Địa Ngục Vị Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Địa_Ngục_Vị_Không
#Truyện_ngắn: có ngược.

"Triển Nguyên, sao chàng lại lười biếng rồi?" Lý Mạc Sầu ra hậu viện, nhìn thấy Lục Triển Nguyên lại múa kiếm, lòng nàng không vui.

"Chàng mau về thư phòng đọc sách cho ta!" Nhà hắn là thư hương thế gia, nàng cũng muốn hắn được làm quan.

"Ta..." Vốn muốn từ chối nhưng khi thấy sắc mặt lạnh đi của Lý Mạc Sầu, Lục Triển Nguyên đành vứt kiếm gỗ, quay người, làm theo ý nàng.

Ban đầu hắn cứ ngỡ ở bên nàng nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng hóa ra nàng lại là người thích làm theo ý mình, muốn ép buộc hắn vào khuôn khổ mà nàng đặt ra. Hắn sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.

...

"Lục Triển Nguyên, ngươi dám phản bội ta. Ta sẽ giết chết dâm phụ này!" Lý Mạc Sầu giận dữ hét lớn, chỉ thẳng kiếm về phía Hà Nguyên Quân.

Mấy ngày trước nàng và Triển Nguyên cãi nhau, hắn giận dữ rời khỏi nhà cả đêm không về. Sáng hôm sau nàng đi khắp nơi tìm hắn, nghe được hắn gặp vài tên ác bá, còn đánh nhau với họ, bản thân bị thương được một nữ tử cứu giúp. Nàng cứ ngỡ giữa đường tương cứu đơn giản nhưng nào ngờ...khi nàng tới căn nhà gỗ bên bờ hồ đầy hàng liễu xanh tươi thì cửa chốt then cài, nhảy qua tường viện, sân vườn ngoài những đóa hoa cúc trắng đang nở rộ ra đều không có ai, một lúc lâu nàng mới nghe thấy được tiếng người nhưng thật không ngờ là thứ âm thanh dâm đãng nàng từng nghe qua tại thanh lâu.

Lục Triển Nguyên, hắn cũng như đám nam nhân bẩn thỉu tại kỹ viện, ôm ấp, làm việc cẩu thả với nữ nhân khác. Khi nàng đạp cửa vào, hai người vẫn còn dính chặt lấy nhau.

"Dừng tay!" Lục Triển Nguyên quát lên, "Nếu nàng làm Nguyên Quân bị thương, cả đời này ta không tha cho nàng!"

"Nếu ta vẫn muốn giết ả ta thì sao?" Lý Mạc Sầu nghiến chặt răng, tay cầm kiếm run run vì giận dữ. Nữ nhân đang ôm chăn, lộ vai lõa lồ mềm yếu nép vào lòng của Lục Triển Nguyên khiến nàng sục sôi căm hận, muốn một kiếm giết chết nàng ta.

"Vậy thì giết ta trước. Nếu không ta sẽ giết nàng, trả thù cho Nguyên Quân." Lục Triển Nguyên sắc mặt xanh mét ôm chặt Hà Nguyên Quân, nữ tử khiến hắn động lòng trong mấy ngày ngắn ngủi. Hắn muốn che chở, chăm sóc nàng cả đời.

Hai mắt Lý Mạc Sầu biến âm lãnh, nàng xông thẳng về phía trước, hướng kiếm vào ngực Hà Nguyên Quân.

"Nàng ấy là người ta yêu duy nhất ở kiếp này." Nhưng một câu nói của Lục Triển Nguyên lại khiến nàng dừng lại bước chân.

Hắn nói, hắn yêu nàng ta.

Vậy còn nàng? Lời thề non hẹn biển trước kia thì sao?

Nàng ta là người hắn yêu duy nhất, Lý Mạc Sầu nàng cái gì cũng không phải sao?

Cổ Mộ Phái có mười điều tổ huấn. Không được rời khỏi Cổ Mộ, nàng lại bằng lòng vứt bỏ sư môn. Không được yêu nam nhân, nhưng nàng yêu Lục Triển Nguyên từ lần đầu gặp gỡ. Không cho phép giết người vô tội, tay nàng đã gặt lấy vô số oan hồn. Tất cả những điều nàng làm đều vì Lục Triển Nguyên, giờ chỉ đổi lấy một câu tuyệt tình của hắn.

'Keng' Tiếng kiếm rơi trên sàn nhà cũng không khiến Lý Mạc Sầu bỏ qua được tiếng trái tim mình tan vỡ, tựa như mặt kính thoát phá thành trăm ngàn vạn mảnh.

Chậm rãi xoay người, đờ đẫn rời khỏi nơi khiến nàng từ thiên đường xuống địa ngục.

Mây đen bao phủ khắp nơi, mưa đang rơi, là ông Trời cùng nàng bi sao?

Không phải, là đang cười nhạo nàng ngu muội. Là đang tẩy hết dơ bẩn trên người nàng, bởi vì trái tim nàng không còn thánh khiết như ban đầu. Nàng đã biết tham vọng, muốn Lục Triển Nguyên theo ý mình.

Nàng yêu hắn, muốn hắn có cuộc sống vinh quang thì có gì sai?

Nhìn bóng hình trong vũng nước dưới chân, Lý Mạc Sầu không dám tin có một ngày trên mặt nàng lại xuất hiện biểu cảm này. Ngẩng đầu để làn mưa xóa đi vệt nước mắt trên mặt mình, nhưng lòng của nàng...ai tới giúp nàng lau đi đau thương?

Sư phụ, đây là cảm giác của ngài khi xưa sao? Vương Trung Dương chọn thiên hạ bỏ rơi ngài, Lục Triển Nguyên vì nữ nhân khác phản bội đồ nhi. Nam nhân của chúng ta đều là kẻ phụ bạc...nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ đáng chết!

Vẻ thanh lãnh trên mặt dần biến đổi thành tà ác và phẫn hận, đôi mắt màu đen mà Lục Triển Nguyên từng khen sao trời cũng không thể so không còn trong trẻo như xưa, Lý Mạc Sầu nàng đã nhập ma. Lục Triển Nguyên, ngày mà ngươi thành gia lập thất, con đã biết đi chính là lúc ngươi phải trả nợ. Khi đó, thứ ta đòi lại...không chỉ là một mạng của ngươi!

"Aaaaa!" Tiếng thét như ấu thú bị thương vang vọng tận trời xanh, bên trong những ngôi nhà gỗ kia ai cũng chăn ấm nệm êm, có đôi có bạn, lại không ai nhìn thấy bóng dáng nữ tử cô độc đứng giữa màn mưa, chịu đựng nỗi thống khổ xé nát tâm can.

Hai cánh tay mảnh khảnh tự ôm lấy thân hình mảnh mai, gió lạnh thổi quét da thịt, khiến người nàng lạnh rung. Y phục, tóc đều dính chặt vào người, nàng trở nên tù túng biết bao, lại không một ai để ý nàng. Ông Trời...cũng không thương tiếc nàng.

"Từ nay về sau, ta thà phụ thiên hạ cũng không để thiên hạ phụ ta. Nỗi đau của ta, hãy dùng thiên hạ đến chôn vùi, tế điệu."

...

'Vấn thế gian tình thị hà vật,

Trực giao sinh tử tương hứa?

Thiên nam địa bắc song phi khách,

Lão sí kỷ hồi hàn thử.

Hoan lạc thú,

Ly biệt khổ,

Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.'

"Lục Triển Nguyên, thứ ngươi nợ ta không chỉ là tình yêu mà còn có cả một cuộc đời..." Ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi Tuyệt Tình Hoa tại Tuyệt Tình Cốc, tựa như miệng của một quái vật to lớn từ từ cắn nuốt bóng dáng thanh lãnh đầy quyết liệt. Ai cũng nghĩ nàng ôm mối hận ra đi không một ai biết được, hận của nàng đã sớm không còn, tình cũng đã dứt. Trên đời không còn Lục Triển Nguyên, nàng nhận ra, Lý Mạc Sầu nàng không còn gì lưu luyến.

Độc của Tuyệt Tình Hoa chảy xuôi trong thân thể, hòa vào máu, tựa như cổ trùng đang gặm nhấm người nàng từng chút một, là tiếng chuông đánh thức những gì nàng đã cố gắng chôn vùi, bắt nó ngủ say trong nhiều năm qua.

Sư phụ đã mất, Cổ Mộ Phái nàng về không được, sư muội cũng có con đường riêng, nàng là người trong khắp thiên hạ đều căm hận, trời đất mênh mông, nàng phải đi về đâu?

Lý Mạc Sầu nàng vốn cả đời sống dưới lòng Cổ Mộ, lần đầu bước chân vào giang hồ chưa hiểu thế gian là gì đã phải lòng Lục Triển Nguyên. Cứ ngỡ hắn là định mệnh của nàng nhưng hóa ra lại là tình kiếp. Từ thiên đường hạnh phúc nàng rơi xuống vực thẳm của đau khổ khi hắn nói đã tìm được người hắn yêu thật sự.

"Người yêu? Còn ta là gì của ngươi...Lục Triển Nguyên..."

Cảm giác linh hồn mình rời bỏ thể xác đã chôn vùi trong ngọn lửa ngập trời kia, Lý Mạc Sầu nở nụ cười thê lương hòa lẫn nhẹ nhõm. Nàng...sẽ phải xuống địa ngục.

Ai cũng nói Tiểu Long Nữ thiện lương, thánh khiết, xứng đáng có được những gì tốt nhất. Ngoài mặt nàng ghen tị sư muội, căm ghét muội ấy có được sự kính ngưỡng của giang hồ, có được tình yêu chung thủy của Dương Quá nhưng trong thâm tâm nàng vô cùng hâm mộ, vui thay cho sư muội.

Nữ nhân Cổ Mộ phái ba đời vướng phải chữ tình, thật đáng quý khi sư muội đã tu thành chính quả. Sư phụ Lâm Triều Anh của nàng có thể dùng lý trí cắt đứt tình duyên với Vương Trùng Dương, chôn vùi nó vào từng viên đá, từng lớp đất nơi Cổ Mộ, phiêu tán nó trong chiêu thức võ công cũng xem như là giải thoát. Chỉ có nàng...duy chỉ có Lý Mạc Sầu nàng lựa chọn con đường khắc nghiệt nhất. Lục Triển Nguyên phụ nàng, nàng giết hết tất cả kẻ phụ tình trong thiên hạ, bao gồm hắn. Hà Nguyên Quân cướp đi người nàng yêu, nàng khiến nữ nhân khắp thiên hạ đều không có được tình yêu thật sự. Giang hồ phỉ nhổ nàng, mắng nàng là nữ ma đầu, nàng khinh cuồng cả thiên hạ. Dùng màu đỏ tươi xinh đẹp của máu, dùng vị đạo của nó bồi thường cho nàng.

"Mạc Sầu, theo ta đi. Ta cho nàng một mái nhà, nhà của hai chúng ta."

"Mạc Sầu, nàng thật xinh đẹp. Ta thật có phúc khi cưới được thê tử như nàng."

"Mạc Sầu, nàng đừng giận ta nữa. Ta đọc sách cho nàng nghe được không?"

"Mạc Sầu, nàng đừng vì ta mà giết người."

"Mạc Sầu...ta đã yêu Nguyên Quân. Đời này ta chỉ yêu nàng ấy."

Vô số lời nói của Lục Triển Nguyên vang lên trong đầu nàng lúc này, ký ức tươi đẹp hạnh phúc giữa nàng và hắn chậm rãi lướt qua, giọng hắn gọi tên nàng luôn trầm ấm, du dương, nhưng câu nói sau cùng sao lại khiến tim nàng đau đến vậy...Mạc Sầu, Mạc Sầu...Lý Mạc Sầu cười khổ, nàng vĩnh viễn không thể quên sầu.

"Nếu có kiếp sau, ta nguyện không làm người." Lý Mạc Sầu nhìn những người bên ngoài biển lửa, trên mặt họ chỉ có bất ngờ lại không hề thương tiếc cho kẻ đang vùi thây theo những đóa Tuyệt Tình Hoa ngoài sư muội nàng. Cúi đầu than thở, thất tình lục dục khiến người ta điên cuồng, quên đi lý trí, nàng không muốn nếm thử cảm giác đó nữa.

Một đời yêu, một đời hận, đến lúc chết đi...cũng chỉ một mình nàng.

...

Diêm Vương Điện

Chớp mắt một cái, linh hồn của Lý Mạc Sầu biến mất, nàng bị hút vào một lổ hỗng vô hình, khi hiện ra lần nữa, nàng đã ở một nơi khác. Đưa mắt nhìn quanh, bóng đêm bao phủ mọi ngõ ngách, thứ chiếu sáng duy nhất chính là những ngọn lửa ma trơi lập lòe giữa không trung, màu xanh thật quỷ dị. Vô số người mặc đồ trắng đi lại, còn có những chiếc bóng màu đen khi ẩn khi hiện, Lý Mạc Sầu có chút co rụt bởi một luồng âm khí vừa thổi qua, thì ra chốn tối tăm lạnh lẽo này chính là nơi người chết tồn tại.

"Ha ha!" Khinh cười ra tiếng, Lý Mạc Sầu nàng sao lại sợ hãi. Tay nàng nhuốm biết bao máu tươi, nàng sớm biết mình nên xuống địa ngục.

"Ngươi! Theo chúng ta." Từng nghe qua Minh giới có Đầu Trâu - Mặt Ngựa, thì ra là thật.

Lý Mạc Sầu im lặng để hai vị âm binh cao gấp đôi mình áp giải vào Diêm Vương Điện, sau cánh cửa màu đen to lớn chính là nơi ông ấy ngự trị. Một nam tử trung niên có gương mặt hung dữ, râu tóc xồm xoàm, ngồi trên hắc ngai sau ngự án, hai mắt đầy lạnh lùng, uy nghiêm nhìn thẳng vào nàng. Phán quan là một người trông rất thư sinh, sắc mặt trắng bệch như trường bào hắn đang mặt, một tay cầm quyển sổ, tay kia là chiếc bút lớn không kém. Phía dưới sảnh đường, đều là âm binh đứng hai bên với chủ vị là Hắc Bạch Vô Thường, đây là nơi mà người đời luôn truyền nhau, ngoài sự âm u lạnh lẽo thì không khác gì nơi xử án trên nhân gian.

"Quỳ xuống!" Mặt Ngựa nhấn vào vai Lý Mạc Sầu, nàng đành phải quỳ xuống. Dù từng là minh chủ võ lâm được người đời kính ngưỡng, hay vương gia, hoàng đế cao cao tại thượng thì tại nơi này, họ chỉ là một vong hồn chờ nghe phán quyết.

"Lý Mạc Sầu, ngươi khi còn tại nhân gian làm nhiều chuyện ác, giết người vô số, xóa tan hết phúc tích ở kiếp trước vì thế chỉ sống đến ba mươi bốn tuổi. Nay chết xuống đây, ngươi vẫn phải trả nghiệp báo của mình." Phán Quan nói gì đó vào tai của Diêm Vương, lát sau ông ta liền đập bàn quát lớn.

"Nếu kiếp trước tích phúc, sao kiếp này ta không được hưởng?" Lý Mạc Sầu lạnh giọng hỏi, nàng bị Lục Triển Nguyên phụ tình, rơi vào vực sâu không đáy cũng là phước báo?

"Cự luân vận mệnh luôn có định sẵn, là do bản thân ngươi không vượt qua, tự đọa địa ngục, không trách được người. Nghiệp báo nhân quả xưa nay không chừa một ai, kẻ khiến ngươi có ngày hôm nay cũng không thoát được. Ngươi nhìn xem, bên cạnh ngươi là ai?" Diêm Vương chỉ tay về phía bên phải, Lý Mạc Sầu nhìn sang, chợt nhận ra bên cạnh còn có hai 'người' mặc đồ trắng như nàng đang quỳ.

"Lục Triển Nguyên." Và...Hà Nguyên Quân. Lý Mạc Sầu nhíu mi khó hiểu, họ chết đã lâu, đáng lý nên sớm đi đầu thai, sao vẫn còn tại đây?

"Mạc Sầu." Lục Triển Nguyên đã không còn tuấn mỹ nho nhã như xưa, sắc mặt hắn tái nhợt, làn da xám trắng, hai sợi tóc xõa dài trước má càng khiến hắn tiều tụy hơn.

Đây là nam nhân nàng từng yêu tận xương tủy, nay gặp lại hắn không ngờ tim nàng lại bình thản như vậy. Đúng rồi, nàng đã chết, làm gì còn tim, nhẹ như một mảnh tàn hồn.

Lục Triển Nguyên thản nhiên nhìn nàng, hắn không còn hận nàng đã giết chết phu thê hai người họ, có chăng chỉ là thương tiếc cùng hối lỗi.

Nhưng...

"Ta xin lỗi vì đã phụ nàng. Nhưng sinh mệnh quay về thời khắc đó, ta vẫn chọn Nguyên Quân." Hắn cúi đầu xem người bên cạnh, nàng ta mỉm cười đáp trả hắn, dù cả người lam lũ nhưng vẫn xinh đẹp vì nhận được chân tình.

"Hắn phụ ngươi khiến ngươi tạo nghiệt. Nay ta cho hắn đầu thai vào kiếp khác cùng ngươi và nàng ta, để họ trả nợ cho ngươi. Nhưng trước hết, ngươi phải đền tội của mình." Diêm Vương trầm giọng phán, "Những vong hồn chết dưới tay người đều tại Oán Vọng Đài, ngày ngươi khiến oán của họ tiêu tan chính là ngày ngươi được lai sinh."

Lý Mạc Sầu nhìn Diêm Vương giây lát, sau đó chuyển mắt nhìn qua Lục Triển Nguyên, chú mục thật lâu nàng mới lên tiếng.

"Nhân sinh của ta, chưa hề yêu ai hơn ngươi, ngay cả sư phụ dưỡng dục ta cũng thua kém. Kẻ khiến ta căm hận tận xương tủy, muốn bằm thây vạn đoạn cũng vẫn là ngươi." Lý Mạc Sầu rét lạnh nhìn vào Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân, ngay sau đó lại lạnh nhạt như thường, còn có bình tĩnh vô ba, "Nhưng tại thời khắc này, ta nhìn thấy ngươi, lại không còn chút cảm giác gì. Yêu sâu đậm, hận điên cuồng đã biến mất, tựa như làn khói hòa vào hư không. Ngươi có biết, ta không nên cho ngươi những thứ xa xỉ đó nữa. Bởi vì cuộc đời này ngươi đã cướp đi của ta quá nhiều."

Lý Mạc Sầu nàng xinh đẹp, lạnh lùng, băng thanh ngọc khiết. Nếu không gặp phải Lục Triển Nguyên có lẽ nhân sinh nàng đã không thê lương như vậy. Diêm Vương nói đúng, là do nàng không tự độ được mình sao lại cầu người khác độ cho? Con đường do nàng chọn sao còn oán thiên hạ?

Giờ đây nàng đã giác ngộ, có thể thoát ly mộng tưởng điên đảo, có thể vứt bỏ mọi thứ luôn bủa vây lấy nàng trong suốt hai mươi năm.

Vấn thế gian tình hà thị vật,

Trực giao sinh tử tương hứa.

Nàng vẫn luôn hỏi thế gian, luôn hỏi chính mình. Nay nàng đã tự có câu trả lời. Buông bỏ hồng trần, tâm vô tạp niệm, thiên hạ tựa lòng ta, đó chính là tình.

"Ta không hận ngươi, cũng không tha thứ cho ngươi. Đối với ta, ngươi đã không là gì." Đã không còn yêu thì làm sao có hận, đã không còn hận thì cần chi tha thứ? Lý Mạc Sầu nở nụ cười đạm hơn nước, lạnh tựa sương khiến Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân cảm thấy tình yêu của họ thật hèn mọn và không đáng kể.

Có lẽ, Lý Mạc Sầu đã độ qua tình kiếp.

"Ta thà rằng vĩnh kiếp đọa địa ngục cũng không nguyện cùng hắn tái tục tiền duyên." Lý Mạc Sầu lạnh nhạt hướng mắt nhìn Diêm Vương, dứt khoát nói, "Ngài đưa ta đến Oán Vọng Đài đi."

"Được. Như ý nguyện ngươi." Diêm Vương ra lệnh cho Hắc Bạch Vô Thường dẫn Lý Mạc Sầu rời khỏi Diêm Đài.

Lục Triển Nguyên nhìn bóng dáng quyết tiệt của Lý Mạc Sầu, cả người bỗng dưng như héo rũ. Hắn từng yêu Mạc Sầu, nhưng nàng quá cuồng ngạo, quá tàn nhẫn khiến hắn kinh sợ vô cùng. Sợ rằng sau này hắn không quản được nàng, để nàng tiếp tục làm theo ý mình, giết người vô tội.

Khi gặp gỡ Nguyên Quân, người con gái ôn nhu, thiện lương này, hắn mới cảm nhận được bản thân mình là nam tử hán, là trụ cột của gia đình. Thế nên hắn lựa chọn phản bội, từ bỏ Mạc Sầu. Hắn không hối hận đã từng yêu nàng cũng như không hối hận lựa chọn Nguyên Quân, nếu có kiếp sau, hắn chấp nhận trả nợ cho Mạc Sầu. Nhưng nàng...lại muốn đọa A Tì.

Lục Triển Nguyên nhẹ nhắm mắt, che giấu thương tiếc cùng đau sót. Hắn mong nàng sớm được giải thoát.

Ngày hôm đó, Minh Giới có thêm hai linh hồn được đi đầu thai, Oán Vọng Đài xuất hiện một linh hồn đầy quật cường.

Minh Giới có mười tám tầng địa ngục, trọng hình bắt đầu từ tầng thứ mười lăm, hình phạt móc lưỡi, lên núi đao xuống chảo dầu. Tầng mười bảy suốt ngày nhịn đói chịu lạnh, than cũng không có để ăn, thảm nhất là phải chịu ngàn lưỡi kiếm đâm vào tim mỗi ngày. Tầng thứ mười tám hoàn toàn không có cực hình, nhưng những oan hồn ở đây phải trải qua sáu lần của sự đau khổ nhất trong cuộc đời họ. Đây chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với họ, vì thật ra, đau ở thể xác còn dễ chịu hơn bị hành hạ về mặt tinh thần.

Oán Vọng Đài, chính là nơi kết hợp giữa tầng thứ mười bảy và mười tám. Chỉ một lần bị phản bội, tự tay giết người mình yêu đã khiến Lý Mạc Sầu đau khổ như vạn kiếm xuyên tâm, nay mỗi ngày bắt nàng phải chịu đựng sáu lần sinh ly, sáu lần tử biệt với Lục Triển Nguyên, nếm lại nỗi thống khổ đó, thử hỏi mấy ai có thể chịu được?

Nhìn thấy cảnh nữ tử bị các hồn ma dạ quỷ khác hành hạ nhưng vẫn ngồi im lặng như thiền định, mặc cho khắp người đều là máu tươi nhiễm đỏ, đau tận linh hồn, Địa Tạng Vương khẽ niệm, "A Di Đà Phật!"

Ngài từng phát thệ qua, địa ngục vị không thề không thành Phật. Nếu nữ tử đó có thể khiến các linh hồn kia vơi đi oán hận, buông bỏ chấp niệm, thì nàng...có thể niết bàn.

...

Ngàn năm sau, vào một ngày, bỗng dưng tất cả Mạn Châu Sa Hoa của Minh Giới đều nở, cả lá và hoa vốn đời đời kiếp kiếp không được gặp nhau nay lại trùng phùng, diễm lệ vô cùng. Nước vong xuyên tĩnh lặng vô số năm tháng cũng xuất hiện dị biến, từng đợt sóng nhỏ, từng hắc tinh linh không ngừng nhảy múa nhộn nhạo trên mặt sông xanh thẫm như đón chờ điều gì đó.

Nơi Oán Vọng Đài, giữa lòng địa ngục thứ mười tám, một nữ tử có dung nhan tiều tụy ngày ngày chịu tra tấn vẫn không rời khỏi tảng đá mọc lên ngay trung tâm của đài, nay bỗng nhiên động. Nàng chậm rãi mở mắt ra, dưới thân, tảng đá sớm hóa hoa sen, ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng bao phủ cả người nàng như đang tẩy rửa, dần dần chải chuốt linh hồn nàng.

Mỉm cười nhìn các vong hồn đứng trước mình, một nụ cười bi thiên mẫn nhân, Lý Mạc Sầu niết bàn.

Hai mươi năm đau khổ, ngàn năm chịu cực hình đổi lấy vĩnh thế an nhàn. Nàng, đã cược thắng.

"Đa tạ ngài!" Các vong hồn quỳ xuống, cúi đầu với nàng. Bọn họ đã không còn oán hận nàng nữa, vì kiên trì, vì sự hối lỗi của nàng. Ngàn năm qua ngày nào nàng cũng niệm kinh cầu siêu cho họ, dù nhận lấy những dòng chữ vàng của kinh hồi đầu đánh ngược lại nàng cũng không bỏ cuộc, đốt cháy linh hồn để đổi lấy siêu độ cho họ.

Ngàn năm, oán gì cũng tiêu tan.

"Bái biệt Địa Tạng Vương!" Lý Mạc Sầu chấp tay, hướng về phía nơi tọa thiền của Địa Tạng Vương vái lạy. Dù ở cách xa nàng nhưng mắt ngài có thể quan sát khắp cả Minh Giới, nàng biết ngài luôn độ nàng, những khi nàng sắp kiên trì không được nữa.

"A Di Đà Phật!" Đáp lại nàng là một âm thanh có thể tẩy rửa dơ bẩn thế gian.

Vầng sáng bao quanh Lý Mạc Sầu càng lúc càng mạnh, chiếu rọi gương mặt xinh đẹp không nhuốm bụi trần của nàng, để lại cho những oan hồn hình ảnh khắc sâu sau đó tiêu tán tại không trung, bóng dáng thánh khiết của nàng cũng biến mất theo.

Người đời cầu kiếp sau lại được làm người, không đọa súc sinh. Lý Mạc Sầu nàng mong đọa A Tì, vứt bỏ hồng trần để được niết bàn thành Phật. Vĩnh viễn xa lìa thất tình lục dục, vạn thế luân hồi.

(Hoàn)

#Tuyết_Mị_Duy_Ảnh: đây là một ngoại truyện, một con đường giải thoát cho nữ tử đáng thương như Lý Mạc Sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net