1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh là người của nắng ấm.

Mà có những khi là nóng đến gay gắt.

Trời vừa chuyển tuyết. Từ khi anh cùng tôi chuyển đến nơi này, tuyết đã rơi không biết bao nhiêu lần. Có những khi tôi dại dột vụng nghĩ xem mình có quá đáng không khi để anh phải bỏ tất cả, bỏ công việc và bỏ những kỉ niệm, bỏ thành phố xa hoa, lộng lẫy, và giàu có, cùng tôi xách bảy chiếc vali đến nơi xa xôi hẻo lánh này. Anh ghét cái lạnh và tuyết, mặc dù tuyết và cái lạnh chảy trong huyết mạch của anh, của ba, của mẹ, của người anh, chị, em anh. Cả nhà anh chẳng ai cố thủ nơi tuyết rơi đầm đìa.

Anh nói tuyết nhốt con người ta trong nhà. Chán chết.

Tôi lại sinh ra ở vùng nắng ấm. Giữa cái hè chói chang và gắt gỏng. Tôi thấy nhàm chán bởi sự bức bối của đất nước cận nhiệt đới này, nơi mà sự giải thoát duy nhất là ba tháng mùa đông ngắn ngủi. Tôi thèm tuyết, thèm cái lạnh. Thèm cái se se của tháng chạp khi tôi cố tình mặc không đủ ấm và nghe gió luồn qua từng kẽ áo. Tôi yêu những trang truyện của Thạch Lam, những mẳng đời gói gọn trong mùa đông Hà Nội. Cái cách hạnh phúc hay nỗi đau của họ ánh lên trong từng đợt gió một cách vô thức đem lại cho tôi cảm giác yên bình quá đỗi nhẹ nhàng. Nên tôi hân hoan đón cái hương vị lạ lẫm của trận bão tuyết đầu năm mười bảy như kẻ hèn vớ được vàng kệ cho bao người đồng hương xung quanh thở vắn than dài ngao ngán.

Đó là lúc tôi gặp anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net