Chương 550 - 554

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 550: ÂU DƯƠNG GIA ĐẾN XIN GIÚP ĐỠ (1)

"Để xem ngươi còn khoe khoang được nữa không!"

Liễu Ngọc cười lạnh, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm.

Nàng lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt đứng trước mặt Thiên Lang, ánh mắt ngày càng băng hàn....

Thời điểm mọi người cho rằng Thiên Lang sẽ vồ Mộ Như Nguyệt, lại xảy ra một màn không thể tưởng tượng nổi....

Chỉ thấy Thiên Lang vốn còn hung hãn, lúc này lại cúi đầu xuống.

Dáng vẻ cung kính giống như hoàn toàn thần phục nữ tử trước mắt...

Liễu Ngọc hung hăng dụi dụi mắt, cả người run lên, sắc mặt dần trắng bệch, đôi môi khẽ run nhưng lại không thể phát ra chữ nào.

"Chủ nhân", ánh mắt Khiếu Nguyệt tôn kính mà kích động, nước mắt chảy xuống, "Ta ở đây chờ ngươi thật lâu, ngươi rốt cuộc tới rồi..."

Trời biết hắn chờ đợi thời khắc này vất vả nhường nào, cuối cùng chủ nhân cũng đến tìm nó rồi....

Chủ nhân?

Mọi người vốn bị một màn này dọa sợ, sau khi nghe Khiếu Nguyệt nói, lập tức hỗn độn trong gió. Nữ nhân Thần Vương dẫn đến lại là chủ nhân của Thiên Lang Khiếu Nguyệt?

Còn có thể cẩu huyết hơn nữa không?

"Không!" Liễu Ngọc hét khàn cả giọng.

Hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Nàng không dám tin cảnh tượng mà mình đã chứng kiến...

Nữ nhân vốn nên chút dưới móng vuốt của Thiên Lang, lại là chủ nhân của nó? Tại sao vận khí nàng luôn tốt như vậy? Lần nào cũng không chết?

(vì tỷ ấy là nữ chính đó cưng:D)

"Ngươi nói ta là chủ nhân của ngươi?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, "Nhưng trong trí nhớ của ta lại không có ngươi."

Thiên Lang cũng không vì thế mà thương tâm, nó cúi đầu cung kính nói: "Chủ nhân không nhớ cũng là đương nhiên, ta và Bạch Trạch đại nhân đều nguyện trung thành với ngài, nhưng mà lúc trước sau khi chủ nhân biến mất, ta nghe theo Bạch Trạch đại nhân phân phó đi ẩn nấp, nhưng vẫn bị Tử Phượng phát hiện tung tích, bị đuổi giết, trong lúc cửu tử nhất sinh thì phát hiện nơi này, cho nên ta ở nơi này chờ chủ nhân đến dẫn ta ra ngoài, có điều năm đó sau khi bị Tử Phượng đả thương, vẫn chưa hồi phục được, thực lực cũng giảm xuống đến nông nỗi này, nếu không cũng sẽ không bị loài người bắt giam mấy ngàn năm."

Mộ Như Nguyệt không hoài nghi lời Khiếu Nguyệt nói.

Đơn giản là vì nàng cảm nhận được sự quen thuộc và thân cận, loại cảm giác này khiến nàng nhớ tới nam nhân tóc bạc kia, tựa như nhìn thấy đôi mắt ôn nhu mà bi thương của hắn...

Bạch Trạch!

Nghĩ đến nam nhân này, trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, mấy năm nay thật sự vất vả hắn, nhưng mà nàng cũng không biết Bạch Trạch đang ở đâu, cho nên không thể tìm được hắn...

Mặc kệ thế nào, đợi đến khi gặp lại Vô Trần, sau đó lại lục tung khắp Trung Châu một lần, rồi cũng sẽ tìm được nam nhân kia thôi.

Để hắn không còn cô đơn nữa...

Hai người Âu Dương gia nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Có lẽ nàng là người bọn họ muốn tìm...

Liễu Ngọc cắn chặt môi, nhìn Mộ Như Nguyệt dẫn Thiên Lang ra khỏi lồng sắt, đột nhiên nàng đánh mất lý trí, rống lên: "Mộ Như Nguyệt, bệ hạ cho phép ngươi mang nó đi lúc nào? Nó thuộc về Hoàng tộc, không phải thuộc về ngươi!"

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.

Bỗng nhiên, nàng cong khóe môi, đáy mắt lại cực kì lạnh lẽo: "Ta muốn mang nó đi, ai dám ngăn cản?"

Ta muốn mang nó đi, ai dám ngăn cản....

Mọi người kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, nhất thời không thể tin vào tai mình.

_______________________________________

CHƯƠNG 551: ÂU DƯƠNG GIA ĐẾN XIN GIÚP ĐỠ (2)

Nàng bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, lại có thể khí phách đến thế!

Dù là nam nhân cũng không có quyết đoán như nàng!

Lúc này, Mộ Như Nguyệt quả thật quyết tâm, dù phải bại lộ thực lực trước mặt người Âu Dương gia, nàng cũng kiên quyết muốn mang Khiếu Nguyệt đi, cho nó tự do!

Cho dù huyết nhiễm Hoàng cung cũng không tiếc!

Dịch Thiếu Thần híp mắt, tinh tế nhìn kỹ dung nhan nữ tử, hắn biết, nữ nhân này nói được làm được.

Nếu không để nàng đi, nàng chắc chắn sẽ đại khai sát giới trong hoàng cung!

"Làm càn!" Trong lòng Liễu Ngọc vui vẻ, ngoài miệng lại phẫn nộ rống lên: "Mộ Như Nguyệt, nơi này là hoàng cung, không chấp nhận được ngươi vô lễ như thế!"

Hừ! Tiện nhân, để xem ngươi còn có thể đắc ý tới khi nào, đắc tội bệ hạ, ngươi sẽ không còn mạng mà ra khỏi cửa cung.

Thoáng nhìn qua sắc mặt âm trầm của Hoàng đế, Liễu Ngọc cười khẽ, ánh mắt âm ngoan quét về phía Mộ Như Nguyệt.

Nàng khẽ nhếch miệng, định nói thêm gì đó, Hoàng đế lại đột nhiên đứng dậy, thanh âm kia làm nàng sợ tới mức nuốt hết mấy lời định nói vào bụng.

"Liễu Ngọc, ngươi còn biết nơi này là hoàng cung?" Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, cười lạnh nhìn về phía Hoàng hậu và Dịch Thiếu Thần, "Đây là Thần Vương phi mà các ngươi lựa chọn! Trẫm còn chưa mở miệng, các ngươi đã ở chỗ này làm càn? Hoàng hậu, ngươi nên đánh bóng lại mắt mình đi, không phải một nữ tử vô tài vô đức cũng có thể tiến vào cửa hoàng gia!"

Hoàng hậu khẩn trương nắm chặt nắm tay, khẽ cúi đầu xuống, rũ mắt nói: "Thần thiếp biết sai."

"Biết sai thì tốt, hi vọng sau này đừng tái phạm sai lầm nữa!" Thanh âm Hoàng đế lạnh lẽo, nghiêm túc, lộ ra sự quyết đoán.

Mặt Liễu Ngọc trắng bệch, nàng không biết mình nói sai cái gì, tại sao bệ hạ nhục nhã nàng như vậy?

Nàng cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng, lại không dám nói câu nào, miễn cho bệ hạ càng thêm bất mãn với nàng...

Bất quá, Liễu Ngọc chịu nhục, Hoàng hậu bị mắng, hai người đều đổ hết lỗi lên đầu Mộ Như Nguyệt. Đặc biệt là Hoàng hậu, dù bệ hạ không thích nàng nhưng cũng tôn trọng nhau như khách, hiện tại lại vì một nữ nhân mà trách cứ nàng, nàng sao có thể không hận?

Dịch Thiếu Thần cau mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua Liễu Ngọc.

Hoàng hậu dù sao cũng là mẫu hậu trên danh nghĩa của hắn, hắn cũng coi như nhi tử duy nhất của nàng, nếu nàng bị phụ hoàng chán ghét, hắn cũng bất lợi.

Mà tất cả đều là vì Liễu Ngọc ngu xuẩn này!

Không phải nàng muốn trở thành nữ nhân của hắn sao? Tốt! Vậy hắn liền thỏa mãn nàng!

Dịch Thiếu Thần cười lạnh, ánh mắt không hề có độ ấm nhìn Liễu Ngọc, làm nàng nhịn không được rùng mình...

"Như Nguyệt", Mặc Khê kéo ống tay áo Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt trắng nõn còn chưa hết kinh hoảng, hắn khẽ nhấp nhấp môi, tội nghiệp nói, "Về sau có thể đừng làm chuyện nguy hiểm được không?"

Nhìn thần sắc khiếp nhược của thiếu niên, trong lòng Mộ Như Nguyệt mềm nhũn: "Ta chỉ làm chuyện mình nắm chắc."

Nàng sẽ không lấy tính mạng mình ra nói giỡn, không nắm chắc tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.

"Chủ nhân, hắn là ai?" Khiếu Nguyệt híp mắt, cảnh giác nhìn Mặc Khê.

Chủ nhân là nữ nhân của Tử Hoàng, bất kì giống đực nào ở bên cạnh chủ nhân đều phải cảnh giác! Trên đời này ngoài Tử Hoàng đại nhân, không ai có thể xứng đôi với chủ nhân ưu tú nhà mình.

Bất quá, thực lực thiếu niên này cũng không tồi...

"Mặc Khê, đệ đệ ta", Mộ Như Nguyệt mỉm cười vỗ nhẹ đầu Khiếu Nguyệt, ánh mắt dời qua phía Mặc Khê, nói, "Mặc Mặc, chúng ta về thôi."

_________________________________________

CHƯƠNG 552: ÂU DƯƠNG GIA ĐẾN XIN GIÚP ĐỠ (3)

Ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì....

Mặc Khê khẽ gật gật đầu, nếu không phải không muốn tách khỏi Mộ Như Nguyệt, hắn đã sớm muốn chạy, ánh mắt nữ nhân ở đây làm hắn bức bối, không thoải mái.

Nhìn bọn họ rời đi, Hoàng đế cũng không ngăn cản, ánh mắt thâm thúy không biết suy nghĩ gì, hồi lâu sau, hắn đứng dậy, vẫy vẫy tay, nói: "Trẫm mệt mỏi, các vị xin cứ tự nhiên.

Hoàng đế rời đi, Hoàng hậu dĩ nhiên cũng không ở lại, nàng quét mắt qua Liễu Ngọc, rồi vội vàng đi theo Hoàng đế....

Ánh mắt Dịch Thiếu Thần âm trầm, liếc mắt về phía Liễu Ngọc điềm đạm đáng yêu đứng bên kia, khẽ nhíu mày nói: "Ngươi đến Thần Vương phủ một chuyến."

Liễu Ngọc hơi sửng sốt, ngốc ngốc nhìn dung nhan tuấn mỹ của Dịch Thiếu Thần, nhất thời nghĩ rằng lỗ tai mình có vấn đề.

Thiếu Thần ca ca mời nàng sao?

Trong lòng nàng lập tức mừng như điên, si tâm nhiều năm của mình cuối cùng cũng được hồi báo, cả người kích động....

Thần vương phủ.

Liễu Ngọc có chút thấp thỏm bất an đi vào, lúc nhìn thấy nam nhân ngồi trên giường, tim nàng đập lỡ một nhịp, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.

"Thiếu Thần ca ca, ngươi kêu ta tới..."

Xoát!

Không đợi Liễu Ngọc nói xong, quần áo nàng đã bị xé rách, lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn, ngay cả nàng cũng bị hành động của Dịch Thiếu Thần làm hoảng sợ.

"A!"

Liễu Ngọc kinh hô một tiếng, nàng không ngờ Thiếu Thần ca ca lại trực tiếp như vậy, một chút tâm lý chuẩn bị nàng cũng không có...

Dịch Thiếu Thần cười lạnh, bàn tay to hung hăng nhéo khắp người Liễu Ngọc, đau đến mức nàng suýt khóc.

"Thiếu... Thiếu Thần ca ca, ngươi... ngươi có thể nhẹ chút được không?"

Lông mi nàng run rẩy, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt.

Nhưng vừa nhìn đã khiến tim nàng suýt nữa ngừng đập...

Trong cảm nhận của nàng, Thiếu Thần ca ca trước nay đều ôn nhuận như ngọc, ôn tồn lễ độ, sao lại có ánh mắt khủng bố đến vậy?

Trong mắt hắn tựa như có cuồng phong, âm trầm, khiến nàng run rẩy.

Thiếu Thần ca ca hiện tại, thật sự rất đáng sợ...

"Liễu Ngọc, không phải ngươi muốn làm nữ nhân của ta sao? Vậy bổn vương thành toàn cho ngươi! Miễn cho đồ ngực lớn não nhỏ như ngươi đi khắp nơi gây chuyện! Còn dám hãm hại nàng, nữ nhân như ngươi, bóp chết ngươi cũng đơn giản như bóp chết một con kiến, ngươi còn dám tìm nàng gây phiền toái!"

Thân thể Liễu Ngọc run lên, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nhìn Dịch Thiếu Thần.

Thiếu Thần ca ca đối với nàng như vậy là vì nữ nhân kia? Chẳng lẽ hắn thật sự yêu nữ nhân kia? Điều này khiến tim Liễu Ngọc đau đớn...

Đương nhiên, nàng căn bản không biết Dịch Thiếu Thần bảo hộ Mộ Như Nguyệt là vì bọn họ là đồng bọn hợp tác, nếu là quan hệ hợp tác, hắn tất nhiên sẽ không để nàng xảy ra bất kì sai lầm nào!

Rất nhanh, quần áo Liễu Ngọc đã bị xé nát hết, toàn thân đầy vết nhéo xanh tím, bộ dáng hoa lê đái vũ.

Nhưng Dịch Thiếu Thần bề ngoài ôn nhuận, bên trong cực kì lãnh khốc, hắn sẽ không đồng tình với bất kì kẻ nào, càng sẽ không nương tay!

Có điều, Dịch Thiếu Thần lại không cởi quần áo mình, hắn áo mũ chỉnh tề, phong độ nhẹ nhàng, không hề do dự duỗi tay ra...

"A!"

Một cơn đau đớn không tả nổi làm Liễu Ngọc khóc lên, nàng không ngờ Thiếu Thần ca ca mà nàng yêu mến sẽ nhục nhã nàng như thế...

Càng không nể mặt cô cô...

______________________________________

CHƯƠNG 553: ÂU DƯƠNG GIA ĐẾN XIN GIÚP ĐỠ (4)

Dịch Thiếu Thần cười lạnh, dùng khăn chà lau bàn tay bị bẩn của mình, vẻ mặt chán ghét, xem ra phải dùng rượu rửa lại lần nữa...

"Người tới!" Hắn ném khăn xuống đất, thanh âm không còn ôn nhuận như ngày thường mà tràn ngập lạnh lẽo.

Lập tức, hắc y thị vệ từ ngoài cửa đi vào, khom người nói: "Vương gia có gì phân phó."

"Để nguyên Liễu Ngọc như vậy, quăng ra ngoài, không cho phép nàng mặc quần áo gì!" Dịch Thiếu Thần cười lạnh nói, "Ta muốn cho những người khác nhìn rõ dấu vết trên người nàng!"

Những dấu vết đó đều do Dịch Thiếu Thần làm ra, hắn làm như vậy đã là cực hạn rồi, hắn tuyệt đối không cho phép môi mình chạm vào nữ nhân ghê tởm này!

Ngay cả liếc nàng một cái cũng khiến dạ dày hắn quay cuồng, bất quá biện pháp này quả thật càng khiến nàng thêm thống khổ hơn...

Ngoài cửa Liễu phủ, người đến người đi tấp nập, đúng lúc này, một nữ tử trần truồng bị ném xuống trước cửa.

Toàn thân nàng đều là dấu vết khó coi, dung nhan trắng bệch dọa người, đã hôn mê.

Bất tri bất giác đã có rất nhiều người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ nữ tử nằm trên mặt đất, người Liễu gia nhìn thấy là tiểu thư nhà mình, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng đi bẩm báo gia chủ...

Có điều, dư luận vẫn chưa kết thúc.

Ngày hôm sau liền có một tin tức truyền ra, nghe nói sau yến hội trong hoàng cung, vì Thần Vương bị bệ hạ phê bình cho nên kêu Liễu Ngọc đến Thần Vương phủ một chuyến, muốn nói đạo lý với nàng.

Sau khi đến Thần Vương phủ, Thần Vương tạm thời bận việc nên để Liễu Ngọc chờ hắn ở thư phòng, ai ngờ Liễu Ngọc lại lén dùng thúc tình hương, tính toán mượn cơ hội này gạo nấu thành cơm, làm Thần Vương không thể không chịu trách nhiệm với nàng.

Nhưng mà, Thần Vương bận việc không gặp nàng được, cho nên phái hộ vệ đi báo cho Liễu Ngọc hôm khác lại đến. Nhưng hắn không ngờ Liễu Ngọc lại có thúc tình hương, vì vậy xảy ra quan hệ với hộ vệ kia, Thần Vương giận dữ, khăng khăng đòi Liễu gia phải cho hắn một câu trả lời thích đáng!

Dư luận cũng đứng về phía hộ vệ kia, cuối cùng hậu quả xấu đều là Liễu Ngọc tự gánh chịu, nàng vì muốn câu dẫn Thần Vương, làm một hộ vệ vô tội bị liên lụy.

Lúc Liễu Ngọc nghe thấy mấy tin tức này, lập tức biện hộ cho bản thân.

Nàng nói người xâm phạm mình là Thần Vương, còn nói Thần Vương làm những chuyện không chịu nổi với nàng, bắt hắn phải chịu trách nhiệm.

Nhưng mà đã có lý do thoái thác trước đó rồi cho nên không ai tin lời Liễu Ngọc.

Huống chi, nàng nói những lời này ai mà tin được? Thần Vương cũng không phải ngốc tử, nữ nhân phóng đãng kiều mỵ trước mặt không hưởng dụng, chẳng lẽ hắn thật sự bất lực?

Dưới áp lực dư luận, Liễu Ngọc ngày càng trở nên đần độn, sắc mặt tái nhợt không còn xinh đẹp như trước kia nữa, mà Liễu gia vì những chuyện nàng làm, hoàn toàn vứt bỏ nàng, tùy ý để nàng tự sinh tự diệt...

Trong sân Thần Vương phủ.

Dịch Thiếu Thần nhìn nữ nhân trước mắt, hai mắt khẽ nheo lại.

Hắn bỗng nhiên phát hiện mình nhìn không thấu nữ nhân này, nàng giống như một vực sâu không đáy, không thể biết được giây tiếp theo nàng sẽ làm gì...

"Dịch Thiếu Thần, ta không thể không thừa nhận ngươi thật sự rất thông minh", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Ngươi biết ta sẽ ra tay với Liễu Ngọc, cho nên giải quyết trước một bước? Vì bảo hộ nàng?"

Nếu Liễu Ngọc chỉ châm chọc, nàng sẽ không để ý tới, nhưng rõ ràng nữ nhân kia nổi lên sát ý với nàng, hơn nữa còn nhiều lần âm thầm gây phiền toái cho nàng.

________________________________________

CHƯƠNG 554: ÂU DƯƠNG GIA ĐẾN XIN GIÚP ĐỠ (5)

Dù nàng không để Liễu Ngọc vào mắt, nhưng nếu không giải quyết nàng, chỉ sợ sẽ có không ít phiền toái.

Phiền toái nhiều, cũng khiến người ta bực bội...

Chẳng qua lúc nàng muốn giáo huấn Liễu Ngọc một phen, Dịch Thiếu Thần lại ra tay trước.

"Người thông minh là ngươi", Dịch Thiếu Thần cười cười, đôi mắt đào hoa sáng quắc, "Ta không thích Liễu Ngọc, phải nói là chán ghét, bất quá, dù sao mẫu hậu cũng là người Liễu gia, cho nên ta muốn tha cho Liễu Ngọc một mạng, còn vận mệnh Liễu gia thế nào thì không liên quan đến ta, ta đã tận tình tận nghĩa rồi."

Trước mặt Mộ Như Nguyệt, Dịch Thiếu Thần cũng không tự xưng bổn vương.

Đơn giản là vì nữ nhân này là cường giả, cho nên hắn bất tri bất giác đặt nàng ngang hàng với mình...

"Thần Vương vậy mà lại chọn dùng tay giải quyết", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Ngươi chắc sẽ không phải là... không được đi?"

Sắc mặt Dịch Thiếu Thần trầm xuống, trong mắt có chút hoảng loạn.

Không sai, đúng là hoảng loạn! Giống như bị người ta bắt được điểm yếu.

Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, nàng chỉ thuận miệng nói thôi, Thần Vương này thật sự không được?

"Khụ khụ" Mộ Như Nguyệt ho khan hai tiếng, khóe môi khẽ cong lên, "Thì ra ngươi thật sự không được, vậy mà còn bốc phét trong vòng ba năm sẽ có tôn tử cho Hoàng hậu ôm."

Trong mắt Dịch Thiếu Thần lập lòe hai ngọn lửa, thật lâu sau hắn mới đè nén được lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Dù ta không thể ở phương diện đó, ta cũng tuyệt đối không quan hệ với loại nữ nhân như Liễu Ngọc! Hơn nữa, nếu ta đã nói thì sẽ có biện pháp giải quyết, một hài tử mà thôi, tùy tiện tìm một nam nhân là sinh được rồi, có phải của ta hay không thì có vấn đề gì đâu?"

Phương diện kia hắn quả thật không được! Cho nên, mặc dù đã có rất nhiều tiểu thiếp nhưng cũng không phát sinh quan hệ với những nữ nhân đó.

Cho nên nói, Dịch Thiếu Thần bây giờ vẫn là xử nam, đương nhiên chuyện này cũng không phải hắn nguyện ý, thật sự là phương diện kia không được...

"Ta có thể trị hết cho ngươi." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói.

"Ngươi nói cái gì?" Dịch Thiếu Thần căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm nàng.

"Ta có nói với ngươi ta là đan dược sư chưa?" Mộ Như Nguyệt dựa lưng vào ghế, cười nói, "Chữa bệnh cho ngươi cũng không khó, bất quá, chữa bệnh là phải thu phí."

"Bao nhiêu?"

Chỉ cần nghĩ đến mình có thể sinh long hoạt hổ, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền hắn cũng không cự tuyệt.

"Trăm vạn đồng vàng."

"Tốt!"

Dịch Thiếu Thần không hề do dự đáp ứng luôn.

Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Mộ Như Nguyệt lập tức hối hận, sớm biết như vậy thì đòi nhiều hơn một chút, nếu đã vậy, nàng sẽ xuống tay từ chỗ dược liệu.

Cho nên, Mộ Như Nguyệt lưu loát viết ra một danh sách dược liệu, ném đến trước mặt Dịch Thiếu Thần: "Thu thập dược liệu này cho ta, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi."

Dịch Thiếu Thần nắm chặt tờ giấy trong tay, bản thân hắn cũng không biết vì sao lại tin tưởng nữ nhân này có thể chữa khỏi bệnh cho hắn...

Có lẽ nàng chính là loại người có mị lực khiến người ta tin tưởng.

"Dịch Thiếu Thần, có tin tức người ta muốn tìm chưa?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nàng đến đây cũng được một thời gian rồi mà còn chưa tìm được Vô Trần.

Không biết rốt cuộc hắn đang ở đâu...

Dịch Thiếu Thần lắc đầu, nở nụ cười ôn nhuận: "Yên tâm đi, ta đã phái rất nhiều người đi tìm, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được phu quân ngươi."

"Chỉ hi vọng như thế..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net