Chương 426 - 429

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 426: AI MỚI LÀ NGUYỆT TÔN CHÂN CHÍNH? (8)

Thích Dung sửng sốt, hơi trầm mặc.  

La Âm nói không sai, ngay từ đầu nàng đã xem nhẹ điểm này. Cho dù thân thể thay đổi, linh hồn vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Nguyệt Tôn chân chính tuyệt đối không làm hại người vô tội.

"Viện trưởng đại nhân nói không sai", Lam Nguyệt nở nụ cười ôn nhu, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, giờ phút này, ánh mắt Lam Nguyệt lộ ra sát khí lạnh băng, "Ta và nữ nhân này có thù oán, là huyết cừu không đội trời chung! Ta chọn nàng, thứ nhất là vì linh hồn nàng phù hợp với yêu cầu của ta, thứ hai là nàng đã từng giết cả nhà ta, đây có tính là huyết hải thâm thù? Ta giết nàng thì có gì không đúng? Hai đời làm người ta quan tâm nhất là người thân, ta có thể chết nhưng bọn họ không thể chết, chính nữ nhân này đã thừa dịp ta không có ở Lam gia mà diệt toàn tộc ta, dựa vào cái gì ta phải tha cho nàng?"

Những lời khác Mộ Như Nguyệt đều bỏ qua, chỉ có khi vài câu cuối cùng lọt vào tai, ánh mắt nàng nhìn Lam Nguyệt có chút cổ quái.

Nàng có thể chết, nhưng người nhà của nàng không thể chết?

Vậy lúc đó là ai gặp nguy hiểm liền vứt bỏ cha mẹ chạy trốn một mình? Thậm chí vì thuận lợi trốn đi mà không thèm thông báo một tiếng?

Hiện tại lại bày ra bộ dáng trọng tình trọng nghĩa?

Nếu không biết rõ chuyện đó, sợ là Mộ Như Nguyệt cũng bị nàng che mắt....

"Chuyện này ta biết", Thích Dung gật đầu, "Cả nhà Lam Nguyệt quả thật bị người ta giết, La Âm, ngươi còn gì để nói? Không phải có một câu nói không muốn chết thì sẽ không phải chết? Nàng chính là tự tìm chết!"

Sau khi nghe lời này, nghi hoặc trong lòng Thích Dung cũng biến mất, nữ nhân này không phải người vô tội, vậy hành động của Lam Nguyệt cũng không có gì sai, hoàn toàn là tính cách của Nguyệt Tôn.

Ngay cả giọng điệu đều giống nhau.

Ngoại trừ nàng còn có ai sẽ là Nguyệt Tôn? Chẳng lẽ là nữ nhân diệt cả nhà người khác?

Thích Dung cười lạnh, loại nữ nhân ích kỷ này mà cũng dám sai khiến La Âm giúp nàng giả mạo Nguyệt Tôn.

Cũng không nhìn xem nàng có xứng hay không.

La Âm tức xanh mặt, ánh mắt phẫn nộ trừng Thích Dung: "Bất luận thế nào, ta tuyệt đối không đồng ý để các ngươi làm chuyện hoang đường này!"

Thích Dung cười lạnh: "Không phải do ngươi quyết định!"

"Cái này..." Võ Nghi cười âm lãnh, liếc Mộ Như Nguyệt đứng một bên, lạnh lùng nói, "Ta có lời muốn nói, viện trưởng, ngươi không cần xen vào việc này, Nguyệt Tôn cần cắn nuốt linh hồn nàng để tăng tinh thần lực, đó là phúc khí của nàng, cứ như vậy nàng có thể trở thành lực lượng của Nguyệt Tôn, đó là phúc phận bao nhiêu người cầu mà không được, còn có thể cùng Nguyệt Tôn đứng trên đỉnh cao, thật tốt, ngươi làm như vậy ngược lại sẽ cản trở nàng thăng tiến, ngươi ngẫm lại xem, đến lúc đó nàng trở thành một bộ phận thân thể của Nguyệt Tôn, vậy không phải đại biểu nàng có địa vị giống Nguyệt Tôn sao?"

La Âm giận quá hóa cười, phẫn nộ quát: "Tốt a, Võ Nghi trưởng lão cảm thấy vinh quang, vậy ngươi để nàng cắn nuốt linh hồn ngươi đi."

"Ha ha", Võ Nghi cười gượng hai tiếng, "Ta cũng muốn a, đáng tiếc linh hồn ta không phù hợp."

Đùa sao, ngốc tử mới nguyện ý đi chịu chết!

"Đủ rồi, các ngươi đều không cần nói gì nữa", Thích Dung quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiêm khắc nói, "Vì học phủ chúng ta, ngươi chỉ còn cách hi sinh, yên tâm, ta sẽ thay ngươi tìm một linh hồn khác, sẽ không để phu quân ngươi tịch mịch..."

La Âm còn muốn nói gì, đúng lúc này, phía sau núi truyền đến một trận rung chuyển, La Âm thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, vui sướng nói: "Nhóm thủy tổ xuất quan!"

______________________________________

Chương 427 là thông báo QQ của tác giả, mình sẽ bỏ qua chương này!

______________________________________

CHƯƠNG 428: ĐỘT PHÁ THIÊN PHÚ CAO CẤP (1)

Một cỗ lực lượng kinh người bỗng nhiên tiến đến, mọi người nhịn không được cả kinh, ánh mắt kinh ngạc nhìn ra phía ngoài cửa....

Sắc mặt Lam Nguyệt đại biến, bỗng nhiên trở nên âm trầm, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, mấy lão gia hỏa đó sao lại xuất quan? Không phải sư phụ nói sẽ không có bất kì chuyện gì xảy ra sao? Hiện tại chỉ sợ không xong rồi....

"Ha ha!" La Âm ngửa đầu cười to hai tiếng, ánh mắt đắc ý liếc Thích Dung, nhanh chóng ra ngoài nghênh đón.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng đi theo hắn ra khỏi mật thất.

Trên không trung, hai thân thể trong suốt lẳng lặng đứng, một người áo đỏ, nét mặt tươi cười, còn một người khác mắt như chim ưng, cực kì sắc bén. Hai người này đều có khí thế cường đại, cường đại đến mức khiến người khác động dung.

"La Âm, còn không mau ra gặp chúng ta!"

Nam nhân áo bào xám tro nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, lạnh giọng quát.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, viện trưởng một thân áo trắng nhanh chân đi ra, cung kính nói: "Tham kiến Hồng Vận thủy tổ, Hôi Ưng thủy tổ."

"Ừ", vẻ mặt Hôi Ưng không có biểu tình gì, gật đầu nói: "La Âm, người ta muốn gặp đâu?"

"Cái này..." La Âm ngẩng đầu nhìn Hôi Ưng, cẩn thận nói, "Thủy tổ, mấy ngày nay đã xảy ra một chút chuyện."

"Đừng nói nhảm nữa!" Hôi Ưng cau mày, sắc bén nói, "Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, nhanh nhanh dẫn chúng ta đi gặp nha đầu kia."

Thời điểm La Âm muốn mở miệng, Thích Dung mang theo Lam Nguyệt bước ra, ánh mắt kích động: "Vãn bối Thích Dung tham kiến hai vị thủy tổ."

Ở học phủ, chỉ có một mình viện trưởng có thể gặp hai vị thủy tổ, dù nàng là sư bá của viện trưởng cũng không có tư cách gặp mặt hai người họ.

Hôi Ưng càng cau mày chặt hơn, đáy mắt lộ rõ không kiên nhẫn.

"Khụ khụ!" Hồng Vận liếc nhìn vẻ mặt tức giận của Hôi Ưng, ho khan hai tiếng, "Ngươi tên Thích Dung phải không? Ha ha, hiện tại chúng ta không có thời gian nói chuyện với ngươi, đúng rồi, La Âm, Nguyệt Tôn đang ở đâu? Không biết vị nào là Nguyệt Tôn?"

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn quanh bốn phía, thời điểm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hắn ngẩn ra.

Nữ tử một thân bạch y như tuyết, không dính bụi trần, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc.

Một đầu tóc đen xõa dài bay bay trong gió, thân thể thon dài hoàn mỹ, đôi bàn tay đẹp như hai khối mỹ ngọc.

Nhưng càng khiến người ta chấn động hơn chính là khí thế của nàng.

Hàn ý nhàn nhạt bao phủ quanh thân, đôi mắt đen như đại dương mênh mông hấp dẫn tâm hồn người khác, lại bình tĩnh như không hề có chút gợn sóng.

Rõ ràng chỉ là trung cấp thiên phú nhưng ánh mắt kia đã có khí phách bệ nghễ thiên hạ, giống như vương giả cao cao tại thượng, một thân khí thế không ai sánh bằng.

Giống!

Quá giống!

Hồng Vận hung hăng hít một ngụm khí.

Bất luận là dung mạo hay khí thế đều không khác gì nữ tử ngàn năm trước đứng trên đỉnh cao, tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra linh hồn nàng trong cơ thể này....

"Hai vị thủy tổ, ta biết Nguyệt Tôn là ai." Trong lòng Võ Nghi vui sướng, khó có cơ hội gặp hai vị thủy tổ, sao hắn có thể không tranh thú chứ? Huống chi...

Ánh mắt âm lãnh quét về phía Mộ Như Nguyệt, Võ Nghi cười lạnh.

Lần này có thủy tổ ủng hộ, La Âm có muốn bảo hộ nàng cũng không được....

__________________________________

CHƯƠNG 429: ĐỘT PHÁ THIÊN PHÚ CAO CẤP (2)

"Nga?" Ánh mắt Hồng Vận dời qua phía Võ Nghi, nhàn nhạt nói, "Ngươi biết?"

"Đúng vậy", Võ Nghi gật gật đầu, "Vị Lam Nguyệt cô nương này chính là Nguyệt Tôn chuyển thế, chẳng qua có chút sai sót khiến tinh thần lực không bằng lúc trước, hiện tại chúng ta đang giúp Lam Nguyệt cô nương khôi phục tinh thần lực, chỉ cần một linh hồn mà thôi."

Lúc nói lời này, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: "Nữ nhân này không chỉ giết cả nhà Nguyệt Tôn, còn không muốn giao linh hồn cho Nguyệt Tôn, Nguyệt Tôn coi trọng linh hồn nàng, đó chính là phúc khí của nàng, vậy mà nàng lại không biết tốt xấu, không hề biết suy xét đại cục!"

Trong mắt Võ Nghi, mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, còn nàng chỉ lo cho lợi ích bản thân.

"Quan trọng hơn là, nữ nhân này còn bắt tay với viện trưởng giả mạo Nguyệt Tôn, vọng tưởng lừa gạt người đời." Võ Nghi cười lạnh, ánh mắt âm trầm.

Sắc mặt Hồng Vận trầm xuống, tựa như đêm trước cơn mưa bão. Bất quá, thần sắc này rơi vào mắt Võ Nghi khiến hắn nghĩ rằng lời nói của mình có tác dụng, hai vị thủy tổ nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này!

"Ngươi tên Lam Nguyệt?" Hồng Vận nhìn về phía Lam Nguyệt, nhíu mày nói, "Ngươi và Tử Phượng đã hại chết Nguyệt Tôn có quan hệ gì?"

Sắc mặt Lam Nguyệt đại biến, kinh ngạc nhìn khuôn mặt già nua của Hồng Vận.

"Thủy tổ, nếu ngươi đã nói là người hại chết Nguyệt Tôn, vậy khẳng định nàng là người bị hại." Ánh mắt Võ Nghi kỳ quái nhìn Hồng Vận, khó hiểu nhíu mày.

Nhưng giờ phút này, Thích Dung tựa hồ cảm giác được có gì đó không đúng, không đứng ra nói chuyện như vừa rồi. Nhưng chính bản thân nàng cũng không biết loại cảm giác kỳ quái này từ đâu đến.

Tóm lại, nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như Võ Nghi nói....

"Ngươi câm miệng cho ta!" Ánh mắt Hồng Vận lạnh lùng đảo qua Võ Nghi, ý cười trong mắt biến mất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lam Nguyệt sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh nói, "Nha đầu, trả lời ta, ngươi và Tử Phượng có quan hệ gì? Ta cảm thấy được nàng trợ giúp ngươi nâng cao thực lực, khiến ngươi từ võ giả cấp chín tăng lên đỉnh thiên phú, có điều tăng thực lực như vậy luôn có di chứng, cả đời này thực lực của ngươi chỉ có thể dừng lại ở đây, không thể tăng lên được nữa."

Bí mật bị Hồng Vận nói toạc ra, thân thể Lam Nguyệt run rẩy.

Nàng quả thật cưỡng chế nâng cao thực lực, nhưng sư phụ nói với nàng, chỉ cần cắn nuốt linh hồn Mộ Như Nguyệt, không những sẽ có được tinh thần lực cường hãn, còn có thể tiếp tục tu luyện, cho nên nàng mới trăm phương nghìn kế muốn có được linh hồn nàng!

Nhưng mà hiện giờ lại thất bại trong gang tấc....

Thân thể Lam Nguyệt run lên, làm thế nào nàng cũng không ngờ được thời điểm mình sắp thành công thì mấy lão gia hỏa này lại xuất hiện?

Chỉ kém một bước a!!!

Hiện tại mà Võ Nghi còn không hiểu rõ thì là ngốc tử, hắn ngạc nhiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hồng Vận, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

Đây... đây là có chuyện gì, không phải Thích Dung tiền bối nói Lam Nguyệt là Nguyệt Tôn sao? Bây giờ là tình huống gì?

Một nữ tử hơn hai mươi tuổi đạt cấp đỉnh thiên phú quả thật là thiên tài, hiện tại Mộ Như Nguyệt cũng chỉ đạt tới trung cấp thiên phú thôi, nhưng nếu vị này dùng thủ đoạn cưỡng chế nâng cao thực lực, hơn nữa sau này còn không thể tiến bộ nữa, vậy thì miễn bàn rồi.

Dù sao trên đời này không có phương pháp gì có thể tăng thực lực mà không cần trả giá.

Thích Dung không dám tin quay đầu nhìn Lam Nguyệt sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nàng đã hiểu tất cả, con ngươi vẩn đục lộ vẻ thống khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net