Chương 430 - 434

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 430: ĐỘT PHÁ BẨM SINH CAO CẤP (3)

"Lam Nguyệt, ngươi gạt ta?"

Nữ nhân này vậy mà lừa gạt lợi dụng nàng!

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim không ngừng run rẩy.

Ai có thể ngờ được, lúc biết nàng là Nguyệt Tôn, nàng hưng phấn cỡ nào? Nhưng bây giờ thì sao? Tất cả chỉ là một trò cười.

"Ha ha ha!"

Bỗng nhiên, Thích Dung ngửa đầu cười phá lên, tươi cười phẫn nộ mà tràn ngập sát khí, nhưng phần nhiều là hối hận....

Vì Lam Nguyệt, nàng đã cãi nhau với La Âm, bây giờ lại phát hiện là giả mạo, còn có gì bi ai hơn nữa?

Vẻ mặt Hôi Ưng không biểu tình nhìn Lam Nguyệt, trong mắt hiện lên sát ý, sau đó hắn chậm rãi nâng tay lên, oanh một tiếng, một cỗ lực lượng bắn ra.

Bỗng nhiên, một trường kiếm xuất hiện trước mặt mọi người....

Đó là một thanh trường kiếm đỏ rực, một đồ án Viêm Long sinh động dài từ mũi kiếm đến chuôi kiếm, ánh sáng đỏ nhàn nhạt phát ra từ thân trường long, dần dần biến thành ngọn lửa đỏ rực bao quanh thanh kiếm, cực kì nổi bật trước mắt mọi người.

Trường kiếm đứng yên trong không trung, phảng phất như một cường giả cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ chúng sinh.

Khi nhìn thấy thanh kiếm này, trong lòng Mộ Như Nguyệt có cảm giác quen thuộc dị thường, giống như đã từng quen biết.

Sắc mặt Lam Nguyệt đột nhiên đại biến, mũi chân khẽ điểm bay về phía Cửu thiên long viêm kiếm. Thời điểm nàng sắp bắt được Cửu thiên long viêm kiếm, thanh kiếm kia lại giống như ghét bỏ nàng mà trốn đi.

Đinh!

Cửu thiên long viêm kiếm phát ra âm thanh thanh thúy, 'bá' một tiếng bay về phía Mộ Như Nguyệt.

Cuồng phong nổi lên.

Vầng sáng màu đỏ càng làm nổi bật vẻ tuyệt mỹ của nữ tử, tóc đen tung bay tựa như quỷ mị, tràn ngập dụ hoặc khiếp người.

Bạch y cùng hồng quang kết hợp với nhau, lại phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành như thế.

Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn thân ảnh tuyệt mỹ dưới ngọn lửa, trong nháy mắt, mọi người phảng phất như nhìn thấy vị cường giả tuyệt đại ngàn năm trước.

Nàng không cố ý bắt chước như Lam Nguyệt mà có một loại khí thế cường giả phát ra từ bên trong, chính loại khí thế này khiến người ta cảm thấy kinh diễm...

Thực lực nữ tử này không mạnh nhưng giờ khắc này không có kẻ nào dám nói nàng là kẻ yếu.

Dù hiện tại nàng còn chưa đủ cường đại, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày nàng sẽ bước lên đỉnh cao....

Oanh!

Lực lượng cường đại rót vào đầu nàng, trong khoảnh khắc đó đầu óc nàng như muốn nổ tung, sắc mặt thoáng tái nhợt, một thân bạch y bay múa, kinh diễm làm mọi người hít thở không thông.

"Khế ước!"

Thích Dung biến sắc, thất thanh la lớn: "Không thể nào, Cửu thiên long viêm kiếm ký khế ước với nàng! Chuyện này không có khả nang!"

Dù trong tay Lam Nguyệt có được Cửu thiên long viêm kiếm nhưng Thích Dung biết rõ kiếm không nhận Lam Nguyệt làm chủ, Lam Nguyệt giải thích là vì tinh thần lực không đủ.

Nàng lại ngây ngốc tin tưởng....

Hiện tại, Cửu thiên long viêm kiếm lại lập khế ước với nữ tử kia? Đặc biệt là nữ nhân này bị nàng nói là giả mạo, còn không tiếc muốn lấy linh hồn của nàng cho Lam Nguyệt nâng cao thực lực.

Có lẽ vì nghĩ tới điều gì đó, thân thể Thích Dung run lên, hai mắt trợn to, tràn ngập kinh ngạc cùng tuyệt vọng.

"Trùng hợp, đây chỉ là trùng hợp mà thôi."

Hiện giờ, Thích Dung cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, nếu không, nàng không cách nào tưởng tượng nổi hậu quả....

___________________________________

CHƯƠNG 431: ĐỘT PHÁ THIÊN PHÚ CAO CẤP (4)

Võ Nghi bị dọa choáng váng, ngay cả cơ hội trốn đi cũng đã quên, cứ ngây ngốc đứng nhìn Mộ Như Nguyệt, há hốc miệng không nói nên lời....

Đau!

Giờ phút này, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn xé rách, cả người nàng run rẩy lên, nhưng vẫn gắt gao cắn môi không rên một tiếng.

Loại cảm giác này thật giống như có một cỗ lực lượng bạo liệt chạy trong kinh mạch nàng, sau đó dung nhập vào đan điền, dần dần đan điền bị cỗ lực lượng này làm bành trướng lên.

Mộ Như Nguyệt hoài nghi giây kế tiếp đan điền của nàng có thể quá căng sau đó nổ tung hay không....

Ngay tại thời điểm nàng cảm giác không thể chịu được nữa, đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác cực kì sảng khoái.

Oanh!

Một cỗ khí thế cường đại từ đỉnh đầu vọt ra, xoay quanh trên không trung. Nhìn thấy khí thế kia, mọi người đều sửng sốt.

Đột phá!

Sau khi lập khế ước với Cửu thiên long viêm kiếm, nàng trực tiếp đột phá lên thiên phú cao cấp!

Lam Nguyệt lui về sau hai bước, đáy mắt lộ vẻ hối hận, nàng thật sự không nên mang Cửu thiên long viêm kiếm đến nơi này, vốn dĩ cho rằng ngọc giới có thể phong ấn lực lượng của nàng, nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành đồ cưới cho người khác....

Nhưng mà hối hận cũng không ích gì, tất cả chỉ có thể trách vận khí nàng quá kém.

"Thủy tổ..." Thích Dung vừa định dò hỏi hai lão nhân, lại thấy hai người kia mắt sáng lên nhìn Mộ Như Nguyệt, thậm chí còn có chút kích động.

Không sai, xác thực là kích động!

Hôi Ưng mặt lạnh giờ phút này cũng trở nên kích động.

"Nguyệt Tôn", ánh mắt Hồng Vận ai oán nhìn Mộ Như Nguyệt, "Tiểu tử La Âm nói ngươi đã sớm tới học phủ, tại sao không muốn đi gặp chúng ta? Vì gặp được ngươi, chúng ta chỉ có thể ra đây."

Nguyệt Tôn?

Sắc mặt Thích Dung cứng lại rồi.

Nàng mới là Nguyệt Tôn? Vậy những gì mình làm rốt cuộc là cái gì? Vì một Nguyệt Tôn giả mạo mà muốn Nguyệt Tôn thật giao linh hồn cho nàng?

Thân thể già nua run rẩy mãnh liệt, Thích Dung chỉ hi vọng bản thân có thể ngất đi....

So với Thích Dung, Võ Nghi rõ ràng đã bị kinh hách đến cực hạn, mặt hắn tái nhợt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng hối hận chưa từng có!

Hắn hối hận đã nhận Lâm Nhược Ảnh làm đồ đệ, càng hối hận có ý muốn trả thù nàng.... Nếu nàng là Nguyệt Tôn, vậy cả Trung Châu học phủ đều là của nàng, đừng nói chỉ giết một người, cho dù giết một trăm người, chỉ cần nàng muốn cũng không ai dám nói một câu.

Nhưng cuối cùng bọn họ đã làm cái gì?

Võ Nghi cứng đờ nhìn Tống Nhiên sắc mặt thản nhiên, nở nụ cười khổ. Nhìn bộ dáng bình tĩnh của lão nhân này, phỏng chừng đã sớm biết chuyện này.

Chỉ có hắn chẳng hay biết gì.

"Tìm ta có việc?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quét mắt về phía Hồng Vận, "Bất quá, ta không nhớ rõ ngươi là ai..."

Hồng Vận suýt chút nữa muốn khóc: "Nguyệt Tôn, ta là Hồng Vận, thuộc hạ trung thành của ngươi a, chẳng qua ta già đi một chút thôi, kỳ thật vẫn còn phong thái phong lưu phóng khoáng như ngàn năm trước a."

Trải qua ngàn năm, bọn họ đã sớm già đi, còn nàng vẫn trẻ đẹp như cũ....

"Cái này...." Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Ta không biết gì hết, các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

"Thật ra... thật ra cũng không có việc gì", Hồng Vận cười ha hả nói, "Chỉ là muốn gặp ngươi, mặt khác, ta muốn biết Tử Hoàng có ở bên cạnh ngươi hay không."

Tử Hoàng?

Nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, La Âm và Tống Nhiên cũng không ngoại lệ.

___________________________________

CHƯƠNG 432: ĐỘT PHÁ THIÊN PHÚ CAO CẤP (5)

Nguyệt Tôn và Tử Hoàng từ ngàn năm trước là một đôi thần tiên quyến lữ, người biết tung tích Tử Hoàng hẳn là chỉ có một mình nàng....

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Vô Trần đang ở trong học phủ."

Lời nữ tử đạm nhiên như gió, nhẹ nhàng lọt vào tai mỗi người, trong chớp mắt, thần sắc mấy người cứng lại rồi, kinh ngạc nhìn nữ tử.

Dạ Vô Trần? Nàng nói Tử Hoàng là Dạ Vô Trần? Như vậy, chẳng phải là Nguyệt Tôn và Tử Hoàng cùng xuất hiện sao? Nếu truyền ra không biết sẽ khiến bao nhiêu người khiếp sợ....

"Nga", Hồng Vận gật gật đầu, cười ha hả nói, "Nguyệt Tôn, phía sau núi học phủ chúng ta có một cỗ lực lượng Tử Hoàng lưu lại, phiền toái Nguyệt Tôn nói Tử Hoàng đến lấy lực lượng này, thời gian chúng ta có thể ở lại đây không nhiều lắm, phải nhanh trở lại sau núi, thỉnh Nguyệt Tôn bảo trọng, hơn nữa...."

Hồng Vận hơi ngừng một chút, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người ở đây.

"Chuyện hôm nay, không ai được truyền ra ngoài, nếu để ta biết ai làm lộ thân phận Nguyệt Tôn, giết không tha!!!"

Ba chữ 'giết không tha' làm trái tim mọi người run lên.

Ở đại lục Trung Châu, Nguyệt Tôn có không ít minh hữu, nhưng càng có nhiều kẻ thù hơn, rất nhiều người thèm nhỏ giãi bảo vật trong tay nàng, cho nên nếu để thân phận của nàng bại lộ chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hiện tại, thực lực của nàng chưa đủ mạnh, cũng không phải là cường giả tuyệt thế ngàn năm trước, trước khi nàng đủ trưởng thành, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được thân phận nàng.

"Thủy tổ, yên tâm đi, trong lòng vãn bối hiểu rõ." La Âm cung kính đáp, đắc ý liếc mắt về phía Thích Dung sắc mặt tái nhợt.

Hồng Vận khẽ gật đầu, nở nụ cười vừa lòng.

Bỗng nhiên, một trận cuồng phong nổi lên, hai thân ảnh trên không trung tiêu tan giống như chưa từng xảy ra chuyện gì...

Ong!

Cửu thiên long viêm kiếm khẽ động, bay nhanh vào tay Mộ Như Nguyệt, lúc Mộ Như Nguyệt vừa dời mắt, đáy mắt chợt léo sát khí lạnh lẽo.

"Lam Nguyệt!" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Ngươi không nên bắt tay với Tử Phượng, càng không nên có ý đồ với hắn..."

Thân thể Lam Nguyệt chấn động, khẽ lui về phía sau.

Cuồng phong phất qua, tóc đen bay múa, Mộ Như Nguyệt nâng mắt, thanh âm lạnh băng tràn ngập sát khí.

"Cửu thiên long viêm kiếm!"

Một tiếng rồng rống chấn vang không trung.

Thân kiếm phát ra hồng quang, khắp không trung một mảnh đỏ rực, mọi người bỗng nhìn thấy Viêm Long trên thân kiếm hoạt động, rời khỏi trường kiếm phóng về phía Lam Nguyệt.

"Không!"

Lam Nguyệt hoảng sợ, trợn to mắt, khàn giọng hét lớn.

Nhưng mà, Viêm Long sẽ không dừng lại, con ngươi màu đỏ tàn nhẫn, nó dùng thân thể rực lửa hung hăng đánh về phía Lam Nguyệt.

Bá!

Ngọn lửa từ trên người nàng bùng lên, thân thể mềm mại kia văng ra thành một vòng cung rồi rơi xuống, để lại trên không trung đầy trời huyết hoa.

Nóng...

Lửa nóng bao quanh thân thể khiến thần sắc nàng vặn vẹo, nỗi thống khổ sâu vào cốt tủy, tựa như không hề có điểm dừng....

"Ha ha!"

Bên trong ngọn lửa truyền ra một tiếng cười cuồng ngạo.

Lam Nguyệt nâng mắt, châm chọc nhìn về phía bạch y thiếu nữ đứng trong gió: "Mộ Như Nguyệt, không phải ta thua ngươi, ta thua vận khí của mình, nếu không phải mấy lão gia hỏa đó xuất quan đúng lúc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Chỉ là ta không được thần may mắn chiếu cố bằng ngươi..."

__________________________________

CHƯƠNG 433: ĐỘT PHÁ THIÊN PHÚ CAO CẤP (6)

Đúng vậy.

Trong suy nghĩ của Lam Nguyệt, lúc này nàng thua là bởi vì không đủ vận khí...

Lam Nguyệt chậm rãi cong khóe môi, cười lạnh: "Nhưng ngươi biết không? Cách đây không lâu, Phượng Kinh Thiên từng cầu xin ta, hắn muốn biết mục đích của ta, cũng muốn ta đừng tổn thương ngươi, cho nên, hắn quỳ xuống cầu xin ta..."

Mộ Như Nguyệt, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi thuận buồm xuôi gió! Tất cả những gì Phượng Kinh Thiên làm vì ngươi sẽ trở thành một cái gai trong lòng ngươi, cũng sẽ khiến các ngươi sinh ra hiểu lầm!

"Ngươi nói xong chưa?"

Mộ Như Nguyệt đè nén nội tâm run rẩy, ngước mắt nhìn Lam Nguyệt, thần sắc đạm mạc, không hề biểu lộ cảm xúc trong lòng.

Đối với loại người như Lam Nguyệt, đây là cách tốt nhất để đả kích nàng....

"Mộ Như Nguyệt, sao ngươi có thể thờ ơ như vậy?" Lam Nguyệt điên cuồng hét lên, "Nam nhân cao ngạo như Phượng Kinh Thiên vì ngươi mà từ bỏ tôn nghiêm quỳ xuống trước mặt ta, vậy mà ngươi còn có thể thờ ơ như vậy? Xem ra ngươi thật sự là một nữ nhân vô tình vô nghĩa, hắn đã nhìn nhầm ngươi!"

Mộ Như Nguyệt đạm mạc nhìn Lam Nguyệt, thanh âm không nóng không lạnh: "Điều ngươi muốn nhìn thấy, ta vĩnh viễn sẽ không để ngươi như nguyện, cho dù ngươi nói lời này để châm ngòi ly gián ta và Vô Trần, nhưng thật đáng tiếc, ngươi sẽ không thành công, dù ta mềm lòng với Phượng Kinh Thiên thì thế nào? Vô Trần sẽ không vì chút chuyện đó mà rời bỏ ta, ngươi nhất định là thất vọng rồi."

Người không biết những gì bọn họ đã trải qua trong quá khứ làm sao có thể hiểu rõ tình cảm khắc sâu trong tim?

Mộ Như Nguyệt thừa nhận mình mềm lòng, mềm lòng với nam nhân yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại kia, nhưng vậy thì sao? Mặc kệ những người khác vì nàng làm những gì, trong lòng nàng chỉ yêu một người nam nhân.

Lam Nguyệt cười điên cuồng, đôi mắt lam trào ra nước mắt.

"Mộ Như Nguyệt, so về tâm trí ta quả thật không bằng ngươi, hiện tại ta thừa nhận ta thua, ta tuyệt đối không thể ở trong tình huồng như vậy mà mặt không đổi sắc như ngươi."

Nhưng nàng lại làm được.

Bất luận là khi bị chỉ trích là Nguyệt Tôn giả hay khi sắp bị lấy đi linh hồn, nàng đều không nhìn thấy chút sợ hãi nào trong mắt nữ nhân này.

Chỉ có thản nhiên và tự tin.

Nữ nhân này cũng sẽ không vì vài lời nói ba xạo bịa đặt của người khác mà thay đổi....

Trong ngọn lửa, thân thể Lam Nguyệt dần dần tan biến, gió nhẹ thổi qua, mang theo tro bụi đến khắp mỗi ngóc ngách học phủ...

Thấy nữ tử dời mắt về phía này, Võ Nghi rùng mình, thực lực của hắn cũng không hơn kém Lam Nguyệt gì lắm, nếu nàng muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay...

Khuôn mặt già nua của Thích Dung run nhè nhẹ, cho đến bây giờ nàng vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật.

"Ha ha!"

La Âm cười to, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thích Dung, nhấc chân đi về phía Mộ Như Nguyệt, cung kính nói: "Nha đầu, chúc mừng chúc mừng."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngay lúc nàng muốn thu hồi Cửu thiên long viêm kiếm, đột nhiên cảm thấy choáng váng, hoa mắt, thân thể liền ngã xuống.

Bỗng nhiên, một đôi tay ôm nàng vào lòng, Dạ Vô Trần gắt gao ôm thiếu nữ trong ngực, khẩn trương nói: "Nguyệt Nhi!!!"

Mộ Như Nguyệt không có bất kì phản ứng gì, lẳng lặng nằm trong ngực hắn.

Lập tức, trong lòng Dạ Vô Trần dâng lên lửa giận, mắt tím tràn đầy sát khí lạnh lẽo: "Nếu Nguyệt Nhi xảy ra chuyện gì, bổn vương muốn các ngươi chôn cùng!"

Oanh!

Một thân sát khí khuếch tán, La Âm cả kinh khẽ run lên, hắn sợ hãi nhìn Mộ Như Nguyệt đang nhắm chặt mắt: "Nàng không có bị thương a, Tống Nhiên là đan dược sư, hay là để hắn xem cho nàng đi...."

____________________________________

CHƯƠNG 434: HUYNH MUỘI GẶP LẠI (1)

Nghe vậy, Dạ Vô Trần mới thu liễm sát khí, nắm chặt tay nữ tử trong ngực, ánh mắt cực kỳ khẩn trương.

Dưới khí thế bức người của Dạ Vô Trần, Tống Nhiên run rẩy tiến lên, nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, sửng sốt nửa ngày, kinh hỉ nói: "Vô Trần công tử, chúc mừng ngươi, nha đầu mang thai đã hơn một tháng, vừa rồi vì vận dụng lực lượng hơi nhiều nên mới không chống đỡ được."

Dạ Vô Trần ngây ngẩn, tựa như không tin vào tai mình, sau đó bỗng nhiên mừng như điên, kích động nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực mình.

Nguyệt Nhi mang thai? Nàng thật sự mang thai? Là hài tử của mình? Đây là sự thật? Không phải hắn đang nằm mơ?

Dạ Vô Trần như lọt vào trong sương mù, cả người ngốc ngốc, làm sao còn khí thế tu la như ngày thường? Trong một khắc này, đôi mắt tím chỉ có duy nhất nữ nhân trong ngực....

Đêm. Ánh trăng như nước.

Mộ Như Nguyệt chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã đối diện với một đôi mắt ôn nhu có thể khiến người ta chết chìm trong đó, nàng bất giác hơi sửng sốt.

"Xảy ra chuyện gì?" Nàng sờ sờ mặt mình, ánh mắt nghi hoặc  nhìn nam nhân.

"Nguyệt Nhi." Nam nhân duỗi tay ra kéo nàng vào ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt.

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, dù cùng hắn sớm chiều ở chung nhưng giờ phút này vẫn bị kinh diễm.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân ảnh thon dài của nam nhân tựa như được bao phủ một lớp áo lụa màu bạc.

Dung nhan nam nhân tuấn mỹ như thần, da thịt trắng nõn tỏa ánh sáng nhàn nhạt, khóe môi hắn khẽ cong lên khiến đóa mạn đà la càng thêm sinh động, mắt tím tà mị thâm tình....

"Vô Trần, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, hỏi.

Nam nhân cúi đầu ngóng nhìn bụng nàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Nguyệt Nhi, nàng mang thai, ở đây có con của chúng ta..."

Mang thai?

Mộ Như Nguyệt chấn động, cúi đầu nhìn bụng mình: "Có điều, không biết bây giờ nó đến là phúc hay họa, Vô Trần, chúng ta còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết..."

Nói không kích động là giả, dù sao đây cũng là con của nàng và Vô Trần, nhưng mà, nếu Nam Cung Tử Phượng chưa chết, bên cạnh bọn họ còn quá nhiều nhân tố bất an.

Đứa nhỏ này đến, thật không biết là phúc hay là họa...

"Mặc kệ là phúc hay họa, Nguyệt Nhi, có ta ở bên cạnh nàng", Dạ Vô Trần xoay thân thể Mộ Như Nguyệt qua, cười tà mị, "Bất quá hiện tại, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Khi nói chuyện, hắn đã hung hăng ấn nữ tử xuống giường, ngóng nhìn mỹ nhân dưới thân, lập tức có cảm giác miệng nóng lưỡi khô, dục hỏa thiêu đốt.

"Trước khi sinh hài tử, chàng không được đụng vào ta."

"Vì sao? Vi phu sẽ thật cẩn thận."

"Ta sợ chàng sẽ dạy hư nó...."

Dạ Vô Trần hơi sửng sốt, bỗng cười phá lên: "Nguyệt Nhi, chúng ta đang làm gì hắn cũng không biết, làm sao có thể dạy hư hắn?"

"Không biết vì sao, ta có một loại cảm giác, nhi tử của chúng ta không đơn giản, hắn sẽ biết chúng ta đang làm gì."

"Nhi tử?" Dạ Vô Trần nhướng mày, "Sao nàng biết nhất định là nhi tử (con trai)?"

"Cảm giác."

Nàng xác thực có cảm giác, trong bụng nàng là nhi tử, hơn nữa tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net