#28. Sương khói giai nhân (1-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đáp.

Âm thanh trầm ấm khiến con ngươi màu xanh lam dần khép lại, muốn thông qua trái tim Doãn Lễ mà thể nghiệm.

"Cảnh xuân, sương mù khói tỏa, nước như nhuộm lam, sắc núi non xanh. Cảnh hạ, cổ mộc che trời, nước biếc lặng sóng. Cảnh thu, trời soi sắc nước, cây cối tĩnh mịch. Cảnh đông có tuyết, thuyền cá neo bờ, nước cạn cát phẳng."

Từng câu từng chữ đều khiến cảnh sắc tối đen trước mắt Lê Huân hiện lên sắc thái rực rỡ, yêu quái vốn vô tâm, nay nàng lại có thể thấy, xuyên thấu qua trái tim Doãn Lễ, thấy rõ xuân tản mác, mây tàn nhuốm màu tím lợt lạt.

Hoa cỏ lay động, gió mát đưa hương, Lê Huân dường như bắt được cái gì, nàng mở hai mắt, lông mi màu bạc khẽ chớp, đồng tử xanh lam trở nên sâu thẳm, không biết vì sao, lúc này Lê Huân có thể cảm giác được một chút.

Lê Huân nắm tay Doãn Lễ, mơ hồ nhận thấy nó tỏa nhiệt, ấm áp, nàng lập tức đứng lên, cặp mắt quét qua cảnh vật chung quanh.

"Đây là màu xanh." Lê Huân nhìn chăm chăm thảm cỏ dưới chân, bần thần nói.

Doãn Lễ thấy Lê Huân khác thường, vội hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

Lê Huân ngẩng đầu, nhìn tia nắng xuyên qua tầng mây, ánh sáng màu vàng rọi thẳng khiến hai mắt của Lê Huân phải cụp xuống, nhìn thảo nguyên bát ngát mênh mông, Lê Huân quả thực không thể tin được, nàng lại có thể cảm giác được sức sống tràn trề của ánh sáng, tuy chỉ mỏng manh, nhưng thật khiến cho người ta sửng sốt.

Nàng quay đầu nhìn Doãn Lễ, rồi tiến lên ngửi hương vị trên người Doãn Lễ, là mùi cỏ cây thanh lãnh.

"Mắt của chàng màu đen, có phải không." Lê Huân nhìn chăm chú vào mắt Doãn Lễ như muốn đi sâu vào trong lòng hắn.

"Nàng có thể thấy được?"

Lê Huân gật đầu, nói: "Chỉ cảm thấy một chút, nhưng đã tốt lắm rồi."

Nàng cọ cọ lên mặt Doãn Lễ: "Nhất định là vì chàng, chàng là quý nhân trời định của ta, có thể gặp được chàng quả thực là phúc khí của ta."

Doãn Lễ mặc cho tiểu nha đầu làm nũng cảm tạ, cúi mắt thấy đôi chân ngọc giữa cỏ xanh, suy ngẫm rồi rút chuỗi ngọc thắt bên hông xuống, từ trong đó lấy ra một dây đeo khắc hoa sen ngọc trắng, nói: "Đây là dây phụ thân ta tặng mẫu thân, mẫu thân không thích đeo vòng chân, liền đưa cho ta, đã nhiều năm ta không lấy ra, hôm nay coi như duyên phận đến, tặng vật này cho nàng."

Lê Huân nhìn đóa hoa chạm khắc tinh xảo trên xích ngọc, vô cùng yêu thích, nhưng không biết có nên nhận hay không, mẫu thân từng nói không thể nhận thứ người khác tặng, sợ tương lai không dễ đáp lễ.

Doãn Lễ thấy Lê Huân không đáp, tự ý cầm bàn chân nhỏ nhắn, buộc dây xích vào, hoa văn sen trắng chạm khắc tao nhã độc đáo, làm nền cho cổ chân trắng nhỏ của Lê Huân càng thêm xinh đẹp mềm mại.

"Trông đẹp lắm." Doãn Lễ nhận xét.

"Thật sao?" Lê Huân nhấc chân lên lắc lắc xích ngọc, thời điểm đó hoa khắc tựa như thật sự nở rộ, vô cùng mỹ lệ.

Hai người chơi đến gần nửa đêm mới về nhà, A Tấn luôn đứng canh ngoài cửa rốt cục cũng thấy Doãn Lễ và Lê Huân.

"Gia, Lê Huân cô nương làm sao vậy." A Tấn nghênh tiếp thấy Doãn Lễ ôm Lê Huân vào ngực, còn tưởng xảy ra chuyện gì.

"Nha đầu nghịch ngợm đùa nước ở bờ sông, không cẩn thận để hài bị nước cuốn trôi rồi." Doãn Lễ bất đắc dĩ cũng chỉ đành ôm nàng về.

A Tấn vụng trộm nở nụ cười, thấy Lê Huân nhảy xuống khỏi vòng tay Doãn Lễ, vội vàng hỏi y: "Có phải hoa lê trong vườn nở rồi không?"

"Sao cô nương lại biết, cũng chẳng hiểu sao hôm nay hoa lê lại nở." A Tấn còn chưa nói xong, Lê Huân đã chân trần chạy vào trong.

Doãn Lễ theo sau nàng, nhắc: "Chậm một chút." Lại quay đầu dặn A Tấn: "Hôm nay không cần bữa tối, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."

Đợi Doãn Lễ vào sân, cây lê đã trổ bông từ lâu, từng khóm từng tầng, như gấm hoa trải khắp trời, dưới ánh trăng nhu hòa, như tuyết như ngọc, trắng ngần không gian.

Dưới cây lê có một người, tóc trắng chạm gối, mắt ngọc xanh biếc, mi dài vút cong, môi đỏ mọng nước, cánh tay áo màu ngọc rủ xuống bờ vai thon gầy, thân khoác lụa mỏng bảng lảng như khói, nhuốm sắc tuyệt lệ như lê hoa chớm nở, hoàn toàn không vương chút dơ bẩn nơi thế tục.

"Nàng là hoa yêu?" Tuy Doãn Lễ vẫn chỉ nghi vấn, nhưng trong lòng lại khẳng định, tất nhiên lần trước Lê Huân hiểu biết sinh trưởng của cây lê, hắn đã đoán được.

"Trông ta như vậy, chàng có sợ hãi không?" Lê Huân dè dặt hỏi hắn, con mắt xanh lam nhìn Doãn Lễ, sợ gương mặt Doãn Lễ sẽ hiện ra nét hoảng sợ.

"Ta vốn đã biết nàng không phải người, nay chỉ cảm thấy nàng còn yêu mỹ bất phàm hơn nữ tử trần gian." Doãn Lễ nói xong, Lê Huân khẽ cất tiếng cười.

Lê Huân đi đến trước mặt Doãn Lễ, hai tay vịn lên vai hắn, nhẹ chạm lên môi hắn, chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức lùi ra: "Ta thích chàng, chúng ta thành thân đi."

Cặp mắt Doãn Lễ vẫn phẳng lặng như nước: "Kiếp này tâm ta lạnh tới chết, quyết không cưới vợ, thật sự không muốn cô phụ nàng."

Nghe vậy, Lê Huân cười thở dài: "Hóa ra thích không phải chuyện một người, lưỡng tình tương duyệt, nay ta đã hiểu được, đáng thương cho ta lần đầu thích người khác lại lập tức chấm dứt."

Nàng nhìn cánh hoa trên cây bay lượn, vươn tay đón được một đóa hoa lê chưa kịp bung nở đã rời cành, đưa tay lên ngửi rồi nói: "Chàng cho ta mượn bàn tay một chút."

Doãn Lễ nghe lời, mở tay ra, lúc này Lê Huân thả hoa lê vào giữa tay hai người, ngón tay nàng nắm chặt bàn tay Doãn Lễ, dường như muốn đưa hoa lê thâm nhập vào lòng hắn.

Ánh sáng xanh lam lóe lên giữa lòng bàn tay, chỉ chốc lát đã tiêu tan, Lê Huân buông tay: "Đợi đến ngày chàng thích ta, tên của ta sẽ xuất hiện trong lòng bàn tay chàng."

Doãn Lễ nhìn hai chữ Lê Huân trong tay dần dần mất đi ánh sáng, cho tới khi trở về như cũ.

Lê Huân nhảy lên cây lê, bình yên tựa vào cành cao nghỉ ngơi, bắt đầu lờ mờ hiểu ra 'tình kiếp cả đời, chỉ mong người gỡ' là có ý gì.

[1] Trích trong bài "Miên Cốc hồi ký Thái thị côn trọng" của La Ẩn thời Đường. Câu thơ miêu tả cảnh đẹp hấp dẫn của Cẩm Giang, đồng thời thể hiện tình cảm lưu luyến của thi nhân đối với phong cảnh nhân tình Cẩm Giang.

---

Chương 3: Lưu niên

  Bởi vì Lê Huân có được chút cảm giác, nên một ngày nàng đi theo Doãn Lễ tới Vu Tinh các mua rượu anh đào mà Doãn Lễ Thích uống, chờ đến chạng vạng, Doãn Lễ gọi vài món ăn chuẩn bị dùng bữa tại đây.

Ngó sen chua ngọt, cá kho tương, sò huyết nướng, đậu phụ hạnh nhân, canh cá bạc, ăn cháo bạch yến, uống tất nhiên phải chọn trà Long Tĩnh Tây Hồ, ông chủ biết Doãn Lễ là khách quen còn tặng thêm hai món điểm tâm là chè sữa chưng đường và nhân hạt thông.

Đồ ăn đều được dọn lên, hương sắc đầy đủ, chỉ khổ cho Lê Huân, nàng vốn là yêu tộc hấp thụ thiên địa linh khí chứ không cần ăn uống, chưa từng đụng tới đũa, việc phải ăn thế nào thật khiến nàng nhức đầu.

Doãn Lễ kiên nhẫn dạy, nhưng Lê Huân vẫn không làm được, muốn thay đổi thói quen mấy trăm năm đâu phải chuyện ngày một ngày hai.

'Cạch' một tiếng, đũa lại rơi xuống bàn, bất luận thế nào, ngón tay cũng không chịu phối hợp, Lê Huân tức giận chỉ nhìn được chứ không ăn được.

Doãn Lễ gọi người đổi đôi khác, đưa tay dạy nàng: "Ngón cái, ngón trỏ chụm vào ngón giữa, ba ngón kẹp lấy một chiếc đũa, đầu ngón cái và ngón áp út kẹp lấy chiếc kia, khi gắp đồ, ngón trỏ và ngón giữa co vào trong, để cho chiếc đũa thứ nhất ép vào chiếc đũa thứ hai, kẹp lấy đồ ăn."

Doãn Lễ làm mẫu gắp một miếng thịt bò, rất chắc chắn vững vàng, nhưng Lê Huân lại lóng ngóng run tay, miếng cá bất hạnh còn chưa kịp vào miệng đã rơi xuống bát, muốn gắp tiếp phải thao tác lại từ đầu. Doãn Lễ thấy Lê Huân có vẻ ấm ức, không đành lòng nên đưa miếng cá trong bát của mình vào miệng Lê Huân, còn gọi tiểu nhị đưa thìa đến, đặt vào bát Lê Huân nói: "Thôi nàng cứ dùng thìa ăn đi, tiện hơn."

Lê Huân vừa nhấm nháp miếng cá thơm ngon mềm ngọt vừa thỏa mãn gật đầu, còn với Doãn Lễ, bữa cơm này thật vất vả.

"Lê Huân, bên miệng nàng có dính sữa chưng đường." Doãn Lễ nhìn lớp đường trắng trên viền môi nàng, nhắc nhở.

"Ở chỗ nào?" Lúc này không có gương, cũng không biết Doãn Lễ chỉ bên nào, thế nên Lê Huân chùi sao cũng không sạch.

Nha đầu không biết tự lo này, Doãn Lễ thầm than, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vết dính trên khóe môi nàng.

Thanh toán xong, Doãn Lễ cùng Lê Huân dạo chơi trên đường, Lê Huân mua một ít đồ chơi, lúc nàng quay người lại, Doãn Lễ bỗng nhiên biến mất.

Lê Huân sử dụng yêu pháp, giữa đám người nhốn nháo tìm kiếm bóng dáng của Doãn Lễ, chợt nghe một tiếng cười kiều mỵ của nữ tử truyền đến, cùng chung một tộc, Lê Huân cảm thấy không ổn.

Tiến tới ngã tư đường, nàng bắt gặp Doãn Lễ đang nắm tay một nữ tử, thân hình phiêu hốt.

"Định mang chàng đi đâu." Lê Huân tiến lên giữ vai nữ tử kia, quả nhiên yêu phí tràn ra bốn phía.

"Huyên Nhi..." Doãn Lễ như thể mất hồn, hai mắt vô thần nhìn nàng kia.

Lê Huân không nhiều lời với nàng ta, kéo Doãn Lễ chạy vào ngõ nhỏ, định giúp hắn hóa giải yêu thuật, ai ngờ nàng kia lại đuổi theo, bộ dạng dịu ngoan đã biến mất, mi trắng muốt, mắt như máu, móng đỏ rực, một thân áo son bay vút lên, muốn lấy tính mạng của Doãn Lễ.

Tất nhiên Lê Huân không để cho người khác tùy ý bắt nạt, cặp mắt xanh lam lóe hàn phong lạnh buốt, gót sen di hình hoán ảnh, nhanh như chớp móc lấy cổ tay nữ yêu, đạp lên vách tường đấu chọi, lụa trắng và gấm đỏ hòa vào nhau.

Móng dài màu đỏ hung ác quét qua, vách tường lập tức bị năm ngón tay ấn vỡ, sát khí sắc bén bức bách ngày càng gần, Lê Huân đưa vai nhận một trảo của nữ yêu, nhưng nàng cũng thừa cơ bắt lấy mệnh môn của nữ yêu, năm ngón tay mảnh dẻ trảo vào nguyên đan của yêu tộc, chỉ cần nhẹ nhàng móc ra, nữ yêu sẽ hồn phi phách tán.

Thế nhưng nữ yêu không hề hoảng hốt, nở nụ cười xinh đẹp với Lê Huân rồi rời khỏi vòng kiềm chế của nàng, chớp mắt đã bay đi, Lê Huân cũng lướt gió đuổi theo.

Ra đến rừng cây ngoài thành, nữ yêu vừa rồi ung dung ngắm nghía móng tay màu đỏ của mình, cất lên thanh âm quyến rũ lòng người: "Nếu hôm nay móng tay ta tẩm độc, muội đã không có cơ hội đứng ở đây rồi, muội muội."

Lê Huân chữa lành vết thương trên vai rồi đáp: "Đa tạ ơn tha mạng của tỷ tỷ, nhưng bất kể thế nào tỷ cũng không thể động vào chàng."

Môi đỏ nhếch lên, cặp mắt như máu dao động phong tình vạn chủng: "Hắn là long tử long tôn, nếu ta hút tinh nguyên của hắn, công lực tăng lên trăm năm còn là ít."

"Chàng là người muội thích, tỷ không thể tổn thương chàng." Lê Huân mắt lạnh như sương, ngăn cản nàng.

"Muội còn nhớ cha mẹ từng nói, loài người là giống loài vô tình nhất, tàn nhẫn nhất không?" Cặp mắt đỏ vẫn mỹ lệ như trước, có điều mái tóc bay loạn theo gió, rất có tư thế muốn đánh thêm một hồi.

"Tất nhiên muội vẫn nhớ rõ, nhưng chàng không như thế, mẫu thân cũng nói nếu đã thích hãy trải lòng đi yêu một lần, nay muội đã gặp được sao có thể buông tay."

"Hắn không thích muội, muội muội ngốc của ta ạ." Nữ yêu nháy mắt đến trước mặt Lê Huân, nâng cằm nàng lên, giọng nói thong dong.

Lê Huân né mặt đi, quật cường đáp: "Muội thích chàng, đây là số mệnh của muội, cho dù chàng không thích muội, muội cũng chấp nhận."

"Ôi." Nữ yêu thở dài, dí tay lên đầu Lê Huân: "Ta không hiểu sao cha mẹ lại sinh ra nữ nhi như muội, nếu đổi là ta, sinh xong là vứt luôn, cần gì chờ đến hôm nay chọc ta tức giận."

Lê Huân mỉm cười, nịnh nọt nói: "Nếu không phải chúng ta cách nhau gần ngàn năm tuổi, cha mẹ thấy tỷ muội thân thiết, hẳn sẽ vứt muội đi."

"Hừ!" Nữ yêu liếc mắt nhìn Lê Huân: "Ta còn thắc mắc mấy ngày nay muội đi đâu, hóa ra rời Lê sơn đến nhân gian, còn không mau đưa đá Thanh Phượng muội cất giữ cho ta, dù sao muội không tu hành thì cũng không cần, bằng không đợi ta đổi ý ăn thịt hảo ca ca của muội, lúc đó mới sáng mắt."

"Vâng vâng vâng, tỷ tỷ quả nhiên trí tuệ." Lê Huân cười hì hì dâng lên đá Thanh Phượng mình đã luyện trăm năm.

"Vậy còn được, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở muội, tuyệt đối không được sa quá sâu vào lưới tình, yêu tộc không thể kết hợp với phàm nhân." Nữ yêu vân vê hòn đá trong tay, khuyên nhủ muội muội duy nhất của mình, nhân thế hiểm ác không thể dùng chân tình.

"Muội biết rồi, tỷ tỷ đi nơi khác săn người đẹp đi." Lê Huân giả bộ khắc ghi trong lòng.

"Nếu bị bắt nạt thì quay lại, nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp muội báo thù." Nữ yêu xoa đầu Lê Huân, xoay người rời đi.

Lê Huân nhìn vị tỷ tỷ từ nhỏ đã chăm sóc cho mình, vô cùng cảm khái.

Không biết vì sao, phụ thân cửu vĩ hồ lại ở cùng mẫu thân thụ yêu, sinh ra xích hồ linh lực mạnh mẽ, sau đó lại sinh ra Lê Huân mặc dù không mạnh nhưng linh tính rất cao, tuệ căn thâm hậu. Trong trí nhớ của Lê Huân, trăm năm trước phụ thân và mẫu thân cùng nhập luân hồi để độ thiên kiếp là tình kiếp, còn vị xích hồ tỷ tỷ này được cha mẹ dặn trông coi Lê Huân, cho đến khi nàng bình an lớn lên.

Bất kể thế nào, Lê Huân vẫn rất yêu thương và cảm kích vị tỷ tỷ này.

Trở lại con ngõ, Lê Huân không ngờ Doãn Lễ vẫn còn ở đó, Doãn Lễ vừa thấy Lê Huân đã vội giữ chặt tay nàng hỏi: "Nàng có bị thương không?"

"Chàng tỉnh rồi?" Lê Huân nhìn Doãn Lễ, vẻ mặt hắn không còn ngơ ngẩn nữa, ánh mắt sáng ngời.

"Không biết vì sao tưởng như gặp lại cố nhân, đột nhiên tỉnh ra lại thấy nàng đánh nhau với một nữ tử áo đỏ, sau đó biến mất." Doãn Lễ kể lại sự tình.

Lê Huân lại biết rõ từ trước: "Người đó là tỷ tỷ của ta, đùa cợt chàng một chút, chàng đừng giận."

Doãn Lễ sao có thể không biết người nọ không phải nhân loại: "Nàng ấy buông tha cho ta, sao ta có thể giận dữ."

Lê Huân chỉ cười không nói.

Doãn Lễ bảo: "Hôm nay là lễ Trung Thu, về nhà sẽ cho nàng nếm thử mùi vị bánh trung thu."

Lê Huân theo sau Doãn Lễ bỗng dừng bước, ngước đầu lên thiên không nói: "Hôm nay chính là Trung Thu."

Doãn Lễ quay đầu: "Mười lăm tháng tám, Trung Thu trăng tròn."

"Chàng có thể đi cùng ta tới một nơi không?" Lê Huân nhớ tới việc gấp, hỏi Doãn Lễ.

"Ừ." Doãn Lễ không hiểu sao nhưng vẫn đáp.

Hai người bước đi, tới tận dòng suối gấp khúc ở Lê sơn, Lê Huân nhìn ánh trăng dưới nước: "Chàng có thể cho ta trái tim chàng được không."

"Được." Doãn Lễ nhìn cây lê phía xa, hoa nở rộ, giống hoa lê ở nhà trổ bông trắng ngần như tuyết.

Lê Huân nghe câu trả lời lạnh nhạt không khỏi siết hai tay, mi tâm cau chặt: "Ta không nói giỡn với chàng, hôm nay trăng tròn âm thịnh, chỉ cần chàng nguyện ý cho ta tim của chàng, ta có thể thành người."

Doãn Lễ sửng sốt, sau đó mới ôn hòa cất tiếng: "Được."

Lại là một câu 'được', Lê Huân bực bội: "Người không có tim sẽ chết, chàng không có gì vướng bận ư?"

Doãn Lễ khoanh tay nhìn trăng tròn bị mây đen nơi chân trời che khuất, vân đạm phong khinh đáp: "Tàn niệm theo gió, không còn vướng bận."

Tay của Lê Huân sớm đã xuất ra ưng trảo, móng tay trắng ngần ôn nhu như một lưỡi dao sắc dễ dàng cắt qua y phục của Doãn Lễ, nàng cười khổ: "Ngày đó cứu chàng, rốt cuộc là đúng hay sai?"

Móng tay đâm vào ngực, không phải rất đau, nhưng Doãn Lễ lại nghe thấy một giọng nói cay đắng.

Trong lòng bàn tay chàng thủy chung không có tên của ta.

Mơ màng phiêu diêu, thân thể bồng bềnh, Doãn Lễ cảm thấy mình đang du đãng giữa mây mù, không lạnh cũng không nóng.

Khi mở hai mắt, đã thấy màn trướng màu xanh lá hải đường, nhìn quanh bốn phía chính là phòng ngủ của mình.

Hắn không chết sao?

Nên vui mừng, hay nên than tiếc đây.

Cánh tay rất nặng, vừa động một chút đã đánh thức người đang dựa vào mình.

Lê Huân tỉnh dậy nhìn thấy Doãn Lễ, bốn mắt giao nhau không nói lời nào.

Trước khi mất ý thức, Doãn Lễ cảm thấy còn vướng bận với nụ cười của Lê Huân, sợ rằng sau khi mình chết đi không còn ai chăm sóc cho nữ tử thuần khiết ngây thơ này.

"Ta còn sống?" Cổ họng Doãn Lễ khô khốc, nhưng thanh âm vẫn nhẹ nhàng như trước.

"Ta sẽ không cho chàng chết." Lê Huân rót chén nước cho Doãn Lễ.

Doãn Lễ uống xong ngụm nước mới phát hiện ra Lê Huân thay đổi: "Cặp mắt của nàng..."

Lê Huân mỉm cười: "Ta là người, mắt tất nhiên màu đen."

"Lê Huân, nàng đã thành người?"

Lê Huân tựa vào ngực Doãn Lễ, lẳng lặng nói: "Tim của chàng đang đập trong thân thể ta, ta đưa nội đan vào thân thể chàng, cho dù chàng không còn gì vương vấn, ta cũng muốn chàng cùng ta sống."

Đến lúc này, Doãn Lễ không biết phải nói gì.

Lê Huân ngẩng mặt lên, dịu dàng nói: "Hoa lê đã trổ bông, nhụy xanh non mềm, cánh hoa trắng muốt, chúng ta cùng nhau ra ngắm được không?"

Doãn Lễ chưa bao giờ cự tuyệt Lê Huân, tất nhiên khoác một tấm áo choàng nhung mịn, cùng Lê Huân ra ngoài.

Trong vườn, cây cao nhuộm trắng, trăm đóa hoa lê, cánh hoa theo gió bay lượn, giống như biển tuyết thấm hương, đẹp đẽ an lành.

Lê Huân đứng dưới màn tuyết hoa bỗng nhiên quay đầu, khẽ nở nụ cười, tao nhã tuyệt trần như tinh linh lê tuyết hạ phàm, hoa nở khuynh thành.

"Gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh, nô tài còn tưởng ngài không qua khỏi, định ra đi cùng gia." A Tấn thấy Doãn Lễ khỏe mạnh đứng trước hành lang, tay run run đánh rơi chén thuốc trên khay, quỳ xuống trước mặt Doãn Lễ khóc không thành tiếng.

Doãn Lễ muốn cười cũng không thể cười, vươn tay kéo A Tấn nói: "Đại nam nhân, ngươi khóc cái gì!"

"Gia, ta đây là cao hứng, cao hứng." A Tấn lau nước mắt, hỏi: "Ngài cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không, thôi ta cứ gọi đại phu đến khám cho ngài đi."

A Tấn không đợi Doãn Lễ đáp lời đã vội vã ra ngoài mời đại phu.

"Như vậy rồi, chàng còn cảm thấy sống không có ý nghĩa sao?" Không phải cặp mắt xanh lam trong suốt, mà là ánh mắt đen láy thanh khiết như hồ lạnh đang nhìn Doãn Lễ.

Doãn Lễ mở hai tay, đón lấy ánh mặt trời nhàn nhạt ấm áp giữa trời quang, một cánh hoa nghịch ngợm bay vào lòng bàn tay hắn.

Nghĩ tới A Tấn kích động vừa rồi, nghĩ tới Lê Huân yêu cầu hắn cùng nàng sinh sống, bỗng nhiên hắn thông suốt, hóa ra còn sống, cũng rất tốt.

---

Chương 4: Mạch thượng

  Khi xuân về hoa nở, hồ điệp dập dìu, điểm mặc thành si.

"Bà cô của nô tài ơi, người mau mau xuống đi, nhỡ ngã thì làm sao." A Tấn đứng dưới tàng cây lo lắng cuống quýt, có điều người trên cây lại không nghe.

"Không sao, ta toàn ngủ trên cây." Lê Huân nhẹ giọng đáp lời, chân lại đạp lên một cành cây.

A Tấn đứng dưới dường như nhìn thấy cứu tinh, lập tức báo: "Gia, ngài đã về rồi, ngài xem Lê Huân cô nương muốn leo cây, nô tài muốn ngăn cũng không ngăn nổi."

Doãn Lễ ngước nhìn phía trước, Lê Huân đã sắp leo đến ngọn, lớn tiếng gọi: "Lê Huân, xuống đây."

"Không đâu..." Còn chưa nói xong nhánh cây dưới chân đã gãy 'rắc' một tiếng.

Lúc Lê Huân rơi từ trên cây xuống không kêu lấy một tiếng, có vẻ như chưa phản ứng kịp, may thay Doãn lễ nhanh tay nhanh mắt đỡ được, nếu không ắt sẽ ngã gãy xương nội thương.

Lê Huân an ổn nằm trong lòng Doãn Lễ, lắc lắc đầu, rũ hết lá cây dính phía trên, nghiêng đầu hỏi: "Vì sao ta lại rơi xuống chứ, là vấn đề ở cây hay vấn đề ở ta?"

"Nàng quá nặng, nhánh cây không chịu được." Doãn Lễ thả Lê Huân xuống, vừa rồi hắn cũng hoảng đến mức chảy mồ hôi lạnh.

"Sao thế được, ta còn có thể đứng trên lá cây..." Nói tới đây, Lê Huân mới sực tỉnh, ngơ ngác nhìn cơ thể của chính mình, một lúc sau mới hiểu ra.

"Ta không giống trước kia nữa." Giờ nàng đã là người, có sức nặng, không nhẹ bẫng như hồi xưa.

Doãn Lễ chỉnh trang lại y phục của Lê Huân, nói: "Biết là tốt rồi."

A Tấn nghe đối thoại của hai người mà chẳng hiểu ra sao, bất đắc dĩ quay về làm việc của mình.

Tầm trưa, Doãn Lê không bận việc nên tới thư phòng luyện chữ, Doãn Lễ vốn viết rất đẹp, bút lông khẽ phất: "Tế vũ mông lung tiểu thạch kiều, xuân phong đãng dạng tiểu trúc phiệt. Dạ vô minh nguyệt hoa độc vũ, phúc hữu thi thư khí tự hoa."[1]

Lê Huân không hiểu, nhưng cũng thấy lạ lẫm, vừa giúp Doãn Lễ mài mực vừa hỏi: "Vân Ly, tên của chàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net