Chương 400 - 404

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 400: ĐỘT PHÁ ĐAN DƯỢC SƯ PHÀM GIAI SƠ CẤP (8)

"Thích Dung tiền bối, làm phiền ngươi."

Lam Nguyệt cười ôn nhu, ánh mắt nhu hòa.

"Ha ha, Lam Nguyệt, không cần khách khí với ta như vậy, Trung Châu học phủ vốn là nhà của ngươi, đúng rồi, gần đây ngươi có nhớ thêm được gì không?"

Ánh mắt Thích Dung có chút mong đợi nhìn Lam Nguyệt.

"Có một chút", Lam Nguyệt khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện, "Đáng tiếc, bởi vì thân thể không thích ứng cho nên không thể hoàn toàn khống chế linh hồn, còn chưa thể luyện chế được đan dược cao cấp, bất quá, ta có thể cam đoan với sư phụ, không bao lâu nữa ta sẽ có đủ tinh thần lực để luyện chế..."

Nghe vậy, Thích Dung thở dài tiếc hận, ai mà không biết Nguyệt Tôn là thiên tài luyện đan ngàn năm? Đáng tiếc hiện tại nàng chuyển thế trọng sinh, tinh thần lực không đủ tinh thuần, nhưng nàng tin tưởng, một ngày nào đó Nguyệt Tôn sẽ lại tỏa sáng như kiếp trước.

"Thích Dung tiền bối, ngươi muốn đi nơi nào?" Lam Nguyệt đổi đề tài, ôn nhu như nước nói.

"Nga, là thế này..."

Thích Dung kể lại những lời vừa rồi nghe được và quyết định của mình cho Lam Nguyệt, nhưng mà giờ phút này nàng chỉ lo kể chuyện mà không để ý tới sắc mặt Lam Nguyệt khi nghe đến tên Mộ Như Nguyệt, trong mắt chợt lóe tia âm u.

"Thích Dung tiền bối, có một câu không biết ta có nên nói hay không", Lam Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười, nhỏ nhẹ nói, "Ngươi cùng La Âm tiền bối dù sao cũng là quan hệ sư điệt, vì một nữ nhân mà trở mặt thành thù thì quá không đáng. Huống chi nàng cũng không làm sai, không biết Thích Dung tiền bối có thể nể mặt ta một lần không?"

Thích Dung có chút kinh ngạc nhìn Lam Nguyệt.

Mấy ngày nay bọn họ ở chung, sao nàng có thể không biết tính cách Lam Nguyệt? Điển hình có thù tất báo, hơn nữa còn không thích xen vào việc của người khác.

Hiện giờ sao lại nói nàng buông tha cho nữ nhân kia?

Thích Dung nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết Lam Nguyệt muốn làm gì: "Nếu ngươi đã mở lời vậy ta sẽ nể mặt ngươi, tạm thời tha cho nàng, nếu nàng lại phạm sai lầm gì nữa thì cũng đừng trách ta không khách khí."

Lam Nguyệt cong khóe môi, hơi rũ mắt che đi tia âm u trong đáy mắt...

Mộ Như Nguyệt, lúc trước là ta kỹ không bằng ngươi, bị buộc phải rời khỏi Lam gia, ngươi và Phượng Kinh Thiên đại khái không ngờ ta còn sống đi! Mối hận với Phượng gia ta đã mượn tay Thích Dung báo thù, hiện giờ hẳn là đến lượt ngươi!

Trong sơn cốc đẹp như tiên cảnh, bạch y nữ tử nâng tay, một ngọn lửa trong lòng bàn tay nàng bùng lên...

Sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng rất nhanh, vô số nguyên khí thông qua thất khiếu vào thân thể nàng, bổ sung lượng nguyên khí đã bị tiêu hao.

"Phanh!"

Trong đan đỉnh phượng hoàng truyền ra tiếng va chạm.

Mộ Như Nguyệt nâng tay, tinh thần lực nháy mắt bùng lên bao quanh đan đỉnh phượng hoàng, bỗng nhiên một mùi hương thanh đạm từ trong đan đỉnh bay ra...

"Đan thành!"

Ánh mắt thả lỏng, vung tay mở nắp đan đỉnh ra, lấy đan dược bên trong ra, đếm một lượt.

"Mười tám viên Nạp khí đan? Lần đầu tiên luyện chế đan dược phàm giai, kết quả này cũng không tồi..."

Thu hồi đan dược, Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn về phía Tiểu Bạch, nói: "Tiểu Bạch, luyện đan thành công rồi, ta tạm thời rời khỏi đan thư trước, lần sau lại đến thăm ngươi."

_____________________________________

CHƯƠNG 401: PHƯỢNG KINH THIÊN BIẾN HÓA (1)

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, đáng thương nói: "Vậy ngươi có rảnh nhất định phải tới thăm ta, ta ở đây chờ ngươi..."

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhìn Tiểu Bạch một cái, xoay người rời đi.

Nhìn theo thân ảnh biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch có chút mất mát, mẫu thân đi rồi, trong đan thư chỉ còn lại một mình nó, cũng không biết khi nào nó mới có thể ra khỏi nơi này...

Phượng Thành.

Trong một gian phòng bình thường, lão giả áo vàng nhìn nam nhân hồng y trước mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Gia chủ, nơi này ngoại trừ người Phượng gia chúng ta không còn ai khác biết, Lam Nguyệt hẳn là không thể tìm được nơi này, ai ngờ nữ nhân kia ra tay với Phượng gia xong liền chạy rồi, không biết từ đâu mà có một thân thực lực như vậy, nếu không phải chúng ta lui nhanh, phỏng chừng toàn quân bị diệt rồi."

Lúc trước, Lam Nguyệt còn chưa đạt tới cấp thiên phú, mà bây giờ đã cường đại đến mức này rồi, ngay cả linh hồn của lão tổ tông cũng đã...

Đôi mắt phượng âm trầm, nam nhân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không nói lời nào, lập tức xoay người đi ra ngoài cửa.

"Gia chủ, ngươi muốn đi đâu?" Lão giả áo vàng cả kinh, "Lão tổ tông vì bảo hộ chúng ta mà hồn bay phách tán, 100 nhân khẩu của Phượng gia hiện giờ chỉ còn lại mười mấy người, nếu ngươi xảy ra chuyện gì...."

Tất cả mọi người trong Phượng gia đều không ngờ nữ tử Lam Nguyệt ôn nhu như nước kia lại tàn nhẫn độc ác đến mức đó, còn đáng sợ hơn cả Lam Hinh.

Phượng Kinh Thiên ngẩng đầu nhìn trời xanh, khuôn mặt yêu nghiệt âm trầm.

"Các ngươi đều giải tán đi, từ nay về sau, không còn Phượng gia nữa!"

"Gia chủ!"

Lão giả áo vàng cả kinh, kinh ngạc nhìn thân ảnh hồng y biến mất trước mắt....

"Hoàng Vân trưởng lão, chúng ta phải làm sao bây giờ? Gia chủ hắn..." Một thanh âm khiếp nhược bên cạnh truyền tới.

Hoàng Vân hung hăng trừng mắt nam nhân trung niên bên cạnh: "Còn có thể làm gì? Ở đây chờ gia chủ trở về, căn cơ Phượng gia vẫn còn, dù sao cũng không thể cứ tính như vậy, hơn nữa, nhi tử duy nhất của ta còn chết trong tay nữ nhân Lam Nguyệt kia, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đem nữ nhân đáng chết kia ra bầm thây vạn đoạn."

Nghĩ đến những người đã hi sinh, nhất thời cả phòng đều tràn ngập bi thương...

Trong rừng cây, Phượng Kinh Thiên hung hăng đấm vào một thân cây, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười vạn phần thê lương.

"Ta rốt cuộc hiểu rõ vì sao ngươi không tiếp nhận ta, bởi vì ta là một nam nhân yếu đuối, ngay cả gia tộc của mình cũng không thể bảo vệ, nếu đổi lại là hắn, hẳn là sẽ không để chuyện như vậy xảy ra..."

Trơ mắt nhìn người trong gia tộc mình ngã xuống, đó là cảm giác gì? Lão tổ Phượng gia mà hắn tôn kính từ nhỏ cũng vì bảo hộ hắn mà tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này....

Đó là nỗi đau mà hắn vĩnh viễn không thể quên!

"Lam Nguyệt!" Phượng Kinh Thiên cười lạnh, sát khí từ trên người hắn khuếch tán ra khắp rừng cây, ánh mắt tràn đầy thị huyết, "Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Rồi sẽ có một ngày ta khiến ngươi sống không bằng chết! Báo thù cho những người đó!!!"

Giờ phút này, trong lòng Phượng Kinh Thiên là cừu hận sâu hơn bao giờ hết.

Nỗi hận này chỉ khi mẫu thân bị hại chết, khi phụ thân muốn tổn thương Mộ Như Nguyệt mới có, hiện tại chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia, trái tim hắn tựa như bị lửa thiêu đốt.

Nhưng vì báo thù, hắn phải cô độc, những người trong Phượng gia kia chỉ là trói buộc với hắn, cho nên hắn chỉ có thể một thân một mình rời đi....

____________________________________

CHƯƠNG 402: PHƯỢNG KINH THIÊN BIẾN HÓA (2)

Trong căn phòng tráng lệ, trên bàn đặt một lư hương, giường lớn điêu khắc đồ án ma thú quý hiếm, Lam Nguyệt lẳng lặng đánh giá nội thất trong phòng, ánh mắt âm trầm: "Mộ Như Nguyệt, tất cả những gì ngươi nợ ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả lại! Không, phải là trả lại gấp vạn lần, chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch nỗi nhục ngươi mang lại cho ta!"

Lam Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại.

Quá khứ như một thước phim quay chậm hiện ra trước mắt nàng làm thân thể nàng khẽ run lên, trái tim ngập tràn cừu hận.

Nếu Mộ Như Nguyệt có ở đây, nàng tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả giết nàng!

Bất quá....

Lam Nguyệt cười lạnh: "Mộ Như Nguyệt, giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, ta muốn khiến ngươi trở thành lực lượng của ta! Chỉ cần cắn nuốt linh hồn ngươi, ta sẽ có được tinh thần lực cường hãn giống ngươi, như vậy ta có thể thay thế ngươi, có được tất cả những gì ngươi có..."

Đây mới chính là mục đích của nàng khi đến nơi này!

"Vì đạt được mục đích, ta không tiếc giả tạo dấu hiệu (cái bớt hình trăng rằm), dấu hiệu này đã dung nhập vào linh hồn, nếu không cũng sẽ không lừa bịp được cái lão bà kia."

Nàng hơi nhíu mày, hiện giờ nàng vẫn nhớ rõ nỗi thống khổ khi dấu hiệu kia dung nhập vào linh hồn nàng, nhưng chỉ cần có thể giết được Mộ Như Nguyệt, thống khổ cỡ nào nàng cũng có thể chịu được!

------------

Sau núi, trên sơn đạo quanh co uốn lượn, bước chân La Âm dồn dập, vẻ mặt gấp gáp nôn nóng, nhưng hiện tại hắn không thể thuận lợi thông qua cửa sơn động, thời điểm hắn bước chân vào liền bị một luồng sáng chặn lại.

"La Âm, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ bắt đầu bế quan, chờ đến khi chúng ta xuất quan là có thể rời khỏi nơi này một thời gian ngắn, cho nên trong mấy ngày này ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta."

Sau khi chết, nếu dựa vào pháp bảo thì có thể giữ được linh hồn, tỷ như đám người lão tổ Phượng gia, loại bảo vật này dù rất hiếm có cũng sẽ có người may mắn có được. Đương nhiên, nhóm thủy tổ không có được bảo vật như vậy, chỉ có thể mượn trận pháp để bảo hộ linh hồn không bị tiêu tan.

Hai phương pháp này có một điểm khác nhau duy nhất chính là, người có pháp bảo thì có thể tùy ý di động, nói cách khác, chỉ cần là người nắm giữ pháp bảo thì bọn họ có thể tự do xuất nhập.

Nhưng nhóm thủy tổ lại không làm được.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể dựa vào trận pháp...

Qua ngàn năm nghiên cứu, bọn họ đã tạo ra được một trận pháp trải rộng toàn bộ học phủ, như vậy bọn họ có thể tạm thời rời khỏi sau núi.

Hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên không muốn bất kì kẻ nào đến quấy rầy...

"Nhóm thủy tổ sớm không bế quan muộn không bế quan, cố tình thời điểm mấu chốt này lại bế quan!" La Âm lau mồ hôi trên trán, nôn nóng nói, "Bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây? Ta lại không xông vào được, cũng không có lực truyền âm cường đại như nhóm thủy tổ, Thích Dung kia trước nay đều không nói đạo lý, chuyện gì cũng làm ra được, lỡ như nàng thật sự ra tay với nha đầu..."

La Âm hung hăng rùng mình.

Hắn có thể tưởng tượng được sau khi xuất quan nhóm thủy tổ sẽ phẫn nộ thế nào, đến lúc đó học phủ nhất định sẽ trăm họ lầm than...

"Nếu sư phụ còn sống thì tốt rồi, đáng tiếc lão nhân gia chết sớm, Thích Dung lại không nói đạo lý, cực kì ngoan cố, nàng đã quyết thì mười con trâu cũng không kéo lại được, Nguyệt Tôn là một đan dược sư cường đại, cái nữ tử Lam Nguyệt kia lại không thể luyện chế đan dược, còn thoái thác nói linh hồn bị thương tổn trong lúc chuyển thế..."

La Âm cười lạnh, hắn chắc chắn Lam Nguyệt kia là giả mạo, nhưng thủy tổ bế quan, người có thể chứng minh thân phận Nguyệt Tôn không còn nữa....

____________________________________

CHƯƠNG 403: PHƯỢNG KINH THIÊN BIẾN HÓA (3)

Thiếu niên khoanh tay mà đứng, ánh hoàng hôn chiếu lên người tạo thành một cái bóng thật dài, hắn dựa nửa người vào cạnh cửa, tóc đen xõa xuống, lười biếng mà tùy ý, đôi mắt trong trẻo nhìn thiếu nữ trong phòng, vẻ mặt tươi cười.

Không thể không nói, Tử Thiên Cảnh quả thật rất tuấn mỹ, ánh mắt cực kì giống Dạ Vô Trần, chỉ có khí chất là không giống.

Một người như tu la tà mị, một người lại lười biếng tản mạn, nhưng đều không mất đi một thân khí thế tôn quý...

"Ta tới nói lời từ biệt với ngươi", Tử Thiên Cảnh khẽ chớp mắt, cười nhạt nói, "Hiện giờ ta cần phải rời khỏi đây một thời gian."

"Ngươi phải đi?"

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đứng ở cửa, không biết vì sao trong lòng nàng có chút lưu luyến...

Ngay cả nàng cũng không biết vì sao mình rất không muốn nam nhân này rời đi.

"Ta muốn đi điều tra vài chuyện, chờ khi tra xong ta sẽ trở lại gặp ngươi."

Tử Thiên Cảnh hơi rũ mắt, khóe môi gợi lên độ cong nhu hòa.

Nếu có thể, hắn nguyện ý thay bọn họ chịu nguy hiểm, làm bọn họ yên tâm thoải mái hưởng thụ bình yên....

Mà lúc này, Tử Phượng là uy hiếp lớn nhất đối với hai người!

Trong lòng Mộ Như Nguyệt khẽ động, nhưng khi nhìn Tử Thiên Cảnh lại không nói nên lời...

Hắn không nhiều lời nữa, nhìn kĩ nữ nhân mà hắn nhớ nhung nhiều năm, sau đó xoay người đi ra cửa....

Ngay tại thời điểm hắn ra khỏi phòng, một thân ảnh màu tím lọt vào mắt hắn...

Dung nhan nam nhân tuấn mỹ, đôi mắt tím tà khí nghiêm nghị, dung hợp với nam nhân cường đại tôn quý được mọi người tôn xưng như thần trong trí nhớ, làm Tử Thiên Cảnh sinh ra một cảm giác khác thường.

Dạ Vô Trần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tử Thiên Cảnh. Có lẽ từ đầu hắn coi Tử Thiên Cảnh là tình địch, nhưng mấy ngày nay ở chung, hắn cũng hiểu bọn họ đều muốn bảo hộ một nữ nhân....

Vì nữ nhân kia, dù có phụ cả thiên hạ cũng không ngại.

Đại lục này vốn là như thế, cường giả vi tôn, thực lực quyết định tất cả, cho dù là ma đầu thích giết chóc, chỉ cần ngươi có thực lực thì ngươi chính là thần trong cảm nhận của mọi người! Tử Hoàng của kiếp trước không phải cũng như thế sao?

Cho dù hắn giết nhiều người, trong mắt mọi người đó là chuyện bình thường, ai bảo ngươi không có được thực lực như hắn? Những người kêu gào hắn quá mức tàn nhẫn đều là ghen ghét hắn có thiên phú cường đại thôi.

Bất luận kẻ nào có được thiên phú như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho đám người tới cửa khinh thường mình? Chẳng lẽ người khác muốn giết ngươi, ngươi còn phải ra vẻ nhân từ tha cho hắn sao?

Xin lỗi, làm như vậy không ai khen ngươi thiện lương, chỉ sẽ sau lưng ngươi mắng ngươi ngu ngốc. Một người vũ nhục ngươi mà được ngươi buông tha, hắn cũng không cảm kích ngươi mà còn thêm hận ngươi hơn, chỉ cần hắn gặp được kỳ ngộ, một nhân vật nhỏ bé cũng có thể xoay người.

Tử Thiên Cảnh ngóng nhìn thân ảnh màu tím kia, môi mỏng khẽ nhếch, thanh âm nhẹ như gió xẹt qua tai: "Bảo vệ nàng cho tốt..."

Dạ Vô Trần nhướng mày, cười tà mị: "Nữ nhân của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nhưng ngươi tính đi đâu vậy?"

"Ta...", Tử Thiên Cảnh nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, cười nhạt nói, "Đi điều tra chút chuyện, có vài thứ nếu không để ý sẽ làm ta bất an, có điều ta muốn cho ngươi biết, ta làm tất cả đều vì nàng!"

Bởi vì nữ nhân mà hắn luôn tưởng niệm...

____________________________________

CHƯƠNG 404: PHƯỢNG KINH THIÊN BIẾN HÓA (4)

Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, nhìn kĩ thiếu niên trước mắt, hắn đột nhiên nở nụ cười tà mị động lòng người, cũng khiến đồ án trên mặt hắn thêm sinh động, đẹp đến mức mấy đệ tử học phủ đi ngang qua đều không nhịn được ghé mắt nhìn sang.

"Ta thay nàng đa tạ ngươi."

Tử Thiên Cảnh không nói gì thêm nữa, hắn vươn tay ra trước mặt Dạ Vô Trần, đôi mắt sáng ngời: "Bảo trọng."

Nhìn bàn tay trắng nõn gần như trong suốt trước mặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu trên mu bàn tay, Dạ Vô Trần trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn cầm tay hắn.

Trong nháy mắt hai bàn tay nắm chặt, trong lòng Dạ Vô Trần hiện lên một cảm giác dị thường, loại cảm giác này giống như đã từng quen biết...

Tử Thiên Cảnh không chờ hắn có cơ hội trầm tư, đã thu hồi tay, sau đó nghiêng người đi lướt qua, cũng không quay đầu lại biến mất dưới ánh hoàng hôn...

"Hắn đi rồi?"

Một thân ảnh bạch y xuất hiện trước mặt Dạ Vô Trần, bên tai truyền đến thanh âm đạm mạc của nữ tử. Trong thanh âm kia có chút lưu luyến, nháy mắt làm Dạ Vô Trần rơi vào lu giấm.

"Nguyệt Nhi!"

Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, hung hăng ôm eo nàng, ghen tuông, ủy khuất nói: "Lúc trước chúng ta từ biệt vài lần cũng không thấy ngươi lưu luyến như vậy, bây giờ lại luyến tiếc hắn, Nguyệt Nhi, ta đẹp hơn hắn, ưu tú hơn hắn, hơn nữa còn dũng mãnh hơn tiểu tử kia, cho nên ngươi không thể thích hắn..."

Mộ Như Nguyệt chớp mắt, mỉm cười nhìn Dạ Vô Trần: "Ngươi dũng mãnh hay không ta biết rất rõ, nhưng những người khác thì..."

"Nguyệt Nhi, ý của ngươi là ngươi còn muốn cảm thụ những người khác?" Dạ Vô Trần nheo mắt, đôi mắt tím hiện lên tia sáng nguy hiểm, "Xem ra là vi phu chưa thỏa mãn ngươi? Ân? Nếu không đêm nay vi phu làm ngươi biết thế nào là dũng mãnh chân chính?"

Nữ nhân này, hôm nay hắn phải làm nàng hiểu rõ hắn lợi hại thế nào.

Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Là ngươi nói mình dũng mãnh, chẳng lẽ còn muốn ta đi nói với người khác? Ngươi nghe lời này không cảm thấy dạ dày cuồn cuộn muốn nôn sao? Xin lỗi, ta thật sự không nói nên lời."

Dạ Vô Trần suýt nữa cười to.

Thần sắc nữ nhân này chia làm ba loại, đối với kẻ địch lạnh băng vô tình, đối với người xa lạ đạm mạc như gió, còn trước mặt người thân hoặc người mình yêu thì chính là nhu tình như nước. Cho nên đây là lần đầu tiên hắn nghe Mộ Như Nguyệt nói đùa như vậy.

"Ta mặc kệ, Nguyệt Nhi, về sau ngươi chỉ có thể thâm tình chăm chú nhìn một mình ta, dù sau này ngươi sinh nhi tử cũng không được dùng ánh mắt này nhìn hắn, nhu tình của ngươi cũng chỉ thuộc về một mình ta."

Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Mộ Như Nguyệt nhìn Tử Thiên Cảnh, trong lòng hắn lại ghen tuông, ánh mắt như vậy chỉ có thể nhìn hắn, ai cũng không thể đoạt.

"Dạ Vô Trần, ngay cả giấm của nhi tử chưa sinh ngươi cũng ăn?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói, "Trong mắt ngươi có phải chỉ có giống đực và giống cái hay không? Mà tất cả các sinh vật giống đực đều phải cách xa ta mười trượng?"

"Không chỉ là giống đực, giống cái cũng vậy, cái nữ nhân tên Diêu Vân Thanh kia cũng quá thân cận ngươi..."

"Dạ Vô Trần!"

Mộ Nhu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: "Có phải hôm nay ngươi muốn ngủ một mình không?"

Ngủ một mình? Vậy sao được? Buổi tối không có nương tử trong ngực làm sao ngủ được?

Dạ Vô Trần tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt, ủy khuất nói: "Nương tử, ta biết sai rồi, vi phu liền đi quỳ ván giặt đồ, ngươi đừng nóng giận được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net