Chương 520 - 524

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 520: TRỞ LẠI TRUNG CHÂU (4)

"Nhã quý... Cơ cô nương", Mộ Như Nguyệt vừa định nói hai chữ quý phi nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của Cơ Như Nhã, lại nuốt trở vào, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thân thể Cơ Như Nhã hơi chấn động, cắn môi nói: "Từ sau khi rời khỏi Hoàng cung, ta và biểu ca định cư ở đây, những người này là lưu manh ở địa phương này, bọn họ... bọn họ nhìn trúng ta, cho nên..."

Không cần nói hết lời, Mộ Như Nguyệt cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nói thật, đối với Cơ Như Nhã, nàng cũng không có ấn tượng gì lắm, chỉ nhớ rõ nữ nhân này chủ động tới cửa tìm nàng nói về chuyện Thánh Nữ Môn, cũng chính vì vậy nên nàng mới ra tay cứu giúp.

Từ ngày đó rời khỏi Hoàng cung đến nay cũng đã mấy năm, mấy năm nay đều không nghe tin tức gì về nàng, ai ngờ lại gặp được ở chỗ này...

"Mộ cô nương, ngươi và Quỷ Vương đã thành thân đi?" Cơ Như Nhã mỉm cười, ánh mắt chân thành chúc phúc, "Tình cảm của Quỷ Vương đối với Mộ cô nương thế nào chúng ta đều nhìn rõ, cho nên các ngươi cũng coi như thần tiên quyến lữ, trời sinh một đôi."

Mộ Như Nguyệt khẽ mỉm cười, xòe tay ra, hai viên đan dược lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

"Đây là Tiên Hoàng đan, có thể giúp võ giả đột phá đến cấp thiên phú, chẳng qua nếu cưỡng chế tăng thực lực, cả đời này chỉ có thể dừng ở cấp bậc này, không thể tiến bộ được nữa, các ngươi thử suy xét một chút xem."

Cơ Như Nhã cùng biểu ca của nàng đều hơi sửng sốt, sau đó là cực kì khiếp sợ.

Thiên phú? Đó chính là cấp bậc mà võ giả tha thiết mơ ước, bọn họ cũng có thể đạt được thực lực đó sao? Nhưng đối với lời Mộ Như Nguyệt nói, trước nay Cơ Như Nhã đều rất tin tưởng....

"Cảm ơn", thanh âm Cơ Như Nhã nghẹn ngào, hai tay run run nhận lấy hai viên đan dược, "Thiên phú của ta và biểu ca đều không mạnh, cả đời này cũng không mong sẽ có tiến bộ gì lớn, cho nên có thể đột phá tới cấp thiên phú đã rất tốt rồi, chúng ta rất thỏa mãn."

"Không cần cảm ơn, đây là ngươi nên có được."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, xoay người đi đến bên cạnh Dạ Vô Trần: "Vô Trần, chúng ta đi thôi, mọi người còn đang chờ chúng ta phía trước..."

"Tốt." Dạ Vô Trần cong môi cười, ánh mắt sủng nịnh nhìn nữ tử bên cạnh...

Nhìn bóng dáng hai người đi xa, trong lòng Cơ Như Nhã ngũ vị tạp trần. Nàng thật may mắn lúc trước đã chọn giao hảo với nữ tử này, mà không đắc tội nàng như những người khác.

Nếu không, hiện tại nàng làm sao có thể may mắn như vậy?

Nữ nhân này không phải thánh mẫu, sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác, hôm nay nàng ra tay cứu giúp, bất quá là nhớ cảm tình lúc trước thôi....

"Biểu ca, cả đời ta, may mắn lớn nhất ngoại trừ gặp được ngươi, còn có quyết định của mình lúc trước, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng không đơn giản, nhưng không ngờ hiện tại có thể trưởng thành đến mức này...."

Cơ Như Nhã nở nụ cười, rúc vào ngực nam nhân, nét mặt tràn đầy hạnh phúc.

Bất quá những người khác thì không bình tĩnh như vậy, mọi người đều chấn động nhìn theo bóng dáng hai người đi xa....

"Tiên Hoàng đan? Đây là thứ gì, sao trước đây chúng ta chưa từng nghe nói?"

"Nghe tên là biết công hiệu của Tiên Hoàng đan rất cường hãn, chậc chậc, đó chính là cường giả thiên phú a, ở đại lục Thần Vũ một cường giả thiên phú đã có thể hủy diệt một quốc gia!"

"Cho dù không thể đột phá nữa, nhưng chỉ cần có thể đạt đến thiên phú, còn có ai không thỏa mãn? Chúng ta nỗ lực cả đời cũng không thể đạt tới cấp bậc này..."

_______________________________________

CHƯƠNG 519: TRỞ LẠI TRUNG CHÂU (5)

Đương nhiên Mộ Như Nguyệt không nghe thấy những lời bàn tán đó, dù có nghe cũng sẽ không để ý. Dù sao, đối với Nhã quý phi, nàng giúp như vậy là đủ rồi, kế tiếp thế nào thì phải dựa vào chính bản thân bọn họ.

Nếu bọn họ không đến Trung Châu mà ở lại đại lục Thần Vũ, người có thể đánh bại bọn họ đã rất ít rồi, có thể sống cả đời không lo...

"Nguyệt Nhi, xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi đến, Thánh Nguyệt phu nhân khẩn trương hỏi.

"Không có gì, gặp một người quen thôi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Nương, chúng ta đi thôi, lần này rời đi, sau này có lẽ sẽ không trở lại đại lục Thần Vũ nữa..."

Nói thật, phải rời khỏi nơi này, mọi người có chút lưu luyến, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ căn cơ chân chính của bọn họ là ở Trung Châu, chỉ có đến nơi đó mới có thể trưởng thành nhanh hơn...

Lần này, trong đội ngũ dĩ nhiên còn có chiến đội Thí Thiên, trong mấy năm Mộ Như Nguyệt rời khỏi Thánh Cảnh, các thành viên chiến đội Thí Thiên đều đột phá đến thiên phú trung cấp rồi, tốc độ như vậy cũng khiến Mộ Như Nguyệt hoảng sợ.

Bất quá, sau khi nghe nói Tiêu lão cho bọn họ đặc quyền vào trong Thánh trì tu luyện, Mộ Như Nguyệt cũng không ngạc nhiên nữa, nhưng thực lực này vẫn chưa đủ, cho nên Mộ Như Nguyệt lại dùng đan dược giúp bọn họ tăng lên thiên phú cao cấp....

Dọc đường đi, Lý Lộ rất tò mò, không ngừng lải nhải hỏi đông hỏi tây, cuối cùng đoàn người rốt cuộc đến Phong Vân đế quốc...

"Chủ tử, đây là Đan tháp sao? Nhìn thật khí phái."

Lý Lộ hưng phấn, không hề chú ý thấy sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống....

Nàng híp mắt nhìn Đan tháp trước mặt, đáy mắt hiện lên tia sáng không dễ phát hiện: "Hình như Đan tháp xảy ra chuyện gì."

Nếu không, ngoài cửa sẽ không yên tĩnh như vậy....

"Chủ tử, ngài đã trở lại?"

Đúng lúc này, một nam nhân vội vã chạy ra, lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hai mắt liền sáng ngời.

Mộ Như Nguyệt nhận ra nam nhân này là người của chiến đội, hình như tên là Chiến Thiên, nàng khẽ nhíu mày, hỏi: "Trong thời gian ta không ở đây, có phải Đan tháp đã xảy ra chuyện gì không?"

Lúc này sắc mặt Chiến Thiên mới trầm xuống, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào.

Nhìn sắc mặt hắn, Mộ Như Nguyệt đã hoàn toàn xác định Đan tháp đã xảy ra biến cố.

"Chiến Thiên, lập tức nói cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì?"

"Chủ tử", Chiến Thiên rũ mắt, che giấu sát khí nơi đáy mắt, hít sâu một hơi, nói: "Chuyện này rất phức tạp, hay là để Vu Sơn đại sư giải thích đi."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, dung nhan tuyệt mỹ lạnh lẽo: "Chiến Thiên, theo ta vào trong, ta muốn biết rõ ràng trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi lập tức nói cho ta biết, một chữ cũng không được giấu giếm!"

"Vâng, chủ tử."

Chiến Thiên cúi đầu đáp, Mộ Như Nguyệt trở về, giống như tìm được tâm phúc, đồng thời cũng khiến hắn bình tâm lại...

Mộ Như Nguyệt để các vị trưởng lão đưa bài vị Tiêu Vân vào Tiêu gia, còn những người khác ở lại Đan tháp. Nghe tin Mộ Như Nguyệt trở về, người trong Đan tháp đều kích động, từ trong phòng tu luyện chạy ra....

Lúc này, bầu không khí trong phòng họp cực kì nghiêm túc, Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt đảo mắt mọi người trong phòng: "Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc Đan tháp đã xảy ra chuyện gì?"

________________________________________

CHƯƠNG 522: ĐẠI HỘI TIÊN Y (1) 

Trong phòng họp yên tĩnh, Vu Sơn trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Tháp chủ, là người của Dược Tông."

Dược Tông?

Mộ Như Nguyệt chợt nhớ tới Mộ Dung Thanh Sơ và Đan tôn giả, bất luận thế nào, Dược tông ở Thánh Cảnh cũng là một bộ phận của Dược tông ở Trung Châu, nếu liên quan đến Dược Tông thì thật phiền toái...

"Dược tông làm cái gì?"

Vu Sơn liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Qua một thời gian nữa là đại hội tiên y, đến lúc đó tam đại thế lực đều sẽ phái người đến tham gia, nhưng người tham dự đại hội tiên y không phải do các thế lực quyết định mà là xem xét thành tựu của cá nhân ở bên ngoài, nói như vậy đệ tử Dược tông tương đối tự do, bất kì ai cũng có thể ra ngoài tự thành lập thế lực riêng của mình, cho nên vị đệ tử Dược tông kia mới vọng tưởng thâu tóm Đan tháp chúng ta..."

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Đại hội tiên y là cái gì?"

"Ngươi không biết đại hội tiên y?" Vu Sơn quét mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, cảm thấy hơi kinh ngạc, "Đại hội tiên y là do Tiên Y Môn tổ chức, mười năm một lần, trùng hợp đại hội lần này sẽ diễn ra vào hai tháng sau, cho nên tam đại thế lực đều bắt đầu có hành động."

Mộ Như Nguyệt nhíu mày: "Tiên Y Môn? Thế lực cường đại nhất đại lục không phải mấy thế lực Dược tông bọn họ sao? Tiên Y Môn lại là cái gì? Hơn nữa, tại sao lại là tam đại thế lực?"

"Ha ha", Vu Sơn cười gượng hai tiếng, kiên nhẫn giải thích, "Thế lực Dược tông và Võ tông đúng là cường đại nhưng nếu nói mạnh nhất thì không phải mấy thế lực này mà là Tiên Y Môn, còn về phần tam đại thế lực là bởi vì Diêu gia chưa bao giờ tham dự đại hội này, bất quá bình thường Tiên Y Môn cũng sẽ đi khảo sát các thế lực khác một chút, vài đan dược sư có thể lực riêng cũng được mời đến, chuyện này còn phải xem vận khí của mình."

Nói đến đại hội tiên y, sắc mặt mọi người đều mong chờ.

Sẽ có rất nhiều đan dược sư đến tham dự đại hội, sao có thể không khiến người khác hâm mộ? Không biết khi nào bọn họ mới có được tư cách này....

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi: "Võ giả và Thánh Môn cũng có đan dược sư?"

"Đương nhiên", Vu Sơn cười cười, "Nếu không có đan dược sư, chỉ sợ hai thế lực này cũng không thể phát triển đến trình độ như vậy, nhưng so với Dược tông, mấy đan dược sư đó vẫn kém hơn rất nhiều, dù sao Dược Tông mới là nơi chân chính để đan dược sư phát triển."

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nghe Vu Sơn đại sư nói, gật gật đầu: "Ta hiểu rồi, các ngươi lui xuống đi, mấy chuyện này cứ để ta giải quyết."

"Tốt." Vu Sơn mỉm cười, nhưng trong lòng ẩn ẩn bất an.

Hắn không biết Tháp chủ muốn làm gì, dù sao đó cũng là đệ tử Dược tông, nếu giết đệ tử Dược tông vậy chẳng khác nào đối địch với cả Dược tông, bọn họ còn chưa gánh vác nổi lửa giận của Dược tông kia...

Trên đỉnh núi cách đó không xa, nam nhân đón gió mà đứng, một đầu tóc bạc như tiên, vài sợi tóc phất qua dung nhan tuấn mỹ.

Bất kì ai nhìn thấy nam nhân này đều sẽ nhịn không được cảm thán, thế gian lại có nam tử mỹ đến mức này, tựa như thần tiên vô dục vô cầu, dung nhan thanh nhã hờ hững giống như sẽ không sinh ra bất cứ cảm xúc gì.

"Đan tôn giả." Nam nhân chậm rãi mở miệng, thanh âm như tiếng nhạc trên trời, mỹ diệu động lòng người.

"Công tử?" Đan tôn giả lẳng lặng đứng phía sau nam nhân, sắc mặt tôn kính.

Nếu như Mộ Như Nguyệt có ở đây nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc.

_______________________________________

CHƯƠNG 523: ĐẠI HỘI TIÊN Y (2)

Mộ Dung Thanh Sơ là thiếu tông chủ Dược tông, Đan tôn giả là lão tông chủ, nhưng hiện giờ lại xưng hắn là thiếu chủ? Lại còn tôn kính như vậy.

Nam nhân này, rốt cuộc có thân phận gì?

"Không lâu nữa sẽ đến đại hội tiên y, có phải nàng sẽ đến hay không?" Sắc mặt nam nhân đạm mạc, tựa như đang hỏi một việc râu ria bình thường.

Nhưng chỉ có Đan tôn giả mới biết sự chờ mong trong lòng Mộ Dung Thanh Sơ....

"Công tử, nếu có thiệp mời, nàng có thể tham gia đại hội tiên y."

"Thiệp?" Nam nhân thanh nhã đúng trong gió, yên lặng thật lâu, thanh âm như tiếng nhạc trời lại vang lên, "Ta hiểu rồi..."

Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng núp vào trong mây, bầu trời không có một tia sáng.

"Nha đầu, bây giờ chúng ta đi đâu?" Viêm Tẫn nhướng mày, nhìn nữ tử bên cạnh, nha đầu này phỏng chừng lại muốn làm chuyện xấu đi....

"Lần trước có được cách luyện chế con rối, sau đó lấy được thi cốt độc ở chỗ Tứ Hoàng tử nhưng vẫn chưa có cơ hội thí nghiệm, cho nên tối nay chúng ta đi luyện chế con rối đầu tiên."

Mộ Như Nguyệt có chút hưng phấn, đối với loại đồ vật này nàng thật sự cảm thấy rất hứng thú.

Viêm Tẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Không biết gia hỏa xui xẻo nào bị nha đầu ngươi nhìn trúng, ta thật cảm thấy đồng tình cho hắn."

Mộ Như Nguyệt cũng không để ý tới Viêm Tẫn, lôi kéo hắn chạy tới khách điếm.

"Vân thúc, bất luận thế nào ta cũng phải có được Đan tháp."

Trong phòng, nam nhân nhíu chặt mày, đáy mắt âm trầm: "Nhưng mà sau lưng Đan tháp còn có Tiêu gia, không ngờ một gia tộc nhỏ trong đế quốc lại có cường giả thiên nguyên!"

Thiên nguyên?

Ngoài cửa sổ, hô hấp Mộ Như Nguyệt căng thẳng, thực lực lão tổ tông là cảnh giới thiên nguyên?

Cũng đúng, trươc kia Tiêu gia quả thật rất mạnh, nhưng trong một trăm năm lão tổ tông bế quan đã bắt đầu xuống dốc, mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết, mà người mạnh nhất Tiêu gia bất quá là cảnh giới huyền nguyên cho nên Tiêu gia mới tụt dốc đến mức này.

"Chuyện này quả thật có chút phiền phức", lão giả được xưng là Vân thúc cau mày, nói: "Ngươi nhất quyết muốn có Đan tháp?"

"Phải!" Nam nhân khẽ cong khóe môi, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: "Đan tháp có rất nhiều loại đan dược ta chưa từng nghe qua, nếu như có thể có những loại đan phương đó, ưu thế của ta nhất định sẽ lớn hơn nữa, đây mới chính là mục tiêu của ta, thế nhưng lại bị cái lão bất tử Tiêu gia kia ngăn cản, còn không thèm đặt Dược tông chúng ta vào mắt, sớm muộn gì cũng có một ngày ta tiêu diệt lão nhân đáng chết kia!"

Đáy mắt nam nhân âm trầm, trên người bộc phát sát khí mãnh liệt.

Vẻ mặt Vân thúc chợt buông lỏng, nói: "Yên tâm đi, luôn sẽ có biện pháp, hiện tại cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại thảo luận chuyện này."

"Tốt." Nam nhân khẽ gật đầu, nói: "Vậy Vân thúc nghỉ ngới trước đi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi."

Nghe vậy, Vân thúc cũng không nói gì nữa, xoay người đứng lên đi ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, Viêm Tẫn nhíu mày nhìn nữ tử bên cạnh, cười như không cười nói: "Hắn chính là mục tiêu thí nghiệm của ngươi?"

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, sau khi xác định Vân thúc đi rồi mới kéo tay Viêm Tẫn nhảy vào cửa sổ.

Từ lúc Dạ Vô Trần xuất hiện, Tiểu Bạch liền tiến vào trạng thái ngủ say, vì sắp tới thời kỳ trưởng thành nên Tiểu Bạch cần ngủ say để khôi phục thực lực.

Hiện tại, Viêm Tẫn là trợ lực duy nhất của Mộ Như Nguyệt...

"Là ai?"

___________________________________

CHƯƠNG 524: ĐẠI HỘI TIÊN Y (3)

Toàn thân nam nhân chấn động, trên người bộc phát khí thế sắc bén, đôi mắt như mắt chim ưng nhìn về phía hai thân ảnh bạch y và hắc y ngoài cửa sổ.

"Các ngươi là ai?" Hắn híp mắt, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động.

Tuy nữ tử kia thoạt nhìn nhu nhược nhưng nam nhân kia lại rất cường đại, hắn không thể không cẩn thận....

"Ngươi là người Dược tông?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười lạnh nói.

"Hừ!" Nam nhân hừ lạnh một tiếng, "Nếu đã biết ta là người Dược tông, ai cho ngươi lá gan dám đến nơi này?"

Hắn vốn cho rằng khi nhìn thấy khí thế của mình, nữ nhân này nhất định sẽ lùi bước, nhưng hoàn toàn ngược lại, nàng chỉ dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn chăm chú, giống như đang nhìn thứ gì đó đáng chê cười.

Loại cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái, ánh mắt càng trở nên không tốt.

"Ta tới đây để thu phục ngươi, nếu ngươi nguyện ý ngoan ngoãn phối hợp, có lẽ sẽ bớt thống khổ một chút." Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, ngữ khí đạm mạc như đang nói một chuyện rất bình thường.

Nhưng mà lời nàng nói lại khiến sắc mặt nam nhân đại biến.

"Thu phục ta? Chỉ bằng ngươi? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã!"

Hắn là cường giả cảnh giới huyền nguyên, chỉ bằng nữ nhân này mà cũng muốn thu phục hắn? Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ....

"Viêm Tẫn!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, "Tốc chiến tốc thắng, đừng kinh động những người khác!"

Nam nhân này chỉ ở cảnh giới huyền nguyên, mà lão giả vừa rồi ở cảnh giới địa nguyên, cho nên nếu để hắn phát hiện, không có Tiểu Bạch nàng bây giờ không quá an toàn...

Dứt lời, Mộ Như Nguyệt giơ một bình sứ lên, một viên đan dược bay về phía Viêm Tẫn: "Đây là cường lực đan, có thể giúp ngươi nâng cao thực lực trong nửa canh giờ."

Viêm Tẫn bắt lấy đan dược, không hề do dự lập tức nuốt xuống.

Trong nháy mắt, khí thế toàn thân hắn tăng lên, tất cả lực lượng tụ tập ở bàn tay, 'oanh' một tiếng đánh về phía nam nhân.

Trong lòng nam nhân kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, 'phịch' một tiếng, trúng một nắm đấm của Viêm Tẫn khiến hắn lui về phía sau vài bước.

Lúc này, tay nam nhân giống như đã tàn phế, không nâng lân nổi, kinh ngạc nhìn Viêm Tẫn, rồi nhìn qua Mộ Như Nguyệt, khàn khàn nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ngươi nói đi?"

Ánh mắt nam nhân trầm xuống, từ khi hắn tới đây chưa từng đắc tội bất kì ai, duy nhất kết giao chỉ có Đan tháp, mà đối phương lại có thể tiện tay lấy ra cường lực đan....

"Ngươi là người Đan tháp?"

"Không sai!" Mộ Như Nguyệt không phủ nhận mà thoải mái thừa nhận.

Dù sao người này cũng sẽ nhanh trở thành con rối thôi...

Sắc mặt nam nhân hơi đổi, hắn không ngờ người này thật sự là người Đan tháp, sau đó hắn nhìn thấy bạch y nữ tử kia không biết đang mân mê thứ gì.

Sau khi lấy thi cốt độc và một ít dược liệu ra, Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay, khóe môi khẽ cong lên, lạnh giọng phân phó Viêm Tẫn: "Đánh ngất hắn cho ta, để ta dễ làm việc."

Viêm Tẫn nhướng mày, đôi mắt đen khí phách nhìn về phía nam nhân: "Không còn cách nào khác, ai bảo ngươi đắc tội nha đầu này, vậy chỉ có thể làm vật thí nghiệm..."

"Ngươi...."

Nam nhân mới nói được một chữ, nắm đấm từ phía đối diện đã hạ xuống đầu hắn, trực tiếp làm hắn đầu váng mắt hoa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net