Chương 250 - 259

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 250: HUYNH MUỘI GẶP NHAU, VỀ NHÀ (4)

"Nam Cung gia?" Thánh Nguyệt phu nhân hừ một tiếng, "Nam Cung gia kia muốn chết, thù mới hận cũ cộng lại, làm sao ta có thể tha cho bọn họ? Cho nên Nam Cung gia kia đã bị Tiêu gia phá hủy, lần này mấy lão gia hỏa kia thật ra không có ý kiến gì."

Dứt lời, nàng nhìn chăm chú vào Dạ Vô Trần đứng một bên, hài lòng cười cười: "Ngươi chính là Quỷ Vương Dạ Vô Trần? Vị hôn phu của nữ nhi bảo bối?"

Dạ Vô Trần cười tà mị, cung kính hành lễ với Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ: "Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu."

Một tiếng nhạc mẫu này khiến Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười, nhưng Tiêu Thiên Vũ lại có chút khó chịu, nữ nhi nhà mình trở về nhà chưa bao lâu đã bị một tiểu tử thối bắt cóc đi, hắn vốn dĩ còn nghĩ để nàng ở nhà thêm vài năm.

"Tiểu tử, tuy nhiều năm nay Nguyệt Nhi không sống chung với chúng ta nhưng nàng vẫn là người của Tiêu gia chúng ta, ngươi muốn cưới nàng thì phải đáp ứng ta vài điều, thứ nhất, đời này kiếp này không được nạp thiếp, không được có quan hệ mờ ám với nữ nhân khác, thứ hai, không được làm nữ nhi ta thương tâm rơi lệ, nếu ngươi dám làm nàng rơi một giọt nước mắt hoặc phản bội nàng, ta sẽ làm nàng vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với ngươi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng vô dụng, thứ ba, ngươi phải bảo vệ Nguyệt Nhi, không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng."

Thật ra những lời này Tiêu Thiên Vũ đã lưu tình.

Hắn hiểu rõ với tính cách của Mộ Như Nguyệt, nàng không cần nam nhân bảo hộ, nếu bảo hộ quá mức sẽ chỉ khiến nàng không thể trưởng thành, nàng không cần điều này, cho nên hắn chỉ nói không được để Mộ Như Nguyệt xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.

Còn bị thương trong lúc chiến đấu linh tinh, đó là chuyện sẽ xảy ra thường xuyên.

Bất quá Tiêu Thiên Vũ muốn nàng ở lại Tiêu gia cả đời để hắn bảo hộ, cả đời không phải chịu chút thương tổn nào, nhưng mà hắn cũng hiểu mình vĩnh viễn không thể trói buộc được nữ nhi này.

Tâm của nàng hướng đến Trung Châu, mà không phải ở Thánh cảnh...

"Xin nhạc phụ yên tâm, nếu ta làm ra chuyện gì có lỗi với Nguyệt Nhi, cam nguyện đoạn tử tuyệt tôn, cả thể xác và tâm hồn ta chỉ thuộc về một mình Nguyệt Nhi, ngoại trừ nàng, nếu ta nhìn nữ nhân khác dù chỉ một cái, thà rằng tự phế hai mắt, đương nhiên không tính nữ nhi của chúng ta sau này."

Nụ cười của Dạ Vô Trần dần biến mất, con ngươi màu tím lộ vẻ kiên định.

"Nàng là người ta nguyện bảo hộ cả đời, cho dù ta chết cũng sẽ làm nàng sống sót, ta càng không làm ra bất kì chuyện gì khiến nàng thương tâm, nhạc phụ đại nhân, ngươi có thể yên tâm giao nàng cho ta, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có bảo hộ nàng thật tốt."

Tiêu Thiên Vũ thở dài, dù không nỡ để nữ nhi xuất giá nhưng cũng không muốn cản trở mối nhân duyên tốt đẹp này, có điều nghĩ đến sau khi nữ nhi xuất giá sẽ rất ít khi trở về Tiêu gia, hắn cảm thấy luyến tiếc không thôi.

"Cha", Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần, cười nói, "Đã quên nói với ngươi một chuyện, Vô Trần vốn sẽ ở rể Tiêu gia, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ tổ chức ở Tiêu gia, sau này cũng sẽ ở Tiêu gia."

Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, đây quả thật là một tin tức tốt.

Có lẽ lời Mộ Như Nguyệt vừa nói làm hắn yên lòng, cho nên chàng rể này thật ra càng nhìn càng vừa lòng, hận không thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho hai người.

Chỉ cần ở Tiêu gia, vậy mọi chuyện đều dễ làm.

Dạ Vô Trần nhìn sắc mặt Tiêu Thiên Vũ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười nhạt, nếu có thể khiến nhạc phụ đại nhân vừa lòng, ở rể cũng không tồi...

__________________________________

CHƯƠNG 251: HUYNH MUỘI GẶP NHAU, VỀ NHÀ (5)

"Đúng rồi", Mộ Như Nguyệt tựa như nhớ tới điều gì, nói, "Lúc phát thiệp mời đừng quên cũng phát cho Ngô gia một tấm."

Tựa như biết Mộ Như Nguyệt tính làm gì, Tiêu Phong kinh ngạc nhìn nàng.

Thánh Nguyệt phu nhân hơi khó hiểu, nghi hoặc nhíu mày: "Nguyệt Nhi, Ngô gia ở Nam đảo không có tư cách tham gia hôn lễ của tiểu thư Tiêu gia, chẳng lẽ sau này Nguyệt Nhi muốn đi Nam đảo?"

"Ngô gia không có quan hệ gì với ta, nhưng có chút quan hệ với đại ca." Mộ Như Nguyệt thấy Thánh Nguyệt phu nhân nhìn mình, nàng nhún vai, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười âm hiểm, "Lúc đại ca bị thương được Ngô gia chiếu cố, chúng ta cũng nên đưa một phần thiệp cưới tỏ vẻ cảm ơn."

Thánh Nguyệt phu nhân đương nhiên không biết những chuyện xảy ra ở Ngô gia, hơi gật đầu nói: "Tốt, nếu là ân nhân cứu mạng Phong Nhi, quả thật nên mời bọn họ, đến lúc đó Phong Nhi theo ta đi cảm ơn Ngô gia."

Tiêu Phong khẽ gật đầu.

Từ lúc Ngô Khuynh Tuyết thờ ơ nhìn nhưng người đó đánh hắn trọng thương, nữ nhân kia cũng đã bị loại ra khỏi lòng hắn, từ đó về sau không còn bất kì quan hệ gì nữa.

Có điều, nghĩ đến chuyện ngày đó, tim hắn vẫn hơi tê rần...

Sau này hắn chỉ muốn chiếu cố tốt hai muội muội của mình.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe, không biết sau khi biết thân phận thật của đại ca, nữ nhân kia sẽ nghĩ gì, có hối hận hay không?

"Nguyệt Nhi, ngươi muốn luyện chế đan dược gì cho đại ca?"

Theo Mộ Như Nguyệt đi vào phòng luyện đan, ánh mắt Dạ Vô Trần vẫn luôn nhìn nàng.

Mộ Như Nguyệt khẽ vuốt cằm, cười nhạt: "Luyện hóa đan có thể trợ giúp giải trừ phong ấn, Vô Trần, có lẽ đây là kì ngộ của đại ca, không biết chừng sẽ có thể giúp thực lực của hắn tăng lên không ít, vậy cũng coi như nhân họa đắc phúc, chẳng qua, cần phải có người trợ giúp, không có lực lượng của ngươi ta không cách nào làm được."

Chỉ sợ Nam Cung Tử Phượng vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được, nàng hạ phong ấn trong cơ thể Tiêu Phong để khống chế hắn, đồng thời kiềm chế Mộ Như Nguyệt.

Ai ngờ lại biến thành lực lượng cho Tiêu Phong.

Tuy thực lực của Nam Cung Tử Phượng tương đối mạnh nhưng lại không hiểu biết về phương diện luyện đan, nàng biết rõ Mộ Như Nguyệt có thể luyện chế ra Luyện hóa đan nhưng Luyện hóa đan sao có thể phá giải phong ấn do võ giả trung cấp thiên phú hạ xuống?

Chờ đến khi thực lực của Mộ Như Nguyệt bằng nàng, sợ là nàng cũng có đủ thời gian mượn Tiêu Phong để làm không ít chuyện.

Nhưng nàng không hề biết, nếu có cường giả thiên phú mạnh hơn nàng thì sẽ có thể trợ giúp giải trừ phong ấn, cũng chính vì không hiểu biết về đan dược sư cho nên nàng mới một lần nữa thua cuộc.

Dạ Vô Trần nở nụ cười, hoa mạn đà la ở nửa mặt bên càng thêm tà mị, đẹp đến nỗi dù biết rõ nam nhân này nguy hiểm nhưng vẫn nhịn không được trầm mê.

Nữ tử hắn yêu, vĩnh viễn ưu tú như vậy...

"Nguyệt Nhi, chờ đến lúc ngươi luyện chế thành công Luyện hóa đan, ta sẽ giúp ngươi một tay."

Mộ Như Nguyệt gật đầu: "Vô Trần, ngươi ra ngoài trước đi, nói đại ca ở bên ngoài chờ ta, ở đây đã có sẵn dược liệu luyện chế Luyện hóa đan rồi, chờ ta thành công sẽ ra tìm các ngươi."

Tựa hồ bị nàng sai bảo đã thành thói quen, Dạ Vô Trần không có bất kì ý kiến gì, ánh mắt hắn nhu tình nhìn thiếu nữ đang lấy đan đỉnh phượng hoàng ra, cất bước đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng giúp nàng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Mộ Như Nguyệt đem dược liệu luyện chế Luyện hóa đan bày ra trước mặt...

___________________________________

CHƯƠNG 252: ĐẠI HÔN, TỨ PHƯƠNG TỚI DỰ (1)

Bên trong đại sảnh, không chỉ có phu thê Tiêu Thiên Vũ, cả Tiêu lão gia cũng tới, tất cả mọi người đều đang chờ Mộ Như Nguyệt. Thời gian thong thả trôi qua, một thân ảnh tuyệt mỹ lọt vào tầm mắt mọi người.

Thiếu nữ chậm rãi đi vào, ánh mắt lướt qua mọi người, dừng trên người Tiêu Phong: "Ta đã luyện chế thành công Luyện hóa đan, đại ca, ngươi ăn Luyện hóa đan vào trước, sau đó Vô Trần sẽ giúp ngươi giải trừ phong ấn trong cơ thể."

Tâm tình mọi người đều căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía đan dược trong tay thiếu nữ.

Tiêu Phong gật đầu, không hề do dự cầm đan dược nuốt xuống, 'phịch' một tiếng, hắn chỉ cảm thấy có lực lượng nào đó đấu đá lung tung trong cơ thể, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

"Phong Nhi!"

Thánh Nguyệt phu nhân căng thẳng, nắm chặt tay Tiêu Thiên Vũ.

Hiện tại nàng chỉ có thể tin tưởng vào nữ nhi cùng con rể...

"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt nhìn về phía Dạ Vô Trần.

Bốn mắt chạm nhau, Dạ Vô Trần gật đầu với nàng, 'oanh' một tiếng, bàn tay hắn đặt trên lưng Tiêu Phong, lực lượng màu đen từ lòng bàn tay hắn chảy vào cơ thể Tiêu Phong.

Lực lượng mạnh mẽ tiến vào làm thân thể Tiêu Phong dễ chịu một chút, nhưng khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc vẫn tái nhợt, mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ.

Nhưng mặc kệ đau đớn cỡ nào, Tiêu Phong cũng không phát ra một chút thanh âm nào...

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Lực lượng cùng phong ấn bên trong cơ thể đối kháng nhau, Tiêu Phong nắm chặt nắm đấm, sắc mặt tái nhợt làm tâm Thánh Nguyệt phu nhân cũng đau đớn theo, hận không thể chịu đựng thay hắn.

Chỉ có Mộ Như Nguyệt không có bất kì biểu tình gì, thân là nam nhi Tiêu gia, hắn không thể không chịu được chút đau đớn đó, huống chi, đối với Tiêu Phong, đây là kỳ ngộ...

Dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, trên người Tiêu Phong phát ra một cỗ lực lượng cường đại, cỗ lực lượng này ngày càng tăng lên, trực tiếp đột phá từ võ giả cấp chín lên ngụy thiên phú, cho đến đỉnh ngụy thiên phú mới dừng lại. Mộ Như Nguyệt tin tưởng chỉ cần một lần kỳ ngộ, hắn có thể đột phá.

Bất quá bây giờ đã là cực hạn...

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Tiêu lão gia ngây ngẩn, tại sao tôn tử lại lập tức đột phá.

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười nhạt: "Nếu chủ nhân phong ấn này hảo tâm hạ phong ấn cho hắn, sao ta có thể không lợi dụng? Đem lực lượng phong ấn chuyển hóa thành lực lượng của đại ca, cho nên hắn mới có thể đột phá."

Nam Cung Tử Phượng...

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, một ngày nào đó nàng sẽ thanh toán hết thảy nợ nần với nữ nhân này.

Cùng lúc này, trong sơn mạch cách đó không xa, Nam Cung Tử Phượng đột nhiên mở to mắt, sắc mặt biến đổi, hộc ra một ngụm máu tươi.

Nàng lau vết máu bên khóe miệng, sắc mặt khó coi: "Nàng lại có thể giải trừ phong ấn của ta, còn lợi dụng lực lượng của phong ấn để nam nhân kia đột phá!"

Càng làm Nam Cung Tử Phượng đau lòng hơn chính là, chuyện này đều là Dạ Vô Trần giúp đỡ Mộ Như Nguyệt....

Vì sao cả kiếp trước lẫn kiếp này, Vô Trần ca ca đều yêu nữ nhân này? Nếu đời này nàng có thể gặp Vô Trần ca ca trước nữ nhân kia, có phải trong mắt Vô Trần ca ca chỉ có nàng hay không?

Hiện giờ Nam Cung Tử Phượng hiển nhiên đã quên, kiếp trước nàng tiến vào Tử gia từ rất sớm nhưng đến cuối cùng Tử Hoàng vẫn không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, mà yêu Mộ Như Nguyệt xuất hiện sau nàng....

"Mộ Như Nguyệt, cho dù ngươi cường đại thì thế nào? Ngươi luôn luôn có người mà mình quan tâm!"

___________________________________

CHƯƠNG 253: ĐẠI HÔN, TỨ PHƯƠNG TỚI DỰ (2)

Mộ Như Nguyệt quan tâm nhất chính là tiểu hài tử đáng yêu kiếp trước bị nàng chặt đứt tay chân kia, nếu không cũng sẽ không vì nhìn thấy bộ dáng thê thảm của tiểu hài tử mà phân tâm rồi bị thiên lôi đánh thành tro tàn.

Hiện tại dù mất đi kí ức, nhưng cảm giác mẫu tử liền tâm cũng sẽ làm nàng không thể vứt bỏ tiểu hài tử kia.

"Mộ Như Nguyệt, ta đã nói rồi, sớm muộn gì hắn cũng là nam nhân của ta! Ta sẽ không để các ngươi được ở bên nhau! Trừ phi ngươi không quan tâm đến sinh mệnh của tiểu tử kia!"

Đáy mắt Nam Cung Tử Phượng xẹt qua một tia ngoan độc, nở nụ cười âm hiểm.

Nữ nhân kia không xứng làm cường giả, bởi vì nàng quan tâm quá nhiều người, kiếp trước vì Tử gia cùng tiểu hài tử kia mà mất mạng, kiếp này, nàng cũng sẽ khó tránh khỏi kết cục này.

Chuyện của Nam Cung Tử Phượng bên này Tiêu gia đương nhiên không biết, hiện tại Tiêu gia đang tập trung chuẩn bị cho hôn lễ của Dạ Vô Trần cùng Mộ Như Nguyệt, vì sắp tới ngày thành hôn nên liên tục có khách đến Tiêu thành.

Tiêu gia ở Thánh cảnh có địa vị gì? Có thể nhận được thiệp mời của Tiêu gia chắc chắn là thế lực được bọn họ ủng hộ, cho nên mỗi thế lực nhận được thiệp mời đều có tư cách để khoe khoang.

Giống như Ngô gia ở Nam đảo...

Ở Thánh cảnh, Ngô gia được xem như một gia tộc tương đối nhỏ, cũng không có địa vị gì, Ngô gia gia chủ Ngô Hâm không ngờ mình sẽ nhận được thiệp mời từ Tiêu gia, hắn còn nhớ rõ cái ngày hắn nhận được thiệp mời, nước mắt rơi như mưa, hận không thể nhìn ngắm nó cả ngày lẫn đêm.

Vài đại gia tộc ở Nam đảo vốn khinh thường Ngô gia, sau khi biết được việc này vội vàng mang lễ vật đến bái phỏng, thậm chí nguyện ý trở thành thị vệ của Ngô gia chủ, chỉ vì muốn đến Tiêu gia Thánh cảnh.

Bởi vì mỗi gia tộc chỉ được dẫn theo mười thị vệ cho nên Ngô Hâm tính tình tham lam bắt đầu bán đấu giá vị trí thị vệ này, các đệ tử thế gia cao ngạo chỉ vì một vị trí thị vệ mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.

Chứng kiến cảnh này, Ngô Hâm cực kì đắc ý, tuy không rõ mình có quan hệ với Tiêu gia lúc nào, nhưng mà hiện tại ở Nam đảo không có ai dám khinh thường hắn.

Bọn họ chỉ biết thổi phồng, nịnh nọt...

"Tuyết Nhi, không lâu nữa sẽ đến hôn lễ của đại tiểu thư Tiêu gia, chúng ta cũng nên xuất phát", Ngô Hâm tươi cười đắc ý, từ khi có quan hệ với Tiêu gia, địa vị của hắn như diều gặp gió, hiện tại có ai ở Nam đảo dám coi thường hắn?

Ngô Khuynh Tuyết khẽ cắn môi, cúi đầu.

Giờ phút này, trước mặt nàng tựa như hiện lên dung nhan anh tuấn lãnh khốc của Tiêu Phong. Nam nhân kia thật sự rất đẹp, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với người nàng phải gả, nếu không nàng cũng sẽ không thích hắn, đáng tiếc, hắn là một phế vật không có thực lực, cha sẽ không để nàng gả cho hắn, mà nàng, cũng không muốn rời khỏi đây, theo hắn phiêu bạt chịu khổ.

Nàng biết, nếu nàng thật sự cùng bỏ đi cùng hắn, cha sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng cũng sẽ thường xuyên bị người ta khi dễ, chỉ vì nam nhân kia không có năng lực bảo hộ nàng.

Nghĩ đến đây, tim nàng khẽ đau đớn, nếu hắn không phải phế vật thì tốt rồi, không cần phải có thiên phú cực cao, ít nhất có thể bảo hộ nàng an toàn, như thế, dù phải bôn ba khổ cực nàng cũng sẽ đi cùng hắn.

"Ngươi lại nghĩ đến nam nhân kia?" Ngô Hâm quét mắt nhìn nữ nhi mình, hừ lạnh một tiếng, "Cũng là họ Tiêu, hắn cùng Tiêu gia kia kém quá xa, một phế vật mà thôi, không đáng để ngươi luôn nghĩ đến hắn, đúng rồi, lần này vị hôn phu của ngươi, Lâm Hải, cũng sẽ đi, ngươi nhân dịp này cùng hắn hảo hảo bồi dưỡng cảm tình."

Ngô Khuynh Tuyết nhẹ nhàng rũ mắt, khẽ gật đầu: "Cha, nữ nhi hiểu rõ, ngày đó nữ nhi đã từ bỏ hắn, cho nên sẽ không bao giờ nhớ đến hắn nữa."

Cha nói đúng, cùng là họ Tiêu, vì sao hắn không phải ngươi Tiêu gia? Người của Tiêu gia tuyệt đối không phải phế vật, mà nếu hắn xuất thân từ thế lực kia, có lẽ bọn họ đã có thể ở bên nhau...

_________________________________

CHƯƠNG 254: ĐẠI HÔN, TỨ PHƯƠNG ĐẾN DỰ (3)

"Nguyệt Nhi, đây có lẽ là lần cuối cùng nương chải đầu cho ngươi, ta tin tưởng, Dạ Vô Trần sẽ không bạc đãi ngươi." Thánh Nguyệt phu nhân nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đẹp của Mộ Như Nguyệt, tươi cười ôn nhu, ưu nhã.

Tuy rằng sau khi thành hôn vẫn ở Tiêu gia, nhưng Thánh Nguyệt phu nhân vẫn có thương cảm khi gả nữ nhi.

Cũng may con rể này không tồi, sẽ không khi dễ nữ nhi bảo bối của bọn họ....

Mộ Như Nguyệt cũng không nói gì, chỉ nhìn mình trong gương, ngón tay thon dài khẽ vuốt dung nhan kia, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt.

Nàng chỉ mới đến nơi này được hai năm mà đã trải qua rất nhiều chuyện.

Trong hai năm qua, những gì Dạ Vô Trần làm vì nàng, nàng đều nhớ rõ từng chút, có một nam nhân nguyện trả giá vì nàng, ở bên cạnh nàng, làm sao nàng có thể không cảm động?

Cho dù là cục đá cũng sẽ bị sự ôn nhu của hắn cảm hóa.

Đột nhiên nàng nghĩ tới thanh âm chân thành mà tha thiết của nam nhân: "Nương tử, có phải kiếp trước chúng ta đã từng gặp nhau hay không?"

Có lẽ vì kiếp trước đã quen nhau cho nên kiếp này bọn họ mới có thể tìm được đối phương trong biển người....

"Tốt, Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi."

Thánh Nguyệt phu nhân cười ôn nhu, cầm khăn hỉ phủ lên đầu nàng, lại đặt tú cầu màu đỏ vào tay nàng, nhẹ nhàng dắt tay nàng đi ra ngoài.

"Tỷ tỷ phải gả đi rồi", Tiêu Uyển chạy từ ngoài cửa vào, vui sướng nói, "Hôm nay ta muốn đi nháo động phòng."

Thánh Nguyệt phu nhân nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của Tiêu Uyển, bật cười nói: "Uyển Nhi, ai dạy ngươi đi nháo động phòng?"

"Là ca ca", Tiêu Uyển chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu, "Ca ca nói, hắn còn chưa trở về Tiêu gia thì tỷ phu đã cướp tỷ tỷ đi rồi, hại hắn không thể ở chung thêm mấy ngày, tuyệt đối không thể để tỷ tỷ cùng tỷ phu dễ dàng động phòng, cho nên ca ca kêu Uyển Nhi đi nháo động phòng."

Tiêu Phong làm thế nào cũng không ngờ được Tiêu Uyển nhanh như vậy đã bán đứng hắn.

"Tốt, Uyển Nhi, đừng chậm trễ ngày lành tháng tốt của tỷ tỷ ngươi, nhanh đi thôi." Thánh Nguyệt phu nhân cười nói, nàng có nữ nhi, còn có một con rể, đời này đã thỏa mãn rồi.

Điều duy nhất nàng còn chưa yên tâm chính là Tiêu Phong đã lớn như vậy rồi, còn chưa dẫn một tức phụ về gặp nương.

Tiêu gia không giống như những đại gia tộc khác, mặc kệ nhà gái có bối cảnh cùng tài mạo thế nào, chỉ cần Phong Nhi thích, nàng cũng sẽ thích.

"Nguyệt Nhi, sau khi ngươi gả cho Vô Trần, phải mau sinh thêm một đứa bé gái, mẫu thân chờ không kịp muốn ôm cháu ngoại, bây giờ nương còn có thể cảm nhận được mười bảy năm trước ngươi mềm mại nhúc nhích trong ngực mẫu thân, không ngờ nháy mắt một cái, tiểu gia hỏa lúc ấy đã lớn như vậy, còn gả chồng rồi."

Thánh Nguyệt phu nhân khẽ thở dài, trong mắt hơi phiếm lệ quang.

"Mẫu thân không khóc", Tiêu Uyển đáng yêu nở nụ cười ngây thơ, "Tỷ tỷ không có rời đi mà, sao mẫu thân lại khóc?"

Tim Thánh Nguyệt phu nhân hơi chấn động, nhẹ nhàng lau nước mắt, giữ chặt tay Mộ Như Nguyệt, ôn nhu cười nói: "Nguyệt Nhi, đi thôi, đừng để chậm trễ thời gian."

Mộ Như Nguyệt để Thánh Nguyệt phu nhân dẫn mình ra cửa, nghĩ đến mình sẽ nhanh trở thành thê tử của người khác, trong lòng nàng có chút mờ mịt, lúc ở Trung Hoa, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ gả cho một nam nhân.

Nhưng từ khi Dạ Vô Trần xuất hiện, trái tim nàng đã dần dần xảy ra biến hóa.

Nhưng mà, cả đời này nàng sẽ không hối hận vì quyết định gả cho hắn.

Trong hỉ đường, khách khứa đều đã ổn định chỗ ngồi, ngoại trừ Ngô Hâm, những người ở đây đều đến từ các thế lực cường đại, bất giác làm Ngô Hâm có chút khiếp vía.

__________________________________

CHƯƠNG 255: ĐẠI HÔN, TỨ PHƯƠNG ĐẾN DỰ (4)

"Ha ha, ta không đến trễ chứ?"

Một thanh âm già nua từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó một lão nhân có chút lôi thôi bước vào, có lẽ vì tham dự tiệc cưới, đan tôn giả đã cố ý ăn mặc chỉn chu nhưng một đường phong trần đã làm hắn khôi phục hình tượng lôi thôi, thời gian gấp gáp nên hắn cũng không kịp sửa soạn lại.

Nhìn lão nhân này xuất hiện, Ngô Hâm lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Một lão khất cái mà cũng tới tham dự đại hôn của đại tiểu thư Tiêu gia.

Trong lúc hắn còn đang thầm trào phúng lão nhân kia, mấy thế lực cường đại ở Thánh cảnh đã vội vàng đứng lên nghênh đón.

"Đan tôn giả, sao ngài tới đây?"

Nếu nói gia tộc cường đại nhất Thánh cảnh là Tiêu gia, thì cường giả lợi hại nhất chính là đan tôn giả này.

"Ngọc Nhi là đồ đệ của ta, nữ nhi nàng cũng là đồ tôn của ta, sao ta có thể không tới tham dự hôn lễ của đồ tôn chứ?" Đan tôn giả khẽ mỉm cười, nói.

Lúc này, không chỉ những người khác, ngay cả trưởng lão Tiêu gia đều ngây người.

Thánh Nguyệt phu nhân là đồ đệ của đan tôn giả? Đây quả thật là một tin tức lớn, không ai ngờ Thánh Nguyệt phu nhân không phải đan dược sư lại bái đan tôn giả làm thầy.

Như vậy, địa vị của Tiêu gia sẽ càng được củng cố hơn.

Trong lòng Ngô Hâm cả kinh, may

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net