Chương 47 - 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 47: MỘT MÌNH ĐỊCH HẾT (3)

"Mộ Như Nguyệt, ngươi biết sai lầm lớn nhất đời này của ngươi là gì không?" Mộ Đình Nhi cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm chỉ có người trên võ đài nghe được, nói: "Sai lầm lớn nhất đời này của ngươi chính là sinh ra là nữ nhi Mộ gia, ta rõ ràng ưu tú hơn ngươi nhưng lại chỉ là dưỡng nữ, dựa vào cái gì ngươi có huyết mạch Mộ gia? Căn bản không công bằng, nếu thân phận của ta không phải là dưỡng nữ thì không cần phải làm nhiều chuyện như vậy mới có thể cướp được phụ thân, muội muội và vị hôn phu của ngươi."

Hận, nàng hận Mộ Như Nguyệt, cũng hận chính phụ thân mình.

Chính là vì phụ thân mình quá vô dụng mới khiến nàng không có bối cảnh tốt, loại phế vật như thế căn bản không xứng làm cha nàng, cũng may phế vật kia còn yêu thương nữ nhi như nàng, nếu không thì cũng không cố ý liều chết cứu Mộ lão phu nhân chỉ vì tìm chỗ dựa cho nàng.

Nhưng nếu cha nàng là nhân trung chi long hoặc Hoàng đế của quốc gia này, vậy không phải nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa sao? Sao còn phải tự mình nỗ lực như vậy?

Nói cho cùng, là nam nhân kia quá vô dụng, trước nay nàng luôn khinh thường loại người vô dụng này.

"Ngươi thật sự ưu tú hơn ta?" Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, nụ cười kia trong mắt Mộ Đình Nhi lại giống như ác ma, "Năm đó ngươi đã làm gì ta sợ không ai rõ ràng hơn ngươi đi."

Sắc mặt Mộ Đình Nhi biến đổi, chẳng lẽ nàng ta đã biết chuyện đó? Không, tuyệt đối không thể, lúc trước nàng làm rất cẩn thận kín đáo, nàng ta tuyệt đối không thể biết được chuyện đó.

Nghĩ vậy, Mộ Đình Nhi trấn định lại, vẻ mặt trào phúng nói: "Mộ Như Nguyệt, ngươi đừng nghĩ vu oan cho ta, rõ ràng chính mình là phế vật, dù có tu luyện được cũng không so được với ta."

Lúc nói câu này, nàng hạ thanh âm xuống rất thấp cho nên những người trên đài cũng không nghe thấy hai người nói gì với nhau.

Bất quá cuộc nói chuyện đã nhanh chóng kết thúc, Mộ Đình Nhi cầm kiếm vọt ra phía sau Mộ Như Nguyệt, mũi kiếm lạnh băng nhằm thẳng vào cổ đối phương.

Nhưng Mộ Như Nguyệt tựa như có mắt đằng sau, nhẹ nhàng vung kiếm chặn công kích của Mộ Đình Nhi lại.

Gió thu lạnh run, lá vàng rụng rực rỡ.

Lúc này trên võ đài chỉ còn lại hai người.

Mọi người nhìn những thân thể nằm ngang dọc trên đài, hung hăng nuốt nước bọt, cho dù trận này Mộ Như Nguyệt thua vì Mộ Đình Nhi dùng đan dược cũng không ai dám nói nàng là phế vật.

Nếu Mộ Đình Nhi không dùng đan dược, có lẽ cũng đã sớm ngã xuống rồi.

"Bệ hạ, người cảm thấy Mộ Như Nguyệt này thế nào?" Cơ Như Nhã mỉm cười vuốt vuốt tóc mình, đôi mắt đẹp mang chút tò mò, "Ta rất hiếu kì, rõ ràng nàng không phải phế vật nhưng tại sao lại có lời đồn đãi như vậy?"

Tử Nguyệt hoàng cũng không rõ sao lại xảy ra chuyện như vậy, nếu sớm biết Mộ Như Nguyệt có thiên phú này, hắn đã tùy ý gả nàng cho con cháu mình, làm sao có thể tiện nghi cho tên tiểu tử ở Quỷ Vương phủ kia?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Nguyệt Hoàng có chút không thoải mái.

Cơ Như Nhã cười cười, không nói thêm gì nữa, nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nụ cười bên môi càng thêm mê hoặc lòng người.

Mà hiện tại, ánh mắt mọi người đều dán chặt trên võ đài...

Tốc độ Mộ Đình Nhi rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta khó có thể chống đỡ, nàng dùng tốc độ hoa cả mắt công kích Mộ Như Nguyệt, khiến người ta vừa nhìn giống như hư ảnh, không cách nào biết kiếm ở đâu là thật.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Mộ Như Nguyệt không hề có chút hoảng loạn nào, thân thể không ngừng nghiêng trái nghiêng phải tránh né kiếm thế hoa mắt này.

----------------------

CHƯƠNG 48: MỘT MÌNH ĐỊCH HẾT (4)

Mọi người đều khẩn trương, nhìn hai nữ tử trên võ đài không chớp mắt.

Mộ Y Tuyết nắm chặt nắm tay nhỏ trắng nõn như phấn, ánh mắt lo lắng: "Cha, ngươi nói Đình Nhi tỷ tỷ sẽ thắng được không?"

Mộ Tính cười cười xoa đầu Mộ Y Tuyết, tự tin nói: "Tuy hôm nay nghịch nữ này thật sự khiến người ta hoảng sợ nhưng hiện tại Đình Nhi là võ giả cấp năm, sao có thể thua nữ nhân kia được? Cho nên nàng nhất định sẽ thắng, chỉ cần nàng đạt hạng nhất, những chuyện trước kia sẽ coi như chưa hề xảy ra."

Mộ Y Tuyết chớp chớp đôi mắt đáng yêu, nghiêm túc gật đầu, Đình Nhi tỷ tỷ là thần tượng trong lòng nàng, tuyệt đối không thể thua Mộ Như Nguyệt.

Đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Mộ Đình Nhi, nàng buông lỏng trường kiếm trong tay làm cho trường kiếm lơ lửng trên không trung.

Đột nhiên, thanh trường kiếm tách ra thành hai trường kiếm giống nhau như đúc, bay thẳng về phía Mộ Đình Nhi, xung quanh hai thanh kiếm đều bao phủ bởi hai ngọn lửa, giờ phút này, hai thanh kiếm giống như hai quả cầu lửa cực nóng gần như đốt cháy cả không khí chung quanh.

Đây là kiếm kỹ mà kiếp trước Mộ Như Nguyệt tu luyện, vạn kiếm quy tông, tuy chỉ là tầng thứ nhất của vạn kiếm quy tông nhưng đã đủ để đối phó với loại võ giả cấp năm hữu danh vô thực như Mộ Đình Nhi rồi.

"Không cần!" Mộ Đình Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy không ngừng, nàng vội vàng nâng hàn kiếm lên đỡ nhưng sau khi kiếm của nàng tiếp xúc với hai thanh hỏa kiếm nóng rực kia, hàn kiếm trong tay nàng tan thành một vũng nước.

Đây là hàn kiếm mà Mộ Tình đã tốn một số tiền rất lớn để mua cho nàng, nghe nói là dùng băng ngàn năm không tan chế tạo thành, có thể giúp kiếm kỹ hệ băng của nàng phát huy hiệu lực mạnh mẽ.

Ai ngờ lại bị hỏa kiếm của Mô Như Nguyệt hòa tan.

Nhìn hai thanh kiếm ngày càng đến gần, Mộ Đình Nhi cắn chặt răng rút hồng trù bên thắt lưng xuống hung hăng ném về phía hai thanh kiếm, còn chưa tới gần đã hóa thành tro tàn.

Xong rồi, nhất định là xong rồi.

Mộ Như Nguyệt ác độc như vậy nhất định sẽ giết nàng!

Nhưng mà nàng còn chưa muốn chết a.

Nghĩ đến đây, Mộ Đình Nhi rốt cuộc cũng không cần thể diện nữa, hô lớn về hướng dưới đài: "Cha, thế tử điện hạ, mau cứu ta, Mộ Như Nguyệt nói nếu ta chết thế tử điện hạ sẽ là của nàng, cho nên nàng muốn giết ta."

Nghe lời nói của Mộ Đình Nhi, Mộ Như Nguyệt cười trào phúng nhưng cũng không thu hồi công kích, đương nhiên nàng cũng chưa từng muốn lấy mạng Mộ Đình Nhi...

'Bá!'

'Lả tả!'

Vài tiếng thanh thúy vang lên, hai thanh kiếm trực tiếp cắt quần áo Mộ Đình Nhi thành mảnh vụn, lộ ra thân thể trắng nõn kiều nộn, càng bắt mắt hơn là cạnh rốn nàng rõ ràng còn lưu dấu vết hoan ái, nhìn màu sắc hẳn là đã qua một thời gian.

"A!" Mộ Đình Nhi thất thanh hét lớn, vội vàng giơ tay ra trước ngực che con thỏ ngọc run rẩy, nhưng nàng vừa động cũng khiến người ta nhìn thấy trên cánh tay nàng đã không còn thủ cung sa.

Mộ gia Mộ Đình Nhi hiển nhiên đã không còn thân trong sạch.

Ngay lập tức, những ánh mắt háo sắc, khinh bỉ nhìn về phía nàng, các nam nhân hiếm có cơ hội được nhìn thân thể kiều mỹ như thế đương nhiên không thể dời mắt được, còn các nữ nhân lộ ra ánh mắt trào phúng.

Bọn họ còn tưởng Mộ Đình Nhi cỡ nào ưu tú, thì ra là một tiện nhân chưa lập gia đình đã tằng tịu với người ta.

"Phong Nhi, đây là nữ nhân ngươi muốn cưới?" Ánh mắt Tử Nguyệt hoàng lạnh xuống, sắc mặt khó coi nói, "Chưa lập gia đình đã không còn thân trong sạch, làm chuyện đồi phong bại tục như thế, ta không cho phép nữ nhân này bước vào hoàng gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net