang nhấc lên lại buông xuống.


"Thật hiếm có dịp vương gia bước vào chốn phấn hoa này. Trầm Hương lại một thân không trong sạch, thực không có phúc hầu hạ ngài. Phong Linh lâu còn có Dạ Lan muội muội, nếu ngài thích, nô tỳ có thể đi gọi nàng."

"Trầm Hương đây là đang chê bản vương sao?" Giọng vương gia lộ rõ vẻ mệt mỏi. Không phải thiếu kiên nhẫn, đơn thuần là mệt mỏi mà thôi.

Nàng bỗng nhiên cười khẽ, đưa tay gỡ xuống chiếc trâm hồ điệp, xoay nhẹ trong lòng bàn tay. Nàng mở miệng, định nói, nhưng lại thôi. Không khí trở nên trầm mặc.

"Nàng về đi, nhưng không cần gọi ai đến đây."

"Vương gia, nô tỳ có vật muốn trả lại cho ngài." Nàng đột nhiên vén rèm bước vào, khẽ nhún mình cúi đầu. Ánh mắt thủy chung không ngước lên nhìn người đối diện. Nàng chỉ chăm chú nhìn cây trâm trong lòng bàn tay, có chút lưu luyến, có chút nhẹ nhõm, có chút chua sót. "Trâm hồ điệp này, xin trả lại ngài." Nàng nói, cúi đầu đi tới, nhẹ nhàng đặt cây trâm xuống mặt bàn. Đến khi cây trâm hoàn toàn rời khỏi bàn tay nàng, một tiếng thở dài khẽ vang lên. "Vương gia thật hào phóng. Năm đó bất quá chỉ là chơi đùa, ngài thế nhưng tặng cho nô tỳ vật giá trị như vậy." 


Năm đó, cũng vào mùa đông, Trầm Hương nàng mới vừa tròn mười sáu đã vào làm tiểu thiếp phủ vương gia. Phụ thân mất trong chiến tranh, mẫu thân ốm yếu cũng nhanh chóng qua đời, để lại nàng cho một người họ hàng, là huynh trưởng của mẫu thân. Năm nàng mười sáu, vương gia tuyển tiểu thiếp, bá mẫu bảo nàng đi dự tuyển, nàng gật đầu đồng ý. Bá phụ không nói câu nào, coi như ngầm tán thành quyết định của bá mẫu. Nàng vì thế giữa mùa đông mặc độc một bộ y phục màu lam bằng vải thô đứng xếp hàng chờ tuyển. Chờ tới lượt nàng thì nàng đã lạnh tới không còn cảm giác gì.

"Trầm Hương cô nương, ngày mai có kết quả."

Nàng giật mình, cúi đầu cảm ơn rồi lủi thủi ra về. Ngày hôm sau, nàng mặc bộ y phục lam, tay ôm một nải quần áo, mơ mơ hồ hồ tiến vương phủ.

Vương gia để nàng ở một tiểu viện nhỏ vắng vẻ. Ngài nói, lần đầu gặp ngài đã thấy nàng hợp với nơi này. Nàng cũng thầm đồng ý vậy. Nàng chỉ xin vương gia một bộ trà cụ để pha trà lúc rảnh rỗi, ngoài ra cũng không đòi hỏi gì thêm. Vương gia rất hay đến chỗ nàng, nàng cũng quen với sự hiện diện của vương gia. Cứ chiều đến, nàng lại pha sẵn một chum trà nóng chờ người tới. Vương gia thường hay ngồi ở ghế đối diện, khen trà nàng pha hảo, rồi chỉ ra ngoài, hỏi nàng thích trồng hoa lắm sao. Nàng thường thường hơi cúi đầu, hai gò má ửng đỏ gật gật đầu.


"Hương nhi, có một chuyện bản vương chưa nói với ngươi. Ta là nữ nhân."

Nàng cũng chỉ gật đầu. Thực ra ngay từ đầu nàng đã để ý vương gia có gì đó khác lạ. Vương gia dáng người mảnh mai, ngũ quan thanh tú nữ tính, lúc thưởng trà đặc biệt chú ý cách cầm chén, bước đi cũng nhẹ nhàng thanh thoát. Có điều vương gia không nói, nàng phận nô tỳ cũng không hỏi.

"Nói chuyện với Hương nhi thật thoải mái." Vương gia mỉm cười, nàng lại hơi gật đầu, cũng không đáp lại, nhưng má đã ửng hồng.

Vào một ngày mùa hạ, tiểu viện nhỏ bé của nàng tràn ngập màu hoa, vương gia hỏi nàng, nàng có yêu ta hay không? Khi ấy, nàng nép vào người vương gia, nhẹ nhàng gật đầu, cả người đều thấy thư thái. Vương gia vuốt mái tóc đen dài của nàng, đưa cho nàng cây trâm hồ điệp, dặn nàng lúc nào cũng phải đem theo. Nàng mân mê cây trâm trong lòng bàn tay, ngước lên nhìn vương gia, bất giác mặt lại càng đỏ, lại chỉ biết ngượng nghịu gật đầu.

Không lâu sau, vương gia được hoàng thượng tứ hôn. Ngài nói với nàng không có gì phải lo cả, ngài vẫn sẽ đến đây cùng nàng. Nàng chỉ cúi đầu, một hồi lâu mới lấy hết dũng khí hỏi một câu "Vương gia, ngài có thể viết hưu thư rồi đưa ta lên làm vương phi chứ?". Vương gia không nói, bàn tay đang ôm nàng hơi buông lỏng, miệng cười đồng ý. Đêm đó, vương gia không ngủ lại với nàng như mọi lần. Nàng tháo cây trâm xuống, vuốt ve nhẹ nhàng trong lòng bàn tay. Nàng biết tân vương phi rất yêu vương gia, thậm chí biết vương gia thân phận nữ nhân nhưng vẫn muốn hoàng thượng chỉ phúc vi hôn. Vương gia vốn chỉ nạp tiểu thiếp con nhà bình dân để dung ngân lượng mua chuộc che mắt thiên hạ, không muốn hủy cả đời của tân vương phi, vậy mà cuối cùng cũng bị tấm lòng của tân vương phi thuyết phục. Nàng không bằng nổi tân vương phi, nhan sắc không bằng, tài năng lại càng chẳng thể đem ra so sánh.


Ngày thú tân vương phi vào phủ, nơi nơi giăng đèn kết hoa, chỉ có tiểu viện nhỏ của nàng là vẫn trơ trọi. Đếm đó, vương gia không đến. Đêm tiếp theo, vương gia cũng không đến. Nàng ngồi một mình trong phòng, nước trà đã nguội ngắt. Nàng nắm chặt cây trâm trong tay. Nàng chọn tin tưởng vương gia. Vương gia nói sẽ viết hưu thư, vương gia nói sẽ phong nàng làm vương phi. Làm vương phi rồi, có thể danh chính ngôn thuận, đời đời kiếp kiếp bên cạnh vương gia. Nàng lại cố tình không nghĩ tới, nếu vương gia có ý định phong nàng làm vương phi, sao phải chờ đến bây giờ.

Ngày ngày, nàng vẫn tiếp tục chờ, lại chờ được tin vương gia cùng vương phi ân ái có thừa. Mấy hạ nhân đi qua tiểu viện này vẫn thi thoảng nhìn nàng bằng ánh mắt tội nghiệp. Tiểu thiếp một thời được độc sủng, giờ lại hiu quạnh, họ thường xì xào như thế. Nàng không để tâm đến những ánh mắt đó. Nàng vẫn chăm sóc những khóm hoa, vì vương gia nói hoa nàng trồng rất đẹp. Nàng vẫn pha trà hằng ngày, vì trà này vương gia đặc biệt thích dùng.

Vào một ngày mùa đông, có người tới tiểu viện của nàng, là vương phi. Đó cũng là ngày cuối cùng nàng ở lại vương phủ.

Vương phi nói, vương gia đã quên ngươi rồi.
Vương phi nói, ngươi mau rời khỏi đây đi.

Nàng nói, vương gia đã hứa với ta sẽ ở bên ta cả đời.
Nàng nói, cho dù có chết, ta cũng sẽ chết tại tiểu viện này.

Vương phi cười, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, nói kẻ đến gần vương gia vì vinh hoa phú quý không xứng đáng nói những lời đó.

Nàng bần thần hồi lâu, rồi nhớ lại buổi tối hôm đó, vương gia ôm nàng vào lòng, đồng ý lập nàng làm vương phi. Nàng hơi nhếch khóe miệng, cúi đầu vào phòng thu dọn đồ đạc. Những thứ nàng mang theo chỉ có độc vài bộ y phục cũ nàng đã mang khi bước vào vương phủ cùng chiếc trâm hồ điệp đang cài trên tóc. Nàng nói với vương phi: "Ngài không cần lo lắng. Người như nô tỳ không thể nào có được trái tim của vương gia. Vương gia là cảm thấy chán một hồi mỹ tửu mà đi tìm chút nước suối. Bất quá, cũng chỉ một chút mà thôi." 


Nàng quay đầu, bước ra khỏi tiểu viện, rồi bước ra khỏi đại môn vương phủ. Nàng thoáng thấy bóng dáng vương gia. Ánh mắt nàng hiện lên một tia lưu luyến, rồi nàng xoay người bước vào một con đường khác.

Tới mùa đông năm nay, đã ba năm trôi qua.

"Trâm hồ điệp này nô tỳ vốn cũng không định giữ, đến khi biết nó có giá trị liên thành càng mong có ngày gặp được vương gia để đem trả lại. Giờ gặp được vương gia ở đây cũng thật may mắn." Nàng nói tiếp, vẫn cúi mặt. "Nếu không có việc gì nữa thì nô tỳ xin phép."

Vương gia không nói gì, để mặc nàng rời khỏi. Từ hôm đó, nàng cũng không còn thấy vương gia tới nữa.

Đêm ngày Tết, các cô nương khác mải vui chơi, nàng một mình uống rượu trong phòng. Men rượu khiến nàng trở nên mông lung. Nàng nhớ về mùa đông của nhiều năm trước, khi nàng tưởng chừng không tìm nổi một mái nhà, có một người đã đến và cho nàng một nơi như thế. Người đó ngày ngày tâm sự cùng nàng. Nàng lắng nghe thật nghiêm túc, thi thoảng nàng cũng nói vài lời, nhiều lúc lại chỉ im lặng. Người đó khen hoa của nàng đẹp. Người đó khen trà của nàng ngon. Nàng thường hay ngượng ngùng cúi mặt. Nàng yêu người đó, yêu từ lúc nào cũng không hay. Nàng mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào, làm men rượu trong nàng tan bớt. Nàng lại uống. Nàng thèm cái cảm giác được nhớ lại ấy. Rồi nàng vén váy, trèo qua khủng cửa sổ, nhảy xuống nền tuyết dày đặc. Đôi chân trần của nàng tê cóng, khuỵu xuống. Nhưng nàng đứng ngay dậy, khiêu vũ theo một giai điệu nàng tự hát. Cho đến khi cả cơ thể nàng không còn cảm giác gì nữa. Nàng vẫn như còn nghe tiếng cười nói vui vẻ quẩn quanh.

Ngày hôm sau, khắp kinh thành đều đã biết đệ nhất hoa khôi tự tử. Cái chết của nàng có thể thành chủ đề bàn tán khi trà dư tửu hậu, nhưng mất hoa khôi này lại có mỹ nhân khác, một Trầm Hương nho nhỏ không đáng gì. Vậy mà vương gia vì một kĩ nữ lại dám ngay giữa mồng một Tết ôm xác nàng mang về vương phủ. Đám hạ nhân trong phủ thấy vương gia ôm cái xác đi vào tiểu viện bỉ bỏ hoang xưa, ngày ngày trò chuyện cùng nàng, lúc đó người ngoài mới biết, nàng nguyên lai chính là tiểu thiếp năm xưa trong vương phủ.

"Trầm Hương, nàng biết không, lần đầu ta gặp nàng, nàng mặc một bộ y phục xanh lam, đứng dưới trời giá buốt từ sáng đến chập tối..."

"Trầm Hương, ta đã hưu vương phi rồi, nàng thấy không?"

"Trầm Hương..."

Nàng nằm im lặng, thân thể đã bốc lên mùi hôi thối. Vương gia thật dịu dàng đặt một nụ hôi lên đôi môi nàng. Cây trâm hồ điệp ghim trên ngực trái, dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

Bên ngoài, tuyết rơi trắng xóa. 

---HOÀN---  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net