Yêu tinh vô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Silverely

Editor: -Akimizu-



Mỗi lần soi gương, Yêu Tinh đều có thể dễ dàng nhìn thấy nốt ruồi màu nâu dưới góc mắt phải của mình. Nó thật ra cũng chỉ nhỏ thôi, nhưng lại dễ nhận ra trên làn da trắng nõn của cô.

Đây là, cả đời không rơi nước mắt đó.

Mà mỗi một lần như vậy, Thiên Thu sẽ luôn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt qua, sau đó nói như vậy.

Cả đời không rơi nước mắt sao?

Nhưng mà Thiên Thu, chị thân yêu của em ơi, cả đời không rơi một giọt lệ, liệu có phải là cả đời sẽ luôn hạnh phúc không?

"Yêu Yêu phải biết nghe lời nhé, vậy sau này mới có hoàng tử đến hỏi cưới em." Trên bãi cỏ, Thiên Thu híp mắt cười, ôm Yêu Tinh phơi nắng.

"Không thèm, lớn lên Yêu Yêu muốn được gả cho chị!" Yêu Tinh ngẩng khuôn mặt tròn tròn lên, bĩu môi nói.

Vẻ nghiêm túc không hợp với nét trẻ con trên khuôn mặt khiến Thiên Thu nhịn không được mà bật cười khì.

"Được, vậy thì cứ gả cho chị đi." Vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Yêu Tinh, Thiên Thu đáp.

"Chúng ta ngoắc tay nào, " nghe được đáp án của Thiên Thu, Yêu Tinh nở nụ cười, chìa ngón út tay phải ra, "Lớn lên Yêu Yêu muốn được gả cho chị, Yêu Yêu và chị sẽ luôn ở bên nhau nha."

"Ừ, luôn ở bên nhau, vĩnh viễn không rời." Và như vậy, hai ngón tay quấn quanh nhau dưới ánh mặt trời.

Năm đó, Yêu Tinh 5 tuổi, Thiên Thu 10 tuổi.

Tuổi nhỏ đơn thuần chưa thấu hiểu sự đời, lời thề non hẹn biển lại trở thành lời đùa vui, không nhìn trước được có nhiều thứ đã bám rễ thật sâu ở nơi chẳng ai hay biết.


Bỏ đĩa ra khỏi đầu DVD, Thiên Thu quay lại nhìn đồng hồ treo trên tường như một bản năng, sắp 10 giờ rồi, Yêu Tinh còn chưa về nhà.

Lấy điện thoại di động ra định gọi một cuộc, lại chợt nghe thấy tiếng vang khi tay nắm cửa chuyển động.

"Sao giờ mới về?" Nhíu mày, thấy Yêu Tinh mặc bộ váy hai dây bằng lụa đứng ở cửa, giọng Thiên Thu có vẻ bất mãn.

"Bị đám bạn giữ lại gặp gỡ." Thờ ơ nhún vai, Yêu Tinh cởi giầy rồi ngồi vào ghế salon, tiện tay cầm cốc cà phê trên bàn, nâng tay nhấp một ngụm.

Thiên Thu đứng cạnh cô, từ trên cao mà nhìn xuống cô em gái của mình, chị cảm thán quả nhiên là thiếu nữ mười tám có khác, giờ Yêu Tinh chẳng còn vụng dại như xưa mà dần trở nên yêu mị gợi cảm, làn da trơn bóng trắng mịn như sứ, khuôn mặt như đã được chú ý gọt giũa, còn cả khí chất lơ đãng biếng nhác, vô tình lại trở thành một loại khiêu khích cùng quyến rũ.

Khiêu khích cùng quyến rũ? Thiên Thu bỗng nhiên sợ hãi hai từ mới nảy ra trong đầu mình lúc này, vì sao lại có thể đánh giá về em gái mình như vậy. . .

"Chị, làm sao thế?" Dường như chú ý đến vẻ khác thường của Thiên Thu, Yêu Tinh nghiêng đầu thân thiết hỏi.

"Không. . ." Hoảng sợ dời tầm mắt, Thiên Thu xoay người tắt TV, "Tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi."

"Dạ." Yêu Tinh ngoan ngoãn trả lời.

Do quay lưng lại với nhau, nên Thiên Thu chẳng thấy được nụ cười quỷ dị trên môi em gái mình, chỉ nghe thấy âm thanh nho nhỏ mà trong trẻo khi chiếc cốc sứ được đặt lên bàn thủy tinh, có điều gì đó bắt đầu nảy mầm nơi phòng khách này, kín đáo lan ra.


"Yêu Yêu không sao chứ?" Vừa tan học, Thiên Thu liền nhận được điện thoại của mẹ, lập tức chạy tới bệnh viện.

"Không có chuyện gì ghê gớm đâu, bác sĩ bảo có hơi thiếu máu, nghỉ ngơi đầy đủ là ổn." Mẹ nói như vậy rồi xách chiếc túi xách lên, "Mẹ còn phải về công ty, con chăm sóc em được chứ?"

"A, được ạ, mẹ mau đi đi." Gật đầu dõi theo bóng mẹ rời đi, Thiên Thu mở cửa phòng bệnh.

Phòng bệnh được quét một lớp sơn màu xanh da trời nhẹ nhàng, trên giường bệnh màu trắng, Yêu Tinh đang nằm mê man.

Thiên Thu thật cẩn thận đi đến đến mép giường, hơi chút xót lòng mà nhìn em gái.

Yêu Yêu từ nhỏ vốn đã ốm yếu, việc té xỉu xảy ra thường xuyên như cơm bữa.

Nhóc con này, luôn khiến người khác chẳng thể yên tâm nổi.

Than khẽ trong lòng, Thiên Thu vươn tay gạt đi sợi tóc vương trên mí mắt Yêu Tinh.

Yêu Tinh có màu tóc đen huyền, sợi tóc nhỏ và mềm mượt, xúc cảm tuyệt vời khiến người ta không nỡ buông ra.

Vì thế, đầu ngón tay của Thiên Thu cứ như có ý thức của riêng mình, chậm rãi vuốt dọc theo lọn tóc, lướt qua mí mắt, qua mũi, cuối cùng, dừng ở bờ môi hé mở của Yêu Tinh.

Cô gái trẻ có đường nét môi thật đẹp, vì bệnh mà trở nên hơi trắng, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến xúc cảm mềm mại bẩm sinh của cô.

Hơi nóng ẩm ướt phả vào đầu ngón tay mẫn cảm, mỗi một hơi thở đều khiến lòng người nhộn nhạo không yên.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Thiên Thu chậm rãi cúi người, dần huớng về hai cánh môi đỏ thắm kia, sau đó. . .

Không được, mình đang làm gì vậy!

Cảm giác ẩm ướt kéo đến khiến Thiên Thu sợ hãi mà lập tức lùi ra.

Mình, vừa rồi, muốn làm gì em gái mình?

Hoảng sợ nhìn cô em gái chẳng biết gì trên giường, trong lòng Thiên Thu bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng tội lỗi.

Không được, không thể.

Giận dữ cắn chặt môi dưới của mình, chẳng hề phát hiện ra mùi máu tanh.

Mày là con gái, đó là em gái mày, Thiên Thu, không thể. . .


12 giờ đêm, Thiên Thu kéo lê thân xác mỏi mệt mở cửa bước vào phòng khách, có chút bất ngờ khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ngồi trên salon.

"Em. . . Tại sao còn chưa ngủ?" Kinh ngạc cộng thêm lo lắng khiến giọng nói của Thiên Thu nghe có chút mất tự nhiên.

"Đương nhiên là đang chờ chị." Yêu Tinh nghiêng đầu, thản nhiên cười với chị mình.

"Thật là, chờ chị làm cái gì, ngày nào mà chẳng thấy nhau." Thiên Thu nói xong, xoay người muốn vào bếp lấy đồ uống.

"Thế sao, giờ muốn gặp chị cũng chẳng phải dễ dàng đâu, lúc chị về thì em cũng đã ngủ, đến lúc em dậy thì chị đã đi rồi, cả một ngày, làm gì có cơ hội gặp chị chứ?"

Ý giễu cợt rõ ràng trong lời nói của Yêu Tinh kìm lại bước chân Thiên Thu.

"À, dạo này chị bận học quá."

"Thì đó, bận đến nỗi đêm hôm khuya khoắt thà rằng một mình lang thang ngoài đường còn hơn về nhà sớm hơn một chút đúng không?"

"Em. . ."

"Chị. . . Chị đang tránh mặt em sao?"

"Không có." Lên tiếng phủ nhận, Thiên Thu quay đầu đi.

"Lần nào chị bị nói trúng tim đen cũng không dám nhìn đối phương." Khóe miệng kéo lên nói bằng chất giọng mềm mại, thế nhưng ánh mắt Yêu Tinh lại sắc bén.

"Chị. . ."

"Vì sao?" Nhíu mày, trên khuôn mặt Yêu Tinh có khó hiểu, còn có đau đớn.

Bởi vì, bởi vì chị có tình cảm không thể tha thứ với em, chuyện này, em muốn chị nói với em thế nào đây?

"Chị trả lời em đi!" Yêu Tinh rốt cuộc không thể ngồi yên nữa mà bước lên nắm lấy bả vai Thiên Thu, gấp gáp truy hỏi đáp án.

"Yêu Yêu, có lẽ chị sẽ dọn ra ngoài."

"Cái gì?" Yêu Tinh cảm thấy khó tin mà Thiên Thu.

"Ừ, dù sao thì chị cũng đã trưởng thành, muốn sống thử một cuộc sống độc lập." Lạnh lùng cất tiếng, Thiên Thu giải thích.

"Gạt người, gạt người! Chị muốn tránh mặt em thì có!"

"Sao lại thế được, em là em gái yêu quý nhất của chị mà." Đúng vậy, là em gái, mà em à, trong thân thể chúng ta chảy cùng một dòng máu giống nhau.

"Em không cần, em không cần! Em không muốn làm em gái gì đó của chị!" Yêu Tinh dường như phát điên mà lắc đầu, sau đó lại bỗng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt Thiên Thu, "Chị, thực sự chỉ coi em là em gái thôi sao?"

"Em. . . Muốn nói cái gì?" Lo lắng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, khiến thanh âm của Thiên Thu khi thốt ra mang theo chút run rẩy.

"Hôm đó ở trong phòng bệnh chị muốn hôn em không phải sao?"

"Em. . ." Thiên Thu giật mình nhìn Yêu Tinh.

"Nụ hôn kia chỉ là giữa tình nhân mới có thì phải."

"Chị, em yêu chị, không phải là tình cảm chị em, mà là tình cảm đối với tình nhân, em yêu chị, chị có biết không?"

Em lại có thể nói như vậy.

Yêu Tinh, nếu em không phải là em gái của chị, có lẽ chị còn có thể vui vẻ mà nhận chân tình này, cho dù hai đứa đều là con gái cũng không sao, nhưng mà. . . Nhưng mà. . .

"Yêu Tinh, em còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa hiểu hết." Gỡ tay Yêu Tinh trên vai mình ra, Thiên Thu thở dài, "Chị đã nói với mẹ rồi, ngày mai chị sẽ dọn đi luôn."

"Không cần. . ." Yêu Tinh nhìn Thiên Thu một cách cầu xin.

Đáp án của Thiên Thu là nhắm lại đôi mắt: "Chị đã, quyết định."

Đúng vậy, chị thừa nhận là chị yêu em, Yêu Yêu, cho nên, không muốn hủy hoại em. . .


"Sao rồi, ở một mình có quen không?" Trong ống nghe truyện đến tiếng của mẹ.

"Ừm, cũng không tệ lắm." Thiên Thu vừa chỉnh TV vừa đáp.

"Nếu có rảnh thì con cũng nên về thăm nhà một chút, cứ làm như mình đã được gả đi rồi ấy."

"Haiz, được rồi được rồi, con sẽ về." Lần nào cũng nói câu này, Thiên Thu có hơi cảm thấy phiền, chợt nhớ tới cái gì, có chút dè dặt hỏi, "Đúng rồi, Yêu Yêu, có khỏe không?"

"Yêu? Cũng không tệ lắm, có vẻ đã quen với cuộc sống không có con rồi, khuya hôm nay lại tụ tập đi chơi với bạn bè rồi ấy."

"Vậy à, em ấy vẫn khỏe là tốt rồi." Đúng vậy, mình không ở, em ấy vẫn khỏe là tốt rồi. Chỉ là, tại sao trong lòng luôn mơ hồ có cảm giác mất mát cùng không cam lòng vậy?

Cúp điện thoại, Thiên Thu nằm ngửa trên mặt đất.

Yêu, thì ra lời yêu em nói với chị cũng chỉ là lời đùa vui của trẻ con thôi.

Lựa chọn của chị là đúng phải không, rời đi, để em có một cuộc sống bình thường như những cô bé khác.

Em hiện tại có vẻ tốt lắm, có lẽ đã quen, vẫn vui vẻ như vậy, mà không phải cùng chị lâm vào cấm kị để chịu hủy diệt.

Chị nên vui mới phải chứ? Nhưng mà tại sao lại cười không nổi?

"Kinh kong. . ." Lúc đang ngẩn mặt nhìn trần nhà, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Khi đứng dậy lại liếc nhìn đồng hồ treo tường theo bản năng, 11 giờ đêm rồi, ai lại đến vào cái giờ này vậy?

Mở cửa trong ngờ vực, lại chẳng thể liệu được rằng, đó là em.

"Này, chị?" Yêu Tinh cười vẫy tay, mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt.

"Yêu Yêu, em đi uống rượu à?" Chán ghét lại đau lòng mà nhíu mày, Thiên Thu chất vấn.

"Ừm, uống một chút thôi, chị để em vào trước được không? Bên ngoài lạnh quá."

"Biết lạnh mà em còn không mặc nhiều một chút!" Miệng vẫn phàn nàn, thân thể lại nhanh chóng tránh ra.

"Chỗ của chị cũng không tệ lắm." Nhìn quanh một vòng, Yêu khẽ tán thưởng.

"Cũng tạm." Thiên Thu đáp qua loa, đóng cửa lại.

"A, cẩn thận. . ." Vừa quay đầu lại, liền thấy Yêu Tinh nghiêng ngả suýt ngã, không khỏi bật ra một tiếng kêu, bước một bước dài tới đỡ lấy em.

"Chết tiệt rốt cuộc là em đã uống bao nhiêu." Mùi rượu gay mũi, thân thể lạnh lẽo khác thường, khiến Thiên Thu không kìm được tiếng mắng.

"Ha ha, không có bao nhiêu nha." Yêu Tinh cười, vòng tay ôm lấy Thiên Thu, "Chị ơi?"

"Ừ?" Hình như Yêu Tinh gầy đi, Thiên Thu đau lòng mà đỡ lấy eo Yêu Tinh.

"Em phải làm sao bây giờ?" Giấu mặt vào cổ Thiên Thu, Yêu Tinh hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Chị, chị nói cho em biết em nên làm cái gì bây giờ?"

"Yêu Yêu rốt cuộc thì em muốn nói cái gì?"

"Trong đầu em bây giờ chỉ toàn hình bóng của chị, muốn gặp lại chị, muốn nghe giọng chị, muốn ôm chị như thế này, kể cả tự chuốc mình đến say bí tỉ cũng chỉ có thể nghĩ về chị, chị, chị bảo em nên làm gì bây giờ?"

"Yêu Yêu. . . Em. . ." Ngực vô cùng đau đớn, khiến Thiên Thu có một loại lỗi giác tưởng như đang ngạt thở.

"Chị, em yêu chị như vậy, nhưng mà tại sao, tại sao chị lại không quan tâm đến em?" Ôm lấy Thiên Thu thật chặt, giọng nói của Yêu Tinh mang theo ai oán cùng thê lương, "Chị, chị yêu em được không? Cầu xin chị yêu em có được không?"

Đau quá. Đau đớn lạnh thấu xương ập vào cơ thể, giống như một lưỡi dao sắc bén khiến Thiên Thu đầm đìa máu.

Chị yêu em mà, Yêu Yêu, vẫn luôn yêu em, nhưng mà, "Không được đâu, Yêu Yêu, chúng ta đều là con gái. Hơn nữa, chúng ta còn là chị em."

"Thì sao nào? Em không quan tâm!" Yêu Tinh không khống chế được mà lớn tiếng với Thiên Thu.

"Nhưng mà chị để ý! Yêu Yêu, cơ thể chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, cho nên không thể, như vậy là phạm tội, phạm tội em có biết không?"

Tình yêu của chúng ta là tội lỗi, cho nên, không thể được. . .

"Một mình chị sa đọa là đủ rồi, em không thể. . ."

Đúng vậy, chị muốn em có một cuộc sống trong sạch đầy hạnh phúc.

"Nhưng mà, còn tình yêu của em thì sao? Chị lại muốn em phải làm thế nào bây giờ? Trơ mắt nhìn chị sa đọa, lừa mình dối người là em rất cao quý sao? Em không cần, khi đó rõ ràng đã nói rồi, chị, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, em chỉ muốn chị, chỉ yêu chị thôi!"

"Khi đó, chúng ta đều còn nhỏ." Cho nên mới hứa hẹn tùy tiện như vậy, đến giờ mới biết, chẳng cách nào thực hiện lời hứa ấy.

"Em chỉ muốn một câu của chị, chỉ cần một câu của chị, chị có yêu em không?" Ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thiên Thu, vẻ mặt cực kì kiên định.

"Có, chị yêu em, Yêu, chị yêu em. . ." Nhắm mắt lại, lời của Thiên Thu giống như một tiếng thở dài.

"Vậy thì, cùng nhau sa đọa đi!" Giống như một lời tuyên thệ, sau đó Thiên Thu cảm thấy thân thể của mình từ từ hạ xuống, chìm đắm trong đôi mắt trong sáng đen tuyền của Yêu Tinh. . .

Thiên Thu, em đã yêu chị đến chẳng thể kiềm chế nổi, cho nên, đêm nay, hãy bắt đầu tội lỗi của đôi ta đi.

Em muốn khắc ấn ký của mình lên người chị, cứ sa đọa như vậy đi. . .

Em yêu chị, yêu chị. . .


"Cô bé đi một mình à?" Trong buồng phi cơ, hành khách bên cạnh vô tình bắt chuyện.

"Đúng vậy." Cô gái được hỏi cười nhẹ một cái.

"Đến du lịch à?"

"Không, tới tìm chị của tôi."

"À, chị cô học ở đây."

"A, vì việc học mà rời khỏi đất nước." Cô gái gật đầu, tựa đầu quay ra phía cửa sổ, sau đó hết thảy lại yên lặng.

"Chị sẽ xuất ngoại." Sau ngày hôm đó, chị đã nói như vậy.

"Sao lại muốn đi?"

"Nếu muốn ở cùng một chỗ, thì ở đây không được."

"Chị, chị. . ."

"Ừ, em chờ chị được không, tìm một nơi không có ai biết chúng ta, sau đó sẽ ở bên nhau."

"Được rồi."

Được rồi, em chờ chị.

Được rồi, chúng ta phải được ở bên nhau.

Được rồi, vì lý do đo mà em đã tới.

Hai giờ sau, máy bay rốt cuộc đáp tại sân bay New York.

Sau 45 phút đồng hồ, thiếu nữ này cuối cùng cũng đứng giữa quảng trường trung ương.

Cô im lặng nhìn bia kỷ niệm trước mắt, trên đó có từng dãy chữ đều đặn chỉnh tề.

Cô nheo mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình.

Cô từ từ vươn tay, vuốt ve bề mặt lạnh băng kia, sau đó khẽ cong khóe môi.

Vào ngày này, nếu bạn tới trung tâm thương mại cũ để đi dạo, chắc chắn bạn sẽ bắt gặp một cô gái phương Đông mặc đồ tím, yên lặng đứng trước bia kỉ niệm 9.11, cẩn thận vuốt ve mặt bia.

Trên mặt cô là nụ cười thê tuyệt, bi thương như vậy nhưng lại chẳng biết làm sao.

Bên dưới mắt phải của cô, có một nốt ruồi màu nâu, rõ ràng cũng chỉ nhỏ thôi, nhưng lại hiện rõ trên nước da trắng nõn.

Sau đó miệng cô khẽ hé mở, rồi từng lời từng lời phát ra từ hai cánh môi cô --

"Thiên Thu, em tới rồi, hãy để chúng ta được bên nhau đi. . ."

Để chúng ta được bên nhau đi, rốt cuộc thì em, cũng chẳng chạm được vào người yêu ấm áp của mình. . .

Yêu Tinh không có nước mắt, không hẳn sẽ không bị tổn thương. . .

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net