Chương 310 - 319

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 310: TA LÀ LÔI PHONG (3)

"Chậc chậc, Triệu gia đúng là uy phong, chẳng lẽ các ngươi không biết thế nào gọi là đến trước đến sau? Người ta đang hảo hảo xếp hàng, còn muốn người ta nhường đường, không nhường thì đả thương người ta, chẳng lẽ Trung Châu đều chỉ có mấy con chó kêu gào như thế?"

Một thanh y nữ tử xuất hiện, tay ngọc đặt trên trường kiếm, khẽ gập lại, thanh kiếm kia liền bị bẻ thành hai đoạn.

Trong mắt nữ tử đầy ý cười nhìn tên hộ vệ sắc mặt đại biến.

Nữ tử này không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành mà có một gương mặt rất thanh tú thuần khiết cũng rất đẹp, ánh mắt chứa ý cười, khóe môi khẽ cong lên.

Dù không phải tuyệt sắc, nụ cười của nàng lại động lòng người như thế, phảng phất như ánh mặt trời tươi đẹp.

"Ngươi là ai?" Hộ vệ xanh mặt, phẫn nộ trừng mắt thanh y nữ tử vừa xuất hiện.

Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, nở nụ cười tươi đẹp: "Không nên hỏi tên ta, ta là Lôi Phong."

Lôi Phong?

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía thanh y nữ tử, Lôi Phong, cái tên này ở Trung Hoa không ai không hiểu, đặc biệt người làm xong chuyện tốt, mà không muốn tiết lộ danh tính thì sẽ nói ra câu này.

Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là giống như suy nghĩ của nàng?

"Khoan đã!"

Thấy hộ vệ sắp động thủ, một tiếng quát từ phía sau truyền đến.

Rồi sau đó một đôi nam nữ từ trên kiệu bước xuống.

Nam nhân mặc y phục cầm hoa, gương mặt anh tuấn như đao khắc, mà nữ tử bên cạnh hắn lại là người Mộ Như Nguyệt quen...

"Ngô Khuynh Tuyết?"

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, sao nàng lại ở đây?

Lúc trước Ngô Khuynh Tuyết và đại ca yêu nhau, cuối cùng lại vứt bỏ hắn, còn Ngô gia sau khi biết rõ thân phận của đại ca thì không gượng dậy nổi, từ khi đó không còn truyền đến tin tức về Ngô gia nữa.

Ai ngờ lại gặp Ngô Khuynh Tuyết ở chỗ này...

Ánh mắt Ngô Khuynh Tuyết lặng lẽ đảo qua Mộ Như Nguyệt, nắm chặt nắm tay, trong mắt xẹt qua một tia hận ý.

Nếu không phải tại nữ nhân này, nàng làm sao sẽ rơi vào tình cảnh này?

Tất cả đều là do Tiêu Phong không nói rõ với nàng, nếu sớm biết thân phận của hắn, làm sao nàng có thể vứt bỏ hắn? Trên đời này có nữ nhân nào nguyện ý tự định chung thân với một phế vật?

Cho nên, những chuyện đó cũng không thể trách nàng...

Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, mình là nữ nhi tư sinh của gia chủ Triệu gia ở Trung Châu, muội muội cùng mẹ của Triệu Thiên Minh. Hai mươi năm trước ca ca là nam hài nên được phụ thân mang về gia tộc, còn mình là nữ hài nên được giao cho Ngô gia nuôi nấng, cho đến gần đây ca ca trở thành gia chủ Triệu gia, nàng mới biết được thân thế của mình, cũng được mang về Trung Châu...

Oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn chưa vào Trung Châu đã gặp phải nữ nhân hại Ngô gia thê thảm!

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đảo qua dung nhan tương tự của hai người, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.

"Ca ca", Ngô Khuynh Tuyết lôi kéo ống tay áo của Triệu Thiên Minh, hơi rũ mắt che đi con ngươi ngoan độc, "Nếu bọn họ muốn đi trước thì cứ để bọn họ đi trước đi."

Lúc Triệu Thiên Minh nhìn về phía muội muội thất lạc nhiều năm, thần sắc nhu hòa, gật đầu với những hộ vệ kia: "Không nghe tiểu thư nói gì sao? Để các nàng rời đi trước, ta không muốn mấy người này ở đây làm bẩn mắt Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sống ở bên ngoài nhiều năm, tâm tình thuần khiết sạch sẽ, không nên nhiễm bị những thứ dơ bẩn đó dính phải."

______________________________________

CHƯƠNG 311: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (1)

"Thuần khiết sạch sẽ? Ha ha", thanh y nữ tử nở nụ cười, lông mày cong cong, đôi mắt đen đầy trào phúng, "Xin lỗi, ta lần đầu nhìn thấy nữ tử thuần khiết sạch sẽ như vậy, nga, đúng rồi, dùng cách nói ở quê hương ta chính là lục trà biểu, hoặc là bạch liên hoa?"

*Lục trà biểu (Green Tea Bitch): là loại nữ nhân giả bộ trong sáng mà đi quyến rũ đàn ông của người khác. Loại người như thế chỉ có phụ nữ nhìn ra còn đàn ông thì không nhìn ra được.

Bạch Liên Hoa: là các em gái ngây thơ, trong sáng như thánh nữ, lúc nào cũng tự cho mình là vô tội.

"Ngươi..."

Triệu Khuynh Tuyết giận dữ, tuy nàng không rõ ý tứ trong lời thanh y nữ tử nói, nhưng mà nàng vẫn biết đây không phải lời hay ho gì.

"Ngươi có ý tứ gì?" Sắc mặt Triệu Thiên Minh trầm xuống, đang muốn ra tay giáo huấn nữ tử không biết trời cao đất rộng này, lại bị một bàn tay túm chặt.

Triệu Khuynh Tuyết cắn môi, lắc lắc đầu nói: "Đại ca, đừng gây chuyện, vẫn nên để bọn họ rời đi đi, nếu để đại nương biết ta vừa trở lại đã gây chuyện, chỉ sợ nàng sẽ đuổi ta đi."

Hai mắt nữ tử rưng rưng, cho dù không phải tuyệt sắc động lòng người nhưng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu cũng làm người ta trìu mến.

Triệu Thiên Minh mềm lòng, nói: "Tuyết Nhi, ngươi yên tâm, hiện giờ ta là thiếu chủ Triệu gia, ai cũng không thể xúc phạm tới ngươi, nếu ngươi đã trạch tâm nhân hậu, không muốn đả thương những người này, vậy ta sẽ thu tay lại."

Khi nói lời này, Triệu Thiên Minh dùng ánh mắt cảnh cáo liếc qua hai nữ tử trước mắt.

"Lần này nể mặt Tuyết Nhi, ta không so đo với các ngươi, nếu để ta nhìn thấy các ngươi lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!"

"Chỉ dựa vào ngươi sao?" Thanh y nữ tử cười nhạo, nói, "Lần này không phải ngươi buông tha ta mà là ta không muốn làm bẩn tay mình."

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt nói: "Cô nương, ngươi cũng là lần đầu tới Trung Châu? Hay là chúng ta kết bạn, cùng nhau đi đi?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, khẽ cong khóe môi: "Có thể."

Thanh y nữ tử tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tựa như có thể chiếu vào lòng người, nàng quay sang phía hai thủ vệ, đưa ra một khối lệnh bài: "Đây là lệnh bài thông hành của ta, ta và bằng hữu có thể đi vào không?"

Lúc hai thị vệ nhìn thấy lệnh bài trong tay nữ tử, sắc mặt hơi ngẩn ra một chút, rồi vội vàng khom ngươi nói: "Hai vị cô nương, mời vào."

"Chúng ta đi."

Thu hồi lệnh bài, thanh y nữ tử quay qua cười với Mộ Như Nguyệt, sau đó kéo tay nàng đi vào cửa lớn.

Nhìn hai thân ảnh biến mất sau cánh cửa, ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết tối sầm.

Mộ Như Nguyệt, chỉ cần đến Trung Châu, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi biến mất...

"Tuyết Nhi."

Thanh âm ôn nhu bên cạnh truyền đến làm Triệu Khuynh Tuyết phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, cười nhạt nói: "Đại ca, ngươi gọi ta có việc gì sao?"

"Tuyết Nhi, sau khi vào Trung Châu, ta sẽ sắp xếp cho ngươi đến Trung Châu học phủ học tập, qua mấy ngày nữa là ngày báo danh, đúng lúc Triệu gia có một suất, ta đã nói chuyện với phụ thân cho ngươi suất đó, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, ở học phủ có không ít thế lực cường đại hơn Triệu gia, thiên tài vô số kể, dựa vào thực lực của ngươi rất khó hòa nhập vào môi trường ở đó, cho nên ngươi cần bám lấy một người, bất luận là nam hay nữ, chỉ có nắm chặt lấy một thiên tài thì ngươi mới có thể hòa nhập được."

Ánh mắt Triệu Thiên Minh tràn đầy quan tâm, đối với muội muội thất lạc từ nhỏ này, hắn chỉ muốn cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, bù đắp lại mấy năm qua.

"Ca ca, Tuyết Nhi hiểu rồi." Triệu Khuynh Tuyết ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Thiên Minh, con ngươi trong suốt sáng ngời, nếu không biết quá khứ của nàng, sẽ rất dễ bị dáng vẻ này lừa gạt.

_______________________________________

CHƯƠNG 312: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (2)

Thấy muội muội mình hiểu chuyện như thế, Triệu Thiên Minh vui mừng nở nụ cười...

Trong sơn cốc, thanh y nữ tử cười tươi như hoa, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi tựa như đối với tất cả mọi thứ ở Trung Châu này đều cảm thấy tò mò.

Trong lòng Mộ Như Nguyệt cũng nổi lên gợn sóng.

Không biết vì sao, Trung Châu này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như nàng đã từng sinh sống ở nơi này.

"Ngươi tên Lôi Phong?" Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.

Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, cười nói: "Tên ta là Diêu Vân Thanh, tên Lôi Phong này xuất phát từ quê hương ta, dùng để chỉ người làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên tuổi, cho nên không muốn nói ra tên mình thì sẽ nói mình là Lôi Phong."

"Quê hương của ngươi... có phải là Trung Hoa không?"

"Đúng đúng đúng, quê hương của ta chính là Trung Hoa... Ách, ngươi.... ngươi ngươi ngươi làm sao mà biết được?" Thanh y nữ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Bởi vì quê hương ta cũng gọi là Trung Hoa, ở đó cũng có người gọi là Lôi Phong, Lôi Phong kia cũng là người làm chuyện tốt không muốn để lại tên..."

"..."

Thanh y nữ tử ngốc ngốc chớp chớp mắt, trừng to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như quái vật.

"Ngươi... ngươi đến từ Trung Hoa?"

Trên đời này ngoại trừ nàng còn có người khác xuyên qua?

"Nói xem, ngươi đi tới nơi này thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt hỏi.

Diêu Vân Thanh hồi phục lại tinh thần, vừa nghe Mộ Như Nguyệt hỏi vậy, trong lòng liền phẫn nộ.

"Ta là bị liên lụy!"

Nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm đó, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta ở Trung Hoa là một người bình thường, cha mẹ ly dị, ta sống cùng cha, sau đó cha ta cưới mẹ kế, còn có một đứa con gái nhỏ hơn ta ba tuổi, ai ngờ đứa em gái cùng cha khác mẹ kia cướp bạn trai của ta, uy hiếp bạn trai ta chia tay với ta, tâm tình ta khó chịu nên đến núi Trường Bạch thư giãn, ai biết ở đó có người đang đánh nhau! Hơn nữa còn là võ lâm cao thủ!"

Tình cảnh đó quá mức chấn động giống như chỉ có thể nhìn thấy trên TV, Diêu Vân Thanh chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở ngoài đời thực.

"Sau đó, có một nữ nhân bị ám toán trọng thương, đợi những người đó rời đi, ta bỗng nhiên nổi hứng muốn làm Lôi Phong chạy đến cứu nữ nhân kia, ai ngờ trên người nữ nhân kia nổi lên một trận cuồng phong, sau đó ta liền đến cái nơi này, ở trong thân thể một nữ tử tên là Diêu Thanh Vân."

Diêu Vân Thanh ủy khuất kể lại chuyện cũ, nàng bất quá chỉ là một người qua đường tốt bụng mà thôi, vì muốn cứu người mà lạc tới nơi xa lạ này.

"Đúng rồi, ngươi làm sao mà tới đây?"

"Cái này..." Mộ Như Nguyệt hơi do dự nhìn Diêu Vân Thanh.

Hẳn là không thể nói cho nữ nhân này biết, nữ tử đánh nhau ở núi Trường Bạch kia là mình đi? Cũng vì mình mà liên lụy Diêu Vân Thanh xuyên tới đại lục Thần Vũ này.

Lời này nàng làm thế nào cũng không nói nên lời.

"Ta là... ngủ, đang ngủ thì tới nơi này."

Khi đó nàng đã chết, nói là đang ngủ thì tới nơi này cũng không có gì sai...

"Ngủ liền tới đây?" Diêu Vân Thanh khẽ chớp mắt, đồng tình nói, "Ngươi làm sao còn xui xẻo hơn ta? Tốt xấu gì ta vẫn có ý thức mà xuyên qua, ngươi cư nhiên ngủ liền xuyên qua, ta còn chưa hỏi ngươi xưng hô thế nào."

__________________________________

CHƯƠNG 313: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (3)

Có lẽ vì nàng là người Trung Hoa, Mộ Như Nguyệt cũng không bài xích nàng mà còn có cảm giác thân cận.

"Mộ Như Nguyệt."

"Mộ Như Nguyệt? Tên này không tồi, nhưng mà ta cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, aiz, thôi, không nghĩ mấy chuyện phí tế bào não đó nữa", Diêu Vân Thanh lắc đầu nói, "Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nói chúng ta ở Trung Hoa sẽ trở nên thế nào? Có thể chết rồi không? Không biết cái tiện nam nhân kia nhìn thấy ta đã chết, có thể hối hận? Ta nghĩ hẳn là không thể nào, nếu ta còn có cơ hội trở lại Trung Hoa, nhất định phải chia tay với tiện nam nhân kia, thành toàn cho đôi tra nam tra nữ kia."

Diêu Vân Thanh có chút thương cảm, người duy nhất nàng không yên lòng chính là mẫu thân.

Cũng không biết sau khi biết tin mình chết, mẹ có đau buồn muốn chết hay không, hơn nữa còn chìm đắm trong bi thương không thoát ra được.

Sau khi ly dị với cha, mẹ vẫn không tái giá, cũng rất quan tâm nàng, sợ nàng bị mẹ kế khi dễ, thường xuyên lén đến thăm nàng, nếu không vì lúc trước tòa án phán nàng ở với cha, mẹ cũng sẽ không cô đơn như vậy...

"Vân Thanh, ngươi có biết trên đời này có một loại người có thể phá vỡ không gian?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, "Chờ đến khi trở thành thần thì có thể xuyên qua không gian, đến lúc đó không chừng chúng ta có thể trở lại Trung Hoa! Không chỉ có ngươi, ta cũng có lý do muốn trở về!"

Diêu Vân Thanh nghi hoặc nhìn nàng: "Tiểu Nguyệt Nhi, thân phận của ngươi ở Trung Hoa là gì?"

Tựa như hoài niệm lại chuyện cũ, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trở nên nhu hòa: "Ở Trung Hoa có một số người tu chân, ta cũng là người tu chân đến từ thế gia y học, hiện giờ gia gia đã già, cha mẹ mất tích, em trai còn chưa đủ lớn để gánh trọng trách, mà kẻ thù gia tộc lại quá nhiều, ta mất tích sẽ khiến gia tộc lâm vào nguy nan cho nên ta cần phải trở về, mặc kệ con đường phía trước khó khăn cỡ nào, ta đều sẽ trở về Trung Hoa!"

"Tốt!" Diêu Vân Thanh trịnh trọng gật đầu, "Vậy chúng ta cùng trở về Trung Hoa, đến lúc đó ta còn muốn mang một soái ca cường đại về, làm tiện nam nhân kia khóc lóc thảm thiết mới thôi!"

Nếu nàng mang theo một thân thực lực này trở lại Trung Hoa, lúc đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn sợ tiện nam nhân kia không đến quỳ gối khẩn cầu nàng tha thứ sao?

Tựa như nhìn thấy cảnh tượng kia, Diêu Vân Thanh chống nạnh cười ha hả.

Mộ Như Nguyệt híp mắt đánh giá Vân Thanh....

Bất luận là dung mạo hay thiên phú, Diêu Vân Thanh đều thuộc hạng nhất, nếu nàng có thể kết đôi với Tiêu Phong đại ca, vậy sẽ rất hoàn mỹ. Bất quá tuy cũng đến từ Trung Hoa giống nàng nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ Vân Thanh, cho nên đợi sau khi tìm hiểu rõ mới quyết định có muốn làm như vậy hay không....

"Tiểu Nguyệt Nhi, ta tới Trung Châu là vì vào học phủ học tập, còn ngươi?" Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta cũng vì Trung Châu học phủ mà đến."

"Thật sao, vậy thì quá tốt", Diêu Vân Thanh vỗ tay, vui vẻ cười nói, "Chúng ta đi mau thôi, nửa tháng nữa là đến ngày khảo hạch, hi vọng chúng ta có thể đến kịp..."

Mỗi năm Trung Châu học phủ đều sẽ tiến hành khảo hạch, nếu được tiến cử thì có thể trực tiếp vào học phủ học, còn nếu không có thế lực đề cử thì nhất định phải tiến hành khảo hạch.

Sáng sớm, Triệu Khuynh Tuyết đã đến chỗ chiêu sinh, vừa định đưa thư đề cử ra, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa đang đi tới.

Đồng tử chợt co rụt lại, trong mắt nàng xẹt qua một tia ghen ghét, nhưng rất nhanh đã bị nàng thu liễm đi.

____________________________________

CHƯƠNG 314: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (4)

Nữ nhân này, bất cứ khi nào đều đẹp như thế.

Nàng xuất hiện ở nơi nào, hiển nhiên sẽ được mọi người chú ý, giống như khi ở Thánh cảnh, mà nàng cũng không quên được ngày đó thiếu nữ này vũ nhục nàng thế nào.

Những lời nói ngày đó tựa như sâu độc gặm nhấm trái tim nàng khiến nàng đau đớn khó nhịn...

"Tiêu Như Nguyệt", Triệu Khuynh Tuyết nhìn thiếu nữ đang đi đến, hít sâu một hơi, che giấu phẫn nộ cùng căm hận trong mắt, "Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây, thật sự là duyên phận."

"Nguyệt Nhi, ngươi họ Tiêu?"

Diêu Vân Thanh nghi hoặc nhìn thiếu nữ, không phải tên nàng là Mộ Như Nguyệt sao?

Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nhạt nói: "Đời này ta họ Tiêu."

Mộ Như Nguyệt là tên nàng ở kiếp trước cho nên tuy ở Tiêu gia đã sửa tên lại nhưng nàng vẫn quen dùng tên này...

"Nga, thì ra là thế", Diêu Vân Thanh gật gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết, "Nguyệt Nhi, vị cô nương này là ai? Các ngươi quen biết nhau?"

"Không tính là quen biết", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, khi nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết, trong mắt xẹt qua lãnh ý, "Chẳng qua lúc đại ca ta bị phong ấn thực lực thì gặp nữ nhân này, lại bị nàng coi là phế vật mà vứt bỏ, sau khi đại ca ta giải trừ phong ấn, hơn nữa nàng biết được thân phận thật của đại ca, bị ta nói ra hành động của nàng trước mặt công chúng, cho nên, chúng ta cứ kết thù như vậy."

Diêu Vân Thanh cười lạnh, ánh mắt khinh thường: "Thì ra là một nữ nhân lợi hại như thế, đại ca ngươi may mắn không cưới loại nữ nhân này, nếu không thật sự là lỗ nặng rồi, Diêu Vân Thanh ta khinh thường nhất chính là loại nữ nhân như nàng!"

"Ngươi... các ngươi...."

Sắc mặt Triệu Khuynh Tuyết đột nhiên biến đổi, nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt tựa hồ có thể phun ra lửa giận: "Mộ Như Nguyệt, lúc ở Thánh cảnh, Ngô gia quả thật không cường đại bằng Tiêu gia, nhưng hôm nay ta là Triệu Khuynh Tuyết của Triệu gia, ngươi cho rằng ta còn sợ ngươi sao?"

Một thiếu nữ không quyền không thế ở Trung Châu mà thôi, mình bóp chết nàng còn không phải là dễ dàng như bóp chết một con kiến. Bất quá vì hình tượng bên ngoài, chuyện này không thể làm trước mặt công chúng.

Nhưng chỉ cần nàng ở Trung Châu, mình sẽ có trăm ngàn cơ hội tra tấn nàng...

"Hơn nữa..." Triệu Khuynh Tuyết hơi dừng lại, cười lạnh, "Các ngươi chỉ cường đại ở Thánh cảnh thôi, hiện giờ ta là tiểu thư Triệu gia ở Trung Châu, ca ca yêu thương ta như vậy, chỉ cần ta nói một câu, hắn sẽ bắt Tiêu Phong tới thành thân với ta."

Lúc nói câu này, nàng cố ý hạ giọng, vì thế cũng chỉ có Mộ Như Nguyệt cùng Diêu Vân Thanh nghe được.

Diêu Vân Thanh trợn tròn mắt, trước giờ nàng chưa gặp nữ nhân nào vô sỉ như vậy, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt...

"Ngươi không có tư cách trở thành thê tử hắn!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lẽo, phát ra hàn khí nồng đậm.

Triệu Khuynh Tuyết đang muốn nói gì, đúng lúc này, thanh âm không kiên nhẫn của quan chủ khảo từ phía trước truyền đến.

"Các ngươi rốt cuộc có muốn báo danh hay không? Nếu không muốn thì lập tức cút xéo cho ta, đừng cản trở người khác!"

"Sau này ta sẽ tính sổ với các ngươi." Triệu Khuynh Tuyết cắn chặt răng, xoay người đi về hướng quan chủ khảo, đưa thư đề cử tới trước mặt hắn.

Quan chủ khảo mở thư ra, nhìn lướt qua một lượt, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: "Thì ra là tiểu thư Triệu gia, hiện tại ngươi đã là học viên của Trung Châu học phủ, tiến hành không cần khảo hạch."

________________________________

CHƯƠNG 315: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (5)

"Đa tạ giám khảo gia gia." Triệu Khuynh Tuyết cười khẽ, dịu dàng nói.

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ, mảnh mai này, bất kì ai cũng không thể sinh ra ác cảm, quan chủ khảo cũng thế, hắn lập tức có hảo cảm với cô nương xinh đẹp biết lễ nghi này.

"Giám khảo gia gia, vừa rồi không phải ta cố ý khiêu khích", đôi mắt Triệu Khuynh Tuyết rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói, "Bạch y cô nương kia, ta cùng ca ca nàng thật lòng yêu nhau đến chết không phai, nhưng nàng cùng cha mẹ nàng gậy đánh uyên ương chia cắt chúng ta, lúc đó ta chỉ là một dưỡng nữ của Ngô gia, mà nàng lại là người của Tiêu gia Thánh cảnh, ghét bỏ ta thân phận thấp, không muốn ta trở thành con dâu của Tiêu gia."

Có lẽ vì nói đến chỗ thương tâm, Triệu Khuynh Tuyết bất giác lệ rơi đầy mặt, một đôi mắt tràn đầy bi thương đau đớn.

Giọng nàng cũng không nhỏ cho nên mọi người đều nghe rõ ràng, lập tức, mọi người đều hướng ánh mắt phẫn nộ về phía Mộ Như Nguyệt.

"Tiêu gia Thánh cảnh? Đó là chỗ nào?" Một thanh niên mặc hoa phục cười lạnh, khinh thường nói, "Ta chưa từng nghe nói đến Tiêu gia Thánh cảnh gì."

Trong mắt Triệu Khuynh Tuyết hiện lên một tia ngoan độc, khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy ủy khuất: "Thánh cảnh là một nơi ở bên ngoài Trung Châu, gia chủ Tiêu gia là một cường giả thiên phú sơ cấp, ở đó Tiêu gia cường đại nhất, mà dưỡng phụ của ta Ngô gia chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, làm sao có thể vào mắt Tiêu gia? Ta cùng Tiêu Phong đại ca thật lòng yêu nhau nhưng gia thế lại kém quá xa, cuối cùng chỉ có thể mỗi người một ngã, có điều những ngày qua ta chưa bao giờ quên Tiêu Phong đại ca, cũng như hắn chưa từng quên ta."

Lời nàng nói tràn ngập ủy khuất,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net