Tuyệt đại - Khuynh thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Không Thập Âm



Coulpe: Cẩm Sắt x Lưu Ly

Tiết tử:



Thán tây phong, thùy thập thùy thu?
Lệ tẫn lan thảo ỷ cô lâu.
Tửu ô thanh ti khấu, lệ không lưu.
Ký phủ, ký phủ, lưu vân cuồng vũ yếu sơn ngoại,


không hồi thủ, thủy du du.
Tàn nguyệt như câu, hoa hồn y cựu, khinh vũ phi lâu.


Họa phảng thanh trủng khỉ nan lưu.
Tuyệt đại khuynh thành khí bất dụng, bối ly,
sinh tử tương tùy, đại mạc độc thủ.





Sống chết có nhau, đại mạc cô quạnh.



Tuyệt đại – Khuynh thành (nhất)



Giang Nam, những cơn mưa chợt đến chợt đi. Buổi sáng, Cẩm Sắt mở cửa phòng vừa lúc mưa tạnh. Những tia nắng óng ánh như tơ vàng chiếu sáng khuôn mặt thanh tú của nữ tử, nàng khoan khoái ngẩng đầu. Từ xa nhìn thấy những đóa hồng liên

(sen hồng)

đua nhau chen chúc, khuôn mặt của nàng tựa như giãn ra, màu sắc đỏ thẫm yêu dị như ngọn lửa của Tu La giới tràn lan trải rộng khắp mặt hồ.

Một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân bạch y, lúc này đang an tĩnh ngủ trong lương đình được xây giữa hồ, nhan sắc tuyệt luân của nàng càng kinh diễm hơn so với hồng liên. Cẩm Sắt xa xa nhìn y phục mỏng manh của thiếu nữ, trong lòng nhói đau. Nàng, luôn luôn như vậy, một chút cũng không biết cách tự chăm sóc bản thân.

Cẩm Sắt thở dài, quay về phòng lấy áo choàng tiến về phía tiểu đình. Đó là một tòa cực kỳ lịch sự tao nhã, có cái tên rất dễ nghe Chẩm Cầm các. Bốn góc mạ vàng, một thanh đoạn cầm

(cây đàn bị gãy)

được an vị ngay tại bên dưới lớp ngói lưu ly vàng óng. Thiếu nữ kiệt ngạo đó, thường hay ngồi trước đàn, mơn trớn thân đàn, nhãn thần tản ra vô hạn tịch mịch.

Cẩm Sắt, thế nhưng chỉ có thể đứng ở góc khuất, từ xa mà ngắm nhìn.

Nàng đến gần thiếu nữ. Trên khuôn mặt đang say ngủ là một mảnh yên tĩnh đơn thuần, phảng phất sự thánh thiện mỏng manh của trẻ sơ sinh. Cẩm Sắt nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười. Bộ dáng này, chỉ có một mình bản thân được chứng kiến. Thiếu nữ này khi thanh tỉnh là lúc bộc lộ tài năng, tạo ra vô số thần thoại trong võ lâm.

Nàng là một trong những kiếm khách giỏi nhất thiên hạ, mười lăm tuổi đã cùng Phần Nguyệt kiếm vang danh giang hồ. Nàng là trang chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của thiên hạ đệ nhất trang - Phần Nguyệt sơn trang, phân nửa anh hùng thiên hạ đều lấy nàng làm đầu mục

(người dẫn đầu)

. Hiện tại thiếu nữ đó đã 18 tuổi, dựa vào sắc đẹp yêu dị vô song đảo điên cả thiên hạ.

Lưu Ly là tên của nàng. Thế nhưng hiện tại, người có tư cách gọi nàng là Lưu Ly, lại có mấy người?

Cẩm Sắt gượng cười. Ba năm, nàng thủ thiếu nữ này ròng rã ba năm, cuối cùng bản thân trở nên tham lam. Còn nhớ rõ lúc ban đầu, chỉ cần đứng ở địa phương có thể nhìn đến nàng, chờ nàng, lập tức bản thân đã cảm thấy thỏa mãn.

Khẽ thở dài, nàng nhẹ nhàng lấy áo choàng đắp lên người Lưu Ly.

Âm thanh trong trẻo vang lên.

“Cẩm Sắt?”

Cẩm Sắt nhìn kỹ biểu tình lạnh lùng của thiếu nữ mới lộ một tia tiếu ý như có như không.

“Trang chủ, Cẩm Sắt lo lắng ngươi bị lạnh.”



Tuyệt đại – Khuynh thành (nhị)



Lưu Ly nhìn nụ cười của nàng thất thần một hồi. Trong lúc ngẩn ngơ, nàng phảng phất như thấy được nữ tử với dung nhan tinh xảo, ôm ấp không hầu

(đàn Không – một loại đàn cổ, ít nhất có 5 dây, nhiều nhất có 25 dây)

, đứng trong đình viện

(sân)

mông lung ngửa đầu ngắm bầu trời khi mưa phùn. Mái tóc đen tuyền chấm đất, y phục trắng như tuyết, tiếu dung

(dáng cười)

như ẩn như hiện. Đặc biệt giống mưa bụi Giang Nam, ôn hòa lại mơ hồ. Sau đó nữ tử quay đầu lại, thản nhiên nở nụ cười.

Nàng nói: “Lưu Ly, buổi sáng tốt lành.”

Trong nháy mắt, nàng cảm giác hạnh phúc như trong tầm tay.

Lưu Ly vươn tay về phía nữ tử đó, mơn trớn khuôn mặt thanh tú tuyệt luân của nàng.

“Là ngươi sao, tỷ?”

Cẩm Sắt nhìn kỹ đôi mắt của thiếu nữ. Trong ánh mắt luôn luôn sắc bén cao ngạo phảng phất vụt qua một tia quyến luyến ưu thương. Là nhãn thần này. Cẩm Sắt cười, trong lòng lại cảm thấy bi ai. Ba năm rồi, nàng luôn nhận ra những cảm xúc này khi nhìn vào đôi mắt của Lưu Ly. Vẻ dịu dàng quyến luyến đó không dành cho nàng, nàng biết. Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn nàng, nhưng xuyên qua thân thể của nàng, linh hồn của nàng nhìn về phía một người khác. Một người thật lâu thật lâu trước đây đã bỏ rơi nàng, chạy theo ái tình của bản thân không hề quay đầu lại.

“Trang chủ?”

Âm thanh êm ái làm cho Lưu Ly bừng tỉnh sau một lúc thất thần. Nàng không liếc mắt đến Cẩm Sắt, đơn giản như chưa phát sinh chuyện gì đứng dậy rời đi rất nhanh.

Cẩm Sắt nhìn vào thân ảnh càng đi càng xa.

“Trang chủ.”

“Ân?”

Nữ tử nhã nhặn mỉm cười khi thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng.

“Đêm nay có trở về không? Cẩm Sắt nghĩ đánh đàn cho ngươi nghe.”

“Được.” Lưu Ly gần như hoảng hốt mà chạy trốn khỏi nơi đó. Ly khai thiếu nữ có thần tình cử chỉ giống hệt nữ tử thuần khiết kia.

“Ta cho rằng… Ta lại thấy ngươi… Tỷ…”

Nhiều năm rồi, lẽ nào ngươi không nhớ ta? Có lẽ… Tỷ, ngay từ đầu, trong lòng của ngươi chưa từng có ta?

Bạch y thiếu nữ hòa mình trong gió, lệ rơi đầy mặt.



Tuyệt đại – Khuynh thành (tam)



Lúc này Cẩm Sắt đang đứng trong Chẩm Cầm các chăm chú săm soi thanh đoạn cầm trước mắt. Một thanh cầm bị bể tan tành, phần thân nhẵn nhụi như ngọc gãy thành hai nửa, những chỗ bể tạo thành các góc cạnh sắc nhọn, dưới ánh mặt trời tỏa ra một loại ánh sáng mờ ảo khác thường. Dây đàn đứt đoạn, những sợi dây như tơ trù không biết vì sao, luôn làm cho nàng cảm thấy ưu thương. Một loại khí tức buồn bã tản ra từ chiếc cầm, từng chút từng chút khuếch đại, tạo ra không khí trầm buồn, rất giống với sương chiều tháng sáu trầm lắng dày đặc khó tan của Giang Nam.

Nàng nhớ rằng bản thân từng hỏi Lưu Ly. Phần Nguyệt sơn trang phú giáp thiên hạ, kỳ trân dị bảo gì lại không có, vì sao phải giữ gìn một thanh đoạn cầm như một báu vật quý giá, bảo tồn ở nơi này.

Nàng nhớ kỹ thiếu nữ tuyệt sắc nhìn nàng, nở một nụ cười tịch liêu, nàng cười đó, nhưng phảng phất tùy lúc đều có thể bật khóc. Cuối cùng, một lời cũng nói không ra.

Còn nàng, sẽ không hề…. hỏi lại lần nữa.

“Cẩm Sắt tiểu thư, điểm tâm đã chuẩn bị xong.” Âm thanh đột ngột vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Cẩm Sắt. Nàng gượng cười quay lại sau, nhìn lão quản gia tóc bạc trắng.

“Thiết bá, ta từng nói qua, không cần gọi tiểu thư.”

Đúng vậy, nàng cũng không phải tiểu thư gì. Nàng bất quá chỉ là cô nữ

(thiếu nữ mồ côi)

túng quẫn nghèo nàn được Lưu Ly nổi lên thiện tâm, từ trên đường nhặt về. Nói không chừng một ngày nào đó, hay là chỉ ngay ngày mai, Lưu Ly cảm thấy chán nàng, ghét nàng, hoặc là yêu quý một nữ tử khác, Cẩm Sắt sẽ bị bỏ rơi một cách không thương tiếc.

Nàng, Cẩm Sắt, đối với thiếu nữ lãnh tình nổi tiếng tuyệt sắc trên giang hồ này mà nói, cho tới bây giờ cũng chỉ là một món hàng thay thế rẻ tiền mà thôi.

“Đây là quy củ.” Lão quản gia Thiết bá máy móc trả lời, “Thỉnh tiểu thư đừng làm khó Thiết bá.”

Nàng cũng không kiên trì dây dưa ở vấn đề này. Không phải sợ làm cho lão quản gia khó xử. Chỉ là, nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt đều luôn tính toán chi li, Lưu Ly, nhất định sẽ cảm thấy nàng rất phiền phức. Suốt ngày nơm nớp lo sợ, như người đi trên lớp băng mỏng, Cẩm Sắt chẳng qua không muốn khiến nàng chán ghét bản thân a.

Cẩm Sắt nheo lại ánh mắt, nghĩ về năm nàng 17 tuổi cùng Lưu Ly lần đầu gặp gỡ. Nàng và nàng, sa sút đối nghịch vinh hiển, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Thế nhưng nàng, thiếu nữ được mọi người vây xung quanh, bước ra khỏi đám người, cầm tay nàng.

Khóe miệng của Cẩm Sắt hơi giương lên.

Một năm a…. Đã xảy ra…. Rất nhiều chuyện…



Tuyệt đại - Khuynh thành (tứ)



Cẩm Sắt nhớ tới thật lâu thật lâu trước đây, bản thân là thiên kim tiểu thư nổi tiếng kinh thành. Cha nàng chính là Hình bộ thượng thư, hô phong hoán vũ

(kêu mưa gọi gió)

trong triều đình. Có bao nhiêu danh môn đệ tử chầu chực trước thượng thư phủ chỉ muốn thấy mặt nàng một lần cũng không thể được, có bao nhiêu tài tử phong lưu chỉ muốn nghe một khúc cầm cũng không có khả năng. Cẩm Sắt của ngày đó, hạnh phúc đến mức cảm giác mình có được toàn thiên hạ trong tay.

Thế nhưng cuối cùng, có một ngày, tất cả đều là hoa trong gương trăng trong nước, gió thổi mây bay.

Một năm nọ, tại quan trường đấu tranh trung phụ thân bị thất thế. Quan trường như chiến trường, một bước không cẩn thận cả bàn đều thua. Chỉ một đạo thánh chỉ, phụ thân bị xử lăng trì, nữ quyến trong phủ toàn bộ bị bắt vào thiên lao, sống chết không hay.

Những kẻ thanh niên tài tuấn lúc trước thường bám theo xung quanh nàng lập tức giải tán, từ này về sau không hề có tin tức.

Trong thiên lao hôn ám ẩm ướt. Gió lạnh thổi qua, nàng thấy được rất nhiều vong hồn, đang khóc trong phòng giam, chúng thấy nàng bèn the thé cười to, vươn tay bắt lấy nàng.

Âm thanh của các vong hồn tại bên tai nàng quanh quẩn. Chúng nói: “Đến a, nhanh một chút đến a…”

Nàng lui thành một đoàn trong góc phòng tối tăm đó, sợ hãi che lấy hai tai. Thế nhưng, không một ai tới cứu nàng, không một ai.



Biểu muội 14 tuổi bị nhốt ở phòng giam bên cạnh. Nữ hài tử đó tuy mỹ lệ nhưng rất quật cường, đánh chết nàng cũng không tin cữu phụ

(cậu)

mà mình kính ngưỡng 14 năm lại có thể phạm phải đại tội tày trời, ở trong ngục đấu tranh giận dữ khiển trách gian thần quyền quý hãm hại cữu phụ của nàng, rốt cuộc chọc giận đến cai ngục.

Cẩm Sắt vĩnh viễn không quên được ngày đó. Cai ngục như sói như hổ xông vào nhà lao của biểu muội, chỉ trong chốc lát nàng nghe tiếng y phục bị xé rách, tiếng cười dâm đãng của cai ngục, còn có… tiếng kêu cứu kịch liệt của biểu muội.

Nàng biết ngục bên phát sinh chuyện gì. Thế nhưng nàng không dám nhúc nhích. Nàng sợ, sợ tất cả những gì biểu muội đang chịu đựng, một khắc sau, sẽ xảy ra trên người mình. Nàng chỉ có thể nghe thanh âm giãy dụa đến vô lực, thẳng đến không còn tiếng động nào vọng lại. Trong nhà giam hắc ám, nàng lấy tay che mặt, thế nhưng nước mắt như cũ từ trong kẽ tay tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống. Trong nháy mắt, thiếu nữ 17 tuổi cảm thấy tuyệt vọng ùn ùn kéo đến.



Tuyệt đại – Khuynh thành (ngũ)



Thật lâu thật lâu sau, nàng xem đến đám nam nhân ghê tởm giống như âm binh quỷ quái thỏa mãn đi ra, hai người đi sau cùng khiêng một cỗ thân thể nho nhỏ. Cánh tay trắng như tuyết vô lực buông thõng trước mặt nàng, thân thể như bạch ngọc không tỳ vết giờ đây hiện lên đầy ứ ngân bầm tím sau khi bị làm nhục.

Biểu muội của nàng, nữ hài tử hoạt bát nhất đáng yêu nhất trong phủ thượng thư, cuối cùng vì cách thức này, bị hại chết ở tuổi dậy thì, thời điểm nàng vốn nên như đóa hoa nở rộ kiều diễm nhất.



Cẩm Sắt giấu mình trong tối nhìn thân thể nho nhỏ của biểu muội bị đưa đi càng lúc càng xa, nhẹ nhàng mỉm cười. Hài tử kia, cuối cùng được giải thoát. Còn nàng, lại muốn kiên trì bao lâu trên con đường chông gai này? Vận mệnh chông chênh u ám, không hy vọng sống sót, nàng muốn chạy trốn, thế nhưng chung quanh, như vậy tối…. tối quá…

Giống như dự đoán, nàng bị bán vào thanh lâu. Thiếu nữ mỹ lệ như hoa vừa đúng 17 tuổi, trong ngày đầu tiên tiếp khách, áo trắng như tuyết, ngồi trên tầng cao vừa đàn vừa hát, gió thổi qua, làm tung bay mái tóc thật dài, giống tiên tử lưu lạc trần gian, không bị nhiễm bụi bặm, kinh diễm tất cả ánh mắt của nam nhân trong thanh lâu. Nàng nhìn dục vọng tràn đầy trong ánh mắt bọn họ, khuôn mặt nhăn lại, rốt cuộc trở nên tuyệt vọng.

Một thiếu nữ như tiên tử từ trên tầng cao gieo mình xuống, nhưng nàng không được toại ý chết đi. Lẫn trong đám bụi nàng ngẩng đầu, lại thấy một thiếu nữ kinh thế tuyệt diễm đứng trước mặt, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên kiệt ngạo không thể che dấu, một đôi mắt đen bóng lạnh lẽo như sao Mai. Đó là lần đầu tiên Cẩm Sắt gặp được thiếu nữ truyền kỳ giang hồ tán dương không ngớt, thế nhưng khi ánh mắt đầu tiên của hai người chạm nhau, nàng đã nghĩ nàng chính là một tia sáng chiếu vào sinh mệnh hắc ám vô lực của mình. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, thế là nàng giãy dụa vươn tay hướng nàng, muốn nắm chặt lấy ánh sáng duy nhất đó.

Nàng nói: “Cứu ta, hãy cứu ta…”

Nụ cười của thiếu nữ đó trong nháy mắt cứng lại, trong mắt nàng lộ ra vẻ hoảng hốt. Rất lâu sau đó thiếu nữ không kiềm chế được cầm tay nàng, ôm nàng vào lòng. Hành động cẩn trọng từng chút như vậy, phảng phất nàng chính là báu vật vô giá trên đời.

Nàng nghe được thiếu nữ ở bên tai nàng nhẹ nhàng cười.

Nàng nói: “Tỷ, ta đưa ngươi về nhà.”



Tuyệt đại – Khuynh thành (lục)



Rất nhiều rất nhiều thời gian Cẩm Sắt đều suy nghĩ, có phải theo khoảnh khắc kia bắt đầu, khi Lưu Ly ôm nàng vào lòng, Cẩm Sắt đã cam tâm tình nguyện đem sinh mạng giao phó cho thiếu nữ phiêu hốt bất định kia, sẵn sàng chờ đợi trong trang viên gần như trống trải tịch mịch, đợi nữ tử mà nàng quý mến nhất trở về.

Thế nhưng nàng lại không phải người mà Lưu Ly hy vọng gặp được. Sự nhận thức này là vào sau khi nàng ở Phần Nguyệt sơn trang mới phát hiện ra. Lần đầu tiên khi nàng tiến vào sơn trang, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Nghe hạ nhân bàn tán, nàng, thiếu nữ được trang chủ đưa về sơn trang, dĩ nhiên rất giống tiểu thư đã xuất giá trước kia, Hổ Phách cũng là tỷ tỷ của trang chủ Lưu Ly.

Nhớ tới lúc mới gặp mặt Lưu Ly đối nàng nói: “Tỷ, ta đưa ngươi về nhà.”

Trong khoảnh khắc đó, trái tim của nàng, giống như đóng băng, trở nên lạnh lẽo.

Thế nhưng Lưu Ly vì nàng làm rất nhiều chuyện. Nàng cứu mạng nàng, trong thời điểm nàng tuyệt vọng nhất. Nàng nghe nàng khóc, lắng nghe nàng kể lể về bất hạnh của bản thân. Nàng khóc lóc, kể ra số phận đáng thương của biểu muội, về cái chết oan khuất của phụ thân. Sau đó thiếu nữ hào khí tận trời, đối với bất luận kẻ nào đều không cần tỏ ra giả dối đó thương tiếc ôm chặt lấy nàng.

Ba ngày sau, tên cai ngục trước đây hãm hiếp biểu muội của nàng bị chết bất đắc kỳ tử trong nhà. Còn chứng cứ hãm hại phụ thân nàng phạm tội cư nhiên xuất hiện trước công đường của Đại Lý Tự. Án oan của cả gia đình nàng được gột sạch, gian thần cũng bị đền tội.

Dưới ánh mặt trời thiếu nữ đó đối nàng cười, hôn lên đôi mắt của nàng. Nàng nói: “Cẩm Sắt, thỉnh ngươi không cần như vậy nữa, hãy quên đi những chuyện đau buồn.”

Nghĩ tới đây tiếu ý của Cẩm Sắt càng lúc càng đậm. Ba năm, là thời gian rất dài rất dài. Ba năm nay bên người nữ tử cao ngạo đó chỉ có một mình nàng mà thôi. Nếu không yêu thì chính là thói quen. Nữ tử chiếm được trái tim của nàng, tất nhiên không có khả năng quay về. Như vậy, cuộc sống cứ trôi qua, chỉ cần có thể chung sống với nàng. Thời gian lâu, nhất định sẽ có tình yêu, có đúng hay không?

Sau cơn mưa cuối cùng của buổi sáng, nữ tử thanh tú tuyệt luân lộ ra tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.



Tuyệt đại – Khuynh thành (thất)



Trăng sáng nhô lên cao, đêm lạnh như nước. Cẩm Sắt ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hồng liên đang nở rộ trong sân. Nàng ngồi trước cầm, tỉ mỉ phối hợp tốt các dây đàn, tiện tay khảy thử, các âm thanh trong trẻo liên tiếp vang lên, vừa ưu mỹ vừa dễ nghe.

Nàng ngẩng đầu, đối với thiểu nữ ngồi trước mặt nhẹ nhàng mỉm cười.

“Trang chủ, ngươi muốn nghe khúc nhạc nào?”

“Tuyệt đại – Khuynh thành.” Lưu Ly không thay đổi biểu tình nói, hoàn toàn đã không còn một tia mềm yếu lúc mới tỉnh giấc. Nàng bây giờ, cho dù là bộ dáng lười biếng dựa vào bên bàn, nhưng vẫn như trước là một bộ cao cao tại thượng, mang theo nhuệ khí không thể ngăn chặn.

Cẩm Sắt bỗng nhiên cảm giác những câu hỏi này rất dư thừa. Ba năm rồi, Lưu Ly chỉ nghe [Tuyệt đại – Khuynh thành]. Khóe miệng tràn ra một tiếng thở dài như có như không, nàng khẽ khảy lên điệu khúc tràn đầy âm luật bi thương.

Nữ tử thanh nhã dưới ánh trăng yên tĩnh xướng: “Thán tây phong, thùy thập thùy thu? Lệ tẫn lan thảo ỷ cô lâu. Tửu ô thanh ti khấu, lệ không lưu. Ký phủ, ký phủ, lưu vân cuồng vũ yến sơn ngoại, không hồi thủ, thủy du du? Tàn nguyệt như câu, hoa hồn y cựu, khinh vũ phi lâu. Họa phảng thanh trủng khỉ nan lưu. Tuyệt đại khuynh thành khí bất dụng, bối ly gian, sinh tử tương tùy, đại mạc độc thủ.”

Lưu Ly nhắm mắt thưởng thức, phảng phất chìm đắm trong tiếng ca. Nàng nhớ tới nhiều chuyện trước đây, những khi nữ tử tuyệt sắc không thuộc về nhân gian ở trước mặt nàng ngâm xướng, thời gian đó, trong mắt nàng luôn có nước mắt thoáng ẩn thoáng hiện. Sau đó nàng sẽ đi tới, hôn lên đôi mắt ấy.

Nàng hỏi nàng: “Tỷ, vì sao ngươi luôn u sầu như vậy?”

Nữ tử kia chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, nhưng trước khi xoay người rời khi nàng thốt lên những câu khó hiểu. Nàng thở dài nói: “Huyết mạch đoạn, ân nghĩa tuyệt, tuyệt đại khuynh thành, sinh tử lưỡng thù đồ

(đoạn tuyệt huyết thống, đoạn tuyệt ân nghĩa, tuyệt đại khuynh thành, sống chết hai đường bất đồng)

.”

Đến lúc nàng có thể nghe hiểu toàn bộ bi thương và cô đơn trong lời ca, nữ tử giống như không thuộc về thế gian, từ lâu bỏ nàng, chìm đắm trong vòng tay ôm ấp của kẻ thù không đội trời chung.

Vừa kết thúc khúc nhạc, Lưu Ly than thở: “Cẩm Sắt, kỹ thuật của ngươi càng lúc càng điêu luyện.”

“Tạ trang chủ.”

Lưu Ly vươn tay cầm bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết của Cẩm Sắt, vừa cười vừa nói: “Đôi khi ta thật hâm mộ ngươi, Cẩm Sắt.” nàng nhìn bàn tay vì cầm kiếm nhiều năm mà trở nên thô ráp của mình, thở dài: “Tay của ngươi đẹp quá, còn biết khảy đàn, có đôi khi ta thật hận không thể chém đôi tay của ngươi để gắn vào người ta.”

Một tia băng giá từ đầu ngón tay của Lưu Ly tỏa ra. Đôi tay của nàng luôn rất lạnh, nhưng Cẩm Sát lại cảm thấy ấm áp và an toàn. Bao nhiêu lâu rồi, nàng mới cầm tay của mình…

Cẩm Sắt hoài niệm nhớ lại.

Lưu Ly nhìn nữ tử đang thất thần trước mặt mình. Nàng dĩ nhiên giữ nàng bên người ba năm tròn. Lưu Ly tự biết bản thân vốn không phải là người dễ gần, từ nhỏ ngoại trừ tỷ tỷ Hổ Phách đối với bất kỳ ai nàng đều không thèm để ý. Bởi vì nàng giống tỷ tỷ sao? Không phải, nàng nghĩ, mình đi khắp thiên hạ, vô luận là dung nhan hay thần sắc, những nữ tử so với nàng giống Hổ Phách thật đếm không xuể. Thể nhưng nàng chỉ để lại nàng. Nàng ngắm nhìn Cẩm Sắt, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Có chuyện gì vậy, không phải giống nhau sao?

Cẩm Sắt nhẹ nhàng cười: “Thân thể của Cẩm Sắt thuộc về trang chủ, làm sao để ý hai bàn tay này?”

Nữ tử thanh nhã ngồi dưới ánh trăng, trên khuôn mặt tỏa ra ánh sáng dìu dịu: “Nếu trang chủ thực sự muốn, có thể chặt chúng xuống bất cứ lúc nào.”

“Ta chỉ nói đùa một chút thôi.” Lưu Ly thu hồi bàn tay, cầm bôi rượu lên, không nhìn vào cặp mắt trong suốt kia, nàng bỗng nhiên cảm thấy có điểm phiền muộn trong lòng.

“Thật vậy chăng?” Cẩm Sắt cười cười, hướng chén rượu của Lưu Ly thêm rượu.

Thế nhưng biểu tình của Lưu Ly trở nên sắc bén hơn. Một tia sát khí từ trên thân thể nàng cuồn cuộn xuất hiện, chậm rãi tuôn trào mãnh liệt, như hồng thủy gầm gừ, bao trùm cả trời đất.

Chén rượu bị nàng thuận tay ném ra ngoài, mang theo <vù vù> tiếng gió, nhanh như điện hướng vào một góc u ám.

Âm thanh lạnh lùng không một tia ấm trong khoảnh sân u nhã vọng lại.

“Xuất hiện đi!”



Tuyệt đại – Khuynh thành (bát)



“Không hổ danh là trang chủ của Phần Nguyệt sơn trang, quả nhiên danh bất hư truyền.” Năm đạo thân ảnh mặc y phục dạ hành từ trong góc nhanh chóng xuất hiện, nữ tử y phục đen tuyền đứng giữa ngoài ý muốn kẹp được cái ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net