Tư đạt chi đồng thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Băng Tuyết Ngân Hà

Editor: GoSnow

Tiến độ: Chưa hoàn.

Thể loại: Vườn trường, ngọt ngào pha lẫn chút cổ tích, HE.

Mở đầu:

Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước nọ. Hoàng hậu sinh hạ một vị công chúa vào mùa đông, vì thế công chúa được đặt tên là Bạch Tuyết, nhưng không lâu sau hoàng hậu lại qua đời, cho nên quốc vương cưới một người phụ nữ khác về làm vợ, người mẹ mới của công chúa là một người phụ nữ rất đẹp, rất kiêu ngạo, và vì thế, nàng ta được đưa lên ngôi hoàng hậu.

Hoàng hậu có một chiếc gương thần, bà rất thích đứng trước gương mà nói: "Gương ơi gương à, nữ nhân đẹp nhất thế giới là ai?" Và gương thần luôn trả lời: "Ngài là nữ nhân xinh đẹp nhất."

Thời gian trôi qua, công chúa Bạch Tuyết từ từ lớn lên, có một ngày, gương thần trả lời với hoàng hậu rằng: "Thưa bệ hạ, ngài thực sự là một mỹ nhân xinh đẹp, thế nhưng công chúa Bạch Tuyết còn đẹp hơn cả ngài."

Hoàng hậu bắt đầu đố kị sự xinh đẹp của Bạch Tuyết, vì thế hoàng hậu ra lệnh cho một tên thợ săn hãy bí mật lừa công chúa vào rừng rồi thủ tiêu nàng ấy. Thợ săn nghe theo, nhưng cuối cùng ông không đủ nhẫn tâm giết cô gái tội nghiệp này, và Bạch Tuyết được thả.

Nàng Bạch Tuyết lang thang trong khu rừng, nàng phát hiện ở nơi thật sâu trong cánh rừng có một nông trại nhỏ nhỏ của bảy chú lùn, bảy chú lùn khi biết tình cảnh của nàng liền thương xót và cho phép nàng ở lại.

Lúc này, hoàng hậu lại hỏi gương thần: "Gương ơi gương à, nữ nhân đẹp nhất thế giới là ai?" Gương thần trả lời : "Là công chúa Bạch Tuyết, nàng vẫn còn sống, đang ở cùng với bảy người lùn trong khu rừng."

Thế là hoàng hậu ngụy trang thành một bà lão, đến nơi của công chúa Bạch Tuyết, tặng cho nàng một trái táo độc; chờ đến khi công chúa ăn trái táo thì đã quá muộn, nàng lập tức ngất đi.

Lúc bảy chú lùn phát hiện ra nàng đã bất động, khổ khóc than, đưa thân xác nàng vào một chiếc quan tài bằng kính.

Thời gian lại trôi qua, có một chàng hoàng tử đi ngang qua khu rừng, phát hiện công chúa Bạch Tuyết nằm trong chiếc quan tài bằng kính. Sau khi hoàng tử biết được câu chuyện của nàng, nước mắt rưng rưng, đau lòng nhìn Bạch Tuyết rồi nói: "Nàng công chúa đáng thương ơi, nếu nàng có thể tỉnh lại thì thật tốt biết bao." Cuối cùng, hoàng tử thận trọng hôn lên môi nàng, đột nhiên, một mảnh táo độc từ trong miệng công chúa văng ra, công chúa vì ho khan mà tỉnh giấc. Hoàng tử tỏ tình với công chúa, hai người quyết định kết hôn. Bảy chú lùn và những muôn loài xung quanh được mời tham dự, hôn lễ được cử hành trong lời chúc phúc của nhân dân hai nước, Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

- trích < công chúa bạch tuyết >

Chương 1

Đến đây... một tòa nhà màu trắng, bên trong tòa nhà tràn ngập vị thuốc khó ngửi, nơi đây có thể thấy nhiều gian phòng được đánh số và cả những bệnh nhân ngồi trên xe lăn với ống truyền dịch trên tay, những người mặc áo trắng đang cẩn thận chăm sóc cho từng bệnh nhân.

"F607... À, là phòng này!" Tôi không thích nơi này, tôi cũng ghét bệnh viện, vì khi tôi đến đây có nghĩa là... nàng lại ngã bệnh.

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa, thấy nàng đang ngồi trên giường đọc sách.

"Chuẩn, cậu đến rồi!" Nàng đặt quyển sách xuống nhìn tôi cười vui sướng.

"Ha ha~ Đúng vậy! Tớ đến thăm cậu đây, Tinh Hàm. Không biết Tinh Hàm đang xem sách gì nhỉ? Ai chà, mắt cậu còn rưng rưng này ~" Người ngồi trên giường là Trương Tinh Hàm, cha nàng là người Đài Loan, mẹ là người Nhật Bản.

Từ nhỏ Tinh Hàm học ở Nhật, tôi cũng chẳng biết tại sao nàng bị bệnh, vả lại bác sĩ cũng không thể chuẩn đoán chính xác được, nhưng ít ra mọi người biết căn bệnh này tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng!

"Tớ ~ Đang xem Công chúa bạch tuyết nha! Cuối cùng công chúa và hàng tử sống hạnh phúc với nhau đến mãi mãi ~ Thật cảm động." Tinh Hàm đóng sách lại, mỉm nười nói.

"Ha hả ~ Truyện cổ tích chẳng phải lúc nào cũng kết thúc như vậy sao? Công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc... À mà Tinh Hàm lớn thế này rồi vẫn thích đọc truyện cổ tích à?" Ngồi bên cạnh Tinh Hàm, thật là, cô gái này luôn khiến tôi muốn xoa đầu, cứ như một đứa trẻ vậy... <i style="color: rgb(0, 100, 0); font-family: 'Book Antiqua'; font-size: medium;">[Đính chính một chút, tôi vốn chỉ được lớp cử tới để đây để mang vở ghi bài cho nàng mà thôi! Tuyệt đối không có ý gì khác! ]

"Bởi vì~ tình tiết câu chuyện rất có hậu! Làm tớ rất cảm động, Chuẩn, sẽ có bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến đón tớ chứ?"

"Ha ha, mấy câu chuyện này toàn gạt con nít! Trên đời này chẳng ai cưỡi ngựa tới đây đâu, nếu có, thì tệ nhất cũng phải lái một chiếc moto màu trắng tới đón Tinh Hàm của chúng ta chứ!" Cưỡi ngựa trắng? Có người sẽ làm được sao? Nhất là thế kỷ 21...

"Hừ, cưỡi bạch mã mới lãng mạng! Chuẩn không hiểu đâu!" Tinh Hàm tức giận, khoanh tay hậm hực quay đầu nhìn ra cửa sổ.

"Được rồi được rồi ~ Là tớ không hiểu! Tinh Hàm à, khi nào <i style="color: rgb(0, 100, 0); font-family: 'Book Antiqua'; font-size: medium;">"Bạch mã hoàng tử" của cậu cưỡi ngựa trắng tới đón thì nhớ gọi điện báo tớ một tiếng nhé! Giúp tớ học hỏi một chút, nếu không lại bị cho là kiến thức eo hẹp." Tôi đứng lên, mang ra mấy cuốn vở ghi chép trong trường ngày hôm nay đặt lên ngăn tủ, chuẩn bị ra về.

"Đô Trúc Chuẩn! Cậu chờ đó, nhất định tớ sẽ cho cậu thấy Bạch Mã hoàng tử của tớ cưỡi ngựa đến đón tớ! Tớ nói thật đấy!"

"Ờ ~ Hiểu mà! Tới về nhà trước nhé! À còn nữa, Tinh Hàm này... ngày mai cậu có thể đến trường được không? Mỗi lần trở về kiểm tra chỉ có hai ngày mà thôi."

"Được mà! Ngày mai tớ sẽ tung tăng trước mặt cậu cho xem!" Tinh Hàm cười cười, 'tung tăng'? Người Đài Loan thích dùng từ kì lạ à?

"Ngày mai gặp!" Tôi vẫy tay, mở cửa ra về.

"Mai gặp nhé, bye!"

Đi ra bệnh viện, tôi quay đầu nhìn lên phòng bệnh của Tinh Hàm. Lần nào cũng vậy, cứ thích làm quá mọi chuyện lên, chứ thực sự chẳng có cái gì nghiêm trọng cả! Bạch mã hoàng tử? Tôi cười trừ, sao lại còn mơ mộng một chàng hoàng tử cưỡi ngựa tới đón một cô gái ở cái thế kỷ 21 này chứ? Thật quá xấu hổ, người thực sự dám làm như vậy chắc chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi.

Sáng sớm, tôi hối hả mặc đồng phục, khóa kéo váy hoàn chỉnh, miệng còn cắn một cái bánh mì nướng chuẩn bị chạy đến trường, nhà tôi cách trường cũng không quá xa, cho nên tôi thường đợi đến gần muộn mới bắt đầu chạy đi.

"Ha hả ~ Chuẩn, sớm! Hôm qua cảm ơn cậu mang vở chép bài cho tớ." Tinh Hàm nhìn tôi mỉm cười chào buổi sáng, ơ kìa... không phải đã muộn giờ rồi à? Tại sao mọi người còn đi thong thả thế này??

"À! Sớm, Tinh Hàm... Thật lạ? Không phải đã hơi trễ rồi sao? Mọi người sao vẫn đi thong thả thế này???"

"Chuẩn à, bây giờ còn sớm nha~ Chẳng lẽ đồng hồ của Chuẩn chết máy rồi sao? Hay là chạy quá giờ....?" Đồng hồ hư?? Chậc? Tôi nhìn cái đồng hồ trên tay, hu hu ~ Nó đứng lúc 8h! Chính xác là 8h ngày hôm qua...

"Đáng chết! Thế mà lại trúng kế cái đồng hồ!!!" Tôi tức giận tháo nó ra rồi nhét vào cặp.

"Hì hì, được rồi! Chúng ta vào nhanh đi, nếu không sẽ muộn thật đấy."

....

Tôi cười, Tinh Hàm à, đến bây giờ cậu còn mong ai đó cưỡi bạch mã tới đón cậu không vậy? Ha ha ~ Nếu tôi là con trai, tuyệt đối tôi sẽ không làm như vậy ~ Tôi không có loại can đảm như nàng muốn đâu.

Tôi vừa suy nghĩ vừa bước đi, nhớ tới lần đầu tiên Tinh Hàm đến lớp... Giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm túc đứng trên lớp giới thiệu cô ấy trước toàn thể mọi người, lúc đó Tinh Hàm chẳng nói câu nào, chờ khi giáo viên giới thiệu xong hết thì dưới lớp mới bắt đầu xôn xao: "Họ Trương? Họ này rất hiếm nha! Nhìn cô ấy lại rất ít nói!"

....

Đến bây giờ, tôi hoàn toàn nhìn không ra Tinh Hàm của hồi đó. Đúng vậy, hình như trước đây cô ấy thường im lặng và chỉ ngồi trong lớp xem truyện cổ tích.

"Dựa trên số phiếu bầu ra, lớp chúng ta quyết định vai diễn Hoàng tử sẽ do bạn Đô Trúc Chuẩn đảm nhiệm, còn vai công chúa sẽ là bạn Trương Tinh Hàm đảm nhiệm!" Tôi giật mình, hoàng tử cái gì? Công chúa cái chi?

"Cái gì!?" Tôi đứng bật dậy, tôi diễn hoàng tử sao? Hoàng tử cái gì chứ!?

"Bạn Chuẩn? Bạn có thắc mắc gì sao?" Lớp trưởng cầm viên phấn trắng đứng trên bục nhìn tôi.

"Hoàng tử gì thế?" Tôi ngơ ngác.

"Lễ hội trường sắp đến, nhưng mọi người vẫn chưa nghĩ ra tiết mục gì cả! Nên cả lớp chúng ta rất gấp gáp và quyết định sẽ diễn kicj5 ~ Lúc nãy bỏ phiếu thì cậu và bạn Tinh Hàm được đảm nhiệm vào hai vai chính trong vở kịch."

"Cái gì? Kịch gì? Đừng nói với tớ là... là Công chúa Bạch Tuyết nha..." Hoàng tử! Không biết tại vì sao, tôi cứ luôn nghĩ đến Bạch mã hoàng tử'mà hôm qua Tinh Hàm mơ mộng với tôi! Đừng, tôi không muốn cưỡi ngựa đâu....

Chương 2

"Này bạn Đô Trúc, ai nói với bạn chúng ta sẽ diễn công chúa Bạch Tuyết vậy? Nếu như bạn muốn diễn bộ đó thì cả lớ cũng không phản đối, nhưng mà sợ 'đụng hàng' với mấy lớp khác thôi." Tôi nhìn viên phấn bị bẻ nát trên tay lớp trưởng, thật đáng sợ! Tôi sợ cô nàng lớp trưởng nóng tính này sẽ quăng đạn phấn tới chỗ tôi chứ... Bất quá, tôi để ý khi mình nói Công chúa Bạch Tuyết thì cả lớp đều cười ồ, ngay cả Tinh Hàm hôm qua còn cầm cuốn truyện mơ mộng cũng che miệng cười trộm.

"Đáng ghét! Chỉ tại Tinh Hàm làm hại." Tôi nhỏ giọng hơi cúi người nói bên tai Tinh Hàm.

"Hì hì ~ Ai kêu Chuẩn không chịu nghe." Tinh Hàm buông tay che miệng vỗ lưng tôi vài cái.

"Aiz, xem ra bạn Chuẩn chưa nghe rõ lớp chúng ta chọn tiết mục gì để diễn lần này, nhân tiện đây tớ sẽ nhắc lại nội dung vở kịch cho cậu ấy." Lớp trưởng buông viên phấn bị gãy thành 2 đoạn vào khay để phấn ở bảng đen, cầm nửa viên lên viết mấy chữ to lên bảng.

ICE AND SNOW.

"ICE AND SNOW" Tôi ngớ ngẩn... Băng và Tuyết ?

"Không sai, ICE AND SNOW. E hèm, nội chung câu chuyện xoay quanh một kỵ sĩ vô danh và một công chúa nhiều bệnh tật, à, nó là chuyện tình yêu." Lớp trưởng vừa lật cuốn kịch bản vừa kể, chuyện tình yêu... Đây là bộ cổ tích nào thế nhỉ? Còn kỵ sĩ và công chúa nữa à.

"Một người là công chúa, một kẻ là kỵ sĩ vô danh, đương nhiên tình yêu của hai người luôn bị ngăn cấm, thế nhưng kỵ sĩ thỉnh cầu đức vua có thể chấp nhận cho mình được cưới công chúa, đức vua nói sẽ đồng ý nhưng với một điều kiện...." Lớp trưởng tiếp tục kể.

"Vì để kéo dài sinh mệnh cho công chúa, đức vua ra điều kiện cho kỵ sĩ phải tìm được một oại thảo được thần bí có thể kéo dài sự sống cũng nhưng giúp công chúa khỏe mạnh hơn. Nhưng ai cũng biết đoạn đường đi tìm thuốc là rất gian nan, vất vả, kỵ sĩ không may đã lâm vào nguy hiểm."

"Khi công chúa biết chuyện này, nàng ngày đêm đều cầu nguyện cho kỵ sĩ, vài ngày trôi qua, thân thể yếu ớt của nàng không còn chịu đựng nổi nữa, thế rồi công chúa đã chết. Khi kỵ sĩ lấy được thảo dược trở về thì tất cả đều đã quá muộn. Kỵ sĩ đau khổ quỳ trước thượng đế khẩn cầu, nguyện dùng sinh mệnh của mình đổi lấy sinh mệnh của công chúa, không những thế, kỵ sĩ còn nguyện rằng khi công chúa tỉnh lại, những kí ức của công chúa về kỵ sĩ đều được xóa đi. Nguyện vọng được chúa trời thực hiện và công chúa đã sống lại. Và cũng như nguyện vọng của kỵ sĩ, công chúa hoàn toàn chẳng còn nhớ kỵ sĩ kia là ai, thế nhưng, không ai biết trên tay nàng vẫn còn nắm chặt lá bùa hộ mệnh của kỵ sĩ vô danh đó —— chính là ICE AND SNOW." Lớp trưởng kể xong, dừng lại nhìn xuống dưới lớp, tất cả mọi người đã hai mắt dẫm lệ nhìn cô ấy.

"Hu hu ~~~ câu chuyện thật cảm động!" Chỉ có một người khóc ra tiếng, không cần phải nói cũng biết đó là...

"Tinh Hàm, đừng khóc! Cổ tích chỉ để gạt con nít thôi, không phải sao? Được rồi, vào vấn đề chính, có nghĩa là tớ sẽ vào vai kỵ sĩ? Thế sao lúc nãy cậu lại nói là Hoàng tử?" Kỵ sĩ là kỵ sĩ, vĩnh viễn viễn không phải là hoàng tử. Giống như tôi, vĩnh viễn không thể như Tinh Hàm....

"À ~ Làm thế mới có cảm giác đang tuyển diễn viên nha! Ha ha~ Cũng nên bắt đầu dựng kịch bản rồi đó." Lớp trưởng dùng cách cười trừ lãng qua vấn đề của tôi, thôi kệ, dù sao cũng còn tốt hơn việc phải cưỡi ngựa.

"Vậy, bạn Chuẩn à, mời sang bên này thử trang phục!" Một bạn học phụ trách phần phục trang lên tiếng, sau đó, tôi lại bị bốn năm cô bạn khác lôi thẳng vào phòng thay đồ.

"Đừng có cời đồ của tớ ~" Tôibất ngờ khi thấy mấy cô nàng khóa cửa lại, sau đó thoăng thoắt thoăng thoắt thì đồ đạt trên người tôi đã bị lột xuống phân nửa. Tôi kêu thảm thiết, mẹ ơi ~ Lần đầu tiên của con... sẽ bị hủy trên tay mấy cô nàng đói khát này sao.?!!!

"A!!! Đừng cởi váy!!!" Cơn ác mộng còn chưa kết thúc, các nàng tiếp tục tiến công với cái váy của tôi... nó thật dễ dàng bị lột vậy sao?!

Sau một hồi luống cuống tay chân, tôi nhắm nghiềm mắt, thực sự không dám nhìn bộ dạng của mình lúc này đâu! Bỗng cảm thẩy mấy cô bạn buông tôi ra, hai mắt tôi từ từ mở, trên người đã được thay một bộ áo giáp, rất giống trang phục kỵ sĩ.

"Đây là?" Tôi buồn bực, nghi ngờ, tại sao? Hôm nay chẳng phải chỉ vừa mới chọn diễn viên sao? Mới đó mà lập tức đã có chuẩn bị hết rồi? Hơn nữa, kịch bản cũng chỉ mới được chọn hôm nay mà? Chẳng lẽ mấy người này đã liên lạc ngầm với nhau hết rồi á?

"Trang phục của kỵ sĩ, không cần nghĩ nhiều cũng biết bạn Chuẩn mặc là chuẩn nhất!" Cô bạn Bạch Thạch mở miệng, chép miệng làm đánh giá.

"Cho nên mới làm nhanh như thế đấy, còn lại là trang phục công chúa, tuy hơi trễ nhưng cũng đã xong rồi." Nguyệt Quán nói.

"Thế nhưng chờ chút, chúng ta còn phải chỉnh sửa chút ít cho bạn Tinh Hàm nữa." Thân Cốc tiếp lời cho hết câu.

"Chậc... Các người không thể phái một trong ba nói cho hết câu sao, có cần phải chia một câu mà ba người giành nói thế này không!? Sao mà, tớ vẫn chưa thấy Tinh hàm!" Tôi nhìn xung quanh, cả phòng thay đồ chỉ có tôi, bốn cô bạn giúp tôi thay quần áo, một đống tủ đồ... hết! Công chúa đâu? Tinh Hàm đâu?

"Haiz, công chúa người ta đã xong lâu lắm rồi, ai bảo cậu cứ giãy dụa làm gì, bây giờ mọi người đang chờ cậu đấy, aiz, phải ghi vào sổ mới được, Đô Trúc Chuẩn à, muốn thay đồ cho cậu phải làm chút kỹ xảo đó! " Một cô bạn đứng bên cạnh gõ nhẹ vào đầu tôi trách cứ, sau đó, chúng tôi bắt dầu dọn dẹp mớ quần áo bị 'tước' đầy sàn trờ về lớp, dọc đường đi có rất nhiều người nhìn chúng tôi, dù sao chẳng ai rảnh mà mặc độ đồ này đi lòng vòng như tôi.

Một lúc sau, bước vào lớp, tôi bất động...

Một cô gái đưa lưng về phía tôi, toàn thân nàng là một bộ lễ phục trắng muốt, tóc dài xõa ra đến thắt lưng, có một loại khí tức cao quý tản mác xung quanh nàng... Đây là Tinh Hàm? Là cô gái thích xem đồng thoại, mơ mộng chàng bạch mã hoàng tử đến đón nàng sao?

"Chuẩn ~ Đẹp không? Tuy rằng còn hơi rộng một chút..." Đại khái là do nghe tiếng tôi mở cửa, nên Tinh Hàm quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi.

"Đẹp a! Quả nhiên là người đẹp vì lụa." Sau đó, tôi hối hận vì đã nói lời bày.

'Bộp' một chiếc giày cao gót nhắm thẳng tôi bay tới, chuẩn xác đập vào mặt. Này... này là công chúa yếu duối nhiều bệnh kia đấy hả? Tôi loạng choạng ngã ngồi dưới đất, thiếu chút nữa té xỉu.

'Nếu nói công chúa nào cũng bạo lực thế này, thì truyện cổ tích tuyệt đối không có khả năng xuất hiện! Mấy cô công chúa hung hăng như vậy vốn chẳng cần hoàng tử tới giải cứu hay bảo hộ làm chi!' Đây là những gì xuất hiện trong đầu tôi sau khi bị giày cao gót đập trúng mặt, nhưng tôi lại không hiều vì sao Tinh Hàm đột nhiên phản ứng lớn đến vậy? Còn lấy giày cao gót ném trúng tôi, đau quá! Tôi xoa cái mũi đứng lên, ô...

"Tinh Hàm! Cô đánh tôi làm cái gì vậy!?" Tôi tức giận đến muốn chửi bậy, bởi vì nàng không chỉ ném giày cao gót, à quan trọng nhất là cố ý ném bằng gót nhọn của giày,... nói cách khác nàng cố ý muốn tôi bị đau.

"Ai bảo cậu nói chuyện không chịu suy nghĩ? Cái gì mà 'người đẹp vì lụa'? Cả lời khen cũng chẳng biết nói thế nào cho thật lòng!" Tinh Hàm tức giận đi đến chỗ tôi nhặt lại chiếc giày, mang lại vào chân.

"Được rồi, rất đẹp đó! Nhưng mà nhìn bộ này có vẻ hơi rộng." Ừm ~ Còn có chút khe hở này, cần độn thêm miếng lót vào không nhỉ?

Vừa mới tưởng tượng Tinh Hàm sẽ độn một miếng lót hoặc là một quả bóng nước, hai trái táo to lên...

'vút' Có một cái gì đó bay tới, may nắm lần này có phòng bị nên tránh kịp. Nhìn kỹ, tôi kinh hoảng... trời ạ ~ đó là cái roi da dùng làm đạo cụ mà!

"Này ~ Tinh Hàm, cậu muốn mưu sát chồng à?" Tôi kinh hô. Hơn nữa nếu kỵ sĩ bị chính vũ khí của mình đánh chết, không cần phải hỏi cũng biết là do cô công chúa này làm, như vậy chẳng phải vở kịch sẽ trở thành trò khôi hài cho cả trường cười vào sao!!!??? Không không, nếu sau đó công chúa lại tuyên bố mình bị kỵ sĩ phi lễ, thế này thì thật là ' vừa ăn cướp vừa la làng'

"Ai là chồng ai hả? Ai biểu, đáng đời!"

"E hèm, bạn Chuẩn với bạn Tinh Hàm, hai bạn có thể tạm dừng cuộc chiến ở đây không, chúng ta còn phải dàn dựng kịch bản nữa!" Một bạn cùng lớp hơi bị lùn được đám đông đẩy ra làm vật hi sinh, cô bạn nơm nớp lo sợ mở miệng ngăn cản chúng tôi tiếp tục cãi nhau.

Tôi và Tinh Hàm đang cãi hăng say, đột nhiên nghe có người ngăn cản, hai chúng tôi dừng động tác, không hẹn mà cùng híp mắt đe dọa cô bạn tội nghiệp kia, làm con người ta sợ tới nỗi lủi thẳng ra phía sau đám động đậy cũng không dám ló đầu ra, tôi cười, ha ha ~ có cần sợ đến thế không? Chúng tôi cũng không ăn được cậu!

"Được rồi ~ Chúng ta bắt đầu đi" Tôi mở miệng, tránh cho làm phiền mọi người vì chuyện không đâu.

"Đây này, hai bạn cầm lấy, đây là kịch bản." Bạn học phụ trách chỉ đạo đưa cho chúng tôi mỗi người một quyển... nói hoa mỹ một chút, nói dày không dày, nói mỏng không mỏng... vừa vặn là một cuốn truyện cổ tích.

"Cái này? Kịch bản?" Đùa sao!!?

"Đúng vậy! Các cậu trước tiên dùng tạm kịch bản này đi, dợi cái kia in xong sẽ đưa cho các cậu sau. Được rồi ~ Bắt đầu từ cảnh công chúa và kỵ sĩ chia tay đầy tình cảm —- action!" Đạo diễn (?!) kéo cái ghế ngồi xuống, nếu hơi nhìn kỹ thì liền phát hiện trên tay áo cô bạn có dán một miếng vải màu đỏ ghi là 'Siêu đạo diễn.', đồ cosplay này có hồi nào vậy? Bất quá tôi cũng không muốn hỏi, dù sao trang phục mà Tinh Hàm và tôi đang mặc ít nhiều gì cũng gắn mác cosplay.

Sau đó, chúng tôi bắt tay vào vở kịch.

————————————— ta là du hí du hí xem kịch miễn phí phân cách tuyến —————————————-

"Ta sẽ không rời khỏi nàng nữa..." Hai mắt tôi chăm chú nhìn vào mắt công chúa (Tinh Hàm)

"A....A. a! Ta yêu nhất... Kỵ sĩ!" Công chúa (Tinh Hàm) chẳng biết vì sao cứ né tránh kỵ sĩ?

Nhìn hai người đó tớ có cảm giác như... không phải đang diễn tình cảm nha!" Bạn học Bạnh Thạch đứng xem kịch nãy giờ bình luận.

"Có thể nói đây là một tiết mục của biến thái truy đuổi mỹ nữ không nhỉ?" Bạn học Thần Cốc nãy giờ cũng đứng xem bình luận.

"Diễn kịch tình yêu thì không thể cứ kẻ truy người chạy kiểu này được." 'Siêu đạo diễn' nhịn không được mở miệng. ————————-

"Tại sao nàng cứ trốn tránh ta? Công chúa." Tôi bước từng bước tới gần công chúa (Tinh Hàm).

"A ~ Bởi vì, ta, địa vị của chúng ta ngăn cách tình yêu, là, là không thể yêu được... Phụ vương sẽ phản đối a!" Công chúa (Tinh Hàm) vẫn cố gắng giữ khoảng cách giữa hai chúng tôi, chẵng lẽ tình cảm chân thành và ánh mắt yêu thương của tôi khiến nàng e ngại sao?

——————————-

"Dừng dừng ~~~~ dừng hết ~~~ dừng!! Làm lại làm lại đi ~~~~~~~! Tình cảm phải nhiều hơn một hút, tình cảm đó, hiểu không? Yêu nhiều một chút ~~~ Tình yêu đó! ~~~ Biết chứ!!!!" Siêu đạo diễn nhịn không được nổi nóng hô cắt.

Cứ như vậy, chúng tôi lăn qua lăn lại ở mỗi một phân đoạn, một bên là tình thâm đầy chân thành của vô danh kỵ sĩ (tôi) một bên là né tránh tình cảm tiểu công chúa (Tinh Hàm), vở kịch này sẽ đi tới đâu đây? Chẳng lẽ cứ bắt tôi phải cười toẹt miệng mà diễn hoài à?! Nếu không thì đổi vai cho Tinh Hàm đi. Đòi hỏi tôi nghiêm túc, tôi nghiêm túc đến phát mệt rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net