Chương 450 - 454

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 450: TA SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI NGƯƠI (8)

Ở đế quốc này, Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử đều tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu như Nhị Hoàng tử trở thành đế quân, vậy còn ai dám đắc tội người của hắn?

Chính vì ỷ vào điều này cho nên Yến Vĩ với tự tin như vậy, không thèm để bất kì ai vào mắt.

"Nhị Hoàng tử?" Một tiếng cười trầm thấp truyền đến: "Không biết Nhị hoàng tử này là người thế nào, ngay cả con chó của hắn cũng kiêu ngạo như vậy."

Sắc mặt Yến Vĩ xanh mét nhìn lão giả đang thong thả thưởng thức trà: "Ngươi cũng dám mắng ta là chó? Ta chính là người của Nhị Hoàng tử!"

"Mắng ngươi là chó thì sao? Cho dù mắng cái đồ bỏ Nhị Hoàng tử kia là chó, thì có thể làm gì được ta?" Lão giả mỉm cười buông tách trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Yến Vĩ hoàn toàn thay đổi.

Lão gia hỏa này quả thật không muốn sống nữa, ngay cả Nhị Hoàng tử cũng dám vũ nhục, dù hắn có mấy cái đầu cũng không đủ chém.

"Lão gia hỏa, ngươi thật to gan, Nhị Hoàng tử tôn quý cũng là người lão cẩu như ngươi có thể vũ nhục sao? Nhị hoàng tử là đế quân tương lai, ngươi dám mắng hắn một câu liền diệt cả nhà ngươi!"

Yến Vĩ khó thở, có vài lời chưa nghĩ kỹ đã nói ra, chờ nói xong đã không còn kịp thu lại nữa rồi, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt Chương Lâm.

Chương Lâm khẽ nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Diệt cả nhà ta? Đừng nói là một Nhị Hoàng tử hèn mọn, dù là hoàng đế của Phong Vân đế quốc này cũng không dám diệt cả nhà Diêu gia!"

Yến Vĩ vốn cũng chỉ giận dỗi thôi, ai ngờ lão nhân này không chịu thua, làm hắn tức tới mức cả người bốc hỏa, phẫn nộ rống lên: "Lão tạp chủng, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ cho ngươi hối hận!"

Sắc mặt Chương Lâm trầm xuống.

Hắn không có bất kì động tác gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, trên người tản ra khí thế cường hãn, làm Yến Vĩ hô hấp căng thẳng, ánh mắt hoảng sợ.

"Cút!"

Phanh!

Một cỗ khí thế cường đại đánh vào người Yến Vĩ, thân thể hắn bay ra ngoài, chật vật lăn từ trên cầu thang xuống.

Mọi người đang dùng cơm trong đại sảnh còn không biết xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn thanh niên cẩm y đang lăn xuống...

"Kia không phải là Yến Vĩ bên cạnh Nhị Hoàng tử sao?"

"Làm sao hắn lại lăn từ trên cầu thang xuống?"

"Không biết, có lẽ là đi không vững...."

Yến Vĩ từ trên mặt đất bò dậy, há mồm muốn mắng lên, ao ngờ vừa mở miệng lại biến thành tiếng chó sủa.

Cả đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, thật lâu sau, mọi người đều cười ầm lên.

"Ha ha, Yến Vĩ biến thành chó."

"Còn không phải sao, hắn suốt ngày đi theo bên cạnh Nhị hoàng tử vẫy đuôi lấy lòng, không phải chó thì là gì?"

"Chậc chậc, các ngươi nói lời này đúng là vũ nhục loài chó, chó luôn luôn trung thành thiện lương, Yến Vĩ cùng lắm chỉ là vì lợi ích mà nịnh bợ Nhị Hoàng tử thôi, hắn làm sao xứng làm chó?"

Nghe mấy lời cười nhạo đó, Yến Vĩ hung hăng trừng mắt bọn họ một cái, chạy trốn ra ngoài, mà sau khi hắn rời đi, tiếng cười phía sau càng lớn hơn nữa....

"Phụt." Trong sương phòng, Diêu Vân Thanh nhịn không được bật cười, "Chương bá bá, ngươi thật là làm hắn mất hết mặt mũi trốn về nhà, ha ha."

"Tiểu thư nói đùa", Chương Lâm cười nhạt, nói, "Chẳng qua đối với loại người vô lại này, căn bản không cần khách khí, ngươi càng nhường nhịn bọn họ càng kiêu ngạo, chỉ có hung hăng giáo huấn mới có thể khiến bọn họ câm miệng."

Ngay từ đầu, Chương Lâm cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, khi dễ một người trẻ tuổi, nhưng ai bảo người trẻ tuổi này càng nói càng quá phận, dứt khoát làm hắn ngậm miệng lại là xong.

___________________________________

CHƯƠNG 451: TA SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI NGƯƠI (9)

"Nguyệt Nhi", Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt, "Nếu ngươi đã đến đây, ta cũng không tính trở lại học phủ nữa, không biết sau khi ta rời khỏi học phủ, ở đó có xảy ra chuyện gì nữa không?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Trong học phủ không có chuyện gì, có điều...."

Khi nói chuyện, nàng cúi đầu nhìn bụng mình, nở nụ cười tuyệt mỹ. Lúc này, nàng không còn lạnh lùng nữa mà giống như một mẫu thân ôn nhu, cẩn thận chăm chú nhìn hài tử của mình.

Diêu Vân Thanh nhìn theo ánh mắt nàng, lúc nhìn xuống bụng nhỏ, nàng hơi ngẩn ra một chút: "Nguyệt Nhi, chẳng lẽ ngươi đã...."

"Ân", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Ta mang thai."

Tin tức bất thình lình làm Diêu Vân Thanh ngây ngẩn, sau khi hồi phục tinh thần, sắc mặt tràn đầy vui sướng, nàng cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, kinh hỉ nói: "Ngươi... ngươi thật sự mang thai?"

Diêu Vân Thanh thật sự cảm thấy vui vẻ cho Mộ Như Nguyệt.

Tuy người Diêu gia đối với nàng không tồi, nhưng nàng cũng không nghĩ mình là người nhà Diêu gia, nàng nhớ thân phận mình ở Trung Hoa, cho nên, ở cái nơi xa lạ này, nàng xem Mộ Như Nguyệt là người thân duy nhất của mình.

Chính vì nguyên nhân này mà lúc trước, hai nữ tử xa lạ trở nên thân thiết với nhau.

"Khụ khụ", Chương Lâm ho khan hai tiếng, quét mắt về phía bụng Mộ Như Nguyệt, "Nha đầu, lão nhân ta từng học đoán mệnh, có muốn ta giúp ngươi xem hài tử trong cơ thể ngươi không?"

Mộ Như Nguyệt nao nao, gật gật đầu: "Vậy làm phiền."

"Không phiền toái, ngươi là bằng hữu của đại tiểu thư, đương nhiên ta muốn giúp ngươi, không phải lão nhân ta nói khoác, bản lĩnh đoán mệnh của ta rất lợi hại."

Chương Lâm mỉm cười, chăm chú nhìn lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt, hắn hơi nhíu mày, ánh mắt có chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Trong lòng Mộ Như Nguyệt lộp bộp, chẳng lẽ đứa nhỏ có vấn đề gì?

Nghe nàng hỏi, Chương Lâm hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút cổ quái: "Kỳ quái, ta có thể nhìn thấy trong bụng ngươi quả thật có một sinh mệnh tồn tại, nhưng mà sinh mệnh kia sinh trưởng quá chậm..."

"Sinh trưởng quá chậm, có ý tứ gì?"

"Cái này ta cũng không rõ lắm, nha đầu, ngươi mang thai mấy tháng?" Chương Lâm lắc lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày: "Đã bốn tháng."

"Bốn tháng? Không đúng a, mạch thai bốn tháng không nên như thế, chỉ có thể nói hài tử của ngươi quá kì quái, nha đầu, dựa theo tình trạng hiện giờ của ngươi, đứa nhỏ này phải mất mấy năm mới sinh ra được, hắn cần rất nhiều năng lượng để sinh trưởng, ngươi căn bản không cung cấp đủ, cho nên ít nhất phải mất thời gian ba bốn năm."

"Ba bốn năm?" Diêu Vân Thanh chớp chớp mắt, bật cười nói, "Nguyệt Nhi, ngươi sẽ không sinh ra một Na Tra đi? Ha ha ha!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, nàng hơi trầm tư.

Không sai, lúc trước dọa Thao Thiết bỏ trốn chính là đứa nhỏ này, hắn còn ở trong bụng đã có thể tu luyện, mà rốt cuộc hắn có lai lịch gì....

"Nha đầu", Chương Lâm trầm mặc nửa ngày, lắc lắc đầu nói, "Ta cũng không rõ hài tử của ngươi rốt cuộc có tương lai thế nào, chẳng qua nếu ngươi muốn nhanh sinh hắn ra thì cần phải cung cấp một lượng lớn nguyên khí cho hắn, tới một mức nào đó nhất định hắn có thể sinh ra, nhưng mà nếu cứ như vậy tốc độ tu luyện của ngươi sẽ chậm đi rất nhiều."

_____________________________________

CHƯƠNG 452: ĐAN DƯỢC SƯ PHÀM GIAI TRUNG CẤP (1)

Mộ Như Nguyệt trầm tư, nhìn chằm chằm bụng mình. Tình thế hiện tại cũng không quá tốt, đứa nhỏ này mấy năm nữa mới ra cũng không phải chuyện xấu.

Hơn nữa, mỗi lần nàng tu luyện, đều có một lực lượng đẩy nguyên khí vào đan điền giúp nàng, hiện tại xem ra hẳn là tiểu gia hỏa này đang trợ giúp nàng...

Thời điểm nàng rời khỏi tửu lâu đã qua buổi trưa, chưa đi được mấy bước liền bị một thân ảnh cản đường...

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt quét mắt người trước mặt, nói: "Đại ca, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn xử lý."

"Tốt."

Tiêu Phong nhìn nam nhân trung niên trước mặt, gật gật đầu: "Ngươi phải chú ý an toàn, ta ở Tiêu gia chờ ngươi."

Mộ Như Nguyệt không nhiều lời nữa, sau khi Tiêu Phong rời khỏi, nàng ngước mắt nhìn nam nhân trung niên, nhàn nhạt mở miệng: "Chuẩn bị dược liệu xong rồi?"

"Vâng", Trần Phàm khẽ mỉm cười, "Không biết khi nào sư phụ cô nương mới đến?"

"Dẫn ta đi xem trước." Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn, thanh âm không nóng không lạnh.

Trần Phàm hỏi chần chờ, sau đó làm động tác mời: "Cô nương, mời đi bên này, thiếu gia và lão gia nhà chúng ta đều đã đợi các ngươi đến."

"Tốt." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, đi theo sau Trần Phàm.

Trong một đại trạch, một nam nhân trung niên ngồi chờ, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần nôn nóng, đột nhiên, một thân ảnh thanh lệ xuất hiện trong tầm mắt hắn, hai mắt hắn sáng lên, bước nhanh về phía trước.

Nhìn thân ảnh đi vào, nam nhân trung niên không khỏi quan sát kỹ nàng...

Nữ tử một thân bạch y như tuyết, thanh lệ ưu nhã, dung nhan tinh xảo lộ ra khí phách bệ nghễ thiên hạ, mái tóc đen bay nhẹ trong gió, càng khiến nữ tử thêm tuyệt mỹ động lòng người.

Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là nữ nhân này có khí thế vương giả.

Hoàng đế không thể không than một tiếng, nếu nói về khí thế, mình còn kém xa nữ tử trẻ tuổi này...

"Ngươi là vị cô nương mà Trần Phàm nói đến?" Hoàng đế thu hồi thần sắc, mỉm cười với Mộ Như Nguyệt, "Quả nhiên là thiếu niên anh tài, không biết lệnh sư có ở đây không?"

"Sư phụ ta không ở đây."

"..."

Hoàng đế sửng sốt một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Phàm, nếu sư phụ của nữ nhân này không có ở đây, vậy ai trị bệnh cho hoàng nhi của hắn?

"Cô nương, thân thể nhi tử ta..."

"Yên tâm đi", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Ta chính là vì hắn mà đến, tuy rằng ta không nắm chắc 100% nhưng vẫn có 80%."

80% đã đủ nhiều rồi, những đan dược sư khác ngay cả 10% cũng không có, chẳng qua nha đầu này còn trẻ như thế, cho dù nàng là một đan dược sư, nhưng còn trẻ thì có thành tựu gì?

Hoàng đế trầm mặc, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, thế mà lại muốn tin tưởng một tiểu nha đầu...

Mộ Như Nguyệt nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt hắn, nhàn nhạt nói: "Hắn đã không chịu được mấy ngày nữa rồi, tin tưởng ta, nói không chừng còn có hi vọng, nếu không, trong vòng năm ngày nữa hắn chắc chắn sẽ chết!"

Nghe vậy, thân thể Hoàng đế chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng nói không sai, nếu tin nàng thì còn có cơ hội, nếu không chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu được...

"Được, ta tin ngươi." Thật lâu sau, Hoàng đế mở mắt, trong mắt lập lòe tia sáng: "Cô nương, không biết ngươi còn cần thứ gì? Chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngươi..."

_______________________________________

CHƯƠNG 453: ĐAN DƯỢC SƯ PHÀM GIAI TRUNG CẤP (2)

Thời điểm Mộ Như Nguyệt còn muốn nói thêm gì nữa, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm phẫn nộ.

"Nàng chỉ là một tiểu nha đầu thì có thể làm được gì?"

Một thân ảnh già nua từ ngoài cửa xông vào.

Lão nhân phẫn nộ trợn trừng mắt, hừ lạnh nói: "Ngươi nói ngươi có trị liệu cho Tứ... Tứ thiếu gia?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta không nói chắc chắn trăm phần trăm, chỉ có thể nắm chắc 80% có thể chữa khỏi cho hắn."

"Ha ha!" Lão nhân ngửa đầu cười phá lên, dời mắt về phía Hoàng đế, "Lão gia, nha đầu này tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi quá tự tin, trong đế quốc này còn thiếu người trẻ tuổi sao? Tin tưởng nàng chính là đẩy Tứ thiếu gia lên đường xuống hoàng tuyền, hiện giờ ta đã có biện pháp cứu tứ thiếu gia, căn bản không cần nàng ra tay."

Hoàng đế sửng sốt, bỗng chốc tràn ngập vui sướng: "Vu Sơn đại sư, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự có biện pháp cứu hắn?"

"Đúng vậy", Vu Sơn gật gật đầu, khí phách hăng hái nói, "Ta đã luyện chế ra đan dược, bây giờ chỉ cần cho Tứ thiếu gia ăn vào là có thể khỏi bệnh."

Dứt lời, hắn đưa tay ra, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn.

Khi nhìn thấy viên đan dược kia, hai mắt Hoàng đế sáng lên, kinh hỉ nói: "Vu Sơn đại sư, đan dược này có thể trị thi trùng độc?"

Vu Sơn gật gật đầu, đắc ý nói: "Gần đây ta xem rất nhiều thư tịch mới tìm được phương pháp luyện chế giải dược, lão gia, ngươi mau cho tứ thiếu gia ăn đan dược, nói không chừng có thể lập tức khỏi hẳn."

"Tốt, tốt!"

Hoàng đế kích động gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sung sướng, nhưng lúc này, một thanh âm truyền đến: "Không thể ăn đan dược này, nếu không sẽ lập tức mất mạng."

Sắc mặt Vu Sơn cứng lại rồi, đáy mắt hiện lên tia lửa phẫn nộ. Ngay cả Hoàng đế cũng hơi bất mãn nhíu mày.

Nữ nhân này có chút không rõ tình huống rồi, đan dược Vu Sơn đại sư luyện chế sao có thể có vấn đề? Hắn vốn còn nghĩ rằng nàng là một nhân vật....

"Ngươi nói Hóa cốt đan của ta là độc dược?" Vu Sơn giận quá hóa cười, lạnh lùng nói, "Nha đầu, đây là phương pháp ta tìm thấy trong sách cổ, mất rất nhiều thời gian mới nghiên cứu thành công, hơn nữa cũng đã dùng người thử nghiệm rồi, ngươi dám bôi nhọ ta?"

Không nắm chắc thì sao hắn dám cho Tứ Hoàng tử dùng dược?

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nếu không phải vì thi trùng độc, nàng mới lười phải xen vào chuyện người khác, loại độc này rất trọng yếu đối với nàng, nếu không nam nhân kia có chết cũng có liên quan gì tới nàng đâu.

"Phương pháp ghi trên sách cổ đúng là không sai, đáng tiếc, trình độ luyện đan của ngươi còn chưa đủ, luyện sai trình tự hai loại dược liệu trong đó, nếu là đan dược khác, sai trình tự sẽ chỉ làm chậm dược tính, nhưng đối với đan dược này, đây là sai lầm trí mạng!"

Sắc mặt Vu Sơn xanh mét, hắn là một đan dược sư phàm giai trung cấp mà lại bị nha đầu này nói trình độ luyện đan chưa đủ?

"Vị cô nương này", Hoàng đế bất mãn nhăn mày, "Ta rất cảm tạ ngươi đến đây vì nhi tử ta, ta cũng biết trong lòng ngươi không vui, bất quá, Vu Sơn là đan dược sư phàm giai trung cấp, hắn tuyệt đối sẽ không luyện sai đan dược, ta sẽ bồi thường cho cô nương, sẽ không để ngươi thiệt thòi."

Mộ Như Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhạt: "Đừng trách ta không nói trước, tốt nhất là trước khi cho hắn ăn đan dược thì chuẩn bị máu tươi của một đầu hỏa lang, nếu không đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn."

______________________________________

CHƯƠNG 454: ĐAN DƯỢC SƯ PHÀM GIAI TRUNG CẤP (3)

Vu Sơn hừ lạnh một tiếng: "Cô nương cứ yên tâm đi, Tứ thiếu gia sẽ không xảy ra sai lầm gì, nhưng nếu tứ thiếu gia dùng đan dược của ngươi, phỏng chừng tính mạng cũng khó bảo toàn, nơi này đã không cần cô nương, xin mời trở về đi."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Nhìn thân ảnh bạch y tiêu sái rời đi kia, ánh mắt Hoàng đế có chút áy náy, dù sao cũng là bọn họ mời nàng tới đây, bây giờ lại đuổi nàng đi....

"Trần Phàm, ngươi giúp ta chuẩn bị chút lễ vật đưa đến Tiêu gia, coi như đền bù cho nàng phí công đến đây một chuyến, nếu nàng là đan dược sư, vậy ngươi cứ lấy dược liệu tặng nàng đi."

"Vâng, bệ hạ." Trần Phàm ôm quyền, xoay người đi ra cửa...

"Nha đầu, ngươi cứ tính như vậy sao?" Mộ Như Nguyệt vừa bước ra khỏi đại trạch, trong đầu liền truyền đến thanh âm của Viêm Tẫn.

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ nhanh đến thỉnh ta, viên đan dược kia không thể chữa khỏi cho hắn, bất quá nếu hắn không nghe lời khuyên của ta, xem ra chúng ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm thi trùng độc..."

Người ta đuổi nàng đi, chẳng lẽ nàng còn mặt dày ở lại đó?

Xin lỗi, Mộ Như Nguyệt nàng sẽ không làm chuyện như vậy.

-------------

Tiêu gia yên tĩnh, gió thu thổi lá diệp chậm rãi bay xuống.

Sau khi Mộ Như Nguyệt trở lại Tiêu gia liền bắt đầu tu luyện, không biết có phải hài tử trong bụng hỗ trợ hay không, tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn trước rất nhiều...

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ phá tan sự yên tĩnh của Tiêu gia: "Hỗn đản Tiêu gia lăn ra đây cho lão tử!"

Nghe thanh âm này, Tiêu Tam gia đang ở cùng tiểu thiếp của mình sợ tới mức lăn từ trên giường xuống đất, hắn vội vàng mặc quần áo chạy ra.

Trong sân, một nam nhân trung niên khoanh tay mà đứng, sắc mặt phẫn nộ, phía sau hắn là một đám người tay cầm vũ khí, ánh mắt hùng hổ trừng về phía Tiêu Tam gia đang chạy ra.

"Ta còn tưởng là ai", Tiêu Tam gia mỉm cười tiến lên, chào hỏi: "Yến gia chủ, đã lâu không gặp a."

Bang!

Một bàn tay hung hăng đánh tới khiến Tiêu Tam gia ngã trên mặt đất.

Tiêu Tam gia lập tức trợn tròn mắt, che má, phẫn nộ chỉ vào Yến Phi: "Yến gia chủ, người ta thường nói đưa tay không đánh mặt người tươi cười, ngươi... ngươi dám đánh ta?"

"Ta chính là đánh ngươi!" Yến Phi nhướng mày, hai mắt hừng hực lửa giận, "Ta không những đánh ngươi, ta còn muốn diệt trừ Tiêu gia các ngươi, người tới, đập cho ta! Hôm nay lão tử không diệt các ngươi, tên lão tử sẽ viết ngược lại!"

Lập tức, đám người Yến gia đều chia ra, đánh nhau với người Tiêu gia.

Nhìn những chậu hoa đắt tiền bị đập nát kia, Tiêu Tam gia đau lòng, sắc mặt khó coi.

"Yến Phi, ngươi dám đập phá Tiêu gia? Tốt, rất tốt, người tới, mau mời tất cả trưởng lão đến đây cho ta, một mình ta không đánh lại ngươi, nhưng Tiêu gia chúng ta nhiều người hơn, dù ngươi có mạnh hơn nữa cũng không đánh lại nhiều người chúng ta."

Yến Phi không cho là đúng, cười lạnh nói: "Tam cẩu Tiêu gia, hiện tại giờ Yến gia được thánh sủng, Tiêu gia của ngươi có cái gì? Huống chi, chúng ta gia nhập vào phe Nhị Hoàng tử, có Nhị Hoàng tử chống lưng thì sao phải sợ các ngươi?"

Tiêu Tam gia biến sắc.

Yến Phi nói không sai, Yến gia có Nhị Hoàng tử làm hậu thuẫn, còn Tiêu gia không có gì cả...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net