Chương 200 - 209

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 200: NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI (6)

Nam nhân kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ lạnh băng của thiếu nữ.

Hắn không biết nên nói nàng quan sát tỉ mỉ, hay là kỹ thuật diễn của mình và Lạc Y quá kém? Nàng liếc mắt một cái đã phát hiện, buồn cười hắn còn tưởng nàng tin bọn hắn...

"Ngươi rất muốn biết vì sao, phải không?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngữ khí lạnh đến tận xương, "Thứ nhất, lúc ta ở bên Vô Trần có một loại cảm giác mà ở trên người ngươi không cảm nhận được, cho nên, dù khuôn mặt ngươi giống hắn như đúc, ngay cả hơi thở cũng ngụy trang rất giống, nhưng vẫn không thể mang lại cho ta cảm giác an toàn."

"Thứ hai, ta và Vô Trần quen nhau lâu như vậy, bên cạnh hắn có người nào mà ta không biết, ngoại trừ ta, hắn không kết giao thân thiết với bất kì người nào, càng đừng nói là nữ bằng hữu."

"Thứ ba, Vô Trần vẫn luôn rất tôn trọng ta, trước khi chúng ta thành thân, hắn nhất quyết sẽ không mạo phạm thân thể ta, mà ngươi lại muốn cùng ta phát sinh quan hệ, nếu đổi lại là Vô Trần, cho dù hắn có nghẹn chết cũng sẽ không mạo phạm ta trước khi thành thân."

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nam nhân, lãnh khí trên người nàng tỏa ra xung quanh, gằn từng chữ một: "Ta sẽ không cho phép bất kì ai giả mạo hắn sống sót!"

Nam nhân ngây ngẩn cả người, hắn tự cho là giả mạo rất giống, vì mê hoặc ánh mắt nàng, hắn không sử dụng dịch dung đan mà chủ tử tự mình sửa mặt mũi hắn thành dáng vẻ này.

Hơn nữa, để không bị ma thú bên cạnh nàng phát hiện, hơi thở của hắn không khác gì của Dạ Vô Trần.

Nhưng không ngờ rằng, hắn ở bên cạnh nàng còn chưa được một ngày đã bị vạch trần, đây đúng là một đả kích trầm trọng đối với hắn.

"Ha ha ha!" Nam nhân cười điên cuồng, rồi sau đó rũ mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ, cười lạnh nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết mục đích của chúng ta, nhưng cho dù ngươi biết thì sao chứ? Ngươi không phải đối thủ của chủ tử ta, chủ tử của ta phái ta giả mạo hắn đến bên cạnh ngươi, ý muốn phá hư tình cảm của các ngươi, thuận tiện tìm một cơ hội giải quyết ngươi, hơn nữa, chủ tử cũng sẽ cho người giả mạo ngươi đến bên cạnh hắn, các ngươi tuyệt đối không thể ở bên nhau."

Mộ Như Nguyệt dừng chân, nàng nhìn khuôn mặt tươi cười điên cuồng của nam nhân, khóe môi nhàn nhạt cong lên: "Nếu ta có thể nhận ra ngươi là giả, hắn cũng sẽ phát hiện người kia không phải ta, ta tin tưởng vào sự phán đoán của Vô Trần, cho nên mặc kệ các ngươi âm mưu cái gì cũng đều sẽ thất bại, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, nói ra chủ tử các ngươi là ai, không chừng ta sẽ cho ngươi chết thống khoái."

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không thèm liếc Mộ Như Nguyệt một cái.

"Không nói?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói, "Viêm Tẫn, người có thể vào rồi."

Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra, thân thể Viêm Tẫn chợt lóe đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt. Hiện tại hắn rốt cuộc biết vì sao tiểu nha đầu kêu hắn tạm thời ra ngoài, thì ra là muốn nhìn xem nam nhân này muốn làm cái quỷ gì.

Vừa rồi hắn còn đang nghi hoặc, vì sao Dạ Vô Trần yêu Mộ Như Nguyệt sâu đậm như vậy lại không quan tâm đến cảm thụ của nàng? Chẳng lẽ tình cảm đó là giả? Cuộc gặp mặt tình cờ kia cũng là cố ý diễn kịch trước mặt nha đầu?

Ý muốn phá hư tình cảm của nha đầu và Dạ Vô Trần?

Người nọ nhất định rất hiểu biết nha đầu cùng Dạ Vô Trần, cũng biết rõ trong mắt nàng không chấp nhận một hạt cát, nếu Dạ Vô Trần làm chuyện gì có lỗi với nàng, sợ là nàng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.

Người có thể hiểu rõ nha đầu như vậy, đối thủ ẩn giấu sau màn là ai?

_____________________

CHƯƠNG 201: KHẢO NGHIỆM HUYẾT MẠCH (1)

"Nói đi, người đứng sau ngươi là ai?"

Mộ Như Nguyệt tiến lên phía trước, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía nam nhân có khuôn mặt giống Dạ Vô Trần như đúc.

Nam nhân hừ lạnh, quay đầu đi không thèm nhìn nàng.

"Không nói?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, đáy mắt lạnh lẽo, "Viêm Tẫn, cạy miệng hắn ra cho ta! Ta muốn nghe đáp án."

Viêm Tẫn nhướng mày, xoa xoa tay, vẻ mặt hầm hè tiến lại gần nam nhân: "Bản tôn nên đem ngươi ngũ mã phanh thây hay là dùng hắc hỏa thiêu đốt linh hồn ngươi đây?Tốt nhất là ngươi nên khai ra chuyện tiểu nha đầu muốn biết, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết thống khoái!"

'Bá' một tiếng, trên người Viêm Tẫn bốc lên ngọn lửa màu đen, hai mắt cũng nhảy lên hai ngọn lửa.

Khóe môi hắn cong lên, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trên mặt đất, một đầu tóc đen tung bay trong lửa, hắn ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn gương mặt y hệt Dạ Vô Trần kia.

Nam nhân cảm thấy Viêm Tẫn sẽ mang lại uy hiếp cho mình, hắn thầm cắn chặt răng, không nói lời nào.

"Viêm Tẫn, ngươi lui ra sau một bước", Mộ Như Nguyệt nhíu mày, đi đến bên cạnh Viêm Tẫn, một viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay nàng: "Đây là đan dược khiến người ta nói thật, ngươi cho hắn ăn vào."

Viêm Tẫn không nói gì, lấy đan dược trong tay Mộ Như Nguyệt qua, vung tay lên, một tia sáng đen bắn về phía nam nhân, thừa dịp nam nhân kia há mồm kêu đau, hắn bắn đan dược vào miệng nam nhân.

"Khụ khụ!"

Nam nhân ho khan hai tiếng, vội vàng cho tay vào miệng muốn móc viên đan dược kia ra, nhưng đan dược kia vừa vào miệng đã tan, biến thành nước chảy vào yết hầu.

"Nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới!"

Mộ Như Nguyệt đi đến trước mặt nam nhân, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Lúc này, ánh mắt nam nhân đã tan rã, ngây ngốc đáp: "Là chủ tử của ta."

"Chủ tử ngươi là ai?"

"Chủ tử ta là đại tiểu thư của Nam Cung gia, Nam Cung Tử Phượng."

Nam Cung Tử Phượng?

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nàng xác định mình chưa từng nghe thấy tên này, tại sao nàng là cho người giả mạo Dạ Vô Trần đến bên cạnh mình?

"Nguyên nhân các ngươi làm vậy là gì?"

"Ta cũng không rõ, đại tiểu thư chưa từng nói qua, nàng chỉ bảo ta dùng thân phận này tới phá hư tình cảm của các ngươi, nếu có cơ hội thì giải quyết ngươi, còn những chuyện khác ta không rõ lắm."

Mộ Như Nguyệt nhìn vào mắt nam nhân, xem ra hắn cũng không rõ tình huống cụ thể.

Nhưng Nam Cung Tử Phượng kia là ai, tại sao lại làm như vậy?

"Viêm Tẫn, giải quyết hắn đi." Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng xoay người đi ra cửa.

Chuyện kế tiếp, giao cho Viêm Tẫn giải quyết.

Đi ra ngoài cửa, Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, bây giờ nàng nên chuẩn bị cho cuộc khảo nghiệm huyết mạch ngày mai...

Ngày hôm sau. Mặt trời vừa lên.

Mộ Như Nguyệt còn đang say giấc đã bị Thánh Nguyệt phu nhân kêu dậy, kéo đến từ đường, Tiêu Thiên Vũ cùng Tiêu Uyển đã sớm ở đó chờ bọn họ, khi nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, Tiêu Uyển nhảy từ trong lòng Tiêu Thiên Vũ ra, chạy về phía Mộ Như Nguyệt.

"Tỷ tỷ."

Tiêu Uyển ôm đùi Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười đáng yêu, thanh âm mềm như bông khiến người ta yêu thích. Nàng tuổi còn nhỏ mà đã có dung mạo như vậy, sau này lớn lên nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành.

_____________________

CHƯƠNG 202: KHẢO NGHIỆM HUYẾT MẠCH (2)

"Nếu đã tới, vậy bắt đầu khảo nghiệm đi." Một thanh âm xa lạ từ phía trước truyền đến.

Lúc này Mộ Như Nguyệt mới nhìn thấy bên cạnh Tiêu lão gia chủ còn có một lão giả, khuôn mặt lão giả nghiêm túc, một thân bạch y cũng không thể che giấu khí thế uy nghiêm, tôn quý.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Mộ Như Nguyệt liền cảm nhận được thực lực lão giả này còn mạnh hơn Tiêu lão gia chủ.

"Nguyệt Nhi", Thánh Nguyệt phu nhân đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, mỉm cười ôn nhu, "Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là ngươi chuyên phụ trách khảo nghiệm huyết mạch Tiêu gia, ngươi cứ gọi hắn là Tiêu lão là được, cũng là nguyên lão Tiêu gia, tổ gia gia ngươi khi còn sống rất tín nhiệm hắn, mấy năm gần đây trừ khi người của Tiêu gia tiến hành khảo nghiệm huyết mạch, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện, cũng không quan tâm thế tục."

Hiếm khi Thánh Nguyệt phu nhân giới thiệu một người với giọng nói tôn kính như vậy, làm Mộ Như Nguyệt rất tò mò.

"Tiêu lão." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chuyển về phía lão giả, nhàn nhạt hô.

Lão giả chỉ khẽ gật đầu, từ trong nhẫn không gian lấy ra một hòn đá màu trắng ngà, hòn đá chỉ to bằng nửa bàn tay, đưa đến trước mặt nàng, nói: "Ngươi nhỏ máu của mình lên tảng đá này là được rồi."

Đớn giản như vậy?

Mộ Như Nguyệt tiến lên phía trước, lấy một chủy thủ từ trong nhẫn không gian ra, nhẹ nhàng cắt đầu ngón tay mình, máu tươi chảy xuống từ từ thấm vào hòn đá.

Thời điểm giọt máu bị hòn đá hấp thu, ánh sáng hồng dần dần tràn ngập phía trên hòn đá.

Mọi người nín thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm hòn đá trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Ánh sáng hồng kia chậm rãi tăng lên, càng ngày càng đậm, nhìn từ xa hòn đá kia giống như tràn ngập máu tươi.

Sắc thái đỏ tươi mỹ lệ tản ra.

20%...

35%...

Ánh mắt mọi người không dời khỏi hòn đá, tâm tình càng lúc càng khẩn trương.

Sắp đến 60%... mức này ở Tiêu gia đã xem như qua cửa. Nhưng ánh sáng hồng cũng không có xú thế dừng lại, mà còn lấy tốc độ nhanh hơn lấp đầy hòn đá.

"Nguyệt Nhi!" Thánh Nguyệt phu nhân nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, nàng đã sớm hạ quyết tâm, mặc kệ kết quả khảo nghiệm thế nào đều phải cho nàng có địa vị cao ở Tiêu gia.

Nhưng tới giờ phút này, nàng vẫn cực kì khẩn trương...

Bởi vì khảo nghiệm huyết mạch không chỉ đại biểu cho địa vị ở Tiêu gia, còn có huyết mạch truyền thừa, có liên quan đến truyền thừa qua các đời Tiêu gia...

Huyết mạch truyền thừa yêu cầu độ huyết mạch rất cao, cho dù là Tiêu Phong cũng không đạt được tới điều kiện đó.

Mà khảo nghiệm huyết mạch của hắn là 80%...

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt mọi người đều thay đổi, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hòn đá, ánh sáng đỏ đã lấp đầy 80% hòn đá.

80%, là mức mà đại thiếu gia Tiêu Phong đạt được...

Nhưng mà ánh sáng hồng kia vẫn không dừng lại, Tiêu lão đứng bật dậy, con ngươi vẩn đục nhìn chằm chằm hòn đá trước mặt.

Cho đến khi... ánh sáng hồng lấp đầy toàn bộ hòn đá.

Cả người hắn giống như bị choáng váng, thật lâu cũng chưa thể hồi phục tinh thần, hồi lâu sau, một tiếng cười dài vang lên: "Ha ha, Tiêu gia ta rốt cuộc có truyền nhân có độ huyết mạch 100%, ta cũng có thể báo cáo với lão tổ chết đi rồi."

_______________________

CHƯƠNG 203: KHẢO NGHIỆM HUYẾT MẠCH (3)

Các trưởng lão cũng ngây ngẩn, ai cũng không ngờ thiếu nữ này cư nhiên kế thừa 100% huyết mạch Tiêu gia, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử Tiêu gia.

Nhìn khuôn mặt già nua vui vẻ của Tiêu lão, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, còn chưa thể phục hồi lại tinh thần...

"Tiểu nha đầu, nhanh nhanh trưởng thành đi, chờ thực lực của ngươi đạt đến cấp bậc thiên phú là có thể tiếp nhận truyền thừa lão tổ Tiêu gia để lại, ha ha, ta canh giữ phần truyền thừa này lâu như vậy, cuối cùng cũng có người sở hữu nó rồi, không uổng công ta vì truyền thừa mà kiên trì sống nhiều năm nay."

Nói tới đây, trong lòng Tiêu lão cảm thấy vắng vẻ.

Hắn vốn dĩ đã cảm giác được tuổi thọ của mình không được bao lâu nữa, nếu không phải còn chưa tìm được một người kế thừa truyền thừa Tiêu gia, hắn cũng sẽ không tiếp tục kiên trì.

Hiện tại cũng là lúc hắn đi theo lão tổ Tiêu gia rồi, ở Minh giới tiếp tục xông pha một phen.

Tiêu lão gia chủ cảm nhận được ý nguyện của Tiêu lão, hắn biết những năm gần đây Tiêu lão đã vì Tiêu gia mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, bất giác khẽ thở dài: "Tiêu lão, Tiêu gia còn cần ngươi."

Tiêu lão cười nhạt, bây giờ Tiêu gia đã có người kế tục, hắn cũng có thể yên tâm rời đi...

"Thánh Nguyệt, ta nghe nói ngươi muốn cho tiểu nha đầu này vào thánh linh tuyền tu luyện, ha ha, để lão nhân ta giúp ngươi một phen đi, làm nàng nhanh chóng nâng cao thực lực cũng không tồi, cho nên ta tính toán để nàng ở trong thánh linh tuyền ngốc nửa năm, sau nửa năm nàng có thể phát triển đến mức nào cũng chỉ có thể dựa vào nỗ lực của nàng."

Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân đau xót, nàng cùng nữ nhi mới gặp lại không bao lâu đã phải tách ra nửa năm sao? Bất quá nàng cũng hiểu rõ Tiêu lão nói vậy cũng là vì nữ nhi nàng.

"Tốt, ta sẽ đưa lệnh bài cho ngươi, có lệnh bài của ta sẽ dễ dàng mở thánh linh tuyền hơn", Thánh Nguyệt phu nhân cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc thiếu nữ, ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi, ta chờ nửa năm sau khi ngươi xuất môn, thực lực của Nguyệt Nhi sẽ tăng lên."

Ở thánh linh tuyền tu luyện nửa năm tương đương với ở bên ngoài tu luyện mấy năm, cho nên Thánh Nguyệt phu nhân tin tưởng, sau nửa năm, thực lực của nữ nhi nàng sẽ cường đại hơn.

Đến lúc đó, có lẽ mình cũng không phải là đối thủ của nàng nữa...

"Thánh linh tuyền?" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, nàng vẫn luôn rất có hứng thú với thánh linh tuyền này, lo lắng duy nhất của nàng chính là Dạ Vô Trần.

"Đúng rồi, nếu Dạ Vô Trần tới tìm ta, bảo hắn ở Tiêu gia chờ ta."

Thánh Nguyệt phu nhân nhíu mày, hỏi: "Nguyệt Nhi đang nói vị hôn phu của ngươi sao? Không hắn đã tới tìm ngươi sao?"

Mộ Như Nguyệt nhún vai, bất đắc dĩ thở dài: "Người kia là giả."

"Giả?"

Phu thê Tiêu Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau, rồi quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Nguyệt Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Có lẽ vì muốn biết một ít tình huống của Nam Cung gia, Mộ Như Nguyệt cũng không giấu giếm điều gì, nói hết sự việc ra, khi nghe nói đến tên Nam Cung Tử Phượng, Thánh Nguyệt phu nhân rõ ràng nhíu mày.

"Ta cũng đã nghe nói qua Nam Cung Tử Phượng này, trước kia rất bình thường, nhưng hai năm trước đột nhiên xảy ra biến hóa, thực lực cũng tiến bộ vượt bậc, vì sao Nguyệt Nhi lại nhận thức Nam Cung Tử Phượng? Theo ta được biết, nàng chưa bao giờ ra khỏi Thánh cảnh, càng chưa từng rời khỏi Nam Cung gia, cho nên Nam Cung Tử Phượng là một bí ẩn, nhưng mà theo lời ngươi nói, nàng hiểu rất rõ ngươi và Dạ Vô Trần, thậm chí hiểu rõ tính cách của các ngươi..."

____________________

CHƯƠNG 204: CA CA MẤT TÍCH (1)

Một người luôn luôn ở trong gia tộc làm sao biết rõ tình hình bên ngoài như vậy? Huống chi tính cách của một người sao có thể nói hiểu là hiểu, biểu hiện của nàng giống như nhận thức bọn họ.

"Nguyệt Nhi, ngươi thật sự không quen biết Nam Cung Tử Phượng?" Thánh Nguyệt phu nhân vẫn cảm thấy nghi hoặc, Nam Cung Tử Phượng kia có quá nhiều bí ẩn, ngay cả người Nam Cung gia cũng không thể thăm dò nàng.

Nếu người này là đối thủ của Nguyệt Nhi, vậy tình cảnh sẽ rất nguy hiểm...

"Không quen biết, thậm chí còn chưa từng nghe qua tên này." Mộ Như Nguyệt lắc đầu.

Đột nhiên, trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ như tiên của Bạch Trạch, nàng rõ ràng không quen biết Bạch Trạch nhưng hắn lại giống như rất hiểu biết nàng.

Nam Cung Tử Phượng cùng Bạch Trạch có quan hệ gì?

"Nguyệt Nhi, những năm gần đây Nam Cung gia xảy ra chút chuyện", Thánh Nguyệt phu nhân thở dài, "Cho nên huynh trưởng ngươi Tiêu Phong không yên tâm sự an toàn của Thánh cảnh, dẫn theo một vài người qua bên kia xem xét tình hình, nếu có tình huống gì chúng ta sẽ lập tức ra tay, kì thật, nói trực tiếp giải quyết Nam Cung gia kia, thù mới hận cũ cùng tính một lần, có điều, đại ca ngươi luôn luôn ổn trọng, hắn cho rằng Nam Cung gia đã không còn là Nam Cung gia trước đây nữa, đặc biệt là từ hai năm trước Nam Cung Tử Phượng đột nhiên chuyển biến đã xảy ra không ít chuyện, bởi vậy nên tính toán rõ ràng tình huống rồi mới động thủ..."

Nghe Thánh Nguyệt phu nhân nói vậy, trong mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng.

Từ khi Nam Cung Tử Phượng ra tay với nàng, nàng liền rất muốn biết rõ nguyên nhân, cho nên, nàng cần phải đến Nam Cung gia một chuyến.

Bất quá cũng không phải là hiện tại, trước khi đến Nam Cung gia, nàng phải nâng cao thực lực...

Thánh linh tuyền, là tượng trưng cho Thánh cảnh, mỗi ba năm mới có thể mở ra một lần, bình thường nếu muốn mở nó ra cần phải có hai cường giả bẩm sinh phối hợp với Thánh Nguyệt phu nhân cùng vận dụng năng lực.

Chỉ một mình Tiêu lão đã đủ thay cho hai cường giả cấp tiên thiên.

Thánh linh tuyền mở ra, Thánh Nguyệt phu nhân gắt gao lôi kéo tay Mộ Như Nguyệt, lưu luyến nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mắt.

Nhưng nàng không thể chậm trễ nữ nhi cho nên vẫn buông tay ra...

Sau khi Thánh linh tuyền đóng lại, tất cả mọi người rời khỏi nơi này, chờ nửa năm sau lại mở ra lần nữa.

Ai ngờ trong nửa năm này lại nổi lên một trận phong ba...

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Thiên Vũ đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét căm tức nhìn nam nhân trung niên đến mật báo, hắn gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng ken két, "Ngươi nói Phong Nhi mất tích? Còn sinh tử không rõ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao Phong Nhi lại mất tích?"

Nam nhân trung niên hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, hắn căn bản không dám nhìn thẳng Tiêu Thiên Vũ.

"Thiếu chủ, đây là sự thật, người đi theo đại thiếu gia vẫn đang ở trong Nam Vực tìm kiếm, nhưng mà tìm khắp Nam Vực cũng không tìm được hắn."

"Nam Cung gia!" Trên mặt Tiêu Thiên Vũ hiện lên lệ khí.

Hắn không cần nghĩ nhiều cũng biết là Nam Cung gia giở trò quỷ, sớm biết như vậy, lúc trước hắn sẽ không đáp ứng yêu cầu của Phong Nhi, hại hắn đưa dê vào miệng cọp.

"Nếu Nam Cung gia đụng đến một cong lông tơ của Phong Nhi, ta quyết không bỏ qua cho bọn họ! Người tới, đi báo cho phu nhân cùng gia chủ, nói... Phong Nhi đã xảy ra chuyện."

Hối hận...

Đúng vậy, hiện tại Tiêu Thiên Vũ rất hối hận, hối hận đã đáp ứng thỉnh cầu của nhi tử hại hắn sinh tử không rõ.

Đúng lúc Tiêu Thiên Vũ vừa ra khỏi phòng, trong thánh linh tuyền cách đó không xa truyền tới một trận dao động...

______________________

CHƯƠNG 205: CA CA MẤT TÍCH (2)

"Nửa năm, chẳng lẽ Nguyệt Nhi đã xuất môn?"

Ánh mắt Tiêu Thiên Vũ khẽ động, không biết nàng bế quan nửa năm, thực lực đã tăng đến mức nào rồi, nhưng hắn cũng biết tuyệt đối sẽ không thua kém...

Trên Thánh sơn, từ khi bạch y thiếu nữ xuất hiện, tất cả mọi người đều không cách nào dời mắt được.

Nói thế nào đây? Nửa năm không gặp, thiếu nữ so với trước kia lại tăng thêm một phần hơi thở siêu phàm thoát tục, ngũ quan tinh xảo tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giờ phút này, khuôn mặt tuyệt sắc nở một nụ cười.

"Cháu gái, ngươi rốt cuộc ra rồi", Ánh mắt Tiêu lão gia chủ sáng lên, vội vàng tiến lên nghênh đón, "Ha ha, không biết sau nửa năm bế quan, thực lực ngươi tăng đến đâu rồi."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không trả lời, chỉ có nàng biết nửa năm nay nàng tiến bộ thế nào, nếu không nhờ có thánh linh tuyền, nàng cũng không tiến bộ rõ rệt như vậy...

"Phụ thân, Ngọc Nhi", Tiêu Thiên Vũ chạy đến, nhìn thấy Thánh Nguyệt phu nhân cùng Tiêu lão gia chủ ở chỗ này, khuôn mặt anh tuấn hơi ngưng trọng, "Phong Nhi đã xảy ra chuyện..."

Ý cười trên mặt Tiêu lão gia chủ biến mất: "Vũ Nhi, xảy ra chuyện gì? Phong Nhi làm sao?"

Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân cũng chấn động, kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên Vũ.

Phong Nhi xảy ra chuyện, dựa vào thực lực của hắn đã xảy ra chuyện gì?...

"Vừa rồi có người tới báo", Tiêu Thiên Vũ hít sâu một hơi, tuy không đành lòng, nhưng vẫn nói ra, "Phong Nhi mất tích, sinh tử không rõ..."

Sinh tử không rõ...

Bốn chữ này như sấm đánh bên tai làm Thánh Nguyệt phu nhân lảo đảo một chút.

"Ngọc Nhi!" Tiêu Thiên Vũ cả kinh, bước nhanh lại đỡ lấy thân thể mềm mại của Thánh Nguyệt phu nhân, lo lắng nói, "Ngọc Nhi, ngươi thế nào?"

Thánh Nguyệt phu nhân bắt lấy cánh tay Tiêu Thiên Vũ, thanh âm hơi run rẩy: "Vũ ca, người nói xạo đúng không? Làm sao Phong Nhi lại sinh tử không rõ? Nhất định là giả!"

"Ngọc Nhi..." Tiêu Thiên Vũ đau lòng nhìn nữ nhân mình yêu, lại không biết phải an ủi thế nào.

Tiêu Phong mất tích, hắn cũng không muốn tin nhưng không thể không tin.

"Không! Ta không tin!"

Nước mắt chảy xuôi theo dung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net