Yêu phi khuynh thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Giang Nam Ảnh

Dịch: QT

Edit: Bạch Lộ

Thể loại: Bách hợp tiểu thuyết (nữ x nữ),

đoản văn, cổ trang,

nhẹ nhàng tình cảm

Nguồnhttp://daquycuoidong...yeu-phi-phan-1/

Dẫn truyện

Nàng, vốn không mang trên mình khí chất diêm dúa lẳng lơ ấy.



Nàng, vốn trong sáng thuần khiết như đóa sen.



Thế nhưng, kẻ kia xuất hiện, chỉ vì muốn có được nàng mà khiến cho sự thánh khiết ấy hoàn toàn biến mất trong khói lửa chiến tranh.



Hắn, khiến cho nàng mất đi tất cả…



Nàng từ đó vô lệ, gạt đi nước mắt, vì dân chúng toàn thành mà chấp nhận làm phi tử của hắn.





********oOoOoOoOoOoOo********



Lần đầu gặp nhau, nàng trăm ngàn lần không nghĩ rằng: người này chính là quốc quân tương lai của Lâm quốc, hơn nữa lại là kẻ tàn bạo vô tình. Nàng không đồng ý làm phi tử của hắn, hắn bèn mang binh đi xâm chiếm. Cuối cùng, đem nàng cùng hơn ba nghìn dân chúng dồn vào đường cùng.



Khí trời nóng bức, không chút tri viện, người dân chỉ có thể đem số đồ ăn cuối cùng phân chia không còn một mảnh. Trong thành dần dần xuất hiện ôn dịch, mọi người bên cạnh nàng từ nha hoàn tới người hầu lần lượt chết đi. Phụ thân nàng đứng trên cổng thành, bị hắn dùng một mũi tên bắn chết. Mẫu thân nàng vì cũng vì phụ thân mà tuẫn tiết …



“Không lẽ trời sinh ta chỉ để hủy thiên hạ này hay sao?” – Nàng đứng ở thành lâu, ở nơi phụ thân nàng bị bắn chết mà tự hỏi.



Phía dưới, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cười lạnh nói:



“Người trẫm nhìn trúng, tới giờ chưa có ai có thể chạy thoát, Phó Du Nhược”



. . .



. . . . . .



. . . . . . . . . . . .



Cần gì phải trốn?



Ngẩng đầu nhìn trời, trời bỗng nổi mưa gió vần vũ. Một tiếng kinh lôi thình lình giáng xuống





“Được, ta đi theo ngươi” – Nàng nhàn nhạt nói.



Vốn dĩ bên nàng cũng chẳng còn ai. Chỉ còn nàng, một mình bước ra khỏi cổng thành.



“Nếu quả thực ông trời không thể cho ta đáp án, người nhất định muốn ta náo loạn thiên hạ này. Vậy ta đây …  nhất định hủy cho người xem”



Cho nên, nàng trở thành phi tử của hắn. Tựu phong: Nhược Phi





********oOoOoOoOoOoOo********

Trụ vương bị Đắc Kỷ làm cho u mê.



U vương vì Bao Tự mà đốt lửa đùa nghịch chư hầu …



Đã sớm có tiền nhân dẫn đường, dạy nàng làm sao để náo loạn thiên hạ, mê hoặc quân tâm, làm một cái yêu phi khiến nước mất nhà tan.



Nàng, từng ngày từng ngày, trở thành Yêu Cơ trong lòng mọi người …

********oOoOoOoOoOoOo********


“Bệ hạ, trước đây có Tỷ Can mổ bụng moi tim(1), nô tì cho tới bây giờ còn chưa được nhìn thấy “nhân tâm” ra sao. Bệ hạ, người để cho nô tì khai mở nhãn giới, như thế nào?” – Trên triều, nàng ngồi kế bên người hắn thỏ thẻ.



Từ xưa tới nay, luật lệ vốn không cho phép hậu cung tham chính. 



Nàng cũng không thực sự tham chính, chẳng qua là đế vương không thể nào xa rời nàng nửa bước mà thôi.



Trong triều đình, có đại thần hướng hắn góp lời:



“Bệ hạ, Yêu Cơ không thể nào giữ lại a. Lưu lại nàng, thiên hạ nhất định đại loạn”



Câu nói kia, quả thực lại khiến cho nàng mừng thầm. Vì cái gì ư? Chính là vì: điều nàng muốn, không gì khác là làm loạn thiên hạ của hắn.



“Bệ hạ, ngài cùng Yêu Cơ ngày đêm kề cận, chẳng lẽ không lo lắng cho thiên hạ một tay ngày xây dựng hay sao?” – Lại là một người quỳ xuống khóc lớn.



Trong khoảnh khắc, đại thần quỳ đầy đất.



“Bệ hạ, xin ban cho Yêu Cơ cái chết để bảo vệ giang sơn xã tắc a~”



Nàng lấy tay chạm vào gò má vị quân vương trước mặt. Hắn khi còn trẻ rất khỏe mạnh cường tráng, ngay cả tay của hắn khi xoa bóp hông của nàng cũng rất nhanh khiến cho nàng không thể trốn.



Ác tâm. Ác tâm cát ở trong lòng, trên mặt nàng vẫn luôn duy trì nụ cười hấp dẫn:



“Bệ hạ, nô tì chẳng lẽ thật sự là Yêu Cơ sao?”



Hắn cười, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn vào các vị đại thần trung lương đang quỳ trong điện.



“Người đâu, toàn bộ đem xuống hết cho ta. Moi tim, tịch thu gia sản, tru di cửu tộc. Nếu như một người còn sống, mang đầu của các ngươi tới gặp ta”



. . . . .



. . . . . . . . .



“Bệ hạ, hãy khoan” – Thanh âm nữ tử từ ngoại điện vang lên. Nàng tướng mạo bình thường, miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là thanh tú.



“Nga? Vệ Khuynh Ngân, ngươi lá gan cũng không nhỏ, lại dám cả gan xông vào đại điện”



Quân vương ngay đến chân mày cũng không hề nhíu lại. Chỉ là thanh âm hơi trầm. Mà trên điện, vốn đang cực kỳ tĩnh lặng…



“Vì một phi tử mà giết nhiều vị đại thần trung lương như vậy? Bệ hạ, có đáng không?”



Vệ Khuynh Ngân nhẹ nhàng cười một tiếng, thẳng lưng bước vào. Ngẩng lên đôi mắt, đánh giá Yêu Cơ cao cao tại thượng phía trên kia.



“Chuyện của trẫm từ khi nào thì tới phiên ngươi quản?”



Quân vương nhẹ kéo người bên cạnh, hưởng thụ cảm giác mền mại. Vì nàng, giết mấy người để nàng cười một tiếng cũng đâu có gì đáng nói.



“Bệ hạ, người có nghe qua câu nói: “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền” hay chưa? Quân vương ngài chính là “thuyền”, còn dân chúng chính là “nước”. Bệ hạ giết hết triều thần, khiến cho người người kêu than. Chuyện này tính làm sao cho phải?”



Vệ Khuynh Ngân ngẩng đầu nhìn không chút úy kị, e dè vương quyền. Chẳng qua, nàng nhìn không phải là quân vương mà là nữ tử bên cạnh hắn. 



Tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, là một tuyệt sắc nữ tử. Quả nhiên, cười một tiếng làm nghiêng trời đất. Yêu phi như thế, chỉ sợ trên đời này không tìm được người thứ hai.



. . . . .



“Bệ hạ, tựu thả bọn họ một lần đi” – Người bên cạnh thỏ thẻ khẽ nói, khiến lòng hắn như say. Phó Du Nhược quay qua nhìn Vệ Khuynh Ngân, thâm sâu trong đáy mắt, nhẹ giọng cười một tiếng.



“Hảo, ái phi nói gì liền như thế đi” – Hắn đứng lên, đem nàng ôm vào, ở trên cao nhìn xuống đại điện triều thần – “Ái phi che chở cho các ngươi, hôm nay trẫm tạm thời bỏ qua. Nếu còn có lần sau, nhất định sẽ tru di cửu tộc. Vệ Khuynh Ngân, ngươi cũng thế”



Vệ Khuynh Ngân cùng Phó Du Nhược nhìn nhau, cả hai cùng cuwoif một tiếng. Bất quá, một người là khinh thường, một người là tò mò.



“Kia, Vệ Khuynh Ngân là nhân vật nào?Vì sao bệ hạ có thể tha cho nàng một mạng?” – Phó Du Nhược ghé vào bên vai quân vương, khiêu mở hàm răng hắn, đem quả vải mới lột uy vào trong miệng.



“Ái phi không biết, nàng là nữ nhi của Vệ tướng quân, trong tay nắm kim bài miễn tử. Dù nàng ta có phạm phải sai lầm lớn trẫm cũng không thể động nàng một phân” – Hắn há mồm nhận, đem nàng ôm vào, ngón tay không an phận đưa vào trong ngực nàng.



“Là sao? Bệ hạ là người thủ tín vậy sao?” – Nàng thừa sức nhìn thấu người nam nhân này. Hắn tuyệt đối sẽ không vì một kim bài miễn tử mà bỏ qua cho Vệ Khuynh Ngân.



“Haha, hay ái phi biết ta. Thật ra thì, trẫm cùng nàng từ nhỏ lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã, trong lòng luôn có tình cảm tốt, như thế nào lại quên cố nhân đâu”



Nàng cười. Nếu như Vệ Khuynh Ngân dung mạo khá hơn một chút, có lẽ hôm nay cũng không có nàng – Yêu Cơ tồn tại. 



Chẳng qua, Vệ Khuynh Ngân, ngươi cuối cùng không biết, này nam nhân cùng ngươi thanh mai trúc mã lại là kẻ bỉ ổi như vậy. Chỉ vì dung mạo một nữ tử, có thể phụ tẫn người trong thiên hạ.



“Bệ hạ, nô tì thấy nàng ta hết sức thú vị. Không bằng, người cho nàng ta thường xuyên tiến cung cùng nô tì bàu bạn. Thế nào?”



Nàng liễm lông mày, trong lòng hiện lên ánh mắt của Vệ Khuynh Ngân, ánh mắt ấy mang theo tò mò cũng khinh thường. 



Cho tới bây giờ không ai dám nhìn nàng như vậy, chỉ có ghen tị cùng hâm mộ. Hoặc … thật sâu đều là hận. Số còn lại, chính là sợ hãi.



Vệ Khuynh Ngân, ngươi đến tột cùng là nữ tử như thế nào?





********oOoOoOoOoOoOo********



“Yêu phi, ngươi gọi ta tới làm gì?” – Vệ Khuynh Ngân đi vào trong điện, sớm đã có người chờ ở phía sau.



“Ngươi vô lễ, thấy nương nương mà còn không quỳ?” - Nha hoàn tiến lên ngáng đường đi của nàng, đối với việc nàng khẩu xuất cuồng ngôn có chút sợ. “Người này chẳng lẽ không sợ yêu phi tức giận hay sao?”



Vệ Khuynh Ngân đẩy nàng ta ra, từ từ đi tới. Trên ghế quý phi, Phó Du Nhược khẽ lay động cây quạt nhỏ, nheo khẽ hai mắt, chỉ chừa lại một khe nhỏ. Đập vào mắt là yêu diễm chi cảnh, trên người nàng chỉ mặc độc hai kiện quần asomongr như cánh ve, màu da trắng noãn. 



Phía trên da thịt mơ hồ hiện ra một vài dấu vết. Này không cần nghĩ cũng biết như thế 

nào mà có. Đôi môi đỏ mọng hé mở, sáng bóng. Vệ Khuynh Ngân coi như tất cả đều không nhìn thấy, một phát bắt được tay nàng, cao giọng hỏi:



“Ngươi gọi ta tới làm gì?”



Nàng vô ý, bị bọn nha hoàn nhìn thấy lỗ mãng, lập tức có người tiến lên ngăn cản. Phó Du Nhược rốt cục lên tiếng:



“Các ngươi lui xuống cho ta”



Không hổ là tướng quân nhi nữ, khí lực thật lớn. Ngay cả quân vương cũng không nỡ thô bạo với nàng như vậy. Cổ tay bị xiết đau, Phó Du Nhược chuyển mâu (liếc mắt):



“Vệ tiểu thư, đối phó với một nữ tử trói gà không chặt, ngươi thô lỗ vậy sao. Thế chẳng phải là mất đi phong cách quý phái 

của ngươi ư”



Vệ Khuynh Ngân buông nàng ra, trong mắt sự khinh bỉ càng thêm rõ rệt.



“Ngươi trói gà không chặt? Không biết đã có bao người chết dưới tay ngươi rồi. Hiện tại giả bộ yếu đuối có muộn quá không”



“Ta vốn chẳng động thủ giết người bao giờ, như thế nào Vệ tiểu thư lại bảo bọn họ chết dưới tay ta đâu?” – Phó Du 


Nhược làm ra vẻ, cởi hài, đi chân trần trên mặt đất, vòng qua người Vệ Khuynh Ngân vài vòng.



“Đúng, ngươi không động tay, thế nhưng miệng của ngươi thì động tới không ít. Ngươi vừa mở miệng, thiên hạ này sẽ chết bao nhiêu người? Yêu phi chính là Yêu phi” - Vệ Khuynh Ngân đẩy nàng, lực lớn suýt chút nữa đem nàng ngã sấp. Vệ Khuynh Ngân lại vội vàng đỡ lấy nàng.



“Ta thưởng thức cách nói chuyện thẳng thắn của ngươi. So với mấy lão nhân luôn nhắm mắt làm ngơ kia thú vị hơn nhiều lắm”



Phó Du Nhược bị giam ở thâm cung vài năm nay đã sớm không còn tin tưởng bất luận kẻ nào. Bất luận là ai cungxk hông dám đối với nàng vô lễ như vậy. Không nghi ngờ gì, Vệ Khuynh Ngân chính là một ngoại lệ.



. . . . .



Lão thiên gia vì sao đến bay giờ mới dể ta gặp ngươi? Nếu sớm chút gặp, có lẽ sẽ không làm nhiều chuyện sai như vậy…



Lão thiên gia, ngươi cũng chưa trả lời câu hỏi của ta. Ta luôn nghĩ người muốn ta hủy đi thiên hạ này. Kia, vì sao lại để xuất hiện một Vệ Khuynh Ngân đây?



Một nghĩ tới vương triều tan biến; một nghĩ tới ginnf giữ vương triều…



. . . . .



“Ngươi đây là đang hướng ta nhận sai? Hay là muốn đem ta thu vào dưới trướng của ngươi?” – Vệ Khuynh Ngân buông tay, đem Phó Du Nhược đẩy mạnh xuống ghế.



“Cả hai đều không phải” – Phó Du Nhược cười, đích thân đưa lên một chén trà thơm.



Vệ Khuynh Ngân không rõ nữ nhân này đang nghĩ gì, hỏi:



“Vậy ngươi muốn sao?”



Phó Du Nhược ngồi xuống, cùng nàng đối mặt



“Ta nói, ta rất thưởng thức ngươi, muốn cùng ngươi kết làm bằng hữu”



“Không có hứng thú” - Vệ Khuynh Ngân đứng lên, còn không động đến một giọt trà.



Tuy vậy, đối với yêu phi này, trong lòng  lại không khỏi  sinh ra chút hảo cảm.



“Ngươi luôn không nói lý lẽ như vậy?” – Phó Du Nhược cũng không nóng nảy, chỉ nhàn nhạt nói.



“Cũng không liên quan tới ngươi” - Vệ Khuynh Ngân có cảm giác dường như bản thân rất muốn thân cận nàng, giống như bị một thứ gì đó hấp dẫn.



Không hổ là Yêu phi, ngay là nàng là nữ tử mà còn tim đập không dứt.



“Không lẽ… ngươi ganh tị với ta lớn lên so với ngươi đẹp hơn? Cho nên mới không để ý đến ta?” – Phó Du Nhược dùng ngón tay liễu chỉ lên khuôn mặt mình.



“Ta cũng không có nông cạn như vậy. Yêu phi, trên người của ta không có thứ ngươi muốn, chỉ có cái mạng này, ngươi thích thì lấy đi. Còn không, đừng ở đó mà nói nhảm” – Vệ Khuynh Ngân quay đầu, không nhìn Phó Du Nhược.



“Ngươi chết? Không thể, ta mới tìm được niềm vui mới a~”



Phó Du Nhược true chọc sợi tóc Vệ Khuynh Ngân, bị nàng ta thẳng tay hất ra



“Không có chuyện gì? Cáo từ”



Bước nhanh rời đi, trên mặt Vệ Khuynh Ngân không có lấy một tia không vui. Ngược lại, nàng cảm thấy cùng nữ tử này nói chuyện phiếm cũng không tệ lắm. 



Chẳng qua, cô gái kia bị nguwoif trong thiên hạ thóa mạ là “Yêu phi”, Mình cùng nàng ta nói chuyện lại cảm giác không tệ. Chẳng lẽ mình cũng bị kéo vào vực sâu rồi sao? 

(Thực sự đoạn này rất muốn nói: Ngân tỷ à, tỷ nghĩ nhiều quá rồi đó =__=)



Phó Du Nhược thong dong uống chén trà mới vừa rồi còn đưa cho Vệ Khuynh Ngân.



“Không muốn cùng ta nhấc lên quan hệ? A~, Vệ Khuynh Ngân, ngươi thật đúng là không biết che giấu nét mặt của mình a”





********oOoOoOoOoOoOo********



Chú thích:



(1) Tỷ Can moi tim: Cái này là ở trong truyền thuyết về Trụ Vương và Đắc Kỷ nhé. Ta cũng lười giải thích nên ai có nhu cầu thì đi hỏi bác GG nhé ^^

********oOoOoOoOoOoOo********

 

Những sự việc kỳ quái xảy ra ngày càng nhiều, yêu phi tính tình càng ngày càng quái gở, lần lượt khiến cho quân vương ban tử các đại thần. Lúc đầu chỉ một, hai lần nhưng đến bây giờ thì xảy ra thường xuyên, ngày nào lên triều cũng có vài vị đại thần bị ban tử.

 

Nhưng có mấy lần, chỉ cần Vệ Khuynh Ngân vừa xuất hiện ngăn cản, Phó Du Nhược sẽ dừng lại tất cả. Mọi người dần dần cảm thấy, chỉ cần có Vệ Khuynh Ngân, tâm tư của Yêu phi sẽ thay đổi.

 

Rất nhiều dân chúng đối với Vệ Khuynh Ngân vừa thương vừa sợ. Bởi vì, chỉ có Vệ Khuynh Ngân mới khiến Yêu phi dừng tay.

 

Nhưng là… sao Yêu phi lại nghe lời Vệ Khuynh Ngân tới vậy? Nếu như chọc cho Vệ Khuynh Ngân tức giận, có phải bản thân mình sẽ mất mạng hay không?


Sự việc cứ liên tiếp như vậy, cuối cùng cũng tới ngày triều thần và người dân không thể chịu nổi. Rốt cục, nổi lên bạo động.



Dân chúng khởi nghĩa dưới quy mô lớn, chiến hỏa truyền khắp bốn phương tám hướng.



Ngay cả những nước từng cúi đầu xưng thần cũng đã bắt đầu liên hợp lại, chỉ với mong muốn tiêu diệt được đến vương tàn bạo và yêu phi gây họa cho thiên hạ.



Trong chiến tranh, phần thưởng vĩnh viễn là nữ nhân, tiền tài và địa vị. Mà, sắc đẹp của Phó Du Nhược đã sớm khiến người ta thèm thuồng. Đế vương vì muốn bảo vệ nàng mà chỉ có thể ở hậu phương trông coi, còn lại mọi người đều bị phái ra chiến trường.



Trong nhất thời, chiến thư từ các nơi không ngừng bay tới.



“Yêu phi, ngươi đi ra cho ta” – Vệ Khuynh Ngân xông vào tẩm điện của Phó Du Nhược, kêu to.



Phó Du Nhược biết nàng sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.



“Gọi ta phải không?”



Thanh âm của nàng từ phía sau rèm vang lên. Vệ Khuynh Ngân còn tưởng nàng đang làm gì đó, một tay vén rèm tiến vào.



Màu nước phản quang ánh bạc phút chốc rung động, Vệ Khuynh Ngân làm sao cũng không nghĩ tới đây là nơi nàng tắm rửa. Chân không thể thu lại, khẽ ngây ngốc mà tiến vào trong nước.



Mới vừa nhìn một lần mà khiến cả đời khó quên. Mỹ nhân tắm rửa, từng giọt nước khẽ theo vai nàng rơi xuống. Mái tóc thực dài che lại tấm lưng trơn bóng, ngón tay nàng khẽ đặt lên cánh tay còn lại, thấy người đến liền quay trở lại trạng thái lúc đầu. Một cảnh xuân chợt hiện.



Vệ Khuynh Ngân ở trong nước ngã “phịch” một cái, uống phải mấy ngụm nước. Tay mò tới vật thể ấm áp bèn vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy



“Khụ khụ…”



“Nước cạn vậy ngươi cũng có thể chìm sao? Đây là nước tắm của ta, ngươi rốt cục đã uống bao nhiêu a?”



Thanh âm hài hước vang lên bên tai, Vệ Khuynh Ngân chỉ cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.



“Ta…”



Nàng cuối cùng cũng nôn ra hết chỗ nước mới vừa nuốt. Đây là nước người khác tắm rửa qua, nàng làm sao có thể uống.


“Ngươi sợ nước a?”



Phó Du Nhược nhìn người đang ôm mình thật chặt không buông. Nếu không phải rất sợ nước, nàng khẳng định người này sẽ không như vậy.



Thân thể nàng, ngoài quân vương, Vệ Khuynh Ngân là người đầu tiên ôm trọn lấy nàng như vậy.



“Ngươi ôm đủ chưa? Có thể buông ra rồi chứ?” – Phó Du Nhược bất đắc dĩ gọi, làm thế nào cũng đẩy không ra. Xem ra người này còn định tiếp tục như vậy.



“Hô… hô… “



Vệ Khuynh Ngân thở hổn hển mấy hơi mới bình tĩnh trở lại. Thân thể đang bị ôm lấy trong ngực cũng không có động tác gì khiến nàng cả kinh. Trong nước có chỗ nào để mình vuốt ve sao? Cho dù là ân nhân cứu mạng cũng không thể làm vậy nha.



Vội  vàng ngẩng đầu, không ngẩng không sao, vừa ngẩng lên đã thấy một mảng da thịt tuyết hồng. Môi của nàng vừa vặn còn cọ qua làn da ấy. Người nọ ngó chừng nàng, cười nhạt:



“Nhìn đủ chưa? Ôm đủ chưa? Có thể buông ra sao?”



Vệ Khuynh Ngân vội vàng văng ra, nhưng tiếc đáy bể quá trơn, nàng không cẩn thận, lại ngã nhào vào người phó Du Nhược.



“Woa… nha…”



Hai người cùng trầm tới đáy nước, Vệ Khuynh Ngân không thể hô hấp, không biết làm gì khác ngoài việc loạng choạng hai chân, nhắm tịt hai mắt lại. Phó Du Nhược ngược lại biết rõ thủy tính, ở trong nước vẫn có thể mở mắt, nhìn rõ mặt đối phương.



Bộ dạng Vệ Khuynh Ngân hoàn toàn hiện ra trong mắt nàng. Không hề nghĩ ngợi, Phó Du Nhược ôm chặt lấy Vệ Khuynh Ngân, ở trên môi nàng ta đè xuống một nụ hôn. 

(BL: *vỗ tay* hôn rồi, first kiss nha~)



. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net