Tuyết Rơi Mùa Hè 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ai nhất?"
"Băng Hạ yêu ba Dương Ân Trung, yêu mẹ Khiết Anh."

"Yêu bằng bao nhiêu?"

"Bằng trời bằng đất, Băng Hạ ko cần bất cứ thứ gì, chỉ cần có ba mẹ thôi."

"Giỏi lắm, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ xa nhau nhé!"

Hàng mi Băng Hạ rung rung, khuôn mặt trắng bệch, làn da mỏng manh tái nhợt đi trong gió đêm"

Con nhớ mẹ. Tiếng đàn vẫn réo rắt. Ảo giác! Thực sự là ảo giác rồi!

Trước mặt Băng Hạ bây giờ là mẹ cô, bà đang nhìn cô, trìu mến, đầy yêu thương. Bà vòng tay ôm lấy cô. Gió đêm như ngừng thổi, vòng tay Khiết Anh ấm áp lạ thường.

Cô mỉm cười, nhắm mắt lại, 1 giọt nước mắt len qua hàng mi, rơi xuống.

Tiếng đàn vẫn vang lên, thấm vào lòng người.

"Mẹ, con sẽ đứng vững."
Qua tiếng đàn, Băng Hạ khẽ nói. Giọng nói như gió thoảng. Là nói với mẹ cô hay cô đang nói với chính mình?

Chiếc bóng mẹ cô mỉm cười rồi biến mất, trở lại 1 màn đêm đen kịt.

"Tuyết mùa hè... Rơi xuống... tan... Vỡ òa..."

Ở bên khu kí túc xá nam, phòng VIP.
Một bóng người ngồi bên cửa sổ. Tuy ánh sáng trong phòng ko đc bật, nhưng vẻ đẹp cao quý của anh cũng ko bị bóng tối vùi lấp, trái lại, ánh trăng còn làm tăng thêm bội phần sự tà mị, kiêu sa đó.
Hạo Thiên như nuốt trọn tiếng đàn của Băng Hạ, từng nốt nhạc xuyên thấu vào trái tim anh, ấm áp lạ thường.
Hai con người, 1 người đàn, 1 người nghe.
Tuy 2 người ko nhìn thấy nhau, nhưng tiếng đàn của người này là sợi dây kết nối trái tim người kia.
Là ngẫu nhiên, hay do thần giao cách cảm?

#BangHa #HaoThien #Langaunhien #Haydothangiaocachcam?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net