Xuân phong bất giải cấm dương hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

春风不解禁扬花



Tác giả: Hành Chu Lục Thủy Tiền - 行舟绿水前 
Thể loại: Bách hợp, tiểu ngược, HE 
Độ dài: 12 chương (hoàn) 
Tình Trạng Edit: Hoàn. 
Editor: GoSnow
Beta: Mộ Dung Tử Vân


Ngày 23/12/2014 :

Bộ này đã edit từ rất lâu rồi, nó là một phần của giai đoạn đầu tiên em trở thành 1 editor. Bây giờ xem lại, có đôi khi lại tự cười 1 mình, tự ngượng một mình và cũng tự trách chính mình. 

Một câu chuyện đượm cảm xúc, một sự thật đau lòng. Hận vì không sinh ra sớm hơn, hận vì không chờ đợi được người đó. 



Lời dẫn: 


Phóng viên Tiểu Thu đã viết qua vô số tin tức, báo cáo, nhưng mỗi lần như vậy nàng đều có một lời dạo đầu thế này: "Một buổi chiều đông ấm áp, nữ giáo viên mười tám tuổi Liễu Nhứ tinh tế lay động thân ảnh, chậm rãi đi đến." chỉ một khoảnh khắc hình ảnh đã dừng lại trong khối óc của đứa trẻ Tiểu Thu, thiếu nữ Tiểu Thu, sinh viên Tiểu Thu, phóng viên Tiểu Thu. Mỗi khi thanh âm rầm rĩ huyên náo của ban ngày dần dừng lại, Tiểu Thu dứng dưới bầu trời sao, nhìn ngắm bầu trời đêm mênh mông thầm bí, những lúc đó nàng đều hiểu đến một thứ nhân gian gọi là "Vĩnh Hằng".

Chương 1

Mẹ của Tiểu Thu mất lúc nàng lên bốn tuổi. 


Cô bé bốn tuổi ngây thơ nhìn ngắm người người ra ra vào vào nhà bà ngoại, cơ hồ Tiểu Thu đều đã gặp qua hay cả những người nàng chưa từng gặp đều đứng lại nhìn bà ngoại bế nàng thêm vài lần với ánh mắt quan tâm, nhưng đến sau này khi nàng nhận thức mọi thứ xung quanh, Tiểu Thu lúc ấy mới nhớ lại, những ánh mắt kia hoàn toàn là sự thương hại. 



Bà ngoại ôm Tiểu Thu nức nở, nước mắt từng dòng rơi xuống ướt tóc cô bé, cũng thấm đến cô nàng. Ba ba nàng vốn là quân nhân cũng mất đi uy vũ ngày xưa, tóc tai rối bời, mặt xanh ngắt, ngồi trên băng ghế hút thuốc, dưới chân ông tàn thuốc cũng đã rơi đầy, xung quanh từng người tiến đến ân cần thăm hỏi ông cũng không hề nâng mắt nhìn ai. Tiểu Thu bị những hình ảnh trước mắt dọa sợ, thân mình cũng run lẩy bẩy. Nàng ngưỡng mặt lên nhìn bà ngoại : "Lão lão, con sợ ~ Tiểu Thu muốn đi tìm mẹ ~..."



Cha nàng bước đến ôm nàng vào ngực, giọng nói nặng nề: "Tiểu Thu à, mẹ con đi rồi." 


Đôi mắt to của nàng tràn ngập hoang mang: "Mẹ đi đâu thế cha?" 


Cha dụi cằm vào đầu tiểu thu: "Mẹ con đi một nơi rất xa. Nơi đó chúng ta đều sẽ đến, đến tìm mẹ con."


Tiểu Thu càng, sợ hãi dùng hai tay nhỏ bé che mắt nức nở: "Mẹ sẽ không về nữa? ~ Mẹ không cần Tiểu Thu nữa rồi?~~" 



"Oa" một tiếng, tất cả người lớn đều giật mình nhìn lại, Tiểu Thu tê tâm liệt phế khóc, nàng phải khóc cho đầm đìa thống khoái, từ lúc bốn tuổi thì tuổi thơ của nàng đã chính thức dừng lại. 

Chương 2

Mẹ đi rồi, không lâu sau ba ba cũng trở về quân đội. Trước khi đi cha nàng đem Tiểu Thu phó thác cho ông bà ngoại. Tiểu Thu lúc này cũng đã ổn hơn, cùng đám bạn nhỏ trong thôn chạy dưới ruộng chơi đùa, tát cá dưới suối, bắt châu chấu. Chỉ không giống như ngày xưa là mỗi khi chiều về Tiểu Thu tạm biệt các bạn về nhà, sau đó một mình nằm trên đống rơm, si ngốc nhìn mây trắng bay trên bầu trời: Đám mây kia có hình con ngựa, nó có chở mình đi tìm mẹ không nhỉ? Đám mây bên kia lại như con gà trống hay gáy mỗi sáng ở nhà bà ngoại, nó hay đánh thức mình làm mình phải tạm biệt mẹ trong mơ... 



Một buổi chiều đầu đông, thái dương khá ấm áp. Tiểu Thu đang cùng bọn trẻ trong thôn chơi nhảy tường ở môt bờ tường bỏ hoang. Bọn nhỏ từng đứa đều nhảy qua, Tiểu Thu nhát gan bám trên tường không dám nhảy xuống. Nàng hướng xa xa nhìn đến, bất ngờ thấy thôn cùng một nữ tử đi đến. Nữ giáo sư mười tám tuổi tinh tế lay động thân ảnh, chậm rãi đi đến, nàng đi vào tầm mắt Tiểu Thu, cũng đã đi vào sinh mệnh của nàng. 



Thôn trưởng quát bọn nhỏ: "Các nha đầu tiểu tử nghe đây, đay là lão sư mới chuyển tới thôn mình - Liễu lão sư. Nhớ về nhà nói cho cha mẹ các con biết trường học sẽ lên lớp thở lại, đừng cứ lo chơi mãi, đứa nhỏ nào từ bảy tuổi trở lên ngày mai đều phải đi học, biết chưa hả!!" 


Thôn trưởng nhìn đến Tiểu Thu còn bám trên đầu tường: "A, Tiểu Thu, con so với bọn trẻ này còn nghịch hơn, nằm úp trên kia làm cài gì?" 


Bọn nhỏ đều nhao lên: " Nàng nhát gan không dám nhảy xuống!" 


Thôn trưởng quay đầu nói với Liểu Nhứ: "Đây là con của Lưu lão sư, haizz.... đáng tiếc nàng... " câu nói tiếp theo dần nhỏ xuống. 


Tiểu Thu nhìn hai người lớn nói đang nói bỗng trầm xuống, mẹ đã bỏ nàng ba năm, mỗi khi có người nhắc tới mẹ trên mặt họ đều luôn như trời đầy mây. Tiểu Thu trẹn mặt cũng trầm xuống, trong mắt ẩn ẩn xuất hiện một tầng âm ấm. 


Chỉ thấy Liểu Nhứ từ từ đi tới chỗ Tiểu Thu, ngửa mặt giơ lên hai tay trước mặt cô bé. Tiểu Thu nhìn thấy một đôi mắt cong cong như vần trăng cười với mình. Không đợi nàng phản ứng, người đó đã ôm nàng vào trong lòng. Trong nháy mắt, Tiểu Thu ngửi thấy một mùi hương thơm ngát loan vào mũi, không hiểu sao trái tim nàng nhảy loạn lên, khuôn mặt nhỏ thoáng cái đã đỏ hồng. 



Liểu Nhứ buông Tiểu Nhu xuống đất, vuốt bím tóc nàng nói: "Ngày mai đến trường đi thôi. Cùng các bạn nhỏ học chung nha, lão sư chờ các em." 



Liễu Nhứ cùng trưởng thôn đi rồi, Tiểu Thu vẫn còn ngây ngốc đứng ở nơi đó. Rất nhiều năm sau, trước mắt Tiểu Thu vẫn còn phản phất hình bóng của nàng: áo bông hoa văn bó sát người nàng, tóc được buộc cẩn thận dài đến lưng. Tư thế bước đi mềm mại tựa cành liễu trong gió, nói không nên lời sự nhẹ nhàng lúc đó, quá đẹp. 

Chương 3


Ngày hôm đó Tiểu Thu không có nằm trên đống rơm đầu thôn nhìn những đám mây như mọi ngày, nàng chạy về nhà thiệt nhanh, quấn quít lấy bà ngoại đòi túi sách, nàng muốn đi học. 



Bà ngoại thở dài nói với ông ngoại "Ông nói xem ba ba của Tiểu Thu này, đã đi ba năm cũng không trở lại thăm con, chuyện học của Tiểu Thu trong thôn mình có phải bị trì hoãn nữa không đây?"


Ông ngoại không cho là đúng: "Cha của nàng là trụ cột trong nhà, sao có thể nói về là về? Tháng này không phải có lương hưu sao? Phải học, trước hết lấy lương chi cho Tiểu Thu đi học, chờ cha nàng trở về mới quyết định tiếp."



Đầu óc của Tiểu Thu lúc nào cũng tràn đầy hình ảnh đôi bàn tay của người đó hướng về mình, tất cả hương thơm nàng ngửi thấy đều như là mùi thơm trên người cô ấy: "Bà ngoại, con muốn đi tắm, con muốn dùng xà bông thơm tắm nữa!" 


Bà ngoại lắp bắp kinh hãi: " Con bé này, trời bây giờ trở lạnh rồi, tắm cái gì mà tắm!?" 


Nhưng bà ngoại không lay chuyển được Tiểu Thu, thở dài đi vào phòng bếp nấu nước ấm cho cháu. 



Mới tắm xong liền lập tức chui vào chăn, không lâu sau Tiểu Thu nghe thấy giọng trưởng thôn chào hỏi: "Tam Gia Gia, Liễu lão sư đến tìm ông." 


Trong lòng Tiểu Thu lập tức 'thình thịch', ngồi bật dậy, phát hiện mình còn chưa mặt đồ ngủ, lại 'phốc' một cái chui vào chăn lần nữa. Nàng giả ngủ, nhưng mắt lâu lâu vẫn lén nhìn người đang đến.



Ánh sáng bên ngoài giúp Tiểu Thu thấy được bóng dáng mềm mại của Liễu Nhứ. Bà ngoại cùng ông ngoại luống cuống tay chân tiếp khách. Liễu Nhứ ngồi bên cạnh chăn của Tiểu Thu nói: "Còn sớm mà đã ngủ rồi sao?" 


Bà ngoại nói: "Con bé này giống hệt mẹ nó trước đây, nghe đến đi học liền vui mừng muốn chết." 



Vì thế Tiểu Thu lại nghe người lớn nhắc đến mẹ nàng, lại nghe thấy thanh âm nức nở nghẹn ngào của bà ngoại, tiếng thở dài của ông ngoại. Thì ra, Liễu lão sư đến đây là để nhận tư liệu về trường học của mẹ nàng để lại. Trước đây người dạy học trong thôn này chỉ có một mình mẹ nàng, sau khi mẹ nàng mất mọi công việc trong trường đều ngừng lại, vài năm qua đi, đến hôm nay Liểu lão sư vừa mới tốt nghiệp sư phạm liền được chuyển đến tiếp quản công việc này, bắt đầu dạy học trở lại. 



Tiểu Thu nằm trong chăn, một đôi mắt to tròn như nhìn xuyên qua lớp vải, nhìn hình ảnh Liểu Nhứ mờ mờ trước mặt không dám rời đi một chút, nàng đem những lời Liễu Nhứ từng câu từng chữ tham lam nuốt vào bụng, tinh tế thưởng thức, trái tim bé nhỏ đập càng lúc nhanh hơn. Lúc đó Tiểu Thu mới bảy tuổi cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy thích thứ gì đó đến không thể diễn tả hết bằng lời. 



Trưởng thôn cùng Liễu Như đi về. Ông ngoại lắc đầu nói: "Cô gái họ Liễu này bạc mệnh!" 



Bà ngoại nhíu mày trừng ông ngoại: " Ông nói bừa cái gì? Ấy là người có tri thức hiểu lễ nghĩa lại tốt bụng."



Ông ngoại từng đọc qua vài cuốn sách cổ, chậm rãi nói: "Bà nhìn thân thể của Liểu lão sư đi, rất yếu ớt, lông mày mảnh dài, miệng anh đào nhỏ, là hồng nhan bạc mệnh a~ Tên cũng không tốt, Liễu Nhứ [Hoa liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió] , không có điểm tựa, tùy theo gió mà bay, tại làm sao lại đặt cho nàng cái tên kì quái như vậy chứ?"



Bà ngoại không quan tâm chồng mình nói nhảm: "Tên của Tiểu Thu không phải do ông đặt sao? Làm hại con bé còn nhỏ đã mất mẹ."


Hai ông bà nói chuyện Tiểu Thu cũng không nghe thấy, nàng đã sớm tiến vào mộng đẹp, trong mộng, Liễu Nhứ chậm rãi tình tế đi về hướng nàng, ôm chặt nàng. Tiểu Thu còn thấy được trên bầu trời có thiệt nhiều đám mây lớn trắng tinh, nàng cũng Liểu Nhứ cưỡi trên một đám mây hình con ngựa rong rủi trên bầu trời, đại mã hí vang, Tiểu Thu khúc khích cười ra tiếng. 



Nàng gọi là Tiểu Thu là do ông ngoại đặt cho. Hạn hán thiên tai sau ba năm mới chấm dứt, hoa trái phá lệ mà sinh trưởng tươi tốt, mọi người được mùa cũng được no bụng, ai ai cũng vui vẻ hạnh phúc, lúc đó Tiểu Thu được sinh ra. Mới làm cha lần đầu tiên ba ba nàng gấp gáp từ quân đội trở về, đắc ý vui sướng: " Đứa nhỏ này gọi là Phong Thu (mùa thu hoạch) đi." Mẹ nàng lúc đó còn nói "Kêu Xuân Vũ đi, năm nay chúng ta lại mưa thuận gió hòa." 



Ông ngoại lắc đầu: "Sai hết sai hết! Không thể gọi Phong Thu, tên đó rất tổn hại có biết không? Cũng không thể gọi nàng Xuân Vũ, tên này là vì người ta làm quần áo xuất giá. Năm nay chúng ta được mùa tươi tốt, gọi nàng là Tiểu Thu đi, con gái nhỏ có thể thu hoạch một chút cũng hay." 



Ông ngoại nói một câu đã định. Sau khi lớn lên cuộc đời sự nghiệp của Phong viên Tiểu Thu cũng có chút thu hoạch, là trong giớ truyền thông cũng được chút danh tiếng thường gọi là "Danh Ký". Nhưng Tiểu Thu thấy thế nào mình cũng chỉ giống một chiếc lá vàng rơi rụng cuối mùa thu, phiêu linh, kết cục cũng không đến được cái chiều đông ấm áp đó. 

Chương 4


Tiểu Thu mộng mị nói mê một cách ngọt ngào, đêm đó, hoa tuyết lén lút từ trên trời bay xuống, bao trùm cả thôn dã yên tĩnh. Tiểu Thu đến bây giờ vẫn còn cảm ơn trận đại tuyết ngày đó làm cho nàng có thể đến gần Liễu Nhứ một cách nhanh nhất.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net