Tướng quân Hà Vãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Kim Lăng Cười Cười

Tiến Độ Raw: 10 Chương (hoàn)

Tiến Độ Edit: Hoàn

Tiến Độ Beta: …chưa có ai beta dùm a~

Translate: Google, QT, Ái Ái mỹ nhân, Sak tỷ, Cung Nam Cẩn (có bao nhiêu người hỏi được ta đã hỏi hết rồi a~)

Editor: Esley (Trần Gia) <~ai muốn chặt chém thì vô đây nha, chứ em không lập topic thảo luận cho Đoản văn đâu.   

Văn Án:
Nếu ngươi có thể nắm tay cùng ta vượt qua quảng thời gian đó.
Nếu ngươi có thể để ta giữa lấy bí mật đó thêm một ngàn năm nữa.
Nói ra chân tướng
Liệu ngươi còn muốn ở lại bên cạnh ta?
Một loại bí mật, một loại kết cục...

Chương 1

Trong khi thủ ở thành Lạc Dương phồn hoa, mỗi đêm ta đều thích yên tĩnh ngồi một chỗ, chỉ làm một việc duy nhất đó chính là uống rượu. Dường như chỉ có rượu mới có thể giải hết tất cả bất an cùng phiền não của ta. Đôi khi, ta sẽ đi cùng Lưu Dịch và Lâm Giai, bọn họ ngược lại luôn vui vẻ không lo lắng, ban ngày ở tửu quán trà phường, ban đêm đến thanh lâu uống rượu. Nhưng thật ra chúng ta đều đang chờ đợi. Chờ một kết cục mới. Loại chờ đợi này làm chúng ta phải uống rượu khi tâm lúc lạnh lúc nóng, để cho chúng ta cảm tưởng như đang ở trong mộng trở lại chiến trường ngươi chém ta giết.
   
 
 
Ánh trăng trong sáng như nước, ta đã say.
 
 
Chén thứ nhất, ta kính lão hán Triệu Gia, khi ta bị sốt cao ba ngày không hề thuyên giảm là y đã dùng thảo dược chữa khỏi bệnh cho ta.
 
 
Chén thứ hai, ta kính Lý Xa huynh, trong trận chiến hôm đó là y đã thay ta nhận một mũi tên trí mạng.
 
 
Chén thứ ba, ta kính Lâm lão tướng quân, bởi vì ngài là một vị tướng quân nhân từ, từng cùng chúng ta bảo vệ mười sáu thôn và tất cả dân chúng vô tội ngoài biên ải.
 
 
Nay ba người đã cùng ta âm dương cách biệt, ta chỉ có thể ở đây kính các người một chén rượu. 
 
 
Về phần chén thứ tư, hẳn là kính nàng -- Tiểu Triện, một nữ tử từng bị ta cự tuyệt. Vì cái gì cự tuyệt nàng? Là do ta không thích diện mạo của nàng? Hay do tính cách của nàng quái dị? Không phải, không phải, sự thật hoàn toàn ngược lại, nàng mắt ngọc mày ngài, cao quý lương thiện. Trong mắt tất cả mọi người, chúng ta là một đôi kim đồng ngọc nữ, cực kỳ xứng đôi. 
 
 
Nhưng ta đã thản nhiên cự tuyệt trước sự nhiệt tình của nàng, "Chúng ta không thích hợp, ta cùng ngươi là không thể nào." Nàng lại lần nữa truy vấn ta "Vì sao lại không thể?" Ta vẫn im lặng như trước, bản thân lúc đó y hệt một pho tượng. Ta thừa biết loại bí mật này không thể cùng nàng nói ra. Nhớ lại cảnh tượng buổi chiều ngày hôm đó, lúc này trí nhớ của ta có chút mơ hồ, chỉ nhớ hôm đó trời rất lạnh, nền đất rất cứng, lệ của nàng tuông rơi thật nhiều.
 
 
Từ đó về sau, ta đối với việc làm bất đắc dĩ đó mà cảm thấy thất vọng về bản thân, trên chiến trường luôn nghĩ đến cái chết. Có lẽ đây mới là an bài tốt nhất bởi vì ta muốn trốn tránh hiện thực, chết đi có thể được giải thoát.
 
 
Nhưng vì cái gì ta luôn nhớ lại những chuyện trong quá khứ? Vì cái gì chỉ những lúc ta ở bên cạnh nàng mới cảm thấy vui vẻ? Vì cái gì?

Chương 2

Mẫu thân của Tiểu Triện, Lâm phu nhân, đã qua đời nhiều năm về trước, nhưng Lâm lão tướng quân đối với vong thê dụng tình quá sâu nên không hề tái giá. Lâm Giai cùng Lâm Tiểu Triện từ nhỏ đến lớn đều sống trong quân doanh. Nhiều năm chiến sự liên miên, Lâm Giai theo thời gian cũng trở thành một thiếu niên anh tuấn thần võ, y nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Lâm lão tướng quân; còn Tiểu Triện lại là một viên dạ minh châu bên trong doanh trại. Tiếng cười vui vẻ cùng tiếng ca ngọt ngào của nàng luôn là thuốc giảm đau cho các tướng sĩ.
 
 
Một ngày khi đang canh gác, tay cầm trường kiếm, lưng đeo cung tiễn, ta dọc theo bên ngoài doanh trại xem xét chung quanh. Các tướng sĩ trong trướng đã sớm tiến vào mộng đẹp. Ban đêm ở vùng xa mạc hoang vu đặt biệt yên tĩnh. Ánh trăng chiếu xuống từng hạt cát xa xa nhìn lại giống như mặt hồ yên tĩnh ở cố hương.
 
 
Bỗng nhiên từ phía sau núi truyền đến một tiếng kinh hô.
 
 
Lòng ta chấn động, vội vàng chạy tới phía sau núi.
 
 
Dưới ánh trăng, một nữ tử áo trắng đang hoảng sợ cầm một đoản kiếm, tóc tai hỗn độn, sắc mặt trắng bệch -- không phải ai khác mà chính là nàng, Lâm Tiểu Triện. Xung quanh nàng đang bị bao phủ bởi vô số ánh mắt sắc bén của hoang mạc dã lang!
 
 
Ta lặng lẽ lắp tên, kéo cung nhắm ngay đầu dã lang đầu đàn.
 
 
"Ba"
 
 
Dã lang kêu thảm một tiếng liền ngã mình xuống đất. Con sói đầu đàn đã chết, bầy sói liền như ong vỡ tổ bỏ chạy tứ tán. Ta chạy đến bên cạnh Tiểu Triện. Nàng chưa kịp kinh hô đã bị ta một tay ôm lấy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi.
 
 
---
 
 
 
"Người ta chỉ muốn lên núi tìm tiểu tuyết thôi!" Lâm Tiểu Triện không để ý đến Lâm lão tướng quân đang trừng mắt nhìn về phía nàng, "Người lại không chịu kêu ca ca giúp ta tìm."
 
 
"Ta không phải đáp ứng ngươi sẽ bắt một con khác cho ngươi sao?" Lâm Giai lúc này cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai, "Một nữ hài tử trong đêm khuya lại dám cả gan một mình chạy ra sau núi, cho dù ngươi không đụng phải dã lang, nếu gặp phải binh của Hung Nô thì phải làm sao? Cho dù may mắn không gặp Hung Nô, chẳng may rơi vào bão cát thì phải làm sao?" Y đối với muội muội thật sự vô cùng sốt ruột nên cũng quên đi cách nói chuyện nhẹ nhàng thường ngày.
 
 
"Bắt một con khác? Ca ca, ngươi không phải đã biết tiểu tuyết theo ta ở cùng một chỗ ba năm rồi sao? Nó hiện tại mất tích, ngươi không giúp ta tìm lại thì thôi, lại còn mắng ta..." Mắt Lâm Tiểu Triện ánh lên lệ quang. 
 
 
"Hỗn trướng!" Lâm lão tướng quân giận dữ nói,"Cường địch đang ở trước mặt, mỗi người đều có việc phải làm! Ngươi lại muốn tướng sĩ của ta giúp ngươi tìm một con hồ ly." 
 
 
"Vậy cho nên ta liền chính mình..."
 
 
"Chính mình đi tìm?" Lâm lão tướng quân không để nàng nói hết một câu đánh gãy lời nói của nàng, lạnh lùng nói tiếp, "Nếu không phải y phát hiện ra ngươi, ngươi đã sớm thành bữa tối của dã lang!"
 
 
"Cái gì chứ!" Lâm Tiểu Triện dậm chân nói,"Nếu không phải hắn chạy tới, ta đã sớm đem toàn bộ dã lang giết hết!"
 
 
"Ngươi?!" Lâm Giai nhìn nhìn nàng, gương mặt đầy nghi vấn, "Ngươi có thể giết dã lang? Hừ!"
 
 
"Ta không thèm nói chuyện cùng các người, phiền chết đi được! Ta muốn nghỉ ngơi." Lâm Tiểu Triện tức giận với thái độ của phụ thân cùng huynh trưởng quay đầu chạy ra khỏi quân trướng.
 
 
"Cảm ơn ngươi đã cứu tiểu nữ, nếu ngươi không ngại ta hy vọng ngươi có thể làm thị vệ của ta." 
 
 
Ta gật đầu trước ánh mắt chân thành của Lâm lão tướng quân.

Chương 3

Mấy ngày tiếp theo, Lâm cô nương luôn tỏ ra không vui vì mất đi tiểu tuyết. Lý Xa sau khi biết chuyện một mình một người lẳng lặng chạy đến phía sau núi, liên tục hai đêm liền không ngủ, rốt cục y cũng bắt được một con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết. Y lén lút để tiểu hồ ly bên trong lồng sắt đặt bên ngoài trướng của Lâm cô nương.
 
 
Lý Xa là một thiếu niên rất tốt, tính tình của y lạc quan nên lúc nào trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười. Nhưng những khi y vừa thấy Lâm cô nương mặt lại đỏ lên. Y thích Lâm Tiểu Triện, người mù cũng biết. Chỉ có điều giữa hoang mạc mờ mịt như nơi này, tuỳ thời có thể dấy lên khói lửa chiến tranh không ai đoán trước được. Các tướng sĩ cả người vĩnh viễn dính đầy cát bụi mà Lâm Tiểu Triện lại giống như tiên nữ hạ phàm, một cô nương khả ái, một hòn ngọc quý trên tay Lâm lão tướng quân, lại có ai không thích nàng đây?
 
 
Sau khi nhận được tiểu hồ ly, Tiểu Triện cũng cảm thấy an ủi phần nào. Qua mấy ngày, đã thấy nàng mang theo nó ra ngoài quân doanh chơi đùa. 
 
 
"Uy! Ngươi..." Ta nghe có người gọi ta từ phía sau truyền đến. Ta quay đầu nhìn, chính là nàng, Lâm Tiểu Triện.
 
 
"Ngươi gọi ta?" Ta chỉ chỉ chính mình.
 
 
"Đúng vậy, chẳng lẽ nơi này còn còn có người thứ ba sao?" Nàng đối diện ta thản nhiên cười, tựa như ánh sao sáng giữa bầu trời đêm.
 
 
“Có chuyện gì? ta đang ở đây tuần tra.”
 
 
“Ra là vậy!” nàng bước đến bên cạnh ta, tay vẫn vuốt ve tiểu động vật trong lòng, “Buối tối hôm đó rất cám ơn người. Lúc đó không thể hướng ngươi để biểu đạt lòng biết ơn, bởi vì ta không muốn bị ca ca chê cười. Ta nghĩ bây giờ nói ra còn chưa quá trễ đi!” Nàng lại nở nụ cười rực rỡ. Lúc này thì không thể nhầm lẫn được, rõ ràng là nụ cười của nàng hệt như ánh sao trên trời. 
 
 
Ta bất động thanh sắc trả lời, “Không cần cảm tạ ta, ta nghĩ đây là điều một binh sĩ bình thường phải làm. Trời cũng đã khuya, thỉnh Lâm tiểu thư sớm hồi trướng nghỉ ngơi đi!”
 
 
Nàng nhìn ta một lát rồi xoay lưng đi về phía trướng của nàng, nữa đường quay lại nói với ta, “Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Triện.”
 
 
Từ lúc đó, ta và Lâm Tiểu Triện đã chính thức kết thành bằng hữu.

Chương 4

Tuy rằng bên trong quân trại đều là nam nhân nhưng Lâm Tiểu Triện rất an toàn. Nàng ở quân doanh luôn đối với mọi người rất thân thiết, đổi lại mọi người cũng rất yêu thích nàng. Đương nhiên đại đa số những binh sĩ trẻ tuổi đều đem lòng yêu thương và ái mộ nàng, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến hoà khí giữa bọn họ. Mọi người vẫn như trước, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau ở trên chiến trường giết địch, cùng nhau bảo vệ quốc gia của mình. Nhưng sự tồn tại của Lâm Tiểu Triện là đều duy nhất làm cho quân doanh này không hề giống những quân doanh khác, đó chính là bên trong quân doanh có thêm một loại tình cảm.
 
 
Ta nghĩ Lâm lão tướng quân thật sự rất sủng ái nữ nhi của mình. Ta nghe nói, Lâm phu nhân sở dĩ qua đời cũng bởi vì hơn mười năm trước, Lâm lão tướng quân mang binh ra chiến trường không may bị vây ở biên quan năm sáu tháng. Lâm phu nhân ở lại quê nhà vừa kinh sợ vừa lo lắng, tưởng niệm thành bệnh, uất ức mà chết. Từ đó Lâm lão tướng quân thuỷ chung vẫn luôn để đôi nhi nữ theo mình ra ngoài chiến trường sợ sẽ lại mất đi bọn họ như Lâm phu nhân. Cho dù phải vượt qua khói lửa chiến tranh vô cùng tàn khốc, đôi nhi nữ của y cũng thuỷ chung không muốn rời xa phụ thân của bọn họ.
 
 
Chiến tranh làm cho rất nhiều gia đình phải chịu cảnh ly tán bất hạnh, chúng ta lại càng vì họ mà chiến tranh, mong một ngày có thể thấy được thái bình thịnh thế.
 
 
Nếu ta là Lâm lão tướng quân, ta cũng sẽ mang theo người nhà của mình. Dù sao, nhân sinh cũng rất ngắn ngũi...
 
 
“Lâm cô nương giống như có ý với ngươi, không thể nhầm lẫn được.” Lý Xa nói với ta nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng của Lâm Tiểu Triện xa xa phía trước. Trước mặt ta là bộ chiến bào do nàng tự tay vá lại, đường may chằng chịt nhưng ngay ngắn chỉnh tề, chiến bào này từng bị rách qua nhưng ta vẫn chưa có thời gian vá lại.
 
 
“Không thể nào! không phải nàng cũng từng giúp ngươi băn bó qua vết thương sao?” Lòng ta trở nên nặng nè, đem chiến bào đặt ở cạnh gối, hạ quyết tâm không mặc nó.
 
 
“A, cái đó không giống với việc nàng vá áo cho ngươi, thật đó.” Lý Xa thờ dài, y ngã người trên gường, hai tay gối đầu, vẻ mặt lộ ra một chút ảm đạm. 
 
 
“Lý huynh, người không nên hiểu lầm, ta cùng nàng không có gì hết, thật ra ta cảm thấy Lâm cô nương đối với ngươi thật sự rất tốt.”
 
 
“Thật sao?” Y vui sướng ngồi dậy, “Ngươi thực sự cảm thấy như vậy?”
 
 
Ta gật gật đầu, y hưng phấn tay cầm lấy kiếm nói, “Đêm nay ra đến trướng trại của Lâm cô nương canh gác.” Lời con chưa dứt y đã vội vàng rời khỏi trướng.
 
 
Ta lắc đầu cười khẽ một tiếng, vô tình ánh mắt chạm đến bộ chiến bào bên cạnh gối, lòng lại lập tức đau nhói, Tiểu Triện, Tiểu Triện.
 
 
Ta bắt đầu lẫn tránh Tiểu Triện.
 
 
“Này, ta gọi ngươi đó—“ là thanh âm của nàng, ta giả bộ như không nghe thấy vẫn cắm đầu đi về phía trước.
 
 
Phía sau tiếng bước chân dồn dập tới gần, một góc áo của ta đã bị nàng nắm chặt, “Ngươi không nghe thấy sao!”
 
 
Ta đành phải dừng lại nhưng không quay lại nhìn nàng, “Chuyện gì? Lâm cô nương?”
 
 
“Ngươi tại sao không mặc quần áo lần trước ta vá lại?” Nàng lập tức đi đến trước mặt ta, ta theo bản năng quay mặt sang hướng khác.
 
 
“Kiện quần áo đó nhỏ.” Ta nói dối.
 
 
“Thật sao?” Nàng nghi hoặc nhìn ta, “Sao ta lại không để ý.”
 
 
“Lâm cô nương, nếu không có chuyện gì khác, ta xin phép quay về trướng trước.”
 
 
“Ngươi vì sao luôn trốn tránh ta? Ta là quỷ sao?” Nàng ngăn ta lại.
 
 
“Không có, ta không hề trốn ngươi.” Lòng ta trở nên bối rối, ta muốn thật nhanh có thể trở lại trướng, ta không giỏi nói dối.
 
 
“Vì sao mỗi khi ta đến trướng của các ngươi, ngươi không phải đi giặt quần áo thì chính là đi…đi ngoài?”
 
 
“Ai, ta nghĩ chỉ là ngươi đến không đúng lúc thôi.” Ta thuận miệng đáp trả.
 
 
“Vậy sao?” Nàng có chút đăm chiêu, "Vậy ta hy vọng ngươi 'không đúng lúc' đụng phải ta."

Chương 5

Mỗi ngày đều sẽ có người chủ động tuần tra bên ngoài trướng của Lâm Tiểu Triện.
 
 
Bọn họ đối với mối tình đầu trong mộng này không hề che dấu, luôn tìm cách thể hiện với Lâm Tiểu Triện. Một số thiếu niên trong quân trại sẽ ở ngoài trướng của Lâm Tiểu Triện thổi sáo đến say lòng người; hay sẽ chạy đến Viễn Sơn hái những loại trái cây ngọt nhất đặt ở bên ngoài trướng của nàng; hay là ở trên sa trường nếu nhặt được một số chiến lợi phẩm giá trị thì nhất định sẽ tặng cho nàng. Lâm lão tướng quân dù biết chuyện vẫn biểu hiện khoan dung và rộng lượng đối với những thiếu niên theo đuổi nữ nhi. Chúng ta ở trong quân trại luôn đồng lòng nhất trí, nguyên nhân chủ yếu chính là Lâm tướng quân đối với chúng ta luôn tỏ ra quan tâm giống như thân sinh phụ thân.
 
 
Đêm nay, biên quan phá lệ yên tĩnh. Ta cùng Lý Xa vẫn đang canh gác.
 
 
"Ta hy vọng chiến tranh có thể sớm ngày chấm dứt." Gương mặt Lý Xa nhìn về phía nam, "Phụ mẫu đều đã lớn tuổi, ta nghĩ nên trở về hảo hảo bồi ở bên cạnh bọn họ."
 
 
"Đúng vậy, chỉ chớp mắt chúng ta đã rời khỏi nhà tám năm." Ta nghĩ đến mái tóc bạc trắng của song thân, còn có tiểu đệ, tiểu muội. Không biết tất cả bọn họ có bình an hay không? Không biết việc ra đi không từ giả năm đó có làm họ thương tâm hay không? Mỗi ngày ta đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng họ có thể bình an. Bên tai ta tựa hồ vang lên tiếng nước chảy cuồn cuộn trên sông Hoàng Hà cùng với tiếng phụ mẫu ở xa xa kêu gọi. Nước mắt ta lập tức tuông trào. 
 
 
Ta đi nhanh vài bước bỏ lại Lý Xa ở bên cạnh thở dài thở ngắn. Ta đến ngồi dựa vào một thân cây, hít thật sâu không khí giá lạnh của tái ngoại, cũng đem nước mắt nuốt trở lại. 
 
 
Lý Xa từ trong vạt áo lấy ra một cây sáo trúc đưa cho ta. Chúng ta mỗi lần tưởng nhớ về gia đình sẽ đem hết nhớ thương thổi một đoạn tiêu, hy vọng người nhà ở nơi xa có thể nghe thấy được.
 
 
Tiếng tiêu ưu oán tung bay giữa bầu trời đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
 
 
Ta nghĩ có lẽ phụ thân cùng nương thật sự có thể nghe thấy...
 
 
Nếu tiếng tiêu này có thể thay thế lời nói, ta càng hy vọng nàng có thể nghe thấy. Như vậy nàng có lẽ sẽ hiểu được ta trốn tránh nàng không phải bởi vì ta không thích nàng.
 
 
~~~
 
 
Tiểu Triện mấy ngày nay vẫn tỏ ra buồn bực không vui, đương nhiên sẽ làm rất nhiều người lo lắng.
 
 
Nàng không còn đến trướng của chúng ta, cũng không còn thấy nàng mang theo tiểu hồ ly ở nơi nơi chơi đùa nữa. Nàng đột nhiên trở nên trầm mặc. Việc này làm cho tất cả mọi người ở doanh trại khó tránh khỏi ngạc nhiên.
 
 
"Lâm cô nương làm sao vậy?"
 
 
"Lâm cô nương sinh bệnh sao?"
 
 
Những câu hỏi như vậy đôi khi có thể nghe thấy, ta thật buồn bực: Nàng làm sao vậy? Sinh bệnh ? Không vui ? Có phải hay không vì giận ta? Không, không phải vậy, ta chỉ là một người tầm thường nàng nhất định không phải bởi vì ta mà...
 
 
Suy nghĩ một hồi ta quyết định nên đi thăm nàng một chút.
 
 
"Lâm cô nương, ngươi có ở bên trong hay không?" Ta đứng ở ngoài trướng hỏi.
 
 
"Không ở đây." Nàng nhất định biết là thanh âm của ta.
 
 
"Không ở đây? Vậy ta đi đây." Nếu nàng không muốn gặp ta miễn cưỡng làm gì?
 
 
"Ngươi muốn đi đâu?" Ta vừa xoay người muôn rời đi, phía sau đã truyền đến thanh âm của nàng.
 
 
Nàng đứng phía sau ta, gương mặt nhợt nhạt chậm rãi mỉm cười tựa như một đoá hoa xinh đẹp đang nhẹ nhàng nở rộ giữa bình minh.
 
 
"Mấy ngày nay, ngươi làm sao vậy?" Ta đi vào trong trướng liền hỏi nàng.
“Ngươi không biết sao?”
 
 
"Ta làm sao biết được? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi."
 
 
"Đều bởi vì ngươi! Lại không để ý đến ta." Gương mặt nàng đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.
 
 
"Ngươi có biết trong quân trại tất cả binh lính đều yêu thích ngươi, mọi người đều nguyện ý quan tâm ngươi..."
 
 
"Ta chỉ muốn ngươi quan tâm ta." Thanh âm của nàng đủ thấp cơ hồ chỉ mình nàng có thể nghe thấy được. 
 
 
"A, Lâm cô nương, ngươi đừng hiểu lầm ý của ta, ai, ta không phải không quan tâm ngươi, chính là những ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện. Còn có..." Ta lập tức bối rối đứng lên,"Tóm lại, ngươi không cần đối với ta như vậy."
 
 
“Ta đối với ngươi thế nào?” Nàng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn ta,“Ta đối với ngươi không tốt sao?”
 
 
“Không, không phải, ý của ta là ngươi không cần tiếp tục đối tốt với ta.” Ta nói xong liền vội vã chạy ra khỏi trướng của nàng.

Chương 6

Không lâu sau, chúng ta gặp phải tập kích của quân địch. Đêm đó, quân doanh chìm trong biển lửa, khói bay mù mịt đầy trời. Ta cưỡi một con hắc tuấn mã, lưng đeo “Thiên Tà” bảo kiếm, tay vung trường thương đen tuyền sắc bén, xung phong liều chết hỗn chiến cùng quân địch bên trong doanh trại.



Phía trước là Lâm lão tướng quân, vết thương trên vai y không ngừng chảy máu nhưng vẫn quyết đấu khó phân thắng bại cùng một tướng quân dũng mãnh của quân địch. 
 
 
“Lâm tướng quân, hãy để cho mạt tướng cùng y so cao thấp.” Ta không giải thích thêm tay đã vung trường thương tạo ra nhiều ánh ngân quang đâm thẳng về phía chân ngựa tướng địch.
 
 
“Chậm đã!” Tướng địch hét lớn một tiếng dùng tay trái đề lại đầu thương của ta. Lực đạo của hắn rất lớn, ta dần dần cảm thấy run rẩy, khó giữ nổi trường thương trên tay.
 
 
Hắn khinh miệt cười, tay phải giơ lên cương đao, chỉ về phía Lâm lão tướng quân, “Lâm lão nhân, như thế nào? nhận thua đi.”
 
 
Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo bạch quang chợt loé lên, đầu của hắn bị “Thiên Tà” kiếm trên tay trái ta chém xuống, thân người nhanh như sao băng ngã xuống đất.
 
 
“Mau đi đến hậu doanh, Tiểu Triện đang ở đó!” Lâm lão tướng quân đang ra sức gạt đi loạn tên bắn về phía chúng ta, vội la lên.
 
 
Ta nhanh chóng đem kiếm tra vào vỏ trên lưng, giục ngựa chạy nhanh về phía sau quân doanh.
 
 
Hậu doanh đã biến thành một mảnh hỗn độn, trên mặt đất xuất hiện vô số thi thể. Người đâu? Nữ nhi của tướng quân đâu?
 
 
Ta lo lắng đi về phía trước tìm kiếm, sau khi đi được vài bước ta lập tức nhìn thấy nữ thần diễm lệ cao quý trong lòng biết bao binh sĩ trẻ tuổi. Ngựa của nàng đã bị trọng thương, phía sau còn có năm sáu địch nhân đuổi theo. Ta rất nhanh xông đến phía trước nàng, một người một thương, nhắm đến cổ họng của gã địch nhân gần Tiểu Triện nhất. 
 
 
“Tiểu Triện cô nương, mau cùng ta đi.”
 
 
“Cha ta đâu?”
 
 
“Y tốt lắm, đi mau!”, truy binh lại một lần đuổi tới phía sau.
 
 
“Ngựa của ta không còn chạy được nữa.” Tiểu Triện kêu lên.
 
 
Động tác càng ngày càng chậm, ngựa của Tiểu Triện gục đầu từ từ ngã xuống.
 
 
Ta đưa tay ra sức cầm lấy cổ tay Tiểu Triện kéo nàng về phía trước. Nàng nhảy lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net