#73. Động phòng hoa chúc trễ mười năm (1-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngoan lệ (tàn nhẫn) hết sức bá đạo.

Thanh Long ẩm huyết vung trong lúc đó tỏa ra hồng quang (ánh sáng màu đỏ), cuối cùng lại trở nên sáng rỡ đến chói mắt.

Nàng lẳng lặng đứng nhìn, sâu trong nội tâm dâng lên những đợt sóng dâng trào không dứt.

Một nam tử toàn thân tràn ngập sự kiêu ngạo khí phách của nam tử, khiến cho người ta khâm phục, khiến người ta lại kính sợ (kính nể).

Càng khiến cho lòng nàng kiêu ngạo, người nam nhân này là chồng của nàng, ông trời của nàng, là tất cả của nàng.

※*※*※*※*※

Ở cán đao (chuôi đao) ngón tay đụng chạm nhiều lần khiến vết thương của Bach Quân Nhiên càng thêm sâu, mặc dù hắn múa vô cùng cao hứng nhưng sau đó lại phải ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, đưa ngón tay chảy máu không ngừng để Mặc Lan băng bó.

Mũi đao Long ẩm huyết hết sức bén nhọn, nhẹ nhàng đụng chạm một chút cũng đã tạo thành vết thương, vết đao mặc dù không sâu nhưng hắn lại còn không biết nặng nhẹ tay cố tình cầm thanh đao nặng trên tay múa may.

Nhìn vết thương rách lớn, Mặc Lan không khỏi kinh hãi.

"Chàng múa đao thì cứ múa, cần gì phải cắt vào ngón tay mình, chàng nhìn xem, máu chảy mỗi lúc một nhiều thật đúng là dọa người."

Thận trọng thay hắn rắc bột phấn thuốc cầm máu lên vết thương, sau đó lại cẩn thận đem miếng vải màu trắng nhẹ nhàng quấn lại vết thương.

Bạch Quân Nhiên vừa hơi giương mắt liền nhìn thấy đôi lông mày tinh xảo hơi nhíu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Chiếc mũi hơi hơi hếch lên, trên chóp mũi còn đọng lại lấm tấm mồ hôi, da thịt mịn màng, lỗ chân lông se khít (nhẵn nhụi) đều thuộc về dung nhan của thiếu nữ xinh đẹp này, thật không khỏi làm rung động lòng người.

Hắn không đứng đắn cười khẽ một tiếng, đem khuôn mặt tuấn tú của mình gần sát lại mấy phần: "Lan nhi đang vì ta mà đau lòng sao?"

Mặc Lan trừng mắt nhìn hắn, bị hắn đùa giỡn nhiều lần, hiện tại cũng có chút thành thói quen.

"Còn có tâm trạng đùa giỡn, nếu là vết thương không cẩn thận thành sẹo không phải sẽ làm người khác thấy sợ sao?"

"Vết thương này có là cái gì, trên chiến trường, các tướng sĩ anh dũng không người nào là không có vết sẹo dữ tợn, ngay như ta, lồng ngực, bắp tay, trên đùi cũng đều có vết thương lớn nhỏ." Nói xong, ánh mắt còn mập mờ nhìn thẳng vào mắt nàng: "Sao thế? Chẳng lẽ ngày hôm qua cùng ta sinh hoạt vợ chồng nàng không nhìn thấy sao?"

Hắn cố ý nhấn mạnh bốn từ 'sinh hoạt vợ chồng' thành công khiến gương mặt Mặc Lan đỏ bừng.

Người này đúng là da mặt rất dày, ngay cả những lời này cũng có thể nói ra dễ dàng.

Thấy nàng hơi cáu, trong xương Bạch Quân Nhiên dòng máu tà ác không ngừng sôi trào.

Dường như mỗi lần nhìn nàng bị mình trêu chọc cho đỏ bừng hai gò má, trong lòng lại có một cảm giác khác lạ.

"Bất quá cũng không thể trách nàng được, ngày hôm qua sao ít nên hơi tối làm nàng không nhìn thấy rõ ta là chuyện bình thường, hay là tối hôm nay chúng ta ngủ không cần thổi tắt nến đi, vi phu sẽ cho nàng nhìn đủ, thấy thế nào?" Vừa nói xong, bỗng cảm thấy vết thương trên tay đau xót.

Mặc Lan dùng lực bóp mạnh vào vết thương khiến Bạch Quân Nhiên hét lớn.

"Này, nha đầu nàng muốn mưu sát chồng hả?"

"Ai bảo tên khốn như chàng toàn nói những lời không đứng đắn"

"Ta đâu có? Tối hôm qua nàng bị ta ôm vào trong ngực hôn môi thì ta chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào ngon miệng, nhưng thân thể nàng rốt cuộc có hình dáng như nào thì ta lại chưa kịp nhìn cẩn thận."

Lời nói mập mờ lộ liễu này làm Mặc Lan nghe được hai tai nóng bừng.

Nàng giơ chân lên hướng về phía mắt cá chân hắn không thương tiếc đạp một cái: "Cái người này, thối sắc lang, chàng thật đáng ghét, còn muốn bị ăn đòn nữa bởi mấy lời nói ngu xuẩn này hả..."

Bạch Quân Nhiên bắt được tay nhỏ bé của nàng đang vung trên không, mặt chẳng khác gì vô lại nói: "Cái gì thối sắc lang? Bản Nguyên soái rõ ràng có cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người khiêng đem nàng cưới vào cửa, đừng nói hôn miệng sờ mặt, ngay cả ngày ngày đem nàng trói ở trên giường muốn làm gì thì làm đây đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa*. Đến đây nương tử, mau cho vi phu hôn một cái,... ai da!"

[Chuyện thiên kinh địa nghĩa*: chuyện hết sức bình thường.]


Đang nghĩ muốn lén hôn trộm lại bị một quyền của nàng đánh cho.

Hai người ở trong phòng huyên náo một hồi, liền nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh chói tai nói: "Bạch Nguyên soái tiếp chỉ!"

Sắc mặt Mặc Lan hơi ngẩn ra, không hiểu nhìn Bạch Quân Nhiên: "Là ý chỉ của Hoàng Thượng đưa đến cho chàng?"

"Có lẽ là vậy."

Bạch Quân Nhiên không để ý, thừa dịp nàng còn đang thất thần liền thành công hôn trộm nàng khiến khuôn mặt nha đầu này đỏ ửng như tôm luộc chín, hồng đến hết sức đáng yêu.

Thong thả ung dung sửa lại quần áo, chỉnh lại đầu tóc, mới vừa rồi trên mặt còn nở nụ cười không đứng đắn rất nhanh đã bị hắn thu lại.

Nhìn lại lần nữa, đã biến thành một người đầy uy nghiêm bá giả, trong ánh mắt cũng loé lên sự kiên cường thách thức đầy ngạo nghễ.

Vén rèm cửa lên đi ra ngoài, sau đó lĩnh chỉ tạ ơn, lại thấy mấy người thái giám khiêng mấy rương lớn đi vào.

Đợi đặt đồ xuống hết, bọn họ rất cung kính hướng Bạch Quân Nhiên hành lễ xong xoay người rời đi.

"Những thứ này là gì vậy?" Mặc Lan có chút tò mò.

Sau đó Bạch Quân Nhiên đi vào, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm: "Nàng mở ra xem một chút không phải sẽ biết hay sao?"

Khi Mặc Lan trong bụng mang đầy nghi vấn theo thứ tự sắp xếp mở ra hòm thứ nhất thì đống đồ đập vào mắt nàng khiến nàng hơi ngẩn ra, ánh mắt không hiểu nhìn Bạch Quân Nhiên.

"Nhiều đồ trang sức như này, tất cả đều là do Hoàng Thượng tặng sao?" Nàng hỏi.

"Đúng vậy, buổi sáng nay ta vào cung gặp vào thì đem mấy món đồ nàng đưa cho tất cả đều đem tặng cho hậu cung đám nương nương gọi là quà gặp mặt.

"Thuận tiện còn cùng Hoàng Thượng nói, những thứ đồ này đều là phu nhân nàng tự mình chọn lựa, mỗi món đều có giá trị liên thành (vô giá), Hoàng Thượng nghe xong cảm động việc chúng ta tặng món đồ trân quý cho hậu phi của hắn cho nên sau khi chờ ta về phủ liền sai người đưa tới mấy rương này đáp lễ lại mà thôi."

Mặc dù nghe hắn miêu tả vô cùng sinh động nhưng Mặc Lan nghe vào tai có cảm giác không thể suy nghĩ, bàn luận ra được.


"Ta chọn đưa cho chàng những thứ kia rõ ràng là để cho chàng chuẩn bị cho những quan quân kia mà..."

"Nàng cần gì phải quan tâm hắn là hoạn quan hay là hậu phi làm gì, dù sao đều là người bên cạnh Hoàng Thượng, huống chi chúng ta tặng đồ, nếu ngay cả việc đáp lễ còn không làm vậy Bạch Quân Nhiên ta chẳng hóa ra rất không có thể diện sao?"

Mặc Lan không còn gì để nói, người này lại dám ở trước mặt Hoàng Thượng lớn lối như vậy.

Bọn họ chỉ đơn giản tặng mấy món đồ trang sức vậy mà kết quả đổi lấy lại là mấy rương lớn đáp lễ.

Sợ rằng ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng không có biện pháp cầm giữ vị Binh mã Đại Nguyên soái này, cứ mặc hắn ta cần ta cứ lấy.

Nhưng mà đây đều là sự thật sao?

Quân Nhiên cầm Hổ phù trong tay, nếu ở trong cung quá mức phách lối không chừng sẽ trở thành đối tượng bị vu oan giá họa.

Hiên tại Hoàng Thượng dung túng hắn nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó Hoàng Thượng cảm thấy hắn uy hiếp đến giang sơn của mình, Bạch gia sợ rằng không thoát khỏi số mệnh bị diệt môn.

Đang trầm tư suy nghĩ, lại thấy Bạch Quân Nhiên vẫy tay về phía nàng.

"Lan nhi lại đây, Nàng nhìn một chút cái rương này xem có thứ mà nàng thích không, những thứ đồ này đều là bảo vật ở trong cung, có một số ít là ngoại tộc cống nạp vật phẩm, da nàng sáng trắng, ta cảm thấy loại hạt trân châu vừa to vừa tròn này rất hợp với nàng." Vừa dứt lời, tay cầm lên hai dây chuyền xâu toàn trân châu hướng về phía cổ nàng đeo vào.

Mặc Lan chỉ cảm thấy trước mắt hoa mắt chóng mặt, sau một khắc liền bị một đống hạt trân châu đeo đầy người.

"Ừ, quả nhiên nhìn so với đeo vào còn đẹp hơn rất nhiều, có câu nói gì ấy nhỉ? Àh, đúng rồi người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên đúng không?"

Nàng phì cười một tiếng, mới vừa rồi trong lòng còn chất chứa nhiều nỗi lo lắng bây giờ bỗng chốc tan thành mây khói.

"Từ xưa tới nay Hoàng Thượng mặc dù rất kiêng kị võ tướng nắm giữ binh quyền trong triều, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất cần những tướng lĩnh để bảo vệ non sông đất nước."

Vén những sợi tóc vương trên trán nàng, mới vừa rồi Bạch Quân Nhiên còn có bộ mặt không đứng đắn, giờ vẻ mặt cười như không cười.

"Một minh quân chân chính nên biết người nào nên tin người nào nên nghi, nếu như Đương Kim Thánh Thượng là một vị hôn quân nghe lời gièm pha, nàng nghĩ rằng ta còn có thể can tâm tình nguyện thay hắn bảo vệ giang sơn Bắc Kỳ sao?"

Nàng ngẩng đầu mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đứng trước mặt mình.

Nam nhân này ngoài mặt khiến cho người ta cảm giác không phải loại người thô lỗ câu nệ tiểu tiết, nhưng thật sâu bên trong, xa hơn những gì nàng tưởng tượng được thì hắn là người có suy nghĩ chín chắn rất nhiều.

Đúng vậy! Quân Nhiên xuất thân tướng môn, lại từ nhỏ cùng Đương Kim Thánh Thượng lớn lên, trong cung người ta lừa gạt hắn đương nhiên so với ai khác đều rõ hơn hết, có thể ngồi lên vị trí thống lĩnh tam quân Binh mã Đại Nguyên soái, chỉ bằng một thân sử dụng sức mạnh cường bạo thì không bao giờ có thể chỉ huy trăm vạn tướng sĩ.

Hắn có mưu trí cùng tính toán, còn có tác phong làm việc của hắn, tất cả đều khiến nàng không cần lo lắng.

Ngay khi nàng còn đang đỏ mặt, mí mắt từ từ cụp xuống thì đột nhiên một cỗ hơi thở tiến sát lại gần.

"Bất quá vi phu cũng muốn nói với nàng một câu cảm ơn, dưới gầm trời này ngoại trừ tổ mẫu thì nàng chính là người con gái thứ hai vì ta mà lo lắng ưu phiền.  

---

Chương 4:

Bạch Quân Nhiên trở lại kinh thành có mấy ngày, ngày thường trong triều có một số võ tướng giao hảo thân thiết với Bạch gia đều tấp nập sai người tới mời đến phủ nói chuyện, ôn lại chuyện cũ.

Trong số họ có mấy vị tướng quân đều là thuộc hạ trước kia của Bạch lão thái quân, bọn họ cũng đều là trưởng bối nhìn Bạch Quân Nhiên từ nhỏ mà lớn lên. Mặc dù hắn bây giờ thống lĩnh tam quân nhưng đối với mấy vị thúc thúc bá bá có ân với mình từ trước này, hắn đều rất kính trọng.

Sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng hắn liền dẫn theo Tiêu Hà xuất môn.

An bài tốt tất cả mọi việc trong phủ, giống như mọi ngày Mặc Lan lại bồi Bạch lão thái quân một hồi nói chuyện cho đến lúc cơm trưa dùng xong, chờ Lão nhân gia ngủ say, nàng lại rón rén từ trong phòng Bạch lão thái quân đi ra.

Đi ngang qua hậu viện thì mơ hồ nghe thấy giọng mấy người nói chuyện phiếm với nhau.

Mới đầu tưởng là mấy người hầu trong phủ tụ tập trò chuyện nên nàng liền không quan tâm, chỉ cho đến khi nghe được hai từ 'Nguyên soái', bước chân mới dừng lại.

Theo hình vòm cửa đi vào bên trong thì nhìn thấy, không phải ai khác đang ngồi ở bàn đá phía trước mà chính là thuộc hạ của Bạch Quân Nhiên dẫn theo về.

Bởi vì hôm nay trường hợp cũng không thích hợp để bọn họ ra mặt, cho nên Bạch Quân Nhiên liền để mấy người này lại trong phủ.

Mặc Lan bình thường cũng không có thói quen nghe lén người khác nhưng mà lần này nội dung mà mấy người này nói chuyện phiếm đều liên quan đến phu quân nàng, không kìm được lòng hiếu kì, nàng liền dừng chân nghe một chút.

"Thư này cứ để thế mà giao cho Nguyên soái thật sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Một người trong đó tay run run cầm một phong thư, phía trên viết năm chữ to ghi rõ 'Bạch Nguyên soái thân bút.'

"Nhìn xem, Nguyên soái của chúng ta vừa mới trở lại phủ có mấy ngày, Trần cô nương liền đưa tin đuổi tới, tỏ rõ là không kìm được nỗi nhớ tương tư, lúc này mới có xa nhau mấy ngày thôi nha."

Một người thuộc hạ khác cười hắc hắc: "Điều này có thể thấy được sức hấp dẫn của nguyên soái rất không tầm thường đấy, toàn bộ doanh trại có chục vạn nam tử hán, ai cũng đều uy phong lẫm liệt hết, đáng tiếc con mắt của Trần cô nương cao hơn đầu, hết lần này tới lần khác cứ cố chấp chọn vị Nguyên soái ngồi trên đẹp trai."

"Ta nói Tiểu Lục này, lời này của ngươi vừa nói ra đã không đúng rồi." Tên còn lại phản bác lại: "Trong quân doanh tướng sĩ mặc dù không ít nhưng nhìn thế nào, phóng tầm mắt đến đâu cũng không ai có thể so sánh được với khí thế phi phàm của Nguyên soái, Trần cô nương chọn trúng Nguyên soái cũng là điều rất bình thường."

"Muốn ta nói, Trần Lạc Du cô nương cũng là một cô gái có một không hai, mười lăm tuổi liền đi theo bên cạnh Nguyên soái cận thân hầu hạ, chẳng những dáng dấp diện mạo xinh đẹp, hơn nữa còn là hậu nhân nhà tướng. Tỉ võ với mấy tỷ già thô kệch trong doanh chúng ta thì múa kiếm không chỉ điêu luyện tầm thường, mà cưỡi ngựa cũng rất tốt, lại còn cả bắn tên giỏi..."

"Ừ! Theo ta được biết, Nguyên soái yêu thích những cô gái kiểu như vậy, ban đầu Lão thái quân không phải là nữ trung hào kiệt trong quân đội chẳng thua kém gì đấng mày râu đấy sao? Nói không chừng một ngày nào đó, Nguyên soái rất có thể sẽ cưới Trần cô nương vào cửa cũng nên."

Mấy người sôi nổi tranh luận, hiển nhiên là mỗi người đều có ý kiến riêng của bản thân không ai giống ai.

Mặc Lan chợt cảm thấy ngực mình giống như bị một tảng đá đè ép, buồn buồn lại có chút không thở được.

Đang muốn xoay người rời đi, lại nghe những người kia tiếp tục nói: "Nhưng mà Nguyên soái chúng ta đã cưới vợ, các ngươi cũng nhìn thấy, Nguyên soái phu nhân chẳng những vóc người xinh đẹp mà đến năng lực trị gia cũng đều rất giỏi nha."

Tên còn lại lắc đầu một cái: "Chỉ đáng tiếc, phu nhân mặc dù là một cô nương tốt nhưng lại không thể lọt vào con mắt xanh của Nguyên soái. Đám người chúng ta đi theo Nguyên soái nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không biết người đời này ghét nhất chính là loại cô gái yếu đuối mảnh mai hay sao?"

"Đúng thế, đúng thế, ta còn nhớ có một lần chúng ta dọc đường đi qua huyện Hoa Ngư thì có một thiên kim tiểu thư con nhà phú thương nhìn thấy Nguyên soái đẹp trai. Kết quả, Nguyên soái không chút khách khí hỏi đối phương, nàng có thể ở cạnh ta cùng nhau cưỡi ngựa phi (lao) nhanh lúc ta muốn không? Nàng có thể nâng cốc cùng ta uống rượu nói cười khi ta muốn uống rượu không? Nàng có thể ở lúc chân tay ta ngứa ngáy thì cùng ta vung đao múa kiếm không?"

"Về sau, cô nương đó bị hỏi đến quẫn bách, khóc lóc rối rít tức khí mà chạy."

"Ừ, nói như vậy, khí chất của phu nhân cùng thiên kim phú thương kia đúng là có mấy phần giống nhau đấy."

"Không chỉ giống nhau, các ngươi không nghe kể sao? Năm đó Nguyên soái mới cưới phu nhân vào cửa thì phu nhân đã bị Nguyên soái lấy con cóc đặt vào trong tay sợ quá ngất xỉu, loại cô gái vô dụng quen được chiều chuộng như vậy Nguyên soái làm sao có thể để vào mắt đây?"

Mọi người vừa cười vừa nói: "Khó trách Nguyên soái đi mười năm không chịu về nhà, nguyên lai là muốn trốn tránh phu nhân ah."

"Như vậy không chừng..."

Mấy người vừa nói vừa cười trò chuyện, không để ý thấy đằng sau cửa vòm có một đôi mắt buồn bã đã nghe thấy hết tất cả.

Bọn họ đều là những tướng sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, chẳng những võ nghệ rất cao mà ngay cả nhĩ lực cũng đều rất thính.

Nhưng bởi vì nơi này không phải là chiến trường, bao nhiêu cảnh giới bọn họ cũng đều không đề phòng. Cho nên cho đến lúc Mặc Lan xoay người bỏ đi, tiếng bước chân nhẹ nhàng mới dẫn đến chú ý của mấy người.

Trông thấy bóng lưng vội vàng rời đi, mấy người hai mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chút hối hận. Những lời nói vừa rồi rất có thể đã bị Nguyên soái phu nhân nghe thấy hết, nếu vậy bọn họ chỉ còn chờ nhặt xác mất.

Mà Mặc Lan một hơi chạy về trong phòng mình.

Mặc dù nàng luôn muốn trốn tránh nhưng Quân Nhiên đi liền mười năm không về là sự thật.

Nàng không muốn đi đoán hắn đến cùng là có bao nhiêu chán ghét nàng, bởi vì đáp án thường thường sẽ khiến con người ta khó mà chấp nhận được.

Lúc nàng còn chưa hiểu chuyện đã liền mất đi cả cha lẫn mẹ, vào năm nàng chín tuổi, người duy nhất một tay nuôi nàng lớn lên chính là Lão tướng quân.

Nàng vẫn cẩn thận làm tốt mọi công việc, đem hết khả năng của mình mang ra để hoàn thành tốt nhất, dù có bị ủy khuất cũng cắn chặt răng nhẫn nhịn.

Bởi vì nàng biết mình không có tư cách tùy hứng, ngang ngạnh, bởi trên đời này, sẽ không ai nuông chiều những yêu cầu vô lý của nàng.

Sau đó Lão tướng quân qua đời, nàng được thái quân đón vào phủ. Ngay lúc đó nàng vẫn còn không biết ý nghĩa của hai từ vợ chồng là gì, chỉ mơ hồ biết rằng tương lai nơi này chính là nhà của mình, người mà nàng nên gọi là phu quân cũng chính là người nàng cả đời dựa vào, là người thân của nàng.

Ai ngờ khi nàng mới vào cửa Bạch gia ngày đầu tiên, người kia liền bỏ rơi nàng đi làm việc nghĩa không chút chùn bước.

Mười năm xa cách, nam nhân hăng hái rong đuổi nơi xa trường có lúc nào nghĩ tới phương xa có người đang chờ đợi hắn? Coi như là có, nhưng đối với hắn, nàng chỉ sợ hắn là hận không thể quăng cái gánh nặng này đi như quăng quần áo mà thôi.

Một nữ nhân đáng thương nhất không phải là nhan sắc ngày càng tàn lụi mà là đang trong độ chớm nở hào hoa phong nhã nhất lại không có ai quý trọng thời sắc thanh xuân ngắn ngủi này.

Hiện tại nàng mới có mười chín tuổi, bây giờ có thể dựa vào lợi thế này để nhận được sự sủng ái của trượng phu. Nhưng mười năm sau nữa thì sao? Nàng còn có thể đòi hỏi nam nhân đó quan tâm đến nàng sao, chấp nhận sự tồn tại của nàng sao?

Tâm đột nhiên trở nên trống trải. Giống như đánh rơi mất đồ vật mà không làm sao tìm lại được.

Trần Lạc Du, đó là một cô nương như thế nào? Lại có tư cách đứng bên cạnh Quân Nhiên, bồi hắn bay lượn trên bầu trời, theo cùng năm tháng.

Như vậy còn mình thì sao đây?

Một ngày kia có phải hay không chịu nhẫn nhục bị trượng phu xa lánh, hoặc là bị bắt ép tiếp nhận lần lượt những cô gái mà trượng phu thích vào cửa?

"A!" Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Lan bỗng nhiên nở nụ cười.

Đó là một nụ cười bi thương kèm trong đó là vô số khổ sở chua xót, cay đắng trong lòng.

Dùng sức nắm thật chặt tay áo, ức chế trong tim nổi lên sự xót xa, ánh mắt kiên định nhìn nơi mình đã sinh sống mười năm.

Nếu quả thật có một ngày như vậy, nàng sẽ không chấp nhận sự thương hại của nam nhân an bài.

Nàng sẽ không chút do dự kiên quyết ra khỏi thế giới của hắn, trả lại tự do cho hắn cũng cho mình một cuộc sống mới.

※*※*※*※*※

Trời gần về chiều, ngoài cửa Bạch phủ truyền đến từng trận tiếng ngựa hí chói tai.

Bạch Trung cùng mấy gia đinh vội vàng chạy ra nghênh đón, chỉ thấy ngồi ở trên lưng ngựa, Bạch Quân Nhiên cùng Tiêu Hà trong tay đều xách theo mấy con mồi mới săn được, trên người còn dính vết máu chưa khô hẳn của thú săn.

Bạch Quân Nhiên đem những con mồi này đưa cho gia đinh cầm, trên mặt nở nụ cười tươi, dặn dò nói: "Cầm những thứ này thêm vào bữa ăn của tối nay, phân phó phòng bếp xử lý cho tốt đừng để phí thức ăn còn tươi mới này."

"Dạ" Mấy gia đinh bận rộn cầm mấy con mồi hướng phòng bếp chạy không ngừng.

Bạch Quân Nhiên ngồi trên ngựa, con ngựa bạch chiến mã giơ lên vó trước ngửa đầu lên trời, hí lên mấy tiếng lớn mà cách đến vài dặm cũng vẫn nghe thấy rõ ràng.

Bạch Quân Nhiên vỗ vỗ đầu ngựa, cười nói: "Ta nói Lăng Tiêu, ngươi hôm nay trúng tà gì vậy, lúc ở khu vực săn bắn không phải người rất khoan khoái hay sao, lúc này về đến nhà làm sao lại nôn nóng như vậy?"

Nhảy từ trên ngựa xuống, Bạch Quân Nhiên cầm lấy dây cương còn Lăng Tiêu lại có chút không tình nguyện hướng chuồng ngựa đi tới.

Theo sau Tiêu Hà cười nói: "Lăng Tiêu là chiến mã, đã quen sinh sống ở những vùng đất rộng rãi, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng kịp với kinh thành phồn hoa."

Trong đại sảnh, Mặc Lan đỡ Bạch lão thái quân một tay đang cầm quải trượng cũng đi tới.

Thấy con ngựa của cháu trai mình quá mức hung dữ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net