Chương 580 - 584

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 580: DẠ VÔ TRẦN GHEN (2)

"Nguyệt Nhi, sao nàng lại xuất hiện ở Vô giới?"

"Bởi vì Mộ Dung Thanh Sơ nói cho ta biết chàng đến đây", Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần chăm chú, "Vô Trần, ta là thê tử của chàng, dù có khó khăn nguy hiểm gì chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, ta cũng sẽ luôn truy tìm bước chân của chàng, bất luận chàng đi đâu ta cũng nguyện ý đi theo, không xa không rời."

Không xa không rời....

Dạ Vô Trần rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nguyệt Nhi, ta cho rằng ta rời đi thì có thể đổi được sự bình an cho nàng, ít nhất Tử Phượng sẽ không tìm nàng gây phiền toái, nhưng mà bây giờ ta đã hiểu... ta thật sự làm sai rồi, ta sẽ không để chuyện hôm nay tái diễn, cho nên từ nay về sau sẽ không rời xa nàng nửa bước."

Hai mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, xoay người đè nam nhân xuống, hung hăng hôn lên môi hắn. Có lẽ là vì nàng hiếm khi chủ động, Dạ Vô Trần sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, giơ tay ôm đầu nàng khiến nụ hôn càng sâu thêm.

Không biết từ khi nào quần áo hai người dần dần rơi xuống, bầu không khí trong phòng cũng nóng lên.

Dạ Vô Trần kéo tay Mộ Như Nguyệt, đè nàng dưới thân, cùng nàng hợp làm một...

Bóng đêm như nước bao trùm một màn cảnh xuân...

Cho đến khi hai người mệt đến mức thở hổn hển không ngừng, Mộ Như Nguyệt mới quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh: "Vô Trần, Quỷ Vương của Thiên quốc có phải là chàng hay không?"

Đôi mắt tím của Dạ Vô Trần ẩn chứa ý cười, bàn tay to ôm chặt eo thon của nàng, hắn quay đầu, dán cánh môi lên vành tai nàng, khiến nàng rùng mình một cái.

"Lúc trước mới tới Vô giới cũng không biết nơi này, sau đó cơ duyên xảo hợp gặp được hoàng đế Thiên quốc, hắn muốn ta trở thành Vương gia khác họ, vì muốn tìm hiểu tình huống ở đây cho nên ta đáp ứng, chờ đến khi ta hiểu rõ mọi thứ ở đây, sẽ rời khỏi nơi này, bất quá..."

Dạ Vô Trần nheo mắt: "Tại sao nàng lại ở trong Thần Vương phủ? Còn có thiếu niên ôm nàng là ai?"

"Vô Trần, chàng ghen?" Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Nhưng bộ dáng chàng ghen thật đáng yêu, làm ta nhớ lại lần đầu gặp nhau."

Năm đó hắn chỉ là ngốc vương thôi.

Còn nàng cũng chỉ là một phế vật.

Khi đó Mộ Như Nguyệt thế nào cũng không ngờ mỹ thiếu niên từ trên trời rơi xuống trúng nàng, sau này lại trở thành vị hôn phu của nàng...

Duyên phận, đúng là kỳ quái...

"Hừ!" Dạ Vô Trần khẽ hừ một tiếng, gắt gao kéo tay Mộ Như Nguyệt, mùi giấm chua lòm từ trong miệng hắn tràn ra: "Ở Thiên quốc, không phải ta không có Vương phủ, nàng theo ta dọn về Quỷ Vương phủ ở, còn nữa, ngoài ta ra, không có phép ôm bất kì nam nhân nào, không đúng, nữ nhân cũng không được, toàn thân nàng từ trên xuống dưới chỉ thuộc về một mình ta!"

Dạ Vô Trần quả thật ghen tuông, nghĩ đến cảnh Mặc Khê ôm Mộ Như Nguyệt, trong lòng hắn liền chua lè, mắt tím ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.

Ngay tại thời điểm Mộ Như Nguyệt chuẩn bị nói gì đó, cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, dừng trên đôi nam nữ trên giường.

Đáy mắt Dạ Vô Trần xẹt qua một tia âm hiểm, nhấc tay kéo chăn lại, sau đó cả người áp về phía Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt rên lên một tiếng, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần.

"Vô Trần, chàng... ngô!"

Lời còn chưa nói xong, Dạ Vô Trần đã cúi đầu cắn môi nàng, chặn hết những lời nàng muốn nói trong cổ họng....

_________________________________________

CHƯƠNG 581: DẠ VÔ TRẦN GHEN (3)

Nụ hôn này có chút giống như phát tiết, bỗng nhiên, hắn khẽ cắn vành tai nàng, thanh âm ái muội nói: "Nếu về sau nàng trêu chọc hoa đào khắp nơi thì đừng nghĩ xuống giường."

Ở cửa phòng, Mặc Khê nhìn nam nhân đè lên Mộ Như Nguyệt, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, nhanh chóng phóng về phía Dạ Vô Trần.

Dạ Vô Trần khẽ híp mắt, oanh một tiếng, trên người bộc phát lực lượng cường đại, ép Mặc Khê lùi về sau vài bước.

"Ngươi... ngươi không được khi dễ Như Nguyệt!" Mặc Khê cắn chặt môi, phẫn nộ trừng mắt nam nhân tuấn mỹ như thần kia, "Vừa rồi Như Nguyệt rất lo lắng cho ngươi, sao ngươi có thể khi dễ nàng?"

Trong đầu óc đơn thuần của Mặc Khê, nam nhân này chẳng những đè lên người Như Nguyệt, còn cắn nàng, khiến môi nàng bị sưng đỏ lên, rõ ràng chính là khi dễ nàng.

Hơn nữa, Như Nguyệt gầy như vậy, sao có thể chịu nổi thể trọng của hắn? Lỡ đè hỏng rồi làm sao bây giờ?

Mộ Như Nguyệt nhịn không được trừng mắt Dạ Vô Trần một cái.

Gia hỏa này, rõ ràng nhìn thấy Mặc Khê xuất hiện nên mới cố ý làm như vậy, đúng là cái lu giấm chua...

"Mặc Mặc, yên tâm đi, hắn không có khi dễ ta", Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói, "Cũng không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Mặc Khê chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ nói: "Thật sao? Như Nguyệt, ngươi đừng sợ hắn, ta nói rồi, sau này ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để bất cứ ai khi dễ ngươi, nếu hắn dám khi dễ ngươi, cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ chạy tới bảo hộ ngươi..."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta dễ bị khi dễ vậy sao?"

Mặc Khê nhấp nhấp môi: "Vậy.... ta đi trước, nếu hắn khi dễ ngươi, nhất định phải kêu ta..."

Lúc rời đi, Mặc Khê còn nhìn về phía nam nhân đè trên người Mộ Như Nguyệt.

Rõ ràng hắn khi dễ Như Nguyệt, tại sao Như Nguyệt lại nói hắn không khi dễ nàng? Vậy thế nào mới xem là khi dễ?

Nhìn theo thân ảnh gầy yếu, đơn bạc dưới ánh trăng, Mộ Như Nguyệt bất giác nhớ tới lời hôm nay hắn nói, trong lòng không khỏi đau xót, nhất thời không thu hồi tầm mắt...

Bỗng nhiên, dị vật đâm vào trong cơ thể nàng, loại cảm giác kia khiến thân thể Mộ Như Nguyệt run lên.

"Dạ Vô Trần, chàng còn chưa đủ? Chúng ta bất quá chỉ mới hơn hai tháng chưa gặp mặt, chàng không thể tiết chế một chút sao?"

Dạ Vô Trần nhìn chằm chằm nàng: "Đừng quên, đối với nàng thì mới hơn hai tháng, đối với ta thì đã hơn một năm, hơn nữa, vừa rồi ai bảo nàng thâm tình nhìn hắn..."

Ánh mắt hắn rất ai oán, giống hệt như một oán phụ bị vứt bỏ.

"Cho nên, ta chỉ có thể dùng phương pháp này làm nàng thu hồi tầm mắt."

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, vừa rồi nàng chỉ bất giác nhớ đến thân thế bi thảm của Mặc Khê mà thôi, nàng thâm tình nhìn hắn khi nào?

Tựa hồ biết Mộ Như Nguyệt sắp biện giải, cho nên Dạ Vô Trần dứt khoát dùng động tác kịch liệt ngăn lại lời nàng muốn nói...

Nắng sớm chiếu xuống Thái tử phủ, Dịch Thiếu Thần vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người từ trong phòng đi ra, ánh mắt hắn đảo qua Mộ Như Nguyệt, sau đó dời qua nam nhân tuấn mỹ như thần bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Đây chính là Quỷ Vương trong truyền thuyết? Quả nhiên là đệ nhất mỹ nam Thiên quốc, mà càng khiến Dịch Thiếu Thần không ngờ tới là, hắn chính là vị phu quân mà Mộ Như Nguyệt muốn tìm...

Có lẽ chỉ có nam nhân ưu tú như vậy mới xứng đôi với nữ tử này.

_________________________________________

CHƯƠNG 582: DẠ VÔ TRẦN GHEN (4)

"Xem ra đêm qua ngươi rất không tồi." Dịch Thiếu Thần thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười ôn nhuận.

Mặt Mộ Như Nguyệt đỏ lên, á khẩu nhìn Dịch Thiếu Thần.

Không tồi?

Bị tên hỗn đản Dạ Vô Trần này lăn qua lăn lại một đêm, nàng có thể không tồi sao? Suýt chút nữa ép khô xương cốt toàn thân nàng....

Bàn tay đặt bên hông nam nhân hung hăng nhéo một cái, nam nhân rên lên một tiếng, cánh tay ôm nàng hơi dùng sức, trong mắt chứa ý cười tà khí.

"Nương tử, chẳng lẽ nàng muốn chơi ngược đãi? Bất quá chỗ này có người ngoài, không tốt lắm, chờ đến khi chúng ta về phòng, vi phu cởi hết cho nương tử tận tình ngược, thế nào?"

Mộ Như Nguyệt nheo mắt: "Ta không có ham mê biến thái như vậy!"

"Nương tử", Dạ Vô Trần sâu kín nhìn nàng, "Nàng ngượng ngùng? Không sao, vi phu có thể giúp nàng chuẩn bị nến, roi da, cho nương tử tận tình hưởng thụ."

Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt.

Trong đầu nàng dần dần hiện ra một hình ảnh...

Dạ Vô Trần cởi sạch quần áo, bị nàng dùng roi da cột trên giường, đôi mắt tím rưng rưng nước mắt, ánh mắt tội nghiệp khiến người ta muốn hung hăng chà đạp một phen.

Thật biến thái!

Mộ Như Nguyệt giật mình, dứt khoát không để ý tới Dạ Vô Trần nữa, nam nhân này rõ ràng là cố ý nói lời này trước mặt Dịch Thiếu Thần.

Bất quá nàng chỉ tạm ở lại Thần Vương phủ thôi, không có bất kì quan hệ gì với nam nhân tâm ngoan thủ lạt mặt ngoài ôn nhuận kia...

Dịch Thiếu Thần nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, trong mắt chứa ý cười ôn nhuận, nhất thời khiến người khác không nhìn ra suy nghĩ của hắn....

"Quỷ Vương", ánh mắt Dịch Thiếu Thần dời về phía Dạ Vô Trần, ôn nhuận nói, "Phụ hoàng đã biết tin ngươi trở về, cho nên hắn đang chuẩn bị dạ tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi."

Dạ Vô Trần khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: "Không có hứng thú."

"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt vỗ tay Dạ Vô Trần, nhìn về phía Dịch Thiếu Thần, "Thật sự chỉ đơn giản là dạ tiệc?"

Sắc mặt Dịch Thiếu Thần hơi cứng lại, cười nói: "Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được ngươi, chủ yếu là, người của Đông Phương gia tới đây, Âu Dương gia đã biết, cho nên lần này Âu Dương gia tính toán mở tiệc chiêu đãi Đông Phương gia trong cung, bọn họ cũng biết tình huống của các ngươi hôm qua nên muốn mời ngươi và Quỷ Vương cùng tham gia dạ tiệc này."

Tuy nói dạ tiệc được tổ chức trên danh nghĩa hoàng đế, nhưng thật ra người chân chính thực hiện là Âu Dương gia, chẳng qua những người khác không biết thôi, cũng chỉ có Dịch Thiếu Thần có liên hệ với Âu Dương gia biết chuyện này...

"Tốt, ngươi nói lại với Âu Dương Vân Cẩm, chúng ta sẽ đến."

Dịch Thiếu Thần nở nụ cười, trước khi rời đi, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt lần nữa, nhỏ giọng nói: "Mộ cô nương, theo ta được biết, hình như ngươi đã có thai, cho nên tốt nhất vẫn nên bảo nam nhân của ngươi kiềm chế một chút, ha ha!"

Hắn cười to hai tiếng, nhanh nhẹn xoay người rời đi.

Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần: "Lần sau còn như vậy nữa, ngươi cút sang thư phòng ngủ cho ta."

"Ta sai rồi", Dạ Vô Trần tội nghiệp nhìn nàng, sâu kín nói, "Ta đã cấm dục hơn một năm, nhất thời không nhịn được, ta cam đoan về sau không để người khác nhìn ra manh mối."

Chê cười, sao có thể không cho người khác nhìn ra?

Hắn còn muốn nói cho mọi người biết Mộ Như Nguyệt là nữ nhân của hắn, xem sau này còn ai dám nhìn trộm nàng!

_________________________________________

CHƯƠNG 583: DẠ VÔ TRẦN GHEN (5)

"Ta mệt mỏi."

Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, hơi buồn ngủ nói.

Bị hắn lăn lộn cả đêm, hiện tại toàn thân nàng đau nhức không thôi...

"Nương tử, vậy để vi phu mát xa cho nàng."

Dạ Vô Trần ấn Mộ Như Nguyệt ngồi xuống ghế, sau đó hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đùi nàng, vì thế, lúc nha hoàn của Thần Vương phủ đi ngang qua, liền nhìn thấy nam nhân tôn quý như thần kia đấm lưng bóp chân cho một nữ tử, trên gương mặt tuấn mỹ còn mang theo nụ cười lấy lòng...

Ban đêm.

Yến hội hoàng cung, ca múa náo nhiệt.

Hôm nay, ngoại trừ người Âu Dương gia và Đông Phương gia, còn có các quan viên đại thần dẫn theo người thân đến dự, đơn giản là muốn nhìn thấy Quỷ Vương.

Tuy nói Quỷ Vương luôn đeo mặt nạ, nhưng đối với Quỷ Vương ngân diện khiến bệ hạ nể mặt vài phần này, rất nhiều người vẫn có thái độ kính ngưỡng...

Bỗng nhiên, mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn về phía hai thân ảnh cầm tay nhau đi đến.

Bạch y nữ tử tựa như tiên nữ, tuyệt sắc khuynh thành, một thân khí chất lạnh lùng, đôi mắt đen lạnh băng khiếp người.

"Kia... nữ nhân kia không phải là nữ nhân bên cạnh Thái tử điện hạ trong lần tiệc ngắm hoa lần trước sao? Vết sẹo trên mặt nàng đâu? Tại sao lại trở nên xinh đẹp như vậy?"

"Hừ, xinh đẹp thì thế nào? Bất quá chỉ là hồ ly tinh, câu dẫn Thái tử điện hạ còn chưa đủ, cũng không biết từ khi nào ngay cả Quỷ Vương cũng bị câu đi!"

Hồng y nữ tử ghen ghét nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt tối tăm.

Nữ nhân này suốt ngày ở trong phủ Thái tử, ai dám nói nàng và Thái tử trong sạch? Bây giờ gặp nam nhân khác liền vứt bỏ Thái tử, loại nữ nhân này căn bản không có tư cách bước vào nơi này!

Bỗng nhiên, hồng y nữ tử chấn động, không khí trước mặt tựa như biến mất, phảng phất như có một bàn tay hung hăng bóp cổ nàng, khiến nàng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.

Nàng ngửa đầu nhìn lên, lập tức đối diện với một đôi mắt tím...

Đôi mắt này rõ ràng rất đẹp, tựa như đá quý lóa mắt, nhưng không biết vì sao khiến nàng giống như rơi vào địa ngục...

Chỉ có dưới địa ngục mới có thể nhìn thấy ánh mắt âm trầm đáng sợ như thế!

Tất cả mọi người đều không nói được lời nào, kinh ngạc nhìn nam nhân một thân trường bào đỏ tía dưới ánh trăng.

Giờ phút này, nam nhân không còn khí chất tôn quý tà mị nữa, toàn thân bao phủ hàn ý, trường bào bay múa trong cuồng phong màu đen bao quanh hắn.

"Vô Trần."

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, quay đầu nở nụ cười dịu dàng: "Chẳng lẽ chó cắn ngươi một ngụm, ngươi còn muốn cắn lại nó sao? Đối với loại người này, trực tiếp làm lơ là được, cần gì ô uế tay ngươi..."

Tựa như nghe thấy lời nữ tử nói, hàn khí lạnh lẽo xung quanh nam nhân dần tan biến, hồng y nữ tử hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất...

Gió đêm thổi qua, sau lưng nàng lạnh toát, lúc này mới ý thức được mình đã sớm một thân mồ hôi lạnh.

Thân thể hồng y nữ tử run rẩy, cắn chặt bờ môi tái nhợt, một khắc vừa rồi, nàng nghe được hơi thở tử vong, rõ ràng như thế, giống như ở ngay trước mặt nàng....

Nhất thời, không ai dám nói thêm một câu nào nữa, bọn họ dám cam đoan, nếu dám nói nữ nhân kia một chữ, Quỷ Vương nhất định sẽ giết bọn họ!

Đột nhiên Mộ Như Nguyệt cảm nhận được một ánh mắt như rắn độc nhìn mình chằm chằm...

______________________________________

CHƯƠNG 584: DẠ VÔ TRẦN GHEN (6)

Nàng nhướng mày, quét mắt về phía mọi người, cuối cùng dừng trên một khuôn mặt tràn ngập phẫn hận: "Liễu Ngọc?"

Đã nhiều ngày không gặp, Liễu Ngọc đã có biến hóa rất lớn.

Nàng không còn rực rỡ như trước nữa, sắc mặt vàng như nến, tóc khô như rơm rạ, cả người gầy đến mức gió thổi có thể bay, đôi mắt kia tràn đầy ngoan độc.

Mộ Như Nguyệt không ngờ Liễu Ngọc cũng tới tham gia dạ tiệc hôm nay. Bất quá mấy ngày nay nàng rõ ràng sống không tốt, nếu không cũng sẽ không thê thảm như vậy....

"Khụ khụ", Hoàng đế ho khan hai tiếng, "Nếu các vị đã đến đông đủ, vậy để ta giới thiệu vài người."

Lúc nói chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vân Cẩm và Âu Dương Tĩnh, cười nói: "Hai vị này là thiếu chủ Âu Dương gia và Âu Dương Tĩnh đại nhân."

Âu Dương gia?

Đáy lòng mọi người run lên, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Có vài người, trong lòng đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tuy nói hai người kia đã khá lớn tuổi, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, phong phạm đại gia, đặc biệt là Âu Dương Vân Cẩm, mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt tàn khốc, nếu tuổi trẻ hơn một chút, dĩ nhiên có thể chiếm được biết bao trái tim thiếu nữ.

Đương nhiên, chỉ cần dựa vào gia thế cường đại đã có không ít nữ tử cam nguyện làm thiếp...

"Còn có..." Hoàng đế dời mắt về phía Đông Phương Tuấn, "Vị này là thiếu chủ Đông Phương gia, cô nương bên cạnh là vị hôn thê của hắn."

Nghe Hoàng đế giới thiệu, đám nữ tử dời mắt từ Âu Dương Vân Cẩm sang phía Đông Phương Tuấn.

Bất luận là tuổi hay tướng mạo, Đông Phương Tuấn đều hơn một bậc.

Đáng tiếc, nam nhân ưu tú như thế đã có vị hôn thê, làm tan nát trái tim một đám nữ tử...

Đông Phương Tuấn làm như không nhìn thấy những ánh mắt tan nát cõi lòng kia, ngửa đầu uống cạn một ly rượu, ánh mắt âm trầm quét về phía Mộ Như Nguyệt, sâu trong đáy mắt là một mảnh âm hàn...

Nhưng vì có Nam Cung Tử Lan bên cạnh, cho nên hắn không thể làm gì, cũng không thể nói gì! Hơn nữa, trước khi cưới được Nam Cung Tử Lan, tuyệt đối không thể để nàng biết được chuyện của hắn và Khiếu Nguyệt!

Mộ Như Nguyệt nhếch môi, thẳng thắn đón nhận ánh mắt âm hàn của Đông Phương Tuấn.

Không biết nếu hắn biết được chuyện mà nàng phái Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt đi làm, còn có thể bình tĩnh được như vậy hay không...

"Bệ hạ", Hoàng hậu tươi cười, đảo mắt về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, "Thần thiếp có một đề nghị, không biết có thể được không."

Hoàng đế nhíu mày: "Hoàng hậu có đề nghị gì thì nói đi."

"Là thế này", Hoàng hậu nở nụ cười ưu nhã, "Thần thiếp có một đứa cháu  vẫn chưa lập gia đình, thần thiếp thấy Mộ cô nương cũng không tệ, hay là ban cho cháu trai của thần thiếp làm vợ đi, như vậy cũng không làm nhục thân phận Mộ cô nương."

Lúc nói lời này, khóe môi nàng khẽ cong, tươi cười ưu nhã...

Nhưng mà trong đôi mắt kia lại cực kì âm lãnh...

Vừa rồi, nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bệ hạ nhìn Mộ Như Nguyệt không bình thường, chẳng lẽ bệ hạ muốn nàng ấy vào hậu cung? Tuyệt đối không thể được, nàng phải nhanh chóng ra tay trước!

Lần này Hoàng hậu đúng là oan uổng Hoàng đế rồi, chẳng qua hắn vì Âu Dương gia nên mới cười lấy lòng Mộ Như Nguyệt, dù sao thực lực của Âu Dương gia rất cường đại.

Không sai, quả thật là lấy lòng, nhưng rơi vào mắt Hoàng hậu lại biến thành ái muội không rõ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net