Tuyết Rơi Mùa Hè 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mọi người về thời gian qua đã ngưng viết. Viết truyện lại vào thời gian này là một quyết định rất mạo hiểm. Vì mình phải vừa học vừa làm, mà công việc của mình thì không phải lúc nào cũng rảnh. Nên có thể đôi khi viết chậm mong mọi người hết sức thông cảm cho mình nhé :)

CHƯƠNG 7

Đêm

Những vì sao nhấp nháy bên ngoài khung cửa sổ.

Thuốc bôi da trên bàn tay được xoa cho nóng lên một chút, sau đó, những ngón tay dính đầy thuốc nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên má Băng Hạ.

Băng Hạ khẽ nhíu mày.

Bải Vy thở dài, ngón tay mềm dịu hơn, cô cẩn thận thoa bàn tay âm ấm lên má Băng Hạ, dấu vết những cái tát ửng đỏ hằn trên má khiến đôi mắt cô không kìm được mà cũng đỏ lên theo.
“Tại sao phải cố tình chịu đựng một mình chứ ?” Bảo Vy đau lòng trách móc.
“Ai gây ra người đó phải chịu chứ.” Băng Hạ cười nhạt.
“Này, giữa chúng ta còn phải phân biệt rõ ràng như vậy hay sao?” Bảo Vy ngưng bàn tay đang xoa lên má Băng Hạ. “Này Dương Băng Hạ, rốt cuộc cậu coi tớ là gì?”

“Thôi nào Vy” Băng Hạ mỉm cười. “Mình chỉ là không muốn bị liên lụy tới cậu. Cậu thử nghĩ xem, một mình tớ bị đánh thì còn có cậu chăm sóc, nếu như cả hai chúng ta cùng bị đánh, thì ai là người chăm sóc cho ai ?”

Quệt đi giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống nơi đôi mắt, Bảo Vy phì cười, với tay cốc nhẹ vào đầu Băng Hạ một cái.

_Láu cá!

Bỗng dưng chiếc điện thoại để trong túi áo Bảo Vy rung lên 2 cái, cô chỉ kịp vội lườm Băng Hạ một cái rồi đưa tay mò mẫm trong túi áo. Là một tin nhắn, người gửi là Nhật Long.

“Bảo Vyy, cậu mua điện thoại mới từ khi nào thế hả?” Băng Hạ ngạc nhiên.

“Vật làm tin đấy.” Bảo Vy nháy mắt.

“Nhắn tin với ai đó?” Băng Hạ nhào tới ngó vào màn hình điện thoại, Bảo Vy theo phản xạ thu điện thoại về, lại được nhận thêm cái liếc mắt nghi ngờ của cô bạn. « Dạo này cậu bí mật với mình nhiều chuyện lắm đó nhé ! Thiều Bảo Vy, chính cậu mới là người không coi mình là bạn đó ! »

Vy cười cười khiếm lỗi, cô nàng chun mũi làm thân lại với Băng Hạ.
“Đừng dỗi mà, người ta hỏi thăm cậu đó.”
“Ai cơ?” Băng Hạ nhíu mày.
Vy tủm tỉm cười không nói gì, giơ điện thoại lên trước mặt Băng Hạ. Cô nheo mắt nhìn, thấy trong điện thoại là một tin nhắn đang mở, nội dung vô cùng xúc tích. “Cô bạn cô sao rồi?”
Theo phản xạ ánh mắt Băng Hạ tìm tên người gửi, một cái tên rất dài dòng. “Tên biến thái đáng ghét.”
“Tớ có quen kẻ biến thái nào sao?”
“Hắn là em họ của tên cháu trai chủ tịch kia đó.” Bảo Vy lấy giấy lau thuốc mỡ trên tay đi, vừa lẩm bẩm. “Hôm nay cũng may mà có hắn đi gọi tên kia đến. Mà cái tên Hạo Thiên đó cũng thật là… Đồng ý là hắn cứu được cậu rồi, nhưng hắn một từ cũng không nói, thanh danh của cậu trước toàn trường phải làm sao?”

Băng Hạ cười nhạt không nói gì. Thanh danh tuy là quan trọng, nhưng đối với những chuyện đã qua không thay đổi được gì, cô cũng không muốn nghĩ nhiều.

.

Sự xuất hiện của Băng Hạ trong canteen trường với hai bên má sưng tấy lôi kéo không ít những lời xì xầm của những học viên trong trường. Chắc chắn tin đồn về chuyện xung đột hôm qua ở hành lang của sinh viên năm nhất đã tràn lan khắp học viện. Chuyện Công chúa đánh người trước giờ trong học viện chưa từng xảy ra nên khi nghe qua chuyện, hầu hết mọi người đều sửng sốt, còn có người không tin. Nhưng có một việc không thể bàn cãi là ai ai cũng muốn được nhìn thấy mặt mũi cô gái dám ngang nhiên tiếp cận Hạo Thiên kia, xem cô ta là yêu quái phương nào mà to gan lớn mật đến vậy.

“Kìa kìa, con bé hôm qua tớ kể với cậu đó!”

“Là nó sao?”

“Đúng vậy, nghe nói nó ngang nhiên hẹn hò với Thiếu gia Hạo Thiên, có người chụp lại ảnh nên đã bị Công chúa cho một trận.”

“Nó chán sống rồi chắc?”

Bảo Vy đặt khay đồ ăn xuống bàn thật mạnh, đi ăn thì dùng miệng chuyên tâm mà ăn đi, lại còn thích bàn tán chuyện người khác. Cô chỉ thiếu chút nữa là tá hỏa lên rồi, thế mà Băng Hạ vẫn điềm nhiên ăn bánh uống sữa, đeo tai nghe và đọc sách. Dường như kẻ mà đám sinh viên kia đang mang ra bàn tán là kẻ nào đó không liên quan đến hai người, chứ không phải chính là cậu ấy.

“Băng Hạ, sao cậu có thể thản nhiên như vậy chứ? Không nghe thấy gì sao?” Bảo Vy vừa chọc hộp sữa tươi, vừa lầm bầm khó hiểu.

Băng Hạ như cười như không, khóe môi động đậy, mắt vẫn chú tâm vào cuốn sách trước mặt, hình như biểu cảm này cô dành cho tình tiết nào đó trong cuốn tiểu thuyết kia, chứ không phải là dành cho Bảo Vy.

“Vy, cậu không thể đi xa được nếu như cứ quan tâm đến những con chó trên đường chỉ vì tiếng sủa của chúng.”

Bảo Vy há hốc mồm kinh ngạc vì ý tứ thâm sâu trong suy nghĩ của Băng Hạ.

Giống như mọi ngày, sân trường Thánh Ân hôm nay vẫn rực nắng và ồn ào. Một trong những nơi ồn ào nhất nhì đó là trước đại sảnh. Băng Hạ cũng không mấy quan tâm, vì đây thường là nơi tụ tập của những kẻ nhà giàu khoe khoang, không ồn ào mới là chuyện lạ!

Bảo Vy đang ngó nghiêng khắp nơi, bỗng dưng ánh mắt dán chặt về phía đại sảnh, tay kéo kéo Băng Hạ.

“Này, kia có phải Phù Dung không?”

Băng Hạ lười biếng di chuyển ánh mắt hờ hững lên phía đại sảnh. Dù khoảng cách giữa hai người và nơi đó không quá gần, nhưng kẻ đã đánh cô liên tiếp mười mấy cái tát thì có hóa thành tro cô cũng không thể nhận nhầm được.

Sáng...

Trong làn sương mờ...

Từng tia nắng vàng nhạt xuyên qua tầng mây rọi tới, đậu trên vai áo Phù Dung những tia sáng óng ánh. Mái tóc buông xõa, ánh mắt thiết tha, trông cô đã xinh đẹp, khi đứng dưới ánh nắng ban mai vẻ đẹp mê đắm lòng người đó còn tăng thêm muôn phần.

Bàn tay nắm lấy chiếc micro màu bạc, cô ta nhìn xuống đám sinh viên bên dưới, cười ngọt ngào.

“Chào buổi sáng, các bạn học viên của Học viện Thánh Ân.”

Mọi hoạt động dưới sân trường như đóng băng lại, ai nấy đều im phăng phắc để nghe Phù Dung nói. Đến cả Băng Hạ và Bảo Vy cũng phải đứng lại, phần vì học viên tập trung dưới sân trường bỗng nhiên trở nên đông đúc khác thường, phần vì hiếu kỳ muốn xem Công chúa của Thánh Ân lại đang muốn giở trò gì nữa.

Giọng nói của Phù Dung hôm nay có vẻ hơi khàn đục, khiến trong lòng mọi người không khỏi dấy lên niềm thương cảm.

“Chắc có lẽ tất cả các bạn đều đã được nghe về vụ xung đột hôm qua ở hành lang phòng học của sinh viên năm nhất đúng không? Thân là đương kim hoa khôi của học viện, lại là người gây ra một chuyện như vậy thật là không phải. Tôi xin chân thành xin lỗi tất cả các học viên của học viện đã bị ảnh hưởng bởi tôi, và xin cam đoan những chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai !”

Toàn trường bắt đầu nổi lên những tiếng bàn tán xôn xao. Bảo Vy tức tối giậm chân bình bịch. Cái vẻ mặt hung ác hôm qua không biết cô ta đã giấu đi đâu mà hôm nay lại trưng ra bộ mặt thiên sứ như thế? Là vì Niệm Phù Dung hôm qua và Niệm Phù Dung hôm nay không phải là một người hay là vì Công chúa của Thánh Ân có tố chất của một diễn viên bẩm sinh?

“Và đặc biệt, tôi muốn gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến bạn Dương Băng Hạ của lớp Quản trị kinh doanh năm thứ nhất. Chuyện giữa chúng tôi hôm qua chỉ là một sự hiểu lầm, mong bạn bỏ qua.”

Lời nói phát ra, cả trường Thánh Ân ồ rộ lên. Chuyện hôm qua Công chúa đánh người đã lan khắp học viện và trở thành tin cực "hot". Mọi người còn chưa tìm hiểu rõ thực hư, vậy mà hôm nay, giữa toàn trường, Công chúa lại đích thân xin lỗi người bị mình đánh. Mọi người còn chưa kịp thích nghi với chuyện này đã có chuyện kia ập đến.

Đối với những người đã từng chứng kiến vụ việc hôm qua, thì nhìn ánh mắt tha thiết, đáng thương, nhìn khuôn mặt như đứa trẻ mắc lỗi của Phù Dung, những hình ảnh tàn ác của cô mà họ nhìn thấy hôm qua đã bị xóa sạch không còn dấu vết. Giây phút này họ sẵn sàng tha thứ cho cô dù cô có làm bất kì chuyện gì.

Bảo Vy miệng há hốc lên kinh ngạc ? Xin lỗi sao ? Hiểu lầm sao ? Đánh người ta đến tơi tả, lăng mạ người ta không còn gì để nói, giờ đây lại nói đó là hiểu lầm, nếu như giết người mà cũng vì hiểu lầm luật pháp sinh ra là để làm cảnh sao?

Bàn tay đặt trong túi áo của Băng Hạ khẽ nắm chặt lại, ánh mắt cô lạnh tanh. Gọi là xin lỗi, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt cô ta có một sự hờ hững khiến cô cảm thấy căm ghét tột cùng. Khả năng việc này là do Hạo Thiên sắp xếp, anh ta không muốn lên tiếng thanh minh, mà muốn chính miệng kẻ đã gây chuyện kia xin lỗi cô trước bao nhiêu người, hòng lấy lại thanh danh cho cô, không muốn cô bị kẻ khác khinh thường. Nhưng anh ta vốn dĩ không hiểu, bao nhiêu lỗi lầm gây ra mà đều được hóa giải bằng lời xin lỗi thì trên đời này đã không còn thù hận nữa. Những cái tát thẳng vào mặt của cô, những lời nhục mạ cô ta đã nói ra, căn bản một lời xin lỗi cũng không thể giải quyết được gì. Giây phút này cô cảm thấy, thanh danh hoàn toàn không quan trọng bằng việc bản thân mình cảm thấy thoải mái, vậy chi bằng anh ta đưa cho cô một con dao để cô đâm cho Niệm Phù Dung một nhát, sẽ có ích hơn việc nghe một lời xin lỗi nhạt nhẽo vô thưởng vô phạt này.

Phía xa xa, trên lan can của dãy phòng học của sinh viên năm ba, có một ánh mắt lặng lẽ hướng về phía hai người.

.

“Niệm Phù Dung! Cậu bị điên rồi sao?” Diệp Mai Đông vừa nhìn thấy Phù Dung bước vào lớp đã hùng hổ xông tới, thiếu điều lao đến bóp cố cô bạn. “Cậu vừa làm gì ở đại sảnh vậy?”

Phù Dung nhìn quanh lớp Quản trị khách sạn năm thứ ba, chuông reo vào tiết rồi mà chỉ có lác đác vài học sinh, cô nhìn vào mắt Mai Đông, giọng nói hạ thấp xuống. “Ra ngoài rồi nói.”

Có nằm mơ Phù Dung cũng không nghĩ được rằng cô sẽ phải xin lỗi Dương Băng Hạ. Mà lại còn là trước toàn trường, trước mặt những người đã chứng kiến cô ra tay với cô ta ngày hôm qua. Đến ngay cả khi mọi chuyện đã xong rồi, khi cô đã đứng trên lan can phòng học, bên cạnh cô bạn thân nhất của mình, cũng không dám tin chuyện mình vừa làm là sự thật.
Một cơn gió thổi qua, Phù Dung loạng choạng đưa tay giữ lấy ngực, như giữ lấy chút lòng tự trọng đang bị tổn thương nghiêm trọng của mình.

Tối hôm qua khi Phù Dung trở về từ trường học, mẹ của cô đã đợi sẵn ở nhà. Trường Thánh Ân là trường của gia đình Hạo Thiên, cô lại là hôn thê của Hạo Thiên, nghiễm nhiên mọi chuyện xảy ra tại trường học mà có liên quan đến hai người chỉ cần sau chưa đầy mười lăm phút là đã có thể đến tai các vị phụ huynh bất luận họ đang ở trên trời hay dưới biển. Điều này thì không khiến Phù Dung ngạc nhiên. Tuy nhiên khi mẹ của cô gọi cô ngồi lại nói chuyện, và nói rằng ngày mai cô hãy đến trường và xin lỗi người vừa bị cô đánh đến nhập viện hôm nay đi, thì cô lại hết sức kinh ngạc, đến nỗi mắt chỉ biết mở trân trối nhìn thằng vào mẹ mình.

“Tại sao chứ? Mẹ, con bé đó đã quyến rũ Hạo Thiên, nó bị như thế là đáng lắm, con không làm gì sai cả!”
“Phù Dung, con bé đó làm sai hay không tất cả mọi người đều hiểu rõ. Nhưng con ra tay đánh người trước bao nhiêu người như thế cũng không đúng. Mẹ đã dạy con cho dù chuyện gì xảy ra cũng phải giữ được tôn nghiêm của một Công chúa. Không có Công chúa nào lại ra tay đánh người như côn đồ như vậy cả.”
“Mẹ…”
“Mẹ Hạo Thiên vừa gọi điện cho mẹ. Bác ấy cũng bảo với mẹ nói với con ngày mai hãy đi xin lỗi người ta đi. Bác ấy còn nói đỡ giúp cho con, nhưng mẹ thì lại không đồng ý với hành động của con hôm nay một chút nào cả. Phù Dung, xung quanh bố con cũng có rất nhiều người phụ nữ sẵn sàng ngã vào lòng ông ấy, nhưng đâu phải lúc nào mẹ cũng phải ra tay đánh họ thì mới có thể giữ được chồng mình?”

Mẹ cô nói không hề sai.
Phù Dung cũng công nhận là bản thân mình hành động như thế quả thật cũng có chút hơi thiếu suy nghĩ. Nhưng mẹ cô bắt con gái mình phải đi xin lỗi một kẻ như Dương Băng Hạ trước mặt bao nhiêu người như vậy có phải là đã quá đáng?

.

Toàn bộ lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất im phăng phắc khi Băng Hạ và Bảo Vy bước vào. Mấy chục con mắt không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào hai người. Nhưng khi Băng Hạ vừa liếc mắt nhìn quanh thì họ lại cùng không hẹn chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Đối với các sinh viên của lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất, Dương Băng Hạ là một con người rất kỳ lạ. Xinh đẹp, học giỏi, thuộc tầng lớp vô sản và tính tình kiệm lời là điều ai cũng thấy. Có điều con người tưởng chừng như bình thường ấy lại chỉ vừa mới vào trường được chưa đầy hai tháng đã khiến cho toàn bộ học viên trong trường biết mặt biết tên vì một chuyện vô cùng tai tiếng. Và rồi chưa đầy hai mươi tư tiếng sau, cô gái này lại được minh oan một cách vô cùng ngoạn mục từ chính người đã ra tay đánh mình.
Hôm qua mới miệt thị người ta, hôm nay đã phải thay đổi thái độ. Cô gái này thật khiến người ta không biết phải cư xử thế nào cho phải.

Hôm nay lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất phải học hai ca, nên trưa nay Băng Hạ và Bảo Vy quyết định ăn trưa dưới nhà ăn của học viện.

Kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng đã là giữa trưa. Bước ra ngoài, hai người đã phải lĩnh trọn những tia nắng chói chang chiếu vào mắt, khí nóng hầm hập bốc lên mặt. Lá trên cây lấp lóa phản chiếu ánh nắng mặt trời, không một làn gió, cái oi bức ngột ngạt bao trùm khiến Băng Hạ nhất thời xóa tan ý định ăn trưa mà chỉ muốn quay trở vào trong lớp, nhưng ngay lập tức bị Bảo Vy kéo xuống nhà ăn.

Nhà ăn ồn ào khác thường, hình như hôm nay có nhiều lớp phải học 2 ca nên các học viên quyết định ở lại trường vào buổi trưa chứ không muốn phải về nhà giữa cái thời tiết oi bức này. Nhưng đã đông đúc thì thôi đi, lại còn không hiểu vì lý do gì mà nơi này hôm nay ồn ào một cách thái quá. 

Bảo Vy đang kéo tay Băng Hạ, chợt đứng khựng lại, giật giật tay áo cô. “Băng Hạ, cậu nhìn kìa.”

Băng Hạ đang mải mê với trò rubik điện tử, ngước lên, hơi nheo nheo mắt nhìn về phía Bảo Vy vừa chỉ. Ở đó là quầy lấy đồ ăn, ngoài việc vô cùng đông sinh viên đang xếp hàng ra thì không có điều gì bất thường.

“Ờ, đông như vậy thì làm sao ăn được, thôi về phòng đi.”
“Không phải!” Bảo Vy khoát tay “Cậu không nhìn thấy ai kia sao?”

Băng Hạ cố gắng nhướn mắt lên nhìn thêm một chút nữa. Hình như trong đám đông kia có bóng dáng ai đó hơi quen … Không để cô phải vất vả lục tìm trong trí nhớ lâu, một bóng áo sơ mi trắng đã quay người lại, và không rõ và vô tình hay cố ý, ánh mắt anh ta chạm đến ánh mắt cô.

Băng Hạ cũng không ngần ngại mà đón lấy ánh mắt đó. Ánh mắt cô lạnh tanh. Ánh mắt anh lạnh lẽo. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau trong không gian chợt vụt sáng. Hai người nhìn nhau thật lâu, cảm giác như những người xung quanh không hề tồn tại. Hình ảnh người này tồn tại trong đôi mắt người kia, và ngoài cái đó ra, không còn bất cứ cảm xúc nào khác trong đôi mắt hai người.

Thật lâu, Băng Hạ thu lại ánh mắt mình. Như lời nguyền ma thuật được giải chú, ánh mắt Hạo Thiên hụt hẫng giữa khoảng không.

Bảo Vy tay vẫn khoác tay Băng Hạ, nhưng không biết nên kéo cô bạn đi vào hay đi ra. Đành ngần ngại nhỏ giọng hỏi. “Băng Hạ, hay là về phòng nhé, hình như trong tủ lạnh vẫn còn sữa…”

Băng Hạ nhếch môi cười. “Phải ăn mới sống được chứ.” Nói rồi cô tiến thẳng về phía trước không chút ngần ngại.

Ánh mắt Hạo Thiên đuổi theo từng bước chân của cô. Băng Hạ rẽ đám đông, tiến đến quầy. Anh đưa ánh mắt nhìn sang một số sinh viên đứng gần đó, họ đều không hẹn mà cùng nhường chỗ cho cô. Bảo Vy cười cười khiếm lỗi nhìn họ, còn Băng Hạ chỉ thản nhiên lấy đồ ăn, làm như không biết sự ưu ái vừa rồi là có người đang cố tình tạo ra cho mình.

Đằng sau Hạo Thiên, Nhật Long hất hàm nhìn Bảo Vy, dùng khẩu hình miệng chế giễu cô “Đồ dưa chuột.”

Bảo Vy bặm môi trợn mắt nhìn lại anh ta, đồng thời còn giơ nắm đấm lên đe dọa.

Băng Hạ và Hạo Thiên đứng gần nhau, anh cúi đầu lấy đồ ăn, giọng nói cất lên thật nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe. “Mặt em không sao chứ?”
Băng Hạ nhặt một miếng trứng bỏ vào đĩa đồ ăn của mình. “Như anh thấy.”
Bàn tay cô vẫn bình thản lấy thêm đồ ăn vào đĩa của Bảo Vy. Hạo Thiên dùng chiếc kẹp gắp thức ăn của mình đè lên miếng thịt cô đang chuẩn bị gắp, cô dừng tay ngước lên nhìn anh.

“Xin lỗi em.”

Cô lạnh lùng rút tay về, quay sang gắp món khác.

“Anh sẽ không để chuyện như thế này xảy ra lần nữa đâu.”

Băng Hạ cầm đĩa thức ăn quay người bước đi, từ đầu đến cuối trên gương mặt không hề có một biểu cảm nào.

.

“Này này, tỉa đoạn này đi, để nó chổng ngược lên như thế mà cũng nhìn được à !”
“Hahaa, nhưng chị Liễu, chị nhìn cái ngọn này có giống tóc chị Thảo không?”
“Ừ, mày nói tao cũng để ý, giống thật! Người gì đâu tóc mọc chỉ để che đầu.”
“Nàyyy, hai chị em mấy người nói xấu gì tôi đấy, nghe thấy rồi nhé !”

Vườn cây trong biệt thự nhà Nhật Long tíu tít tiếng cười của các cô giúp việc. Chiều nay trời nắng nhẹ, quản gia Trường Di bắt cả ba cô bé giúp việc ra vườn tỉa cây. Tiếng nói cười vang lên lanh lảnh giòn tan một góc vườn.

“Này, chị Liễu, chị thấy cái chị giúp việc cậu chủ mới đưa về thế nào?” Hương, cô bé giúp việc nhỏ tuổi nhất trong ba người, đang tỉ mẩn tỉa cây, chợt ngước lên hỏi.
“Tao đã tiếp xúc bao giờ đâu mà biết. Hỏi con Thảo kìa, hôm qua mới thấy hai đứa chúng nó đứng lau cửa kính với nhau xong.”

“Ai? Vy á?” Thảo đang tưới cây nghe thấy câu chuyện có nhắc đến tên mình liền ngoảnh đầu lại. “Em thấy cũng bình thường, xinh xắn, tính tình cũng vui vẻ.”

“Sao tao cứ không có ấn tượng tốt với mấy đứa xinh xắn nhỉ?” Liễu hơi bĩu môi.
“Vì chị không xinh bằng người ta nên chị ghen tị chứ gì?” Hương cười hí hửng.

“Ơ cái con này ! Mày thì hơn ai mà nói hả ??” Liễu nhấc xô nước lên , thiếu điều định hắt vào người Hương thì chợt cô bé chỉ ra đằng sau Liễu. “Kìa kìa, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đi ngang qua luôn.”

Ánh mắt ba cô giúp việc liền ngay lập tức tập trung ra đằng sau Liễu. Cạnh vườn cây là hồ bơi, Bảo Vy đang ôm giỏ quần áo đi ngang qua. Liễu ngay lập tức quay ra nói với mấy đứa giúp việc. “Tao nghĩ ra trò này hay lắm, chúng mày có muốn trêu đùa nó một chút không?”

“Vy ơi!” Thảo nhướn người qua hàng cây gọi Bảo Vy. Cô quay lại, tươi cười. “Ơi, sao thế Thảo?”

“Vy mang quần áo vào nhà đó à?”

“Ừ, quần áo này phơi khô rồi, cô Di nói Vy mang vào ủi. Sao thế?”

“À không có gì đâu, Thảo hỏi thăm thôi mà.” Thảo đặt tay lên vai Vy “Vai áo Vy bị bẩn này, Thảo phủi cho.”

“Cảm ơn Thảo nhé.” Bảo Vy cười cảm kích. Ngay sau khi cô quay lưng đi, đằng sau lưng áo cô xuất hiện một con sâu xanh to bằng ngón tay cái đang bò lổm ngổm. Ba cô giúp việc đằng sau túm tụm vào nhau cười hí hửng.

Bảo Vy đi được nửa đường chợt thấy đằng sau lưng hơi ngứa, cô đặt giỏ quần áo xuống, thò tay ra đằng sau.

“Áaaaaaaaaa!” Tiếng thét ré lên vang khắp biệt thự “Sâuuuuu, sâuuuuu, áaaaaa!”

Bảo Vy cuống cuồng đưa tay phủi điên cuồng khắp nơi nhưng con sâu xanh ngoan cố vẫn nằm trên lưng áo cô. Vừa gào thét, cô vừa chạy quanh, nước mắt đã rơm rớm. Điều này khiến ba cô bé giúp việc lại được một mẻ ôm bụng cười như nắc nẻ.
Tiếng gào khóc của Bảo Vy cuối cùng cũng làm kinh động đến Nhật Long đang nằm trên phòng đọc sách. Anh chau mày bước xuống giường, vén rèm cửa nhìn ra, không hiểu dưới vườn đang xảy ra chuyện gì.

“Sâuuuuuu ! Cô Di ! Nhật Long ! Ai cứu tôi với !!”

Bảo Vy vẫn không ngừng vừa chạy quanh vừa gào khóc. Khi Nhật Long vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô nhóc dưa chuột kia thì đã thấy cô ta vì quá hoảng loạn mà chạy đến gần mé hồ bơi mà không hay biết gì, và rồi sau đó …

“Ùm !!!!”

.

“Hắt xì !!!”

Bảo Vy nằm cuộn chăn trên giường của Nhật Long. Hương rón rén mở cửa đi vào, đưa cho cô bộ quần áo.

“Đây là quần áo chị Thảo, chị mặc tạm đi.”

“Cảm ơn em.” Bảo Vy vùi ba phần tư gương mặt đỏ ửng trong chăn, khịt mũi trả lời.

Hương quay người đi ra khỏi phòng luôn, hình như chuyện khi nãy vẫn chưa hết buồn cười trong lòng cô bé, cô vừa đi vừa che miệng cười thầm.

Bảo Vy vừa thay quần áo xong thì Nhật Long đi vào, trên tay mang một bát cháo còn nghi ngút khói mà anh vừa bảo cô Trường Di nấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net