Tuyết Rơi Mùa Hè 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10
Sáng.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi, ánh nắng rực rỡ như muôn vàn sợi tơ vàng chiếu xuống mặt đất.

Lá cây xanh thẫm lạo xạo trong gió.

“Cậu ta bị làm sao thế kia?”

“Đánh nhau à?”

“Không phải là lại bị ai đó đánh cho bầm dập vì tội quyến rũ bạn trai người khác đó chứ?”

“Có lẽ thế lắm, chắc lần này không may rồi, bị thương tơi tơi tả đến thế kia cơ mà.”
Toàn bộ lớp Quản trị doanh nghiệp năm nhất đón Băng Hạ bằng rất nhiều những ánh mắt khác nhau. Có nhiều lời nói ác ý được nói ra một cách lộ liễu. Bảo Vy đỡ Băng Hạ vào chỗ ngồi, hạ giọng lẩm bẩm.

“Đã bảo ở lại phòng đi mà.”

“Tớ không sao mà.” Băng Hạ cười nhạt.

“Cậu nhìn vết thương đầy người thế này còn nói không sao?” Bảo Vy nhăn mặt nhìn toàn thân Băng Hạ. “Rốt cuộc là ai đã làm cậu ra thế này chứ?”

Cô im lặng không muốn nói thêm điều gì về chuyện ngày hôm qua nữa. Cành Bằng lăng ngoài cửa sổ hơi rung rinh trước cơn gió thu, một vài cánh hoa tím nhạt bay vào phòng, mắc lên tóc Băng Hạ. Cô đưa tay vuốt mái tóc dài như suối, lấy MP3 trong cặp ra đeo vào tai.

.

Ngoài cổng trường, những hàng xe ô tô lại lũ lượt kéo nhau đi vào. Hình như hôm nay lối vào có vẻ ách tắc hơn mọi khi. Vương Hoàng Yến ngồi trong chiếc Bentley đỗ ngoài cổng trường đã hai mươi phút rồi vẫn chưa thể vào trong. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, chỉ còn năm phút nữa là vào tiết, lại điềm nhiên ngồi soi gương, chỉnh sửa lại chỗ mascara bị lem nơi đuôi mắt.

Một chiếc Ferrari vàng lướt qua.

Hoàng Yến hạ hộp phấn trong tay xuống, cô ngó đầu nhìn ra ngoài cửa xe.  Người ngồi trong xe kia sao mà quen quen… Một suy nghĩ nào đó vừa vụt qua đầu, Hoàng Yến dặn người tài xế quay xe đi về, còn cô xách cặp bước ra khỏi xe, mắt vẫn nhìn theo bóng của chiếc xe thể thao vàng khi nãy.

Cổng trường đông  nghẹt sinh viên, trong thoáng chốc đã không còn nhìn thấy chiếc xe hồi nãy nữa. Hoàng Yến vẫn không cam tâm ngó quanh, anh trai của cô cũng đi xe Ferrari vàng, không lẽ … ?

Tối hôm qua.

« Anh hai ! Mọi chuyện là như thế nào ? Tại sao lại bắt cóc nhầm ? Em đã gửi hình ảnh của Niệm Phù Dung cho anh rồi còn gì ? »
« Vương Hoàng Yến, ở nhà cô giúp việc nấu đồ ăn cho em có bị thiếu muối không vậy ? » Hàn Phong điềm nhiên ngồi ở bàn làm việc trong phòng, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, không mảy may để ý đến cô em gái đang la lối om sòm. « Em gửi hình ảnh chụp từ đằng sau không rõ mặt thì làm sao để nhận diện đúng người ? »
« Gì chứ ! Hạo Thiên và Phù Dung hôm nay mặc áo đôi, lại còn là áo đôi đặt may riêng, cả trường này chỉ có hai người đó mặc như vậy mà còn nhầm lẫn được nữa sao ? »
« Thế nếu họ cho người khác mặc áo của mình thì sao ? »
« Cái gì, sao lại… Anh hai, đó là áo đôi của hai người mà, sao có thể cho người thứ ba mặc chứ ? »
Hàn Phong gập màn hình Macbook lại, ngước lên, lạnh lùng nói với Hoàng Yến.
« Người hôm nay bọn chúng đưa về, mặc chiếc áo y hệt Niệm Phù Dung. »
Mặt Hoàng Yến biến sắc. « Sao có thể… ? »
« Cô ta tên là Băng Hạ. »

Dương Băng Hạ ? Không phải là con bé sinh viên năm nhất to gan lớn mật dám mon men đến gần Thiếu gia Hạo Thiên, đã từng bị Niệm Phù Dung đánh ở trước toàn trường sao ? Tại sao cô ta lại có mặt trong chuyện này cơ chứ. Hoàng Yến càng nghĩ càng không hiểu tại sao chuyện này càng lúc lại càng rối rắm đến như vậy.

.

Chuông vào lớp.

Băng Hạ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm hoa Bằng lăng, cơn gió man mát thổi vào, mơn man đôi má khiến cô phút chốc đã ngủ gà ngủ gật.

Hình như trong lớp học có tiếng ồ rộ lên, rồi là tiếng xì xào bàn tán gì đó. Băng Hạ không để ý lắm, tất cả mọi tiếng động đã bị át đi bởi tiếng nhạc trong MP3.

Có ai đó đang dừng trước bàn học của cô.

“Chỗ này tớ có thể ngồi không?”

Băng Hạ lơ mơ buồn ngủ, cô mơ màng quay lại.

Nắng vàng rực rỡ.

Xô vào khung cửa sổ.

Con ngươi đen láy sáng rực, làn da trắng như tuyết, một chàng trai trong bộ đồng phục trắng trường Thánh Ân đang đứng trước mặt cô.

Toàn bộ lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất trở nên tĩnh lặng khác thường, mọi hơi thở, mọi nhịp tim đều tiêu tan trong chớp mắt. Dường như tất cả các con mắt trong lớp đang đổ dồn lên hai người. Nắng hơi chói, Băng Hạ nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn, chàng trai này có gương mặt thật đẹp, nhưng hình như có chút gì đó quen quen…

“Chào cậu, tớ là Vương Hàn Phong.”

Băng Hạ trong phút chốc tỉnh cả ngủ. Ánh mắt sâu xa của Hàn Phong như đang nhìn cô mà lại như không, quanh người anh như có làn sương mờ bao phủ khiến dọc sống lưng cô chạy một luồng khí lạnh.

[ Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Ánh mắt hắn như đùa cợt. Ánh mắt cô lạnh lùng cương quyết.

Không gian, thời gian như đông kết lại.

Cuối cùng, hắn cũng mãn nguyện buông ngón tay, cười mà như không, hắn nói với Băng Hạ.

“Tôi là Vương Hàn Phong.” ]

Băng Hạ chợt nhận ra, không phải cô không muốn nhắc đến nữa, thì mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc. Giây phút chàng trai đẹp đến ma quái kia đứng trước mặt cô, Băng Hạ cảm thấy mình thật ngây thơ khi  đã nghĩ rằng, hắn sẽ dễ dàng buông tha cho cô.

.

Cả buổi học hôm ấy, Thánh Ân bỗng dưng ồn ào, náo động hẳn. Mặc dù Hàn Phong đã cố gắng đến đây bằng cách không khoa trương nhất có thể, thế nhưng chỉ cần hết tiết thứ tư của buổi sáng, gần như toàn bộ học viện đã hay tin Thiếu gia của tập đoàn Vương thị đã đến học tại lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất.

Có điều, phải chi Vương Hàn Phong là người bình thường hơn một chút thì mọi người đã không sửng sốt quá như thế. Trong số mười sinh viên học tại Thánh Ân thì đến chín người thuộc nằm lòng tiểu sử của chàng Thiếu gia trẻ tuổi này. Vương Hàn Phong năm nay đã hai mươi lăm tuổi, sinh ra và lớn lên tại Mỹ, đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng bên đó với tấm bằng đại học loại xuất sắc, mới về nước đầu năm nay và đang là giám đốc điều hành của Vương thị. Hàn Phong để lại ấn tượng trong mắt người khác là chàng trai vô cùng tài giỏi, chưa bao giờ phải để ba mình – chủ tịch Vương thị phải bận lòng về bất cứ điều gì. Anh ta trong số những chàng thiếu gia ăn chơi khét tiếng của thành phố này, còn nổi tiếng là người đào hoa lãng tử, không bao giờ quá nhiệt thành với bất cứ một cô gái nào.

Mặc dù những thắc mắc vẫn chưa được lý giải, nhưng không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Vương Hàn Phong thực sự đã khiến cho các sinh viên nữ của Thánh Ân được một phen náo loạn.

Bởi vì, anh ta quá đẹp. Hơn nữa, vì anh ta biết mình đẹp nên lại càng không ngừng khoa trương, như con yêu tinh biến hóa muôn hình vạn trạng để mê hoặc lòng người.

Trên đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào đó, luôn thường trực sẵn một nụ cười.

Nụ cười ẩm ướt, dịu dàng như gió xuân nhè nhẹ thổi.

Nụ cười có sức hút mạnh mẽ, kèm theo chút ác ý kiêu kỳ.

Nụ cười vừa lạnh lùng cô độc lại vừa lẳng lơ đa tình.
Băng Hạ có người xuất hiện ngồi cạnh mình thì không thể ngủ được nữa, cô chốc lát lại không kìm được mà dùng ánh mắt cảnh giác, khẽ kín đáo liếc Hàn Phong một cái. Lại nhớ đến việc anh ta bó cô lại căn nhà kho phế thải đó, bàn tay giấu trong nếp váy đồng phục bất giác siết lại.

Vào khoảnh khắc cô không để ý, Vương Hàn Phong cũng liếc ánh mắt sắc bén sang chỗ ngồi bên cửa sổ. Băng Hạ thường hay ngồi trầm ngâm, khoanh tay trước ngực ngắm Bằng lăng. Đôi mắt cô trong veo, thánh thiện, không gợn một chút bụi trần khiến anh hoài nghi không biết mình có nhìn lầm không, khi hôm qua, trong căn nhà kho bỏ hoang, anh đã nhìn thấy trong mắt người con gái ấy, cả sự lạnh lẽo và chết chóc.

Lớp Quản trị doanh nghiệp năm ba.

Tiếng giảng viên môn Quản trị chiến lược sang sảng, Nhật Long gục đầu xuống bàn gần cuối ngủ ngon lành. Bỗng nhiên chiếc điện thoại trên mặt bàn rung lên, là một tin nhắn mới.

“Tìm hiểu được chuyện tôi bảo chưa?” Tin nhắn từ Hạo Thiên.

Nhật Long ngóc đầu dậy nhìn về phía anh họ mình ở chiếc bàn đầu tiên, nhún vai nhắn tin trả lời.

“Em có đến đó vào sáng sớm nay, nhưng hình như đã được dọn dẹp sạch sẽ, không thấy có dấu vết gì đặc biệt. Em chỉ biết được căn nhà kho đó từng được một công ty phần mềm điện tử sử dụng.”

“Công ty nào?” Hạo Thiên trả lời tin nhắn rất nhanh.

“Tên công ty thì em không nhớ, nhưng em biết nó là công ty con của Vương thị.”

Lại là cái tên này. Hạo Thiên nắm chặt chiếc điện thoại, hơi nhíu mày. Bao nhiêu năm nay trên thương trường Trịnh Âu và Vương thị như hai con sư tử luôn ngầm đối đầu nhau. Bên ngoài thì tỏ thái độ thân thiện khách sáo nhưng Vương thị đó luôn dùng những mánh khóe chơi xấu Trịnh Âu. Lần này hai bên có tranh chấp nhau một cách lộ liễu, phải chăng chúng muốn giở trò bắt cóc Niệm Phù Dung để gây áp lực với thông gia nhà họ Niệm là Trịnh Âu, thế nhưng lại bắt cóc nhầm một cô gái vô tội là Dương Băng Hạ ?

Tiếng chuông giải lao vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạo Thiên. Giảng viên vừa cầm cặp bước ra ngoài, một sinh viên nữ đã chạy vội vào lớp với gương mặt hớn hở, cô ta nói gần như hét lên với đám bạn của mình.

« Này ! Biết Vương Hàn Phong không ? Thiếu gia tập đoàn Vương Thị đó, anh ta mới nhập học ở Thánh Ân sáng nay !! »

« Cái gì ? » Đám nữ sinh trong lớp gần như vỡ òa. « Anh ta không phải đã tốt nghiệp đại học rồi sao ? Anh ta học ngành gì ở Thánh Ân vậy ? »

« Là ngành của chúng ta đó, Quản trị doanh nghiệp, năm thứ nhất ! »

Hạo Thiên và Nhật Long cùng ngước lên. Điện thoại trong tay Hạo Thiên rung lên, tiếp tục là một tin nhắn từ cậu em họ.

« Anh, Quản trị doanh nghiệp năm nhất là lớp của Băng Hạ. »

Hạo Thiên nghiến răng. « Chết tiệt … ! »

.

Hạo Thiên bước vội trên hành lang, anh đang trên đường sang khu phòng học của sinh viên năm nhất. Anh có thể chắc chắn Vương Thị chính là kẻ đứng sau chuyện ngày hôm qua xảy ra với Băng Hạ. Sang đến hôm nay thì Thiếu gia của Vương Thị lại đến Thánh Ân học đúng lớp của cô ấy, liệu đây có phải là sự trùng hợp quá ngẫu nhiên ?

Một bóng người đang đi ngược chiều với anh.

« Thiếu gia Trịnh Hạo Thiên. »

Hạo Thiên nhìn thẳng vào kẻ đứng đối diện.

Hành lang ngập nắng. Từng sợi nắng như muôn ngàn sợi tơ vàng chiếu lên mái tóc ánh tím của Hàn Phong, nhuộm viên kim cương trên tai trái Hạo Thiên thành một màu vàng chói mắt. Hai vẻ đẹp như hai thái cực đối lập, hai người đứng đối diện nhau, khung cảnh bỗng trở nên tĩnh lặng như bức họa dát vàng cao quý mĩ lệ.

Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên, anh hơi nhếch môi cười.

“Lần cuối tôi gặp cậu là khi nào nhỉ? Cậu trưởng thành hơn nhiều rồi.”

Hạo Thiên không buồn bận tâm đến lời nói của kẻ kia, anh tiếp tục bước thẳng về phía trước.

“Dương Băng Hạ…” Giọng Hàn Phong cao vút. Bước chân của Hạo Thiên dừng lại.
“Cô ta thật đẹp, nhỉ?”

Bàn tay Hạo Thiên siết lại thành nắm đấm. Cứ nghĩ đến hình ảnh Băng Hạ bị ngất với chỗ thương tích đầy mình hôm qua là anh muốn phát điên lên, hận không thể giết chết Vương Hàn Phong ngay tức khắc.

“Nếu không phải vì nể tình anh mang họ Vương…” Hạo Thiên gằn giọng, ánh sáng lạnh từ chiếc khuyên bạc phảng phất lên khuôn mặt anh tú như tượng tạc « … Tôi đã giết chết anh ngay rồi. »

Hàn Phong vẫn mỉm cười, nụ cười của anh ta càng lúc càng đẹp.

« Vậy sao ? »

« Hãy tránh xa khỏi cô ấy, nếu không đừng trách tôi đã không cảnh báo anh trước. »

« Cậu và cô gái đó có quan hệ gì, tại sao phải ngăn không cho tôi đến gần cô ấy ? »

« … »

« Tiểu thư Niệm Phù Dung có biết vị hôn phu của cô ấy dành sự quan tâm đặc biệt cho một cô gái khác không ? »

« Vương Hàn Phong, đừng quan tâm đến chuyện không phải của mình. Chim Ưng vẫn chưa hay chuyện con gái họ suýt bị Vương Thị bắt cóc đâu. Đừng để tôi nổi giận. »

Hạo Thiên nói xong liền đi thẳng, Hàn Phong vẫn đứng đó, khóe miệng đã ngừng cười, trong ánh mắt phút chốc thoáng qua sự lạnh lẽo ma quái khác thường.

.

« Chuyện gì ? »

Băng Hạ hỏi khi vừa bước đến, nhìn thấy Hạo Thiên tay xỏ túi quần, đứng ngắm khung cảnh bên ngoài qua ô cửa sổ lớn trên cầu thang. Anh nghe thấy tiếng cô liền quay đầu lại.

« Tại sao không ở nhà nghỉ ? »

« Có làm sao đâu mà phải ở nhà. » Băng Hạ thản nhiên trả lời. Những vết thương trên cơ thể cô rất mau lành, ngoại trừ vết bị thanh sắt đâm sâu hôm qua thì hầu hết đã đóng vảy. Anh im lặng nhìn chằm chằm vào cổ tay cô vẫn chưa hết đỏ vì bị dây thừng siết, nhẹ giọng hỏi.

« Em có nhớ chút gì về đám người bắt cóc mình ngày hôm qua không ? »

« Vương Hàn Phong. » Băng Hạ lạnh lùng nói ra một cái tên.

Hạo Thiên không ngạc nhiên khi cô đã biết rõ danh tính kẻ đứng đằng sau chuyện đó. Băng Hạ trong suy nghĩ của anh luôn là một cô gái thông minh. « Anh ta là thiếu gia của tập đoàn Vương Thị. Sáng nay có phải anh ta mới vào học tại lớp em không ? »

« Phải. »

« Hãy cẩn thận với anh ta. Nếu có bất cứ chuyện gì như hôm qua, hãy báo cho tôi ngay. »

Băng Hạ ngước lên, không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh như ngọc lục bảo của Hạo Thiên. Cảm giác ấm áp khi có người ôm cô vào lòng của ngày hôm qua bỗng nhiên dội về trong tâm trí.

Hạo Thiên càng nhìn Băng Hạ lại càng cảm thấy có lỗi, anh luôn nghĩ trong đầu, chuyện xảy ra với cô ngày hôm qua tất cả đều bắt nguồn từ chiếc áo khoác đôi đó. Anh lặng lẽ tiến đến gần cô, nhẹ nhàng cầm cổ tay chằng chịt vết dây thừng siết của cô lên xem xét. Cô giật mình vội rụt tay lại thì anh càng giữ chặt hơn.

« Đau không ? »

Hành lang không một bóng người. Băng Hạ bị thứ ánh sáng huyền ảo trong mắt anh làm cho xao động, một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng trả lời.

« Không sao. »

Không hiểu sao, cô dù có khoác lên mình vẻ lạnh lùng sắt đá như thế nào, có bất cần, dửng dưng ra sao, thì Hạo Thiên vẫn nhìn thấu trong cái vỏ bọc ấy là một Băng Hạ yếu đuối, đáng thương và cần được bảo vệ.

.

Hàn Phong khoác cặp đi trên sân trường, vừa đi vừa huýt sáo, một vài nữ sinh chỉ trò về phía anh, đỏ mặt chụm đầu bàn tán gì đó.

Cạnh chiếc Ferrari vàng của anh đã có sẵn một người đứng ở đó. Vương Hoàng Yến mặt mũi tối sầm như muốn giết người, nhìn thấy anh trai liền sẵng giọng.

“Anh hai, anh làm gì ở đây vậy?”

“Anh đi học.” Hàn Phong lấy trong túi quần ra chiếc chìa khóa từ, hướng về phía chiếc siêu xe bấm “tít” một cái.

“Đi học? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi?” Hoàng Yến vẫn không hạ giọng xuống.

“Giờ việc anh đi học mày cũng quản nữa sao?”

“Tại sao anh không nói với em anh đến Thánh Ân học ? Việc ở công ty nếu như rảnh rỗi quá thì anh hãy giúp ba nghĩ cách thắng tranh chấp với Trịnh Âu đi kìa!”

Hàn Phong từ đầu đến cuối không liếc nhìn cô em gái lấy một lần, anh lạnh lùng mở cửa xe.

“Em không cần phải dạy anh biết phải làm gì. Tập trung vào chuyện của mình đi thì hơn.”

Hoàng Yến vội vàng giữ chặt lấy cánh cửa xe, cô dằn giọng xuống. “Trả lời em, có phải vì con bé Dương Băng Hạ không?”

Hàn Phong bình thản hất tay em gái ra, trước khi ngồi vào trong xe còn liếc Hoàng Yến một cái sắc ngọt.
“Đừng có nhúng tay vào chuyện của anh.”

Chiếc Ferrari nổ máy, phóng vụt đi. Hoàng Yến lạnh lùng đứng trong đám khói, nhìn theo xe của anh trai đang dần khuất bóng.

“Em sẽ giết anh, nếu anh có ý gì với con bé đó, Vương Hàn Phong.”

.

Đúng như dự đoán của Băng Hạ, Hàn Phong, với vẻ lãng tử đa tình đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật không-bình-thường của Thánh Ân. Con gái toàn học viện, từ giáo viên cho đến học viên, không ai là không chết mê chết mệt cái vẻ ngoài hào nhoáng ấy. Hàn Phong giống như chàng hoàng tử ưu nhã, dung mạo đẹp đẽ, khí chất khiêm tốn, bất kể nói chuyện với ai, anh luôn thể hiện là con người ôn hòa, nhẹ nhàng. Dù là cô gái nào được coi là xấu nhất nói chuyện với anh, anh vẫn không chút khó chịu mà mỉm cười đối đãi như thể đó là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ truyện cổ tích. Còn đối với Hạo Thiên, thì cho dù là cô gái đẹp nhất, hấp dẫn nhất bắt chuyện với anh, thì trong đôi mắt xanh lục ấy, tất cả cũng chỉ là không khí, không màu, không mùi, không vị, không hình dạng, lướt qua mà không để lại chút cảm giác. Đó là khác biệt lớn nhất giữa HOÀNG ĐẾ và HOÀNG TỬ. Và xem ra, học viên của Thánh Ân thích vẻ lạnh lùng cao quý hơn là vẻ đào hoa lãng tử, bởi vì trong suy nghĩ của họ, thứ càng xa vời, không thể chạm đến thì càng đáng ngưỡng mộ, còn thứ luôn ở bên cạnh, được tiếp xúc hàng ngày thì sẽ mau nhàm chán.

Nhưng…

Chuyện mọi người sẽ nhàm chán Hàn Phong còn rất xa vời, khi nụ cười của anh – thứ giống như vũ khí vô hình giết người trong các truyền thuyết – vẫn được anh lấy ra sử dụng hàng ngày, vẫn khiến cho các nữ sinh đỏ mặt khi được ánh mắt của anh nhìn đến.

Mỗi ngày lại có thêm một vài nữ sinh năm ba ghé đến lớp Quản trị doanh nghiệp năm nhất để gặp Hàn Phong. Sinh viên trong lớp đã quá quen với cảnh này. Một số người ở ngoài xã hội có quen biết với Vương thị, nghe tin Thiếu gia Vương thị mới nhập học ở Thánh Ân thì tranh thủ đến chào hỏi. Các nữ sinh trong lớp cũng muốn có được sự chú ý của Hàn Phong, thỉnh thoảng lại không biết do vô tình hay cố ý mà nhờ cậy anh một số chuyện. Đương nhiên, cho dù đó là những chuyện phiền phức nhất, anh cũng vui vẻ làm giúp mà không có đến cả một cái cau mày.

.
Sáng.

Băng Hạ ngồi xuống bàn ăn với bộ váy đồng phục trắng trường Thánh Ân và mái tóc vừa được sấy khô. Tay cầm chiếc sandwich và cốc sữa nóng, cô bình thản ăn chậm rãi. Bảo Vy đã ăn xong từ bao giờ, cô đi vào phòng ngủ thay quần áo, như sực nhớ ra điều gì đó, liền ngoảnh đầu lại nói với Băng Hạ.
"Chồn ngốc, hôm qua ba gọi điện đấy.”

“Ba ? Lúc nào?” Băng Hạ đặt cốc sữa trên tay xuống bàn.

“Lúc tớ đi làm.”

“Ba nói gì?”

“Ừ thì… ba hỏi thăm bọn mình sống thế nào, có khó khăn gì không, có thiếu tiền học không.”

Từ khi ba mẹ Băng Hạ mất vào năm cô lên mười tuổi, người duy nhất chăm lo cho cô chỉ có ông quản gia Thiều Dĩ Tuấn, ba của Bảo Vy, người mà cô cùng gọi là ba, người ba thứ hai trong cuộc đời.

[“Tiểu thư, ông bà chủ đã ra đi rồi. Còn một mình cháu sống e rằng không ổn. Hơn nữa … căn biệt thự này mai sẽ có người đến lấy, cháu có muốn vể ở chung với ta và Bảo Vy không?”

Quản gia Thiều Dĩ Tuấn ngồi xuống bên cạnh chiếc xích đu màu trắng của Băng Hạ. Lời ông nói giống như van nài hơn là một lời đề nghị. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt ông quản gia đã phục vụ cho gia đình mình hơn ba mươi năm. Cho đến lúc ba mẹ cô ra đi, ân nghĩa họ trả cho ông vẫn là chưa đủ, cô có nên đến làm phiền cha con ông ấy thêm nữa?

Dưới đôi mắt người quản gia hình như đã xuất hiện thêm nhiều, nhiều nếp nhăn hơn trước.

“Tiểu thư, ta là người đã chứng kiến cháu sinh ra và lớn lên, ta yêu thương cháu như con gái ruột. Giờ phút này gia đình cháu thành thế này, ta không thể yên tâm cứ thế nhìn cháu sống bơ vơ. Hãy chấp thuận lời đề nghị của ta đi.”

Lúc ấy thời tiết đang là mùa đông, khu vườn nhà họ Dương tiêu điều, vắng lặng. Băng Hạ lặng lẽ ngắm nhìn cây xương rồng trước mặt, chỉ có nó là vẫn bình thản như thế, cho dù bao nhiêu chuyện xảy ra, cho dù thế giới có đổi thay thế nào, nó vẫn cứ lạnh lùng, mạnh mẽ vươn lên. 

“Bác Tuấn, con có thể gọi bác là ba chứ?”

Thiều Dĩ Tuấn không biết vì lẽ gì, xúc động đến mức nước mắt chảy thành dòng. “Được chứ, đương nhiên là được. Băng Hạ, con và Bảo Vy hãy làm chị em tốt, nhé?”]

.

Băng Hạ vừa ngáp vừa bước vào phòng học, đập vào mắt là một cảnh tượng mặc dù đã quen thuộc với các sinh viên trong lớp thời gian gần đây, nhưng đối với cô chẳng hiểu sao vẫn quá ư là khó chịu.
Một đám nữ sinh đang ngồi vắt vẻo xung quanh một chàng nam sinh áo sơ mi trắng. Cô gái có mái tóc rất dài nhuộm nâu, không phải sinh viên lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất, nhưng mấy ngày hôm nay ngày nào cũng thấy đến, mỉm cười duyên dáng với Vương Hàn Phong.

“Hàn Phong, anh nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net