Tuyệt Rơi Mùa Hè 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một tin không được vui cho lắm đó là lần thi chứng chỉ vừa rồi kết quả của mình chưa vừa ý, nên sắp tới lại phải tiếp tục ôn thi để thi lại lần hai :(( đã nghĩ là sẽ có thgian rảnh để đi học đàn và sửa tiếp truyện cho các bạn nhưng lại delay nữa rồi :(( buồn quá.

Mình nghĩ là để có thể giải quyết nút thắt giữa ba người Nhật Long - Bảo Vy - Lam Đình thì chắc phải sửa một chút về cô gái Lam Đình rồi. Mong là lần này nút thắt giữa ba người sẽ khiến các bạn hài lòng. Yêu ❤️

CHƯƠNG 14.

Biệt thự Kim Cương.

Đám người giúp việc đang ngồi ăn trưa quanh bàn ăn, Thảo và Hương vừa ăn vừa cười đùa nói chuyện phiếm, chỉ có Liễu dường như hôm nay tâm trạng không được tốt mà suốt bữa ăn gương mặt cứ tối sầm. Hai cô nàng kia cười đùa chán chê, quay sang nhìn thấy chị cả như vậy thì đưa mắt dò hỏi nhau nhưng không ai biết lý do.

Cô Di vừa mặc chiếc áo khoác mỏng, đi lướt qua bàn ăn. Sau đó chợt dừng lại, nghĩ ngợi gì đó liền quay đầu nghiêm nghị nói với ba cô người làm.

“Cô có việc phải ra ngoài, mấy đứa ở nhà lo mà dọn dẹp cẩn thận, đừng có lười biếng biết không?”

“Vâng ạaaa…” Hương vừa nằm bò ra bàn ăn vừa uể oải kéo dài giọng.

“Lát nữa Bảo Vy đến thì mở cửa cho con bé, đừng có tỏ thái độ gì đấy, việc ai người nấy làm, nhà này không nuôi mấy đứa ganh ghét đố kị.”

Vừa nói, ánh mắt cô Di không biết là vô tình hay cố ý nhìn liếc qua Liễu đang hằm hằm ngồi chọc chọc đũa vào bát cơm. Hôm qua nó vì bất mãn trong lòng nên đã không kiềm chế được mà đi hỏi quản gia Trường Di xem rốt cuộc con bé Bảo Vy kia từ đâu chui ra mà lại được đối xử khác biệt như thế, rõ ràng là ngày đầu tiên cô ta đến cậu chủ đã giới thiệu đó cũng chỉ là người giúp việc thôi mà. Thế nhưng cô Trường Di không những không giải đáp thắc mắc giúp nó mà còn mắng nó một trận thậm tệ, còn nói thêm rằng không được có thái độ như vậy với Bảo Vy, vì cô ấy là người quen của cậu chủ. Hừ, cậu chủ không phải chỉ toàn quen con cháu nhà thượng lưu giàu nứt đố đổ vách hay sao, người quen nào của cậu chủ mà phải đến đây làm ô sin cơ chứ!

Rõ ràng chỉ là một con bé Lọ Lem thích trèo cao!

Thiều Bảo Vy thì hơn gì chúng nó cơ chứ, chẳng phải là chỉ có gương mặt đẹp hơn một chút thôi à, cộng thêm cái vẻ giả nai thích làm bộ làm tịch, suốt ngày chỉ thích bày trò gây sự chú ý trước mặt cậu chủ. Chắc chắn là do cô ta tỏ vẻ đáng thương mới khiến cho cậu chủ thương cảm mà đưa cô ta vào đây làm, chứ cậu chủ nhà nó quen biết gì cái ngữ con gái đó?!

Càng nghĩ càng thấy tức, nên nó không nghe thấy lời dặn của cô Trường Di. Phải để đến khi bà gõ tay thành tiếng xuống mặt bàn, nó mới giật mình.

“Cháu biết rồi.” Liễu làu bàu đáp.

“Đừng có đứa nào bén mảng vào phòng cuối hành lang tầng hai đấy. Lát nữa Bảo Vy đến cũng phải dặn con bé thế nghe chưa?”

“Thôi được rồi đấy cô à, lần nào trước khi ra ngoài cô cũng nói câu đó, mà chẳng phải chìa khóa phòng đấy cô luôn giữ đấy à, chúng cháu có thuật đi xuyên tường đâu mà cô phải dặn.” Hương nhấm nhẳng đáp.

“Chỉ giỏi cãi là nhanh thôi.” Cô Di cau mày nói.

Đợi cho quản gia đi khỏi, Hương vẫn không thôi ương ngạnh, bĩu môi lầm bầm.

“Chẳng biết trong cái phòng đấy có cái gì mà lần nào cũng dặn đi dặn lại.”

“Chắc là có két sắt.” Thảo thản nhiên nói.

“Két sắt thì không phải nên để trong phòng ngủ của cậu chủ hay sao. Không phải đâu chị à, ngoài cậu chủ ra chỉ có một mình cô Di được vào phòng đó, có lần em nghe cậu chủ dặn cô ấy là phải thường xuyên vào lau sạch những thứ bên trong. Két sắt thì có gì mà phải thường xuyên lau sạch chứ?”

“Dù có là gì cũng không phải việc của chúng ta đâu. Ăn nhanh lên còn đi dọn dẹp.” Thảo là cô gái hiền lành nhất bọn cũng hiểu chuyện nhất. Nó biết rằng mình chỉ đến đây để làm công ăn lương, những gì chủ đã căn dặn thì phải nhất nhất làm theo, chuyện gì không liên quan đến mình nếu được thì phải cố gắng tránh càng xa càng tốt. Nhưng con bé Hương làm việc chung với Thảo lâu như vậy vẫn bộp chộp, thích hóng hớt chuyện linh tinh, lại còn hay bàn tán chuyện của cậu chủ.

Thảo mang bát đã ăn xong thả vào bồn rửa, tiếng con bé Hương ở đằng sau đã thảng thốt.

“Ơ, cái gì đây?”

Cả ba cô giúp việc đều tập trung ánh mắt nhìn về một thứ nhỏ nhỏ sáng sáng nằm trên mặt đất. Hương là người nhanh nhất, nó vồ lấy nhặt lên, kinh ngạc nhìn, là một chiếc chìa khóa nằm chỏng chơ.

“Cô Di làm rơi chìa khóa này!”

Thảo vẫn một vẻ không để tâm. “Bình thường cô ấy cẩn thận lắm mà. Cất vào một góc đi kẻo mất.”

“Nhưng đây là chìa khóa gì?” Liễu từ đầu đến cuối im lặng đột ngột lên tiếng.

“Em biết rồi!” Hương chống cằm đăm chiêu một lát rồi sáng mắt lên. “Là chìa khóa phòng cuối hành lang tầng hai!!”

“Thật không?” Thảo đang rửa bát cũng ngạc nhiên quay lại. “Phòng đó quan trọng vậy mà cô ấy lại làm rơi chìa khóa ư?”

“Suốt ngày lèm bèm dặn chúng ta muốn điếc lỗ tai, đến chìa khóa còn làm mất.” Hương vừa ngắm nghía chiếc chìa khóa vừa bĩu môi.

“Nhưng sao mày biết là chìa khóa phòng đó?” Liễu hỏi.

“Em từng nhìn thấy cô ấy khóa cửa phòng đó một lần rồi. Chìa khóa này mạ vàng còn khắc tên cậu chủ nữa, đẹp vậy nên em nhớ rõ lắm.” Hương quả quyết. “Hay là chúng ta vào đó xem thử đi?”

“Đừng có làm bậy!!” Thảo quát lên. “Mày điên rồi sao, cậu chủ từng nói là nếu có đứa nào dám bước chân vào phòng đó sẽ bị đuổi ngay lập tức đấy.”

Phòng ăn im phăng phắc, Hương nghe Thảo nói xong thì xụ mặt, ném chiếc chìa khóa keng một cái xuống mặt bàn.

“Muốn nhìn một cái thôi mà cũng khó khăn, chẳng phải cậu chủ cũng từng nói là không ai được vào phòng riêng của cậu ấy sao, rồi chị Bảo Vy cũng vẫn…”

‘Cạch.’

Đôi đũa trong tay Liễu đặt xuống mặt bàn. Nó ngước lên, nhếch môi cười một cái.

“Không sai. Bảo Vy được cậu chủ ưu ái như vậy, chúng mày có muốn thử một lần nữa không?”

Đúng lúc đó, tiếng chuông cổng vang lên.

.

“Chị Vy à, hôm nay là ngày tổng vệ sinh, mấy đứa bọn em làm việc từ sáng đến giờ rã rời hết người rồi, may mà có chị đến thật đúng lúc quá. Chị có thể lau giúp bọn em tầng hai được không?”

Nhìn thấy Hương làm vẻ mặt đáng yêu với đôi mắt giương lên long lanh nước, cộng thêm vẻ ngoài của con bé có vẻ cũng khá là mệt mỏi, Bảo Vy ngay lập tức không nghĩ gì nhiều mà đồng ý luôn.

“À, được thôi. Để chị làm cho, mọi người cứ nghỉ đi nhé.”

“Chị nhớ lau thật kĩ tất cả các phòng trên đó nhé, nếu không cô Di sẽ mắng bọn em mất. À, cuối hành lang có một phòng bị khóa, chị cầm chìa khóa này mà mở. Mở rồi nhớ dọn dẹp sạch sẽ nhé.” Vừa nói Hương vừa lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ đặt vào tay Bảo Vy.

“Được, chị nhớ rồi.” Bảo Vy nghịch nghịch chiếc chìa khóa trong tay, chìa khá nhỏ, được mạ vàng rất xinh xắn, bên trên còn lờ mờ khắc tên ‘Long’.

Hừ, tên biến thái mặt dày này muốn đánh dấu chủ quyền đến phát điên rồi sao, đến cả chìa khóa phòng trong nhà cũng khắc tên mình lên ư?

.
Cẩn thận tra chìa khóa vào ổ, ổ khóa này có vẻ hơi khó mở, Bảo Vy loay hoay một hồi mới mở được. Lại thêm cánh cửa phòng này gỗ dày hơn bình thường, nặng trình trịch, cô dùng hết sức đẩy ra.

Căn phòng lát sàn gỗ, trống trơn không có đồ đạc.

Phòng không có cửa sổ, chỉ có một cửa chính, không khí đầy vẻ bí bách ngột ngạt. Khắp bốn bức tường treo dày đặc rất, rất nhiều khung ảnh được đóng khung, lồng kính. Và, điều đặc biệt nhất là… tất cả đều là ảnh của một cô gái…

Những bức ảnh chụp cô gái ấy ở rất nhiều những tư thế khác nhau, vô cùng tự nhiên, không hề gượng ép. Cô ấy có một mái tóc dài, đen óng, để mái bằng, ở tất cả các bức ảnh đều đeo một chiếc băng đô màu tím. Nước da rất trắng, không phải kiểu trắng muốt bình thường, mà là trắng một cách nhợt nhạt, yếu ớt. Trên gương mặt không có vẻ gì là đầy sức sống đó hiện diện một đôi mắt đen nhánh, to đến mức kì dị.

Chính giữa căn phòng, treo một bức ảnh khổ lớn, cô gái ấy đang đứng giữa một cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn, tím ngắt. Tấm ảnh chụp bóng lưng cô gái, cô quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt to đen sẫm đó nhìn thẳng về phía Bảo Vy.

Đôi mắt đó nói xấu thì không đúng, mà nói đẹp cũng không phải. Bảo Vy chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào to như vậy, màu mắt còn đen sẫm như màn đêm, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào. Một cô gái mang đôi mắt như vậy chắc chắn không thể là người vui vẻ hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Đứng giữa căn phòng, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cho dù phía sau cô ấy có là một rừng hoa oải hương đẹp đẽ thanh khiết đến mức nào cũng không ngăn được Bảo Vy có cảm giác u uất, nặng nề đến mức khó thở.

Trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch, mạnh đến nỗi cô không nghe thấy sau lưng mình có tiếng mở cửa.

“Ai cho phép cô vào đây??!!”

Bảo Vy giật thót mình suýt chút nữa thì nhảy dựng. Căn phòng rộng do không có đồ đạc nên giọng nói vừa phát ra rất vang như từ nơi xa xăm nào đó vọng về, cộng thêm cả đôi mắt dọa người của cô gái trong ảnh làm cô muốn gục ngã luôn.

“Này Phùng Nhật Long, anh có thể đừng nói lớn vậy được không, tôi sắp bị dọa đột tử rồi đây…”

Bảo Vy quay đầu lại chau mày cằn nhằn, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, cổ áo sơ mi đã bị túm chặt, gương mặt của Nhật Long trước mặt cô dường như đã bị biến đổi. Trong đôi mắt tràn đầy giận dữ kia hằn lên những tia máu đỏ, cô ngay lập tức câm nín, sợ hãi nhìn những dây thần kinh dần dần nổi lên trên thái dương anh.

Nhật Long nhìn chằm chằm cô, bàn tay dần dần siết chặt lại, nghiến răng.

“Tôi hỏi! Ai! Cho! Phép! Cô! Vào! Đây?!!”

Bảo Vy sợ đến mức mặt tái ngắt, đầu gối run lẩy bẩy, cộng thêm bàn tay cứng như thép nguội của anh đang nắm chặt lấy cổ áo cô khiến cô không thể thở nổi, càng không nói tới chuyện trả lời câu hỏi của anh.

“Anh… anh có thể… bỏ…. bỏ… tôi ra trước....”

Nhật Long thực sự là muốn phát hỏa lên rồi, căn bản câu nói lí nhí của Bảo Vy anh không nghe vào tai. Gương mặt cô vì khó thở nên đỏ lựng, tay chân giãy dụa không ngừng, đập đập thật mạnh vào vai anh. Tên biến thái mặt dày chết tiệt này hết muốn cưỡng gian con gái nhà người ta giờ còn muốn giết người diệt khẩu hay sao? Cô vẫn còn trẻ, cô không muốn bị chết âm thầm ở đây một chút nào. Ngày mai báo chí sẽ đăng tin cô gái trẻ bị lừa đến làm người giúp việc rồi bị sát hại, thực sự thảm quá đi mà!

Đập vào người anh ta không có tác dụng, Bảo Vy vung tay thật mạnh ra đằng sau, đúng lúc chạm phải cái gì đó, cô dùng hết sức gạt xuống…

Và thế là, ‘xoảng’ một cái, chiếc khung ảnh lớn nhất trong phòng bị tuột khỏi mắc treo, rơi thẳng xuống đất.

Đúng như cô dự đoán, Nhật Long lập tức buông tay, anh lao về phía khung ảnh vỡ tan nằm chỏng chơ trên mặt đất. Mảnh thủy tinh vỡ tung tóe găm vào chân Bảo Vy cô cũng không còn thấy đau, vừa được thả ra ngay lập tức ngã xuống đất ho sù sụ.

“CÔ MUỐN CHẾT SAO??” Nhật Long gầm lên.

Bảo Vy bị thương ở chân, cổ lại còn bị siết đến mức vừa đau vừa khó thở, đến lúc này thì cô không thể chịu đựng thêm được nữa, sự ức chế trong người vỡ tung, hai dòng nước mắt bật ra không thể kiềm chế nổi.

“Tôi không muốn chết, nhưng chính anh vừa định giết tôi đấy! Anh có còn là con người không thế, nóng giận chuyện gì thì không thể bình tĩnh mà nói được sao? Cái thứ đó vỡ thì anh phát điên, mà tôi thì anh định giết chết à?!!”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, một lúc sau vang lên giọng nói trầm trầm như đang cố gắng tiết chế của Nhật Long.

“Tôi cho cô một phút để trả lời câu hỏi của tôi, ai cho cô tự tiện vào đây??”

Nhưng Bảo Vy vẫn còn chưa bình tĩnh lại, cô oan ức đến phát khóc, vừa nức nở vừa giận dữ nói.

“Là tôi tự dẫn thân vào đấy, có được không?? Ra tay cũng ra tay rồi, sao trước khi anh siết cổ tôi anh không để tôi nói, đồ bệnh hoạn máu lạnh!”

“Cô nói cái gì?!!”

Nhật Long trong lòng giờ đang có một sự phẫn nộ tột cùng, trong mắt như đang có hai ngọn lửa đang rừng rực cháy, anh lao đến bên Bảo Vy làm cô hoảng sợ bò lùi về sau, nhưng tay anh đã nắm được lấy bả vai của cô.

Nước mắt của cô giàn dụa trên mặt, phần vì sợ hãi, phần vì oan ức, nhưng Nhật Long vẫn thản nhiên nhìn, trong mắt còn có sự mỉa mai ác độc, anh gằn giọng nói.

“Cô khóc gì chứ? Tự tiện bước vào nơi chưa được cho phép, còn làm vỡ thứ đồ không phải của mình, chẳng lẽ tôi nên ân cần hỏi thăm cô thì mới phải phép sao?”

Bảo Vy giương mắt nhìn chằm chằm lại anh ta, giờ phút này cô không muốn nói thêm điều gì với người con trai này nữa. Anh ta không còn là người mà cô từng quen biết. Trước đây anh ta chưa bao giờ như vậy, cho dù có tức giận đến mức nào cũng không hành động mất bình tĩnh như thế, tuy rằng bản chất anh ta không phải con người hiền lành nhưng cũng không phải kẻ đánh mất hết lí trí.

Nhưng mà bây giờ … Căn phòng này có gì đáng phải che giấu mà anh ta phải phẫn nộ như vậy? Cô gái kia là ai, giữ vị trí gì trong cuộc đời anh ta mà vì cô ấy, anh ta không còn biết phân biệt cả đúng sai?

Mặc dù hai chân Bảo Vy đã nhũn đến mức không bước đi nổi, cô vẫn kiên cường dùng hết sức đẩy bàn tay Nhật Long ra, quệt nước mắt đứng dậy bỏ đi.

“Cô đi đâu? Tôi đã cho cô đi chưa??”

Không cho tôi vào thì tôi không thể vào được sao, không cho tôi đi tôi cũng không thể đi được chắc? Anh nghĩ anh là ai vậy? Bảo Vy càng nghĩ nước mắt càng chảy ra nhiều, cô dứt khoát bước thẳng ra khỏi phòng.

Căn phòng sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ của Nhật Long.

“Thiều Bảo Vy, từ giờ đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa!”

Không thấy thì không thấy, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt anh, Bảo Vy giơ tay đóng sầm cửa lại, chạy vào một phòng trống òa khóc.

Mắng nhiếc thậm tệ thế làm gì, quát tháo ầm ĩ thế làm gì, anh không thể nghe tôi giải thích một câu hay sao, rõ là hỏi như vậy nhưng lại đâu có muốn nghe câu trả lời. Cô cũng tự trách bản thân mình, tại sao không thể nói ra những lời này trước mặt anh ta, tại sao không thể nói với anh ta rằng cô đâu có làm gì sai?

Giây phút anh ta muốn siết cổ cô, cái cô sợ hãi không phải là sự đau đớn, mà vì ánh mắt anh ta, anh ta muốn giết cô, chỉ vì cô đã bước vào căn phòng đó?

Bước chân vội vã chạy trên hành lang, quản gia Trường Di xuất hiện trước cửa căn phòng cuối tầng hai. Vừa nhìn vào đã ngay lập tức hoảng hốt, trên sàn nhà làm bằng gỗ vương vãi những mảnh thủy tinh vỡ, cậu chủ đang lạnh lùng đứng một góc, quay lưng về phía bà. Tuy không nói nhưng bà vẫn phần nào hiểu được chuyện gì đã diễn ra.

“Cậu… cậu chủ…”

Nhật Long quay đầu lại, gương mặt lúc này đã bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lùng.

“Cô Trường Di, cô đến biệt thự Kim Cương này đã bao lâu rồi?”

“Mười năm ạ.”

Thực chất thì Trường Di là quản gia đã làm cho nhà họ Phùng gần ba mươi năm, nhưng năm đó khi Nhật Long mười hai tuổi đã chuyển đến biệt thự Kim Cương ở, bà Mỹ Giang, mẹ của anh đã để bà đến đây chăm sóc cho anh, tính đến giờ mới được mười năm.

“Căn phòng này, tôi đã dặn dò cô thế nào?” Anh vẫn tiếp tục lạnh lùng hỏi.

“Đây…”

Quản gia Trường Di thở dài. Câu chuyện về căn phòng này trong số người làm của biệt thự chỉ có bà là rõ nhất. Đã bốn năm kể từ ngày Nhật Long ra lệnh khóa chặt cửa phòng, ngoài bà ra không cho phép ai được vào đây. Thời gian qua mọi chuyện vẫn êm đẹp, nhưng hôm nay bà lại để xảy ra sơ sót…

“Đây là căn phòng chứa hình của cô Lam Đình, cậu chủ nói mỗi tuần tôi đều phải vào lau dọn sạch sẽ, ngoài ra không cho phép ai được bước chân tới.”

“Vậy mà khi nãy tôi về lại nhìn thấy một người khác không phải cô đứng trong căn phòng này đấy.” Nhật Long cười nhạt một cái. “Cô không coi lời tôi nói ra gì sao?”

“Không, không phải đâu cậu chủ.” Cô Di vội vàng thanh minh. “Chìa khóa phòng này lúc nào tôi cũng mang theo mình, chỉ có khi nãy đi ra ngoài, không cẩn thận để rơi ở nhà... Có lẽ… Bảo Vy nhìn thấy nó đã không biết mà mở ra định dọn dẹp bên trong, cũng… cũng chưa có ai dặn dò con bé chuyện này…”

“Cô quản lý người mới như thế à??” Nhật Long đột nhiên cao giọng. “Tôi tin tưởng giao cô ta cho cô dạy dỗ mà đến chuyện tôi ghét nhất cũng để cô ta phạm vào là sao??”

“Tôi… tôi xin lỗi cậu chủ… Chỉ là tôi nghĩ cô bé chỉ là người cậu chủ đưa đến một thời gian ngắn, mà căn phòng này lúc nào cũng khóa nên nghĩ rằng không nhất thiết phải nói ngay với cô bé… Nên tôi định có dịp sẽ…”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, một lát, Nhật Long day day huyệt thái dương, anh mệt mỏi bước ra khỏi phòng, lạnh lùng buông lời.

“Dọn dẹp rồi đóng khung lại tấm ảnh đó cho tôi. Còn nữa, cô tự mình trừ một nửa lương tháng này đi.”

“Cậu chủ.” Cô quản gia đột nhiên lên tiếng khi anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa. “Đây đều là lỗi của tôi, tôi sẽ nghiêm khắc tự kiểm điểm chính mình. Nhưng Bảo Vy không có lỗi, con bé chỉ là chăm chỉ mà thôi, cậu chủ có thể…”

“Đây không phải chuyện mà cô nên lo lắng.” Bóng lưng của Nhật Long lạnh lùng lên tiếng. “Tôi không muốn thêm một lần nào nữa quy tắc do tôi đặt ra trong biệt thự này bị phá vỡ đâu.”

Hành lang dài dằng dặc và trống trải, Nhật Long đứng dựa vào tường, nhẹ nhàng nhắm mắt. Sự nóng nảy và ngọn lửa cháy rừng rực trong người anh đã bị dập tắt, để lại một sự mệt mỏi len lỏi trong từng tế bào của cơ thể. Vốn dĩ anh không hề muốn phải giận dữ với Bảo Vy, thế nhưng, chính cô ta là người đã xâm phạm vào những thứ riêng tư, những thứ anh không hề muốn nhắc đến, thậm chí muốn quên đi mà không được. Cô ta đã khơi dậy những thứ anh muốn giấu kín trong trái tim, những thứ anh muốn thả trôi theo dòng chảy của thời gian, nhưng lại không đủ can đảm.

Cô ấy đã bước vào căn phòng ấy, đã chứng kiến hết quá khứ của anh, chứng kiến hết sự bất lực không thể giữ nguoiwf con gais ấy lại bên mình, điều duy nhất anh có thể làm sau cùng chỉ là lưu giữ lại những tấm ảnh đó, đóng khung, lồng kính, đặt trong một căn phòng khóa kín quanh năm.

Sự bất lực vô năng đó anh không dám đối diện, không dám cho ai biết, nhưng cô ấy đã nhìn thấy cả rồi.

.

Màn đêm đen kịt buông xuống ngôi biệt thự Kim Cương rất nhanh. Đám người làm túm năm tụm ba buôn chuyện về việc cơn giận ngút trời của cậu chủ vào chiều nay. Chỉ có Bảo Vy thẫn thờ đứng một góc lau bức tranh khảm trai, dường như tâm trí đã bay đi đâu mất, hoàn toàn không để tâm đến những lời nói của đám giúp việc kia.

“Chết rồi, chiều nay chính em là người dặn chị ấy vào dọn căn phòng đó… Ôi không biết chị ấy có nói với cậu chủ không nhỉ? Nghe nói cô Di còn bị trừ một nửa lương thì nếu là em chắc bị đuổi việc mất….” Con bé Hương lí nhí nói.

“Đồ nhát gan, mày lo cái gì, nếu như nó nói với cậu chủ rồi thì chắc chắn cậu ấy đã xử mày rồi. Thế mày thấy từ chiều đến giờ cậu ấy có xuống đây không? Tin tao đi, cậu chủ mà đã điên lên thì sẽ không nghe bất kì lời thanh minh giải thích nào đâu. Chắc chắn Bảo Vy còn chưa kịp nói gì đã bị cậu ấy cho một trận rồi. Chúng mày đoán xem ngày mai con bé đó có còn đến làm nữa không?” Liễu tỏ vẻ chắc như đinh đóng cột trấn an con bé.

Trời càng ngày càng tối muộn, cảnh vật bên ngoài đã bị trùm một màu đen kịt. Đám người làm đã ăn xong bữa tối, lục đục kéo nhau đi ngủ, nhưng Bảo Vy vẫn ngồi đó lau đi lau lại bức tranh khảm trai, đến nỗi quản gia Trường Di đến bên cạnh từ khi nào cô cũng không hay biết.

“Bảo Vy.”

Bảo Vy ngước đôi mắt sưng đỏ lên.

“Muộn rồi, cháu không về sao?”

Cô nhìn về phía chiếc đồng hồ quả lắc lớn treo chính giữa phòng khách. Mười một giờ ba mươi, cô đã mải làm việc đến mức không để ý cả thời gian.

“Đã muộn vậy rồi cơ ạ, cháu không để ý…”

“Muộn rồi, giờ này không có xe bus đâu, con gái đi một mình trong đêm tối nguy hiểm lắm, hay cháu ngủ lại đây, sớm mai hãy về?” Trường Di ân cần hỏi.

“Thôi cô ạ, mai cháu còn phải đi học sớm, không thể ngủ lại đây được.” Thấy khuôn mặt bà quản gia có vẻ khá lo lắng cho mình, cô nhẹ nhàng mỉm cười. “Cô đừng lo, cháu quen đi về muộn rồi, không có chuyện gì đâu ạ.”

“Hay cháu gọi người nhà đến đón về đi?” Bà vẫn chưa hết lo ngại. “Ba, hoặc anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net