Từng đi qua thời niên thiếu áo xuân mỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 曾经年少春衫薄

Tác giả: Triều Khuynh Nhan

Editor: Vạn

Thể loại: Bách hợp, truyện ngắn, hiện đại.

Note: ...

Lời tác giả:

"Cậu mang theo hơi thở nhàn nhạt, lãng đãng trong khắp cuộc sống của tôi, sao cậu lại nhẫn tâm, chỉ thổi ngang qua cuộc đời của tôi, cũng chưa từng vì tôi mà dừng bước lại?"

Tôi vẫn chưa kịp trưởng thành từ trong ngây thơ, cậu đã quay lưng rời đi. Tình yêu của tuổi trẻ, chính là tàn nhẫn xa rời nhau, dùng nó để cho rằng đó là trải nghiệm để trưởng thành sao?

Chỉ có thể nói, lúc ấy còn trẻ nằm mơ một giấc mơ.

Mở đầu

Bán sinh vi hạ của Hồ Tiểu Li. (2)

Buổi chiều ve kêu râm ran, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, nắng như bọt nước giọt giọt rơi lên nền cỏ xanh trên mặt đất.

Gió khẽ lướt qua, kéo theo những sợi tóc nhẹ nhàng bay lên.

Lười biếng đắm mình trong quang cảnh mờ ảo đó, cảm giác thật bình yên và dễ chịu.

Những ngày đó, trôi qua như nước chảy.

Dưới bóng cây xanh rực rỡ ấy, ẩn giấu bao nhiêu bí mật ngây ngô của chúng ta?

Những vết thương đó, những quá khứ kia, những hồi tưởng ấy, dù đẹp đẽ hay xấu xí cũng đều là dấu vết của một thời tuổi trẻ.

Những kí ức về cậu, tựa như ánh nắng rực rỡ.

Ấy thế, ấy thế, ánh nắng rực rỡ, cũng không hẳn sẽ ấm áp.

Chương 1. Đã lâu không gặp (I)

Trên đường phố náo nhiệt sầm uất, xe cộ qua lại như nước chảy, xe chờ đèn đỏ đông nghịt trên đường, ven lề lại hiếm thấy người đi bộ.

"Mùa hè, thật sự là một mùa làm cho người ta khó chịu." Nhan Sở Hạ thấp giọng than oán.

Nhưng mà nếu như so sánh xuân hạ thu đông, cô vẫn thích mùa hè hơn, tất nhiên, nếu mùa hè không nóng bức đến mức làm cho người ta bực bội như vậy, cô nhất định sẽ càng thích hơn nữa. Dù bất cứ khi nào, bất luận ở đâu, Nhan Sở Hạ cũng không thích không có không khí lưu động, cửa kính xe được hạ xuống chừa một khe hở chật hẹp, vừa đủ có gió lưu thông, thổi tới mặt Nhan Sở Hạ. Điều hòa trên xe cũng không chống chọi được với sự khô nóng của mùa hè, gió nóng rát, thổi tới làm cho Nhan Sở Hạ hơi hơi mơ màng, đột nhiên vang lên một tiếng chuông điện thoại.

Cầm lấy di động đặt trên ghế phụ bên cạnh, liếc mắt nhìn màn hình, khóe miệng lơ đãng lộ ra nụ cười, ấn vào phím nghe thuận miệng hỏi: "Sao thế?"

Giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng, làm cho người ta nghe xong cảm thấy có một chút cảm giác mát mẻ lướt qua, không khí nóng bức ở đây dễ chịu hơn không ít.

"Chỉ là muốn hỏi chị đi đâu rồi, không phải đã nói tối nay tự mình nấu cơm sao."

Đầu bên kia điện thoại cũng truyền đến một giọng nữ êm tai, kèm theo câu hỏi vui đùa, tất nhiên không giống như đang nghiêm nghị tra hỏi.

"Đúng vậy, cho nên hiện giờ chị đang đi siêu thị mua đồ ăn. Đã tới rồi, đang tìm chỗ đỗ xe."

Nhan Sở Hạ khẽ cười, đáp lại. Cô gái này chưa bao giờ thích hạch hỏi, chỉ là luôn ghét mình lúc rảnh rỗi, cũng không gọi điện thoại cho cô ấy. Nhan Sở Hạ xem ra, đối phương cảm thấy cho dù mình nhàm chán mới nhớ đến cô ấy, thế cũng được rồi. Chuyện này ít nhất có thể nói lên cô ấy muốn cho dù xảy ra chuyện gì, cô ấy phải là người mình nghĩ đến trước tiên. Đương nhiên, ý muốn như vậy, Nhan Sở Hạ cũng đồng ý.

Cho dù có chuyện gì không tốt xảy ra, cảm giác có thể được người ta đặt ở vị trí đầu tiên, thực thân mật, ấm áp. Như thế có thể chứng minh trọng lượng và tình cảm của mình trong lòng người khác.

"Vậy được rồi, em cúp trước, tránh cho sát thủ đường phố xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Nghe được câu trả lời của Nhan Sở Hạ, âm thanh đầu bên kia nhanh chóng nói xong, không đợi cô cãi lại mình không phải là sát thủ đường phố, đã ngắt điện thoại.

Nghe được tiếng tít tít, Nhan Sở Hạ thuận tay ném di động trở về ghế phụ lái bên cạnh, giương mắt nhìn bãi đỗ xe ở giao lộ phía trước, nhá đèn xi nhan, sau khi đỗ xe liền cầm lấy di động, đẩy xe đẩy, nhanh chóng đi vào siêu thị. Nơi không có điều hòa, thật sự là một phút cô cũng không muốn nán lại. Chỉ bởi vì thời tiết quá nóng, cô thậm chí còn muốn một kéo cắt luôn mái tóc dài đã để rất nhiều năm kia.

Vào siêu thị hết dạo bên đông tới vòng bên tây, chọn những thức ăn cần dùng cho bữa tối, lúc đi ngang qua kệ sô-cô-la, cô thoáng dừng lại, suy nghĩ do dự, xem có nên mua một ít về để lấy lòng bà quản gia trong nhà hay không.

Suy nghĩ, Nhan Sở Hạ vươn tay ra, tay vừa mới đưa được một nửa chợt nghe thấy phía sau có một giọng nói ôn hòa cất lên: "Xin phiền, nhường một chút."

Nghe giọng nói rất quen thuộc như thế, căng thẳng trong lòng Nhan Sở Hạ không biết từ đâu ập tới, cánh tay vươn ra đột nhiên rút về. Dừng một chút, nhưng không xoay người, lắc đầu khẽ cười có chút tự giễu, kéo xe đẩy về bên trái, muốn tiếp tục đưa tay lấy sô-cô-la đặt trên kệ hàng. Một bóng người kéo xe đẩy từ phía bên phải lui lại, lúc đi qua Nhan Sở Hạ, cũng sửng sốt, hơi chút kinh ngạc nghẹn ngào kêu lên: "Nhan, Nhan Sở Hạ."

Lần này nghe được có người kêu tên mình, lúc quay mặt nhìn cũng vô cùng sửng sốt, tay cầm sô-cô-la của Nhan Sở Hạ, còn giơ lên cao, chưa kịp thu về.

Thất thần nhìn người đối diện như vậy, Nhan Sở Hạ rút tay về, dường như thì thầm một mình, chậm rãi lên tiếng: "Phó Bạc Nhan."

Người nọ thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, khóe môi khẽ động: "Đã lâu không gặp."

Biểu tình của Nhan Sở Hạ có chút chậm chạp, cứng nhắc, muốn co chân bỏ chạy, lại cảm thấy chân nặng như đổ chì, không xê dịch được, đành phải gật đầu lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Đã lâu không gặp."

Dường như cảm thấy không khí hơi loãng, người đối diện tùy ý nhắc tới gần đó có một quán cà phê không tệ. Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Nhan Sở Hạ trông có vẻ không mấy tình nguyện nhưng vẫn gật đầu, hai người liền đẩy xe đến chỗ thu ngân tính tiền.

Chương 2. Đã lâu không gặp (II)

"F-time" Nhan Sở Hạ thì thầm "Flowtime tên rất hay." Dòng chảy thời gian, vô cùng thích hợp.

Phó Bạc Nhan lại không để ý đến cô, nghiêng người lướt qua cô, đi thẳng vào trong, ngồi xuống một bàn sát bên cửa sổ. Nhan Sở Hạ cũng đi theo ngồi đối diện Phó Bạc Nhan, phục vụ đi qua chào hỏi, khuôn mặt của Phó Bạc Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ cũng chưa ngẩng đã nói: "Một ly Time memory".

Cô lại nhìn về phía Nhan Sở Hạ, hỏi: "Còn cậu? Giống với tôi không?"

Một loại cà phê tên Time memory kỳ lạ như vậy, nhất định là loại đồ uống đặc chế chuyên biệt, nhưng nhìn thấy Phó Bạc Nhan gọi quen thuộc như vậy, vô cùng hiển nhiên đây là quán cà phê cô ấy thường đến.

"Ừ".

Kí ức thời gian, Nhan Sở Hạ ngẩn ngơ gật nhẹ đầu, một cái tên không tệ. Nghe thấy tên này, có thể gợi lên một chút hồi ức cũ, nhưng không biết mùi vị này, có thể làm cho người ta cảm thấy như trở về chốn cũ vô cùng được hay không.

Phó Bạc Nhan hỏi xong lại tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhan Sở Hạ nhìn Phó Bạc Nhan, ảnh phản chiếu trong mắt toàn bộ là bóng dáng của Phó Bạc Nhan, mà Phó Bạc Nhan lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt hắt lên cảnh vật ngoài kia.

Ánh mắt sắc bén như vậy, cùng với gương mặt không còn vẻ non nớt của Phó Bạc Nhan, làm cho Nhan Sở Hạ dường như thấy lại những kí ức đã từng đi qua kia.

Những thứ tình cảm, những chuyện của một thời niên thiếu, không có lời hứa sống chết buồn lo, không có đau thương đến chết đi sống lại. Nhưng đã từng tồn tại thực thuần khiết, thực chân thật.

Thời gian đó, dường như chảy theo tĩnh mạch của Nhan Sở Hạ, tinh tế dày đặc thấm vào trong thân thể, cuối cùng lại xuôi theo thời gian, chậm rãi biến mất không còn bóng dáng.

Đúng vậy, thời niên thiếu, bởi vì nghe có vẻ thực tự do thoải mái, cho nên Nhan Sở Hạ không thích nói là thời thiếu nữ, cảm thấy có cảm giác tự do phóng khoáng hơn rất nhiều khi so với vẻ mỏng manh yếu đuối kia.

Trong tiệm cà phê lúc này đang du dương bài hát "Đã lâu không gặp" của Trần Dịch Tấn, lời ca này, có thể làm cho người nghe cảm thấy thực chua xót. Hơi thở của Phó Bạc Nhan vẫn ấp ám như cũ, sự yên lặng lan tỏa trong không khí.

Sau một lúc lâu, tâm trạng Phó Bạc Nhan dường như đã lắng đọng, quay đầu lại nói: "Mỗi cuối tuần tôi đều thích đến quán cà phê này ngồi suốt một buổi chiều, lẳng lặng nghe họ mở bài hát "Đã lâu không gặp" này."

Lúc Phó Bạc Nhan nhìn Nhan Sở Hạ, ánh mắt ấy lộ ra một chút cô đơn lạnh lẽo, trên người tỏa ra một loại cảm giác tên là ưu thương gì đó, nó làm cho Nhan Sở Hạ cảm thấy rất áp lực. Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại hơi co rút mà nghẹn lại, chỉ chậm rãi gật đầu, cuối cùng vẫn im lặng.

Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, chúng ta vẫn còn là chúng ta không?

Phó Bạc Nhan tự hỏi, lại chỉ có thể tự đáp là không biết.

Thấy Nhan Sở Hạ không nói lời nào, Phó Bạc Nhan cố gắng bình tĩnh nhìn cô ấy, nhìn gương mặt đã từng vô cùng quen thuộc kia, hỏi: "Mấy năm nay, sống thế nào?"

Nhan Sở Hạ không nói lời nào cùng với thái độ hơi hờ hững kia, làm cho Phó Bạc Nhan cảm thấy có chút hờn tủi, nhưng không nói được hờn tủi ở chỗ nào.

Đã sớm không còn ở bên nhau, nhiều năm thế này, lại không hiểu đang chờ đợi cái gì?

Bản thân mình từng không chỉ một lần nghĩ đến, nếu gặp lại, tình huống sẽ như thế nào?

Hai người nhìn thấy đối phương lập tức xoay người quay đầu bước đi, hay vẫn nhẹ nhàng cười nói một câu đã lâu không gặp?

Hay mình sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực nói với cô ấy mình còn yêu cô ấy, sau đó nắm tay cùng ở bên nhau hoặc là chờ lời từ chối của cô ấy, lại hoặc là, sẽ thấy cô ấy và người bên cạnh nắm tay nhìn nhau mỉm cười rời đi?

Hay thoải mái thẳng thắn nói với cô ấy, chuyện trong quá khứ đã qua rồi, cho dù mình còn yêu cô ấy và cũng cần một lời giải thích của cô ấy, hoặc ít nhất còn có thể thường xuyên liên hệ.

Nhan Sở Hạ nâng tách cà phê lên nhấp nhẹ một ngụm, nói: "Cũng ổn, còn cậu?" Trả lời qua loa, lơ đãng hỏi lại, một bộ dáng không muốn nhắc lại chuyện cũ. Về quá khứ, về Phó Bạc Nhan, Nhan Sở Hạ không muốn nghĩ nhiều nữa. Dù sao cũng đã qua rồi, tình yêu hồn nhiên, thuần khiết đến đâu, cuối cùng vẫn là một thương tổn đâm vào tim.

Giống như hình xăm, cố chịu đau đớn xóa đi, không cần biết là xóa thế nào, vẫn mãi mãi để lại vết tích chứng minh nó từng tồn tại, và cũng đã từng chịu đựng những tổn thương, những đau đớn như vậy.

Thái độ lạnh nhạt của Nhan Sở Hạ, làm cho Phó Bạc Nhan cảm thấy có chút khó chịu, lẽ nào không muốn gặp lại đến như vậy sao?

Phó Bạc Nhan bĩu môi, không vui vẻ nói: "Độc thân, vẫn luôn vậy."

Nói xong lại nhìn về phía của Nhan Sở Hạ, bộ dáng của đối phương vẫn thực hờ hững, lại nhấp một ngụm cà phê, đáp: "Độc thân rất tốt." Cô lại khẽ nâng ly cà phê của mình lên, nói: "Hương vị không tệ, quả thực là có mùi vị của ký ức thời gian."

Nhìn thấy gương mặt của Phó Bạc Nhan, Nhan Sở Hạ cảm thấy mình vẫn còn có một loại xúc động muốn chạm vào, nhưng mà không thể, cô không thể lại quấy nhiễu đến những kí ức đã phủ đầy bụi từ rất lâu kia.

Nhan Sở Hạ chậm rãi nhấm nháp cà phê, hương vị đến cuống họng có chút ngọt, sau đó hơi chan chát, không phải loại đắng chát, là loại thanh chát này (3), loại thanh chát làm người ta say mê, giống như cảm giác ngẩn ngơ khi ở bên cô gái mình thích của thời niên thiếu.

Cảm giác thanh chát này, kết hợp với gương mặt của người kia, bất thình lình làm mình như đang rơi vào một đường hầm thời gian, mà đường hầm đó đang không ngừng mở rộng, giống như muốn mang cô trở về khoảng thời gian ngây ngô lúc trước.

Chương 3. Năm ấy mười bảy (I)

Tinh tinh tinh, tinh tinh tinh. Điện thoại vang lên, Nhan Sở Hạ xỏ dép lê chạy vội ra phòng khách nghe điện thoại: "Alo, ai vậy?"

Nhan Sở Hạ không bao giờ có thói quen nhìn tên người gọi, thường tiếp điện thoại cũng không thèm nghe giọng nói, liền hỏi họ tên.

"Là mình đây, lát nữa bọn mình đi ra biển tắm, cậu có đi không?" Trong điện thoại truyền đến giọng của cô bạn thân Trương Tiêu, Nhan Sở Hạ suy nghĩ một chút, nói: "Được, đi."

Dù sao ở nhà cũng rất chán, mấy ngày đầu nghỉ hè chẳng có gì làm. Nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới Trương Tiêu nói là bọn mình, Nhan Sở Hạ lại hỏi: "Bọn mình? Trừ cậu ra còn có ai nữa?"

"Bạn học của mình, cậu không biết đâu." Trương Tiêu đáp rất nhanh, giống như là biết cô muốn hỏi gì, không đợi cô mở miệng hỏi giới tính của người ta, đã nói thêm: "Cùng phái với chúng ta, lát nữa gặp, bọn mình đến dưới nhà cậu sẽ đi lên kêu cậu." Nói xong, chưa chờ Nhan Sở Hạ lên tiếng trả lời, đã vội vã cúp điện thoại.

Nhan Sở Hạ buông điện thoại trong tay không nhịn được oán thầm, thường nói: Nhìn ba tuổi biết lúc lớn, xem bảy tuổi biết lúc già, tính cách hấp tấp gấp gáp này của Trương Tiêu, xem ra sẽ không thay đổi được rồi.

Đợi người là chuyện chán nhất trên đời, Nhan Sở Hạ ngồi ở sô pha ôm đàn ghi-ta, lúc có lúc không gảy gảy dây đàn, giữa mùa hè vào buổi chiều là nóng nhất, đi bơi là sự lựa chọn của rất nhiều người. Nhà của Nhan Sở Hạ, ở ngay đối diện bãi biển, cách với biển cả vô tận một con lộ lớn.

Không lâu sau, lại vang lên tiếng chuông cửa, biết là ai đến, Nhan Sở Hạ đi mở cửa, quả nhiên thấy đi theo phía sau Trương Tiêu là một cô gái, để tóc ngắn qua tai một chút, đôi mắt rất to, sống mũi thực cao, khuôn mặt hơi lai.

Cửa vừa mở, còn chưa vào trong, Trương Tiêu đã chỉ cô gái kia, nói: "Đây là Phó Bạc Nhan, bạn cấp hai của mình."

Nhan Sở Hạ nhìn về phía Phó Bạc Nhan mỉm cười, nói: "Nhan Sở Hạ."

Phó Bạc Nhan gật đầu cười đáp lại, Nhan Sở Hạ cười nép người qua nhường lối, bọn họ tiến vào liền nhìn thấy đàn ghi-ta đặt trên ghế sô pha, cô gái kia gảy nhẹ dây đàn nhìn Nhan Sở Hạ, hơi ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết chơi ghi-ta?"

Nhan Sở Hạ ngượng ngùng cười, nói: "Không có thời gian, mình mới học không lâu, biết một chút." Thấy vẻ kinh ngạc của cô gái kia, Nhan Sở Hạ cũng hỏi lại: "Cậu biết không?"

Phó Bạc Nhan cũng xấu hổ cười khẽ, nói: "Nhà của mình cũng có một cây, mình muốn học, nhưng cũng vì không có thời gian."

Trương Tiêu bên cạnh cũng rất thích âm nhạc, nhưng nói đến nhạc cụ, thật cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ chuyên tâm đi học một loại, lúc này xem ra, hình như đều là người không có thời gian, bây giờ ngược lại toàn bộ tụ tập một chỗ muốn cùng đi chơi đùa bơi lội.

Hiện tại nhắc tới chuyện không có thời gian, Trương Tiêu liền buồn bực. Cô mới là người không có thời gian đây, cô học ở trường trung học Đông Kì, mẹ cô vừa khéo dạy học ở đây, vừa mới vào cấp ba cô không tiến bộ, dù thế nào cũng phải duy trì thành tích không để tuột dốc. Cô học lớp trọng điểm, vừa hay kỳ thi lần trước được hạng nhì lớp, áp lực này, lập tức lại tăng lên vài phần, cô trời sinh cũng không phải là người học giỏi, nỗ lực sau này, chắc phải kéo dãn ra đến hết mức rồi.

Trương Tiêu buồn bực nói: "Đi thôi, đi thôi, nếu không lát nữa mình sẽ bị tụ máu não mất." Ba người lấy đồ đạc, khóa cửa xuất phát.

Một con lộ cái cùng một vành đai cây xanh mênh mông rộng lớn, giống như ngăn cách hai thế giới. Bên trái là cảm giác mát mẻ vô tận, bên phải là không khí nóng bức ứng với mùa hè, chỉ có từng đợt gió biển, mang theo vị mặn, kéo khoảng cách giữa hai thế giới gần lại không còn xa mấy.

Chương 4. Năm ấy mười bảy (II)

Chơi xong quay lại bờ cát nghỉ ngơi, Trương Tiêu uống nước ngọt, hỏi Nhan Sở Hạ: "Thi vào cấp ba cũng xong rồi, cậu thi thế nào, muốn chọn trường gì?"

Nhan Sở Hạ nhếch nhếch môi, nói: "Không được tốt lắm, nhưng cũng đã sớm nghĩ vào đâu rồi."

Trương Tiêu và Phó Bạc Nhan khẽ nhướng mày, lại có chút phấn khởi cùng đồng thanh, hỏi: "Vào đâu?"

Nhan Sở Hạ thấy hai người họ đột nhiên lại phấn khích, khó hiểu nhìn bọn họ, sau khi quan sát không có kết quả mới thản nhiên phun ra hai chữ: "Hoa Hưng."

Nhan Sở Hạ vừa nói xong, Trương Tiêu liền bặm môi lại lắc đầu liên tục, Phó Bạc Nhan ngược lại hướng về phía Trương Tiêu cười xấu xa, nói: "Xem đi, không phải là trường của các cậu, là trường của bọn mình."

"Khục." Nhìn thấy hành động đang lôi kéo thí sinh của hai người họ, Nhan Sở Hạ cũng có hơi chút kinh ngạc nhìn về phía Phó Bạc Nhan, hỏi: "Cậu cũng học Hoa Hưng?"

Phó Bạc Nhan khẽ gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, sau này có thể cùng trường rồi."

Dường như Nhan Sở Hạ có phần chưa thể tin được, lại hỏi tiếp Phó Bạc Nhan: "Là Hoa Hưng ở bên cạnh Hoa Hưng."

Trường trung học Hoa Hưng, vốn chỉ có một trường, nhưng bởi vì sau này học sinh đông dần, từ từ trường học cũng bắt đầu mở rộng. Trường tiểu học bên cạnh cũng bị họ chiếm dụng, đổi thành Hoa Hưng, nhưng bởi vì vẫn phân ra hai cổng, hình thức quản lý cũng không giống nhau, cho nên chỉ có thể xem như là một chi nhánh mà thôi.

Vẻ mặt của Phó Bạc Nhan vừa kinh ngạc lại đau lòng, nói với Nhan Sở Hạ: "Cậu học ở đó?" Thấy Nhan Sở Hạ gật đầu, cô lại hơi chút ngạc nhiên hỏi: "Sao lại vào bên đó? Bên này so ra tốt hơn."

Giáo viên bên phía chi nhánh Hoa Hưng không giống với bên trường chính, về phương diện dạy học cũng không tốt như bên trường chính, trừ những người ở nơi khác không biết, các cô là người địa phương đều biết điểm này, cho nên, đối với sự lựa chọn của Nhan Sở Hạ, Phó Bạc Nhan và Trương Tiêu vẫn kinh ngạc không thôi.

Vẻ mặt của Nhan Sở Hạ vẫn thản nhiên, cười cười nói: "Có gì đâu chứ, dù sao cũng chỉ là chơi vài năm mà thôi. Đến lúc đó lại học bồi dưỡng, vẫn giống nhau thôi."

Phó Bạc Nhan cũng khẽ gật đầu, nói: "Dù sao cũng ngay sát bên cạnh, thế cũng rất gần."

Phó Bạc Nhan ngồi bên phải Nhan Sở Hạ, Nhan Sở Hạ cúi đầu uống nước, cô cầm tay trái của Nhan Sở Hạ, hỏi: "Đây là nhẫn gì? Bạn trai tặng à?" Lúc hỏi ra những lời này, Phó Bạc Nhan cảm thấy tiếng cười của mình có hơi chút chói tai.

Ánh mắt của Nhan Sở Hạ lại vô cùng hờ hững nhìn chiếc nhẫn kia, vừa nhìn biết ngay là Phó Bạc Nhan đã suy nghĩ quá nhiều, khẽ cười nói: "Mẹ mình cho mình đeo chơi thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt."

Vẻ mặt của Phó Bạc Nhan khó hiểu không thể diễn tả được, không biết đang mang tâm trạng gì. Nhưng ngược lại Trương Tiêu ngồi bên phải Phó Bạc Nhan, cách một cái bàn nhưng vẫn cứ cố gắng kê sát mặt lại nhìn, dáng vẻ dửng dưng, nói: "Vậy sao, mình còn tưởng là của tên kia tặng chứ." Vừa gặp mặt người ta liền liếc mắt đưa tình với cậu rồi.

Sắc mặt của Nhan Sở Hạ lập tức tối sầm lại, nói: "Đừng nói lung tung, bọn mình không có gì, huống chi cậu ấy đã quay về Chương Châu rồi." Sao tự nhiên lại khơi lên chuyện đó, mà sao nó còn bị bàn tán trở thành tin đồn nhảm nhí như vậy?

Trương Tiêu ngẩn người, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Haiz, vậy thật đáng tiếc." Thật ra, nhìn rất hợp, một đôi vô cùng xứng nha.

Nhan Sở Hạ không biết Trương Tiêu có ý gì, ai oán giống như mình không có duyên phận (4) với mấy tên trai đẹp vậy.

Trò chuyện tán dóc một hồi thì chia tay như vậy. Sau đó Trương Tiêu gọi điện thoại đến trừ để nói chuyện phiếm ra, còn có vài lần rủ Nhan Sở Hạ đi bơi, vẫn là cậu ấy và Phó Bạc Nhan. Nhưng Nhan Sở Hạ không có hứng thú nên khéo léo từ chối, cả một mùa hè đều nằm ườn ở nhà hưởng thụ máy lạnh, mãi cho đến khi học kỳ mới khai giảng, mới kết thúc cuộc sống lười biếng này.

Chương 5. Năm ấy mười bảy (III)

Khai giảng, Nhan Sở Hạ vẫn độc lai độc vãn giống như trước đây. Lớp mới, ở ngay phòng học cuối cùng trên tầng cao nhất của trường, chỗ ngồi của Nhan Sở Hạ là bàn thứ hai đếm ngược từ dưới lên sát bên cửa sổ, cô luôn thích ngồi ở phía cuối lớp cạnh cửa sổ. Thích nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thật là một vị trí tốt.

Đối với việc xung quanh, vẫn chẳng quan tâm như cũ. Lúc nhàm chán, không muốn lên lớp, cô sẽ đứng ngẩn người cạnh cửa sổ ở hành lang cửa sau. Có một ngày, trong khung cửa sổ kia xuất hiện một bóng người, mà Nhan Sở Hạ liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là Phó Bạc Nhan.

Hướng của cửa sổ kia, đối diện ngay sân thể dục trước và tòa giảng đường thứ nhất của trường chính Hoa Hưng, học sinh muốn ra cổng trường, đều phải đi ngang sân thể dục trước, học sinh lớp lớn có xe đạp,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net