Chương 500 - 504

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 500: MỘT NHÀ BA NGƯỜI (4)

Mộ Như Nguyệt nao nao, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tím tràn ngập đau lòng, trong lòng ấm áp: "Không phải ngươi nói muốn sinh 17, 18 đứa sao? Hiện giờ mới thai đầu thôi mà không muốn nữa?"

"Có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa này là đủ rồi", Dạ Vô Trần vươn tay kéo nữ tử vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu, "Nguyệt Nhi, ta nghe nói có một loại dược liệu có thể làm nam nhân sinh con thay cho nữ nhân, hay là ngươi đừng sinh, để ta thay ngươi đi."

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Mộ Như Nguyệt chịu cực khổ sinh tiểu gia hỏa này, Dạ Vô Trần liền đau lòng, sao hắn đành lòng để nàng chịu khổ chứ?

Mộ Như Nguyệt đen mặt.

Tình cảnh Dạ Vô Trần mang thai.... căn bản không thể tưởng tượng nổi.

"Vô Trần, chuyện này là do người ta đồn bậy bạ, căn bản không có loại dược này tồn tại, nam nhân cũng không thể rụng trứng làm sao sinh tiểu hài tử?"

"Rụng trứng, đó là thứ gì?"

"..."

Mộ Như Nguyệt ngẩn người, sao nàng lại quên mất cái đại lục này không có khoa học hiện đại, những người này sẽ không thể hiểu được những tri thức đó...

"Nương tử", Dạ Vô Trần ủy khuất, tội nghiệp nói, "Vậy nàng đừng mang thai nữa, một đứa đã tra tấn nàng lâu như vậy, sinh thêm mấy đứa, nàng sẽ rất mệt."

Tuy hắn muốn có nhiều hài tử với nàng, nhưng mà hắn càng không muốn nhìn nàng chịu khổ...

"Tốt." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa trong bụng là đủ rồi, Vô Trần, ta còn có một chuyện muốn nói với chàng."

Mộ Như Nguyệt kể lại chuyện đã xảy ra ở Tiêu gia cho Dạ Vô Trần nghe.

Sau khi biết tiểu gia hỏa này có lẽ rất có địa vị, ánh mắt Dạ Vô Trần ngưng trọng, thật lâu sau mới quay sang nói với Mộ Như Nguyệt: "Mặc kệ hắn là ai cũng đều là nhi tử của ta và nàng, hiện tại chúng ta có nhiều người, lực lượng cũng lớn, sau này phụ tử ba người chúng ta có thể bảo hộ nàng an toàn."

Mộ Như Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Dạ Vô Trần, chậm rãi nhắm mắt lại.

Có nam nhân này bên cạnh, nàng luôn an tâm như thế...

www.wattpad.com/user/TngAn0

Nắng sớm vừa lên.

Mộ Như Nguyệt vừa rời giường liền có người đến bẩm báo có người cầu kiến, thời điểm nhìn thấy người tới nàng ngẩn ra một lát, khẽ cười nói: "Tiêu gia chủ, sao ngươi lại tới đây?"

Đối với Tiêu Bạch Hiên, Mộ Như Nguyệt có chút ngượng ngùng, dù sao hắn đối đãi với đại ca cũng không tồi, nhưng nàng lại gây phong ba ở Tiêu gia như thế.

Hơn nữa còn giết trưởng lão Thạch Lam.

"Chuyện Tiêu gia đã giải quyết xong, tất nhiên ta muốn đến." Tiêu Bạch Hiên cười ha hả, không e dè nói.

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút: "Tuy nhi tử ngươi không phải do ta giết nhưng quả thật ta cũng muốn giết hắn, hơn nữa còn giết một vị trưởng lão của Tiêu gia, ngươi không tức giận?"

"Hừ!" Tiêu Bạch Hiên hừ lạnh một tiếng, "Thạch Lam tự làm tự chịu, ta cũng đã sớm chướng mắt hắn, vẫn là chết sớm siêu sinh sớm đi, còn tam nhi tử của ta cũng quá kỳ cục, ta không phải người không phân rõ thị phi, nói thật, từ khi ngươi đến Tiêu gia ta liền đi ra ngoài, chính là vì biết ngươi nhất định sẽ có hành động, rửa sạch Tiêu gia một phen cũng tốt, miễn cho những người khác vì quan hệ của ta và Tiêu Phong mà đến cầu cứu, cho nên ta đã sớm trốn đi, không ngờ lại rất có hiệu quả, ha ha ha..."

Mộ Như Nguyệt hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tiêu Bạch Hiên đã sớm có tính toán? Vậy không phải mình bị lợi dụng sao? Nghĩ đến đây, nàng trừng mắt liếc hắn một cái....

_________________________________________

CHƯƠNG 501: MỘT NHÀ BA NGƯỜI (5)

"Đúng rồi, tiểu nha đầu, lần này ta đến tìm ngươi vì một chuyện khác", Tiêu Bạch Hiên nói, "Lão tổ tông Tiêu gia chúng ta muốn gặp ngươi."

"Lão tổ tông Tiêu gia?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Tiêu gia còn có lão tổ tông?"

"Đúng vậy", Tiêu Bạch Hiên bất đắc dĩ cười khổ, "Lão tổ tông Tiêu gia này còn có chút quan hệ với ngươi."

"Quan hệ gì?"

"Hắn là gia gia của Tiêu Vân."

Mộ Như Nguyệt không dự đoán trước được chuyện này, kinh ngạc trợn to mắt, nếu lão tổ tông là gia gia của Tiêu Vân, tại sao năm đó lại đuổi hắn ra khỏi Tiêu gia.

"Nha đầu, ta biết nghi hoặc trong lòng ngươi", Tiêu Bạch Hiên thở dài, "Lão tổ tông Tiêu gia đã bế quan hơn 100 năm, khi đó Tiêu Vân mới hai tuổi, hắn bế quan một lần liền lâu như vậy, rất nhiều người cho rằng hắn đột phá thất bại khiến trái tim bạo liệt mà chết, nhưng không có mẹnh lệnh của hắn thì không ai dám tiến vào nơi hắn bế quan, chính vì vậy, những người đó mới dám đối đãi với Tiêu Vân như thế."

"Nhưng có ai ngờ được, lão tổ tông không chết, hắn chỉ bế quan hơn 100 năm thôi, hôm nay, lão tổ tông xuất hiện, trước khi hắn bế quan là thực lực cảnh giới địa nguyên, hiện tại không biết đã tiến tới cảnh giới gì rồi..."

www.wattpad.com/user/TngAn0

Khuôn mặt già nua của Tiêu Bạch Hiên có chút bất đắc dĩ, nếu không có chuyện như vậy, Tiêu Vân cũng không ngã xuống.

"Sau khi hắn xuất quan liền hỏi ta biến hóa trong vòng trăm năm nay, ta nói với hắn chuyện Tiêu Vân đã chết, còn có chuyện của ngươi và Tiêu Phong, hắn muốn gặp các ngươi, các ngươi không cần lo lắng, hiện tại lão tổ tông chỉ còn hai người các ngươi là người thân, hắn sẽ không tổn thương các ngươi."

Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, khẽ gật đầu: "Tốt, ta sẽ cùng đại ca đến gặp hắn."

Tiêu Bạch Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thật sự lo lắng Mộ Như Nguyệt sẽ có thành kiến gì với Tiêu gia, không ngờ nàng đáp ứng rồi, như vậy thì không còn gì tốt hơn...

Đại sảnh Tiêu gia, các trưởng lão đều nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào. Đặc biệt là những người đã từng tham gia vào chuyện bức bách Tiêu Vân rời khỏi Tiêu gia càng sợ hãi nhìn lão giả đang ngồi trên ghế cao.

Lão giả này rõ ràng đã hơn 200 tuổi nhưng nhìn rất khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, trên mặt có ý cười nhàn nhạt.

Nhưng bộ dáng lão giả như thế lại mang đến cho mọi người cảm giác áp bách mãnh liệt.

Đột nhiên, dưới ánh nắng sớm, hai thân ảnh lọt vào tầm mắt mọi người.

Nam nhân một thân hắc y lãnh khốc, mặt không có biểu tình gì, còn nữ tử bên cạnh toàn thân tản ra hơi thở đạm mạc, chỉ có đôi mắt kia tràn ngập hàn ý.

Thời điểm nhìn thấy hai người, khí thế của lão giả ngồi trên ghế cao đều biến mất sạch sẽ, ánh mắt trở nên nhu hòa.

"Các ngươi chính là Phong Nhi và Nguyệt Nhi? Tiêu Vân thật sự có hai hậu nhân không tồi, đáng tiếc, hắn không có phúc khí được nhìn thấy."

Lão tổ tông thở dài, ánh mắt ảm đạm.

Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày: "Nếu ngươi là thái gia gia của Tiêu Vân, vậy chúng ta nên xưng hô ngươi thế nào? Thái thái thái gia gia?"

Lão tổ tông cười ha hả: "Xưng hô này quá phiền toái, không bằng cứ gọi ta là lão tổ tông đi, nghe nói trong một trăm năm ta bế quan đã xảy ra không ít chuyện."

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn quét về phía đám trưởng lão.

Bị ánh mắt hắn quét qua, các trưởng lão đều cúi đầu thấp, thậm chí ai không dám liếc hắn một cái...

Nhìn thấy biểu tình của đám người này, Tiêu Bạch Hiên cười cười vui sướng khi người gặp họa, ai bảo những người này luôn kiêu ngạo quen thói, ngay cả hắn cũng không để vào mắt...

_________________________________________

CHƯƠNG 502: MỘT NHÀ BA NGƯỜI (6)

"Nha đầu, ta nghe nói ngươi là một đan dược sư?" Lão tổ tông mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt, hiền lành nói, "Không biết có thể nói cho ta biết trình độ của ngươi không?"

Có lẽ lão nhân này khiến Mộ Như Nguyệt có hảo cảm, nàng cũng không giấu giếm: "Phàm giai trung cấp."

Phàm giai trung cấp?

Sắc mặt mọi người cứng đờ, kinh ngạc nhìn nữ tử sắc mặt đạm mạc.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ cảm thấy hối hận chưa từng có, sớm biết hậu nhân Tiêu Vân sẽ có đệ tử xuất sắc như vậy, lúc trước bọn họ không nên nghe theo Thạch Lam châm ngòi.

Hiện tại hối hận thì đã muộn.

Đặc biệt là ấn tượng của lão tổ tông đối với nàng có vẻ không tồi....

www.wattpad.com/user/TngAn0

"Ha ha!" Lão tổ tông ngửa đầu cười to, hài lòng gật gật đầu, "Không tồi, nha đầu, ngươi thật sự không tồi, không biết ngươi có hứng thú với Tiêu gia hay không."

Mộ Như Nguyệt không hề do dự đáp: "Không có hứng thú."

Nụ cười của lão tổ tông cứng đờ, khóe miệng hơi run run, nha đầu này đúng là thành thật, nói thẳng không chút do dự.

Tiêu gia hắn có kém vậy sao?

"Phong Nhi, vậy còn ngươi?" Lão tổ tông quay đầu nhìn Tiêu Phong.

Mí mắt Tiêu Phong cũng không thèm nâng lên một chút, nói: "Ta muốn giúp muội muội quản lý Đan tháp, không có thời gian để ý tới Tiêu gia."

Nghe Tiêu Phong trả lời, ánh mắt lão tổ tông ai oán.

"Nhi tử của Bạch Hiên đã chết, cũng không thể để Tiêu gia không có người nối nghiệp đi? Ta thấy hai người các ngươi rất thích hợp, hay là suy xét một chút? Ta tặng còn không được sao? Nếu không, cho luôn cũng được."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe, dù hiện tại Đan tháp đã dần đi vào quỹ đạo nhưng có thêm một phần lực lượng cũng không tồi...

"Lão tổ tông, thật ra ta có một nhân tuyển có thể đảm nhiệm."

Hai mắt lão tổ tông lập tức sáng ngời: "Ai?"

"Phụ thân ta, Tiêu Thiên Vũ, từ khi Tiêu Vân bị trục xuất khỏi Tiêu gia, chúng ta luôn sống ở Thánh Cảnh, hiện giờ thực lực của phụ thân không cao nhưng từ nhỏ gia gia đã bồi dưỡng hắn, nếu giao Tiêu gia cho hắn xử lý tất nhiên sẽ không xảy ra những sai lầm như lúc trước, chẳng qua ta có một yêu cầu..."

"Yêu cầu gì?"

"Phải để những người năm đó tham dự chuyện của Tiêu Vân đi theo Tiêu Vân về Trung Châu. Nếu có thể đáp ứng yêu cầu này, ta có thể cho Tiêu gia ở Thánh Cảnh dời đến đây, ta và đại ca dĩ nhiên cũng là người của Tiêu gia. Nếu không đáp ứng, vậy chúng ta đi trước!"

Những trưởng lão năm đó tham dự lập tức xanh mặt, quay đầu nhìn về phía lão tổ tông.

Kêu bọn họ xin lỗi thì được, nhưng mặc đồ tang chẳng phải khiến bọn họ thấp hơn một bậc? Sao bọn họ có thể đáp ứng yêu cầu vô lễ như vậy?

Nhưng mà, lão tổ tông lại gật đầu: "Đây là đương nhiên, gián tiếp hại chết tôn tử ta, không tính sổ với các ngươi là đã nể mặt cha mẹ các ngươi rồi, nếu chút yêu cầu này mà không đáp ứng, ta chỉ có thể tự mình đưa các ngươi đến trước mặt Tiêu Vân nhận lỗi!"

Sắc mặt mọi người trầm xuống, lời của lão tổ tông, bọn họ không dám không nghe. Nếu không, thật sự đưa bọn họ xuống địa ngục gặp Tiêu Vân, vậy bọn họ sẽ không trở về được....

Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua đám người sắc mặt xanh mét đó, cười lạnh nói: "Bất quá ta thấy mọi người đều là bộ dáng không cam tâm tình nguyện, nếu đến trước mộ Tiêu Vân, sợ là hắn cũng cảm thấy áp lực."

"Khụ khụ!" Lão tổ tông ho khan hai tiếng, phát ra một cỗ uy áp, "Thế nào? Các ngươi không muốn xin lỗi tôn tử ta, hay là không muốn mặc đồ tang? Không muốn thì có thể nói với ta, tuy ta bế quan một trăm năm nhưng vẫn luôn rất anh minh, tuyệt đối không miễn cưỡng các ngươi."

_________________________________________

CHƯƠNG 503: MỘT NHÀ BA NGƯỜI (7)

Lúc nói chuyện, hắn khẽ nheo mắt, nếu có người dám nói không, chỉ sợ sẽ rơi đầu ngay lập tức.

Anh minh?

Mọi người cười khổ, nhìn bộ dáng uy hiếp của hắn thật chẳng giống một người tôn trọng ý kiến bọn họ chút nào.

"Lão tổ tông, ngươi hiểu lầm."

Rốt cuộc cũng có một người đứng ra, tươi cười nịnh nọt nói: "Sao chúng ta lại không muốn chứ? Vừa rồi chúng ta chỉ đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có đủ thành ý? Tuyệt đối không có chuyện không muốn."

"Đúng vậy, lão tổ tông, chúng ta thật sự nguyện ý, có điều không biết khi nào thì xuất phát?"

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, ánh mắt châm chọc nhìn đám người nịnh nọt kia. Đây chính là lợi ích của thực lực, nếu năm đó lão tổ tông không bế quan, vậy có phải bọn họ sẽ không có lá gan đối với Tiêu Vân như vậy không?

Trên đời này, nếu không có thực lực cường đại, nhất định sẽ bị ức hiếp...

"Còn nữa..." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói, "Tiêu lão năm đó rời đi cùng Tiêu Vân hiện giờ vẫn còn sống, hắn đã chịu không ít đau khổ, ta hi vọng các ngươi cũng xin lỗi hắn! Từ nay về sau, ở trước mặt hắn, các ngươi chính là tôn tử!"

Nếu so về tuổi tác, Tiêu lão còn nhỏ tuổi hơn bọn hắn, cho nên khi nghe Mộ Như Nguyệt nói lời này, sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn, nhưng lại không dám phát tác.

Không chỉ như thế, còn phải làm bộ ta nguyện ý.

"Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ cung kính với Tiêu lão."

"Đừng nói là làm tôn tử (cháu), bảo bọn hắn làm thái tôn tử (chắt) cũng nguyện ý."

Mọi người ta một lời ngươi một lời biểu lộ quyết tâm của mình.

Mộ Như Nguyệt không thèm liếc mắt bọn họ một cái, quay đầu nói: "Đại ca, chúng ta đi thôi, hôm nay trở về Thánh Cảnh, nên chuẩn bị một chút."

"Tốt." Tiêu Phong khẽ gật đầu.

Nếu không phải nể mặt lão tổ tông và Tiêu Bạch Hiên, hắn cũng không muốn đến Tiêu gia...

Trong sân Đan tháp, Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai phụ tử đang giằng co, buồn cười đi qua: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt: "Còn không phải tại hắn? Nếu hỗn đản này là nhi tử của chúng ta, tại sao không nói sớm cho ta biết? Hại ta ăn một bụng giấm, cho rằng đào hoa của ngươi lại tới, cố tình đào hoa này còn tốt như vậy."

Nói tới đây, Dạ Vô Trần đầy một bụng ủy khuất, nàng cũng chưa từng đối với hắn tốt như vậy, có thể không ăn giấm sao?

"Ta lại không biết các ngươi đã biết chuyện kiếp trước." Tử Thiên Cảnh ủy khuất bĩu môi, nếu biết sớm thì hắn cần gì phải yên lặng thương tâm một mình?

"Nương tử", Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ủy khuất, "Tuy nói hắn là nhi tử của chúng ta, nhưng mà nàng là của một mình ta, hắn cũng không thể bá chiếm nàng."

www.wattpad.com/user/TngAn0

"Dựa vào cái gì?" Tử Thiên Cảnh phẫn nộ rồi, gia hỏa này vẫn luôn ghen tuông mãnh liệt như trước đây.

Dạ Vô Trần nhướng mày: "Chỉ bằng ta là phu quân nàng!"

"Nhưng ta là nhi tử nàng, ngươi chính là cản trở mẫu tử chúng ta giao lưu tình cảm."

"Ta cũng không phải không cho các ngươi gặp nhau, nhưng mà ngươi không được ôm nàng, không được hôn nàng, càng không được nửa đêm chạy vào phòng nàng..."

Nhìn đôi phụ tử âm ĩ này, Mộ Như Nguyệt có chút đau đầu, không biết sau khi tiểu gia hỏa trong bụng sinh ra, sẽ có cảnh tượng gì.

"Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa", Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, "Thu dọn một chút, trở về Thánh Cảnh."

Hai người lập tức quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Mẫu thân, sẽ đi gặp ông bà ngoại sao?" Tử Thiên Cảnh chớp chớp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tươi rói.

_____________________________________

CHƯƠNG 504: TRỞ VỀ THÁNH CẢNH (1)

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Vô Trần, chúng ta nên xuất phát, đại ca và đại tẩu đang chờ chúng ta."

Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi, vi phu cũng đã lâu không bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu rồi, bây giờ cũng nên trở về Thánh Cảnh một chuyến..."

Chẳng qua cũng sẽ nhanh chóng trở lại đây, ở Trung Châu còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết.

Nghĩ đến Tử Phượng, đáy mắt hắn hiện lên sát khí lạnh lẽo. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt vào tay hắn, làm hơi thở lạnh lẽo trên người hắn chậm rãi thu lại....

www.wattpad.com/user/TngAn0

Đầu thu, lá rụng bay tán loạn.

Trong Tiêu gia Thánh Cảnh, dưới cây phong khô vàng, một mỹ phụ lẳng lặng đứng, y phục vàng nhạt nhẹ bay trong gió, ưu nhã mà tuyệt mỹ khiến người khác không thể bỏ qua.

Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau duỗi tới, ôm lấy eo nàng, sau đó liền cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, kèm theo thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp: "Ngọc Nhi, lại nhớ ba người bọn chúng sao?"

Thánh Nguyệt phu nhân thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng sắp hai năm rồi, không biết khi nào bọn chúng mới trở về."

"Bọn chúng sẽ trở về nhanh thôi."

Tiêu Thiên Vũ nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nữ tử phía trước, ánh mắt kia tựa như có thể khiến người ta hãm sâu vào.

"Mẫu thân, phụ thân, các ngươi đang làm gì?"

Đột nhiên, một thanh âm non nớt bên cạnh bọn họ vang lên.

Thánh Nguyệt phu nhân nao nao, cúi đầu nhìn tiểu cô nương, cười ưu nhã: "Uyển Nhi, hôm nay học xong rồi sao?"

Tiêu Uyển khẽ chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu: "Dạ, sư phụ cũng khen Uyển Nhi a, chờ Uyển Nhi cường đại rồi sẽ đến Trung Châu tìm ca ca và tỷ tỷ, giúp bọn hắn đánh người xấu."

Nhìn Tiêu Uyển ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thánh Nguyệt phu nhân vui mừng cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nho nhỏ, nói: "Vậy ngươi phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ sớm bắt kịp bọn họ, như vậy mới có thể trợ giúp được bọn họ."

"Uyển Nhi nhất định sẽ cố gắng."

Tiêu Uyển cười đáng yêu, so với hai năm trước, nàng đã cao lên không ít, gương mặt cũng không còn mập mạp, trẻ con như lúc trước, càng thêm phấn điêu ngọc trác.

"Đúng rồi, mẫu thân, mấy ngày trước Uyển Nhi ra ngoài gặp phải một tên hỗn đản muốn dụ dỗ Uyển Nhi, nhưng mà Uyển Nhi nói không muốn đi theo tên hỗn đản kia đâu."

Tiêu Uyển nháy nháy mắt, phồng má, nói.

Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống: "Uyển Nhi, nói cho mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?"

"Là một tên hỗn đản, hắn nói nếu Uyển Nhi muốn có thực lực mạnh thì đi theo hắn, Uyển Nhi mới không bị lừa đâu, rõ ràng hắn muốn dụ dỗ Uyển Nhi vào núi, bán cho mấy nam nhân không cưới được vợ."

Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được cười nói: "Bán cho nam nhân làm vợ? Ai dạy ngươi những lời này?"

"Là gia gia a, gia gia nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ dụ dỗ mấy tiểu cô nương đáng yêu bán cho nam nhân làm vợ, Uyển Nhi đáng yêu như vậy, bọn họ nhất định muốn dụ dỗ Uyển Nhi." Tiêu Uyển khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bất thiện nói.

(Tiêu Uyển kute quá đi :3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net