Chương 365 - 369

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 360: DẠ VÔ TRẦN TRỞ VỀ (8)

"Lực lượng này... là Vô Trần?"

Ánh mắt Lâm Nhược Ảnh hơi căng thẳng, chậm rãi nâng mắt lên.

Một thân ảnh màu tím tựa như tu la phong hoa tuyệt đại lọt vào tầm mắt nàng...

Nam nhân đứng trên không trung, áo bào màu tím tung bay, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nam nhân này tuấn mỹ, kinh diễm, điên đảo chúng sinh, hắn giống như thiên thần giáng trần, tà mị lại tôn quý.

Nói vậy cũng đã đủ kinh diễm rồi, nhưng khi ánh nắng chiếu vào đóa mạn đà la trên mặt hắn, trái tim mọi người đều đập loạn, si ngốc nhìn chăm chú vào hắn.

Thế gian này lại có nam nhân tuấn mỹ tà mị như thế.

Ánh mắt nam nhân hơi nhìn về phía trước, con ngươi màu tím ẩn chứa hơi thở thâm trầm. Gió nhẹ thổi qua, thân ảnh thon dài khoanh tay mà đứng lại mang đến cho người ta một cảm giác áp bức.

Tu La thần!

Nhất thời, trong đầu mọi người đều hiện lên ba chữ này.

Hắn không phải Tu La thần thì là cái gì?

Nam nhân không hề làm gì đã khiến tim bọn họ suýt nữa ngừng đập....

Đầu óc Triệu Khuynh Tuyết trống rỗng, trong mắt toát ra nỗi sợ hãi cực độ, nàng dứt khoát nhắm mắt, bị dọa hôn mê bất tỉnh...

"Vô Trần, ngươi đã trở lại?" Trong lòng Lâm Nhược Ảnh vui vẻ, ánh mắt chăm chú nhìn nam nhân trên không trung, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngươi trở về thì tốt rồi, đại khái ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người chuẩn bị nước ấm cho ngươi, chuyện này ngươi có thể giao cho ta xử lý, ngươi không cần khó xử."

Đúng vậy, trong mắt Lâm Nhược Ảnh, Dạ Vô Trần không ra tay chỉ vì có giao tình với Tiêu gia. Nếu sớm biết hôm nay hắn sẽ trở về, nàng sẽ tìm cơ hội khác ra tay, miễn cho hắn quá mức khó xử.

Nàng cũng chỉ muốn phân ưu cùng hắn thôi....

Thân thể Tử Thiên Cảnh cứng đờ, ngẩng đầu ngóng nhìn bóng dáng trên không trung kia, trong mắt bắt đầu hiện lên cảm xúc kích động, trong lòng cũng dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.....

Phụ thân.

Hai chữ này, trước giờ hắn chưa từng gọi ra tiếng.

Đã bao nhiêu ngày đêm, bọn họ đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, mỗi lần hắn đều khiếp đảm...

Dạ Vô Trần cũng không nhìn Lâm Nhược Ảnh, chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm tình nhìn thê tử mình yêu, ánh mắt kích động, nhưng khi nghĩ đến một màn vừa rồi, trong lòng hắn bất giác có chút ghen tuông, ánh mắt bất thiện nhìn Tử Thiên Cảnh.

Trước nay sự ôn nhu của nàng chỉ dành cho một mình hắn, nhưng vừa rồi lại nghiêm túc lau tay cho tên tiểu tử thúi kia! Sao nàng có thể ôn nhu với nam nhân khác như vậy?

"Buông tay ngươi ra!"

Nhìn hai người còn nắm tay nhau, trong lòng Dạ Vô Trần chua lét, vươn tay ra nắm chặt lấy tay Mộ Như Nguyệt.

Tử Thiên Cảnh giơ tay bắt trở về, giữ chặt tay Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ trừng mắt Dạ Vô Trần: "Ngươi làm gì?"

"Buông nàng ra!" Dạ Vô Trần phẫn nộ rồi, rốt cuộc tiểu tử thúi này ở đâu chui ra? Không nhìn thấy phu quân chính quy của nàng đứng đây, cư nhiên còn dám đoạt tức phụ (vợ) của hắn!?

"Tại sao ta phải buông?" Tử Thiên Cảnh không cam lòng yếu thế, trước kia hắn còn nhỏ không có sức mạnh, gia hỏa này độc chiếm sự ôn nhu của mẫu thân, đáng thương hắn và cô cô thường xuyên bị ném ra ngoài rừng rậm xa ngàn dặm....

___________________________________

CHƯƠNG 366: DẠ VÔ TRẦN TRỞ VỀ (9)

Hiện tại vừa xuất hiện đã coi hắn là kẻ thù đoạt tức phụ, còn muốn cướp mẫu thân đi, sao hắn có thể để gia hỏa này tùy ý làm vậy được?

Giờ phút này Tử Thiên Cảnh hiển nhiên đã quên mất Dạ Vô Trần căn bản không biết hắn là nhi tử của mình, trong mắt hắn, tiểu tử thúi này chính là kẻ muốn cướp tức phụ của hắn.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn hai nam nhân hoàn mỹ tranh đoạt một nữ nhân, vẻ mặt mọi người đều giống như nhìn thấy khủng long....

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, lôi kéo cánh tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt tràn ngập ghen tuông quét về phía Tử Thiên Cảnh.

"Chỉ dựa vào ta là phu quân của nàng!"

Nếu như bên cạnh Mộ Như Nguyệt chỉ nhiều thêm một cái nam nhân, có lẽ hắn sẽ không ghen đến vậy, dù sao nữ nhân này cũng rất ưu tú, có nam nhân bám theo nàng cũng rất bình thường.

Vấn đề chính là vừa rồi nàng còn rất ôn nhu với thiếu niên này, còn lau tay cho hắn, nàng còn chưa từng lau tay cho mình như thế đâu.

Dạ Vô Trần làm sao không ghen cho được.

Lúc này Dạ Vô Trần không hề nhìn thấy sau khi nghe hai chữ 'phu quân', các nữ tử ở đây đều trợn tròn mắt.

Phu quân? Vô Trần sư huynh tự xưng mình là phu quân của nữ nhân kia? Sao có thể?

"Nàng là tức phụ của ngươi, cũng là mẫu...." Hai chữ mẫu thân còn chưa nói ra, Tử Thiên Cảnh vội vàng dừng lại một chút, nói tiếp, "Là nữ nhân ta muốn bảo hộ!"

"Vậy cũng phải nhìn xem nàng có nguyện ý hay không!"

Hai người mỗi người túm một tay Mộ Như Nguyệt, ai cũng không muốn buông ra, sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, thanh âm có chút phẫn nộ.

"Các ngươi còn muốn lôi kéo tới khi nào? Buông ra hết cho ta!"

Nhìn thấy sự bất mãn trong mắt nàng, hai người vội vàng buông tay, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế trừng mắt đối phương.

"Nương tử, hắn khi dễ ta trước", Dạ Vô Trần trừng mắt Tử Thiên Cảnh, đôi mắt tím ủy khuất, "Ngươi còn chưa từng lau tay cho ta đâu, vừa rồi cư nhiên còn ôn nhu lau tay cho hắn, rõ ràng là hắn muốn đoạt ngươi với ta, nương tử, vi phu đều đã là người của ngươi rồi, chúng ta thành hôn rồi, cũng động phòng rồi, ngươi cũng đem ta ăn sạch sẽ rồi, ngươi không thể buông tay mặc kệ, nếu không... nếu không vi phu sẽ khiến ngươi một trăm ngày cũng không xuống giường được."

"Dạ Vô Trần, ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì."

"Lau tay cho ta giống như vừa rồi đối với hắn..." Dạ Vô Trần ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nhìn cái tay nam nhân duỗi ra trước mặt mình, Mộ Như Nguyệt trợn tròn mắt, cái vẻ mặt ủy khuất này thật sự là Dạ Vô Trần tà mị như tu la kia?

Chắc không phải là hàng giả đi?

"Dạ Vô Trần!" Mộ Như Nguyệt nghiến răng, "Ngươi uống lộn thuốc?"

"Không uống lộn thuốc, nhưng vi phu ghen tị!"

Vẻ mặt Dạ Vô Trần tràn đầy ghen tuông, ánh mắt tím ai oán: "Trước giờ nương tử chưa từng lau tay cho ta, vừa rồi lại ôn nhu cẩn thận lau tay cho tên tiểu tử không biết từ đâu ra này, ngươi cũng chưa từng cẩn thận với ta như vậy...."

Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, nàng cũng không thể giải thích với Dạ Vô Trần là nàng coi Tử Thiên Cảnh như nhi tử của mình đi? Tuổi tác của nàng và Tử Thiên Cảnh không chênh lệch nhau lắm, lời này cũng không khỏi quá gượng ép đi.

"Ngươi có thời gian ghen, không bằng giải quyết chuyện trước mắt trước đi", Tử Thiên Cảnh cười lạnh quét qua những khuôn mặt sửng sốt đó, "Nàng bị nhiều hoa si vũ nhục như vậy, ngươi nói chuyện này phải giải quyết thế nào đây?"

Nói thật, đến bây giờ Dạ Vô Trần còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

_________________________________

CHƯƠNG 367: DẠ VÔ TRẦN TRỞ VỀ (10)

Hắn chỉ biết là mình vừa về tới học phủ thì nghe người ta nghị luận một đám đệ tử võ đường đi tìm Tiêu Như Nguyệt gây phiền toái, sau khi Mộ Như Nguyệt về Tiêu gia đã đổi thành họ Tiêu, có lẽ Tiêu Như Nguyệt chính là Nguyệt Nhi?

Cho nên hắn ôm hi vọng chạy tới đây tìm, không ngờ nàng thật sự ở Trung Châu học phủ.

Chẳng qua cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là thê tử mình yêu lau tay cho nam nhân khác, ôn nhu nghiêm túc như vậy, làm trong lòng hắn bốc lên từng đợt chua lè....

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Dạ Vô Trần đảo qua đám đệ tử sắc mặt tái nhợt kia, lúc rơi vào Lâm Nhược Ảnh thì hơi ngừng một chút, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.

Lâm Nhược Ảnh cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn nam nhân tôn quý, tuấn mỹ, cường đại như tu la.

Người trong học phủ đều cho rằng quan hệ giữa nàng và Vô Trần không tồi, nàng cũng tự xưng là bằng hữu của hắn, còn nhờ sư phụ làm chủ gả nàng cho hắn, nhưng chỉ có Lâm Nhược Ảnh mới biết rõ, nam nhân này vẫn chưa từng chú ý đến nàng, cho nên nàng muốn làm gì đó khiến hắn cảm động.

Bất luận là trợ giúp Mộ Như Nguyệt hay hiện tại là tru sát nàng, đều là vì nam nhân này.

Nhưng mà...

Nghĩ đến lời nam nhân này vừa nói, Lâm Nhược Ảnh chỉ cảm thấy trái tim mình run rẩy.

Nữ nhân này sao có thể là thê tử của hắn? Hắn tôn quý, cường đại, tà mị, hoàn mỹ như vậy sao có thể sớm cưới vợ?

Nàng thật sự không thể tin, cũng không muốn tin tưởng!

Mà nếu hắn thật sự đã có thê tử, vậy còn nàng, chẳng phải cả đời này đều không còn cơ hội nữa sao?

Lúc này, đám nữ nhân đều dùng ánh mắt ghen ghét hung ác trừng Mộ Như Nguyệt, tựa như muốn lăng trì nàng, nhưng mà so với ghen ghét, các nàng đều sợ hãi nhiều hơn.

Là ai nói Dạ Vô Trần không thích nữ nhân mặt dày vô sỉ này?

Là ai nói nữ nhân này thoát y câu dẫn Dạ Vô Trần, còn muốn hạ dược hắn? Người ta rõ ràng là phu thê a, cần dùng dược để câu dẫn sao? Nếu bọn họ là phu thê, đã động phòng rồi, vậy chuyện nữ nhân này không phải thân hoàn bích là chuyện rất bình thường sao? Bọn họ còn bôi nhọ nàng lưu lạc phong trần cùng nhiều nam nhân quan hệ mờ ám.

Dạ Vô Trần mắt cao hơn đầu làm sao có thể cưới loại nữ nhân phong trần chứ?

Lập tức, ánh mắt mọi người đều phẫn nộ nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết đã hôn mê....

Triệu Khuynh Tuyết cũng không ngờ rằng kế hoạch của mình chỉ còn một chút nữa là thành công, cố tình Dạ Vô Trần lại trở về vào lúc này, hắn tới, lời nói dối của nàng đều phá sản rồi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tử Thiên Cảnh cười lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên sát khí lạnh lẽo, "Hỏi bọn hắn không phải rõ ràng hơn sao? Đám nữ nhân này vũ nhục nàng, nói ngươi cực kì chán ghét nàng, mà nàng còn quấn quýt ngươi không thôi làm ngươi không thể chịu được, còn nói nàng lưu lạc phong trần cùng vô số nam nhân ái muội không rõ, vọng tưởng thoát y câu dẫn ngươi, còn hạ xuân dược với ngươi...."

Vẻ vui mừng đoàn tụ với Mộ Như Nguyệt trong mắt Dạ Vô Trần dần dần biến mất, ánh mắt đầy sát khí nhìn những gương mặt sợ hãi của đám nữ tử kia.

"Những lời đó, là ai nói?"

"Là nàng", Tử Thiên Cảnh nhướng mày, cười cười chỉ về phía Triệu Khuynh Tuyết đã hôn mê trên mặt đất, sau đó dời mắt về phía Lâm Nhược Ảnh, phẫn nộ nói, "Còn có nữ nhân này, tự xưng là bằng hữu của ngươi, dùng giọng điệu nữ chủ nhân nói chuyện với nàng, lúc đầu còn cho rằng nương.... cho rằng nàng là bằng hữu ngươi, muốn thay ngươi chiếu cố nàng một chút, coi nàng là gánh nặng của ngươi? Hiện giờ nghe xong buổi nói chuyện của Triệu Khuynh Tuyết, tụ tập nhiều người ở đây như vậy, lấy danh nghĩa trợ giúp ngươi muốn giết nàng."

Tử Thiên Cảnh lúc này hoàn toàn giống như một nhi tử cáo trạng với phụ thân, mặt mũi đều là ủy khuất và phẫn nộ....

__________________________________

CHƯƠNG 368: CHÚNG TA SINH ĐỨA CON TRAI ĐI (1)

"Không.... không phải như thế!"

Sắc mặt Lâm Nhược Ảnh tái nhợt, nhịn không được lui về phía sau hai bước, thân thể mềm mại run lên, nỗi sợ hãi dần tràn ngập trái tim.

Giờ phút này, nàng thật sự rất sợ, sợ từ nay về sau nam nhân này sẽ không bao giờ để ý nàng nữa...

"Vô Trần, ta không biết gì cả, ta thật sự không biết gì hết, ta chỉ tới đây xem náo nhiệt thôi, cũng không biết mấy chuyện này a, đều là do đám người Triệu Khuynh Tuyết đó."

Lâm Nhược Ảnh cắn chặt môi, nôn nóng giải thích.

Tử Thiên Cảnh cười lạnh, chỉ dựa vào loại phế vật như Triệu Khuynh Tuyết sao có thể tập hợp đám đệ tử võ đường tới đây được? Ngoại trừ Lâm Nhược Ảnh, còn ai có thể làm được chuyện này?

Nữ nhân này thật coi mọi người là kẻ ngốc hết sao?

"Nàng câu dẫn ta?" Dạ Vô Trần cười âm lãnh, "Còn muốn hạ dược ta? Hình như từ lần đầu tiên gặp được nương tử, ta liền trăm phương ngàn kế muốn câu dẫn nàng, đầu tiên ta giả ngốc tiếp cận nàng, sau đó còn vụng trộm muốn tắm uyên ương với nàng, nàng lại lạnh nhạt vô tình, trong lòng không có bất kì nam nhân nào, vì muốn có được nàng, ta làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng mới khiến nàng cảm động, từ từ tiếp nhận ta, nếu nàng thật sự muốn câu dẫn ta, ta đã sớm vui sướng đến mức quên luôn cả mình họ gì, đáng tiếc..."

Đáng tiếc nữ nhân này quá mức lạnh lùng, dù không cự tuyệt hắn cách xa ngoài ngàn dặm nhưng cũng khó có thể đi vào lòng nàng. Nếu nàng thật sự câu dẫn hắn, phỏng chừng hắn đã sớm kích động đến ngất xỉu đi.

Sắc mặt Lâm Nhược Ảnh tái nhợt, trái tim như bị vạn con kiến gặm cắn.

Nghe nam nhân mình yêu kể ra hắn yêu nữ nhân khác thế nào, không có chuyện gì thống khổ hơn chuyện này....

"Vô Trần sư huynh, ngươi nói thật sao?"

Trong đám người truyền đến một thanh âm bén nhọn.

Nam nhân hoàn mỹ như Vô Trần sư huynh sao có thể đi câu dẫn nữ nhân? Đặc biệt là nữ tử kia còn không hề dao động, chuyện như vậy sao có thể xảy ra?

Nhưng mà Vô Trần sư huynh sẽ không nói dối, lời hắn nói các nàng không thể không tin...

Nói xong, nữ tử điên cuồng kia hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt.

"Nữ nhân này có cái gì tốt? Đáng giá để Vô Trần sư huynh yêu nàng như vậy?"

Ghen ghét!

Đúng vậy, trong lòng mọi người đều ghen ghét, dựa vào cái gì nàng có thể được Vô Trần sư huynh yêu sâu đậm như vậy? Người như Vô Trần sư huynh, phải là nữ tử như Nhược Ảnh sư tỷ mới xứng đôi.

Cũng chỉ có Nhược Ảnh sư tỷ gả cho Vô Trần sư huynh, các nàng mới không cảm thấy ghen ghét, chỉ có nữ nhân hoàn mỹ, thiện lương, ôn nhu như vậy...

Dạ Vô Trần cười lạnh: "Nàng tốt, chỉ cần một mình ta biết là đủ, những người khác đều không có tư cách này."

Cả đời này, Dạ Vô Trần chỉ hi vọng một mình hắn nhìn thấy nàng tốt, cứ như vậy sẽ không có bất kì nam nhân nào đến tranh đoạt nàng cùng hắn.

Đám nữ tử cứng đờ, tim suýt chút nữa nhảy ra, ánh mắt tức giận bất bình đồng loạt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Nhưng mà, ngoại trừ lúc Dạ Vô Trần xuất hiện, sắc mặt nữ nhân này đều lạnh lùng như vậy, dù nghe thấy mấy lời vũ nhục cũng chưa hề nhìn thấy biểu tình gì khác trên mặt nàng.

Vì sao có người có thể bình tĩnh đến mức độ đó? Nếu đổi lại là các nàng, chắc chắn đã sớm kêu gào....

"Nàng chính là Triệu Khuynh Tuyết?" Ánh mắt Dạ Vô Trần nhìn về phía thiếu nữ nằm trên mặt đất, đôi mắt tím hiện lên một tia sáng, "Nương tử, đây không phải là nữ nhân yêu say đắm đại cửu tử (anh vợ) sao?"

"Ân", Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, "Chính là nàng."

___________________________________

CHƯƠNG 369: CHÚNG TA SINH ĐỨA CON TRAI ĐI (2)

"Làm sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này?" Nam nhân ngước nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt tím nhu hòa, cười tà mị, "Ta còn nhớ rõ lúc trước nàng còn cho rằng đại cửu tử là phế vật, vứt bỏ đoạn tình cảm này, sau đó biết được đại cửu tử là Thiếu chủ Tiêu gia có thiên phú cường đại liền hối hận vạn phần muốn cứu vãn tình cảm với hắn, nhưng mà, bất luận là Tiêu gia hay đại cửu tử đều không chấp nhận nàng, loại nữ nhân như nàng không xứng trở thành con dâu Tiêu gia, đại cửu tử sớm cách xa nàng cũng là chuyện tốt."

Sắc mặt Lâm Nhược Ảnh biến đổi, ánh mắt cũng giống mọi người đều nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết.

"Không phải Triệu Khuynh Tuyết nói mình cùng vị Thiếu chủ Tiêu gia kia rất ân ái sao? Còn nói là Tiêu gia ánh mắt nông cạn mạnh mẽ chia rẽ nàng cùng nam nhân kia."

"Đúng vậy, lúc học phủ tuyển chọn đệ tử ta cũng có mặt, chính tai nghe nàng nói như vậy, sau đó chuyện này truyền khắp học phủ, làm đệ tử trong học phủ đồng tình với nàng, không ngờ lại là kẻ lừa đảo!"

"Đúng vậy, chuyện hôm nay cũng là nàng lừa gạt chúng ta, nếu không phải nàng nói những lời đó thì sao chúng ta lại phẫn nộ như vậy? Loại nữ tử ác độc như nàng nên bị bầm thây vạn đoạn!"

Người trẻ tuổi luôn dễ dàng tin lời người khác nói, chẳng sợ Dạ Vô Trần nói bậy bạ bọn họ cũng sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ. Hiện giờ sau khi nghe Dạ Vô Trần nói lời này, bọn họ đều phát tiết sự phẫn nộ lên đầu Triệu Khuynh Tuyết.

Nữ nhân đáng chết này dám lợi dụng bọn họ!

Trong mắt Lâm Nhược Ảnh hiện lên sát khí, nàng hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại.

"Này.... xảy ra chuyện gì?" Triệu Khuynh Tuyết mơ hồ tỉnh dậy, phát hiện ánh mắt phẫn nộ của đám người xung quanh, sau khi nàng nhìn thân ảnh tà mị tôn quý kia, hai mắt vừa đảo, lại muốn ngất lần nữa.

Nhưng mà lần này, Dạ Vô Trần không cho nàng có cơ hội này...

Một cỗ lực lượng cường đại bắn vào người Triệu Khuynh Tuyết, nàng lập tức văng ra ngoài, phun một ngụm máu ra mặt đất.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi: "Vô... Vô Trần sư huynh, không, đừng giết ta, đừng giết ta! Ta không muốn chết!"

Nhìn nam tử áo tím từ từ đi về phía mình, Triệu Khuynh Tuyết chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lẽo bao vây thân thể nàng làm toàn thân nàng như bị đông lại không thể động đậy.

"Nữ nhân của bổn vương, bổn vương còn hận không thể làm nô lệ hầu hạ nàng, ngươi lại dám can đảm vũ nhục nàng, có gan phạm sai lầm thì phải chấp nhận trả giá!"

Trước nay hắn đều muốn cưng chiều nữ nhân này đến tận xương tủy, một chữ cũng không nỡ nói nàng, bây giờ lại bị người khác vũ nhục như vậy, hắn làm sao chịu đựng được?

"Hiện tại, bổn vương nên xử lý ngươi thế nào đây? Phế đan điền hay đánh gãy chân ngươi? Hình như đối với ngươi đều không phải là chuyện thống khổ gì, hay là đánh gãy xương sườn toàn thân ngươi đi?"

Thanh âm nam tử thâm trầm làm Triệu Khuynh Tuyết run rẩy.

"Không!"

Một tiếng hét khàn cả giọng vừa mới vang lên, khí thế cường đại của nam nhân liền đánh vào thân thể nàng, 'bang' một tiếng, một âm thanh thanh thúy rơi vào tai mọi người.

Toàn thân 24 cái xương sườn, mỗi một cái bị gãy là một lần đau đến tê tâm liệt phế.

Đương nhiên nếu chỉ có xương sườn bị gãy thì hoàn toàn có thể dùng đan dược khôi phục được, nhưng nam nhân này lại rót lực lượng vào cơ thể nàng, nghiền mỗi cái xương sườn thành bột phấn.

Nhìn cảnh tượng Triệu Khuynh Tuyết bị tra tấn kia, trong lòng mọi người phát rét, không nỡ nhìn thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net