Trừng phạt xúc động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mang Chập
Thể loại: Hiện đại đô thị, gương vỡ không lành, páo chù...., HE tuyệt đối !
Editor: Bạch Bạch

[1]

Ta lần theo địa chỉ ghi trên sổ nhắc việc, cuối cùng đã tìm được một quán bar bí mật ẩn sâu trong thành phố. Từ khi vô ý nhìn vào quyển sổ của CAT, thấy dòng chữ được khoanh tròn đỏ chói cùng với thời gian là ngày hôm nay thì ta sực nhớ đến CAT đã từng nói, đó là ngày cô ấy đi học lớp tiếng Anh. Gần đây CAT thường xuyên nói dối, dần dần thản nhiên đến mức không buồn che dấu.

Quán bar đông nghìn nghịt người, xấu đẹp béo gầy, gái trai khó lòng phân biệt. Ta ngồi ở góc phòng lặng lẽ uống rượu giữa những ánh mắt tò mò lẫn hiếu kỳ ném lại. Sau cùng ta đã thấy bọn họ. Dù dưới ánh sáng ảm đạm của thứ đèn led nhợt nhạt, ta vẫn nhận ra là CAT cùng D, vẻ mặt ám muội, tư thế thân mật như tình lữ đang từ cửa bước vào.

Khi nhìn đến mười ngón tay của họ gắt gao giao triền với nhau, ta bỗng muốn bật cười. Ra vậy, cũng có ngày tình huống cẩu huyết đến cũ rích này rơi trúng đến ta. Cùng lúc trên sân khấu có người nào đó uống say đang lè nhè hát ‘Nữ nhân tội gì phải làm khó nhau’, ta rốt cục cười to thành tiếng.

Dạ dày của ta không tốt nên lúc nào cũng phải mang theo thuốc. Hàng sáng khi ta đi làm, CAT luôn nói:"Khả Nhạc, em phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy". Hiện giờ dạ dày lại bắt đầu nóng rực lên, ta không khỏi nghĩ tới cảnh như các con hát trong hí kịch, bi phẫn xông lên trước mặt bọn họ hô to: 
"Thì ra là thế, thì ra các ngươi đã sớm cấu kết với nhau cùng một chỗ !!! ".


Thì ra là như thế.

Ta nhìn CAT dựa đầu vào vai D. Ta nhìn CAT cười nhu thuận. Ta nhìn D nét mặt tỏa hào quang, một loại hào quang bỏng cháy mang theo tình dục. Ta nhìn bọn họ hôn nhau cuồng nhiệt như chốn không người. Bọn họ thật cân xứng, D suất khí cùng CAT mỹ miều luôn khiến kẻ khác phải liếc mắt.

Ta không có giống oán phụ hung hăng chạy tới, ta chỉ chằm chằm xem bọn họ diễn trò trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi. 

Không khí bên ngoài khô ráo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với những đợt gió nhẹ làm thân thể có chút uể oải. Ta vô lực dựa vào lan can ven đường châm thuốc, vị khói sặc lên khiến ta không ngừng nôn khan. 

Bầu trời đen quánh lại, giống như sắp chảy ra mật đến nơi.

Trên đó không có một ngôi sao nào, cũng như ta phát hiện ra mình đang diễn vai một tên hề khốn khổ.

---------------------


Đi vào công ty lúc đồng hồ đã chỉ 10 giờ sáng, so với bình thường thì chậm hơn cả tiếng. Ta giật mình khi thấy CAT đang ngồi trên ghế tựa, thần thái thong dong uống trà. 

CAT rất ít khi tới công ty, kế hoạch luôn là đi dạo phố, làm đẹp, nhiều khi hành tung bất định. Công ty là chúng ta cùng nhau mở ra, từ lúc gian nan khởi nghiệp ba năm trước cho đến khi sinh ý thuận lợi như hiện nay không phải chuyện dễ dàng. Ta bận mù mịt cả ngày như một con quay, còn CAT, cô ấy chính là sợi dây đánh quay, không nhanh không chậm, cao cao tại thượng.

Thứ ta đã mất đi, cũng không chỉ là thời gian.

CAT tươi cười hỏi: "Tối hôm qua đi chơi có vui không ?"

"Vui lắm". Ta lúc lắc đầu, loáng thoáng thấy vẻ thoải mái chợt lướt qua mặt CAT.

Ta nói cho CAT tối hôm qua cùng bạn học tụ tập nên không trở về nhà.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đồ sộ với những khoảng màu xám nặng như trong những thước phim cổ, xa xa là núi, âm u là bầu trời, còn ở giữa là những dòng người đang ào ạt tràn qua các ngã tư đường. Đô thị rộng lớn đến mức khiến ta sợ hãi, thường thường sinh ra ảo giác sắp rơi xuống mỗi khi đứng nhìn từ tầng hai mươi bảy thế này.

CAT ôm lấy ta từ phía sau, mặt áp vào lưng mang theo độ ấm quen thuộc. Ta xoay người ngắm nàng, vẫn là CAT quen thuộc của ta, diễm lệ với mi mắt mang theo một chút điểm yêu khí. 

Ta đặt tay lên eo CAT, khe khẽ hỏi: "CAT, lần trước chị nói muốn đi du lịch ở Sanya. Chúng ta cùng đi đi, chị xem khi nào thì được ?"

CAT kinh ngạc nhìn ta: "Du lịch ? Công ty làm sao bây giờ ?"

"Cứ coi như nghỉ phép thôi, cũng lâu rồi em không đưa chị đi chơi được nhiều"

"Nhưng hiện tại chị chưa muốn tới Sanya lắm", CAT nói, vẻ mặt có một tia chán nản.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy CAT, ngửi được trên người cô ấy hương vị Shalimar. D từng nói qua, phụ nữ dùng Shalimar có một sức gợi cảm thần bí. Chẳng rõ từ lúc nào, CAT đã không còn dùng lọ nước hoa ta tặng.

"Vậy thôi không đi"
, ta nhìn CAT, chỉ thấy ánh mắt đang né tránh một cách vụng về.

---------------


[2]


Tan sở làm ta đi tới quảng trường bên bờ sông, hút thuốc, xem bồ câu, giống như một người độc thân khoái hoạt. 

Ba năm trước đây, khi ta gặp CAT ở nơi này, ta là một người độc thân vui vẻ thực thụ. Chúng ta vốn chỉ là những người bạn chưa từng gặp mặt trên mạng, lúc nhận được điện thoại của CAT thì trời đang đổ mưa như trút. 

Ta thấy CAT ngồi ở bậc thềm đá, chân trần bên giày vải, tóc đen ướt đẫm, ánh mắt khờ dại tựa như nữ tinh linh trong nước. CAT ngẩng mặt nhìn ta cười: “Chị đây”. Cô ấy không thể chờ được nữa. Cái người có tên là Tiểu Phong ấy, cuối cùng đã không xuất hiện.

Ta đi cùng CAT về nhà, đến nửa đêm thì phát sốt cao, ta lại tới đưa CAT đến bệnh viện, đun nước canh gừng, cõng nàng đi suốt dọc cầu thang dài cheo leo. Sau đó CAT thành bạn gái của ta, tiếp sau đó chúng ta cùng nhau mở công ty, tiếp sau đó CAT quen biết D. D là bạn thân của ta, cao ngất suất khí, ánh mắt như phóng điện mỗi khi nhìn người.

“Yêu một người chỉ vì cảm giác”, thời điểm CAT nói những lời này vẫn khắc sâu trong trí nhớ ta.
Đó là một mùa hè, CAT với những ngón tay nuôi móng dài được sơn màu vàng hạnh nhân, dưới ánh mắt trời chói chang cười phóng tứ. Nụ cười tựa như con thiêu thân tráng liệt lao vào lửa đỏ, đủ khiến người ta kinh hãi.

Ta không biết D mang đến cho cô ấy cái dạng cảm giác gì ? Yêu? Kích tình?. D thích dùng ánh mắt ướt át xem CAT, tràn ngập dục vọng, nhưng không hề có yêu. Mỗi lần D uống rượu say, trong miệng luôn gọi tên một người con gái khác.

Ta nhớ lại hình ảnh bọn họ nắm chặt tay nhau, chợt có một vết cắt bén nhọn xẹt qua thân thể, trở nên cực kỳ đau đớn.

---------------

Giấc ngủ của ta ngày càng không tốt, thường xuyên đột ngột bừng tỉnh giữa đêm. Có vài lần tỉnh lại thấy CAT không ở, ta nghe được tiếng nói chuyện điện thoại khe khẽ trong phòng khách. Ta nhắm mắt lại. Hơi thở của CAT đã ở rất xa ta.

Chúng ta không hề ân ái nữa, từ lúc ta vô tình phát hiện chiếc sơ mi rơi dưới giường, ta đối với CAT không còn sinh ra dục vọng.
Chiếc áo đó là quà sinh nhật ta tặng D, bị vò lung tung thành một nắm lăn trên sàn, vẫn còn tản ra hương vị một người khác, thứ hương vị đầy khoa trương giễu cợt. 

Giây phút đó ta giật mình hiểu ra, chết lặng.

Từ lúc nào CAT không còn yêu ta, ta cũng không biết nữa. Có lẽ theo suốt thời gian ba năm, tất cả nhiệt tình đều bị lụi tàn sạch sẽ. Ta không có thứ tình yêu kinh tâm động phách như CAT vẫn chờ mong. Ta nghĩ lại lúc cô ấy dầm mưa đợi cái người tên Tiểu Phong đó, toàn thân ướt sũng với ánh mắt thiêu đốt điên cuồng cùng tuyệt vọng. 

Ta chỉ có thể cho CAT những gì ta vốn có, một chén canh gừng lúc sinh bệnh, một đoạn đường dài trong bóng đêm, một chút hơi ấm nơi lồng ngực.

Khi còn bé, ta luôn là một đứa trẻ thành thật và chất phác, đến mức rất nhiều người đều nói: “Khả Nhạc, cháu thật sự là người tốt”.

Nhưng xem ra cô ấy không hề muốn đón chờ một người tốt.

---------

D không tới nhà ta nữa, có khi ngẫu nhiên gặp bên ngoài cũng chỉ vội vàng tán gẫu vài câu. Ta cơ hồ thấy bội phục D, ở trước mặt ta vẫn luôn giữ thần sắc tự nhiên, chẳng hề có chút bất an hay xấu hổ. Những cuộc điện thoại ban đêm của CAT ngày càng dài, số lần về muộn cũng ngày càng nhiều lên. Ta không có truy hỏi vì đó là điều hoàn toàn vô nghĩa.

Ta hồi tưởng về ngày xưa thật xa, D đứng trên sân thể dục trong trường học, vẻ mặt thành khẩn nói:“Khả Nhạc, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt nhất của nhau”.

Còn có CAT, cô ấy cũng đã nói: “Khả Nhạc, chị vĩnh viễn yêu em”.

Những chuyện đó xảy ra từ bao lâu? Lâu đến mức ta đã không thể nhớ rõ.

Vĩnh viễn là cái gì ? Ta nghĩ, ta vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

---------

“CAT, chị có yêu em không?”

CAT cả kinh, ly cà phê trong tay hơi sóng sánh. CAT vuốt vuốt tóc, trấn định đáp: “ Vì sao tự dưng hỏi chị điều này?”

“Thế chị có yêu em không?”, ta giống như con ngốc vẫn kiên trì hỏi.

CAT mỉm cười, “Đương nhiên”.

CAT vỗ về chiếc nhẫn trên ngón giữa, đây là thói quen cô ấy vẫn làm mỗi khi nói dối. Ta ngẩn ra, có chút thất vọng. Ta nghĩ CAT sẽ nói: “Không, chị đã không còn yêu em”.

Ít nhất, CAT vẫn là CAT ta đã yêu.

Ta là một người đơn giản, ta có thể chịu được phản bội, nhưng ta không thể tha thứ cho lừa gạt.

---------------


[3]



Chứng mất ngủ ngày càng trầm trọng, dù đã tới mấy bệnh viện nhưng không có gì tiến triển. Ta vẫn thức trắng cả đêm, cứ thế nằm không nhúc nhích, trong lòng lo lắng phiên đảo. Thật ra mất ngủ cũng là chuyện kỳ lạ, nó khiến ta thu được lối suy nghĩ vặn vẹo và một đôi mắt thâm quầng xinh đẹp.

Kết quả bác sỹ điều trị không còn kiên nhẫn nữa, ông nói với ta: “Cô nên đi khám tâm lý thử xem”.

Bạn bè chỉ đến một nơi cách công ty rất xa khiến ta muộn hẹn hơn năm phút để tìm địa điểm. 
Đi thang máy lên tầng thứ mười, xuyên qua một hành lang thật dài, đập vào mắt ta là tấm biển đồng ghi chữ “ Trình Trình – Nhà tư vấn tâm lý”. 

Trình Trình ư ? Ta nhớ đã từng xem qua một bài báo địa phương giới thiệu về cô ấy – nhà tư vấn tâm lý xuất sắc từ nước ngoài trở về. Ta mở cửa. Một phụ nữ trẻ tuổi ngồi trước chiếc bàn rộng lớn, thu hút sự chú ý của ta bởi làn tóc dài lượn sóng, sắc mặt nhu hòa cùng thần thái trầm tĩnh.

“Chào bạn”, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn ta mỉm cười, “Tôi là Trình Trình”. 

Ta thật sự giật mình, sự xinh đẹp và trẻ tuổi của cô ấy khác xa với ta tưởng tưởng.
“Em là Khả Nhạc”, ta nói, “Em bị mất ngủ”.

Ta nằm thoải mái trên chiếc ghế tựa dài trong căn phòng được sơn màu lam, cùng màu với thảm trải sàn, có tiếng nhạc trầm trầm giống như gió thổi. Rèm được kéo lại cho bớt sáng, Trình Trình ngồi tựa vào chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh chậm rãi hỏi chuyện. Ta bắt đầu trả lời câu được câu mất, dần dần thấy mệt nhọc, ta muốn ngủ.

Trong giấc mơ, ta thấy mình đang bay, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù. Ta bay trên bầu trời thành phố, nhìn thấy CAT của ba năm trước đang ngồi trên bậc thềm đá đen trên quảng trường. CAT ngẩng đẩu lên nhìn ta cười quỷ dị: “Chị chờ không phải là em, không phải là em....”.

Ta bừng tỉnh lại, tim đập thình thịch như trống dồn. Trình Trình vẫn ngồi bên lẳng lặng nhìn, giống như muốn nói điều gì đó lại thôi. 

---------

Cuộc sống của ta đang có sự thay đổi, hoặc sẽ tốt lên, hoặc sẽ xấu đi.

Hết giờ làm ta không về nhà mà xuống phòng tập thể hình hoặc sân bóng rổ tập, ta yêu thích loại hình vận động khiến cho mồ hôi vã như mưa thế này. Ta còn mua rất nhiều quần áo mới, kiểu tóc để tán loạn tùy hứng, nhìn giống cỏ dại bất kham. Ta hoài nghi những việc đang làm chỉ càng biến mình thành đứa ngốc. Ta nghĩ, ta đang tuyệt vọng.

Thời gian này ta thường thỉnh thoảng đến quán bar, giương mái đầu bù xù như sư tử, không kiêng nể gì mỉm cười với các cô gái xinh đẹp.

Hàng tuần ta đến phòng khám của Trình Trình hai lần, mỗi lần đến đều mua một bó hoa cúc thật to. Trình Trình luôn nói: “Cám ơn bạn”, sau đó cười rộ lên, để lộ hai má lúm đồng tiền tròn tròn dễ thương, cực kỳ động lòng người.

Có một buổi chiều ta ngủ được cực say, khi tỉnh lại cảm giác thân thể thoải mái, mềm mại như bông. Cùng lúc đó, gió lùa vào thổi tung bức rèm, ánh mặt trời ùa vào sáng lạn và tiếng đàn vĩ cầm vẫn réo rắt vang lên, Trình Trình nhìn ta mỉm cười. Ta bỗng thấy trái tim mình nhảy lên loạn xạ. Ta lắc lắc đầu, nói: “ Chúng ta tới chỗ nào chơi đi”.

Và như thế, ta từ vị trí bệnh nhân biến đổi thành bạn thân của Trình Trình. Ta mời cô ấy ăn cơm, đi leo núi, dự nhạc hội, tặng cô ấy những đóa cúc còn đọng sương sớm và cả kem vani. Ta mê muội vì nụ cười có lúm đồng tiền của cô ấy. 

Có một lần lúc đang ăn kem, ta nói: “Trình Trình, chị làm bạn gái em đi”. Ta hệt như một gã du côn nhìn chằm chằm lên cô ấy, ánh mặt khiêu khích trắng trợn. 

Trình Trình ngẩng đầu xem ta, liếc mắt một cái rồi lạnh lùng cười, không chút hoang mang hay khinh miệt. Cô ấy nói, “Khả Nhạc, miệng em còn dính sữa kìa”.

Ta vụt đỏ mặt tim đập, hoảng sợ dị thường.

Có khi chúng ta đang ở quán cà phê hay trong bar, hoặc đang đi trên đường thì điện thoại của Trình Trình đột nhiên vang lên. Cô ấy luôn ôn nhu trả lời: “Yên tâm, em sẽ về nhanh thôi”.

Ta hỏi: “Bạn trai à?”.

Trình Trình cười một cái, từ chối cho ý kiến, rồi vội vã bỏ ta rời đi.

Chúng ta thường nói về nhiều chuyện, không thiếu những đề tài cũ rích, chẳng hạn có lần ta hỏi,‘Trình Trình, nếu người chị yêu làm tổn thương chị, chị sẽ làm gì ?’

‘Đơn giản thôi", Trình Trình nhẹ giọng đáp, " Chị sẽ trả thù’.


--------------- [4]


“CAT, số dư tài khoản sao lại thế này?”, ta hỏi lúc CAT đang loay hoay thử chiếc váy mới mua. 

“À”, CAT trả lời thờ ơ, “Có đứa bạn dạo này làm ăn kém quá nên chị cho vay một ít”. Cô ấy nhìn nhìn ta, cười quyến rũ: “Chị quên chưa nói với em, đừng có giận mà”. 
CAT kiễng chân, hôn phớt lên má ta, lúc đi ra khỏi phòng còn ngoái lại nói: “Này, tóc em trông hơi bị được đấy”.

Ta nhắm nghiền mắt, thò tay giật giật tóc mình. Sau đó cúi đầu tiếp tục xem tập tài liệu về bất động sản. Căn hộ hai phòng, tầm nhìn rộng, đón sáng tốt, nằm trong khu đất đẹp Lâm Giang. Ta không kìm được huýt sáo, “Mẹ nó, cái nhà thật hơi bị được !”. 

Ta nghĩ ta hâm mộ D. Thời điểm thám tử nói cho ta, CAT dùng tiền công ty mua căn hộ cho D, cảm giác lúc đó thật khó nói ra lời, có hâm mộ cùng nhục nhã, còn có phẫn nộ đến cùng cực.

Đàn bà khi rơi vào tình yêu thường biến thành có mắt như mù. Ta vẫn có chút đau lòng, D chưa biết quý trọng cô ấy, có vài đêm ta nhìn thấy, ở bên cạnh D đều là những cô gái khác nhau.

------------

Đến mùa thu thì chứng mất ngủ của ta đã dần khỏi hẳn. Ta thường xuyên đến chỗ Trình Trình, mỗi lần tới đều mang theo một bó cúc mới thật to. Phòng khám của Trình Trình dần dần tràn ngập những thứ ta mua tặng, hoa lá thực vật, rùa con, cá con, những sắc mầu ấm áp mang đến một không gian bừng bừng sức sống.

Chúng ta vẫn thường xuyên đi chơi cùng nhau. Có khi ta nói, “Trình Trình, làm bạn gái em đi”. Có khi nói, “Em thích chị”. Có khi nói, “Đùa chị vậy thôi”. Có một lần ta nói, “Em yêu chị”.

Trình Trình có khi mỉm cười, có khi cười to, có khi giận dữ. Có một lần cô ấy trầm mặc rất lâu, sau đó nói, “Vì sao không sớm gặp được nhau?”

Nhưng cô ấy chưa bao giờ nói: “Được rồi”.

Có khi ta nghĩ, nếu có thể gặp nhau sớm hơn, “nếu”.

Nhưng sự thật là chúng ta vẫn không gặp được.

Ta luôn muốn biết, điểm cực hạn của một người rốt cuộc có bao nhiêu yếu ớt ?. Vì thế ta chấp nhất lao vào chinh phục Trình Trình, bất kể hậu quả.

Ta tin chắc ở nơi âm u tồn tại trong nội tâm của mỗi người luôn có một thứ ảo tưởng về tự do phạm tội và dục vọng vô đạo đức.
Lí tính của mỗi người đều khác nhau, các ngưỡng giới hạn cũng không giống nhau, trong khi đó trên đời lại có vô vàn điều hấp dẫn, tiền bạc, quyền thế, nhục dục, còn có một ít cảm xúc bất lương, ví dụ như chán ghét, một loại chán ghét thật sâu, thật sâu.

Giống như giờ phút này, ở sâu thẳm trong bóng tối trái tim, con đê đã sớm vỡ tung.
----------------

CAT gọi điện thoại cho ta từ sân bay, nói cô ấy ra biển chơi mấy ngày rồi sẽ về. Thanh âm của CAT trong điện thoại phá thành từng mảnh nhỏ, trống rỗng dị thường. Cuối cùng cô ấy nói, “Khả Nhạc, em phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy”.

Ngày đó cũng là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của ta.

Ta cùng Trình Trình lên bar. Chúng ta uống một loại rượu, không biết có phải vì người pha rượu yêu thích tài tử Vương Gia Vệ nên đặt tên cho nó là ‘Túy sinh mộng tử’ hay không nhưng ta uống vào thì không có mất trí nhớ, ta chỉ say khướt thôi.

Ta cầm tay Trình Trình. Cô ấy do dự một chút nhưng không có giãy dụa. Lòng bàn tay của Trình Trình ấm áp, nhẵn nhụi, mang theo độ ấm.

Rồi trong nháy mắt ta phát hiện, Trình Trình cũng tịch mịch. Trình Trình đương nhiên là tịch mịch.

Chúng ta cùng mây mưa trên giường của ta và CAT. Móng tay Trình Trình cào thành từng vệt rớm máu trên lưng ta. Ở lúc vô cùng say đắm nhất, ta hỏi cô ấy trong rên rỉ, “Chị yêu em không? có yêu em không?”. Trình Trình hơi hơi mở mắt nhìn ta, biểu tình cao thâm khó lường.

Sau khi chúng ta bình tĩnh trở lại, Trình Trình uống một ngụm nước rồi đột nhiên nói, “Chị yêu em”.Ta lảo đảo một chút, cảm xúc hỗn loạn hạnh phúc lại thống khổ mãnh liệt như có mũi tên xuyên thấu qua ngực.

Ta rốt cục không phải là một người thật thà, không phải là một người tốt.

Hoặc là, ta chưa bao giờ là một người tốt.

Hoặc là, ta đã không thể quay đầu lại.

--------------- 

[5]


Gió trên phố thổi khá mạnh, xuyên thấu qua lớp áo ngoài khiến ta không khỏi rùng mình. Bầu trời đầy mây xám xịt, từng đàn bồ câu đang ung dung dạo chơi trên quảng trường. Ta nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều. CAT vẫn còn chưa tới. Cô ấy luôn đến muộn, còn ta ngược lại luôn đúng giờ. CAT từng cười giễu ta là một cái đồng hồ báo thức hình người, tuần tự, chính xác đến từng giây.

CAT đến chỗ hẹn lúc ba giờ bốn mươi phút, chậm rãi từ phố đối diện đi tới, tóc dài chấm eo, tư thái tao nhã. Ta dập ngang điếu thuốc, xốc xốc lại mớ tóc vừa bị gió thổi loạn, mỉm cười xem cô ấy.

Hôm nay là ngày kỉ niệm chúng ta quen nhau, nhoáng cái thôi đã thành ba năm.

“Sao lại đến cái chỗ này?”, CAT có chút oán trách, tựa hồ không khí trong lành nơi bờ sông lại làm cô ấy khó chịu.

Khóe mắt ta cứng lại, “Bởi vì đây là nơi lần đầu mình gặp nhau. Em sẽ không quên chốn này. Em nghĩ, chị cũng như vậy”.

CAT hơi nhếch khóe miệng, mỉm cười như có như không.

“Tặng cho chị”.

Ta đưa CAT một chiếc hộp màu tím thẫm tinh xảo được buộc quanh bằng ruy băng lụa màu bạc rất hoa lệ. 

“Cám ơn”, CAT không chút do dự nhận lấy.

Ta có điểm vui sướng nhìn CAT hăm hở mở hộp, chờ mong phản ứng của cô ấy.

‘Trời !!!”, CAT thấp giọng kêu lên. Biểu tình trên mặt giống như ta dự đoán, hoảng sợ, nan kham, ngoài ý muốn…. CAT vốn là một phụ nữ cực đẹp, đáng tiếc giờ phút này chỉ còn vẻ méo mó kỳ cục.

Chiếc hộp rơi từ tay CAT xuống đất, đồ vật bên trong cũng rớt ra nằm xấu xí trên mặt đất bụi bặm. Đó là một xấp ảnh chụp, mỗi tấm ảnh đều là hình của D đang nhiệt liệt ôm hôn những cô gái khác nhau, vẻ mặt trầm túy. 

Tấm ảnh ở nằm ở trên cùng là một khuôn mặt có cái tên: CAT.
.......

Ta cười nhẹ nói: “CAT, chúng ta chia tay đi”. Cô ấy ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt tái nhợt như xác chết.

Mưa bắt đầu rơi nặng hạt giục ta rời khỏi quảng trường. CAT ở sau lưng kêu ta một tiếng, ta không có quay đầu lại. Hàng đàn bồ câu vụt bay lên, cánh đập loạn xạ khiến cả ngã tư đường tràn ngập hơi ẩm. Ta khe khẽ huýt sáo, rảo chân bước thật nhanh qua bảy hay tám con phố quanh co, trên mũi giày đã đọng đầy bọt nước.

-----

Ta đứng dưới mưa, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ màu trắng đang sáng đèn. Tầng thứ 6, nhà của D. Không khí có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net