Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đứa ngốc như nàng, muốn qua mặt cũng chẳng cần nhiều kĩ xảo lắm.

Nhưng, ta quên mất bên cạnh trí óc, con người ta còn có trái tim.

Trái tim có thể cảm nhận được những điều mà trí óc không thấy.

Nàng biết, ta chỉ đang diễn vai phu quân của nàng.

Nhưng đứa ngốc đó, thật cố chấp. Nàng muốn dùng con cái để níu kéo ta.

Ta điều tra từ lâu, đã biết nàng ốm yếu từ nhỏ, không sống quá hai mươi tuổi. Thuốc thái y kê cho nàng, khiến nàng khỏe mạnh bên ngoài, lại ngấm ngầm tàn phá nàng từ bên trong. Nếu nàng mang thai, khi sinh con e rằng sẽ giống người mẹ bất hạnh của ta, vì con mà mất cả tính mạng.

Dĩ nhiên, điều này nàng cũng biết.

Ta không hiểu, nàng cố chấp đến như vậy để làm gì. Vì tình yêu? Trên đời này, thật sự có thứ gọi là tình yêu sao. Nó có quan trọng bằng tính mạng, tham vọng hay sứ mệnh không?

Ta chưa từng nếm trải thứ gọi là tình yêu, nên không thể tự trả lời.

Ta chỉ biết, chính bàn tay ta đã bỏ đi vài vị thuốc trong đơn của thái y, khiến bát thuốc ta sắc cho nàng mất đi độc tính, cũng mất đi tác dụng vốn có của nó, trở thành thuốc bổ thông thường.

Ta làm nhiều việc khác, thay đổi thái độ, khiến nàng vui mừng như người đã đạt được tâm nguyện.

Ta tự nhủ : ta cần nàng sống lâu một chút, bởi với ta, giá trị lợi dụng của nàng vẫn chưa hết.

Trong ván cờ lớn ta đã bày ra, nàng vốn chỉ là một quân cờ may mắn lọt vào tầm mắt, hết giá trị, sẽ bị gạt khỏi bàn cờ.

Nhưng ta chưa bao giờ biết, một quân cờ nhỏ bé cũng có thể khiến lòng người chơi rối loạn đến thế.

Lần đầu tiên, có người khiến ta phải xuống bếp sắc thuốc, nấu cơm.

Lần đầu tiên, có người để ý đến từng cử chỉ, tâm tư sâu kín nhất của ta.

Lần đầu tiên, có người khiến ta đau đầu, khiến ta cười, vui, lo lắng, bực bội từ trong tâm.

Lần đầu tiên, có người tỏ tình xong với ta, lại chê ta ngốc rồi bỏ chạy.

Dần dà, ta không thể đóng kịch được nữa.

Gốc đào nàng chăm sóc trong phòng khiến nàng càu nhàu với ta vì nó mãi không chịu khai hoa kết quả.

Nhưng nàng nào có hay, gốc đào đã khô héo nhiều năm trong lòng ta, lại vì nàng mà nở những đóa hoa diễm lệ nhất.

***

Ta biết, nàng luôn muốn ta vui, nên cái gì cũng làm theo ý ta.

Ta đề nghị chơi cờ vào buổi chiều thay vì đi dạo, nàng liền sai nha hoàn người hầu dựng một cái bàn đá dưới gốc thông già, ngày nào cũng ngồi với ta.

Khi tiến cung, đúng như dự đoán của ta, nàng liền khoe chuyện này với hoàng đế và hoàng hậu. Từ lâu ta đã biết hoàng đế Vinh Xuyên quốc yêu nhất là cô công chúa út, yêu thứ nhì là chơi cờ, nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Chơi cờ, không cần quá tập trung vào những quân cờ.

Chuyện trong triều, ta đều sai người điều tra cẩn thận. Khi hầu cờ, vô tình sẽ buột mồm nói vài cái gợi ý xa xôi.

Lòng tin của bậc đế vương, đâu dễ gì chiếm được trong một sớm một chiều. Ta là người trong cung cấm, tự nhiên hiểu rõ.

Cho đến khi ta đề ra một hiệp nghị táo bạo, hoàng đế sau khi suy xét nhiều ngày cuối cùng cũng đồng ý.

Rốt cuộc, nửa năm sau, ta có cơ hội được trả tự do, dưới danh nghĩa đẩy ra biên thùy dẹp loạn lập công.

Ta nắm một phần binh quyền, trở về hoàng cung Khương Lí quốc, lại cảm thấy nực cười. Cái gì mà thái tử bị phế, cái gì mà mượn binh lực để tranh giành ngôi báu, rồi chia nửa giang sơn. Cái ghế thái tử Khương Lí quốc vốn luôn luôn là của ta. Chuyện phế thái tử để đưa đi sứ cầu hòa, chỉ là một màn kịch che mắt tất cả của phụ hoàng và ta.

Đi sứ, chính là để do thám, lôi kéo những kẻ có dã tâm, như tên tướng quân quyền thế khuynh triều kia, chỉ cần hứa cho hắn một chức vương cai quản nửa giang sơn Vinh Xuyên quốc.

Tên đã lên dây, lao đi là không thể quay đầu.

Hết thảy kế hoạch của ta đều hoàn hảo, tựa như tuyết trắng không tì vết.

Một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày bày binh bố trận, chém chém giết giết, người lừa ta gạt, cuối cùng cũng đánh tới kinh thành Vinh Xuyên quốc.

Ngày phá cổng tiến vào thành, ta nắm một trăm lá thư trên tay, thúc ngựa đến phủ công chúa, chỉ thấy ngồn ngang, bàn đổ ghế vỡ, cảnh còn người mất. Phòng của ta và nàng bị xáo tung, gốc đào nhỏ cũng không còn.

Phó tướng dưới trướng ta tiến vào, bẩm báo đế hậu đã tự kết liễu, tên tướng quân phản quốc kia đang thanh tẩy sạch sẽ hoàng cung để nghênh đón ta.

Ta hét lên khiến hắn sửng sốt, rồi hắn cuống quýt lên ngựa gọi người truyền tin ra pháp trường.

Nhưng đã muộn.

Khi ta điên cuồng lao tới nơi, gốc đào nhỏ đã nhuốm đẫm máu, rũ xuống bên một cái xác không đầu.

Trong thư, nàng nói nàng rất nhớ ta

Trong thư, nàng khoe với ta gốc đào đã ra hoa.

Trong thư, nàng nói nàng nhớ món ăn của ta.

Nàng đã nói sẽ chờ ta.

Đào nhi, tại sao nàng không giữ lời? Tại sao không chờ ta thêm một chút?

Đào nhi, ta rốt cuộc có thể nói yêu nàng, nàng có nghe thấy không?

Nàng thật lạnh, lại không nghe lời ta đi nghịch tuyết nữa phải không, trở về ta sẽ phạt nàng uống thuốc thật đắng, chơi cờ sẽ để nàng thua cả ba ván, tối sẽ không làm món ngon cho nàng nữa.

Sao nàng lại khóc? Thôi được rồi, đừng dỗi, uống thuốc xong ta sẽ đút mứt táo cho nàng, chơi cờ sẽ nhường nàng thắng hết, tối sẽ xuống bếp làm mấy món mới cho nàng được không?

À, còn cái hộp gỗ đào giấu dưới giường của nàng, tối nay phải mở ra cho ta xem thử nàng giấu cái gì trong đấy mà cứ lén lén lút lút mở ra nhìn một mình.

Còn một trăm bức thư của nàng nữa, ta muốn nàng tự mình đọc cho ta nghe, đủ một trăm lá, ta sẽ đọc của ta cho nàng nghe.

Đào nhi…

Đào nhi…

Tuyết lại bắt đầu rơi rồi, chúng ta trở về nhà thôi.

3. Câu chuyện gốc đào nhỏ

Người dân của cố quốc Vinh Xuyên mỗi khi đi qua gốc đào này, đều không nhịn được dừng lại ngắm nhìn. Gốc đào to cao vươn thẳng lên trời, nhánh xòe ra như hình bàn tay phật, giữa mùa đông giá rét căm căm lại trổ hoa rực rỡ. Những bông hoa đỏ thẫm như máu.

Nghe nói năm đó, gốc đào được mang đi từ pháp trường xử tử hoàng tộc Vinh Xuyên quốc. Khi người ta đến thu dọn pháp trường thì thấy thái tử Khương Lý quốc, người đã lật đổ cả một vương triều hùng mạnh, đang ôm xác một nữ tử quý tộc của phế quốc, nước mắt tuôn ướt đẫm khuôn mặt người con gái. Sau đó, hắn ôm nàng lên ngựa chạy đi, từ nay về sau không còn rõ tung tích.

Chỉ có một phó tướng trung thành của hắn năm nào cũng đến phủ công chúa đổ nát hoang tàn, thắp nhang cho hai ngôi mộ nằm sát cạnh nhau dưới một gốc thông già.

Từ nay về sau, ta và nàng, vĩnh viễn không còn chia cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net