Xuân dược (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ư... bọn chó!" Trình rên rỉ trong phòng vệ sinh nhà Dũ.

Tối nay là sinh nhật Dũ, vì đến muộn nên đám bạn cùng lớp phạt cậu uống hết một chén rượu. Ai ngờ bọn khốn nạn đó lại đổ cả thuốc kích dục vào, làm cậu phải ngồi tự xử trong này.

"Ah~ ha... hah... Chưa được... ah...ah" Tay cậu cố gắng sục thật nhanh, như cố gắng ép bản thân bắn ra. Không hiểu bọn kia đã cho bao nhiêu thuốc, từ nãy đến giờ cậu đã bắn ra ba, bốn đạo tinh trùng rồi, vậy mà thằng đệ này vẫn chưa chịu nằm yên xuống.

"Ah... ah... ha..." mặt cậu ửng đỏ, ánh mắt mờ đục vì khát tình, miệng thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như suối. Những âm thanh ái mị liên tục vang khắp phòng tắm; tiếng phốc phốc của ma sát da thịt, tiếng thở hổn hển và những tiếng rên của nam nhân.

"Ư... hư... ah... ah~ha..." Cậu gần như lên đến cao trào, cánh cửa phòng tắm bất ngờ bật mở.

Thôi rồi! Cậu chưa đóng chốt!

Liếc qua một vòng, Dũ nhận ra thằng bạn mình đang thủ dâm. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhấc chân tiến về phía Trình- lúc này đang xấu hổ đến mức muốn bật khóc. Kéo Trình đang ngồi dưới đất lên ngồi trên thành bồn tắm, Dũ ghé xuống bên tai đang đỏ ửng của Trình: "Kỷ Trình, cố ép bản thân bắn ra như vậy... Không tốt đâu." xong còn như vô tình mà hữu ý thổi nhẹ vào tai cậu.

Trình vốn đã trúng xuân dược, nay còn bị hành động của Dũ kích thích, tay cậu bất giác sục nhanh hơn. Giờ phút này, cậu muốn bắn ra lắm rồi!

Dũ nhíu mày, anh đưa một tay nắm gáy Trình, áp môi mình vào môi cậu. Trình bị bất ngờ, cắn răng thật chặt. Dũ đưa nốt tay còn lại nắm lấy gốc nam căn của Trình, nhẹ nhàng nắn bóp hai tiểu cầu rồi lên xuống nhịp nhàng.

"Ha..." Trước sự công kích bất ngờ của Dũ, Trình bất giác thở hắt ra, tạo cơ thuận lợi cho lưỡi Dũ tiến vào trong. Tay Dũ nắm côn thịt Trình vẫn lên xuống đều đều, chiếc lưỡi linh hoạt liếm lộng khắp khoang miệng cậu, cuốn lấy lưỡi cậu, rồi cắn mút môi dưới của cậu.

Trình hô hấp khó khăn, đưa tay cố gắng đẩy Dũ ra. Dũ không có ý rời môi Trình nhưng thấy cậu có vẻ sắp hết không khí, anh luyến tiếc liếm môi cậu rồi mới dứt. Trình thở hổn hển, hai tay buông thõng, cả người vô lực. Tưởng như sắp ngã vào bồn tắm, Dũ lại kéo cậu dậy, một tay ôm đầu cậu, tay còn lại cởi cúc áo sơ mi của cậu.

Anh di chuyển môi xuống cổ của cậu, xuống xương quai xanh, để lại những vết hickey đo đỏ. Anh hôn lên ngực cậu, rồi ngậm lấy nhũ hoa, day nhẹ.

"Ah... Thiệc Dũ! Hah... nóng quá!" Tiếng rên đầy ái muội của cậu càng thêm kích thích anh. Anh không còn đủ tỉnh táo để biết: nam căn của anh cũng đã dựng lên từ lúc nào.

"Ư... nóng! Ha~ hah~ hah... nóng!" Tay Trình với lên khoá vòi sen, vặn mở nước.

Nước phun ra ào ào, chảy dọc theo cơ thể hai người. Dũ khó chịu, mạnh tay xé toạc cái áo phông mình đang mặc, rồi cởi đồ, chỉ để lại mỗi quần sịp.

Trình không mặc quần áo, chỉ khoác hờ mỗi chiếc sơ mi ướt sũng dính sát vào cơ thể, gò má cậu ửng đỏ, ánh mắt lờ đờ pha đầy dục khí, hơi thở khó nhọc, mái tóc đen ướt nước ôm vào khuôn mặt tinh tế. Dũ chống hai tay xuống thành bồn tắm, chân giẫm lên đống quần áo ướt, mặt ghé sát mặt Trình, không ngừng phả từng hơi thở ấm nóng vào mặt cậu; yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng, bờ vai nhấp nhô, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở, hạ thân cương cứng.

Ánh mắt mờ đục, anh lần nữa ghé xuống tai Trình:

   "Cởi quần... cho anh..." Dũ khó nhọc thì thầm vào tai Trình. Cậu đỏ bừng mặt, đánh mắt nhìn xuống chiếc quần Dũ đang mặc, cậu ngượng đến mức muốn bật khóc.

Nhưng sau cùng, cậu khát tình lắm rồi!

Tay cậu tun run chạm lên đũng quần anh. Nam căn bất ngờ bị đụng chạm, Dũ thở hắt ra.

   Trình chậm rãi tụt dần chiếc quần Dũ đang mặc, tay cậu run rẩy. Thứ nam tính của Dũ bật ra, giật giật vài cái, gân xanh nổi đầy gốc nam căn.

   Thiệu Kỷ Trình, hôm nay nát cúc...

   Dũ hừ nhẹ, một tay anh đang chống trên bồn tắm từ từ luồn vào giữa hai chân cậu, anh bất ngờ cho một ngón tay vào trong cậu.

   "Hyah! Ah... hah... Dũ!" Trình hét lên, nước mắt ứa ra, cậu bất giác đưa hai tay ôm vòng qua cổ Dũ, đặt cằm lên hõm vai anh.

   Hơi thở hổn hển đầy dục vọng của Trình phả vào tai Dũ, càng đẩy cơn hứng tình của anh lên cao hơn. Ngón tay trong cậu cũng bắt đầu chuyển động.

"Hah...ah...ahh...hah... Dũ!" Trình rên lớn hơn, lại càng làm Dũ thêm kích tình, anh di chuyển ngón tay nhanh hơn, rồi bất ngờ cho thêm ngón nữa vào.

"Ah!... ah...ah...hah" Trình rên lớn hơn nữa, rồi cắn chặt môi lại để giảm bớt âm thanh tình thú vang khắp phòng tắm. Dũ hôn xuống, lưỡi anh linh hoạt tìm đến bên lưỡi cậu, anh cuốn lấy lưỡi cậu, mút nhẹ môi cậu, rồi lại tiếp tục trêu đùa lưỡi cậu, ngón tay Dũ ma sát đều vào nội vách, rồi hơi gập lại, khiến Trình không kìm được mà cong người, rên lên một tiếng.

Dũ bế thốc Trình vào bồn tắm, hai ngón tay vẫn giữ yên trong hạ thân cậu.

Cơ thể đang nóng bừng, đột nhiên được làm dịu đi nhờ nước lạnh khiến Trình dễ chịu, cậu hơi co người lại, thở hắt ra vài cái.

   Nam căn Dũ vô tình chạm vào của Trình, bất giác trướng lớn hơn nữa. Anh nghiến răng, xoay người Trình vào trong rồi dùng một tay cố định hai tay cậu lên tường, anh từ từ đưa thứ đó của mình vào trong Trình.

   "Ah! ... đau... ah... đau quá!" Trình giật nảy người lên, bắt đầu kêu lớn tiếng, hạ thân cậu giờ đang rất nhức nhối, đau đớn và thực sự rất khó chịu. Nước mắt cậu chảy giàn giụa. Cậu vừa rên, vừa gọi tên Dũ, vừa khóc nấc lên. Móng tay cậu găm chặt vào lòng bàn tay, máu bắt đầu chảy thành từng dòng nhỏ xuống bồn tắm.

   "Dũ... Dũ... ah... Dũ!" Trình không ngừng rên rỉ, hai chân cậu dần vô lực, cậu chuẩn bị ngã khuỵu xuống, thì Dũ lại lần nữa bế cậu lên. Dũ ôm cậu vào phòng ngủ, hạ thân hai người vẫn không rời nhau, anh nhẹ nhàng đặt cậu nằm ngửa xuống giường, ôn nhu hôn lên trán cậu, rồi dịu dàng liếm hết nước mắt trên gò má cậu.

   Trình ngượng đến đỏ cả người, cậu đưa tay đẩy đầu Dũ ra, rồi che mặt lại. Dũ cười nhẹ, anh hôn lên bàn tay rớm máu của cậu, rồi miết nhẹ môi trên cổ cậu. Thân dưới anh luật động nhẹ nhàng, khiến Trình không chịu nổi mà rên lên thành tiếng.

   "Dũ a... ahh... nhẹ thôi... đau..." cậu cong người, vặn vẹo cơ thể để tìm tư thế dễ chịu nhất.

   "Ahh... ah... ah... Dũ!"

   "Anh đây."

   Một câu nói thôi, toàn bộ lập trường của Trình đều bị đạp đổ.

  Anh đây.

   Hai từ nhẹ nhàng thôi, nhưng sức công phá lại lớn vô cùng.

   Anh đây.

   À, câu nói ngắn gọn, nhẹ nhàng, không sến sủa này thì ra lại ấm áp, quyến rũ đến vậy.

   Trình không "khóc thét thảm thiết" nữa, chỉ rên hừ hừ trong họng. Dũ biết cậu đã tiếp nhận mình, anh mới bắt đầu động thân nhẹ nhàng. Trình run người, song cũng không chịu rên thành tiếng. Dũ nhíu mày, anh đưa tay nắm lấy nam căn của cậu, nhẹ nhàng lên xuống. Hạ thân anh đưa đẩy chậm rãi. Cùng lúc bị kích thích cả hai phía, Trình rên thành tiếng, nhưng rồi cậu lại cắn chặt môi như để kìm lại những âm thanh đáng xấu hổ kia trào khỏi cổ họng.

   Dũ thấy môi Trình bắt đầu rớm máu, anh cúi người xuống hôn cậu, đồng thời nuốt luôn những âm thanh rên rỉ của cậu vào cổ họng.

"Đừng tự làm đau mình. Nếu em muốn, hãy cào lên lưng anh, đừng bấu chặt tay vậy. Cũng đừng cắn môi, cắn tay anh này!"

Dũ nói vậy, rồi đưa tay trái ra trước miệng Trình. Không ngoài dự đoán, Trình đẩy tay Dũ ra, rồi quờ quạng xung quanh, cậu nắm lấy góc chăn rồi đưa lên cắn chặt vào miệng.

Dũ phì cười, anh hôn lên trán cậu, nhéo má cậu mà nhắc: "Em làm thế thì hôn kiểu gì?"

Trình ngớ cả người, cậu lắc đầu, ý là không cần đâu. Nhưng, cậu đang quên một điều: người cùng cậu hoan ái nãy giờ là Dũ.

   Dũ nhíu mày, anh cúi xuống liếm lên cổ Trình, cậu rùng mình, buông cái chăn ra. Dũ nhanh chóng áp môi mình lên cậu, chiếm đoạt khoang miệng cậu. Đồng thời hạ thân anh cũng bắt đầu đưa đẩy nhịp nhàng.

"Ah... Dũ... hah... hah... ưm... Dũ..."

Gò má Trình ửng đỏ, đôi mắt mơ màng pha đầy dục khí, cánh mũi phập phồng, môi mỏng trở nên đỏ chót vì những nụ hôn sâu dây dưa liên tục.

Dũ chau mày, gương mặt lộ rõ vẻ bất lực. Anh gần như không thể kiểm soát thú tính trong người nữa. Tiếng rên, phản ứng, cơ thể của Trình, anh yêu tất cả. Và vì yêu tất cả chúng, nên con thú trong anh đang bắt đầu lất át đi lí trí mà anh cố gắng giữ từ đầu tới giờ.

   Thân dưới Dũ bắt đấu chuyển động nhanh hơn. Hơi thở Trình ngày càng nặng nề, gấp gáp hơn. Cơ thể hai người như muốn tan chảy để có thể hoà quyện lại với nhau.

   "Ah... ah... hah..." Trình tự rên, rồi tự xấu hổ, cậu ngượng ngùng đưa hai tay lên che mặt. Dũ thấy vậy bèn kéo tay Trình xuống.

   "Đừng che, anh muốn nhìn em."

   Á đù!

   Dũ có dịu dàng vậy sao?

   Trình lần này ngượng đến đỏ ửng cả người. Cậu nhắm tịt mắt, hai tay bấu chặt ga giường. Dũ cười nhẹ, hôn lên trán cậu như để trấn an.

Khi đang sung sướng, chúng ta sẽ không tưởng tượng được chúng ta sẽ khổ thế nào tiếp theo...

Vâng, Dũ sắp hoá điên nên anh đang cố ôn nhu nhất có thể đấy, nếu không vì sợ làm Trình bị thương thì nãy giờ Trình có thể đã nát cúc lâu rồi.

    "Đừng quyến rũ anh thế... anh không giữ được nữa đâu..."

   Dũ cúi xuống thì thầm vào tai Trình, tay anh luồn xuống dưới lưng cậu, vuốt ve dọc sống lưng làm Trình uốn người lên, cậu rên nhẹ. Dũ tiếp tục hôn xuống, Trình dù mệt lử người nhưng vẫn gắng sức đáp trả lại từng động chạm của Dũ. Hiển nhiên, điều đó làm Dũ hết sức hài lòng.

   Phựt!

Ngay sau các chuỗi hành động hết sức nhẹ nhàng, thì một cú thúc mạnh dội thẳng lên người Trình.

"Ahh! Đau... ư... đau.. ưm."

Dũ cúi xuống ngấu nghiến đôi môi Trình. Anh như biến thành người khác, lưỡi anh không ngừng khuấy đảo khoảng miệng Trình, hạ thân liên tục thúc mạnh, mỗi cú thúc đều chạm tới điểm sâu nhất trên cơ thể cậu.

"Đau... đau... ưm" cậu bắt đầu rã rời, đau tới mức cơ thể như bị xé ra vậy. Nước mắt đầm đìa hai gò má, dường như tiếng khóc thút thít của Trình lại càng kích thích Dũ hơn thì phải...

  Hơi thở Dũ bắt đầu nặng nề, anh liên tục toát mồ hôi. Trình đau như chết đi sống lại, răng bất giác nghiến mạnh vào môi, làm chảy máu khắp cổ.

   Dũ cúi xuống hôn Trình, liếm nhẹ lên vết sứt ở môi của cậu.

"Ngoan, đừng nháo!"

Trình run người, nam căn giật lên rồi bắn hết lên... bụng Dũ.

   "Hửm? Nhanh vậy?" Dũ đưa tay quệt chất dịch nhơm nhớp trên bụng, rồi giật lấy một tờ giấy ăn. Đoạn, anh lau sạch tinh dịch dính trên bụng, rồi ném tờ giấy vào thùng rác ở xó tường.

   Thân dưới anh luật động nhanh dần, hơi thở của hai người cũng ngày càng lạc nhịp.

   "Ah... nhẹ thôi... đau... ah..." Trình nằm dưới, không thể làm gì hơn ngoài rên rỉ, và khóc thút thít mong Dũ có thể níu kéo được lí trí bản thân. Dù sao cũng vô ích, sợi dây đó đứt lâu rồi!

   Một lúc lâu sau, Dũ gầm lên, phóng thích vào trong cậu.

   Tiếp đến, anh nằm lăn sang bên cạnh cậu, đưa tay vén mấy sợi tóc của cậu sang một bên.

   "Anh xin lỗi... " Dũ nói rồi vươn tay ôm Trình vào người.

   Trình thở phào, cậu dụi người vào lồng ngực người đối diện, rồi mệt mỏi bước vào giấc ngủ.

   Dũ cười nhẹ, anh hôn lên tóc cậu, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cậu, rồi mới an tâm nằm xuống ngủ.

...

   Sáng hôm sau, dù đã mặc quần áo lại nhưng Trình và Dũ vẫn bị chửi vì tội đéo khoá vòi nước và làm bẩn ga giường...

-The end-

Hóng chap mới? Nhớ thả sao, ấn follow và đừng quên cho bộ truyện vào thư viện/danh sách đọc nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net