Thiên Kim Nan Mãi Nhất Hồi Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Kim Nan Mãi Nhất Hồi Đầu

Tác giả: Hỏa Đế Duy Ảnh

Tháng mười hai đã là cuối mùa đông, thời tiết lạnh lẽo vô cùng nhưng cho dù vậy cô cũng không ngồi yên trong nhà được bởi vì hôm nay tuyết lại rơi. Đi trên con đường tràn ngập tuyết phủ dày, phóng mắt nhìn xa toàn một màu trắng xóa mênh mông cô cảm thấy lòng mình bao la và rộng lớn hơn.

Hít sâu một hơi, mặc dù hơi lạnh làm cho mũi tái buốt nhưng cô lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Cô rất thích tuyết, phải nói là vô cùng vô cùng thích. Có người từng hỏi cô, "Thứ lạnh giá khiến người ta như muốn đóng băng cả trái tim như vậy mà sao cậu lại thích?"

Cô trả lời người đó, "Lạnh lẽo có gì không tốt? Đóng băng được trái tim thì cậu sẽ không bị tổn thương, vô tình sẽ không bị đa tình làm khổ."

Người đó lại nói, "Đóng băng quá mức khiến tim tan vỡ thì sao cậu sống được?"

"Đóng băng không thể nào tan vỡ được, chỉ có thể biến thành đá mà thôi." Cô cúi mi, mỉm cười nói.

"Mình thật mong có một ngày nhìn thấy trái tim cậu bị tan chảy."

"Người có thể làm cho trái tim mình tan chảy chắc là chưa xuất hiện trên đời này."

Cười khẽ ra tiếng khi nhớ tới đối thoại của cô và người bạn vào ba năm trước, cúi người nhặt lên một nắm tuyết, dùng lực ném nó về phía thật xa. Băng rã, tuyết tan thì sao, nếu gặp đúng người nhưng không đúng lúc thì cho dù trái tim có bị họ làm cho tan chảy cũng là máu tươi đầm đìa.

Ba năm trước, vừa tốt nghiệp đại học kiến trúc cô liền được nhận vào làm trong công ty của bạn ba mình, mặc cho mọi lời bàn tán không hay nhưng cô chẳng quan tâm vì cô có tự tin với tài năng của mình. Thời gian sẽ trả lời cho tất cả.

Những ngày đầu vào làm việc không tránh khỏi gặp sự chèn ép hay nhiều sự soi mói của đồng nghiệp, nhưng cô vẫn kiên trì làm tốt công việc của mình, không tranh công, không háo thắng, săn sàng chia sẻ công việc với người khác. Dần dần, những đồng nghiệp cũng đở mở lòng với cô, không còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường hay ghen tỵ nữa mà đã nhìn vào tài năng của cô.

Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần không chán nản bỏ cuộc thì khó khăn gì cũng sẽ vượt qua. Đây là bài học cô đúc kết được khi bước chân vào đường đời.

Hai tháng sau đó, cô hoàn thành hạng mục kiến trúc giúp công ty thu vào một món lợi lớn. Để khen thưởng cô, giám đốc cho cô đi dự buổi gặp gỡ giao lưu với các kiến trúc sư nổi tiếng ở Ý, có rất nhiều kiến trúc sư trẻ tuổi như cô cũng tham gia. Ở nơi đó cô gặp được anh.

Anh nổi bật nhất trong nhóm nam thiết kế sư, khiến cho những người nữ tới tham gia đều nhìn không rời mắt. Vẻ ngoài lịch lãm, khí chất nho nhã nhưng mang theo trầm tĩnh, tựa như một loại rượu ngon được cất chứa lâu năm chờ người tới thưởng thức.

Chắc có lẽ ai cũng chú ý nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ, si mê và rung động nên đối với người đứng một mình trong góc, không chú ý tới xung quanh như cô làm cho anh nổi lên hứng thú.

Anh nói vài lời khách sáo với mọi người xong liền đi tới chỗ cô. Ban đầu chỉ lo nhìn ly rượu trong tay nên cô không phát hiện, nhưng khi cảm nhận được biết bao ánh mắt mang theo nóng rực không thiện ý nhìn chằm chằm vào mình cô mới theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy anh đang tiến về phía này, đối với người con gái bình thường nào cũng sẽ rung động khi một người có dung mạo tuấn mỹ tiến về phía mình như vậy, nhưng với người có trái tim lạnh nhạt như cô thì không. Dù cho ngũ quan anh có tuấn tú, đôi mắt hoa đào có câu hồn hay nụ cười nửa môi đầy phong tình cũng không khiến tim cô đập nhanh được.

"Rượu là dùng để thưởng thức, không phải để ngắm nhìn đâu, cô bé." Đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô, giọng nói mang theo một chút ý trêu đùa.

Nhìn thẳng vào anh, cô nhàn nhạt nói, "Đối với anh rượu là dùng để uống nhưng đối với tôi rượu là để ngắm. Uống rượu hại thân, chỉ có những người không bản lĩnh mới mượn rượu để lấy tự tin."

"Đừng bao giờ tin tưởng một người đàn ông vô tửu, bởi vì anh ta có thể là loại người tự mãn, người luôn nghĩ mình biết phân biệt đúng sai. Chưa nghe qua câu nói này sao cô bé?" Anh cười tao nhã nhưng đôi mắt lại hiện lên ý nghiền ngẫm nhìn cô.

"Chưa từng nghe qua vì có thể sở thích về đọc sách và quan niệm sống của tôi khác với anh." Cô đặt ly rượu lên bàn, lạnh lùng nhìn vào anh nói, "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ đầu anh không nên bắt chuyện với tôi, cũng không nên dùng ngữ khí ngã ngớn như vậy. Tôi không phải là những cô gái kia, sẵn sàng vì anh si mê hay nguyện ý tiếp xúc anh chỉ vì muốn anh chú ý tới." Nói xong cô liền rời khỏi buổi giao lưu.

Cô không biết khi cô vừa quay lưng đi thì anh mang theo vẻ mặt tà tứ và ánh mắt hứng thú nhìn theo cô, "Thật thú vị!" Hắn thì thào nói khẽ.

Trở về nước, cứ tưởng cô và anh chỉ là bình thuỷ tương phùng không bao giờ gặp lại nhau nữa thì vào một ngày kia, khi đi tranh hạng mục thiết kế với công ty đối thủ cô đã gặp lại anh. Anh là kiến trúc sư cũng đi tranh hạng mục lần này. Anh nói cô và anh gặp nhau lần nữa đây có thể xem như là duyên nợ hay không, cô chỉ cười nhếch môi không nói gì, trong lòng thầm nghĩ đây là 'viên phẩn' thì đúng hơn.

Thật không ngờ lần này cô rất dễ dàng lấy được hạng mục thiết kế công trình về cho công ty, anh cười nói chúc mừng cô nhưng sao cô có cảm giác như anh đã nhường cho cô. Quả nhiên linh tính của cô không sai, anh cố ý nhường hạng mục này cho cô để lấy hạng mục thiết kế lớn hơn. Khi nghe được tin này, lần đầu tiên cô mới biết cảm giác tức giận đến mức muốn bùng phát là ra sao. Vào ngày kỷ niệm thành lập công ty cô, có mời rất nhiều công ty đối thủ, trong đó có cả công ty của anh. Lần này nhìn thấy anh cô trực tiếp không nhìn, liền quay đầu bước đi nhưng bị anh chặn lại. Còn luôn nói chuyện với cô không ngừng nhưng cô xem anh như không khí, chỉ im lặng nhìn xung quanh. Khi ra về anh nói hắn đưa cô về, kêu cô đợi trước cửa lớn của nhà hàng đợi hắn anh xe, nhưng khi anh quay lại thì cô đã biến mất.

Ngồi trên xe taxi, tưởng tượng tới bộ mặt không ngờ của anh khi không nhìn thấy cô thì cô liền thích thú, cười khẽ ra tiếng, tới khi bác tài xế lên tiếng cô mới giật mình và phát giác mình thật khác thường, "Đang yêu đúng không cô bé? Con gái của chú cũng giống như con, mới quen bạn trai nên cả ngày cứ cười khúc khích một mình."

Nghe bác tài xế nói vậy trong đầu cô liền vang lên một tiếng 'ong'. Cô thật sự cười như vậy sao? Chắc không phải đâu, có thể là bác ấy nhìn lầm, cô sao có thể vì anh mà rung động?

Hai ngày sau đó, cô nhận được hoa gửi tới công ty, trên đó có kèm theo mảnh giấy ghi 'Chúc em một ngày vui vẻ!' nhưng lại không ghi tên người gửi. Sau đó mỗi ngày cô đều nhận được hoa và cuộc gọi của nhà hàng đối diện công ty nhắc nhở cô dùng bữa, chỗ đã được người đặt sẵn, tiền ăn cũng đã trả trước dài hạn, điều làm cho cô kinh ngạc hơn là thực đơn của những bữa ăn đó đều gọi theo những món cô thích. Những đồng nghiệp đều hâm mộ cô có người theo đuổi, nhưng cô lại cảm thấy bực mình vì cảm giác có người đang theo dõi nhất cử nhất động của cô. Ngay cả khi cô tan ca mấy giờ người đó cũng biết mà cho xe tới đón, dù cho ngày hôm đó cô có tăng ca.

Chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra trong một tháng, vào ngày kia khi cô đang cảm thấy kỳ lạ vì ngày hôm nay không nhận được hoa cũng không nhận được điện thoại của nhà hang, thì một người mà cô không thể nào ngờ tới xuất hiện trong công ty. Đứng trước bàn làm việc nhìn vào cô với bó hoa trên tay trái và lồng cơm bên tay phải, anh mỉm cười nhìn cô nói, "Hôm nay em không cần tới nhà hàng, tôi đem cơm trưa tới cho em, đây là do chính tay tôi nấu."

Vì tránh để cho công ty nổ tung gây chú ý tới giám đốc vì sự xuất hiện của anh nên cô kéo anh chạy nhanh lên sân thượng của công ty, trên đó có bàn ghế và dù được bày sẵn, đây là thế giới nhỏ để cô thư giãn ở công ty. Mặc cho cô dùng ánh mắt nghi hoặc và uấn giận nhìn anh hỏi, "Anh tới đây làm gì?"

Anh ung dung tự tại mở lồng cơm, đặt thức ăn ra, mỉm cười nhàn nhạt nói, "Tức nhiên là đem cơm tới cho em ăn rồi." Sau đó kéo cô ngồi xuống kế bên anh, tận tình phục vụ cô dùng bữa. Bị anh cưỡng ép ăn vào món tôm do anh làm cô nhăn mặt miễn cưỡng nuốt xuống, cứ tưởng nó rất dở nhưng không ngờ lại ngon vô cùng. Còn đặc biệt quen thuộc, quen không thể nào quen hơn được nữa vì mùi vị này là cô đã nếm cả tháng qua ở nhà hang đối diện.

Cô nhìn qua anh, vẻ mặt mang theo chế giễu và khoái ý, "Nói dối cũng nên lựa chọn đúng đối tượng, mua thức ăn cũng nên mua ở nhà hàng nào tôi không biết. Anh tưởng tôi không nhận ra đây là do nhà hàng bên đối diện nấu hay sao?"

Bị cô vạch trần nhưng anh vẫn tỏ ra bình thường, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười nhìn cô, "Không sai, đây là mùi vị em đã ăn ở nhà hàng bên kia, nhưng do tôi nấu là sự thật. Cả tháng nay em đều ăn thức ăn do chính tay tôi nấu đó, cô bé. Tôi là đầu bếp riêng của em. Ẩn thân cả tháng nay rồi bây giờ nên tới thời điểm cho em gặp mặt."

Nghe ngữ khí vô cùng chắc chắn và nhìn vẻ mặt không còn ý bỡn cợt của anh, cô vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc hỏi anh, "Tại sao anh lại làm vậy?"

"Tức nhiên là để theo đuổi em rồi. Tôi từng nói sẽ bắt được em bằng bất cứ giá nào. Việc đầu tiên là bắt được khẩu vị của em, để cho em ngoài thức ăn do tôi nấu ra không ăn được của người khác nấu."

Nghe vậy cô mặt cô hơi tím đi, không phải vì tức giận mà là vì bị anh nói trúng tim đen. Đúng vậy, cô đã nghiện thức ăn do anh nấu mất rồi. Chỉ trong một tháng mà khẩu vị của cô đã trở nên điêu hơn, ăn gì cũng thấy vô vị, chỉ khi dùng bữa ở nhà hàng đối diện mới cảm nhận được mỹ vị là ra sao. Nhưng cho dù vậy cô cũng không được để lộ cho anh biết. Cô tỏ ra bình tĩnh nhìn anh, nhàn nhạt nói, "Tôi đã nói tôi không như những cô gái khác hay những người trước đây anh từng theo đuổi và trêu đùa, cho nên mời anh dừng lại việc làm phiền cuộc sống của tôi đi."

"Nếu tôi nói tôi không phải đang trêu đùa mà là thật lòng, em là người con gái đầu tiên khiến tôi bỏ ra nhiều tâm tư, cũng là người đầu tiên khiến tôi xuống bếp thì sao?" Anh nghiêm túc nhìn cô, trầm ấm nói.

"Tôi không trúng chiêu của anh đâu, đừng tỏ ra mình là tình thánh với tôi." Cô nói xong liền đứng lên, rời khỏi bàn ăn và muốn đi khỏi sân thượng thì bất chợt cánh tay bị nắm lại, anh buộc cô phải quay sang nhìn thẳng anh. Chưa cho cô có thời gian phản kháng anh đã hôn lên môi cô làm cho cô chết trân tại chỗ.

Sau đó anh hơi lui ra, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói, "Anh là thật lòng. Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm của anh đối với em không phải là nhất thời." Nói xong anh vuốt ve nhẹ lên má cô rồi mới rời đi.

Nhìn vào thức ăn còn nằm yên trên bàn, trong không khí còn lưu lại mùi hương trên người anh và đôi môi còn vương độ ấm của anh, mặt cô có chút nóng bỏng, trái tim không theo quy luật đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Cô đã hoàn toàn bị hắn quấy nhiễu tâm tư vốn tĩnh lặng hơn hai mươi năm của mình.

Những ngày tiếp theo sau đó anh luôn cố ý xuất hiện trước mặt cô, mỗi ngày đều đúng giờ, còn tấn công tới điện thoại của cô, tối nào cô cũng nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của hắn nhưng chưa bao giờ cô trả lời lại. Hai tháng sau, đột nhiên có một ngày anh không xuất hiện trước mặt cô nữa, cũng không nhắn tin. Tiếp theo ngày thứ hai, thứ ba...và một tuần sau đó cũng không thấy bóng dáng anh đâu, cứ như anh đã bốc hơi khỏi thế gian này. Lúc này cô mới nhận ra, cô không biết chút gì về anh, cô chỉ biết tên anh nhưng lại không biết địa chỉ anhở đâu, cô biết anh làm việc ở công ty đối thủ nhưng lại không biết nó nằm ở đâu...và còn rất nhiều thứ về anh nữa mà cô không biết được.

Đột nhiên cô cảm thấy trống rỗng và cô tịch vô cùng. Anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa sao?

Sau nhiều ngày tự dày vò và đấu tranh cuối cùng cô cũng không kiên trì được mà gọi điện thoại cho anh, nhưng đầu dây bên kia không phải là tiếng nói trầm ấm của anh mà là một giọng nữ vô cùng ngọt ngào.

Tim cô như bị ai đó bóp chặt đến hít thở không thông, vô cùng đau đớn. Hóa ra, anh đã đi vào tâm trí và làm tan chảy trái tim băng tuyết của cô lúc nào mà cô không hay biết, tới khi nhận ra thì anh đã có người khác rồi.

Thật buồn cười cũng thật đáng đời cô!

Cô xin nghỉ phép một tuần chỉ để nằm vùi trong chăn, bỏ mặc mọi thứ xung quanh dù cho bạn thân cô có khuyên nhủ hay an ủi cô cũng không rời khỏi giường, chỉ chui rúc trong phòng mà gặm nhấm nỗi đau. Vào buổi sáng ngày nghỉ phép cuối cùng của mình, chuông cửa nhà cô bỗng nhiên vang lên. Bạn thân cô có chìa khóa nên không thể có việc cô ấy bấm chuông cửa được, là ai đây?

Dù không muốn nhưng chuông cứ vang lên inh ỏi như vậy thì cô không thể không ra mở cửa, khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là ai cô liền trừng to mắt kinh ngạc nhìn. Sao anh lại ở đây?

"Anh tới đây làm gì?" Do nhiều ngày không nói chuyện nên giờ đây cổ họng cô hơi khô khan và giọng nói cô có chút khàn khàn.

"Em vừa khóc sao, cô bé?" Anh không trả lời cô mà hỏi lại, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt hoa đào mang theo trêu đùa.

Hơi nheo mắt lại nhìn anh một lúc cô liền đưa tay muốn đóng cửa lại, nhưng anh nhanh hơn cô một bước, anh nắm lấy cánh cửa, mỉm cười nhìn cô, "Anh có chuyện muốn giải thích."

Cô không thèm nghe lại muốn đóng cửa, anh giữ chặt không cho cô đóng, "Hôm đó người bắt máy là bạn thân của anh."

Vậy sao hôm đó anh không giải thích với cô? Còn nữa, bạn thân sao có thể tự tiện nghe điện thoại của hắn? Nói dối, cô lại muốn đóng cửa.

Anh lại đẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Cô ấy bắt máy khi anh đang bàn việc với một người đồng nghiệp khác, anh không kịp ngăn cản. Cô ấy vừa là bạn thân cũng là đồng nghiệp của anh. Công ty anh xảy ra chuyện nên anh phải giải quyết cả tuần nay mới xong, hiện tại anh tới đây cho em trừng phạt anh đây."

"Tôi là gì của anh mà phải giận anh? Anh là gì của tôi mà tôi phải trừng phạt anh? Tránh ra cho tôi đóng cửa!" Cô liếc mắt nhìn anh, lãnh đạm nói.

Đột nhiên hắn kéo cô lại gần, cúi đầu, đưa môi lại gần rồi khóa kín môi cô, lát sau khi nụ hôn kết thúc, đôi mắt hoa đào của anh trở nên sâu thẳm nhìn xuống cô nói, "Giờ đã không phải là người lạ rồi đúng không?" Cô định mở miệng phản bác thì hắn lại nói, "Nếu em còn tiếp tục nói nữa thì anh sẽ hôn em, hôn tới khi nào em công nhận mối quan hệ giữa chúng ta là không bình thường."

Chỉ như vậy, cô đã bị anh bắt giữ, trở thành người yêu của anh.

Cô và anh từ khi công khai mối quan hệ thì lúc nào cũng ngọt ngào, dính nhau như sam chỉ trừ thời gian làm việc ở công ty, tiện sát người bên ngoài khiến cho các nữ đồng nghiệp khác vừa hâm mộ cũng vừa ghen tị với cô. Nhưng cô chỉ cười đáp lại họ, vẻ mặt lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc và màu hồng bao phủ của tình yêu.

Một năm sau, vào ngày sinh nhật của cô, anh đã cầu hôn cô. Không có lý do gì để từ chối vì anh là người cô yêu nhất, đám cưới dự định sẽ tổ chức vào ba tháng sau.

Trong thời gian yêu nhau cô và anh vẫn phân biệt rõ ràng giữa công và tư, sau giờ làm việc cô và anh là người yêu của nhau nhưng ở công việc thì cô và anh là đối thủ. Có một công ty lớn ở nước ngoài muốn mở thêm chi nhánh ở nước cô và đang tìm công ty để thiết kế, giám đốc chỉ định cho cô nhất định phải giành được hạng mục đó. Không riêng gì công ty cô mà tất cả công ty khác đều muốn có được chiếc bánh ngon này, có cả công ty của anh.

Mặc dù đã là vợ chồng sắp cưới nhưng cô yêu cầu anh không được phép nhường cô như lần trước, phải đấu tranh công bằng. Anh cũng chấp thuận.

Khi cô thành công lấy được hạng mục, chưa kịp ăn mừng thì giám đốc nhận được tin thay đổi vào phút cuối, hạng mục này thuộc về công ty đối thủ, công ty của anh. Bởi vì bên đối tác nhận được tố cáo cô sao chép bản thiết kế của công ty đối thủ.

Nghe xong lời giám đốc nói cô như bị ngũ lôi oanh đỉnh, không biết phản ứng ra sao bởi vì người cô đã chết lặng. Bản thiết kế này chỉ có cô và anh biết, là anh nhìn cô hoàn thành còn khen cô tiến bộ hơn rất nhiều, vậy sao bây giờ lại biến thành cô sao chép bản thiết kế của công ty anh?

Nắm chặt hai đấm cho tới khi móng tay đâm vào lòng bàn tay thật đau buốt để lấy lại bình tĩnh, cô đến thẳng công ty anh, muốn cùng anh nói cho rõ ràng.

"Xin lỗi, hiện tại anh ấy đang nói chuyện riêng với giám đốc của chúng tôi, hai người họ đang chuẩn bị cho việc kết hôn."

Sau khi nghe nhân viên tiếp tân nói xong, cô không biết mình rời khỏi đó và về nhà bằng cách nào, tới khi hồi thần lại cô mới nhận ra mình đang ngồi cuộn mình trên sofa.

Từ trước tới giờ là anh luôn lừa gạt cô hay là do anh chỉ mới bắt đầu phản bội?

Cô là một trong những người bị hắn trêu đùa để giết thời gian, trong khi anh chờ đợi ngày cưới người phụ nữ kia hay sao?

Ha ha, một người lãnh tâm đạm tình như cô lần đầu tiên động lòng lại gặp phải lừa gạt, thua đến thảm bại như vậy! Thật đáng buồn!

Vì chuyện riêng của mình mà làm ảnh hưởng tới công ty, cô chấp nhận chịu phạt, tự gửi đơn xin thôi việc. Sau đó cô xuất ngoại, tìm một nơi để bắt đầu lại...

'Tuyết rơi là lúc anh gặp được em, lần đầu tiên trong đời anh mới biết mình cần điều gì...'

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ hồi tưởng của cô, cô vừa mới nói chuyện với gia đình vào lúc sáng thì hiện tại chỉ có thể là bạn thân của cô gọi, vì ngoài ba mẹ ra cô chỉ cho cô ấy biết số điện thoại này của mình.

"Chuyện gì vậy?" Cô mỉm cười nghe máy.

"Cậu hay tin gì chưa?" Đầu dây bên kia là tiếng nói của cô bạn thân cô.

"Tin gì?"

"Đại tiểu thư của tôi, cô đang ở nước ngoài chứ không phải trên sao Hỏa, sao lại không chịu coi tin tức? Mau mở điện thoại xem đi, tin làm náo động cả nước ta vào hôm qua, công ty của người mà cậu không muốn nhắc tới đó. Cũng không biết cậu trốn sang cái nơi lạnh lẽo như Canada làm gì, hại người sợ lạnh như mình cũng không dám qua thăm."

Sau khi nghe bạn thân cô lảm nhảm xong cô liền tắt máy, mở internet trên điện thoại, gõ tên công ty của hắn.

Thì ra, chuyện về bản thiết kế hơn một năm trước không phải do anh làm, mà là do cô bạn thân cũng chính là giám đốc của anh lén mua chuộc người chụp lại, rồi sao chép ra khi cô gửi cho bên đối tác.

Cô đã hiểu lầm anh.

"Nhưng còn chuyện anh và cô ta sắp đám cưới thì sao đây?" Cô thì thào tự hỏi.

"Là do cô ta tự sắp đặt, khi em tới công ty tìm anh là lúc anh đang điều tra chuyện về bản thiết kế. Không biết được cô ta đã căn dặn người nói dối với em, làm cho em hiểu lầm anh." Tiếng nói vang lên phía sau lưng làm cho cô giật mình, nhanh chóng xoay người lại.

Là hắn. Anh đang đứng trước mặt cô, hắn đang mỉm cười nhìn cô với đôi mắt chứa đựng tưởng niệm và yêu say đắm.

Bất chợt hắn đi nhanh lại gần, đưa tay kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt. Kề tai cô nói khẽ, "Chỉ vì cho em một câu trả lời thích đáng nên anh mới nhẫn nhịn không đi tìm em, cũng may em không trốn ở nơi anh không tìm được. Công ty cô ta đã phá sản, đó là thứ anh bồi thường cho em."

Một lát sau, hai tay đang buông lõng của cô dần dần di chuyển lên và ôm lấy hông của hắn, dụi nhẹ mũi vào ngực hắn để ngửi thật sâu mùi hương trên người hắn. Mùi hương mang theo một chút thanh lãnh khiến cho lòng cô thanh thản và tĩnh lặng.

Thật tốt khi cô và hắn còn có thể gặp nhau!

Trái tim lạnh giá của cô giờ đã được hắn nun nấu ấm áp trở lại.

Anh từ từ buông cô ra, mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình, "Chúng ta lại cùng nhau đi tiếp, có được không?"

Cô cười nhạt, gật đầu với hắn xem như đồng ý.

"Em còn nợ anh một hôn lễ, tới lúc phải trả rồi, cô bé!" Anh nhéo nhẹ lên má của cô, còn nháy mắt với cô.

Cô cười khẽ nói, "Em bồi thường cho anh bằng cả cuộc đời của em."

Trên đời này, không có bán thuốc hối hận nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng cứu vãn những hối tiếc của bản thân là được. Ngàn vàn khó mua được một cái hồi đầu, tuy rằng lựa chọn ra đi để chạy trốn đau thương nhưng cô vẫn luôn muốn quay đầu nhìn lại, chỉ mong hắn sẽ đuổi theo cô. Cũng may, cô đã đi rất chậm. Cũng may, hắn đuổi theo cô thật nhanh nên cả hai người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net