Nhân Sinh Như Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộng Hoàng Cung Ngoại truyện: Nhân Sinh Như Mộng.

"Đức phi gần đây ra sao?" Mộ Lăng Thần vừa bãi triều đã tới Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, nhưng lại bị một việc làm cho hắn mất hứng và đau đầu nên di giá đến Khôn Ninh Cung. Uống xong một hớp trà, Mộ Lăng Thần như không chút để ý hỏi.

Ngồi ở bên phải của nhuyễn tháp, hoàng hậu Tiêu Liên Ý dịu dàng dùng khăn tay lau khóe môi rồi mới đáp lời, "Đức phi muội muội sau khi bị bệ hạ phạt thì không hề bước ra khỏi Tịnh Hoa Cung. Nghe nói dạo gần đây muội ấy còn chuyên tâm xem kinh thư."

Tiêu Liên Ý nghi hoặc nhìn Mộ Lăng Thần, "Sao bỗng nhiên bệ hạ lại hỏi đến Đức phi muội muội?" Từ khi Lan Mi Nhi xém chút bị hại, mà người bị tố cáo chủ mưu là Đức phi Quân Tịnh Đế, dưới cơn tức giận hoàng thượng đã phạt Đức phi không được rời khỏi Tịnh Hoa Cung nửa bước. Chung quy không phạt nặng nàng ta không biết là vì đại tướng quân hay vì hoàng thượng còn lưu luyến cảm tình.

"Trẫm vừa nhận được tấu chương của đại tướng quân Quân Thụy, hắn ngấm ngầm nhắc đến chuyện trẫm phạt Đức phi." Đây là điều khiến Mộ Lăng Thần không vui, "Quốc sự hắn đã muốn quản, nay gia sự của trẫm hắn cũng muốn quản." Mộ Lăng Thần tức tối đập nhẹ bàn trà.

Luồng khí âm trầm và băng lãnh bao phủ đại điện của Khôn Ninh Cung, các cung nữ, thái giám không ai dám ngẩng đầu lên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Tiêu Liên Ý liếc mắt một vòng, liền nhẹ giọng phân phó, "Các ngươi lui xuống trước đi."

"Nô tì (nô tài) cáo lui!" Họ như được đại xá nên nhanh chóng lui ra ngoài.

Lúc này chỉ còn có hai người, Tiêu Liên Ý cũng không giữ kẽ, "Bệ hạ, ngài định giao trọng trách cho đại tướng quân?"

Tuy nói hậu cung không được can chính, nhưng Tiêu Liên Ý là thê tử kết tóc nên Mộ Lăng Thần mới cho nàng ta biết vài ý định của mình, "Ngoại bang lại có động tĩnh, trẫm muốn đại tướng quân xuất chinh thảo phạt trước."

"Bệ hạ có muốn cho Đức phi muội muội biết?"

"Không cần. Nàng ấy nên chuyên tâm sám hối lỗi lầm của mình."

Không nhắc thì thôi, nhắc tới Quân Tịnh Đế thì trong lòng Mộ Lăng Thần cảm thấy phiền muộn bứt rứt, đây chính là cảm giác vừa yêu vừa hận đi. Giận cũng không thể xuống tay quá nặng, nhưng không trừng phạt thì sợ nàng một tay muốn che trời.

"Bãi giá Dưỡng Tâm Điện." Mộ Lăng Thần đứng lên, phất tay áo bỏ đi.

Tiêu Liên Ý cũng chỉ có thể nhún người đưa tiễn, mấy ngày nay khó khăn lắm nàng mới có thể nói chuyện riêng với hoàng thượng nhưng... Nàng đúng là không nên nhắc tới Quân Tịnh Đế.

...

Ba tháng sau - Tịnh Hoa Cung!

"Nương nương! Không hay rồi nương nương!"

"Tiểu Vệ Tử, có chuyện gì mà ngươi hớt hải vậy? Nương nương đang niệm kinh bên trong, ngươi đừng ầm ĩ đến người!"

Nguyệt Tú từ phòng trong ra ngoài, thấy Tiểu Vệ Tử hoảng loạn chạy vào trong sảnh nên nhíu mày nhắc nhở.

"Mau vào bẩm báo nương nương, có chuyện lớn xảy ra rồi!" Sắc mặt của Tiểu Vệ Tử vừa trắng vừa xanh, căn bản không thể để ý đến lễ tiết.

"Xảy ra chuyện gì?" Lúc này Quân Tịnh Đế cũng đã nghe được nên chậm rãi ra ngoài sảnh, Nguyệt Tú nhanh chóng tiến lại nâng tay dìu nàng.

"Bẩm nương nương, vừa rồi nô tài tình cờ nghe được các vị đại thần nói với nhau là..." Tiểu Vệ Từ ngập ngừng không dám nói nhưng cuối cùng vẫn phải cho Quân Tịnh Đế biết, "Đại tướng quân tử trận sa trường rồi."

'Oanh' Quân Tịnh Đế tưởng chừng như mình đang bị ngũ lôi oanh đỉnh, nàng nắm chặt tay của Nguyệt Tú, trấn tĩnh hỏi, "Ngươi đang nói gì? Đại ca không phải vừa hồi kinh sao? Lý do gì lại xuất chinh, chuyện khi nào?" Vì không tiện vào hậu cung gặp nhau nên trước khi xuất chinh đại ca luôn cho người mang thư báo cho nàng, cớ sao lần này nàng lại không hay biết gì.

"Ba tháng trước đại tướng quân lãnh binh ra trận, thảo phạt ngoại bang. Nhưng mấy ngày trước lại trúng ám tiễn của kẻ địch, bên trong có tẩm độc, vô phương cứu chữa." Tiểu Vệ Tử thấp thỏm nhìn Quân Tịnh Đế, hắn sợ nàng sẽ chịu không nổi đả kích.

Quân Tịnh Đế cố gắng để bản thân không mất kiểm soát, nàng gằn từng tiếng nói, "Mau chuẩn bị giấy tiền vàng mã, ta muốn cúng tế đại ca." Nàng bị cấm túc, không thể ra cung bái tế đại ca, chỉ có thể ở đây tiễn huynh ấy một đoạn. Sau đó...

"Nương nương, không thể tự ý cúng tế trong cung, như thế phạm vào đại kỵ." Nguyệt Tú hoảng hốt ngăn lại Quân Tịnh Đế, chỉ có hoàng thượng và thái hậu mới có thể nha.

"Hắn muốn xử phạt thì cứ đến đây!" Quân Tịnh Đế lạnh lùng nói xong liền quay người vào trong, nàng phải niệm tâm kinh cho đại ca.

Tiểu Vệ Tử chỉ lo quan sát cử chỉ và biểu hiện của nàng nên không phát giác được nàng không dùng kính ngữ với Mộ Lăng Thần, "Nguyệt Tú, ngươi có cảm thấy nương nương quá mức bình tĩnh hay không?"

"Đúng vậy." Điều này làm Nguyệt Tú lo lắng vô cùng, nương nương thực sự bất thường.

...

Lại bảy ngày trôi qua, không biết là do không ai đếm xỉa đến Tịnh Hoa Cung hay vì Mộ Lăng Thần đang mở một mắt nhắm một mắt cho phép Quân Tịnh Đế, nên dù nàng có cúng tế Quân Thụy suốt bảy ngày cũng không ai trách phạt nàng.

Hôm nay như thường lệ Mộ Lăng Thần bãi triều liền đến Ngự Thư Phòng, hắn chỉ vừa phê duyệt vài tấu chương thì đã có thái giám vào thông báo, Tiểu Vệ Tử ở Tịnh Hoa Cung có việc cần xin kiến giá.

"Bệ hạ, Đức phi nương nương cầu xin ngài cho phép nương nương bày thiện ở Dưỡng Tâm Điện, nương nương muốn xin lỗi ngài và các vị nương nương khác." Lát sau, đại tổng quản hầu cận Mộ Lăng Thần trở vào, truyền lời lại cho hắn.

"Cuối cùng nàng ấy cũng biết mình sai ở đâu rồi sao? Trẫm duyệt." Mộ Lăng Thần đặt ngự bút xuống, hơi liếc mắt nhìn đại tổng quản, "Có Lan phi hay không?"

"Hồi bệ hạ, các vị nương nương đều được mời." Đại tổng quản cười nhẹ đáp, không hiểu sao ông cảm giác được có chuyện chẳng lành.

Chỉ chốc lát sau, Tịnh Hoa Cung nhận được hồi báo của Dưỡng Tâm Điện, Quân Tịnh Đế liền cho người đến Ngự Thiện Phòng an bày hết thảy, có khẩu dụ của hoàng thượng thì các ngự trù đều không dám chậm trễ, trong vài canh giờ đại tiệc đã được dọn sẵn ở Nội đình xem kịch của Dưỡng Tâm Điện.

Mộ Lăng Thần, Tiêu Liêu Ý, Niên Tố Ngôn, Lý Nguyệt Như, Thạch Thu Từ, Lan Mi Nhi đều đến đông đủ, Quân Tịnh Đế mới khoan thai đến chậm.

"Thần thiếp tham kiến bệ hạ và các vị tỷ tỷ! Bệ hạ vạn phúc kim an!" Nàng nhẹ nhún người hành lễ.

"Ái phi miễn lễ!" Mộ Lăng Thần nhìn Quân Tịnh Đế không chớp mắt, chỉ ba tháng không gặp mà nàng đã gầy hơn trước, sắc mặt cũng không tốt. Có phải nàng vẫn buồn về chuyện của Bắc Giản và Quân Thụy? Hay là nàng đang trách hắn?

"Muội muội là người tổ chức yến tiệc hôm nay nhưng lại tới trễ hơn bệ hạ và chúng ta." Niên quý phi Niên Tố Ngôn che miệng cười khẽ nói, thực sự là tiếu lý tàng đao.

"Là do muội phải chuẩn bị lễ vật cho bệ hạ và các vị tỷ tỷ." Quân Tịnh Đế nhẹ giọng nói xong liền đi đến chỗ ngồi của mình.

"Ồ! Ta thật muốn biết là lễ vật gì đây." Hoàng hậu Tiêu Liên Ý hứng thú nhướng mày cười.

"Là một tuồng kịch hay, có tên Niết Bàn." Quân Tịnh Đế cười mỉm, cúi mi nhìn chung rượu trên tay.

Tiếng nhạc vang lên che lấp đi tiếng kinh ngạc của mọi người, nhưng sau đó họ đã bị vở kịch trên sân khấu hấp dẫn. Ban đầu họ còn thích thú xem, nhưng càng về sau càng khiếp sợ. Cuối cùng Mộ Lăng Thần nhịn không được nhíu này nhìn Quân Tịnh Đế, "Sao nàng lại sắp xếp vở kịch này?"

Đợi trên đài bắn lên một luồng khói mờ ảo, vở kịch kết thúc, Quân Tịnh Đế mới nâng mắt nhìn Mộ Lăng Thần, "Bệ hạ không thấy nó rất thích hợp với hậu cung hay sao?"

Nàng chậm rãi đứng lên, đi một vòng nhìn hết tất cả mọi người, "Hôm nay vui như vậy, chúng ta cùng nhau Tử - Phần - Niết - Bàn đi." Đôi môi hồng như hoa Đào của nàng nở nụ cười vô cùng thủy linh thánh khiết, nhưng không hiểu sao lại khiến mọi người chợt lạnh sống lưng.

"Nàng đang làm gì?" Sắc mặt của Mộ Lăng Thần phát lạnh, nhưng sau đó hơi dịu đi chút ít, "Có phải nàng không khỏe? Nàng mau hồi Tịnh Hoa Cung, trẫm sai thái y chẩn trị cho nàng." Hắn nghĩ rằng nàng vì cái chết của Bắc Giản đã đau khổ rồi nay lại thêm Quân Thụy tử trận nên bi thương quá độ dẫn đến thần trí không rõ, hành động và suy nghĩ lung tung.

Quân Tịnh Đế cong nhẹ khóe môi, "Cuộc đời như mộng thử hỏi sống có gì vui, chết có gì khổ? Các vị tỷ tỷ đây vì muốn được bệ hạ sủng hạnh, vì muốn nắm quyền trong tay mà không ngừng tranh đấu lẫn nhau đến mức ngươi chết ta sống. Suốt ngày bị ghen tị và oán hận cắn nuốt lương tâm và lý trí, sống còn đau khổ hơn chết. Nay ta giúp các người ngộ đạo, giúp các người giải thoát. Các người nên cảm ơn ta mới đúng."

"Có phải Đức phi tụng kinh tụng đến điên loạn rồi không?" Lan quý phi Lan Mi Nhi ngồi đối diện với Niên Tố Ngôn kinh ngạc nhìn Quân Tịnh Đế, còn giả vờ hoảng sợ.

"Các ngươi người người đều miệng cười gọi tỷ tỷ muội muội thân thiết như vậy nhưng luôn muốn đối phương lập tức chết đi." Quân Tịnh Đế vẫn bỏ ngoài tai mọi lời châm biếm, tiếp tục nói, "Các ngươi muốn đấu đá nhau, muốn tính kế nhau thì mặc các ngươi, nhưng các ngươi lại kéo ta vào."

"Ngươi! Vì sợ ngôi vị hoàng hậu lung lay mà đan tâm sát hại nhi tử của mình, để hoàng thượng vì thương tiếc mà hứa với ngươi suốt đời không phế hậu." Quân Tịnh Đế quay nhanh sang, chỉ tay thẳng về phía Tiêu Liên Ý đang ngồi cạnh Mộ Lăng Thần, "Ngươi gieo nghiệt báo nhưng lại khiến ta bị hiềm nghi, mặc dù sóng gió qua đi nhưng ta nào được yên?"

"Còn ngươi!" Nàng chỉ tay sang phải, bất thình lình khiến Niên Tố Ngôn giật mình, "Vì muốn ta thất sủng mà vu oan ta hạ độc khiến Diệp đáp ứng xảy thai, còn người luôn miệng nói tin tưởng ta nhưng xoay lưng lại hỏi ta tại sao lại làm như vậy." Nàng nói chuyện này khiến sắc mặt Mộ Lăng Thần biến đổi, ánh mắt đượm buồn.

Quả nhiên nàng vẫn trách hắn.

"Còn người bạn từ thuở nhỏ lại vu oan ta có gian tình với Từ Dung Viễn, khiến ta suýt nữa mất mạng." Quân Tịnh Đế nhẹ nhắm mắt che giấu đau xót, đến khi mở ra thì phóng ánh sáng lạnh thẳng tới Thạch Thu Từ.

"Muội muội hiểu lầm rồi..."

"Ngươi im miệng cho ta!"

Thạch Thu Từ còn định dùng ba tấc lưỡi qua mặt Quân Tịnh Đế nhưng bị nàng hét một tiếng liền ngậm miệng lại, âm thầm oán hận nghiến răng.

"Bệ hạ, ngài vẫn để Đức phi tiếp tục xuất khẩu cuồng ngôn như vậy sao?" Niên Tố Ngôn kiều mị mang theo oán giận, nhìn sang Mộ Lăng Thần.

"Để nàng ấy nói hết." Mộ Lăng Thần tay nắm chặt chung rượu, nhẹ nhắm mắt nén đau xót. Là hắn nợ nàng, nếu như nói ra hết có thể khiến nàng buông bỏ tất cả trở lại như trước kia. Hắn chấp nhận để nàng nháo loạn.

Quân Tịnh Đế cười khẩy, "Ngài tưởng làm vậy thì ta sẽ động lòng như trước? Ta đã không còn là nữ nhân ngu ngốc luôn tin lời ngài, mặc ngài bài bố." Nàng vốn là con gái của tể tướng triều trước, nhưng vì triều đại hoán đổi nên gặp phải cảnh diệt môn. Chỉ còn nàng và đại ca nương tựa lẫn nhau, cũng may được Tịnh Vân sư thái nhận nuôi mới có thể bình an trưởng thành.

Trong khi di phục xuất tuần, Mộ Lăng Thần và nàng đã có duyên tương ngộ, sau đó nàng đồng ý theo hắn nhập cung còn đại ca, vì sợ nàng không có chỗ dựa sẽ bị ức hiếp mới đầu quân, từ một lính tiên phong trở thành đại tướng quân đương triều, kết quả, "Ta vốn tưởng bản thân mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Có đại ca bảo hộ, có phu quân thương yêu, có nhi tử bên cạnh nhưng kết quả thì sao? Hiện tại ta cái gì cũng không có."

Quân Tịnh Nở nở nụ cười, một nụ cười trong sáng biết bao nhưng nó lại ẩn chứa nỗi đau đớn tột cùng, "Đáng hận hơn là sủng phi yêu quý của bệ hạ giả vờ gặp nạn, đem mũi giáo chỉ về phía ta. Hoàng thượng, chắc ngài còn không biết. Bắc Giản chính là do sủng phi của ngài thiết kế hãm hại, mệnh tuyệt nơi đáy vực."

"Ta không có. Bệ hạ, thần thiếp vô tội!" Lan Mi Nhi mắt rưng rưng lệ, yếu ớt nhìn Mộ Lăng Thần nhưng người kia vẫn luôn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Quân Tịnh Đế, căn bản không để mắt đến nàng ta.

"Đại ca của ta sớm tra rõ sự thật nên mới bị ám toán. Thiết nghĩ một mình Lan Mi Nhi ngươi không thể làm được tất cả, thế nên đã có người âm thầm trợ giúp ngươi. Đúng không hoàng hậu, Niên quý phi, Ninh phi?" Quân Tịnh Đế cười lạnh nhìn lướt qua ba người họ, mỗi người một cánh tay, hợp sức đẩy đại ca nàng vào tử lộ. Biết được sự thật này nàng hận không thể lập tức uống cạn máu, ăn sống tim của chúng. Nàng nhịn đến hôm nay chỉ vì trả thù.

"Ngươi đừng ngậm máu phun người!" Niên Tố Ngôn đập tay lên bàn, tiếu nhan giận dữ.

"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy đâu. Đức phi muội muội!" Tiêu Liên Ý mềm mại nói nhưng bàn tay giấu dưới bàn sớm đã nắm chặt thành đấm.

"Tỷ tỷ suốt ngày chỉ biết giúp hoàng hậu quản lý mọi việc trong hậu cung, sao có thể gan to bằng trời làm chuyện thương thiên hại lý như vậy. Muội muội chớ nói đùa." Lý Nguyệt Như cười nhẹ, chậm rãi nói.

"Có hay không trời biết đất biết, ta biết các ngươi biết. Hoàng thượng cũng biết." Người khiến Quân Tịnh Đế hận nhất ở đây chính là Mộ Lăng Thần, rõ ràng hắn cái gì cũng tra ra nhưng lại xem như không có gì, "Hoàng thượng, ngài vì không muốn bị đại ca ta làm phiền nên đẩy huynh ấy ra chiến trường, kết quả biến thành tiếp tay cho họ giết đại ca." Đau lắm! Tim nàng giờ đây rất đau! Nàng từ thiên đường rơi xuống địa ngục cũng do một tay người nàng yêu tạo ra.

"Trẫm xin lỗi nàng, Tịnh nhi!" Mộ Lăng Thần đứng lên, sắc mặt hiện lên đau đớn khôn cùng cùng hối ý. Hắn đã sai rồi!

"Đã quá muộn rồi. Ta muốn Bắc Giản trở về, ta muốn đại ca sống lại. Ngài có làm được không? Nếu không làm được thì đừng xin lỗi ta." Quân Tịnh Đế không ngừng lắc đầu, lui về sau. Nàng muốn tránh hắn thật xa, nàng không muốn ở gần đế vương vô tình như hắn.

"Hôm nay thù mới hận cũ ta đều đòi lại hết!" Quân Tịnh Đế cong môi cười tà, trong mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị.

"Tại sao ta lại không có chút sức nào?"

"Bệ hạ, thần thiếp không thể nhúc nhích!"

"Nhất định là thức ăn có độc!"

"Người đâu mau truyền thái y!"

Lúc này đột nhiên Tiêu Liên Ý, Lan Mi Nhi và Niên Tố Ngôn, Lý Nguyệt Như, Thạch Thu Từ phát giác sinh lực trong cơ thể như bị sói mòn, hoàn toàn không còn chút sức nào.

"Trong thức ăn không có độc. Nhưng sương khói và trầm hương tại đây, chính là nhuyễn cân tán." Quân Tịnh Đế bước đến kéo từng người một ra khỏi chỗ ngồi của họ, bắt họ tụ lại giữa điện.

"Tịnh Nhi! Nàng muốn làm gì? Nàng mau dừng tay, nàng muốn gì trẫm cũng cho nàng!" Ngay cả Mộ Lăng Thần cũng không ngoại lệ, bị nàng kéo khỏi long ngai. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn lo nàng làm chuyện dại dột, khi đó thì không thể cứu vãn được.

"Các ngươi nên cám ơn ta mới phải, ta giúp các ngươi thoát khỏi đau khổ, sớm ngày đến cực lạc." Hai chữ 'cực lạc' này Quân Tịnh Đế cắn rất nặng. Cực lạc là miền đất Phật, bọn họ xứng sao?

"Trên đây lạnh lẽo như vậy, sao ngài lại thích ngồi như thế. Hoàng thượng?" Quân Tịnh Đế bước lên long ngai, đưa tay sờ vào ghế, vuốt ve đầu rồng, "Trèo lên đỉnh cao quyền lực đã xác định mọi người tránh xa, ngài muốn được ở đỉnh cao trong thiên hạ, kết cục cũng chỉ có một. Cô - gia - quả - nhân." Giọng của nàng vẫn như trước, trong trẻo ngây thơ nhưng lại như búa tạ gõ vào lòng của Mộ Lăng Thần. Đối với Tiêu Liên Ý bọn họ lại giống như từng trận âm phong, khiến họ run lên bần bật.

Từ xưa đến nay nào ai dám bước lên ngai vàng, nhưng Quân Tịnh Đế lại đứng trên đó, nhìn xuống thiên tử đang ngồi bệt trên sàn dưới điện. Đường đường là vua một nước, nay lại bị đối xử như vậy. Nàng lại nói những lời đó, chẳng lẽ nàng muốn...

"Ả ta điên rồi, hoàng thượng!" Niên Tố Ngôn thở hổn hển vì phải dùng quá sức quát lên, người nghiêng ngả không thể ngồi thẳng.

"Người đâu! Mau bắt ả lại!" Lan Mi Nhi cố sức kêu gào.

"Ta đã sớm giả truyền khẩu dụ của hoàng thượng để thị vệ đi xa chỗ này, ngươi có kêu cũng không ai nghe." Quân Tịnh Đế chậm rãi đi xuống điện, cầm lấy một ngọn đèn trên tháp nến và bước tới gần nhìn lướt qua mọi người, "Không phải các ngươi luôn muốn tranh giành ân sủng hay sao? Nay có hoàng thượng cùng chết thì các ngươi được như ý nguyện rồi. Chúc các người thượng lộ bình an!" Nói xong nàng nhẹ buông ngọn nến, cũng không hiểu sao không có dầu nhưng lửa lại bất chợt phực lên. Bao phủ Tiêu Liên Ý bọn họ lại, chỉ duy nhất chỗ của Mộ Lăng Thần là lửa không bén tới.

Quân Tịnh Đế phất tay áo bỏ đi, mặc cho những nữ nhân kia đau đớn kêu cứu. Nàng đã sớm cho người dùng tinh dầu hòa với lưu huỳnh lau sàn nhà, nên chỉ cần một ngọn nến nhỏ cũng có thể phát hỏa. Dưỡng Tâm Điện là nơi lịch đại đế vương lâm triều xử lý quốc sự nhưng giờ đây một mảnh minh vàng lại bị ngọn lửa cắn nuốt, tiêu tan bởi tay của một nữ tử.

"Tịnh nhi!" Quân Tịnh Đế thấp thoáng nghe được tiếng Mộ Lăng Thần gọi nhưng nàng vẫn không quay đầu lại, ngọn lửa cháy phừng phực sau lưng giống như ngọn lửa trong lòng nàng. Dù có dập tắt cũng không thể chữa được vết thương cho nàng.

"Cháy rồi! Dưỡng Tâm Điện cháy rồi!"

"Mau đi cứu hỏa!"

"Hộ giá! Mau hộ giá!"

"..."

Hoàng cung rơi vào một mảnh hỗn loạn, không ai phát hiện có một bóng dáng lẻn ra ngoài qua cửa nhỏ chuyên chở hàng hóa vào cung.

Sáng hôm sau, khi lửa được dập tắt thì vết tích nó để lại cũng là hoang tàn, giống như nỗi nhớ mà Quân Tịnh Đế để lại cho Mộ Lăng Thần, khiến hắn suốt đời khó quên.

Quân Tịnh Đế ra khỏi cung nhưng không trở về Tướng Quân phủ mà đi thẳng ra thành, dọc đường nàng gặp được một vị hòa thượng đang ngồi giảng đạo gần bờ hồ ngoại ô.

"Thí chủ có từng nghĩ, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều do bản thân thí chủ tạo nên?" Nàng vốn không định chào hỏi, nhưng vị đại sư đó đột ngột lên tiếng làm nàng dừng lại bước chân.

"Phải. Nhất niệm sinh vạn ác, nhất niệm sinh vạn bi. Nếu như con đường này là do con lựa chọn vậy con sẽ tự mình kết thúc." Quân Tịnh Đế quay người lại và cúi đầu chào, ông ấy là Vô Giới đại sư, sư huynh của sư phụ nàng, "Phiền đại sư chuyển lời cho sư phụ, ân nghĩa của người kiếp sau con sẽ đền đáp." Nàng là đệ tử tục gia của Tịnh Vân sư thái, nếu như không gặp gỡ Mộ Lăng Thần có thể đủ mười tám tuổi nàng sẽ xuất gia làm ni, theo sư phụ vân du tứ hải phổ độ chúng sinh. Nhưng chỉ vì hắn, nàng đã đọa địa ngục, không thể quay đầu lại.

"Nhất niệm buông bỏ, muôn ngàn tự tại. Thí chủ nên suy nghĩ kỹ con đường sau này mình nên đi thế nào." Vô Giới đại sư nhìn thân ảnh đi xa của Quân Tịnh Đế mà thở dài, niết bàn trọng sinh hay mệnh tuyệt từ đây đều nằm trong tay của nàng.

Quân Tịnh Đế tựa như người mất hồn cứ đi mãi đi mãi, không biết khi nào đã đến Đoạn Tình Nhai, nơi nàng và Mộ Lăng Thần lần đầu gặp mặt. Cảnh còn người cũng tại nhưng tình đã biến, chớp mắt đã hơn mười năm mà nàng cứ ngỡ chỉ mới ngày hôm qua.

"Tịnh nhi." Có tiếng gọi khẽ vang lên phía sau, Quân Tịnh Đế quay người lại nhìn, là Mộ Lăng Thần đang đứng trước mặt nàng.

Việc hắn còn sống không nằm ngoài dự đoán của nàng, vì nàng chỉ muốn giết chết năm nữ nhân xấu xa kia, họ phải trả giá cho cái chết của Bắc Giản và đại ca. Còn Mộ Lăng Thần...chung quy nàng vẫn không thể xuống tay với hắn.

"Nàng cùng ta trở về, chúng ta làm lại từ đầu được không?" Mộ Lăng Thần nhẹ giọng nói, hắn đưa tay về phía nàng nhưng không dám tiến lên trước. Hắn sợ nàng sẽ lập tức nhảy xuống vực.

Gió thổi quần áo trắng tinh khiết của Quân Tịnh Đế bay phấp phới, sương mù bao phủ chung quanh như cùng nàng hòa làm một, mờ ảo không thật dường như một cái chớp mắt nàng sẽ tan biến đi.

"Chúng ta đã không còn quay lại được nữa. Ngài có giang sơn mỹ nhân của ngài, ta có mối thù nỗi hận của ta. Có lẽ kết thúc như vậy mới là tốt nhất." Quân Tịnh Đế nhẹ cười, tựa như sương mai sớm tụ lại tan càng khiến tim của Mộ Lăng Thần đau nhói.

"Không. Chúng ta còn có thể như trước, ta cầu xin nàng. Tịnh nhi!" Mộ Lăng Thần bắt đầu hoảng, chậm rãi tới gần nàng.

"Ngài luôn miệng nói yêu ta, vậy bóng hình ta ngài chứa ở đâu?" Quân Tịnh Đế lạnh nhạt hỏi.

"Tại đây." Mộ Lăng Thần chỉ tay lên ngực mình, thâm tình nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net