Yêu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hinagiku Dinh

Yêu lầm không phải là yêu lầm người không tốt

Yêu lầm không phải là yêu phải nữ nhân nên lầm

Yêu lầm…. chính là yêu, nhưng lại lầm lẫn, đi ngang qua nhau trên dòng đời

Nếu như bất kỳ ai chịu khó nhìn lại sau lưng mình, nhìn những gì mình đã bỏ qua. Có thể họ đã không yêu ‘ lầm’ mà quên mất ai đó, và để cho cả cuộc đời phải hối hận…..

Chương 1



Em ở gần nhà chị, mà cũng phải nói không phải gần là sát bên mới đúng. Khi em sinh ra đời, chị đã 11 tuổi. Chị ở bên, ru em ngủ bế em lẫn chơi cùng em. Chị xem em như em gái, em cũng vậy. Chắc chị không tin, nhưng từ nhỏ em đã có thể nhớ rất rõ về chị. Chị đi học thường mua quà về cho em, tụi trong xóm đánh em làm em khóc, chị vì em đuổi tụi nó chạy khắp nơi

Năm em 6 tuổi, chị đã 17. Em đi học lớp một, chữ đầu tiên em tập viết cho thuần thục nhuần nhuyễn chính là tên chị. Em viết cả trang giấy, đến khoe chị. Chị cười hỏi vậy tên em đâu, em khóc, tên mình em vẫn không biết viết. Em chỉ biết tên chị mà thôi

Năm em đi học lớp hai, cũng là lúc chị đi thi đại học. Lúc đó nếu chị thi đậu, chị sẽ đi mất không chơi với em nữa. Nên khi biết tin chị thi rớt, chị đừng giận, nhưng khi biết tin đó em đã rất vui. Năm sau chị thi lại cho dù có đậu hay không thì chị vẫn với thêm được một năm nữa

Em học lớp ba, chị từ bỏ không thi nữa. Chị phụ bác Năm bán hàng ở chợ. Bởi vậy mỗi lần thấy chị đi bán về em lại bu bám lấy chị đòi bánh, chị xoa đầu em, chị lúc nào cũng vậy, cười ôn nhu chiều chuộng mọi yêu cầu của em

Năm em 10 tuổi, chị đã 21. Chị vẫn như vậy coi em là con nít, mặc dù em vẫn là con nít nhưng đừng lúc nào cũng chỉ biết xoa đầu em chứ. Em phùng má không cho chị đụng vào, chị cười nói em xấu, vậy mà vẫn ráng tập kích hôn má em. Oaoa, có phải là nụ hôn đầu không nhỉ.

Cũng trong năm đó, em phải về quê nội. Nhưng ba mẹ lại bận, họ nhờ chị. Chị đồng ý cái rụp. Thế là hai chị em mình lần đầu đi du lịch chung. Về quê nội ở huế, nắng chang chang, chị ôm đầu em vào lòng, sợ em bệnh. Thế mà không hiểu sao, ăn chơi thế nào, em vẫn cứ bệnh nằm bẹp giường. Chị cười, nhưng ánh mắt vẫn rất lo lắng. Chị thức suốt đêm, chỉ vì một con sốt của em. Tối đó không hiểu sao, em lại mơ thấy chị hôn em. Sáng hôm sau, nhìn chị mắt thâm quần, em hứa không bệnh nữa, không làm chị buồn nữa. Chị ôm em rất chặc khi nghe em nói vậy

Em 11 tuổi, chị đã 22. Em hỏi chị sao chị lớn hơn em nhiều tuổi thế, chị cười hỏi ngược lại sao em biết chị đợi hoài mà không chui ra sớm sớm vậy. Em le lưỡi trêu chị, chị lớn mà còn con nít hơn em. Mà đúng vậy thật, tính em còn nhỏ nhưng lại chững chạc hơn chị rất nhiều. Nhiều lúc em nghĩ rằng, đợi vài năm nữa chắc sẽ thành ngược lại em lo lắng cho chị quá

Ngày hôm đó, chị nói có bất ngờ cho em. Em vui, đợi trước cửa nhà chị cả tiếng đồng hồ. Và thực sự, em bất ngờ thật. Chị dẫn một anh con trai về, nói là bạn trai chị. Nhìn chị cười tươi rói nắm tay người kia. Không hiểu sao em bật khóc chạy về nhà

Từ đó cũng không hiểu sao, em giận chị không qua chơi với chị nữa, cũng không nhõng nhẽo với chị, cứ rú ở nhà. Còn chị, không hiểu sao cũng không thèm tìm em

Không biết được bao lâu

Chị đi lấy chồng…

Năm đó chị vừa được 23, còn em mới 13. Và lúc đó, em cũng chợt hiểu ra em yêu chị đến như thế nào. Em một đứa con gái, đi yêu một người con gái đã ở bên em gần cả cuộc đời… có gì là sai chứ?

Đêm trước khi chị đi lấy chồng, chị cuối cùng cũng qua đòi gặp em. Em trốn trong phòng tắm, nằm trong bồn nước không chịu ra. Chị đợi 4 tiếng đồng hồ, em đồng dạng ngâm nước suốt 4 tiếng đồng hồ.

Ngày hôm sau chị đi lấy chồng

Còn em, cấp cứu vì sốt cao nằm ở trong bệnh viện. Trên giường, em nằm khóc. Tới cuối cùng, em vẫn không thấy được mặt chị lần cuối cùng

Ngay sau đó, không cần nghĩ nhiều. Em đồng ý đi du học. Không nghĩ tới, đi là đi tới 7 năm trời

Ngày em trở lại, em đã 21 còn chị 32. 

Nhưng chị, bây giờ không biết ở nơi đâu….

Chương 2



Ngày em sinh ra, chị mới 11 tuổi. Em là bé hàng xóm nhỏ bé bên nhà chị. Chị không thích con nít, nhưng nhìn em chị lại rất yêu. Em cười có lún đồng tiền. Mới sinh nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy chị là cười. Chị cũng vì vậy thích chơi cùng em

Năm em 6 tuổi, chị 17. Nhìn em chạy qua khoe chữ mình vừa học. Chị tò mò nhìn thử, thấy toàn là tên mình, chị rất vui. Nghĩ muốn chọc em một chút, không ngờ em khóc nhè chạy về. Nhìn em vậy, chị cười. Nhưng sau biết mình sai rồi, liền qua dỗ em, em không chịu, chị cười cười gò chữ viết cả cuốn tập toàn tên em. Em mới cười lên, hết giận chị. 
Cũng vì vậy, em mới biết viết tên mình

Năm em lên lớp hai, chị phải thi đại học. Chị hỏi em, chị thi đậu đại học phải đi xa không chơi với em được, em có buồn không. Em cười tươi rói nói không, làm cho chị hơi đau lòng. Nhưng sau đó, chị lại thấy em ngồi khóc trước cửa nhà chị, chị hiểu. Và cũng không hiểu sao, chị thi rớt thật. Thấy em cười vui vẻ, chị cũng không phiền nữa

Năm sau em học lớp ba rồi. Chị cũng thôi không học nữa, ở nhà phụ mẹ bán hàng. Nhìn em lớp ba lớp bốn thôi , mà cao nghều già dặn. Thế nhưng không hiểu sao cứ bám lấy chị bắt chị cho quà bánh, chị cũng cười xoa đầu , mua bánh cho em

Năm em 10, chị 21. Em à, em ăn gì mà cao dữ vậy. Lại phát triển như vậy nữa, nhìn em sắp cao bằng chị làm chị hơi buồn nha. Bởi dậy lúc nào cũng rang xoa đầu em cho em lùn bớt. Chị xoa riết làm em giận, phùng má với chị. Nhìn em khả ái, không nhịn được, chị hôn vào má em. Đây cũng là đầu chị hôn ai đó nha

Chị đang muốn đi đâu đó chơi cùng em, thì nhà em nhờ chị giúp cùng về quê, chị gật đầu liền. Phớn phở theo em về quê, về tới đó, chị hơi ngẩn ra. Nắng và nóng quá, nhưng nhìn em mặt trắng nõn đỏ bừng lên, chị lại thương. Liền nắm đầu em ôm vào lòng, mặc kệ cái nắng giăng trên đầu mình

Chị đã lo cho thế rồi, mà làm quái gì em lại bị bệnh hả. Nhìn như vậy chị xót, bệnh mà vẫn sợ chị lo lắng cứ cười tươi rói cả lên. Đêm đó, em sốt chị ngồi bên em cả đêm. Nhìn em khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì sốt mà đỏ bừng lên, chị thật đau lòng. Em ngủ không ngon, lại mớ cứ gọi tên chị

Nhìn em như vậy, không hiểu sao, chị lại hôn em. Một nụ hôn sâu, mà có lẽ, em không bao giờ biết được…

Em 11, chị cũng đã 22. Em hỏi chị, sao chị lại lớn tuổi hơn em nhiều vậy. Tim chị đau nhói, nhưng vẫn cười chọc em, nói em không chui ra sớm sớm để chị đợi hoài. Em chu mỏ với chị. Nói chị nhìn con nít hơn em. Mà cũng đúng vậy thật, em cao quá mà. Đứng gần em chị lâu lâu phải nhướng nữa là. Nhưng mà cũng không sao, em cứ lớn như vậy, trưởng thành như vậy, một lúc nào đó sẽ ở bên che chở cho chị phải không em?

Người đó yêu chị, em không biết

Người đó theo đuổi chị suốt ba năm trời với bao nhiêu quà cáp cùng lời ngon ngọt, em không biết

Chị vì ôm một tia hi vọng chờ em lớn lên, nên từ chối hết lần này đến lần khác. Em không biết

Người đó tới nhà mua chuộc ba mẹ đòi cưới chị, em không biết

Ba mẹ chị đồng ý, đánh chị bắt chị cưới người đó, em cũng không biết

Tới cuối cùng…. Điều em biết chính là chị tươi cười giới thiệu một người gọi là anh rể với em. Điều em tin chính là chị phản bội em, phản bội một tình yêu chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cả hai. Em bỏ lại chị nơi đó chạy về nhà. Chị cũng đau khổ đứng lặng người, đêm đó chị nước mắt tuôn rơi. Em quá nhỏ, không hiểu nổi tình yêu. Nói chi đến một tình yêu đồng tính giữa hai nữ nhân. Càng nói chi đến một người hơn em đến 11 tuổi. 

Chị đi lấy chồng, dù chị không hề mong muốn. Chị hi vọng ở em, một tia hi vọng mong manh. Nhưng em, em có lẽ chỉ mãi là người em nhỏ của chị, không hơn không kém. Em không biết, với chị, em chính là người đã ở bên chị phần lớn giây phút của cuộc đời này, chiếm lĩnh tất cả, tất cả kể cả trái tim này

Chị không tìm em, bởi vì chị muốn em có thể tự hiểu ra tất cả và tìm đến chị. Nhưng em vẫn như vậy, không hề xuất hiện. Và chị biết, có lẽ “ Tình” của em và “ Tình ” của chị không giống nhau. Dù gì em mới 13, cho dù già dặn thế nào, thì cũng là một đứa bé. Phải không?

Đêm trước khi chị đi lấy chồng, chị ngồi trong phòng em đợi em. Nhìn những hình chụp trước kia của hai đứa mình, chị khóc và cũng đợi em suốt 4 tiếng đồng hồ. Nhưng tới cuối cùng, em vẫn không hề xuất hiện. Tới giây phút cuối để chị nói cho em biết chị yêu em thế nào cũng không có

Em à, em định hành hạ chị thế nào nữa đây…

Ngày chị lấy chồng, ai cũng cười chỉ mình chị khóc. Chị khóc vì không thấy được hình bóng em.

Người yêu bé nhỏ của chị, em có hay chăng?!

Chương 3



Mẹ tôi sinh tôi khi người 23 tuổi. Tôi là con gái, cha tôi không thương tôi, nhà nội cũng không thương tôi, chỉ có mẹ là luôn xoa đầu yêu thương tôi hết lòng. Tôi hỏi sao người luôn xoa đầu tôi, người cười nói tôi giống tình yêu của người. Nhưng tôi không hiểu, nhìn tôi chẳng hề giống cha tý nào

Từ khi hiểu chuyện, tôi hay thấy ba mẹ hay cãi nhau. Ba đánh mẹ, nhà nội mắng mẹ, nhưng mẹ lại không hề phản ứng lại. Tôi giận, lúc đó mới 4 tuổi, tôi xô ba ra không cho ông đánh mẹ. Ông ta tức giận đòi đánh cả tôi. Mẹ như nổi điên, chửi mắng ông ta. Cứ như vậy ôm tôi vào lòng. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ như vậy. Tôi hỏi, mẹ nói tôi và người mẹ yêu là quan trọng nhất không ai có quyền chạm vào. Nghe vậy, mới 4 tuổi, nhưng tôi hiểu chuyện, tôi khóc

Ba, ông ta có vợ khác. Mẹ biết nhưng mẹ cười xem như không. Nhà nội biết cũng không nói gì, thậm chí còn chữi mắng mẹ nhiều hơn. Tôi tức, nhưng mẹ vẫn nhịn xoa đầu tôi
Tôi hỏi sao lại vậy, mẹ nói mẹ đáng bị vậy. Tôi khóc lên giãy nãy nói mẹ không đáng, mẹ 
cười nói mẹ đáng bị vậy vì đã bỏ rơi người mà mẹ yêu

Lúc đó, tôi không biết yêu là gì, tôi chỉ biết buổi tối khi tôi ngủ rồi.Mẹ mới khóc, mẹ nói mẹ sai, mẹ nói nhớ người kia

Năm tôi 5 tuổi, ba mang vợ bé về nhà. Bà ta chửi mẹ, mẹ cười. Bà ta đánh tôi, mẹ liền đánh lại bà ta. Ba tôi binh bà ta, đánh mẹ, tôi ức. Tôi hận đàn ông

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên tôi gặp ngoại. Ngoại ra thăm thấy tôi và mẹ gặp chuyện, ngoại khóc nói không nên ép buộc mẹ lấy chồng. Mẹ cười nói tại mẹ

Mẹ ơi sao lại tại mẹ, mẹ có lỗi gì chứ, tôi ngồi bên khóc theo

Ngoại bắt tôi với mẹ về nhà với ngoại. Mẹ cười không chịu, ngoại ép cho bằng được. Tôi cũng đòi, ba tôi cùng nhà nội cũng xua đuổi. Mẹ buồn, mẹ đồng ý

Ngày đặt chân tới nhà ngoại, mẹ cứ nhìn về phía căn nhà kế bên. Mẹ hỏi ngoại, ngoại nói từ lúc mẹ lấy chồng con gái nhà đó cũng đi nước ngoài, tới giờ vẫn chưa về

Trong thoáng chốc, mẹ tôi ngất xỉu. Lần đầu tiên thấy mẹ như vậy, tôi khóc to

Năm đó tôi 6 tuổi, mẹ bệnh liên miên. Vậy mà lúc tôi ôm mẹ, mẹ vẫn như cũ cười dịu dàng. Mẹ chưa hết bệnh, nhưng vẫn theo phụ ngoại bán hàng. Mỗi khi tôi đi học về dù trời mưa hay nắng, mẹ lại đón tôi, như thường lệ xoa đầu. Mẹ cứ vậy nhìn thật vui vẻ, nhưng mà ban đêm mẹ khóc, chỉ có mình tôi biết. Tôi từng hỏi mẹ rút cục là tại sao, mẹ xoa má tôi nhẹ hôn rồi nói nếu sau này tôi yêu ai sẽ hiểu. Tôi chu mỏ không tin

Cuộc sống cứ như vậy bình thản trôi qua. Một ngày kia, bên nhà hàng xóm nhộn nhịp hẳn. Tôi nghe ngoại nói, con gái nhà kia đã trở về. Nghe tới đó, mẹ tôi liền nhanh chóng ngất xỉu

Buổi chiều đó, ngoại đưa tôi qua nhà đó chơi

Ở đó, tôi gặp người ấy

Năm tôi 7 tuổi, người ấy đã 22

Chương 4



Ngày em trở về , em không nghĩ là mình sẽ nhanh chóng gặp lại chị. Nhưng người em gặp lại cứ như chị của rất nhiều năm trước. Đó là một cô bé cỡ bảy tám tuổi, thân hình gầy gò đen nhẻm, nhưng khuôn mặt lại ánh lên nụ cười. Vừa nhìn thấy, em biết cô bé là con chị

Không hiểu sao, nàng khi nhìn em lại trông như đứng hình. Thật dễ thương
Nhìn cô bé, em nhớ chị, em xoa đầu nàng. Nàng chu mỏ nói em thật giống mẹ nàng. Em cười, chị cũng hay xoa đầu nàng giống như xoa đầu em trước kia sao?

Em cho nàng bánh kẹo, nàng cười rất tươi

Về nhà, em biết chị chắt sẽ không gặp em. Nên em cũng không dám qua gặp chị, nghe mẹ chị nói em biết chị sống ra sao. Em thật buồn, nếu trước kia em trưởng thành hơn, thì cho dù chị không yêu em, em cũng sẽ giành cho được chị

Tối đó nhìn hình chị và em trước kia, mà em khóc

7 năm, vậy mà em vẫn không quên chị, tình yêu của em….

Giây phút em gặp chị không ngờ lại do con chị tạo cơ hội, cô bé này cũng thật là. Sao nàng ta cứ bu dính lấy em như trước kia em bu chị vậy nhĩ

Nàng ta chạy đến nói với em chị bị bệnh nặng. Nghe vậy em đau lòng chạy qua thăm. Nhìn chị nằm trên giường, yếu đuối nước mắt em tuôn rơi. Trước kia chị nhỏ nhắn xinh đẹp, bây giờ lại thành ra thế này.

Chị à, tại sao lại như vậy?, hai ta sao lại thành như vậy

Nắm tay chị, em khóc

Nhìn thấy em, chị cũng khóc, tay lại run run sờ đầu em. 

Em thì thầm vào tai chị lời mà em đã muốn nói bao nhiêu năm. Chị nghe vậy, không nói gì, mà ánh mắt lại trong thật đau thương. 

Em nhìn chị cứ im lặng mà tim nhói đau, nhưng cũng không bắt chị trả lời….

Lần đó chị bị bệnh thật nặng, em luôn ở bên chăm sóc. Nhưng vẫn không thể nào khỏe lại, bác sỹ nói chị bị bệnh nhiều năm trời nên đã thành mãn tính, đã vậy còn có tâm bệnh nhiều năm, chỉ sợ là…

Em tức giận, chị mới 33 tuổi, chị làm sao có thể….

Em vẫn đi khắp nói tìm thuốc cho chị, chị biết, chị chỉ cười. Ôm lấy em thật chặt, nói em đừng tốn công. Khiến em tức giận mắng chị, nhóc con của chị thấy em nổi giận thì ra ôm em lại. Chị cười xoa đầu em, em bật khóc lao vào lòng chị. Chị nói em lớn rồi còn khóc, rồi chị ho, ho thật nhiều…. chị ho ra máu, nhưng lại giấu đi không cho em biết

Cứ như vậy, chị thuộc về em được một năm. Một năm bệnh tật, một năm đi khắp nơi chạy chữa… một năm em được quyền lo lắng cho chị

Trong một ngày mưa, chị xuống giường được. Nấu ăn cho em, dạy học cho nhóc con của chị. Chị làm tất cả, rồi đêm đó, chị muốn ôm em ngủ. Tưởng chị lành bệnh, em vui vẻ ôm chị ngủ…. giây phút ấm áp đó, cũng chính là giây phút cuối cùng. Chị hôn em, em biết , em hạnh phúc, tay khẽ ôm chặt chị hơn. Nhưng ngày hôm sau chị lại ra đi…

Chị ra đi, mang theo cả trái tim em, chị ơi…..chị có biết hay không?!

Chương 5



Biết em trở về, chị rất vui. Nhưng lại không dám đến gặp em. Hằng ngày nhìn nhóc con nhà chị cứ chạy qua bu dính lấy em mà chị mắc cười lẫn ghen tỵ chết được. Nghe nàng suốt ngày huyên thuyên nói về em, mà trong tim chị ấm áp hẳn. Em vẫn sống tốt phải không, tình yêu nhỏ bé của chị!

Cứ vậy, chị không muốn gặp em, dù trong lòng thét gào. Hằng ngày niềm vui của chị, chính là nghe con gái mình nói về em. Em tốt thế nào, sống ra sao, rất xinh đẹp, chị đều biết

Chị thật hạnh phúc khi em hạnh phúc

Bỗng một ngày, con gái nói với chị. Có một nữ nhân rất hay tới tìm em, ôm em. Chị liền tâm như rách ra, đau lòng. Đêm đó chị khóc rất nhiều

Ngày hôm sau chị bệnh đến mức không xuống giường được

Con gái chị thấy nên sợ hãi, dù chị đã cấm nhưng vẫn đi nói cho em biết

Nhìn em nơi đó thân hình cao ráo, nước da trắng nõn, khuôn mặt lại xinh đẹp. Chị không khỏi cảm thán trong lòng, thời gian

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt em nhìn chị thật đau thương, thì chị nhận ra mình trông thảm hại đến thế nào. Em lại gần thì thầm vào tai chị, nghe được lời em chị liền chết đi cũng cam lòng

Em nói em yêu chị, yêu chị từ rất lâu rồi

Chị cũng yêu em, yêu em rất nhiều!

Nhưng mà chị không nói ra, chị chỉ nhìn em

Chị từng có chồng, chị lại có con, chị lớn tuổi, chị không có gì cả, đã vậy chị lại bệnh hoạn liên miên sắp không gắn gượng nổi. Chỉ lấy quyền gì để yêu em chứ

8 năm trước chị vô vọng

8 năm sau chị bất lực

Đã vậy cho chị ích kỷ một lần đi được không

Và thế là, chị không hề nói với em rằng, chị yêu em

Điều này ít nhất khi chị ra đi, em sẽ dễ dàng quên chị hơn. Phải không?! Tình yêu nhỏ bé của chị

Yêu em, chị được ở bên em một năm cuối cùng của cuộc đời mình. Vậy là chị đã rất thỏa mãn rồi, em biết không?. 

Buổi tối không có em ở bên, chị lại ôm con gái mình. Em nói nó giống chị, chị lại thấy nó giống em. Nếu nó là con hai ta thì tốt quá phải không. Ôm con gái trong lòng, chị đã kể cho nó tất cả. Về chị về em, về tình yêu ích kỷ này. Nó khóc, nó khóc rất nhiều

Nó nói chị ác vì không cho em biết

Chị đau lòng

Nó nói chị ích kỹ vì sắp ra đi bỏ lại nó và em

Chị như cắt từng khúc ruột

Hai người là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời chị. Có lẽ, chị có chết cũng phải ích kỹ một lần. Tình yêu này có lẽ, cứ để chị một mình giữ mãi trong lòng được không em?

Ngày hôm đó là một ngày mưa. Chị biết cơ thể mình đã sắp chịu hết nổi. Chị cố gắng gượng dậy cho em vui, chị cố gắng khỏe mạnh cho em an lòng

Nhưng tình yêu bé nhỏ của chị à!

Đem đó khi em ôm chị vào lòng, tim chị rất ấm, chị rất vui rất hạnh phúc cùng thỏa mãn. Nhưng cơ thể chị lại rất đau, muốn bên em đêm cuối nhưng lại khó quá, người chị dần dần lạnh đi dù đang được em ôm rất chặt

Giây phút đó chị sợ hãi lắm tình yêu bé nhỏ của chị

Giây phút đó chị hối hận, nếu 8 năm trước chị giành lấy em thì có thể đã khác. Nếu 8 năm trước chị có can đảm chống lại ba mẹ mình, cố gắng đợi em lớn lên. Hay ít nhất, một năm trước mãnh liệt nhận lấy tình yêu của em, chị có thể có một năm cuối cùng không phải hối hận

Giây phút chị run cầm cập, em lại ôm chị chặt hơn. Và chỉ như vậy, chị đã hiểu ra tất cả. Dù quá khứ thế nào đi nữa, thì giây phút này, chị vẫn đang được em ôm trong lòng mà phải không. Như vậy là đủ với chị trong suốt cuộc đời này rồi

Tình yêu bé nhỏ của chị, lần này chị sẽ hôn em thật sâu, giống như trước kia. Mắt chị muốn nhắm lại lắm rồi em à, nếu chị ngủ, em vẫn sẽ ôm chị mà phải không?!

Ngày mai, cho dù thế nào chị sẽ vẫn gặp lại em một lần 

Chị yêu em, yêu em rất nhiều…..

*****

Nơi một căn nhà gỗ ở ngoại thành, một cô gái thân hình mảnh khảnh xinh đẹp. Ánh mắt nhìn về phía mặt trời mọc ở xa xăm, nhưng nước mắt cô lại tuôn rơi mãnh liệt. Tay đưa lên khẽ cảm nhận một con gió không biết từ đâu thổi tới, cô khẽ nhắm mắt lại

Tất cả, như một lời tạm biệt, phải không? Chị của em.

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net