Chương 1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: PHẾ VẬT

Mộ phủ, nắng chiều bao phủ hậu viện, lá cây phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, nhưng lúc này trong hậu viện lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như chỉ có thể nghe được âm thanh lá cây khẽ xào xạc trong gió.

"Thế tử, chúng ta làm như vậy có ổn không? Dù sao ngươi và tỷ tỷ cũng đã có hôn ước." Thiếu nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể mềm mại trắng tuyết rúc vào thân thể to lớn của nam nhân: "Nếu chuyện này bị tỷ tỷ phát hiện..."

"Ngươi nói cái đồ phế vật kia sao?" Nam nhân cau mày, khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên sự chán ghét: "Lúc chúng ta ở chung đừng nhắc tới nữ nhân làm người ta chán ghét kia, về phần hôn ước đối với ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngày nào đó ta sẽ hủy bỏ hôn ước này, loại phế vật như nàng ta không xứng làm thê tử của ta! Đình Nhi, tin tưởng ta, ta sẽ cho nàng một danh phận danh chính ngôn thuận, chỉ có nàng mới xứng với ta."

"Thế tử..." Trong mắt Mộ Đình Nhi có chút cảm động, bỗng bối rối nói: "Như thế có phải quá bất công với tỷ tỷ không? Dù thế nào chăng nữa thì nàng vẫn là tỷ tỷ của thiếp."

Nghe vậy, nam tử càng ôm nàng chặt hơn, thương tiếc nói: "Đình Nhi, nàng chính là quá tốt bụng, có được một muội muội như nàng là may mắn của nàng ta, nếu nàng ta không biết tốt xấu thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn."

Mộ Đình Nhi vùi đầu trong ngực nam tử, khóe mắt còn vương nước mắt nhưng bên môi lại bất giác nở nụ cười lạnh vì âm mưu đã thực hiện được.

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên truyền vào tai hai người.

"A, các ngươi... các ngươi..."

Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn đôi cẩu nam nữ đang trần truồng trước mặt nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống, một khắc đó, tim nàng tựa như bị thứ gì hung hăng đâm vào.

Nam nhân nhăn mày, tiện tay cầm quần áo bên cạnh che khuất thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt bực bội chán ghét.

"Bản Thế tử đã nói trước, bản Thế tử ở đâu thì nơi đó không cho phép ngươi xuất hiện. Bây giờ còn dám quấy rầy ta và Đình Nhi, nếu không nể tình ngươi là nữ nhi Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Nhìn nam tử bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng, Mộ Như Nguyệt cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe uất ức đầy nước mắt.

Lời của hắn như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào tim nàng, vô cùng đau đớn. Thì ra trong lòng hắn, nàng chỉ là một người có cũng được không có cũng được. Nhưng vì sao đoạn thời gian nàng 5 tuổi trở về trước, nam nhân này lại đối xử dịu dàng với nàng như vậy? Nếu không phải vì sự dịu dàng đó, nàng cũng không hãm sâu vào, không cách nào tự kiềm chế.

Nhưng mà sau cuộc khảo nghiệm thiên phú lúc 5 tuổi kia, biết gân mạch nàng bị tắc nghẽn, là phế vật không thể tu luyện, sự ôn nhu dịu dàng đó ngày càng xa vời.

"Phong ca ca..."

"Câm miệng!"

Nam tử đột nhiên hét lên khiến Mộ Như Nguyệt giật mình, nàng không hiểu bản thân nói sai cái gì, sắc mặt xanh mét ủy khuất nhìn hắn.

Dạ Thiên Phong khinh bỉ nhìn thiếu nữ trước mắt, cười lạnh: "Mộ Như Nguyệt, ngươi có điểm nào so được với Đình Nhi? Chỉ bằng ngươi, còn không xứng xách giày cho Đình Nhi!"

"Thế tử..." Mộ Đình Nhi vội vàng kéo Dạ Thiên Phong, "Thế tử, đừng nói nữa, là ta không đúng, ta không nên... không nên đáp ứng Thế tử, Đình Nhi vẫn luôn cho rằng tình yêu của chúng ta sẽ được mọi người chúc phúc, nhưng ta đã quên, dù sao tỷ tỷ cũng yêu ngươi sâu đậm, Thế tử, Đình Nhi cầu xin ngươi đừng tổn thương tỷ tỷ nữa, nàng là một nữ nhân tốt..."

Một giọt nước mắt rơi trên dung nhan kiều diễm làm lòng Dạ Thiên Phong có chút đau xót.

------------------

CHƯƠNG 2: BỌN HỌ MỚI LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ

"Đình Nhi!" Hắn nắm chặt tay Mộ Đình Nhi, thâm tình chân thành nói, "Từ một tháng trước nàng giao bản thân cho ta, ta đã thề nhất định phải lấy nàng làm vợ, nhưng hôn ước của ta và phế vật kia là do Hoàng gia gia tự mình chỉ định từ khi còn trong bụng mẹ, muốn hủy bỏ hôn ước này cần phải có thời gian, nàng chỉ cần tin tưởng ta, rất nhanh nàng sẽ là thê tử của ta."

Một màn trước mắt khiến tim Mộ Như Nguyệt đau đớn, nàng đỏ mắt nhìn chằm chằm Mộ Đình Nhi, oán hận nói: "Mộ Đình Nhi, ngươi chỉ là dưỡng nữ của Mộ gia mà thôi, ta mới là thật sự là tiểu thư ở đây. Hi vọng ngươi nhận thức rõ ràng thân phận của mình!"

'Chát...'

Vậy mà nàng vừa dứt lời, một cái tát hung hăng đánh vào mặt nàng.

Thân thể Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên run rẩy, nàng che gò má đau đớn, cứng nhắc quay đầu, khó tin nhìn nam nhân trung niên sắc mặt xanh mét trước mắt: "Cha, tại sao người..."

"Hỗn xược! Ai cho phép ngươi nói chuyện với Đình Nhi như thế?" sắc mặt nam nhân trung niên lãnh lệ giống như người trước mặt không phải nữ nhi ruột thịt của hắn mà chỉ là một nha hoàn có thể tùy ý nhục nhã thôi.

"Cha, ta mới là nữ nhi của người a." thanh âm của Mộ Như Nguyệt nghẹn ngào, mắt rưng rưng nói: "Nàng chẳng qua chỉ là một dưỡng nữ mà thôi, vì sao cha lại..."

"Nữ nhi?" Nam nhân trung niên cười lạnh, "Có một nữ nhi như ngươi là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ta! Tuy Đình Nhi là dưỡng nữ nhưng lại có thiên phú trác tuyệt, nàng mới là niềm tự hào của ta! Ngươi cho rằng ngươi có tư cách xứng với Cảnh Vương Thế tử sao? Nói cho ngươi biết, chuyện của bọn họ là do ta một tay tác thành, nếu không ngươi nghĩ tại sao nơi này không có ai tới?"

Giống như sấm sét giữa trời quang, thân thể Mộ Như Nguyệt run rẩy mấy cái, cắn môi nhìn người có chung dòng máu với nàng.

"Đình Nhi tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?"

Đúng lúc này, Mộ Y Tuyết, muội muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với nàng làm như không thấy nàng mà chạy thẳng qua cạnh Mộ Đình Nhi khóc sướt mướt bên kia.

"Đình Nhi tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, Tuyết Nhi và phụ thân đều bảo vệ tỷ, không để cho người khác cướp đi vị hôn phu của tỷ." Mộ Y Tuyết nở nụ cười đáng yêu, nàng quay lại nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt đầy chán ghét khinh thường: "Hơn nữa ở Mộ gia, Mộ Y Tuyết ta chỉ có một tỷ tỷ là Mộ Đình Nhi, loại người vô dụng này căn bản không xứng làm tỷ tỷ của ta, không rõ tại sao nương lại có thể sinh ra một phế vật như vậy, nàng không có tư cách làm nữ nhi Mộ gia!"

"Cha, Tuyết Nhi..."

Mộ Đình Nhi cảm kích nhìn hai người, giờ phút này, tất cả mọi người không ai phát hiện nụ cười lạnh bên môi nàng.

Mộ Như Nguyệt, ta đã thề sẽ tất cả của ngươi! Ai bảo ngươi là tiểu thư chân chính của Mộ gia còn ta chỉ là dưỡng nữ.

Nhưng mà, dưỡng nữ mà lúc đầu ngươi không để vào mắt hiện tại trèo lên đầu ngươi rồi, tất cả đều bởi vì ngươi trở thành phế vật không thể tu luyện.

Nhưng làm thế nào ngươi cũng không biết được rằng người biến ngươi thành kẻ vô dụng trong cuộc khảo nghiệm thiên phú năm năm tuổi năm ấy là ta, ta đã hạ độc trong chén của ngươi, mà ai cũng không ngờ được một hài tử bốn tuổi sẽ có tâm kế như vậy.

Lòng Mộ Như Nguyệt dần lạnh lẽo, nàng nhìn một nhà ba người họ vui vẻ hòa thuận, đột nhiên phát hiện mình chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi, bọn họ mới thật sự là người một nhà...

"Ha ha ha..."

Nàng bỗng nhiên cười điên cuồng, sau đó hung hăng lao vào cây cột bên cạnh.

Biến cố đột ngột xảy ra khiến mọi người giật mình, Mộ Đình Nhi biến sắc, không nghĩ tới sẽ bức tử nữ nhân này, nàng ta chết đi không phải sẽ không còn thú vị nữa sao?

Nàng vừa định tiến lên thì bị nam nhân trung niên duỗi tay ngăn lại.

"Nếu nàng muốn chết, vậy thì tùy nàng đi, coi như ta không có nữ nhi này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net