Xuân thiên lai liễu tựu đãng dạng - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 春天来了就荡漾 

Tác giả: Diệp Sáp (叶涩)

Thể loại: Hiện đại, ấm áp, oan gia, hài hước, 1×1, HE

Tình trạng: Raw hoàn

Edit: Tiêu Ngân, girl_sms

Nhân vật chính: Dương Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu

Nhân vật phụ: mụ mụ của Tiểu Thảo, Lương Nhiên, Vương Oánh Oánh, Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm.

Nhân vật khác: Manh...

Văn án:

Lần đầu tiên gặp mặt đã đặt 'ngoại hiệu' cho nàng

Làm nàng xấu hổ trước mặt mọi nhân viên...

Làm cho phong thái " cao cao tại thượng" của nàng bị dìm hàng...

Làm chết con cá yêu quý của nàng...

Có thể nói chỉ có một người mới khiến Phong Uyển Nhu cảm xúc rối loạn, đứng ngồi không yên, vô cùng bực mình trước mọi tình huống... khiến nàng tức giận nhưng lại không thể làm gì được hơn.

Không ai khác là Dương Tiểu Thảo

Rốt cuộc,

Một người vừa hậu đậu, vừa suy nghĩ đơn giản, ngây ngây ngốc ngốc...

Một người vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại vô cùng lạnh lùng...

Lại có duyên phận với nhau!

...oOo...

Chương 1: Thù này nhất định phải trả...

Khẩn trương ngồi ở trên ghế, Dương Tiểu Thảo nhìn nhìn những người trước mắt đang cúi đầu vội vàng kí kí lật lật giấy tờ trên bàn, dường như hoàn toàn không để ý nàng đang ngồi chờ phỏng vấn, mọi người vẫn bận rộn như không có việc gì.

Tổng cộng có ba người phỏng vấn, hai phụ nữ và một người đàn ông, ah, người đàn ông nhìn có vẽ không khó khăn lắm, nhìn dáng vẽ cũng không phải là dân IT điển hình, chân mang giày da, một bộ quần áo toàn màu trắng thoạt nhìn giống như tiểu Bạch mã vậy, cô gái kế bên cũng nhìn còn rất trẻ, nàng cúi đầu kí các giấy tờ bên cạnh thoạt nhìn rất giống một trợ lý. Cuối cùng là người phụ nữ còn lại, khuôn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng như băng, nhìn thái độ này, hẳn phải là lão bản a.

"Tên gọi là gì"

"Dương Tiểu Thảo"

"Cái gì?!"

"... Dương Tiểu Thảo!"

"Ý tôi hỏi là đại danh!"

Nam nhân ngồi đối diện ngẩng đầu, có chút khó chịu nhìn Tiểu Thảo, dường như cũng không muốn quan tâm quá nhiều, ngay cả đại danh cũng báo cáo không xong?

Tiểu Thảo hơi rụt rè cái cổ nhìn hắn một cái không nói gì.

Một bên nữ nhân khuôn mặt lạnh như băng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói:

"Hắn cũng là tên này"

Giọng nói thật là dễ nghe, Tiểu Thảo có chút nghi ngờ không biết nàng có học qua khóa huấn luyện thanh giọng nào không, tại sao lại có giọng nói dễ nghe đến như vậy. Nam nhân nghe nàng nói như vậy cũng không tiếp tục truy cứu, đẩy cặp kính trên sống mũi, hỏi " Vừa mới tốt nghiệp đại học sao?"

Tiểu Thảo gật đầu, đúng vậy, nếu không phải mới tốt nghiệp thì làm sao lại đến công ty nhỏ của các người đây.

Nam nhân nghe xong gật đầu, chỉ qua nữ nhân khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn không có gì thay đổi nói

"Đây là Phong tổng của chúng ta, Phong Uyển Nhu"

"Vâng!"

"Tôi tên là Lương Nhiên, phó tổng"

"Vâng!"

Tiểu Thảo rất nhanh đáp lại, trong mắt một chút dao động cũng không có, người đàn ông đang giới thiệu cho nàng hôm nay giống như là đang bán cải trắng, không có chút cảm giác gì. Tiểu Thảo từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong lòng nàng tuyệt đối không hề để ý hay lãng phí một chút tế bào trí nhớ nào, quản lý là Lương tổng chính là Sơn tổng, Phong tổng vẫn là Vũ tổng, về sau gặp mặt trực tiếp nên gọi là 'biệt đội tổng hợp' thì tốt rồi.

"..."

Lương Nhiên thấy Tiểu Thảo trả lời thái độ có chút thờ ơ liền trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái sau đó tiếp tục nói:

"Tôi giới thiệu cho cô biết Phong Tổng, là muốn cho cô biết Phong Đằng vẫn luôn coi trọng các cuộc phỏng vấn"

Là bởi vì nhân lực công ty quá ít đi... Tiểu Thảo trong lòng thầm nghĩ tới, lúc này bất thình lình một ánh mắt lóe sáng chợt phóng tới, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu chợt run lên một chút, khuôn mặt liền đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu.

"Phong Đằng tuyển nhân viên điều quan trọng nhất chính là muốn nhân viên đối với công ty có lòng trung thành"

Chứ không phải là do công ty không có tài giữ được nhân viên vì thế họ mới đi ăn máng khác sao...

"Chúng tôi phỏng vấn cũng rất đơn giản, trước tiên là hỏi ba vấn đề, sau đó nói về một ít tri thức chuyên ngành là được, chỉ có một yêu cầu, đó chính là phải ăn ngay nói thật..."

Lương Nhiên sau khi nói xong, Tiểu Thảo máy móc gât đầu, ăn ngay nói thật sao, chuyện vô cùng đơn giản.

"Câu hỏi thứ nhất, thích khóa học gì nhất?"

Tiểu Thảo có chút ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu dò xét Lương Nhiên, câu hỏi này với công việc có quan hệ sao? Lương Nhiên vẫn chăm chú nhìn nàng, dùng ánh mắt nói cho nàng biết đây không phải nói giỡn. Hắn cần biết rõ vì vậy mới hỏi trọng điểm khóa học Tiểu Thảo thích là gì để sắp xếp vào đúng bộ phận.

" Khóa thể dục ạ..."

Tiểu Thảo trả lời rất thành thật, người trợ lý bên cạnh còn thiếu chút nữa là đem cây viết đâm thủng tờ giấy đang viết, một bên Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, vẫn không hề nói gì.

Lương Nhiên ho khụ một tiếng, gật đầu, đã rất lâu cũng chưa từng thấy được đứa nhỏ nào thành thật đến như vậy.

"Nói tiếp đi, từ nhỏ đến lớn tự hào nhất là chuyện gì?"

Tiểu Thảo suy nghĩ nghiêm túc, trả lời: "Đó là thời gian học Trung học tham gia cuộc thi kéo co, lúc đó đang tới tuổi dậy thì, cho nên rất khỏe, vì vậy nhờ vào dáng người có ưu thế nên đã giúp lớp chúng tôi đạt được thành tích nhất trường"

Trợ lý lúc này nghe xong cười đến nghẹn đỏ cả mặt, Lương Nhiên cũng không kìm được trược tiếp cười lên tiếng, còn Phong Uyển Nhu thì có hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, nhưng vẫn như cũ không nói chuyện.

"Được, câu hỏi cuối cùng, cảm thấy cuộc sống đại học như thế nào?"

"Rất bận rộn..."

"À... Có rất nhiều môn còn muốn học sao?"

Lương Nhiên có chút hoài nghi xem xém Tiểu Thảo, nhìn nàng như thế nào cũng không ra dáng một sinh viên mới tốt nghiệp.

"Không có, chỉ là vẫn phải vội vàng thi lại"

"..."

"Dương tiểu thư"

Từ đầu đến cuối Phong Uyển Nhu ở một bên không hề lên tiếng, lúc này lại mở miệng, Tiểu Thảo nghe thấy liền vội vàng gật đầu. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, bởi vì trong phòng mở điều hòa, áo khoác bên ngoài chỉ khoác một nữa, để lộ ra bên trong chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài chiếc áo len cashmere bao bọc hai bộ ngực có đường cong cực mê người, khuôn mặt nàng vẫn không có biểu tình gì, khắp người tỏa ra hơi lạnh như băng làm cho người ta dường như cảm thấy được có một áp lực vô hình vây chặt, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, nhìn đến khi thấy Tiểu Thảo mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống thì Phong Uyển Nhu lúc này mới mở miệng

"Cô đến để biểu diễn tạp kỷ sao?"

"..."

Tiểu Thảo bị giây giết, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên nhìn chằm chằm Phong tổng, xem xét thấy ánh mắt đang lạnh lùng nhìn nàng, nàng liền nhặt túi, đứng dậy, nhìn chăm chú ba người một lượt rồi nhanh chóng liền bỏ chạy.

Cánh cửa kia vừa đóng lại, Lương Nhiên gục xuống bàn cười một tràng muốn không đứng dậy nổi "Ai uiii nhân tài a, quả thực là nhân tài mà, haha"

Phong Uyển Nhu trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt nàng lại có nhè nhẹ ý cười.

Người trợ lý bên cạnh cầm lấy sơ yếu lý lịch của Tiểu Thảo sơ lược nhìn qua, liền lắc đầu, buồn bực nói "Cô Tiểu Thảo này đúng là kỳ quái, rõ ràng lý lịch sơ lược rất tốt nào là đàn dương cầm cấp chín, tin học cấp bốn, tiếng anh cấp sáu... tinh thông như thế này, nàng viết như thế này chỉ muốn thổi phồng thôi sao?"

"Ha ha"

Lương Nhiên chợt cười, bên cạnh Phong Uyển Nhu ngoéo một cái môi, liền lấy lý lịch sơ lược của Dương Tiểu Thảo xem kỹ.

"Nhìn cô ấy xem, tôi thấy đứa nhỏ này đúng là rất thú vị, dù sao tuyển dụng một người giúp vui như vậy cũng tốt. Gần đây công ty có chút ảm đảm, nếu tuyển cô ấy vào thì sẽ giúp cho bầu không khí trở nên sinh động hơn đấy chứ"

Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Lương Nhiên. Lương Nhiên vừa thấy nàng như vậy, vội vàng lắc đầu giải thích "Uyển Nhu, cô xem đi, công ty chúng ta quy mô dù sao cũng còn nhỏ, ngươi có năng lực như vậy không thể không lưu lại được. Nhưng xem xét lại cái tên Tiểu Thảo, chỉ là nhìn tên thì có vẽ chịu làm, nhưng nói đến vừa rồi người ta giới thiệu cũng không sai biệt lắm, thích thể thao hẳn là rất chăm lao động, lại là người thành thực nữa"

Phong Uyển Nhu không phản ứng Lương Nhiên, cầm lý lịch sơ lược của Tiểu Thảo cần thận xem qua.

**

Tiểu Thảo mang theo túi xách rời khỏi một đống người khuôn mặt chán chường đang ngồi chờ phỏng vấn mà chạy mất dép, nàng vừa mới rời khỏi cửa, Tiểu Thảo liền gọi điện thoại cho mẹ báo cáo.

"Mẹ ơi, phỏng vấn lại hỏng"

"Cái gì? Lại hỏng?! Đứa nhỏ này, sao lại thế này, đây là lần thứ mấy rồi?!"

"Đúng vậy, lần này đích thân Tổng giám đốc tự mình phỏng vấn, hỏng cũng là chuyện bình thường"

"Cái gì? Tổng giám đôc? Tên là gì?"

Tiểu Thảo nắm di động, nhíu mày suy nghĩ, gọi là gì... Gọi là gì nhỉ? Suy nghĩ một hồi liền nói:

"Tên cũng rất không hay, gọi là 'Phong Cắt Thịt'"

"Cái gì? Làm gì có ai tên gọi như vậy?"

"Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói gì cả, con cúp máy đây, đúng rồi... con phỏng vấn không đạt tâm tình thật không tốt lắm, mẹ có thể làm cho người ta khoai tây chiên để ăn được không?

"Không được!"

Điện thoại liền tắt, Tiểu Thảo nhìn di động, thở dài, lắc lắc đầu, lê bước chân nặng nề hướng đến chợ,nàng đành chuẩn bị đi mua vài củ khoai tây để đem về nhà làm.

Bởi vì yêu nhất món khoai tây chiên giòn, thế nên Tiểu Thảo vô tư nói chuyện không để ý đến xung quanh, lúc này có một vẽ đẹp vô cùng lộng lẫy đang đứng ở cửa chính của Phong Đằng, chính là Phong Uyển Nhu nhu hòa lương thiện.

Lương Nhiên cười đến miệng mở to cả mòm, hắn quay sang nhìn khuôn mặt như muốn chuyển xanh của Phong Uyển Nhu, thở gấp nói:

"Cắt thịt a, đừng quá nóng giận, người ta dù sao cũng không phải cố ý"

Phong Uyển Nhu không nói lời nào, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Thảo, liền nheo lại ánh mắt.

"Ai... đứa nhỏ này đúng là, nói làm chi cho người thính tai nghe, một chút ý tứ cũng đều không có, quên đi Uyển Nhu,cô cũng đừng quá nóng giận, dù sao cũng không tuyển nàng. Tôi có xem qua vài người sau đó, có một số chàng trai và các cô gái khác cũng được lắm, sẽ không nhận cô ấy đâu"

Thật ồn ào, Lương Nhiên vẫn cho rằng lúc nào cũng cho rằng hắn có chừng mực, Phong Uyển Nhu ôm lấy hai tay khoanh trước ngực, nhìn xa xa thân ảnh gầy cao của Tiểu Thảo liền lắc đầu.

"Không, chọn nàng!"

Chương 2: Thù này luôn ghi nhớ!

Tiểu Thảo phải phỏng vấn một lần nữa, phải chịu sự sàng lọc, dù rất tức giận nhưng đây cũng không phải lỗi của nàng, là lỗi ở mẹ Tiểu Thảo. Cơ bản trong lúc sinh ra Tiểu Thảo, đặt tên là Tiểu Thảo bởi vì nàng rất thích cỏ, cỏ tuy rất nhiều nhưng cũng rất có sức sống, mà vừa hơi hướng hoang dã, cũng đúng lúc vào mùa xuân cũng sinh ra đứa nhỏ này.

Đứa nhỏ này khi sinh ra đã không giống những đứa trẻ khác, không hề la khóc, bình thường có chuyện gì cũng không quá quan tâm, ai nói gì nàng cũng được, dù có tức giận thì cũng chỉ cải nhau vài câu nhưng trong lời nói cải nhau với người ta cũng vài phần bối rối, haizz, đứa nhỏ này cơ bản giống như một quả hồng vậy, hiện tại đến công ty phỏng vấn, ai cũng muốn chọn loại người mạnh mẽ và tự tin, nhưng đứa nhỏ này... Tiểu Thảo a, xem ra có thể bóp nát trong tay.

Mẹ Tiểu Thảo ăn năn hối hận suy nghĩ cả nửa ngày, ngẩng đầu thì thấy đồng hồ cũng đã bốn giờ, nàng thấy sốt ruột. Đứa nhỏ này như thế nào còn chưa trở về? Hay là phỏng vấn thất bại tâm tình không tốt lại luẩn quẩn đi lòng vòng? Có thể nào lại đi bơi không? Hôm nay trời lạnh mà đi bơi thì có nước bệnh mất!

Tiểu Thảo có thói quen, nếu tâm tình không tốt hoặc là chịu ủy khuất, nếu chỉ có một mình thì nàng sẽ ra bờ sông bơi lội, hơn nữa còn chẳng phân biệt được thời tiết hay địa điểm, chỉ cần mặc một bộ đồ màu xanh đậm trông giống như một con ếch và một cái áo tắm mỏng đi bơi, dù nàng có kiệt sức cũng không bao giờ muốn bỏ qua.

Đợi đến bốn giờ rưỡi, mẹ Tiểu Thảo lại ngồi không yên, tay cứ nắm lại một cách máy móc, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, rốt cuộc cũng không chờ nổi, chuẩn bị ra đổi giày muốn đi tìm Tiểu Thảo, giày vừa mới mang xong thì cánh cửa đã bị đẩy ra.

"Con bé này, ngươi đã đi đâu vậy hả?

Mẹ Tiểu Thảo nổi giận, rống lên muốn nổi gân xanh.

Tiểu Thảo bị rống lại có chút run run, tay giơ lên túi nilong, mê mang nhìn mẹ một cái, không biết vì sao mẹ lại phát tiết lên như vậy.

"Mua khoai tây a"

Mẹ Tiểu Thảo cơ hồ bị tức chết, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Thảo, thật là muốn xông lên nhéo vào mặt nàng.

Tiểu Thảo không vội không hoãn mà đổi giày, đi đén phòng bếp, đầu tiên là rửa sạch tay sau đó đem khoai tây ra gọt võ, nàng cười tủm tỉm.

"Mẹ, thật nóng tính, lớn như vậy rồi lại cùng ba cãi nhau?"

"..."

Mẹ Tiểu Thảo lười không muốn nói chuyện cùng nàng, bị cục tức mà ngồi trên ghế sa lon.

"Ai dà... mẹ cũng đừng quá nóng giận, con làm cho mẹ một ít khoai tây chiên để ăn nha"

"Ha ha ăn ăn ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi! Ngươi suốt ngày chỉ biết ăn chơi!"

Mẹ Tiểu Thảo thực sự nổi giận, đem điều khiển từ xa vứt trên ghế sa lon, Tiểu Thảo có chút buồn bã nhìn nàng một cái liền lắc đầu, nàng cũng không muốn cùng mẹ tranh cải, nàng chầm chậm đi xuống phòng bếp, mở lấy ngăn kéo, lấy ra con dao rồi bắt đầu thái khoai tây.

Nếu Tiểu Thảo trở về mà cùng nàng cải vài câu thì nàng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, cứ như vậy mà im lặng lại giống như nàng đang bắt nạt con gái mình vậy. Mẹ Tiểu Thảo trộm ngắm con gái một cái, sau đó ho một tiếng " Chuyện này, Tiểu Thảo à, mẹ không có ý trách cứ con, nhưng kỳ thật là mẹ muốn nói với con, dù có làm chuyện gì cũng phải thực nghiêm túc, không thể cẩu thả giống như lúc Đại học được"

Tiểu Thảo chuyên tâm thái khoai tây của nàng, mẹ Tiểu Thảo nhìn nàng, cầm dao thái qua thái lại thật lâu, Tiểu Thảo đem khoai tây đưa vào bên trong, nhẹ giọng nói

"Mẹ có thể đánh con, có thể mắng con nhưng cũng không được nói con chỉ biết ăn chơi!"

Thực là tổn thương lòng tự trọng...

Mẹ Tiểu Thảo bị nàng thiếu chút nữa là làm cho muốn khóc, liền gọi điện thoại cho ba Tiểu Thảo một cú xin giúp đỡ, ba Tiểu Thảo vừa nghe mẹ Tiểu Thảo bị khi dễ như vậy thì ở trong điện thoại cũng không bình tĩnh liền muốn giáo huấn Tiểu Thảo, điện thoại cũng nhanh chóng được chuyển đến bên tai của Tiểu Thảo.

"Tiểu Thảo à, con sao lại như thế? Mẹ con đã bao nhiêu tuổi rồi, con còn khi dễ nàng? Con không biết thân thể nàng không tốt hay sao? Tìm việc làm không được nhận vào lại còn không biết nhận sai, nói con như thế nào con cũng phải nghe có biết không? Ta xem con còn dám cùng nàng tranh luận nữa không, ta liền ngồi máy bay trở về đây.."

"Ba"

"Sao?"

"Khoai tây chiên phải dùng bao nhiêu dầu mới được?"

"...Bình thường so với xào rao cũng giống nhau"

"Nga, cám ơn!"

"..."

Ba Tiểu Thảo mơ màng đúng lúc cúp điện thoại, Tiểu Thảo nghe điện thoại bên kia truyền đến âm thanh yên lặng, liền đưa điện thoại di động cho mẹ, thở dài "Không hiểu vì sao lại cúp máy rồi"

Nhìn mẹ biểu tình có chút mất mát, trong lòng Tiểu Thảo cũng có chút tiếp thụ, cha cũng thật là, thật vất vả lắm gia đình mới một lần gọi điện thoại, như thế nào trọng tâm đều muốn nói chuyện với nàng, cũng không biết quan tâm mẹ một chút nào, làm cho người ta không ít thì nhiều cũng thấy mất mát a. Mẹ Tiểu Thảo thật sự là một câu cũng chưa kịp nói được lời nào, cầm lấy di động nhẹ nhàng quay về phòng khách xem tv, còn Tiểu Thảo vẫn chuyên tâm chiên khoai tây của nàng, một lúc sau nhìn ra một đĩa khoai tây tràn đầy, nghe mùi vị thơm phức lại cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Trước giờ cơm, Tiểu Thảo cũng phải dỗ dành mẹ lại một lần nữa, hai người vừa ăn cơm, vừa hàn huyên.

"Tiểu Thảo a, buổi chiều con phỏng vấn sao lại như thế? Đề quá khó hay là do con không chuẩn bị tốt đây?"

"Con cũng không biết"

Dường như là đắc tội với lão bản của người ta cho nên đem mình đuổi đi rồi...

"Con không biết? Bản thân con trả lời như thế nào cũng không biết?"

"Được rồi mà.." Tiểu Thảo mè nheo

Người ta chỉ dựa theo câu hỏi mà trả lời thôi, tất cả đều nói thật, nhưng lão bản lúc ấythật đáng sợ, nàng nhìn cứ giống như là mẹ kế của công chúa bạch tuyết, một bên yêu cầu nói thật, vừa nói thật lại bị lão bản mở miệng ra phản bác, làm cho người yếu tim như nàng làm sao sống được đây.

"Được rồi cái gì? Ngươi đã làm gì? Đã bao nhiêu lần ta nói tìm công việc chính là một chuyện đại sự. Vậy mà còn không tìm thấy một công việc đàng hoàng, tìm không được thì đi Mexico luôn đi, khoai tây chiên cũng đừng nghĩ được ăn!"

"Vâng!"

Tiểu Thảo gật đầu, tiếp tục ăn cơm, mẹ nàng tức giận tay đều muốn run lên, cơm cũng không ăn, dường như ăn không khí no rồi.

"Có bao nhiêu người phỏng vấn"

"Ba người, một quản lý, một chủ tịch và một trợ lý"

"Đều là nữ sao?"

"Không phải, tổng tài là một phụ nữ, phó tổng là nam"

"Nga, nói như vậy họ là một đôi à?"

"Một đôi?"

Tiểu Thảo nghi hoặc nhìn mẹ, là một đôi sao? nàng như thế nào cũng không biết a

"Tuổi tương đương sao?"

"Dạ!"

"Vậy là đúng rồi!"

Tiểu Thảo gật đầu, trong đầu dần hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Phong tổng và khuôn mặt tươi cười của Lương tổng, cảm thán! Nguyên lai là một đôi sao? Cũng xứng...

"Haizz, bất quá cũng không nói chính xác được, người xem hiện tại loại phụ nữ cường nhân này tỷ lệ ly hôn đều rất cao, chắc chắn là áp lão công không thở nổi. Đúng rồi, chân của cái người Phong tổng kia như thế nào"

"Rất đẹp!"

"Vậy hoàn hảo rồi, về sau ngươi đi làm công ty thì phải cẩn thận, nhiều người thích ngươi, ngươi cũng không nên vui mừng, giống như cái người Phong tổng vậy, phụ nữ tiếp nhận nam nhân của nàng cũng sẽ không ít, nhưng nàng cũng phải có rất nhiều tiền để bao dưỡng"

"Điều này con biết, đó gọi là phụ nữ giàu có"

"Đúng rồi, đúng rồi!"

Mẹ Tiểu Thảo lại tiếp tục suy luận, Tiểu Thảo vừa ăn khoai tây chiên vừa nghe mẹ nói cũng cảm thấy như thật, từ nhỏ đến lớn cũng đều như vậy, mẹ nói nàng nghe, hai người đều có thể trôi qua rất vui vẻ. Cứ như vậy, chỉ một bài phỏng vấn rất đơn giản, Tiểu Thảo đem chuyện nội bộ phỏng vấn được nói qua một lần, rốt cuộc đem Phong tổng và Lương tổng ghép thành một đôi thành công, thuận tiện còn thảo luận một chút về nữ cường nhân ly hôn nên cặp kè cùng Lương tổng, rốt cuộc mấu chốt câu chuyện vẫn rất coi trọng Phong tổng, mọi chuyện đều hướng đến nữ cường nhân là nàng. Đến cuối cùng, một buổi ăn no nê cũng kết thúc, nàng thành công khi trợ giúp mẹ quên mất nàng có một buổi phỏng vấn thảm bại mới là chuyện thật sự xảy ra.

Cơm nước xong, Tiểu Thảo thu dọn chén bát đi rửa, sau đó tiến đến phòng tắm, nàng là người sạch sẽ, hôm nay đã đi ra ngoài khá nhiều, nên cả người đều bẩn hết, khó mà không khó chịu được, nàng nhanh vào tắm rửa. Trong lúc cởi quần áo, trần truồng đi vào phòng tắm, mở ra nước ấm, dòng nước chảy qua cơ thể, hơi nước bốc lên mờ ảo cả phòng, Tiểu Thảo vui vẻ tắm rửa, nhìn trong gương hình ảnh phản chíu chính mình, nàng đưa cánh tay lên làm một động tác kiểu phụ nữ quyến rũ, sau đó lại không khỏi nhếch miệng cười tươi.

Mình xinh đẹp như vậy, lại còn là cô gái khỏe mạnh, cũng không lo là tìm không được công việc!Tiểu Thảo, không cần phải lo lắng...

Nàng trong phòng tắm nhìn gương tự nói chuyện với mình một hồi thì mới đi ra, trong lúc nàng lau khô tóc liền lấy một miếng dưa hấu leo lên giường ăn, nàng đang ăn vui vẻ thì di động chợt vang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net