Vô đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Unknown

Editor: grangercute

...oOo...

Ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một tách cà phê, làn khói bay lên mang theo hương thơm nồng đặc trưng. 


"Thư Lan đã chết."

Chiếc thìa trong tay ta rơi ra, va vào thành tách, tạo nên một tiếng vang thanh thúy. 

"Lúc nào?" Ta hỏi.

"Năm ngoái, ta trở về nhà, tình cờ gặp được mẹ cô ấy, bà nói cô ấy mất vào ngày hai lăm tháng mười hai."

Ta miễn cưỡng đưa một thìa cà phê vào miệng.

"Cô ấy, khi còn sống có nói gì không?"

"Không, ta cũng có hỏi qua mẹ cô ấy, bà nói cô ấy ra đi rất bình thản và nhẹ nhàng."

"Nga."[1] 

Chiếc thìa trong tách nhẹ khuấy một chút. Ta đã xem ảnh của ngươi, cục cưng lớn lên giống ngươi, như vậy ta cũng đủ thỏa mãn rồi, ta vẫn nghĩ khi xưa chúng ta quyết định như vậy là đúng đắn. Nhìn ngươi hạnh phúc, ta cũng cảm thấy hạnh phúc.

20 - tháng 8 - 200x
Văn, ta lại nhớ ngươi rồi, cảm giác chân thực như Tôn Ngộ Không chịu đựng vòng kim cô siết chặt trong lời niệm chú của Đường Tăng, bất quá [2] , ta vẫn còn có thể chịu được. Được rồi, ngươi không cần phải đến thăm ta, quá lãng phí thời gian, hơn nữa, ta hiện tại cũng đã dọn nhà, nói với ngươi, sẽ bị cha mẹ ngươi biết...

10 - tháng 10 - 200x
Văn, hôm nay là ngày ngươi cùng chồng kỷ niệm hôn lễ, ngươi muốn đi đâu để chúc mừng ngày này? Phong hắn nói rằng ở thành nam mới mở một quán thức ăn nướng, ngươi bình thường thích nhất đến những chỗ như vậy, nên hãy mang chồng của ngươi đến đó nha. Bất quá, phải nhớ khĩ ngươi dị ứng hải sản, chỉ có thể ăn một ít thôi chứ tuyệt đối không được ăn nhiều, nếu không toàn thân lại nổi mụn li ti, ngứa chết ngươi đó.
: Nói thật, ta có điểm hối hận, nam nhân của ngươi đối với ngươi như vậy tuy rằng không sai, nhưng mà hắn cũng rất không lãng mạn. Quên đi, nên kiên nhẫn một chút, nam nhân lãng mạn rất hay có hoa tâm [3], như vậy ta lại càng lo lắng.

30 - tháng 11- 200x
Văn, ta đã suy nghĩ kĩ, ngươi đừng tới, ta hiện tại cả người tiều tụy, không muốn ngươi thấy ta như vậy, ta cũng là nữ nhân, đương nhiên chú ý hình tượng rồi...

20 - tháng 12 - 200x
Văn, ta biết, ta thời gian cũng không còn nhiều, Giáng sinh năm nay ta đã gửi muội muội quà tặng cho ngươi. Còn có, muội muội cũng chụp ảnh ta khi ta và em ấy cùng nhau về nhà.
Mặt khác, cha mẹ ngươi hôm qua cũng đến thăm ta. Bọn họ trông già yếu đi rất nhiều, đương nhiên, chuyện này thực sự là một đả kích [4] lớn với bọn họ, tha thứ cho bọn họ nhé, cũng chỉ vì họ quá yêu ngươi mà thôi.
Văn, thực nhớ ngươi, thực muốn gặp ngươi, một lần quan sát kĩ ngươi, lần này, ta nhất định nhớ khóa chặt cửa...

"Vợ yêu, ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm một chút."

Chồng ta ngó vào phòng nhắc nhở rồi bế con gái yêu đang cười nắc nẻ về phòng ngủ của bé. 

Ta tắt màn hình máy tính, quay về buồng ngủ rửa mặt, đi ra, đã thấy chồng nằm trên giường.

"Vợ yêu à."

"Ân?"[5]

"Chúng ta để cục cưng ở nhà ông bà vài ngày nha."

"Ân."

"Vợ yêu à."

"Gì vậy?"

Chồng năm lấy bàn tay ta, đeo nhẫn vào ngón áp út, chiếc nhẫn tại ngọn đèn lóe sáng rạng rỡ.

"Vợ à, ta yêu ngươi."

"...Buồn nôn."

Nửa đêm, ta đột nhiên tỉnh lại, xoay ngươi nhìn chồng bên cạnh. 

Ta thấy ngón tay mình có hai chiếc nhẫn đều khắc chữ "L"

Lan cùng Văn

Lãng cùng Văn

Ta trong phút chốc minh bạch, nguyên lai nam nhân này, cái gì cũng biết cả rồi.

---HOÀN---

Chú thích:

[1] : Nga có nghĩa giống từ ừ tiếng việt mình đó

[2] : Bất quá có nghĩa là nhưng 

[3] : Hoa tâm có nghĩa là phong lưu, cũng có thể nói là "ăn phở"

[4] : Đả kích có nghĩa là chấn động

[5] : Ân có nghĩa là ừ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net