Chương 300 - 309

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 300: VẠN NGƯỜI MỘT LÒNG (2)

Nhất thời, tất cả mọi người Tiêu gia đều từ trên mặt đất bò dậy, thân thể đứng thẳng trong gió.

"Gia chủ, chúng ta cùng nhau phá vỡ lá chắn lao ra đi!"

Trong một đại gia tộc như Tiêu gia có rất nhiều người đều âm thầm tính kế nhau, cũng không ít người có ân oán tranh cãi, nhưng giờ khắc này, bọn họ hoàn toàn bỏ qua khúc mắc, chung tay đối kháng kẻ địch.

Thánh Nguyệt phu nhân bụm chặt môi, nước mắt trong suốt theo kẽ hở ngón tay chảy xuống.

Nàng không ngờ trong tình cảnh Mộ Như Nguyệt lựa chọn một mình chiến đấu với Nam Cung Tử Phượng bảo hộ Tiêu gia, nhóm người bảo thủ kia lại có thể lựa chọn đồng lòng cùng nhau.

Có lẽ nữ nhi chính là cứu tinh của Tiêu gia bọn họ...

"Lão tổ tông, không biết ngươi nhìn thấy Tiêu gia hiện tại, có thể cảm thấy vui mừng hay không." Tiêu lão nhìn Tiêu gia đã đoàn kết một lòng, nở nụ cười thỏa mãn.

Hắn dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt trong gió lốc, khẽ thở dài: "Có lẽ nàng trở thành người tiếp nhận truyền thừa của Tiêu gia là chính xác nhất, nàng có năng lực dẫn dắt Tiêu gia phát dương quang đại."

Thiếu nữ này sẽ mang đến cho gia tộc vô số kỳ tích...

Trong gió lốc, Mộ Như Nguyệt đón gió mà đứng, một thân bạch y lam lũ, máu tươi từ vết thương thấm ra, đã khô lại.

Nàng tựa như vẫn không cảm nhận được đau đớn trên người, trường kiếm như hỏa long công kích về phía Băng tuyết phong bạo, nhưng mà lực lượng thiên phú trung cấp quá cường đại, dần dần Mộ Như Nguyệt có chút ăn không tiêu.

Sau đó, nàng lấy một lọ đan dược trong nhẫn không gian ra, ăn hết sạch, sắc mặt tái nhợt lập tức khôi phục....

Oanh!

Trên tay Tiêu Thiên Vũ xuất hiện một ngọn lửa, phóng về phía lá chắn, lực lượng kia lập tức bị bắn ngược lại, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lại đứng lên làm lại lần nữa.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi không phải đối thủ của ta!"

Nam Cung Tử Phượng nhìn Mộ Như Nguyệt một thân chật vật, nở nụ cười châm chọc, kiếp trước nàng thua trong tay nữ nhân này, kiếp này nàng có ưu thế hơn, nàng sẽ đạp nữ nhân này dưới chân mà tùy ý nhục nhã.

Như thế mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng mình.

Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời nàng nói, một thân bạch y đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, mái tóc đen tung bay trong gió, xa xa nhìn như ma quỷ từ địa ngục đi ra.

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, đem nguyên khí cuồn cuộn rót vào thân kiếm, sau đó nhẹ nhàng nâng lên, nháy mắt tạo nên một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên từ trong thân kiếm, kết hợp với không khí tạo thành một trận cuồng phong phóng qua.

"Phụt!" Một ngụm máu đỏ tươi phun ra, bay lả tả trong không trung.

Thân thể Mộ Như Nguyệt mềm nhũn rơi từ trên cao xuống, dung nhan tuyệt sắc khẽ ngẩng lên nhìn về phía hai luồng gió lốc va chạm nhau giữa không trung.

Oanh!

Lửa và băng va vào nhau, lực lượng khuếch tán ra xung quanh, cây cối đều bị dập nát, trong không khí tràn ngập mùi khói.

Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng trầm xuống, nắm chặt kiếm trong tay nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, sát khí cường đại, dày đặc áp về phía Mộ Như Nguyệt.

"Mới một thời gian ngắn không gặp, ngươi quả thật mạnh hơn không ít, nhưng thế thì sao? Mộ Như Nguyệt, ngươi không còn vũ khí trong tay, tuyệt đối không thắng được ta!"

Nữ nhân này, tốc độ tiến bộ quá khủng bố, tốc độ kinh người như vậy nàng không thể theo kịp.

Nếu không phải mình đoạt xác trọng sinh giữ lại được một phần thực lực của kiếp trước, chỉ sợ không phải là đối thủ của Mộ Như Nguyệt, mà nếu hiện giờ không giết được nàng, trong một thời gian ngắn nữa nàng nhất định sẽ vượt qua mình!

_______________________________________

CHƯƠNG 301: VẠN NGƯỜI MỘT LÒNG (3)

Vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi...

Trường kiếm Mộ Như Nguyệt vừa nhấc, chặn công kích của Nam Cung Tử Phượng, lập tức cảm thấy một cỗ khí mạnh mẽ đâm vào ngực, nàng lui về phía sau vài bước, bên môi tràn ra một vệt máu.

Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Như Nguyệt rõ ràng nhìn thấy sát khí cùng ghen ghét trong mắt Nam Cung Tử Phượng.

Nữ nhân này vì một nam nhân, đã trở nên điên cuồng rồi...

"Nam Cung Tử Phượng, Vô Trần là phu quân của ta", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh băng của thiếu nữ đối diện, cười nhạt nói, "Cho nên ta sẽ không để bất kì kẻ nào cướp đi hắn, hơn nữa, dù là kiếp trước hay kiếp này hắn đều không yêu ngươi, ở trong mắt hắn trước nay đều không có ngươi tồn tại."

Oanh!

Trên người Nam Cung Tử Phượng bộc phát sát khí mãnh liệt, đôi mắt phẫn nộ tóe lửa, nàng chỉ cảm thấy trong lồng ngực rất ngột ngạt, chỉ muốn bắt nữ nhân trước mặt lại hung hăng tra tấn một hồi, sau đó lại giết nàng!

"Mộ Như Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nam Cung Tử Phượng phẫn nộ, chiêu thức đánh ra không hề có kết cấu, sát khí cường đại bao quanh thân thể nàng, con ngươi lạnh lẽo âm trầm.

Bị Nam Cung Tử Phượng công kích liên tục, Mộ Như Nguyệt dần dần có chút chống đỡ không nổi, nàng khẽ híp mắt, dùng trường kiếm chặn Nam Cung Tử Phượng lại, đồng thời lấy đan dược ra ăn vào.

"Mộ Như Nguyệt, ta nhớ rõ ngươi đã từng dùng phương pháp khích tướng để đối phó một nam nhân, buộc hắn dùng hết toàn bộ lực lượng, đáng tiếc ngươi dùng chiêu này đối với ta không hề có tác dụng gì, không sai, Nam Cung Tử Phượng ta quả thật trúng kế khích tướng của ngươi, nhưng ta là thiên phú trung cấp, nguyên khí vượt xa nam nhân kia, trước khi nguyên khí hao tổn hết, giết ngươi không phải việc gì khó! Cho dù ngươi có đan dược để khôi phục, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!"

Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, nàng hiểu rõ Mộ Như Nguyệt hơn bất kì kẻ nào, đặc biệt là lúc nàng chiến đấu với một nam nhân sau đan hội....

Cho nên liếc mắt một cái nàng đã hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Mộ Như Nguyệt.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trước sau vẫn không thay đổi, bình tĩnh, đạm mạc nhìn Nam Cung Tử Phượng. Giờ phút này vết thương của nàng đã khôi phục, một thân bạch y trắng thuần đã không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu.

"Bang!"

Đúng lúc này, lá chắn nứt ra một khe hở, trong lòng Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, la lớn: "Các vị nỗ lực hơn một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng phá vỡ được lá chắn này."

Phảng phất như khe hở kia tiếp thêm sức lực cho mọi người, nhất thời tinh thần mọi người đều hưng phấn, dùng hết toàn bộ lực lượng đánh về phía lá chắn....

Oanh!

Khói bụi mù mịt.

Dưới sự công kích liên tục của mọi người, lá chắn trong suốt bỗng nhiên biến thành từng chấm nhỏ, biến mất giữa không trung...

Phanh!

Mộ Như Nguyệt bị Nam Cung Tử Phượng đánh rơi xuống dưới, thân thể nện mạnh xuống mặt đất, phun ta một ngụm máu tươi, gian nan từ trên mặt đất bò dậy.

"Nguyệt Nhi!"

Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân đại biến, vội vàng chạy về phía thiếu nữ.

"Mẹ, đừng tới đây!"

Mộ Như Nguyệt nâng mắt, một thân huyết y tung bay trong gió, ánh mắt ngưng trọng nhìn Nam Cung Tử Phượng, thản nhiên nói: "Hiện tại các ngươi giúp ta một việc."

Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra: "Nguyệt Nhi, ngươi muốn chúng ta làm gì?"

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhếch môi, nét mặt kiên định.

"Trong số các ngươi, ai có nguyên lực thuộc tính hỏa đều đem hết nguyên lực của mình truyền cho ta, nhớ kĩ, là toàn bộ nguyên lực, một chút cũng không giữ lại!"

Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân kinh hãi: "Nguyệt Nhi, làm sao có thể? Cơ thể ngươi không chịu nổi nhiều nguyên lực như vậy!"

______________________________________

CHƯƠNG 302: TRUYỀN THỪA (1)

Mộ Như Nguyệt không nói gì, nàng đưa lưng về phía đám người Thánh Nguyệt phu nhân, ngữ khí kiên định như vậy, không cho phép bất cứ kẻ nào cự tuyệt.

"Võ giả thuộc tính hỏa đem toàn bộ nguyên lực của mình truyền cho ta, không giữ lại chút nào!"

"Nguyệt Nhi!" Thánh Nguyệt phu nhân run sợ, tuy nữ nhi đã đột phá thiên phú nhưng nhiều lực lượng của cường giả thuộc tính hỏa như vậy làm sao nàng chịu được? Nói không chừng sẽ làm thân thể nàng nổ tung. Loại chuyện nguy hiểm như vậy tuyệt đối không thể để nó phát sinh!

Nhưng mà, lúc nàng muốn mở miệng khuyên bảo, một thanh âm vận đạm phong khinh truyền vào tai.

"Mẹ, tin tưởng ta."

Tin tưởng ta....

Đơn giản ba chữ thôi, lại khiến trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân rung động.

Tin tưởng nàng? Thời điểm này nàng nên tin tưởng nữ nhi không? Lỡ như thất bại...

"Ngọc Nhi."

Cảm giác ấm áp từ bàn tay truyền đến đáy lòng, Thánh Nguyệt phu nhân ngẩng đầu nhìn gương mặt ôn nhu của Tiêu Thiên Vũ, cắn chặt môi, thân thể nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn khẽ run rẩy.

"Ngọc Nhi, chúng ta nhận thức nữ nhi đã bao lâu? Nàng là người thế nào, ngươi không hiểu sao? Chỉ cần nàng nói có nắm chắc thì nhất định sẽ làm được, cho nên hiện tại chúng ta phải tin tưởng nàng."

Tin tưởng nàng có lẽ Tiêu gia sẽ thoát khỏi nguy nan, ngược lại, tất cả mọi người đều không thoát khỏi kiếp nạn này.

Thánh Nguyệt phu nhân khẽ gật đầu: "Được, Nguyệt Nhi, mẫu thân tin tưởng ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, đừng miễn cưỡng, nếu như không chịu nổi thì phải nói ra, mẫu thân sẽ nói bọn hắn ngưng lại, bất luận thế nào mẫu thân đều hi vọng ngươi sống sót..."

Một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng, Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Yên tâm đi, ta có nắm chắc."

Lúc này, mặc kệ thế nào cũng không thể thất bại...

Mọi người nhìn nhau, rồi sau đó nhóm võ giả hệ hỏa tiến lên, vận dụng lực lượng cường đại nhất của mình công kích về phía Mộ Như Nguyệt, dùng hết tất cả nguyên lực, không che giấu chút nào.

"Ta cũng tới giúp một tay!"

Tiêu Lão ngẩng đầu, một ngọn lửa tụ lại trong lòng bàn tay hắn, 'oanh' một tiếng, ngọn lửa như vũ bão cuốn đi công kích của những người khác, nháy mắt liền chôn vùi thân ảnh Mộ Như Nguyệt.

Giờ khắc này, trái tim mọi người đều nhấc lên tới cổ họng...

Thánh Nguyệt phu nhân khẩn trương nắm chặt tay, nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong lòng lo lắng chưa từng có, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể tin tưởng nữ nhi mình, tin tưởng một thiếu nữ chỉ mới 17 tuổi...

Trong ngọn lửa, Mộ Như Nguyệt nhắm mắt lại, lực lượng cường đại đang bị nàng dần dần hút vào trong cơ thể, nguyên lực trong cơ thể cuồng bạo lên tựa như muốn lao ra ngoài...

Nhưng Mộ Như Nguyệt làm sao có thể cho nó cơ hội này?

Nàng lập tức vận dụng đan thư, vô số lực lượng tràn ngập trong đan điền nàng.

"Không tốt!"

Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng đại biến, một nỗi sợ hãi xâm lấn nội tâm, trong lòng nàng có một loại cảm giác, nếu Mộ Như Nguyệt hấp thu hết những lực lượng đó, hậu quả chắc chắn không tưởng tượng nổi!

"Không được, ta phải ngăn cản nàng!"

Sát khí cuồn cuộn trong mắt Nam Cung Tử Phượng, thân thể chợt lóe lao về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt bỗng mở to hai mắt, một tia lãnh lệ xẹt qua đáy mắt.

So với lúc nãy, nàng hiện tại có một loại khí thế vô cùng siêu nhiên....

Mái tóc đen tung bay trong gió, bạch y nhiễm máu phất lên, nàng giống như mới từ địa ngục bò ra, khí thế khiếp người.

___________________________________

CHƯƠNG 303: TRUYỀN THỪA (2)

"Cửu thiên long viêm kiếm!"

Oanh!

Ngọn lửa cường đại ập đến, tựa như một con cự long lao về phía Nam Cung Tử Phượng.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, con ngươi Nam Cung Tử Phượng co rụt lại, khí thế dày đặc ép tới mức nàng không kịp thở dốc, phảng phất như thấy được cường giả tuyệt đại mấy ngàn năm trước tung hoành Trung Châu.

"Cửu thiên long viêm kiếm, danh kỹ nổi danh của Nguyệt tôn năm đó, này... sao có thể?"

Thanh âm Nam Cung Tử Nguyệt run rẩy, 'oanh' một tiếng, thân thể nàng bay lên thành một vòng cung đẹp mắt xẹt qua không trung, rớt xuống mặt đất...

Cửu thiên long viêm kiếm, nàng cư nhiên học xong cửu thiên long viêm kiếm, không phải Nguyệt tôn đã mất kí ức kiếp trước sao? Tại sao lại biết kiếm pháp này?

Nếu vận dụng chân chính cửu thiên long viêm kiếm, chỉ sợ mình hiện tại đã tan xương nát thịt...

"Nam Cung Tử Phượng", Mộ Như Nguyệt khẽ ngước mắt, lạnh lùng nhìn nữ tử đang kinh ngạc, "Ngươi không nên vọng tưởng muốn tổn thương người Tiêu gia, bọn họ là nghịch lân trong lòng ta, nếu ngươi tổn thương bọn họ một phần, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp mười lần!"

Vừa rồi nếu không phải nàng chạy về kịp lúc, sợ là Tiêu lão đã tự bạo rồi, mà những người khác của Tiêu gia cũng sẽ khó tránh thoát, chỉ cần nghĩ tới một màn nguy hiểm kia, trong lòng Mộ Như Nguyệt liền tràn ngập sát khí.

"Ta không sai!" Nam Cung Tử Phượng điên cuồng hét lên, đôi mắt đẹp hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt, "Ta chỉ quá yêu Vô Trần ca ca, ta có gì sai? Nữ nhân lả lơi ong bướm như ngươi làm sao xứng đôi với Vô Trần ca ca? Có sai thì cũng là ngươi sai, ngươi độc chiếm nam nhân mà ta yêu, hắn không phải là người ngươi có thể xứng được!"

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, nữ nhân này đúng là không biết hối cải.

"Nam Cung Tử Phượng, yêu một người không sai, sai ở chỗ ngươi dùng sai phương pháp, ngươi vọng tưởng giết người Tiêu gia, chỉ dựa vào điểm này ta nên đem ngươi thiên đao vạn quả!"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn dung nhan điên cuồng của Nam Cung Tử Phượng, thanh âm vô tình, lộ ra hàn ý.

Yêu một người quả thật không sai, nhưng mà, sai ở chỗ vì có được người mình yêu mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Dù sao một nam nhân ưu tú như Vô Trần, dĩ nhiên có rất nhiều nữ nhân thích hắn, chỉ cần trong lòng, trong mắt Vô Trần chỉ có nàng, không thèm nhìn nữ nhân khác là đủ rồi.

Nhưng mà có vài người vì yêu mà điên cuồng, tình cảm như thế đúng là rất khủng bố.

Tỷ như Phượng Kinh Thiên và Nam Cung Tử Phượng...

"Ha ha ha! Mộ Như Nguyệt, Nam Cung Tử Phượng ta dù có chết cũng sẽ không chết trong tay ngươi!" Nam Cung Tử Phượng ngửa đầu cười điên cuồng, ánh mắt thị huyết nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"

Số lần nàng dùng bí thuật để chạy trốn đã dùng hết, không thể dùng được phương pháp này nữa, mà tự bạo trước mặt nàng cũng không có bất kì hiệu quả gì, sẽ chỉ làm mình mất đi cơ hội cuối cùng...

"Phụt!"

Nam Cung Tử Phượng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đau đớn kịch liệt, hiển nhiên kiếm pháp vừa rồi của Mộ Như Nguyệt khiến nàng bị thương không nhẹ, cũng không còn lực lượng để chiến đấu nữa.

Bây giờ trừ chết còn có biện pháp nào khác?

Thời điểm Mộ Như Nguyệt nâng kiếm lên, Nam Cung Tử Phượng bước lên nhặt kiếm tự đâm vào cổ mình, 'phụt' một tiếng, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ mặt đất.

Trước khi chết, khóe môi nàng treo một nụ cười trào phúng, tựa hồ là trào phúng Mộ Như Nguyệt không thể tự tay giết nàng...

Mộ Như Nguyệt nao nao, khẽ cau mày nhưng không nói lời nào, chỉ phất tay nói: "Mang thi thể nàng ra ngoài, cho chó ăn..."

_____________________________________

CHƯƠNG 304: TRUYỀN THỪA (3)

Phanh!

Vừa nói xong câu kia, hai chân Mộ Như Nguyệt mềm nhũn quỳ xuống đất, mồ hôi chảy xuống nhỏ giọt thấm vào mặt đất.

"Nguyệt Nhi!"

Thánh Nguyệt phu nhân cả kinh, vội vàng vọt qua chỗ Mộ Như Nguyệt.

"Nguyệt Nhi, ngươi thế nào..."

Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thánh Nguyệt phu nhân, nàng cười khẽ lắc đầu, trấn an: "Yên tâm, ta chỉ có chút không chịu nổi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại."

Mộ Như Nguyệt cũng không biết, thời điểm mình sắp không kiên trì nổi nữa, trong đầu đột nhiên hiện ra một loại kiếm pháp chưa bao giờ gặp qua, nhưng kiếm pháp kia yêu cầu quá nhiều nguyên khí, dựa vào thực lực của nàng thì không cách nào thực hiện được, cho nên nàng mới kêu bọn họ truyền nguyên khí cho mình.

Nhưng mà, dù sao Mộ Như Nguyệt chỉ là một thiên phú sơ cấp, sức chịu đựng của thân thể có hạn, nhiều ngoại lực nhập thể như vậy, nếu không nhờ đan thư nàng không cách nào chống đỡ được...

"Nguyệt Nhi, ngươi không sao là tốt rồi, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Thánh Nguyệt phu nhân ôm chặt Mộ Như Nguyệt vào ngực, hai mắt rưng rưng.

Trời biết, vừa rồi nàng sợ hãi thế nào, dù miệng nói tin tưởng nàng, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng? Sợ nàng sẽ bị cỗ lực lượng kia làm nổ tan xác mà chết...

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng tựa vào ngực Thánh Nguyệt phu nhân, khẽ cong khóe môi.

Nàng thật sự cảm thấy may mắn, thời khắc mấu chốt chạy về kịp, nếu không chỉ chậm nửa khắc nữa thôi thì sẽ không còn được gặp lại những người này....

Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt nhắm mắt lại.

Trận chiến này thật sự làm nàng kiệt sức, cuối cùng không kiên trì được nữa...

Tiêu Thiên Vũ tiến lên ôm hai nữ nhân mình yêu thương vào trong ngực, khuôn mặt anh tuấn trở nên ôn nhu, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, thâm tình nhìn hai mẹ con đang ôm nhau.

Những người khác cũng thở hổn hển ngồi bệt trên mặt đất.

Một khắc kia, bọn họ không hề giữ lại lực lượng, truyền hết cho Mộ Như Nguyệt, cũng đồng thời chứng minh bọn họ tín nhiệm nàng, cũng may thiếu nữ không phụ lòng mọi người, thật sự đánh bại Nam Cung Tử Phượng.

"Tiêu lão."

Tiêu lão gia chủ lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn Tiêu lão sắc mặt tái nhợt: "Tiêu lão, ta đã sớm nói, Tiêu gia chúng ta sẽ không chết."

Tiêu lão cười khổ lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Ta vốn muốn đi theo lão tổ tông, không ngờ còn có thể sống tạm ở hậu thế, nếu đã như vậy, ta sẽ hoàn thành một chuyện cuối cùng, tự mình dẫn nàng đi tiếp nhận truyền thừa, cũng coi như không làm lão tổ tông thất vọng."

Quan trọng hơn là, một số bí mật của Tiêu gia cũng nên nói cho nàng.

Bất luận là lão tổ quá cố của Tiêu gia, hay thân phận chân chính trong gia tộc, nàng đều có quyền được biết! Một cường giả thiên phú 17 tuổi, sợ là ở Trung Châu cũng có thể cầm cờ đi trước.

Có lẽ cũng chỉ có nàng mới có thể mang Tiêu gia đến nơi đó, đây mới là tâm nguyện chân chính của lão tổ trước khi qua đời.

Nghĩ đến năm đó, những người kia mỉa mai châm chọc lão tổ, ánh mắt Tiêu Lão hơi trầm xuống, nở nụ cười lạnh, không biết nếu bọn họ biết được Tiêu gia bị đuổi ra khỏi Trung Châu còn có thể xuất hiện một nhân vật biến thái như vậy, liệu có hối hận vì quyết định của mình lúc trước hay không?

"Tiêu lão, chờ Nguyệt Nhi tỉnh lại, ta sẽ bảo nàng đến tìm ngươi."

Tiêu lão gia chủ gật gật đầu, hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.

"Ta ở phòng truyền thừa đợi nàng." Tiêu lão nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, xoay người liền đi về phía hậu viện.

Sau khi lão tổ tông qua đời, không biết từ khi nào, người đã lấy thực lực của mình dẫn dắt Tiêu gia lớn mạnh, bước chân hắn trở nên lảo đảo như thế, bóng dáng cô đơn tiêu điều làm lão gia chủ đau lòng...

___________________________________

CHƯƠNG 305: TRUYỀN THỪA (4)

Trong phòng truyền thừa, lão giả nhắm mắt khoanh chân, tóc bạc phất phơ trong gió, đột nhiên hắn mở mắt, con ngươi vẩn đục khi nhìn thấy thiếu nữ đi đến hiện lên một tia sáng.

"Ngươi đã đến rồi?" Thanh âm lão giả đạm mạc, mờ ảo, còn có chút thở dài.

"Vâng, ta đã tới", Mộ Như Nguyệt ngước nhìn lão giả, nhàn nhạt nói, "Tiêu lão, hiện giờ ta đã đột phá thiên phú, có thể tiếp nhận truyền thừa..."

"Không vội", lão giả khẽ cười, nói, "Trước khi ngươi tiếp nhận truyền thừa, ta muốn nói với ngươi một chút về lịch sử Tiêu gia, người đời chỉ biết Tiêu gia đến từ Thánh cảnh, nhưng lại không biết lai lịch chân chính."

Lai lịch chân chính của Tiêu gia?

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu lão.

Tiêu lão than nhẹ một tiếng, tựa như chìm vào hồi ức: "Lão tổ tông cũng không phải người của đại lục Thần Vũ, hắn đến từ Trung Châu, lão tổ tông đã từng là nhân vật thiên tài của Tiêu gia ở Trung Châu, tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới đỉnh thiên phú, xưng bá tứ phương, nhưng mà, thiên tài luôn bị người ta ghen ghét, lúc đó lão tổ tông bị người khác hãm hại khiến thực lực không thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net