Chương 105 - 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 105: GẶP NGƯỜI TỰA NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT (1)

"Tỷ tỷ xinh đẹp."

Mộ Như Nguyệt vừa ra khỏi hội trường, một thân ảnh chạy tới nhào thẳng vào lòng nàng, ánh mắt Tiêu Uyển ủy khuất nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Vì sao tỷ tỷ không đến tìm Uyển Nhi?"

Mấy ngày không gặp, lúc này nhìn tiểu nữ hài trong lòng mình, tâm Mộ Như Nguyệt bất giác mềm mại.

"Uyển Nhi, không được vô lễ."

Một thanh âm ưu nhã phía sau truyền đến, Thánh nguyệt phu nhân một thân y phục màu vàng, vẻ mặt tươi cười đi tới, bộ dáng cực kì thanh nhã, toàn thân tản ra khí tức cao quý.

"Nguyệt Nhi, chuyện xảy ra trong trận tỷ thí hôm trước đã truyền khắp Đan thành rồi", Thánh nguyệt phu nhân nở nụ cười tao nhã, ánh mắt hai mẹ con cùng nhìn về phía thiếu nữ trước mặt, "Trên đường đến đây mọi người đều bàn luận Nguyệt Nhi là một nhân vật thiên tài, trong trận đấu đã đánh bại Tần gia xưa nay luôn kiêu ngạo ngang ngược."

Nói xong, Thánh nguyệt phu nhân nhìn lướt qua Tiêu Uyển đang ôm chặt Mộ Như Nguyệt, nói: "Nguyệt Nhi, ngươi yên tâm, ta ủng hộ ngươi, cả đan hội cũng đã công nhận rõ ràng, huống chi là một Tần gia nho nhỏ."

Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Thánh nguyệt phu nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, ôn hòa có lễ nói: "Ta đa tạ phu nhân quan tâm."

"Còn kêu phu nhân sao? Ta đã coi Nguyệt Nhi như nữ nhi của mình rồi."

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Thánh nguyệt phu nhân.

Thánh nguyệt phu nhân ôn nhu nói: "Mấy ngày trước ta cũng có nói qua, trước khi có Uyển Nhi ta đã có một nữ nhi, nếu nàng còn sống thì chắc cũng lớn khoảng tuổi Nguyệt Nhi, nhưng hơn 10 năm trước kẻ thù của Tiêu gia bắt đi, ta cũng không biết bọn chúng có thương tổn nữ nhi của ta hay không, mỗi lần gặp Nguyệt Nhi, ta cảm thấy giống như gặp được nữ nhi của mình vậy..."

Thánh nguyệt phu nhân nghẹn ngào rơi lệ, hiện tại cũng không biết nữ nhi mình còn sống hay đã chết, chuyện này vẫn là nỗi đau trong lòng nàng.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, về sau ngươi sẽ trở thành tỷ tỷ ruột của Uyển Nhi, "Tiêu Uyển nắm chặt y phục của Mộ Như Nguyệt, đôi mắt hưng phấn sáng ngời, "Vậy sau này Uyển Nhi và tỷ tỷ xinh đẹp là người một nhà rồi."

Mộ Như Nguyệt nhìn về phía dung nhan ôn nhu của Thánh nguyệt phu nhân, do dự một lát, nhớ lại cha mẹ coi mình là tai họa, là sự sỉ nhục của gia tộc, ánh mắt hơi chua sót: "Nương..."

"Aiz, hài tử ngoan." Thánh nguyệt phu nhân ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng, trong mắt có lệ đảo quanh, "Ta cũng không hiểu vì sao khi nhìn Nguyệt Nhi ta lại nghĩ đến nữ nhi bị lạc mất của mình, chắc là do cảm giác thân cận hoặc có lẽ là duyên phận, ta nói đúng không?"

Đúng lúc này, Tần Phi Vân dẫn người Tần gia đi tới, khi nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, sắc mặt nàng trầm xuống.

"Muội muội, bái kiến Thánh nguyệt phu nhân." Tần Phi Vân vẻ mặt tươi cười chào hỏi.

"Cái gì?" Tần Phi Vân kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt tràn ngập đố kị cùng phẫn nộ. Vì sao nữ nhân này lại có thể lọt vào mắt Thánh nguyệt phu nhân chứ? Chẳng lẽ vì nàng đã cứu nữ nhi của Thánh nguyệt phu nhân sao?

Thánh nguyệt phu nhân nắm tay Mộ Như Nguyệt bên cạnh, lạnh lùng nhìn đám người Tần gia, nhướng mày, cười như không cười nói: "Ta nghe nói, Tần gia muốn làm khó nghĩa nữ của ta?"

Tần Phi Vân cắn răng, đè nén sự đố kị trong lòng, lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Thánh Nguyệt phu nhân nghe nhầm, chúng ta không có ý đó."

----------------------------

CHƯƠNG 106: GẶP NGƯỜI TỰA NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT (2)

"Nếu thật không có vậy ta cũng coi như không có chuyện gì, nhưng nếu có thì sao?" Thánh nguyệt phu nhân cười lạnh, "Một Tần gia nho nhỏ, bổn phu nhân muốn nó sống thì nó sống, muốn nó chết thì nó sẽ không sống nổi, hiểu chưa?"

Chỉ một câu nói đơn giản đã tản ra khí thế cao quý uy nghi của Thánh Nguyệt phu nhân.

Tần Lạc nhớ đến mấy ngày bị thủ hạ của Thánh Nguyệt phu nhân tra tấn, lảo đảo quỳ phịch xuống đất nói: "Phu nhân tha mạng a, chúng ta không biết nàng là nghĩa nữ của phu nhân, cầu xin phu nhân tha cho chúng ta."

"Tha? Ta thấy các ngươi đã có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai", Thánh Nguyệt phu nhân lạnh lùng nhìn đám người Tần gia, một tay nắm tay Tiêu Uyển, một tay nắm tay Mộ Như Nguyệt, xoay người nói, "Uyển Nhi, Nguyệt Nhi, chúng ta đi, trở về ta sẽ phái người hảo hảo thu thập Tần gia."

Một câu nói của Thánh Nguyệt phu nhân đã định sống chết cho Tần gia...

Hai chân Tần Phi Vân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, vốn dĩ nàng còn muốn sau khi trở về sẽ nói Tần gia phái người ám sát Mộ Như Nguyệt đoạt đan đỉnh phượng hoàng, nhưng bây giờ kế hoạch đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

"A a a... Ta không cam tâm!"

Nhưng mà bất luận nàng không cam tâm thế nào chăng nữa, cũng không thay đổi được gì...

"Uyển Nhi, nhớ kĩ, mọi chuyện đều phải trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc), vừa nãy ta đã nhìn ra ánh mắt nữ nhân Tần gia kia nhìn Nguyệt Nhi tỷ tỷ ngươi đã có sát khí, tuy hiện tại chưa xuất thủ nhưng không có khả năng bỏ qua, chỉ một Tần Phi Vân nhỏ bé thì không thể gây ra chuyện gì lớn nhưng để tránh phiền toái về sau, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm lợi thế)."

Trên đường, Thánh Nguyệt phu nhân vừa đi vừa dạy bảo Tiêu Uyển.

Tiêu Uyển cái hiểu cái không, gật gật cái đầu nhỏ, con ngươi đảo đảo cực kì đáng yêu.

Nghe được lời nói của Thánh Nguyệt phu nhân, Mộ Như Nguyệt lắc đầu cười cười, người muốn giết nàng còn thiếu sao? Chỉ riêng Mộ gia đã hận không thể lập tức giết chết nàng.

"Nguyệt Nhi, hiện tại ngươi đã là nữ nhi của ta, vậy ngươi cũng đến khách điếm Vân Tử ở đi, như vậy là tốt nhất, cũng để mẹ con chúng ta có cơ hội thân cận."

Thánh Nguyệt phu nhân quay đầu nắm lấy tay Mộ Như Nguyệt, ôn nhu cười nói.

"Tốt", Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, "Qua mấy ngày nữa sư phụ ta sẽ đến đan hội, ở lại đây cũng tiện."

Nói xong, Mộ Như Nguyệt nhìn về phía bầu trời, vô thức lại nhớ đến Dạ Vô Trần, hắn có bị người ta khi dễ không? Hoặc là có nhớ ta không?

Ban đêm. Bóng tối tĩnh mịch.

Mộ Như Nguyệt mơ hồ nghe được một thanh âm quen thuộc...

"Nương tử, nương tử..."

Mộ Như Nguyệt dứt khoát mở to hai mắt, một dung nhan quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt nam nhân hàm chứa ý cười nhìn nàng, con ngươi vẫn sạch sẽ tinh khiết như vậy.

"Vô Trần, sao ngươi lại ở đây?"

"Ta nhớ nương tử", Dạ Vô Trần ôn nhu nhìn nàng, dung nhan tuấn mỹ có chút tà mị, "Nương tử nhất định cũng nhớ ta, đúng không?"

"Vô Trần, ngô..."

Mộ Như Nguyệt vừa mở miệng nói chuyện đã bị một đôi môi chặn lại, Dạ Vô Trần liếm liếm môi nàng, nở nụ cười điên đảo chúng sinh.

"Nương tử, ngủ đi, ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi."

Lời nói của hắn giống như có ma chú, khiến mí mắt Mộ Như Nguyệt có chút nặng nề, nhắm mắt ngủ trong lòng thiếu niên...

Đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, Mộ Như Nguyệt mở mắt, nhớ tới tối hôm qua, nhíu mày nghi hoặc: "Ta nằm mơ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net