Chương 460 - 464

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 460: BƯỚC ĐẦU XÂY DỰNG THẾ LỰC (3)

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống: "Thì ra Diêu gia còn có thể làm ra chuyện cường đoạt nam nhân, này là cái gọi là thế lực siêu nhiên?"

Huyền Viễn cười khẽ nói: "Dòng chính Diêu gia vẫn tương đối hiểu lý lẽ, chỉ có một bộ phận chi thứ làm ra những chuyện bất nhã như vậy, có điều chút việc nhỏ đó, dòng chính Diêu gia căn bản không biết, phỏng chừng ngoài mấy vị trưởng lão ra thì không ai biết, lúc trước bọn họ trơ mắt nhìn Tiêu Vân bị phế thực lực...."

Những chuyện này là trước khi lâm chung tổ phụ nói với hắn, cũng là chuyện hối hận nhất cuộc đời hắn, nếu cô nương này là hậu nhân của Tiêu Vân, hắn nên trợ giúp nữ tử này, nếu không tổ phụ nơi chín suối cũng đau lòng...

"Ta hiểu rồi." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, mắt hơi rũ xuống che đi một tia hàn ý.

Nàng không phải nam nhân nhưng đại ca cũng là một thiên tài... Nếu chi thứ của Diêu gia kia dám can đảm bức bách đại ca, vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ...

Mộ Như Nguyệt không do dự, xoay người rời đi.

Ngóng nhìn thân ảnh nữ tử biến mất dưới ánh mặt trời, Huyền Viễn khẽ nheo mắt: "Vu Sơn đại sư, ngươi thấy cô nương này thế nào?"

"Không phải vật trong ao." Trầm mặc nửa ngày, Vu Sơn cho ra một kết luận như thế.

"Bệ hạ, tâm nha đầu này rất lớn, một đế quốc nho nhỏ không đáng để nàng đặt vào mắt, cái nàng muốn là khắp đại lục, là vị trí chí cao vô thượng, là cái đại lục vô cùng hỗn loạn này mà không phải Phong Vân đế quốc."

Từ mỗi tiếng nói, mỗi cử động của Mộ Như Nguyệt, Vu Sơn có thể quan sát thấy, cái nàng muốn chính là không ngừng tiến lên, lên đến đỉnh cao nhất kia.

Trở thành đế quân của một quốc gia thì thế nào?

Có làm đế quân hay không thì cũng phải nghe lệnh của người khác...

Huyền Viễn kinh ngạc nhìn Vu Sơn, đại sư đánh giá nàng quá cao, cao đến mức khiến người khác khó mà tin được...

"Như vậy, việc chúng ta cần làm chính là mượn sức?"

"Không", Vu Sơn lắc đầu, "Bệ hạ, nha đầu này đã sớm đoán được thân phận chúng ta, nhưng nàng không hề nói gì, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ xem chúng ta như người bình thường, cho nên ta đoán rằng, nếu mượn sức quá chỉ khiến nàng phản cảm, chúng ta hẳn là nên suy nghĩ đến phương diện nàng hứng thú."

"Ý đại sư là?"

"Nàng là một đan dược sư, đương nhiên sẽ có hứng thú với dược liệu, bệ hạ, ngươi đừng biểu lộ mình muốn mượn sức nàng, chỉ cần thường xuyên đưa cho nàng một ít dược liệu trân quý, nói là tạ ơn nàng cứu mạng Tứ Hoàng tử, như vậy khiến nàng từ từ có thiện cảm với hoàng tộc, sẽ không sợ sau này thời điểm hoàng tộc gặp nguy nan nàng sẽ thấy chết không cứu, nếu muốn kết giao quan hệ tốt với nàng thì không được liên quan tới lợi ích mới được."

Nói tới đây, Vu Sơn hơi ngừng một chút: "Bệ hạ, thiên tài như thế chỉ có thể kết giao, không thể đắc tội, con đường sau này của nàng còn rất dài, nói không chừng nàng thật sự sẽ đứng trên đỉnh cao kia, nếu đế quốc chúng ta có giao tình với nhân vật như vậy, còn sợ địch quốc xâm phạm sao? Chỉ sợ đến lúc đó Phong Vân đế quốc sẽ trở thành quốc gia cường đại nhất đại lục."

Quốc gia cường đại nhất đại lục?

Nghe mấy chữ này, Huyền Viễn kích động, nói không chừng Phong Vân đế quốc thật sự sẽ phát dương quang đại dưới thời của hắn, hoàn thành sứ mệnh mà tổ tiên chưa hoàn thành. Như vậy, dưới cửu tuyền, hắn cũng có thể diện đối mặt với liệt tổ liệt tông.

____________________________________

CHƯƠNG 461: BƯỚC ĐẦU XÂY DỰNG THẾ LỰC (4)

Đế đô phồn hoa, dòng người xe ngựa qua lại không ngớt.

Mộ Như Nguyệt vừa đi vừa trầm tư về lời nói của Huyền Viễn, cho nên không nhìn thấy một khất cái bị quăng từ trong tửu lâu bên cạnh ra, thời điểm khất cái kia sắp va vào người nàng, một cánh tay kịp thời kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực.

"Xú khất cái, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng làm bẩn tửu lâu chúng ta, lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi ta liền đánh cho ngươi cha mẹ nhận không ra, đúng là đen đủi!"

Tiểu nhị hung hăng trừng mắt tên khất cái cả người dơ bẩn, lấy khăn lau tay, không thèm quay đầu lại xoay người đi vào tửu lâu.

"Muội muội, ngươi không sao chứ?" Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt đảo qua tên khất cái nằm trên mặt đất.

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Đại ca, sao ngươi lại tới đây?"

"Không yên tâm ngươi, cho nên đến xem."

Mặc dù Vu Sơn đã phái người đến truyền lời, trong vòng 7 ngày Mộ Như Nguyệt sẽ không trở về, nhưng Tiêu Phong sao có thể yên tâm? Trong 7 ngày này không có lúc nào hắn không lo lắng cho nàng.

Mộ Như Nguyệt không nói gì, ánh mắt nàng nhìn về phía tên khất cái nằm trên mặt đất...

"Thật là một đám tiểu tử thúi không có nhân tính!" khất cái xoa xoa cái mông ngã đau, tức giận mắng, "Năm đó lúc lão tử ngao du khắp đại lục, ngươi cmn còn chưa sinh ra đâu, hiện tại vênh váo cái gì? Nếu không phải lão tử bị người ta ám toán, sao có thể lưu lạc đến tình trạng này? Đã sớm đem tiểu tử thúi ngươi làm thành bánh bao nhân thịt cho chó ăn! Ai yêu, đau chết mất, sau khi không còn thực lực ngã một cái eo đau muốn gãy, thật không biết kính lão...."

Khất cái phẫn nộ, đầu tóc rối bời, khuôn mặt già nua dơ bẩn, giống như đã lâu lắm không tắm rửa.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, mỉm cười đi đến chỗ khất cái: "Ta mời ngươi ăn cơm?"

Khất cái ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, không thể tin hỏi: "Ngươi đùa giỡn lão nhân?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói: "Không tin thì thôi, bất quá đừng trách ta không nói trước, nếu ngươi còn vào tửu lâu này nữa nhất định sẽ bị đuổi ra thôi, đại ca, chúng ta đi thôi."

Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị rời đi.

Tên khất cái lập tức từ trên mặt đất nhảy bật dậy, giữ chặt ống tay áo Mộ Như Nguyệt, cười ha hả nói: "Cô nương, ta nói đùa thôi, hiện tại chúng ta đi luôn, thế nào?"

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nói: "Chúng ta cũng không cần đi chỗ khác, cứ vào tửu lâu này đi."

Hai mắt khất cái sáng lên, mùi gà nướng trong tửu lâu bay ra làm hắn thèm suýt nữa chảy nước miếng.

Hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, khất cái xoa xoa tay: "Cô nương, chúng ta vào thôi."

Từ đầu đến cuối, Tiêu Phong đều không mở miệng, hắn biết rõ muội muội làm như vậy nhất định có lý do của nàng, tên khất cái này có lẽ có gì đó đáng giá để nàng kết giao...

"Xú khất cái, sao ngươi lại tới nữa?" Giữa tửu lâu, tiểu nhị nhìn thấy khất cái bước vào, phẫn nộ giơ nắm đấm: "Ngươi tự đi ra hay muốn ta đánh đuổi ngươi ra? Ta đã nói không có tiền thì đừng tới ăn cơm, nơi này của chúng ta không phải nơi cứu tế cung cấp thức ăn miến phí cho khất cái."

Khất cái rụt cổ, vội vàng trốn sau lưng Mộ Như Nguyệt: "Ta không có tiền, nhưng mà nàng có..."

"Nàng?" Tiểu nhị liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói, "Cô nương, ta khuyên ngươi đừng nên bị khất cái này lừa gạt, mấy lời đó của hắn chỉ có thể gạt tiểu hài tử ba tuổi, nữ tử thông minh như cô nương sao lại tin mấy lời ba hoa của hắn? Không bằng..."

__________________________________

CHƯƠNG 462: BƯỚC ĐẦU XÂY DỰNG THẾ LỰC (5) 

Còn chưa dứt lời, một hơi thở lãnh khốc từ nam nhân bên cạnh Mộ Như Nguyệt phát ra. Tiểu nhị lập tức rùng mình, ngậm cái miệng đang lải nhải lại.

"Ba... ba vị khách quan, các ngươi muốn ngồi trong sương phòng hay là đại sảnh?" Tiểu nhị cẩn thận liếc mắt về phía Tiêu Phong lãnh khốc, run rẩy nói.

"Sương phòng." Mộ Như Nguyệt đạm mạc mở miệng.

"Vậy mời ba vị khách quan đi theo ta."

Thời điểm xoay người, tiểu nhị lén lau mồ hôi trên trán, lúc này hắn mới phát hiện lưng mình đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Thực lực nam nhân kia quá khủng bố.

Không ngờ nam nhân có thực lực khủng bố như vậy lại giúp lão khất cái kia.

Trong sương phòng xa hoa, lúc thức ăn được đưa lên, lão nhân nhịn không được ăn ngấu nghiến, hắn ngửa đầu uống một chén rượu, trong tay cầm một cái chân gà nướng, miệng nói không rõ: "Với tu vi trước kia của ta có thể làm được không dính khói lửa phàm tục, từ khi thực lực bị phế lại không có nổi ngày ba bữa cơm, bất quá đồ ăn này vẫn rất ngon a, các ngươi cũng ăn đi, các ngươi nhìn ta sẽ ngượng ngùng."

Nhìn đống đồ ăn hỗn độn trên bàn, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cũng không động đũa, nàng ngẩng đầu nhìn lão nhân, nhàn nhạt nói: "Ngươi có muốn khôi phục thực lực?"

'Lộc cộc' một tiếng, lão nhân nuốt miếng thịt trong miệng xuống, hung hăng gật đầu: "Đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, có thực lực thật tốt, ít nhất sẽ không có người mắt chó nhìn người thấp đem quăng ta ra ngoài."

"Vậy ta có thể giúp ngươi khôi phục thực lực."

Lạch cạch!

Chân gà trong tay lão nhân rớt xuống đất, hắn cứng đờ ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Ngươi vừa mới nói cái gì, ta không nghe rõ."

"Ta nói, ta có thể giúp ngươi khôi phục thực lực."

Lần này, lão nhân rốt cuộc nghe rõ, hắn bò lên mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Ngươi có thể giúp ta khôi phục thực lực?"

"Không sai", Mộ Như Nguyệt khẽ gật gật đầu, "Nhưng mà hiện tại ta còn chưa đủ thực lực, chờ trình độ đan dược sư của ta đột phá lần nữa, thì có thể nắm chắc 70% giúp ngươi khôi phục, nhưng điều kiện tiên quyết, ta muốn ngươi thề cả đời trung thành với ta, làm việc cho ta!"

Đừng nói là trung thành với nàng, cho bảo hắn làm nô tài hắn cũng không có ý kiến gì.

Lão nhân liều mạng gật đầu: "Chỉ cần ngươi giúp ta khôi phục thực lực, bảo ta làm gì cũng được! Ngươi.... thật sự có thể làm được?"

Nói thật, lão nhân cũng không quá tin tưởng nàng.

Đan dược sư quả thật có thể giúp hắn khôi phục thực lực, đáng tiếc mấy đan dược sư vốn có giao tình với hắn sau khi biết hắn đắc tội cường giả, liền vứt bỏ hắn.

Đám đồ đệ vô tình vô nghĩa đó, mệt hắn trước kia còn nghĩa khí giúp bọn họ nhiều việc như vậy, hiện giờ mình gặp nạn, một đám chạy còn nhanh hơn thỏ...

Nhưng nha đầu này dù sao cũng còn quá trẻ.

Một nha đầu trẻ tuổi như vậy thật sự có thể giúp hắn khôi phục thực lực sao? Lão nhân nghĩ thế nào cũng không cách nào tin tưởng, nhưng mà hiện tại, nàng là hi vọng duy nhất của mình.

Đối với ánh mắt nghi ngờ của lão nhân, Mộ Như Nguyệt chỉ cười khẽ: "Tin hay không tùy ngươi."

"Ta tin, hiện tại ngoài trừ tin ngươi ta cũng không còn cách nào khác", lão nhân hít sâu một hơi, nói, "Mặt khác, tên ta là Cổ Lôi, không biết ngươi có từng nghe nói đến tên ta không, ha ha, nếu là ở vùng Trung Đông, phỏng chừng sẽ có không ít người biết tên ta."

"Vùng Trung Đông? Đó là nơi nào?"

_____________________________________

CHƯƠNG 463: BƯỚC ĐẦU XÂY DỰNG THẾ LỰC (6)

"Ngươi không biết?" Lão nhân cổ quái nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, "Đại lục Trung Châu chia làm 4 khu vực là vùng Trung Đông, Trung Quốc và Phương Tây, Trung Bắc, Trung Nam. Nơi này chính là Trung Quốc và Phương Tây, cũng là vùng trọng yếu nhất, thế lực đứng đầu nơi này là Diêu gia, một trong tứ đại thế lực ở đại lục này."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói vậy, ba thế lực khác cũng đứng đầu ba vùng còn lại.

Trong vòng một ngày, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình biết thêm không ít kiến thức, cũng có hiểu biết đại khái đối với Trung Châu.

"Vậy Trung Châu học phủ thuộc cùng nào?"

"Trung Châu học phủ?" Lão nhân lắc đầu, "Nơi đó không thuộc về bất kì vùng nào, có thể nói là một nơi độc lập với 4 vùng kia, đều có liên hệ với 4 vùng, có thể nói Trung Châu học phủ là thế lực trung lập, nói với ngươi nhiều như vậy thật đói bụng, ta ăn cơm trước."

Dứt lời, lão nhân không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt, ăn ngấu nghiến...

Tiêu Phong quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, hỏi: "Muội muội, ngươi muốn làm gì?"

"Đại ca, ngươi không cảm thấy Trung Châu rất phức tạp sao?" Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói, "Ở Tử Nguyệt quốc, ta có chiến đội Thí Thiên, ở Thánh Cảnh chúng ta có Tiêu gia, mà ở Trung Châu phức tạp này chúng ta không có thế lực gì, cho nên ta tính xây dựng một thế lực riêng cho mình."

"Vậy ngươi muốn làm thế nào?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Đại ca, ngươi nói trên đại lục này thứ quan trọng nhất là gì?"

"Đan dược."

Đây là khẳng định, dùng vô số đan dược có thể tạo ra một cường giả.

"Ưu thế của ta cũng là đan dược, bất quá chỉ dựa vào một mình ta thì không đủ, ta muốn thành lập một đan tháp, mua chuộc vô số đan dược sư."

"Ngươi trả cho họ cái gì?"

"Bí phương đan dược!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt sáng ngời, không chớp mắt nhìn Tiêu Phong, "Người gia nhập đan tháp có thể lựa chọn vĩnh viễn trung thành, loại người này có thể được cấp đan dược miễn phí và một ít bí phương, hơn nữa còn được một đan dược sư phàm giai trung cấp chỉ dẫn, còn loại thứ hai là những người gia nhập tự do, loại đan dược sư này yêu cầu mỗi tháng cống hiến một số lượng đan dược nhất định, có thể dựa theo số lượng đan dược mà đổi được một vài bí phương, chẳng qua, thời điểm đan tháp gặp nạn thì phải ra tay tương trợ, loại đan dược sư này gia nhập đan tháp đồng thời cũng có thể gia nhập những thế lực khác..."

Tiêu Phong trầm mặc nửa ngày mới không nhanh không chậm nói: "Vậy lúc đầu bọn họ gia nhập sẽ không có ý kiến?"

"Sẽ không", Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, "Bọn họ gia nhập đan tháp, vừa có thể tăng trình độ luyện đan, vừa có cơ hội mỗi tháng dùng đan dược để đổi lấy thư tịch học hỏi, sẽ không ai cự tuyệt chuyện tốt như vậy, đối với đan dược sư, bí phương còn trân quý hơn đan dược, cũng là cơ hội tốt để tăng trình độ...."

Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt lộ ra tia tán thưởng: "Biện pháp này không tồi."

"Đây chỉ là bước đầu", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Bước thứ hai là võ giả, cũng phân ra hai loại nguyện trung thành cả đời và tự do gia nhập, đương nhiên, trung thành cả đời thì có thể thu hoạch được nhiều đan dược hơn, tự do gia nhập thì có thể dùng vật của mình để đổi lấy đan dược, nhưng nếu đan tháp truyền triệu, dù ở xa ngàn dặm cũng phải trở về!"

Không thể không nói, phương pháp này của Mộ Như Nguyệt đúng là rất tốt.

Như vậy sẽ không sợ đan tháp không có người gia nhập...

"Muội muội, cần đại ca làm gì cứ việc phân phó, bất luận thế nào ta đều ủng hộ ngươi." Tiêu Phong nhìn nữ tử trước mặt, khuôn mặt lãnh khốc hiện lên vẻ kiên nghị.

_______________________________________

CHƯƠNG 464: BƯỚC ĐẦU XÂY DỰNG THẾ LỰC (7)

"Ta cần ngươi giúp ta tuyên truyền việc này, hơn nữa phải giấu Tiêu gia mà hành động, hiện giờ chúng ta còn chưa có đủ thực lực, chưa thể chống lại Tiêu gia."

Đặc biệt là sau Tiêu gia còn có một Diêu gia như hổ rình mồi....

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, xem ra kẻ địch của bọn họ ngày càng nhiều. Đúng lúc này, nàng cảm giác trong bụng truyền đến một chút lưu động khác thường khiến lòng nàng ấm áp lên.

Đúng rồi.

Nàng không phải một mình chiến đấu, nàng còn có một tiểu gia hỏa trong bụng.... Chỉ cần có bọn họ bên cạnh, nàng sẽ có thêm dũng khí đối mặt kẻ địch.

Trong phòng khách Tiêu gia, Tiêu Tam gia khiếp đảm nhìn nam tử trung niên ngồi đối diện, ánh mắt có tia kiêng kị.

Ngồi bên cạnh nam tử trung niên còn có một vị nữ tử mặc y phục vàng nhạt. Nữ tử này dung mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn, đặc biệt là một thân y phục vàng nhạt càng khiến nàng thêm ưu nhã cao quý, loại khí chất này ngay cả tiểu thư dòng chính của Tiêu gia cũng không sánh bằng....

Tiêu Tam gia có chút sợ hãi, thực lực của nam nhân trung niên kia quá mạnh, hắn cũng không phải là đối thủ....

"Ngươi là gia chủ đương nhiệm của Tiêu gia?" Nam nhân trung niên nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Tiêu Tam gia.

Tiêu Tam gia rụt cổ, cười ha hả nói: "Vị đại nhân này, ta là con trai của gia chủ Tiêu gia, không biết ngươi tìm cha ta có chuyện gì?"

"Vậy gia chủ Tiêu gia đâu?"

"Ha ha, cha ta ra ngoài hiện tại không có ở Tiêu gia, có chuyện gì cứ nói với ta, ta hoàn toàn có thể làm chủ được."

Đùa sao, cho dù không được cũng phải làm chủ, ai bảo thực lực nam nhân này quá mạnh...

"Nga", nam nhân trung niên nhẹ nhàng gõ mặt bàn, không nóng không lạnh nói, "Ta còn chưa tự giới thiệu, ta tên Diêu Kinh, vị bên cạnh này chính là tiểu thư Diêu gia Diêu Thiên Vũ."

"Diêu Kinh?" Tiêu Tam gia kinh ngạc trợn tròn mắt, "Các ngươi là người Diêu gia?"

"Không sai, chúng ta là người Diêu gia." Nam nhân trung niên gật gật đầu, mắt nhìn thẳng nói.

Lộc cộc!

Tiêu Tam gia hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nói: "Ta... chúng ta hình như không đắc tội Diêu gia, không biết vì sao đại nhân tới Tiêu gia?"

Nghe vậy, nam nhân trung niên cười khẽ: "Ta tới đây dĩ nhiên là có chuyện tốt?"

"Chuyện tốt?"

Tiêu Tam gia vẫn chưa hồi phục tinh thần, thế lực như Diêu gia không biết đến Tiêu gia là có chuyện tốt gì? Hắn không cho rằng bản thân mình có mị lực gì khiến Diêu gia tự mình tới cửa.

"Nghe nói Tiêu gia các ngươi có một người trẻ tuổi tên là Tiêu Phong?" Diêu Kinh nhìn về phía Tiêu Tam gia, nhàn nhạt hỏi.

Tiêu Tam gia rất muốn phủ nhận, nhưng mà hắn không có lá gan này....

"Không sai, Tiêu gia quả thật có một người tên là Tiêu Phong."

"Hắn là hậu nhân của Tiêu Vân?" Diêu Kinh tiếp tục nhìn Tiêu Tam gia, cười nhạt.

Tiêu Tam gia vội vàng gật gật đầu: "Đại nhân, không biết Tiêu Phong hắn..."

Không chờ hắn nói hết câu, Diêu Kinh đã cắt đứt: "Tiêu Phong là một người trẻ tuổi không tồi, lại là hậu nhân của Tiêu Vân, nghe nói thực lực đã đạt đến đỉnh thiên phú, dù hiện tại thực lực còn kém Tiêu Vân một chút, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận, lần này Diêu gia tới đây chính là vì chuyện liên hôn của tiểu thư Thiên Vũ và Tiêu Phong..."

"Liên hôn?" Tiêu Tam gia hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc nháy mắt trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net