Viêm Yên truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Nguyệt Thanh Vu (月青芜)

Thể loại: Cổ trang, OE, sát thủ

Translate: QT đại nhân, Google đại ca

Editor: Thiên Thánh a.k.a love2999  

...oOo...

Chương 1

Bầu trời đêm đông như trải dài vô tận, các vì sao chợt sáng chợt tối như đang điểm tô thêm vẻ đẹp quái dị. Mây mù mỏng manh, phảng phất như nhìn thấy được cả chốn tiên cảnh trên chín tầng trời.


Chiếc thuyền nhỏ trên mặt nước nhẹ nhàng dập dìu, bồng bềnh lên xuống như chiếc xích đu đung đưa trong gió, lại như chiếc nôi nhịp nhàng lay động.
Dòng máu tanh nóng hổi tuôn trào ra ngoài, mang theo cả mùi rượu.


Giống như đang say, chứ không phải đang bị thương nghiêm trọng, Viêm Yên nằm trên thuyền, đưa mắt nhìn một vì sao đặc biệt yếu ớt trên bầu trời, tìm kiếm một đáp án.


Kiếm còn nắm trong tay, bên cạnh vẫn còn rượu, chỉ là sức lực đã không còn.


Những mảnh băng mỏng trôi nổi trên mặt hồ Bỉ Khâu, thỉnh thoảng lại va vào chiếc thuyền nhỏ, vang lên tiếng cọc cạch thùng thùng, làm dòng nước gợn sóng.


Một con thủy điểu chẳng biết kinh động điều gì, đột nhiên kêu to, cấp tốc lướt qua mặt hồ, rồi biến mất hút.


Trong đêm tối đen như mực, tất thảy như một khung cảnh mờ ảo trong mộng.


Núi Khuynh Tình, cốc Đoạn Nghiệt, người sống vô danh, người này đi người khác đến, từ đâu mà đến lại từ đó mà đi.


Khi mười bảy tuổi, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ giết người, khoảnh khắc lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực nạn nhân, nhãn thần hoảng sợ của hắn mãi mãi đọng lại trong con ngươi mang màu rám nắng. Xuyên Nam Nhất Kiếm, bị kiếm đâm dính chặt trên đại môn đỏ thẫm, đời đời bất diệt.


Sau đó, nàng có được một cái tên... Viêm Yên*.
*Viêm Yên = làn khói nóng


Nàng hoài nghi tác dụng cái tên đó.


Ngoại trừ tổ chức, không ai gọi tên nàng, không ai biết đến tên nàng.


Thế nhưng, tổ chức cũng chỉ dùng thư để liên lạc với nàng, mà thư thì không phát ra âm thanh.


Không ai gọi tên nàng, cho nên nàng từ từ quên mất.


Mỗi một thanh kiếm nàng có đều được đặt tên Viêm Yên, nàng gọi nó giống như đang gọi tên chính mình. Nàng như một linh hồn bị bỏ quên, không thể làm điều gì khác ngoài nắm chặt thanh kiếm trong tay, cũng như làm cho kiếm gắn chặt vào bản thân mình. Mọi chuyện lặp lại tuần tự, thời gian trôi qua làm cho nàng quên mất, rốt cuộc nàng là kiếm, hay thanh kiếm kia chính là nàng. Viêm Yên... rốt cuộc là gì? Là người? Hay là một thanh kiếm?


Phát âm của hai chữ này khiến nàng cảm thấy xa lạ, thế nhưng nàng phải nhớ thật kỹ. Nếu một ngày, có người nào đó ở trước mặt nàng hô lên hai chữ này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là rút kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất rút kiếm ra, vận tốc phải thật chớp nhoáng, một nhịp thở sợ là không đủ để hình dung, mà chỉ là một cái chớp mắt.


Lưỡi kiếm sẽ đâm vào yết hầu. Tại sao lại là yết hầu? Mà không phải trái tim?


Vì đâm vào trái tim vẫn có cách để kéo dài thời điểm chết. Nhưng chỉ có yết hầu, khi đâm vào, dù có làm gì cũng không cứu chữa được.


Viêm Yên, tên của nàng cũng là kiếm của nàng, thỉnh thoảng xuất ẩn trên chốn giang hồ. Nhưng không ai biết rõ, ngoại trừ người kia.




——




Sương mù sáng sớm mùa đông còn dày đặc chưa tan, bụi vôi bám trắng cả tiểu viện cùng điện thờ của am Bỉ Khâu. Tiếng chuông buổi sớm ở đây vẫn như xưa.


"Khi Tuệ Năng đang gánh nước thì nhìn thấy nàng." Một tiểu ni cô báo chuyện xảy ra cho trụ trì.


Lão bà lụ khụ, trên gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra nét kinh hoảng. Một cô gái trẻ đang nằm giữa điện Quan Thế Âm, cả người bê bết máu.


Mùi tanh của máu tràn ngập khắp căn phòng thách thức, giống như đang muốn lấn át mùi hương của nhang đèn ở nơi Phật điện trang nghiêm này.


"Làm sao bây giờ? Tìm đại phu ạ?" Tiểu ni cô hoảng hốt hỏi.


"Am Bỉ Khâu này cách trấn trên rất xa, sợ là nàng ấy không chịu đựng được đến lúc đó." Tiếng người nghị luận xung quanh.


"Vậy làm sao giờ? Nàng ấy bị thương không nhẹ."


"Không bằng cho gọi Khánh đến đây nhìn vết thương trước đi, dù sao Khánh cũng biết một chút y thuật."


"Gọi Khánh đến đi!" Tiếng trụ trì khàn khàn, cất cao giọng ra lệnh.


Rốt cuộc bên tai Viêm Yên cũng nghe được một từ, tên của Khánh, rồi nặng nề thiếp đi.




——




Mặt hồ Bỉ Khâu vào đông, làm bạn cùng lớp tuyết mang màu sắc tịch liêu khiến bầu không khí như kéo dài dằng dặc, giống như một bài kinh cổ nhạt nhẽo nhưng lại dài đằng đẵng, dù niệm như thế nào cũng không xong.


Cuộc đời là như thế, kiếp phù du như một giấc mộng.


Nàng đang mặc một chiếc thanh sam*, tiều tụy nằm yên trên giường, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, lộ ra thần sắc tái nhợt, không có chút sức sống, nhìn thật giống như khối tuyết, đầy thanh băng ngọc khiết.
*Thanh sam: ở đây chính là mấy áo màu xanh nhạt của các sư cô


Một sát thủ, không ngờ lại có vẻ trong sáng như vậy.


Phật nói, mọi chuyện từ tâm mà ra. Gương mặt nàng tuy đầy sát khí nhưng bản ngã của nàng có giống vậy hay không?


Bỏ chút thảo dược vào cối, lộp cộp leng keng. Ngọn đèn dầu leo lét, gian phòng có chút lạnh lẽo.


Tiếng gió thổi qua, Khánh liếc nhìn Viêm Yên vẫn đang hôn mê nằm trên giường, tâm đột nhiên buốt nhói.




——




Chợt thoáng nhớ đến độ ấm trên tay nàng, lúc ngắt một cành bạch mai đặt vào trong lòng bàn tay mình.


Nàng không hề lạnh, tay nàng thật nóng.


Viêm Yên. Nàng nhẹ nhàng thốt ra hai từ đó, đầy khó hiểu, giống như đang đề cập một chuyện thập phần khó nói, một chuyện hết sức bí ẩn, một việc vô cùng bí mật.


Thế nhưng nét mặt nàng lại tràn đầy xấu hổ, đôi mắt trong suốt giống những giọt sương ngưng đọng buổi sớm mai, mang theo cả tia sáng lấp lánh.


Lúc nào cũng vậy, tới vội vã, đi cũng vội vã, không có cách nào để nàng dừng chân đủ lâu.




——




"Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện..."* Quỳ gối trên đệm lầm rầm niệm kinh, từ từ lần tràng hạt, phiền não của thế gian nhẹ nhàng như mây khói.

*Câu này trong Kinh Kim Cương:

Bản Hán: 一切有爲法

如夢幻泡影

如露亦如電

應作如是觀

Hán Việt: Nhất thiết hữu vi pháp

Như mộng huyễn bào ảnh

Như lộ diệc như điện

Ưng tác như thị quán.

Giải nghĩa: Tất cả các pháp hữu vi

Như cơn mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như chiếc bóng

Như sương mai, như ánh chớp

Nên nhìn nhận chúng như thế.



"Phật cũng hiểu hết thảy mọi chuyện đều chỉ là hư vô hay sao?" Nàng mở miệng hỏi, thanh kiếm vẫn nằm trên đầu vai, cho dù đang ở bên cạnh Khánh, cho dù đang ở trước mặt một cô gái tin vào tín ngưỡng không bao giờ sát sinh.


Viêm Yên không tin Phật, nàng không tin vào bất kỳ việc gì.


Thứ nàng tin, chỉ có thể là những thứ được học tại cốc Đoạn Nghiệt.


Vĩnh viễn không được tin vào bất cứ việc gì, chỉ có mệnh lệnh là trên hết, chỉ có máu tươi là chân thật.


Còn những thứ khác, ngay cả chính bản thân cũng chỉ là hư ảo...


"Đoạn kinh này nói rằng, tất thảy mọi sự bất hòa trong cuộc sống đều tựa như một giấc mộng, giống như một tia sấm sét giữa trời quang, ngắn ngủi xẹt qua rồi biến mất, không cần phải vướng bận sầu não quá nhiều." Khánh kiên nhẫn giảng giải cho nàng nghe, vì giữa hai hàng lông mày của nàng đang chất chứa sát khí rất nặng. Mỗi lần nàng bỏ đi rồi lại trở về, ngoài việc thanh kiếm bên người thay đổi, chính là sát khí giữa trán ngày càng chồng chất khiến người sợ hãi.


"Tại sao nàng tu hành vẫn còn chưa xuống tóc?" Viêm Yên mở miệng, đưa mắt nhìn Khánh, rồi lại nhìn ngón tay thon dài đang ôn nhu lướt qua từng viên Phật châu, tựa như con phi điểu đang bay xuyên qua một đám mây, vô thanh vô tức, lại như một cao thủ xuất chiêu, không nhìn ra dấu vết. Tư thế của nàng giống một ni cô đã đắc đạo, dù chưa quy y.


"Trụ trì chưa cho phép, bà nói ta chưa có đủ Phật duyên." Khánh đáp, đã quên rằng trong lúc niệm kinh không được để bản thân bị phân tâm, dường như mỗi khi nói chuyện cùng nàng, bản thân luôn không thể tập trung.


"Nàng còn thiếu điều gì?"


"Ta không biết."


"Không phải nhà Nhật có một câu, hướng về cửa Phật, lập địa thành Phật sao? Vì sao không cho nàng quy y?" Viêm Yên cất tiếng hỏi, đến gần nàng. Nhìn vẻ mặt hiền hòa của nàng, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một ít dục vọng. Tại sao phải nói cho nàng biết tên của mình? Khi nàng thốt lên hai chữ kia, bản thân lại không lập tức rút kiếm? Vì sao đã thực hiện nhiệm vụ giết người rất nhiều lần, thế mà vẫn có đủ kiên nhẫn nghe nàng giảng giải những đoạn kinh văn khó hiểu?


"Muốn lập địa thành Phật cũng cần công đức rất lớn, một người có nhiều nghiệp chướng khi buông bỏ đao kiếm trên tay xuống phải một lòng hướng Phật, không được để bản thân lầm đường lạc lối một lần nữa. Đạo lý trong nhà Phật luôn rất thâm sâu." Khánh nói, cảm giác được sát khí của nàng bắt đầu dần nhu hòa đi.


"Không có cách nào quy y, vậy còn cần phải tiếp tục tu hành làm gì?"


"Nhất tâm hướng Phật, tâm vô tạp niệm." Khánh nhàn nhạt đáp. Còn Viêm Yên lại đổi sắc mặt.




——




Thuốc vẫn còn đang giã trong bát, từ từ thành dạng bột.


Khẽ ho. Ba năm trước đây, vào đêm đông nàng bỏ đi, Khánh chợt bị nhiễm một chứng bệnh. Chứng bệnh lâu ngày trở thành căn bệnh.
Khi gặp lại, dường như vì nàng mà căn bệnh lại trở nên nặng thêm.


Duyên tới rồi duyên đi, cái duyên cũng là một loại nghiệt.


Nàng không nên trở lại, vì sao nàng lại quay lại đây?


Viêm Yên?


Tuyết tích tụ một lớp dày trên mái hiên, khi rơi xuống đất vang lên những tiếng động khá to.


Viêm Yên mở mắt.


Giống như một con dã thú đã ngủ đông một thời gian rất lâu, đến giờ mới thức dậy. Dạ dày của nàng có một cảm giác trống rỗng đến vô lực.
"Nàng đã tỉnh à?" Khánh hỏi, bưng cháo đến cho nàng.


"Ừ." Viêm Yên cố gắng ngồi dậy, nhìn Khánh đưa một muỗng cháo đến trước mặt.


Nàng yên lặng nhìn Khánh, không nói gì. Ba năm không gặp, trên vầng trán Khánh lộ ra thần sắc nhợt nhạt vì bệnh, gương mặt gầy gò xinh đẹp vừa có chút thân quen vừa mang theo vẻ xa lạ.


Nàng cũng hiểu Khánh không phải người nhiều lời, không oán, thậm chí cũng không trách, hết thảy mọi chuyện đều cho tự nhiên xảy ra, giống như một thoáng mây bay nước chảy.


Nhìn Khánh mặc một bộ Phật y lam sắc, làn tóc dài đang xõa ra như tranh vẽ, Viêm Yên chợt nhớ đến lời nói của gã hắc y nhân.


Chỉ trong vòng một tháng, diệt sạch người trong cốc Đoạn Nghiệt, phản bội tất cả mọi người... Hạ Vân Khánh.


Chuyện đó xảy ra vào tháng Chạp, một tháng sau, vừa lúc đầu xuân.




——




Ba năm trước đây, có phải đã từng đáp ứng nàng, nếu đến mùa xuân, sẽ dẫn nàng đi xem hoa đào...


Nhịn không được, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, mắt chỉ nhìn thấy nàng, ánh sáng trong đó làm cho Khánh hít thở không thông.


Ba năm trước đây, ánh mắt của Viêm Yên cũng nhìn mình như thế.




——




"Nàng một lòng hướng Phật?" Viêm Yên đi vòng sang phía sau, cất tiếng hỏi, tay giơ lên chạm vào mái tóc đang xõa dài của Khánh.


"Một lòng hướng Phật..." Đột nhiên Khánh cảm giác tinh thần có đôi chút hỗn loạn.


"Phật có thể cho nàng điều gì? Ta không tin Phật." Viêm Yên cúi người phả hơi thở ấm nóng lên sau tai của nàng, nhìn thấy vật có màu trong suốt nhẵn bóng ấy, làm cho trái tim đang đập của mình dồn dập phát nhiệt, mất đi sự lạnh lùng bình tĩnh vốn có của một sát thủ.


"Ma chướng tự tâm mà ra, xin thí chủ tự trọng..." Khánh cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của nàng, cổ họng bất giác khẽ động. Ở chung lâu ngày, Khánh từ từ hiểu rõ nàng chính là ma chướng của mình. Phương trượng nói... ma chướng, nếu không có cách giải trừ, thì không thể nào đắc đạo. Nhưng khoảnh khắc khi đôi môi của nàng cắn lên tai của mình, thân thể Khánh liền chấn động, như thế còn có thể tự giữ mình được nữa sao? Khó mà không làm mất đi sự sáng suốt của bản thân.


"Nàng đang nói ta là ma chướng?" Viêm Yên đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên vành tai của nàng. Viêm Yên cũng không biết hiện giờ mình là gì, chỉ biết ngay tại thời khắc này, mặc kệ mình là gì, suy nghĩ duy nhất chính là muốn chiếm lấy nàng. Biết đâu sau đó, nàng có thể nói cho mình biết, rốt cuộc mình là gì.


"Nàng là..." Khánh vừa định mở miệng, thì đã bị Viêm Yên thô bạo ép đôi môi mình lên ngăn chặn.


Kéo quần áo của nàng xuống, Viêm Yên trầm luân vào sự điên cuồng.


Nàng không biết nàng là gì. Sau nhiệm vụ thứ nhất sơ sẩy để bị thương rồi được Khánh cứu chữa, tựa hồ như nàng có được một dấu hiệu.


Dù cho nàng điên cuồng giết chóc cỡ nào, chỉ cần tìm được Khánh, thì nỗi sợ run rẩy đầy cõi lòng kia, những giọt máu chất chứa trong lòng kia, đều có thể trở nên tĩnh lặng trở lại.


Khí chất của nàng, phảng phất như những đám mây tinh khiết trên ngọn núi cao, chuyển động không để lại chút dấu vết.


Nếu như nàng không phải là người tu hành đơn thuần, có lẽ càng giống một cao thủ tuyệt thế.


Nàng có năng lực, chính là loại năng lực có thể khống chế được tâm tình của nội tâm. Đó chính là một tài năng thiên phú của bản thân, dù có dùng cả đời rèn luyện cũng không thể có được loại năng lực ấy.


Hư vô, niết bàn.


Nàng cũng không hề giãy giụa, chỉ yên lặng nằm nghe Viêm Yên cất tiếng hỏi.


Nàng hôn tai Khánh, phảng phất như đang làm một chuyện rất thiêng liêng thần thánh. Nàng vừa hôn vừa hỏi, tay nàng vẫn ấm áp như xưa, mang theo nhiệt độ nóng rực của cơ thể. Thanh âm của nàng, phảng phất như một thiếu nữ trinh nguyên chưa vướng phải hồng trần, vẫn còn là một cô bé con ngây thơ trong sáng...


"Vì sao sắc tức thị không, không tức thị sắc?"


"..."


"Sương mai như ánh chớp, vậy có nghĩa nếu chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn tức không tồn tại?"


"..."


"Cứ niệm những câu này có thể trở thành Phật được sao?"


"..."


"Ngoài việc muốn thành Phật, ta và nàng có điểm gì khác nhau?"


"..."


"Nàng không thể yêu ai, ta cũng không thể yêu ai... Nếu đều phải vô tình, rốt cuộc chúng ta khác gì?"


"..."


Động tác Viêm Yên không hề dừng lại, những câu hỏi đặt ra càng ngày càng nhiều, giống như đang ngày càng trở nên điên cuồng. Dường như vấn đề không có đáp án này không phải là vấn đề, dường như Khánh không trả lời cũng là câu trả lời, lại dường như không phải nàng muốn hỏi, nàng chỉ muốn một câu trả lời, câu trả lời kia là 'sống'.


Tất thảy nghi vấn trong suốt cuộc đời nàng, tất thảy hoang mang, tất thảy thống khổ... Đáp án chính là Khánh.


Nữ nhân đang nằm ở dưới thân kia.


Cao thượng, từ bi, thương hại, không cần máu và kiếm, không cần giết và bị giết.


Hôn lên da thịt nàng, trong vắt thanh thuần như dòng nước trên hồ Bỉ Khâu, tất cả những thứ của nàng đều được phơi bày trước mặt mình. Lột xuống lớp quần áo cuối cùng kia, nàng nằm im bất động như một pho tượng lạnh lẽo, có lẽ giống như một cái xác không hồn, giống như mình.


Muốn nàng. Muốn được trở nên giống như nàng, nhưng lại vô ý biến nàng thành mình.


Thất tình lục dục, có lẽ có. Ở nàng chỉ có thiện lương, còn ở mình chỉ có giết chóc.


Ngoài cửa sổ, nắng sớm đột nhiên tràn vào làm bừng sáng góc phòng. Trên đại điện, tiếng niệm kinh lanh lảnh truyền vào trong.


"Tùng triêu dần đán trực chí mộ, nhất thiết chúng sanh tự hồi hộ, nhược ư túc hạ táng kỳ hình, nguyện nhữ tức thời sinh tịnh độ."*
*Đây là bài kinh phải niệm sau khi thức dậy, ngay khi thả chân xuống giường, lời giải nghĩa... 'Từ sớm giờ dần thẳng đến tối, tất cả chúng sanh phải giữ mình; nếu làm điều ác có khi bị phạt nát hình; phải luôn tâm niệm làm việc thiện để được về cõi niết bàn.


Nàng không tin điều này.


Không có cõi niết bàn, chỉ có gió ở cốc Đoạn Nghiệt, chỉ có mây ở cốc Đoạn Nghiệt, chỉ có người ở cốc Đoạn Nghiệt, chỉ có tình ở cốc Đoạn Nghiệt.


Cắn vào bả vai nàng, nơi da thịt trắng nõn không tì vết liền xuất hiện một vệt máu tươi.


Đau. Khánh bật hô ra tiếng. Hai tay đang bị nàng khống chế, không còn chút khí lực. Nàng như một dã thú đang phát điên, làm ra các hành động thô bạo trên thân thể để mình phải thống khổ. Luồng hơi thở nóng hổi của nàng giống như con Tà Long đang nóng nảy phun lửa. Dường như nàng đang muốn dụ dỗ thân thể mình buông bỏ sự phòng vệ để điên cuồng theo nàng, trở nên giống như nàng, bị nhấn chìm trong dòng máu tươi của quá khứ!


Không! Rốt cuộc Khánh cũng lên tiếng phản kháng.


Thế nhưng Viêm Yên lại không có ý định buông tha. Ôm ngang nàng, đặt lên chiếc giường cứng ngắc.


Nàng quyết phải có được Khánh, ngay bây giờ. Dường như nàng phảng phất thấy được đáp án thật sự. Nàng bị thân thể Khánh cuốn hút, bị hình dáng đó lấy mất hết sự sáng suốt. Hết thảy mọi chuyện chỉ còn lại những thứ đang nhìn thấy trước mắt, nàng muốn Khánh.


Khi ngón tay xâm nhập vào bên trong thân thể, rốt cuộc cũng thấy được tia phòng bị cuối cùng của nàng bị tan rã.


Nước mắt của nàng theo gò má trượt xuống, băng thanh ngọc khiết.


Trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy hối hận.


Giống như nàng vừa hủy đi viên pha lê tinh khiết nhất thế gian.


Lần đầu tiên, trong lồng ngực xuất hiện cảm xúc đau đớn đến thế. Nhìn vào gương mặt nàng, lại cảm nhận thêm một trận bứt rứt không yên.


Cảm giác thấy bản thân như một tên phong lưu vô sỉ, dùng hết thủ đoạn tàn độc, bức bách một kỹ nữ muốn hoàn lương phải theo ý của mình. Xé tan sự tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại trong tâm hồn nàng.


Không phải rất yêu nàng sao? Tại sao lại không từ thủ đoạn để hủy diệt nàng?


Đã trống rỗng từ rất lâu, cho nên không còn có thể chịu được cảm giác không hề trống rỗng.


"Ta rất sợ hãi."


Chết lặng khi nghe thấy một câu nói như thế. Không phải là giọng nói của chính mình, Khánh cảm thấy thật kỳ quái. Những lời như thế đáng lẽ phải do mình nói mới đúng, đằng này nàng lại là người mở miệng trước.


Hơn một năm ở chung, sự lạnh lùng của nàng, sự tàn độc của nàng, sự giết chóc của nàng, mình đều biết đến. So với mình năm đó, nàng càng thêm vô tình. Nàng là chim diều hâu trong cốc Đoạn Nghiệt, có được móng vuốt sắc bén nhất, xé xác được tất cả mọi con thỏ trong tầm ngắm.


Nước mắt Viêm Yên rơi xuống. Cúi người ôm chặt thân thể vốn trắng nõn sau một hồi chà đạp đã bị ứ đọng những vệt xanh hồng, giống như đang ôm lấy một đóa hồng trắng đang dần tàn lụi vì vừa trải qua sự vùi dập của mưa gió.


"Ta rất sợ hãi. Ta sợ ta không bao giờ còn là ta nữa, nàng không bao giờ còn là nàng, và ta không còn có thể được ở cùng một chỗ với nàng." Nghẹn ngào, rốt cuộc cũng nói hết một câu hoàn chỉnh ra khỏi miệng. Từ khi nhìn thấy hình xăm trên cánh tay nàng, rốt cuộc cũng hiểu rõ thân phận thật sự của nàng.


Cốc Đoạn Nghiệt, đại đệ tử dòng thứ bảy, mà dòng thứ bảy được xếp vào hàng đệ nhất sát thủ.


Hình xăm của nàng, dường như là một truyền kỳ. Chuyện của nàng chỉ còn có thể nghe được qua các lời đồn thổi, bởi vì nàng đã biến mất.


Chỉ vì biến mất không dấu vết, mới có thể trở thành một câu chuyện truyền qua lời kể.


Khi nghe được truyền kỳ này, Viêm Yên vẫn còn là đại đệ tử vô danh dòng thứ tám, một người mới chả có chút tiếng tăm nào.


Thế nhưng nàng đang ở đây, trong lồng ngực của mình.


Kể từ năm đó,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net