Vĩnh Thế Đừng Tương Ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Thế Đừng Tương Ngộ

Một ly rượu độc ta tiễn người mình yêu xuống hoàng tuyền, cầu Nại Hà kia không mong gặp lại cố nhân. Lai sinh...vĩnh viễn đừng tương ngộ.

Ta nợ nàng cả cuộc đời, nên biết là độc dược nhưng vẫn uống. Ta có thể đợi nàng ở Tam Sinh Thạch không?

Từng...một đôi thanh mai trúc mã vui vẻ bên nhau.

Hắn hứa sau khi làm chủ thiên hạ, giang sơn làm sính lễ, hắn lấy nàng làm thê tử.

Nàng tin lời hắn, trợ hắn lên ngôi thành công.

Nhưng vì củng cố quân quyền, hắn diệt cả nhà nàng.

Vì không để bè phái Lãnh gia lớn mạnh, hắn giết hài tử nàng đang mang.

Ngôi vị hoàng hậu hắn hứa cho nàng, sau cùng lại về tay nữ nhân khác.

Hẹn ước cả đời nhất thế một đôi nhân chỉ là gió thoảng mây bay, là nàng si tâm vọng tưởng.

"Ha ha ha...Lãnh Nghinh Tử ta từ nhỏ học binh thư luyện võ, bày binh bố trận, hô phong hoán vũ trên chiến trường nhưng lại bại trong tay người mình yêu. Đổi lấy kết cục thảm thương như vậy." Trước khi chết, nằm trong vòng tay hắn, nàng ngẩng đầu nhìn trời mà cười điên dại.

Cười chính mình ngu ngốc, không sớm nhận ra dã tâm của hắn.

Vũ Văn Phiêu Nguyệt, ngươi cũng biết đau sao?

So với những gì ta chịu, một mạng của ngươi vẫn không đủ bồi!

"Nghinh nhi, ta theo nàng xuống hoàng tuyền. Đừng bỏ ta một mình."

Nhìn hắn không ngừng hộc máu, nàng cười càng yêu diễm.

"Vũ Văn Phiêu Nguyệt! Người ta yêu nhất cũng là chàng. Người ta hận nhất cũng chính là chàng. Ta dùng linh hồn mình lập lời thề chỉ đổi lấy vạn kiếp không gặp lại."

"Lãnh Nghinh Tử, dù là luyện ngục ta cũng tìm được nàng. Chỉ mong nàng có thể tha thứ cho ta."

Mưa rơi tầm tã, bầu trời tối đen không ánh sáng, sấm chớp nổi lên ầm ầm. Một đôi bích nhân vì yêu sinh hận, vì thù sinh oán cùng nhau lìa cõi đời.

Minh giới lại thêm một đóa Mạn Châu Sa Hoa, Tam Sinh Thạch có thêm một linh hồn đứng đợi.

Vạn năm qua đi, hắn cũng không thể gặp lại nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net