Yêu nàng phó hiệu trưởng xinh đẹp
Tác giả: Beau0901
Editor: Luvis
Tình trạng: Hoàn
——————————————————————————
Mặc dù là một giáo viên, nhưng tôi viết hơi vụng về, tôi chỉ viết ra suy nghĩ của mình. Ngoài ra, tôi còn có rất nhiều công việc cho nên sẽ cập nhật rất chậm, xin vui lòng thứ lỗi!
Đây là duyên? Hay là số phận?
Nếu không phải số phận, vì sao lại làm tôi gặp nàng? Nếu là duyên, tại sao lại làm tôi đơn phương yên đến đau khổ, cuối cùng vẫn không thể giải thích...
Tôi 26 tuổi, tuy thành tích bình thường nhưng trong mắt cha mẹ vẫn là một đứa con ngoan.Sau khi tốt nghiệp đại học thì đi dạy lớp tiểu học, mỗi ngày được gặp những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên. Bạn trai tôi cũng thường hay cười nhạo rằng tôi cũng giống như bọn trẻ, chính là đơn thuần và ngây thơ. Tôi chính là như vậy, nhưng thật không thể tin được lại lệch khỏi quỹ đạo, đi yêu một nữ nhân, yêu đến vô vọng...
Mùa thu năm 2008, vì thuận lợi cho việc đi làm, tôi chuyển trường, rời khỏi trường tiểu học, về làm giáo viên dạy nhạc trong trường học hiện tại.
Vì đủ mọi lý do mà tôi đi làm sau khi khai giảng ba ngày.
Ngày đầu tiên đi làm, tiếp đón tôi là một nam hiệu trưởng hơn bốn mươi tuổi, sau khi hỏi tình hình chi tiết của tôi thì lại để tôi tới phòng phó hiệu trưởng nhận công tác đã an bài.
Tôi đi tới chỗ mà hiệu trưởng chỉ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, một giọng nói dễ nghe từ bên trong phát ra "Mời vào". Tôi đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy một nữ nhân đang miệt mài trong đống bản thảo trước mặt, nàng cũng không nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng nói "Cô chờ một chút, tôi kiểm tra thời khóa biểu nữa là xong"
Tôi ngồi trên sô pha nhìn nàng làm việc, nhìn nàng bận rộn (nàng gọi là phó hiệu trưởng Đỗ), khoảng hơn 30 tuổi, tóc dài mềm mại tùy ý xỏa trên vai, lông mi thật dài, làn da hoàn hảo, cánh tay trắng nõn.
Tôi ngồi đợi khoảng 5 phút thì nàng cũng xong việc, rốt cục cũng ngẩng đầu lên.
Woa, phó hiệu trưởng Đỗ vô cùng có khí chất, một thân đồng phục thật phù hợp với vóc dáng nàng, mặc trên người nàng càng thêm thành thục, ngoại trừ kiểu tóc ra thì nhìn nàng cực kỳ giống bình luận viên thời sự của Đài Loan, Duẫn Nãi Tinh.
Đang lúc nghĩ thầm trong lòng thì thấy nàng dùng ánh mắt hỏi tôi.
Tôi vội vàng tự giới thiệu bản thân.
Nàng nói "Cô tới thật đúng lúc, giáo viên âm nhạc của chúng tôi mang thai, cô tiếp nhận công tác của cô ấy đi, ngoại trừ đảm nhiệm lớp của cô ấy, cô sẽ kiêm thêm phụ đạo viên"
Công việc của phụ đạo viên nặng nề, tôi chỉ muốn làm một giáo viên, vì thế trong lòng đầy ắp không muốn "Tôi không có kinh nghiệm"
"Kinh nghiệm là do tích lũy"
Nàng lại tiếp tục nói "Nghe lãnh đạo của cô nói, cô tốt nghiệp chuyên khoa nhạc, những tiết mục trong trường của cô lúc trước đều do cô dàn dựng, hơn nữa lại vô cùng thành công. Tôi tin cô có thể đảm nhiệm công việc này"
Tôi không nói gì nữa, lần đầu tiên đánh nhau mà đã thất bại, có phải sẽ dự báo rằng từ nay về sau tôi sẽ thua trong tay nàng?
Được rồi, sau này tôi làm không tốt thì đừng có trách, việc này cũng không phải là tôi mong muốn Tôi lại tự nói thầm với mình
—
Tới lúc đi làm, mỗi ngày của tôi đều rất phong phú, vội vàng lên lớp, vội vàng huấn luyện học sinh, sau khi hết việc thì vội vàng hẹn hò.Lúc ấy, tôi có một người bạn trai lâu năm (Lâm), cha mẹ hai bên của chúng tôi đều đã gặp mặt nhau. Lâm đang tích cực xoay sở để mua một căn nhà, chúng tôi đã xem qua vài căn, khi nhìn thấy vừa mắt sẽ lập tức mua, sau đó thì kết hôn.
Nàng là một phó hiệu trưởng chuyên nghiệp, công việc mỗi ngày bận rộn không đếm xuể, trước khi họp, sau khi họp tôi đều nhìn thấy nàng bận rộn. Thậm chí không cần nhìn, mỗi ngày khi nghe tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên thì tôi biết ngay đó là nàng.
Nếu nàng không gặp một tại nạn nhỏ thì tôi nghĩ kiếp này tôi và nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đó là một buổi chiều nắng đẹp, tôi và nàng dẫn học sinh đến trung tâm thể dục tham gia đại hội, sau khi đại hội kết thúc, đang cùng nhau trên đường về thì gặp phải một người nông dân chạyxe ba gác, hắn chạy ẩu nên đụng nàng ngã, lúc ấy mặt nàng trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngừng, tôi vội vàng đỡ nàng dậy. Sau một hồi luống cuống thì tôi và gã nông dân ấy đưa nàng vào bệnh viện.Thật xui xẻo, bác sĩ thông báo nàng bị gãy xương chân phải, phải bó thạch cao lại, tạm thời không thể đi đứng, phải hai tuần sau mới có thể vận động lại.
Sau khi báo cho gia đình nàng, chồng nàng tới đón nàng về nhà.Tôi cũng hết trách nhiệm, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Giống như trước, nàng không có ở trong trường tôi cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Một tuần trôi qua, tôi nhắn một tin hỏi thăm nàng, sau đó cũng không có bất kỳ liên lạc gì thêm.Trong lòng tôi, nàng là cấp trên, lúc ấy khoảng cách giữa tôi và nàng rất lớn.
Bắt đầu tuần thứ hai kể từ khi nàng bị gãy chân, nàng bất chấp gia đình phản đối, đã trở lại đi làm. Khi nhìn thấy nàng bước từng bước khập khiễng trước mặt mình, trong nội tâm tôi lại lo lắng và đau lòng, một tia đau đớn xẹt qua trong tim đẩy tôi đi về phía nàng. Tôi bước nhanh theo nàng, cầm túi xách cho nàng, đỡ nàng đi tớivăn phòng. Tôi trách nàng không nghe lời bác sĩ, nàng lại nói nàng không bỏ học trò của mình được, không bỏ công việc xuống được.Nàng quả thật là một phó hiệu trưởng chuyên nghiệp, trong lòng tôi vô cùng kính nể.
Cứ như vậy, liên tiếp vài ngày tôi đều cố tình tới sớm hơn nàng mười phút, đứng chờ nàng, giúp nàng cầm túi xách.
Sau đó, trong trường tổ chức dự giờ (trong trường tiểu học mỗi năm đều có thi đua kiểu này).Sự giỏi dang của nàng lại làm tôi vô cùng nể phục, nàng bình luận về cách giảng dạy của giáo viên rất có phong độ của chuyên gia.Cũng từ đó, tôi bắt đầu muốn hiểu rõ hơn về nàng. Vì thế tôi dùng tất cả lý do để có thể tiếp cận nàng, nhờ nàng giúp tôi sửa giáo án, sau đó thì...À, mong mọi người đừng nghi ngờ động cơ của tôi, lúc đó tôi chỉ suy nghĩ đơn giản là muốn hiểu rõ nàng thôi, không nghĩ chuyện gì khác khi tiếp cận nàng (nếu có thì cũng chỉ muốn làm bạn với nàng, thân thiết hơn trước kia thôi).
Mùa thu năm đó, mỗi tối tôi đều về nhà sớm, ngồi trước máy tính chờ nàng cùng nói chuyện phiếm, nội dung câu chuyện thì có đủ loại. Nhưng nàng thì không rãnh rỗi như tôi, nàng đã kết hôn, đã có con gái học lớp một, tôi đã nhìn thấy chồng nàng, là một người đàn ông cao to, làm lãnh đạo của một cơ quan, hai người rất xứng đôi. Sau một hồi nói chuyện, tôi mới phát hiện thì ra tôi và nàng học cùng trường tiểu học, mẹ nàng là hiệu trưởng trường tiểu học trước kia tôi học. Điều này làm cho tôi không thể không cảm khái, chúng tôi ít nhiều thì cũng có chút duyên phận.Vì thế tôi thật tự nhiên gọi nàng một tiếng chị.
Càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra tôi và nàng có rất nhiều điểm tương đồng, ví dụ như thích uống trà, thích đi dạo phố, thích hát karaoke.
Cùng nàng một chỗ, mỗi ngày đều thật vui vẻ, công việc nào tôi cũng thích thú hoàn thành, bởi vì lúc nào cũng có hình mẫu như nàng để học tập.
Mấy tháng đầu tôi cũng không thấy gì khác lạ, nhưng đến lúc nàng đi công tác, đi tỉnh khác đến một tuần, mấy ngày liên tiếp không thấy mặt nàng, tôi như người mất hồn.
Tôi gửi tin nhắn thứ nhất cho nàng "Chị, em có chút nhớ chị"
Sau khi gửi tin nhắn xong lại cảm thấy hối hận, sao tôi lại nhắn tin buồn nôn như vậy chứ, không biết nàng có nhắn lại hay không?
Mấy phút ngắn ngủi làm tôi bất an không yên, tròng lòng giày vò không thôi.
Cũng may là không lâu sau nàng đã nhắn lại "Mấy ngày nay giấc ngủ không tốt lắm"
"Như vậy, sau khi trở về, cùng em tập yoga đi, không những bổ trợ giấc ngủ mà còn giúp giữ dáng mảnh mai nữa" Tôi có một người bạn mở trung tâm thẩm mỹ, là khách hàng lớn và cũng giúp cô ấy làm huấn luyện viên, mỗi tuần tôi đều tới đó huấn luyện.
"Ý em nói chị rất mập?" Nàng nhắn lại
"Sao lại như vậy? Chị, trong trường ai mà không biết chị có thân hình chuẩn nhất chứ"
"Haha, miệng em cũng thật là ngọt, nhưng mà em so với chị còn chuẩn hơn"
"Trở về nhất định phải đi tập với em nha, quyết định như vậy đi"
"Được".
Một tuần sau đó, nàng trở về.Lúc đó tôi đang ngồi đánh máy ở phòng tư liệu, nàng đi tới, mỉm cười khi nhìn thấy tôi. Lòng tôi rung động, không thể cưỡng lại được, tôi tiến đến vòng tay quanh eo nàng, đầu cuối xuống nhẹ nhàng nói "Chị, chị đã về"
"Uhm" Nàng nhẹ nhàng lên tiếng
Một lát sau nàng đẩy tôi ra nói "Đi về phòng chị, chị có mua một ít đặc sản địa phương, tới trễ là không còn đâu"
Tôi cùng nàng đi về văn phòng, quả thật là có một đám ác lang ở đó đang chia nhau mỹ thực mà nàng mang về.
Mọi người vui vẻ vây quanh nàng, nghe nàng kể lại chuyến đi vừa rồi.
Tôi ngồi ở một góc sáng sủa trên sô pha, ăn quà vặt của nàng, nhìn thấy nàng thật vui vẻ cùng những giáo viên khác trò chuyện. Nàng thật đẹp, thần thái phấn chấn, thỉnh thoảng cũng hài hước dí dỏm với mọi người.Mọi người ở đây cười không ngừng.
Cũng từ giây phút đó, tôi mới phát hiện mình thích nàng đến cỡ nào (lúc này tôi vẫn còn nghĩ mình thích nàng với cương vị là một người bạn)
Sau đó, mọi việc vẫn diễn ra như cũ, tôi và nàng vẫn vui vẻ cùng nhau công tác.Có một điểm khác biệt, chính là mỗi tuần nàng sẽ dành ra một buổi tối cùng tôi tập yoga. Bởi vì ngày thường nàng phải giúp con gái làm bài tập ở nhà, vì thế chỉ có thể đi được vào tối thứ bảy.
Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên cùng nàng tập luyện, bởi vì tôi là huấn luyện viên cho nên phải có mặt sớm để chờ học trò.
Bình thường vẫn thấy nàng mặc đồng phục của trường, không nghĩ rằng nàng mặc quần áo thoải mái vào cũng thật thú vị. Hôm đó nàng mặc một chiếc áo tập yoga không có cổ màu đen, một chiếc quần bó cotton màu trắng "Woa, chị thật đầy đặn nha"
"Sao, không biết à" Nàng cười hỏi tôi
Tôi vội thu hồi tầm mắt, không biết nàng có phát hiện ra hay không, giờ này mặt tôi đã đỏ lên, không phải bởi vì tập luyện mà là sợ nàng cười.
"Chị, chị thật đẹp"
"Cảm ơn em đã khen ngợi, nếu còn trẻ như em thì tốt rồi"
"Chị cũng còn rất trẻ mà, đi ra đường sẽ không ai biết chị đã có con gái sáu tuổi đâu"
"Oh, em thật thú vị nha, khi chị cười thì họ sẽ biết được tuổi của chị thôi"
"Tại sao?"Tôi hỏi.
"Em nhìn xem, cười rộ lên thì nhìn thấy vết chân chim ngay" Nàng cuối đầu thật cô đơn.
"A?" Tôi nâng mặt nàng lên, cẩn thận ngắm nhìn
Da của nàng thật trắng thật mịn, bỗng nhiên tôi có cảm giác muốn cắn một ngụm.
Nhưng mà tôi không dám "Haha, chị nói sai rồi, không phải là vết chân chim mà là vết chân voi nha?"
"Đánh chết em, đồ hư hỏng" Nàng nhẹ nhàng huých vào người tôi
Cùng nàng nói những điểm cần chú ý một chút sau đó thì tập luyện.
Bởi vì phải tập trung vào hô hấp, duy trỳ trạng thái hít thở sâu vì vậy không thể nói chuyện.
Khi nàng nhắm mắt lại hít thật sâu, bộ dáng thật xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi đỏ hồng, hôn vào nhất định rất mềm...
Trời ạ, dừng lại dừng lại, sao tôi lại thế này, sao lại có suy nghĩ này chứ?
Có Chúa chứng minh, tôi không dám suy nghĩ miên man nữa.
Hôm đó về đến nhà đã là mười giờ tối, tắm nước lạnh một hồi sau đó lên giường nằm, lặng lẽ nhớ lại chi tiết những ngày cùng với nàng tiếp xúc.
Vì sao tôi lại muốn hôn nàng? Tôi đối với suy nghĩ này của mình vô cùng sợ hãi!
Tôi lại thích nàng, không, tôi nên là một đứa em gái của nàng, là một người bạn thì hơn.
Đúng vậy! Tôi nên thích nàng như một người bạn.
Đang lúc suy nghĩ, Lâm gọi điện tới cho tôi, tôi lập tức vứt bỏ tạp niệm, cùng anh ấy vui vẻ nói chuyện.
Lâm là bạn học trung học của tôi, nhưng cũng không phải mối tình đầu của tôi.
Mối tình đầu của tôi là đàn anh học hơn tôi hai khóa, một người tài giỏi, tinh thông các loại múa hiện đại, viết thư pháp đẹp, ngoài ra còn là kiện tướng thể thao, nhưng khả năng tự gánh vác cuộc sống lại siêu kém.
Tôi không phải là người bảo thủ, nhưng khi quen anh ta, tôi mới phát hiện anh ấy cũng không phải hoàn mỹ như tôi nghĩ, anh ta quá yêu bản thân mình, vì thế chúng tôi đã chia tay trước khi anh ta tốt nghiệp.
Đối với mối quan hệ này, mặc dù chịu thiệt thòi nhiều hơn, nhưng tôi cũng không hối tiếc, tôi nghĩ đó là kinh nghiệm tình cảm của một cô gái mới lớn. Lúc chia tay cũng không được tiêu sái như bây giờ, khi ấy tôi có một khoảng thời gian dài chán nản.
Người yêu hiện tại là người khuyên nhủ tôi, một mực ở bên cạnh tôi.Lâm là người nguyên tắc, không giỏi biểu đạt, lúc học trung học thì liền thích tôi, lúc nào cũng nhường nhịn tôi.Năm đó bọn học sinh chúng tôi vô cùng chất phát, trong giờ học không bao giờ nói chuyện yêu đương, là đứa nhỏ rất nghe lời cha mẹ và thầy cô, hoàn toàn khác với tụi học trò bây giờ.
Tôi muốn nói, Lâm chính là một học trò giỏi, một đứa con ngoan, tương lai khi kết hôn cũng nhất định là một người chồng tốt.
Tôi và bạn trai trước kia chia tay, sau đó cũng không nói đến chuyện yêu đương với ai nữa, sau khi tốt nghiệp ra trường, về quê rồi mới cùng Lâm xác định mối quan hệ. Cũng giống như những cặp trai gái khác, chúng tôi cũng thường cùng nhau hẹn hò.Ở cùng anh ấy tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi nghĩ mình cũng yêu Lâm, nếu không cũng sẽ không cùng anh ấy nói tới chuyện kết hôn.Sau khi cúp điện thoại, tôi dẹp suy nghĩ kỳ quái về nàng qua một bên.
Tôi tới trường vào thứ hai, mọi chuyện vẫn như trước kia.
Tối thứ sau, tôi và Lâm ra ngoài ăn tối, sau đó thì chuẩn bị đi xem phim. Lúc này điện thoại lại reo lên, nàng hẹn tôi đi hát karaoke, tôi lập tức vui vẻ đồng ý. Cúp điện thoại mới phát hiện Lâm đứng một bên mất hứng, tôi mới nhớ đến là chúng tôi vừa mua vé xem phim.
Làm sao bây giờ?
"Anh cùng em đi hát karaoke nha" Tôi nũng nịu hỏi anh ấy.
"Em biết anh không thích ca hát mà" Anh ấy vễnh môi "Huống chi chúng ta đã mua vé xem phim"
"Lâm, đừng mất hứng được không?Lần sau về nhà em nấu cơm cho anh ăn, chịu không?" Tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ấy.
Tôi nấu ăn rất giỏi, những thứ đó là học được từ cha tôi, nhưng tôi không thường xuống bếp cho lắm. Lâm rất yêu tôi, có lẻ chủ yếu là tìm một người biết giỏi nấu nướng, lúc đầu tôi hỏi anh ấy, anh ấy phủ nhận hoàn toàn, Lâm nói chỉ đơn thuần là yêu tôi. Sau khi hỏi qua vài lần, anh ấy lại cười nói đó là một trong những lý do Lâm yêu tôi, lúc ấy tôi thực sự rất tức giận...
"Được rồi, không được về quá muộn, khi nào về thì gọi cho anh, anh tới đón em về nhà" Lâm thấy tôi năn nỉ như vậy thì liền mềm lòng.
Khi lòng tôi tràn đầy vui vẻ mở cửa bước vào một căn phòng ở KTV, phát hiện nàng cũng một nam nhân đầu hói đang trò chuyện thân mật. Hiệu trưởng cũng ở đây, còn có những người khác mà tôi không biết.
Hiệu trưởng thấy tôi tới, lập tức kéo tôi đến trước mặt mấy người đó giới thiệu "Này tiểu Ôn, giới thiệu một chút, đây là cục trưởng xx, đây là chủ nhiệm xx, đây là..."
Nếu không phải ngọn đèn quá mờ, tôi nghĩ mọi người có thể nhìn thấy tôi cười có bao nhiêu miễn cưỡng.
Tôi biết những người này là những người cùng nàng có mối quan hệ công việc, nàng không cố tình mời tôi đến, mà hiện tại, tôi chỉ là một người đến "tiếp" mà thôi.
Nếu bạn là một giáo viên, bạn sẽ biết môi trường giáo dục có bao nhiêu thối nát: để ổn định công tác thì phải làm hài lòng người ta, bầu chọn chức nghiệp cũng phải đi làm người khác hài lòng, đánh giá giáo dục cũng phải làm hài lòng một số người...
Tôi đã không bao giờ tham dự những bữa tiệc như thế này, lúc trước hiệu trưởng gọi điện thoại chỉ thỉ tôi, phải đi ăn với lãnh đạo này, đi hát với lãnh đạo kia, nhưng tôi đã từ chối. Những chuyện này tôi cùng đã từng nói qua với nàng, nàng nói nàng cũng không thích những vai diễn như vậy, chẳng lẻ nàng đã quên?
Giờ phút này, tôi nhìn nàng, nàng lại làm như không thấy tôi, tôi cũng không còn gì để nói...
Được rồi, đây là kết quả mà chị muốn, tôi sẽ làm theo ý chị, tôi cũng không phải người không biết phóng túng.
Nào đến đây đi, cục trường x, chủ nhiệm x gì đó cùng tới uống rượu đi.
Con người của tôi không có gì giỏi dang, nhưng tựu lượng lại tốt vô cùng, nửa cân hay tám lạng gì thì cũng không phải đối thủ của tôi, huống chi lúc này lại chơi trò lắc xúc xắc, đó là tuyệt kỹ của tôi nha. Kỷ lục tốt nhất của tôi là khi đi chơi cùng với đám bạn, mọi người đều ngã gục, chỉ còn mình tôi là tỉnh táo.
Một lúc sau, cục trưởng xx nói chuyện đã bắt đầu lắp bắp.
Một khúc nhạc chậm rãi vang lên "Nhớ cánh hoa từ đằng bay trong gió..." Nàng cùng tên đầu hói kia đang thân mật khiêu vũ. Hừ, chỉ mình chị biết khiêu vũ thôi sao?
Cục trưởng xx đưa tay ra mời, tôi liền bước lên tiếp hắn.
—-
Kết thúc bài hát, tôi lấy cới xin đi toilet, sau đó gọi điện thoại cho Lâm tới đón tôi.Sau đó tôi lại gọi điện báo cho hiệu trưởng, nói rằng mình không khỏe nên đã ra về.
Về tới nhà tôi liền nhắn tin cho nàng "Chị làm em thật thất vọng"
Sau đó thì tắt máy đi ngủ.
Chị không đáng để tôi chú ý, không xứng làm bạn tôi, lại không xứng làm chị tôi Tôi tự nói thầm với mình.
Nhưng lòng tôi sao lại khó chịu như vậy, giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn...
Ngày hôm sau tỉnh lại, mở di động lên thì thấy một tin nhắn, là tin nhắn của nàng "Mọi chuyện cũng không giống như em nghĩ" Nếu không phải như vậy thì là thế nào? Còn lời giải thích nào khác nữa?
Nhìn xem thời gian trên tin nhắn, khoảng hai tiếng sau khi tôi nhắn cho nàng, lúc đó chắc là nàng về nhà rồi mới nhắn tin cho tôi.Người khác không để ý nhưng tôi lại rối rắm cả buổi tối.
Được rồi, quan hệ của chúng ta nên trở về trạng thái ban đầu, nàng là một lãnh đạo của nàng, tôi quay về làm cấp dưới, một cấp dưới bình thường.
Bởi vì tâm tình không tốt, tôi xin nghỉ một ngày ở trung tâm thể hình, cùng Lâm đi ra nông trại ở ngoại thành nghỉ ngơi.Ngày chủ nhật trờ về thì tâm tình cũng tốt lên được một chút, những chuyện không vui cũng tiêu tan không ít.
Thứ hai đầu tuần, tôi cũng tình cờ gặp nàng ở cổng trường "Chào buổi sáng, cô Đỗ" tôi lể phép chào nàng, nàng ngây ngẩn ra một hồi, bởi vì hiện tại ngoài nàng ra thì cũng không có người thứ ba, cho nên người tôi chào chính là nàng, nàng ngạc nhiên cũng phải, bình thường tôi gọi nàng là chị, hôm nay lại thay đổi xưng hô.
"Buổi sáng tốt lành" Nàng hướng tôi gật đầu "Hôm trước không thấy em ở trung tâm thể hình, không khỏe chỗ nào sao?"
"Không, tôi có chút việc" Lúc này tôi cùng nàng bảo trỳ khoảng cách. Sau đó lướt qua
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net