Tứ cầm thú và tứ hoa khôi - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phá Tinh Quân

Thể loại: Xuyên không, hài hước, 1x1

Nhân vật: 

Tứ cầm thú: Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn. 

Tứ hoa khôi: Vị Triều, Niệm Khanh, Du Lăng, Ly Tuyệt

Trạng thái: Hoàn, 125 chương + 5 phiên ngoại

Editor: gru2110


...oOo...


Chương 1

- Ta nói này lão đại, cho dù chúng ta không ngồi nổi Audi cũng không nghèo túng đến độ phải ngồi Alto chứ? – Phong Chi Lâu vuốt đệm xe vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói – Đúng là tiền nào của nấy!

Tuyết Chi Lạc ngồi ở ghế cạnh tay lái, tay cầm bản đồ, mắt không buồn nhìn lên:

- Lâu, ta chờ ngươi mua Audi, nhưng mà ngươi đừng để ta chờ lâu quá, ta sợ đến chết ta cũng không được ngồi.

- Sao ngươi có thể nói Lâu như vậy? Lâu không thể phát tài trong tích tắc, muốn thế thì phải ngồi tên lửa bay lên trời, lúc đó đừng nói là Audi mà tàu vũ trụ cũng có khả năng – Nguyệt Chi Loạn xì một tiếng vỗ bả vai Lâu, nén cười biện hộ thay.

- Ta nói này, ba người các ngươi không thể im lặng một chút sao? – Hoa Chi Phá thật không biết nói gì, nhìn ba người lắc đầu, nói với Tuyết Chi Lạc – Lạc, ngươi chắc chắn không chỉ sai đường chứ? Sao ta càng ngày càng cảm thấy không đúng, vừa nãy còn có ánh sáng mặt trời chiếu sao lập tức đã có sương mù bay? Hơn nữa, các ngươi không phát hiện ra bây giờ chúng ta không phải ở trên đường cao tốc sao?

Ba người vừa nghe lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên không phải là cảnh quan đường nhựa thường thấy mà là cây cối xanh um tươi tốt.

- Lão đại, ngươi không định chạy lên núi chứ? Lạc Lạc, ngươi chỉ đường thế nào vậy? – Phong Chi Lâu hiển nhiên không hài lòng với Tuyết Chi Lạc – Ta không biết ngoài H văn thì ngươi còn biết xem cái gì?

- Cái đít! Ngươi là heo sao, dù khác thế nào cũng có thể là cao tốc mà, làm sao có thể là hoang sơn dã lĩnh (nơi hoang vu không có người ở) được? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ gặp phải chuyện quái lạ dị thường được sao!

- Có quỷ! – Nguyệt Chi Loạn bình luận ngắn gọn.

Trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động, thân xe rùng mình một cái rồi dừng hẳn. Khóe miệng Hoa Chi Phá hơi run rẩy:

- Xe hỏng rồi...

- Không phải chứ? Chẳng lẽ hôm nay ta sẽ chôn thân như thế này? Không được, ta còn chưa có bạn trai! – Lâu kêu thảm thiết thê lương.

- Câm miệng, dù ngươi không chết cũng không có đàn ông thích ngươi!

- Hứ! Ta không có ai thích thì ngươi cũng hơn gì, tất cả đều như vậy! Hừ!

- Này mấy người, hiện tại là lúc thảo luận cái này sao? Xuống xe mau! – Hoa Chi Phá thật sự không chịu nổi hai người này nữa, mỗi ngày đều đấu khẩu, bảo sao mọi người đều nói các nàng có gian tình!

Nguyệt Chi Loạn cũng không muốn nói tiếp nữa, lấy ba lô ở phía sau rồi mở cửa xe đi ra ngoài, vẫn là lão đại lý trí, trước tiên đi xuống đã.

- Ê ê, đợi ta với... - Hai người trăm miệng một lời.

Ngu ngốc! Hoa Chi Phá nhắm mắt ngửa mặt lên trời, nàng sai rồi, nàng không nên đem hai kẻ ngu ngốc này đi ra ngoài.

Bốn người thu thập một chút hành lý rồi nhìn rừng cây rậm rạp thở dài một tiếng.

- Đi thôi! – Hoa Chi Phá đội mũ lưỡi trai lên, nàng thật sự chán ghét tiết trời nóng nực như thế này! Mặt trời thật độc ác!

Bốn người đi một hồi lâu cũng không nhìn thấy nửa bóng người.

- Shit! Chúng ta đến vùng núi rồi sao? Sao ngay cả thú ăn cỏ cũng không thấy? – Phong Chi Lâu than thở - Lạc Lạc, lần này ngươi có thể tìm lấy một sơn muội tử (gái thôn dã)!

- Ngươi đi chết cho ta! – Tuyết Chi Lạc sắp động chân tay đến nơi thì may mắn bị Nguyệt Chi Loạn một bên kéo lại.

- Lạc Lạc, bình tĩnh bình tĩnh!

Hoa Chi Phá cố nén ý nghĩ muốn đập chết hai người này, đúng vậy, phải bình tĩnh, nàng tháo cái mũ đã ngấm mồ hôi xuống để quạt gió rồi đặt mông ngồi xuống thảm cỏ, cũng không ngăn cản hai người đang đấu khẩu, ngược lại lại ngoắc tay với Loạn đang có vẻ mặt sốt ruột:

- Loạn Loạn, đến đây, xem diễn! – Từ trong ba lô lấy ra một túi hạt dưa mở ra cắn.

Nguyệt Chi Loạn nhìn hai người ngây thơ sắp "hi sinh" rồi lại nhìn Hoa Chi Phá vân đạm phong khinh. Lão đại, ngươi quả nhiên là cao nhân. Tọa sơn quan hổ đấu*, xem diễn là cảnh giới cao nhất! - Nguyệt Chi Loạn cảm thán trong lòng, cũng không quản hai người kia nữa, ngồi xuống bên cạnh lão đại bốc một nắm hạt dưa cắn cùng.

* Trích Cổ Học tinh hoa, có hai con hổ đang ăn thịt một con trâu. Biện Trang muốn ra đâm hổ. Có đứa trẻ bảo rằng:"Hãy hượm, ông ạ. Hổ là giống tàn bạo, trâu bò là mồi ngon ngọt. Bây giờ hai con hổ đang cùng ăn một con trâu, thấy thịt trâu rất ngon, tất tranh nhau, đánh nhau. Đánh nhau thì hổ nhỏ chết mà hổ lớn cũng bị thương. Ông đợi đến bấy giờ hãy ra, thì có phải chỉ đâm một con, mà rồi được cả hai con không? Như thế thì chẳng là công dùng ít mà lợi được nhiều ư?" Biện Trang cho lời nói là phải, làm theo y như thế, quả nhiên bắt được cả hai con hổ.

Lạc và Lâu trong lúc cãi nhau cũng bắt đầu phát hiện ra có điều không đúng, nhìn về phía lão đại và Loạn Loạn đang bận rộn cắn hạt dưa, mắt trợn ngược nhìn bọn họ.

Oh Shit! Nửa ngày làm trò khỉ cho các ngươi!

- Cầm thú! – Phong Chi Lâu nghiến răng.

- Cặn bã! – Tuyết Chi Lạc phỉ nhổ.

Hai người đi lại gần rồi bốc hạt dưa từ trong túi ra, ngồi dưới đất vui vẻ cắn, biến bi phẫn thành thèm ăn.

Bốn người đang ca thán vận mệnh vô tình thì từ xa truyền đến tiếng đi đường không rõ ràng, lúc có lúc không, liếc nhìn nhau rồi lập tức cầm ba lô theo nơi phát ra tiếng động đi đến. Thời điểm nhìn thấy người nọ thì khóe miệng bốn người đều run rẩy.

Một đại thúc mặc cổ trang? Trên lưng là một bó củi, trong tay cầm một cái rìu? Đang đóng phim hả? Các nàng còn chưa kịp mở miệng thì tiều phu đã bị cách ăn mặc quái dị của bốn người làm cho hoảng sợ:

- Các ngươi là yêu quái?

Shit! Con mắt nào của ngươi nhìn ra bọn ta là yêu quái!

- Vị đại thúc, thật ngại quá, chúng ta bị lạc đường, xin hỏi nơi này là nơi nào? – Hoa Chi Phá trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn, bèn phá vỡ cục diện căng thẳng.

- Các ngươi không phải là yêu quái? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi – Vỗ vỗ ngực, tiều phu có chút ngượng ngùng nói – Ta thấy các ngươi ăn mặc quái dị, có lẽ là do ta kiến thức nông cạn, nơi này là ngoại thành Ô Tô, chẳng qua nơi này vốn rất hẻo lánh, bình thường không có người đến.

Ô Tô? Sao lại thế? Bốn người đều có cảm giác mất trí.

- Chẳng lẽ các ngươi không phải người của Thiên Minh Quốc?

Thiên Minh Quốc? Ta biến thành thần tiên rồi!

- Chuyện là thế này, chúng ta là người từ phương xa đến, gia tộc của bọn ta đã nhiều thế hệ ẩn cư nên đối với chuyện thiên hạ không hiểu biết nhiều – Hoa Chi Phá giải thích, hiện tại nàng dám 100% khẳng định, các nàng xuyên không!

Ba người còn lại sắc mặt cũng không tốt, chắc cũng đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này.

- Chẳng trách... nhưng các ngươi mặc như vậy mà vào thành Ô Tô thì sẽ không dễ làm gì, nếu không chê thì các ngươi theo ta về nhà một chuyến để đổi quần áo.

- Vậy đa tạ đại thúc! – Hoa Chi Phá xấu hổ chắp tay, hướng ba người còn lại ra hiệu bằng mắt rồi thong thả theo tiều phu.

Sự thật chứng minh, cổ nhân tốt hơn nhiều so với hiện đại, tuy rằng chỉ là quần áo vải thô nhưng với một gia đình hạng bần cùng thì cũng có thể coi là đồ trân quý. Chỉ có điều nhãn lực của cổ nhân thật sự không được tốt lắm, các nàng trông rất nam tính sao? Sao chưa gì đã cho rằng các nàng là nam! Cuối cùng thì bốn người cũng không giải thích gì, dù sao ở cổ đại thì thân phận nam tử vẫn tiện hơn.

Bốn người để lại quần áo hiện đại cho lão tiều phu, Hoa Chi Phá trả cho tiều phu một đồng tiền xu, đối phương nhìn thấy đồng xu mắt liền sáng lên, dù không biết thứ đó ở nơi này có công dụng gì nhưng đoán rằng cũng có thể đổi lấy rất nhiều tiền.

- Lão đại, ngươi thật đủ vô sỉ! Một đồng đổi bốn bộ quần áo, lão gia hỏa kia còn tặng ngươi một cục đá quái dị, không ngờ ở cổ đại những thứ như vậy lại không đáng tiền, làm ta còn cho rằng cổ đại là lạc hậu - Phong Chi Lâu quệt miệng, kéo quần áo trên người, thật sự rất bó người! Ta ghét cổ đại!

Hoa Chi Phá nhún vai, có thể trách nàng sao? Nàng cũng có lòng tốt thôi.

- Ngươi nói xem chúng ta làm sao để sống sót ở cổ đại? – Lạc Lạc khó có lúc không động kinh hỏi.

- Chuyện này đáng giá lo lắng – Lâu.

- Chuyện này đáng giá thảo luận – Loạn.

- Ta cảm thấy... cơ hội của chúng ta tới! – Hoa Chi Phá chỉ vào xe ngựa xa hoa ở đình phía trước nói.

- Trộm? – Lạc.

- Cướp? – Loạn.

- Lừa bịp tống tiền? – Lâu.

Hoa Chi Phá gật đầu:

- Không khác biệt lắm, trên TV không phải thường nhắc đến ăn vạ sao? Nghĩ xem, xe ngựa như vậy hẳn là kẻ có tiền, hơn nữa các ngươi nhìn nha hoàn đứng giữ xe là một thiếu nữ tử, cũng không có hộ vệ, chắc hẳn người ở trong xe phải là tiểu thư nhà có tiền hay đại loại như thế, ngươi nói xem, chúng ta có bốn người lại sợ hai thiếu nữ tử sao!

- Lão đại, ngươi đủ vô sỉ! – Ba người vẻ mặt khâm phục nói – Nhưng mà ta thích!  

Chương 2 Ba người nhất trí với phương pháp kiếm tiền của Hoa Chi Phá, thập phần khẳng định tán thưởng.


- Ai đi? – Lâu là người đầu tiên đặt câu hỏi.

Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn không hẹn mà gặp cùng ho khan, mắt nhìn đông nhìn tây nhưng nhất định không nhìn Phong Chi Lâu.

- Holy shit! Các ngươi sẽ không định bảo ta đi chứ? – Lâu chỉ vào mũi mình bất mãn quát – Các ngươi không có nhân tính!

- Anh luôn không hiểu nhân tính là cái gì – Lạc Lạc.

- Lâu, ngươi biết đã quá muộn – Loạn Loạn.

- Nhân tính? Bao nhiêu tiền một cân? – Phá Phá.

- Các ngươi... - Lâu run run chỉ tay vào nhóm cầm thú trước mắt – Ta chết cũng không đi! – Bỏ đi, Hừ, ta không đi.

- Lâu, ngươi nhìn nha hoàn kia xem, lớn lên thanh tú như thế, dựa theo lẽ thường thì vị tiểu thư kia nhất định cũng là quốc sắc thiên hương! Ngươi chắc chắn là ngươi không đi? Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi bị thương, ở trong vòng tay ấm áp của người kia... ngươi không chịu đi thì ta đi vậy... – Lạc Lạc cong khóe miệng, nhấc chân chuẩn bị chạy đi.

- Ấy ấy, ta nói ta không đi lúc nào? Ngươi quay lại! Ta đi... - Kéo Lạc Lạc trở về, Phong Chi Lâu lấy dáng vẻ điếc không sợ súng nhằm xe ngựa mà chạy, trong mắt mang theo tia đáng khinh, Lạc Lạc nói rất đúng, là mỹ nữ cổ đại chính cống! Nhất định không thể để cho mỹ nữ rơi vào tay Lạc Lạc, ta không vào Địa Ngục thì ai vào? Hy sinh một mình ta cứu sống mỹ nữ!

Ba người nhìn bộ dạng hưng phấn vô cùng của Lâu thì liên tục lắc đầu:

- Lạc Lạc, chiêu này của ngươi rất tuyệt! – Hoa Chi Phá giơ ngón cái nhìn nàng – Tên Lâu kia rõ ràng đã mắc bệnh vọng tưởng mỹ nữ giai đoạn cuối! Hy vọng nữ tử trong xe ngựa không phải loại nhìn thấy bóng liền mê đảo thiên quân vạn mã, quay đầu lại đẩy lui các đạo quân chư hầu (ý nói là rất xấu), nếu không sẽ là bóng ma cả đời này của Lâu.

- Ta thật hy vọng nàng có bóng ma, nhìn thấy liền hóa đá – Lạc Lạc hiển nhiên rất bất mãn vì Lâu nhúng mũi vào chuyện của mình nên mới nghĩ cách dụ dỗ nàng đi ra.

- Quả nhiên, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà! – Loạn Loạn bình luận thật đúng trọng tâm, Lâu đáng thương.

Phong Chi Lâu ngây thơ không biết bị tính kế, vẫn như cũ ảo tưởng mỹ nữ ôn nhu, bước đi càng ngày càng nhanh.

- Ối! Ngươi làm gì vậy? - Tiểu Hồng xoa bả vai bị va trúng đang muốn mở miệng mắng người thì không ngờ có người nhanh hơn nàng một bước kêu to.

- A...a... đau quá! Đau chết ta... giữa ban ngày ban mặt, sói lẩn Càn Khôn (kẻ xấu không dám ra ngoài), ngươi lại dám cậy thế hành hung người, còn có thiên lý không? Chân của ta gãy rồi! – Phong Chi Lâu ôm chân mình lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thật thê lương!

- Tiểu Hồng, có chuyện gì vậy? – Mành xe ngựa nhấc lên một chút, Phong Chi Lâu liếc một cái liền thấy được váy màu lục tung bay theo gió. Tất nhiên không thể thấy nhiều, nhưng giọng nói của người kia cực kỳ dễ nghe.

Chín trên mười! - Trong lòng thầm đánh giá, Phong Chi Lâu nóng lòng muốn nhìn thấy dung mạo thực sự của nàng nên càng ra sức gầm rú to hơn:

- Mọi người mau lại đây xem, đụng vào người ta còn không chịu trách nhiệm, trên đời này còn có công đạo không? Chân của ta...

- Tiểu thư, ta cũng không biết, người này vừa nãy rõ ràng đụng vào ta, ta còn chưa mở miệng thì hắn đã gào to, ta thấy hắn nhất định là phiến tử (kẻ lừa đảo), tiểu thư, ngươi không cần quản chuyện này, ta muốn xem là loại người nào dám tìm chúng ta gây chuyện – Tiểu Hồng thực sinh khí, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

- Tên lưu manh nhà ngươi không cần giả vờ, đứng lên cho ta! – Tiểu Hồng nói xong chuẩn bị đá Lâu, may mắn Phong Chi Lâu vẫn chú ý đến tình hình nên thời cơ ôm chân Tiểu Hồng đang định đá đến – Giết người rồi... giết người rồi...

Người vây quanh xe ngựa ngày càng nhiều, hiển nhiên những người không rõ chuyện đều bị hành động của Phong Chi Lâu lừa gạt, mọi người đối với người ở trong xe ngựa chưa hề lộ diện và Tiểu Hồng kiêu ngạo bá đạo rất khinh thường, tiếng xì xầm càng lúc càng lớn. Ỷ vào nhiều người, Phong Chi Lâu càng ra sức gào, có ý định muốn nữ tử trong xe ngựa phải đi ra.

- Các ngươi chẳng những đụng vào người không chịu trách nhiệm mà còn muốn giữa ban ngày hành hung, các vị hương thân, các ngươi phải làm chủ cho ta! – Phong Chi Lâu đang 'than thở khóc lóc'thì có tiếng gọi đầy lo lắng từ trong đám đông truyền đến - Lâu đệ! Ngươi sao vậy? Ai làm ngươi bị thương? – Nguyên lai là ba người xem diễn chán rồi mới tiến đến hỗ trợ.

Hoa Chi Phá dẫn đầu, rẽ đám người ra, ôm cổ Phong Chi Lâu đang lăn lộn:

- Các ngươi... các ngươi thật quá đáng! Chẳng lẽ vì chúng ta là người nghèo nên phải chịu bị các ngươi khi dễ sao! – Lời này vừa nói ra thì mọi người đều hưởng ứng vì ở đây đại đa số là người nghèo, lời nói vừa nãy khiến mọi người đều tự liên tưởng đến bản thân mình, hiệu ứng lập tức tăng mạnh.

Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn cũng liên tục gật đầu:

- Lão đại, các nàng khi dễ Lâu đệ như vậy còn muốn giết người diệt khẩu, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua! – Hai người tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng lại không ngừng khinh bỉ Hoa Chi Phá, lão đại ngay câu đầu tiên đã đem việc này bay lên thành đấu tranh giai cấp giữa người nghèo và người giàu, quá mạnh!

- Các ngươi... các ngươi... - Tiểu Hồng không ngờ sự tình sẽ phát triển thành như vậy cũng bắt đầu nóng nảy, mở miệng nói – Tiểu thư, làm sao bây giờ?

Mành xe chậm rãi xốc lên, lộ ra khuôn mặt làm khuynh đảo Phong Chi Lâu.

Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn đã không còn đủ để miêu tả về mĩ mạo của nàng. Da thịt nổi bật dưới ánh mặt trời, lóe ra ánh sáng trong suốt, nhẵn mịn như son, phấn quang tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng, môi hồng răng trắng, một thân quần áo màu lục làm nổi bật màu da của nàng khiến người ta không rời mắt được.

- Đó...đó là Vị Triều cô nương! – Trong đám người phát ra tiếng xì xào kinh ngạc, hiển nhiên là thập phần ngạc nhiên đối với thân phận của nữ tử kia.

Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn liếc nhau, hiển nhiên cũng cảm giác được, chẳng lẽ các nàng đá phải một khối thiết bản vật cứng? Chỉ có Phong Chi Lâu vẫn như cũ mơ hồ như lọt vào sương mù, hiển nhiên đã bị dung mạo của Vị Triều thu phục.

Vị Triều không hề để ý đến người xung quanh, chỉ nhìn bốn người khởi xướng ở trước mặt, tầm mắt dừng lại trên người Phong Chi Lâu đang nằm dưới đất:

- Chân ngươi gãy?

- Hả...Ừ! – Câu hỏi đột ngột làm Phong Chi Lâu phản ứng hơi chậm, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu – Gãy...gãy rời.

Vị Triều không nói gì nữa, giẫm lên ghế nhỏ xuống xe ngựa, mọi người đang vây quanh tự nhiên tránh ra nhường đường. Dừng lại ở trước mặt Phong Chi Lâu, Vị Triều khẽ liếc nhìn cái chân nàng ta đang ôm một cái, không nói gì thêm chỉ cau mày.

Áp lực thật lớn! Lâu cảm thấy cả người giống như bị buộc chặt, chột dạ cúi đầu không dám nhìn người đối diện. Hoa Chi Phá thấy tình hình không thuận lợi, ở sau lưng Lâu hung hăng nhéo một cái.

- Ối... ta đau quá... - Lão đại chết tiệt, việc này ta nhất định không để yên!

- Vị Triều cô nương, chẳng lẽ ngươi không định chịu trách nhiệm với Lâu nhà chúng ta? – Theo mọi người xung quanh thì người trước mặt tên là Vị Triều nên Hoa Chi Phá liền nói thẳng vào vấn đề, để càng lâu đối với các nàng càng bất lợi.

- Đúng vậy! – Nguyệt Chi Loạn và Tuyết Chi Lạc ở một bên phụ họa.

- Vị Triều, hình như ta nghe thấy có người muốn ngươi chịu trách nhiệm? – Lời nói trêu chọc từ phía sau truyền đến, mọi người quay đầu lại thì thấy một tuyệt thế đại mỹ nữ không thua Vị Triều đang chậm rãi đi tới.  

Chương 3

Hoa Chi Phá nhất thời có cảm giác bị chói mắt, nàng đã hiểu được một chút tình cảnh vừa rồi của Lâu, không phải Vị Triều không xinh đẹp mà là vẻ đẹp của nàng không phải loại Hoa Chi Phá yêu thích.


Mà nữ tử trước mắt bây giờ, khí chất ung dung đẹp đẽ quý phái đúng là khẩu vị của mình, đặc biệt là giọng điệu trêu chọc của nàng, nếu mình không phải là đương sự thì thật sự muốn ở bên cạnh xem kịch vui! - Trong lòng Hoa Chi Phá rầu rĩ nghĩ.

- Niệm Khanh cô nương! Niệm Khanh cô nương cũng ở đây! – Tiếng xôn xao trong đám người càng to hơn, tiếng thốt lên kinh ngạc không ngừng.

Bỗng Hoa Chi Phá có cảm giác mơ hồ, nuốt một ngụm nước miếng nói với nữ tử mà mọi người gọi là Niệm Khanh:

- Niệm Khanh cô nương, chúng ta cũng không phải là người không phân rõ phải trái, nhưng tỳ nữ của Vị Triều cô nương làm huynh đệ của chúng ta bị thương, sau đó còn muốn động thủ đánh người, chuyện này thật sự không thể chấp nhận được.

- Phải không? – Niệm Khanh nhìn thoáng qua Hoa Chi Phá rồi nói với Vị Triều nãy giờ vẫn im lặng – Vị Triều, nếu là chuyện do Tiểu Hồng gây ra thì chúng ta cũng nên chịu trách nhiệm – Sau đó quay đầu lại nói – Vị công tử này chân đã gãy, xem ra bị thương không nhẹ, nếu trực tiếp bồi thường ngân lượng cho các ngươi thì có vẻ như chúng ta không có lương tâm, cho nên ta muốn mấy vị công tử theo chúng ta trở về, ta và Vị Triều sẽ mời đại phu đến trị thương cho vị công tử này.

Hoa Chi Phá đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao, ngươi còn muốn phiền phức như vậy, ngươi không phải là người công việc bề bộn sao! Cớ gì còn muốn tự tìm phiền toái!

- Niệm Khanh cô nương nói như vậy muốn đổ lỗi cho huynh đệ chúng ta thì thật không đúng. Tính chúng ta vốn sẽ không cần cô nương bồi thường, nhưng bởi vì gần đây xảy ra vài chuyện nên hiện tại trên người chúng ta không có một xu, cho nên Niệm Khanh cô nương không cần phiền phức như vậy, chỉ cần cho chúng ta chút bạc, chúng ta sẽ mang huynh đệ đi tìm đại phu – Cái nhìn chăm chú của Niệm Khanh làm Hoa Chi Phá thoáng có chút mất tự nhiên, áp lực thật lớn!

- Đúng vậy, mấy 'đại nam nhân' như chúng ta sao có thể không biết xấu hổ đi làm phiền hai vị cô nương! – Lạc Lạc cũng hiểu chuyện mau miệng cự tuyệt.

- Các vị công tử không cần cảm thấy làm phiền ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện nên làm, đúng không Vị Triều? – Niệm Khanh cười hỏi người vẻ mặt đạm mạc phía sau, Vị Triều ơi là Vị Triều, rõ ràng ngươi vừa nhìn đã biết, tại sao còn muốn hùa theo bọn họ? Nếu không phải mình đến đúng lúc thì khẳng định trăm phần Vị Triều sẽ cho bạc để tránh phiền toái, dù sao thì tính của nàng vốn là như thế.

Không phải ngươi đi mua hộp son sao, sao lại đụng phải bốn tên tiểu nhân vô sỉ lừa bịp tống tiền này? Nếu thả bọn họ đi thì sao có thể không khiến ta thất vọng, không khiến bọn họ thất vọng! – Niệm Khanh.

- Niệm Khanh nói phải – Vị Triều hiểu được tính của Niệm Khanh, trong mắt không gợn sóng sợ hãi lại hiện lên vài tia đồng tình.

- Một khi đã như vậy thì mấy vị công tử mau kêu xe ngựa đến đây! – Nhìn bốn người không hề động đậy nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net