Tuyết Rơi Mùa Hè 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này có phải là hơi ngắn không nhỉ :(

CHƯƠNG 6.
Sáng hôm sau. Trường Thánh Ân hôm nay không có nắng, khuôn viên trường phủ một màu ảm đạm khác thường.
Rất nhiều những chiếc xe ô tô lớn bé, đủ các thương hiệu của các sinh viên nối đuôi nhau trên con đường tiến đến học viện. Trong một chiếc xe Bentley có hình một chú chim ưng kiêu hãnh chuẩn bị tung cánh trên mui xe, Phù Dung ngồi ở ghế sau, nhàn nhã vắt chéo chân, tay lướt smartphone. Gió tràn vào xe qua cửa kính xe mở hé, Phù Dung mắt lim dim đọc vài mẩu tin làm đẹp trên web. Bỗng nhiên có một tin nhắn đến từ Mai Đông. Cô mỉm cười rồi ấn vào xem. Nụ cười chợt vụt tắt, thay vào đó là một cái chau mày. Tin nhắn gửi đến không có nội dung, chỉ có một tấm ảnh.
Cô ấn vào xem ảnh, tiện tay phóng to nó ra. Khung cảnh được chụp trong ảnh tuy hơi tối nhưng vẫn nhìn thấy rõ đó là cổng học viện Thánh Ân,  trước cổng có một đôi nam nữ đang đứng, chàng trai đưa tay chỉnh áo khoác cho cô gái, điệu bộ vô cùng quan tâm yêu thương. Chàng trai quay lưng về phía ống kính, nhưng dáng người kia Phù Dung cảm thấy vô cùng quen thuộc. Còn cô gái thì nhìn khá rõ dung mạo nhưng cô lại không quen. Đang chưa hiểu tại sao cô bạn thân lại gửi cho cô tấm ảnh này thì điện thoại lại hiện lên cuộc gọi đến của chính chủ nhân tin nhắn khi nãy.
“Alo Mai Đông?”
“Cậu nhận được tin nhắn tớ gửi chưa?”
“Ừ nhận rồi.” Phù Dung tỏ vẻ không hiểu. “Nhưng tấm ảnh đó là sao vậy?”
“Cậu không nhận ra người trong tấm ảnh là ai sao?”
“Không quen lắm…”
“…” Tiếng Mai Đông ở đầu dây bên kia có chút mất kiên nhẫn. “Niệm Phù Dung, để tớ nói cho cậu biết, tối hôm qua tớ có việc đi ngang qua học viện Thánh Ân, và tớ nhìn thấy một chiếc Koenigsegg CXX màu bạc. Cậu nói xem, chiếc xe ấy cả thành phố này có ai được sở hữu?”
“Koenigsegg CXX … Không phải là xe của Hạo Thiên sao?” Phù Dung bắt đầu ráp nối những chi tiết rời rạc trong đầu. Trong tấm ảnh kia, chàng trai ấy mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt … Hình như … hình như hôm qua cô ghé qua nhà anh cũng thấy anh mặc chiếc áo đó …
“Đúng rồi đó. Không những thế tớ còn thấy anh ta đang tình tứ với một con bé ngay trước cổng học viện. Tấm ảnh tớ gửi cậu là tớ đi ngang và chụp được. Tớ đi hỏi thăm thì phát hiện ra con bé đó học năm nhất ngành Quản trị doanh nghiệp. Tên là Dương Băng Hạ. Việc còn lại cho cậu giải quyết đó.”
Nói xong, Mai Đông lạnh lùng cúp máy. Phù Dung ấn vào xem lại tấm ảnh vừa rồi, đôi mắt mang theo sự hoang mang, mềm yếu, ngón tay run run phóng to nó ra thêm lần nữa. Cô thầm hy vọng tất cả những gì trong tấm ảnh này không phải là sự thật. Nhưng Mai Đông đã nói như thế rồi, hơn nữa … hơn nữa … mái tóc này, dáng người này càng nhìn càng thấy giống Hạo Thiên. Cô yêu anh lâu như vậy, những đặc điểm này của anh cô không thể không nhận ra.
Nhưng càng nghĩ cô càng cảm thấy nghi hoặc, trước giờ tuy anh không chịu thể hiện tình cảm với cô nơi đông người, luôn lạnh lùng với cô, nhưng tuyệt nhiên cũng tỏ ra lạnh lùng với tất cả những người con gái khác. Cô là vị hôn thê được công nhận của anh, cho nên nghiễm nhiên là cô gái duy nhất được ở bên cạnh anh. Và cô cũng chưa từng nhìn thấy anh tỏ vẻ bận tâm tới bất kì một cô gái nào khác, khiến cô đôi khi đã nghĩ rằng con người khô khan như anh sẽ mãi mãi không bao giờ biết cách yêu một người là như thế nào.
Nhưng … nếu như chàng trai trong tấm ảnh kia thực sự là Trịnh Hạo Thiên, thì rõ ràng là anh không phải không biết thể hiện tình cảm, mà chỉ là, người anh muốn thể hiện tình cảm không phải là cô.
Nghĩ đến đó, bàn tay Phù Dung siết chặt lấy chiếc điện thoại, đã thế cô càng phải làm chuyện này cho ra lẽ. Bàn tay run run gõ tin nhắn gửi đến cho Mai Đông.
“Này, cậu vừa nói con bé đó học lớp nào?”
.
Băng Hạ mới tìm ra một con đường tắt dẫn từ ký túc xá nữ đến lớp học, đó là đi ngang qua vườn Bằng lăng. Đi con đường này không những được ngắm nhìn hoa Bằng lăng, mà còn tiết kiệm hẳn được mấy phút đồng hồ.
Vừa thấp thoáng thấy bóng lớp học, Bảo Vy đã kéo tay Băng Hạ.
“Này, sao hôm nay lớp đông thế nhỉ?”
Băng Hạ cũng nhìn theo tay cô bạn, phát hiện trước cửa lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất quả thật có một đám đông bu kín.
Bảo Vy nheo nheo mắt, trong đám đông kia hình như có vài bộ đồng phục khác hẳn đồng phục của sinh viên năm nhất.  Thấy hai người tiến lại, một sinh viên đứng ở ngoài cùng phấn khích thốt lên.
“Họ đến rồi kìa!”
Bảo Vy càng thấy khó hiểu hơn, đám đông này đang tìm cô và Băng Hạ ?

Tất cả các con mắt đều dán vào người hai cô gái đang bình thản tiến đến.
Trong đám đông bước ra một cô gái xinh đẹp khác thường, mái tóc nâu xoăn lọn to vắt sang một bên vai, vẻ đẹp kiêu hãnh toát ra từ trong ánh mắt. Cô ta đưa ánh mắt nhìn Băng Hạ từ trên xuống dưới làm cô có chút không thoải mái, cô không quen bị người khác nhìn một cách khiếm nhã như vậy.
“Chị là ai vậy?”
“Đúng là sinh viên năm nhất, em không biết chị cũng phải.” Phù Dung nhìn cô lạnh lùng. “Chị là Niệm Phù Dung, bạn gái của thiếu gia Trịnh Hạo Thiên, chắc em biết anh ấy?”
Bảo Vy đột nhiên nhớ ra, cô gái này chính là người được sinh viên trong học viên tôn vinh là Công chúa, mấy hôm trước mới đến trường bằng trực thăng.
“Chị tìm tôi à?”
Băng Hạ thản nhiên nhìn vào mắt Phù Dung. Cô ấy chỉ lạnh lùng lấy từ trong người ra chiếc điện thoại, bật hình ảnh lên, giơ lên trước mặt Băng Hạ.
“Chị muốn tìm cô bạn trong tấm ảnh này, em có biết đây là ai không?”
Một tia sáng vừa lóe lên trong đôi mắt màu xám tro trong suốt của Băng Hạ, tấm ảnh trong điện thoại Phù Dung là hình ảnh được chụp trước cổng học viện Thánh Ân, nhân vật chính trong tấm ảnh chính là cô và Hạo Thiên, anh ta đang đưa tay sửa lại áo khoác giúp cô. Cô chợt nhớ ra lúc ấy có một chiếc xe phóng vụt qua, lại có ánh đèn flash lóe lên, bây giờ mới nghĩ đến, ánh đèn đó hóa ra là có người dùng điện thoại chụp lén.
Trong giây phút đó, trong đầu Băng Hạ chợt hiểu ra lý do mà Niệm Phù Dung đến đây.
Bảo Vy tò mò ghé đầu vào xem, đôi mắt ngay lập tức mở to kinh ngạc.
“Băng Hạ, đây là …” Cô gọi khẽ.
Băng Hạ ngẩng cao đầu, trả lời thản nhiên. “Tôi không biết.”
Phù Dung thậm chí không thèm nghe hết câu, cô ngay lập tức đưa tay lên, ngón tay căng chặt đầy hận thù, bàn tay mang theo hướng gió hướng về gò má Băng Hạ.

Không khí như đông cứng lại, tất cả những người trong đám đông đều căng mắt dõi nhìn.

"Bốp!"

Một cái tát giáng mạnh xuống má trái Băng Hạ.

Phù Dung như dồn hết nội lực vào cái tát này, khoảnh khắc bàn tay cô ta dán lên mặt Băng Hạ hình như có ánh lửa tóe ra trong không khí, tất cả mọi người đều nghe rất rõ âm thanh dội ra từ cái tát vừa rồi.

Băng Hạ kinh ngạc mở to đôi mắt, cô nhìn chằm chằm vào Phù Dung, gương mặt trắng bệch, dấu bàn tay in trên má trái từ từ nổi hẳn lên, bỏng rát.

_Băng Hạ! – Bảo Vy đưa tay bụm miệng, kinh hoàng kêu to.
“Không biết ai sao?” Phù Dung cười khẩy. “Này em gái, em không bao giờ soi gương sao? Chị thấy nó rất giống em, em không thấy vậy sao?”

Bảo Vy nắm lấy tay Băng Hạ, mắt ngấn nước, nhìn Phù Dung đầy căm giận.
“Chị thật quá đáng, sao chị không hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện đã ra tay đánh người ? Tất cả những kẻ nhà giàu như các người đều ngu xuẩn như vậy hay sao?”

Phù Dung trợn trừng mắt, giơ tay đẩy ngã Bảo Vy một cái thật mạnh ra sau.
“Không phải chuyện của mình thì nói ít thôi con ranh!”
“Bảo Vy!”

Giờ đến lượt Băng Hạ bất mãn kêu lên, cô chạy lại đỡ Bảo Vy, kiên cường nhìn thằng vào mắt Phù Dung, giọng nói lạnh hơn băng.
“Đây là chuyện riêng của tôi với chị, bạn tôi không liên quan gì đến chuyện này cả, không được đụng đến cậu ấy.”
“Cuối cùng mày cũng chịu thừa nhận đây là chuyện của mày rồi, được lắm.”
Phù Dung cười lạnh lùng, ra hiệu cho hai nam sinh lại gần giữ chặt lấy Băng Hạ, hai nam sinh khác cũng tiến đến giữ chặt lấy Bảo Vy.

Đám đông xung quanh nhìn Băng Hạ xì xầm to nhỏ, có người thương cảm, có người lại cười mỉa mai. Từ trước đến nay ai ai cũng biết Thiếu gia và Công chúa là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ nổi tiếng khắp Thánh Ân và ở những học viện khác. Cô gái này ngang nhiên xen vào giữa, quả thật là to gan.

Phù Dung tiến lại gần Băng Hạ đang bị hai nam sinh giữ chặt.
“Này em gái, còn trẻ thế này mà đã lẳng lơ như thế là không hay đâu.”

Cô vung tay lên!

"Bốp!"

Lại một cái tát rất mạnh vào má trái Băng Hạ, thậm chí âm thanh vọng lại của cái tát đó còn lớn hơn cái tát lúc trước, bàn tay đó hình như mang theo nỗi oán hận không gì sánh nổi, như muốn đập nát mặt kẻ đang đứng trước ra. Băng Hạ bị đánh mạnh đến nỗi đầu bị nghiêng hẳn sang một bên, sắc mặt nhợt nhạt như không còn giọt máu.

Cả đám đông giật bắn người kinh hãi.

“Trước khi đến đây chị chỉ nghĩ con bé trong ảnh này có chút lẳng lơ nhưng không phải không dạy bảo được, nhưng khi trực tiếp gặp em chị thấy nó không những lẳng lơ mà còn gan lỳ. Chịu hai cái tát của chị mà không thèm mở miệng ra xin chị tha cho sao?”
Phù Dung đang định giơ tay lên tát cho Băng Hạ một cái tát thứ ba thì Bảo Vy đã giãy dụa và thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hai tên nam sinh bên cạnh, cô đột nhiên xông thẳng tới, giống như gà mẹ che chở cho Băng Hạ sau lưng mình, ánh mắt cô tức tối trợn lên nhìn thẳng vào Phù Dung.

“Thật quá đáng.” Bảo Vy hét lên. “Chị chỉ biết hiếp đáp người khác, nếu như chị dám nói Băng Hạ lẳng lơ đi quyến rũ Thiếu gia, vậy tại sao chị không dám gọi hẳn anh ta đến đối chất xem cậu ấy đã quyến rũ anh ta như thế nào? Tôi nói cho chị biết, chính anh ta mới là người hay đi theo Băng Hạ, còn tặng quà cho cậu ấy, chị không biết quản lý người yêu mình còn muốn đánh người sao?”
“Bảo Vy, tớ đã nói …” Băng Hạ ở phía sau bị đánh đến đỏ ửng một bên má, nhìn Bảo Vy vì mình mà to tiếng, sốt ruột gọi khẽ.

"BỐP!"

Phù Dung thẳng tay tát vào đầu Bảo Vy không thương tiếc. Bảo Vy bị đánh mạnh lảo đảo vài bước về phía trước rồi té nhào xuống đất.
“Tao cho mày hai giây để đứng dẹp sang một bên, đừng để tao phải cắt lưỡi mày đi.” Phù Dung đến giờ đã biến hình thành một mụ phù thủy độc ác. Câu nói của Bảo Vy càng giúp ngọn lửa ghen tuông trong cô ta bùng lên mãnh liệt.

“Tôi đã nói không được đụng đến cậu ấy.” Băng Hạ quát lên, ánh mắt xót xa hướng về dáng vẻ đau đớn của Bảo Vy.
“Được thôi.” Phù Dung cười nhếch môi. “Muốn tao không đụng đến nó thì dễ thôi, nhưng…” Cô xoay xoay lọn tóc trong tay – “Mày có chịu để cho tao đánh không?”

Bảo Vy nghe nói vậy thì bật dậy ngay tức khắc, đang chuẩn bị lao đến bên Băng Hạ thì ngay lập tức, cô bị hai nam sinh giữ chặt, áp mặt cô vào bức tường.

_Thế nào? - Sau khi nhìn thấy nhân vật nhiễu sự nhất bị khống chế, Phù Dung quay sang hỏi Băng Hạ - Đứng yên để tao đánh, công việc cũng không nặng nhọc lắm phải không?

_Đừng, Băng Hạ! – Bảo Vy tuy bị ép chặt vào tường, nhưng vẫn không thể không lên tiếng can ngăn, làm sao cô có thể để Băng Hạ vì cô mà chịu bị đánh chứ?

Băng Hạ nhắm mắt lại, cố gắng nén hơi thở xuống. Giữa cô và Bảo Vy, chỉ được chọn một. Hơn nữa chuyện này lại do cô gây ra, cô đã lơ là, không cảnh giác, nhận sự quan tâm của chàng Thiếu gia đó mà không lường trước hậu quả. Rõ ràng cô không phải không biết anh ta đã có bạn gái, tại sao… tại sao …
Chuyện đã đến nước này, cô tự làm tự chịu, không thể để cho Bảo Vy bị liên lụy được.

Cô mở bừng mắt, ánh mắt sắc lạnh như dao thép.

_Được!

Đôi môi hồng của Phù Dung dãn ra thành nụ cười hài lòng.

_Tốt!

Bàn tay trắng nõn từ từ giơ lên.

"BỐP!"

Khuôn mặt Băng Hạ nghiêng về một phía sau cái tát vừa rồi.

Bảo Vy không ngừng rơi nước mắt. " Băng Hạ....."

Bất lực...

Không thể bảo vệ được người bạn...

Cô cảm thấy giận chính bản thân mình, sao mọi khi mạnh mẽ là thế, vậy mà bây giờ lại không thể vùng dậy chống lại?

"BỐP!"

Bàn tay Phù Dung giáng xuống, âm thanh cái tát như tiếng sét kinh hoàng phập vào mặt Băng Hạ.

Môi mím chặt, cô không để bất kì tiếng kêu nào phát ra ngoài. Ánh mắt cô vẫn vô hồn, lạnh lùng như thế, càng làm cho cơn thịnh nộ trong Phù Dung dâng cao đến đỉnh điểm.

“Không biết xấu hổ!”

"BỐP!"

Dấu năm ngón tay in hằn!

“Loại con gái không có lòng tự trọng!”

"BỐP!!"

Lại một cái tát!

“Nên biết điều một chút, không phải đồ của ai cũng ngang nhiên động đến được đâu! Đặc biệt là người của chị, hiểu chưa?”

"BỐP!"

Băng Hạ đứng lặng lẽ, chịu những cái tát thật mạnh lần lượt giáng xuống mặt mình.

Cô đưa mắt nhìn ra đằng sau Phù Dung. Đám đông xung quanh kia tuy chỉ là những học viên xa lạ chưa bao giờ cô nhìn thấy, chỉ là có chuyện nên bu lại xem, nhưng cô cũng hoàn toàn không muốn họ nhìn thấy nỗi nhục nhã đang bủa vây kín phía cô như thế này. Đối với một người lạnh lùng ngạo mạn như cô, cái đau bị đánh mãi mãi không bao giờ có thể so sánh nổi với việc bị người ta chứng kiến nỗi nhục nhã và sự xấu hổ. Nhưng cô không thể nào đánh trả… vì Bảo Vy… Nếu cô đánh trả, họ chắc chắn sẽ không để yên cho cả hai người.

Sắc mặt Băng Hạ trắng bệch, trắng bệch, như thể một khắc nữa thôi là sẽ chết vì mất máu. Một vệt máu nhỏ từ khóe miệng cô chảy ra.

"BỐP!"

Hai bên má Băng Hạ đã hoàn toàn tê dại, cùng với từng cái tát giáng mạnh xuống mặt, màn đêm dần kéo đến trước mặt cô hệt như cái đêm ba mẹ cô mất, giông tố đầy trời, mưa gào sấm thét trong kí ức.

Băng Hạ cảm thấy quá mệt mỏi, cô chỉ mong có một cuộc sống bình thường tại ngôi trường mới, nhưng tại sao không thể? Tại sao hết chuyện này đến chuyện khác kéo đến làm phiền cô ?

Lại thêm một cái tát thật mạnh vào mặt cô, lạnh lùng hắc ám, nỗi đau và nỗi nhục nhã này sẽ mãi ghi lòng tạc dạ, cô khép chặt đôi mắt, cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình. Không thể ngã được! Dương Băng Hạ, mày không thể ngã!

"BỐP!"

Lại một cái tát không chút thương tình mà giáng xuống.

Vẻ dửng dưng lạnh lùng của Băng Hạ càng khiến Phù Dung phát điên, gương mặt cô ta đã bị đánh đến thế rồi, trong ánh mắt nhìn thẳng vào cô vẫn toát lên cái vẻ quật cường đáng ghét. Phù Dung càng đánh càng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn lao đến xé tan chiếc mặt nạ giả tạo đó.

Đám đông xung quanh trở nên kinh hãi, tuy lúc đầu thấy Băng Hạ bị đánh như vậy cũng thấy thích thú, nhưng dần dần, trong lòng họ bỗng dâng lên niềm thương cảm.

Phù Dung vẫn liên tiếp tát Băng Hạ với ánh mắt hung hãn độc ác, chẳng giống với Phù Dung thánh thiện, thanh khiết thường ngày chút nào. Mọi người vẫn không thể tin được trước hình tượng Công chúa dịu hiền, tốt bụng trong lòng họ lại có thể hành động độc ác đến vậy.

Bên cạnh đó, cái dáng vẻ run rẩy trắng bệch nhưng không hề khuất phục của Băng Hạ lại khiến trái tim của mọi người bị trấn động. Phù Dung gườm gườm dùng hết sức tát Băng Hạ, còn Băng Hạ sắc mặt trắng bệch, đôi má đỏ sưng tấy, nhưng ánh mắt cô vẫn hiên ngang kiên cường nhìn thẳng vào Phù Dung, không mảy may sợ hãi.

"BỐP!"

Một cái tát nữa.
Băng Hạ cảm thấy dường như những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt mỉa mai khinh thường, vô cùng nhục nhã. Cô giống như đứa bé bị lột trần giữa đêm đông rét mướt, trên người không còn chút hơi ấm nào, không biết phải làm gì, muốn khóc nhưng lại phải tự dặn bản thân không được khóc.
Ngạt thở.
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát. Có nhiều học viên muốn tiến đến ngăn cản Phù Dung nhưng ngay lập tức họ lại bị những người khác cản lại. Phù Dung đang trong cơn thịnh nộ, lên tiếng bênh vực Băng Hạ lúc này không khác nào tự rước họa vào thân.
Phù Dung lại tiếp tục giơ tay lên.

Bảo Vy nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt to tròn lăn xuống đôi gò má trắng bệch.
“Dừng lại!”

Bầu trời hôm nay không có nắng, xanh thẫm một màu như sắp có mưa. Ánh mắt Hạo Thiên trầm lắng, trống rỗng khi vừa nhìn thấy Băng Hạ sắc mặt nhợt nhạt, bóng dáng thảm hại, đứng giữa đám đông. Gương mặt anh tú đẹp đẽ như thần Mặt trời hình như vừa chạy qua vẻ đau đớn đến nao lòng.
Cánh tay đang giơ cao của Phù Dung bất chợt buông thõng xuống.
Ánh mắt Hạo Thiên sắc như dao dừng lại ở hai nam sinh đang giữ chặt Băng Hạ. Không hẹn, hai tên đó ngay lập tức buông tay cô ra như bị thôi miên.
“Em đang làm gì vậy?”
Phù Dung còn chưa kịp lên tiếng, Bảo Vy đã dùng hết sức tự giằng tay mình ra khỏi vòng tay kìm kẹp của hai tên nam sinh kia, cô chạy nhanh đến chắn trước mặt Băng Hạ.
“Trịnh Hạo Thiên, anh có mặt ở đây rồi thì tốt quá, anh hãy xem cô bạn gái của anh, khăng khăng nói Băng Hạ quyến rũ anh gì đó, đưa người đến đây ngang nhiên đánh đập cô ấy giữa bao nhiêu người. Bây giờ trước mặt chị ta, anh hãy giải thích cho rõ ràng, bạn tôi đã quyến rũ anh như thế nào?”
Băng Hạ ở phía sau hơi cúi đầu, dựa sát vào người Bảo Vy, mái tóc lòa xòa che đi phần má bị đánh đến sưng tấy, cô nhỏ giọng. “Bảo Vy, đừng nói nữa…”
“Băng Hạ, cậu không sao chứ? Mọi chuyện ổn rồi…” Bảo Vy ôm chặt lấy vai bạn mình, cô hoảng hốt nhìn gương mặt Băng Hạ không còn chút sắc máu.
Cô gái bé nhỏ khép mắt lại, ổn rồi, mọi thứ ổn rồi, cô không phải quá cố gắng nữa rồi. Trời đất trước mặt hơi xoay chuyển, Băng Hạ từ từ đổ sụp thân người xuống mặt đất lạnh lẽo. Trước khi màn đêm kéo đến sau mí mắt, bên tai cô vẫn nghe văng vẳng tiếng Bảo Vy, và tiếng của một chàng trai…
.

Trong căn phòng đã có ba người. Chính xác là có sẵn Hạo Thiên và Phù Dung, Nhật Long vừa mới mở cửa bước từ ngoài vào, nhìn thấy Phù Dung, anh hoảng hồn thốt lên.
“Niệm Phù Dung, có phải cậu bị điên rồi không? Người ta vừa được đưa đến phòng y tế cấp cứu rồi, nếu như không phải tôi gọi Hạo Thiên đến, có phải cậu định đánh chết người ta hay không?”
“Cậu im đi!” Phù Dung liếc nhìn Nhật Long. “Tôi còn chưa tính sổ với cái người thích lo chuyện bao đồng như cậu. Ai mượn cậu phải gọi Hạo Thiên đến ?”
“Nhật Long, cậu đến bệnh viện xem Băng Hạ có vấn đề gì không, cần gì thì gọi tôi.”
“Vâng.” Nhật Long lườm lại Phù Dung, sau đó bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Hạo Thiên và Phù Dung. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đứng đối diện với tấm lưng lạnh lùng của anh, không biết phải nói gì, trong lòng ngùn ngụt lửa giận muốn trút hết vào anh nhưng nhìn vẻ dửng dưng của anh lại không dám. Lúc đi cùng anh vào căn phòng này, cô cứ nghĩ sẽ phải cãi nhau với anh một trận kịch liệt, nhưng anh lại một lời cũng không nói, giống hệt như mặt biển lặng gió, khiến cho trong lòng cô xuất hiện những dự cảm không hay. Sự yên tĩnh này xem ra còn đáng sợ hơn cả những hành hạ về thể xác.
“Anh có muốn xin lỗi em trước khi chúng ta nói chuyện không?
Phù Dung nắm chặt hai tay, giọng cô run run nhìn thẳng vào anh. Cô tự dặn lòng dù thế nào cũng phải giữ được tôn nghiêm của chính mình vì cô không phải là người sai.
Hạo Thiên cuối cùng cũng quay mặt lại, nơi khóe môi của anh ẩn hiện nụ cười nhạt nhẽo.
“Em có thể đi xin lỗi Băng Hạ trước, rồi chúng ta sẽ nói chuyện xem anh có nên tha thứ cho em hay không.”
“Cái gì? Xin lỗi con bé đó? Anh đang đùa em sao ? » Phù Dung giận quá hóa cười.
« Anh không đùa. » Nụ cười trên môi Hạo Thiên tắt ngấm, anh trở lại vẻ lạnh lùng như cũ. « Em cần phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã gây ra chứ. »
« Anh mới là người cần phải xin lỗi em chứ. » Phù Dung trợn trừng mắt, hốc mắt đỏ hoe, không biết vì tủi thân hay vì quá tức giận. Cô lấy điện thoại từ trong người ra, giơ lên trước mặt anh. « Trịnh Hạo Thiên, anh đang lừa dối em, anh cũng cần phải chịu trách nhiệm với em chứ ! »
Hạo Thiên lạnh nhạt nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại Phù Dung, gương mặt anh dần dần lộ vẻ chán ghét.
« Anh lừa dối em cái gì ? »
« Gì cơ… ? »
« Chỉ vì một tấm ảnh như thế này mà em làm náo loạn cả học viện, ra tay đánh người, ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người khác. Niệm Phù Dung, em bao nhiêu tuổi rồi ? Người ta sẽ nghĩ về em như thế nào, một cô gái đi du học nước ngoài, con nhà danh giá lại xử sự như lũ côn đồ ? »
« Anh đang nói gì vậy hả ? » Phù Dung hét lên, nước mắt chảy giàn dụa trên gương mặt xinh đẹp động lòng người ấy. « Anh nhìn xem, anh với con bé đó làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net