Chương 595 - 599

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 595: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (1)

Phía sau núi, thanh y nhẹ bay trong gió.

Nữ tử nhắm mắt, khoanh chân ngồi, tóc đen bay múa, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nàng.

Nghe được tiếng bước chân từ chân núi truyền đến, nàng từ từ mở mắt ra, thấy Nam Cung Tử Lan, trên mặt nàng có chút dao động: "Tử Lan, có chuyện gì sao?"

Nghe thanh âm tang thương như thế, Nam Cung Tử Lan đau lòng.

Nàng biết sư phụ có một đoạn quá khứ đau buồn nào đó nhưng không muốn đề cập đến, sư phụ vốn dĩ có một đôi mắt hoạt bát trong sáng giống như nàng.

Nhưng trên người nàng, Nam Cung Tử Lan lại cảm nhận được hơi thở tang thương.

Tựa hồ đã trải qua rất nhiều biến cố mới có thể tạo nên tính cách hiện tại của sư phụ....

"Sư phụ, ta đến thăm ngươi", Nam Cung Tử Lan mỉm cười đi về phía Tử Thược, đôi mắt cong cong thành hình trăng non, nét mặt đáng yêu, "Gần đây ngươi có khỏe không?"

Nhìn dung nhan trước mắt, ánh mắt Tử Thược có chút hoảng hốt.

Tính tình nha đầu này rất giống mình ngàn năm trước. Nhưng từ khi Tử gia diệt vong, huynh tẩu rời đi, còn có chuyện xảy ra với tiểu gia hỏa kia, nàng làm sao còn có thể là thiếu nữ thiên chân hồn nhiên thích làm nũng như trước nữa?

Chỉ có người thân sẽ bao dung tất cả của nàng, cũng chỉ có đối với người thân nàng mới có thể tùy ý làm nũng, đã không còn người thân dung túng nàng nữa, nàng cũng mất đi tư cách làm nũng.

Tử Thược hơi rũ mắt, tình cảnh năm đó tựa như một cơn ác mộng mà nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được...

"Tử Lan, hẳn là ngươi biết, ta không thuộc về nơi này."

Nam Cung Tử Lan khó hiểu nhìn nữ tử trước mắt.

Tử Thược bật cười một tiếng, phảng phất như nhớ đến chuyện quá khứ, nàng nhịn không được thở dài: "Ta đến nơi này đã mười mấy năm, vào Nam Cung gia cũng được bốn năm, chỉ cần tìm được phương pháp ta sẽ rời khỏi nơi này đi tìm người thân của mình, nơi này tuy tốt nhưng vẫn không phải nơi ta nên ở...."

Nam Cung Tử Lan chớp chớp mắt, cái hiểu cái không, nàng không rõ, tại sao sư phụ còn phải đi đâu nữa?

"Sư phụ, lần này ra ngoài, ta gặp một chút chuyện."

Vì muốn xua tan nỗi tang thương trong lòng Tử Thược, Nam Cung Tử Lan ngồi xuống bên cạnh nàng, kể hết những chuyện xảy ra gần đây cho nàng nghe.

Trong đó bao gồm cả chuyện của Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần...

Thời điểm nghe kể đến Quỷ Vương thần bí có đôi mắt tím, tim Tử Thược chấn động, bắt lấy tay Nam Cung Tử Lan, hô hấp khẩn trương: "Ngươi có nhìn thấy dung mạo của Quỷ Vương không? Có phải trên mặt hắn có một đồ án hoa mạn đà la màu tím hay không?"

Nam Cung Tử Lan lắc lắc đầu: "Quỷ Vương luôn đeo mặt nạ, ta không nhìn thấy."

"Vậy còn Mộ Như Nguyệt, Mộ Như Nguyệt có đặc điểm gì? Tỷ như đan đỉnh phượng hoàng, cửu thiên long viêm kiếm..., có nhìn thấy không?"

Thấy Tử Thược kích động như thế, Nam Cung Tử Lan hơi sửng sốt.

Trong cảm nhận của nàng, sư phụ là tiên nhân, không nóng không lạnh, chưa từng có chuyện gì khiến sư phụ tức giận, cũng chưa từng vì bất kì chuyện gì mà rơi nước mắt.

Nhưng Tử Thược hiện tại hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng...

"Ta không biết", Nam Cung Tử Lan khẽ mím môi, "Bất quá nàng có khế ước với Thiên Lang Khiếu Nguyệt."

"Thiên Lang Khiếu Nguyệt?"

Tử Thược kinh ngạc, ngẩn ngơ nhìn Nam Cung Tử Lan: "Ngươi nói Thiên Lang Khiếu Nguyệt?"

Nếu có khế ước với Thiên Lang Khiếu Nguyệt, chẳng lẽ, Nguyệt Nhi và đường ca thật sự đến nơi này rồi?

_________________________________________

CHƯƠNG 596: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (2)

"Sư phụ, ta còn chưa nói rõ với ngươi tình huống của Thiên Lang Khiếu Nguyệt, Khiếu Nguyệt vốn là bằng hữu của Tuấn ca ca, sau đó lại rời khỏi Đông Phương gia, ta cũng mới biết được tung tích của nàng cách đây không lâu..."

Nam Cung Tử Lan có chút thấp thỏm, không biết sư phụ làm sao vậy, vì sao nghe đến Thiên Lang Khiếu Nguyệt là có phản ứng lớn như vậy...

Tử Thược che kín môi mình, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống.

Thân thể nàng vì quá kích động mà khẽ run rẩy, tâm tình bỗng nhiên nhẹ nhàng chưa từng có...

Là bọn họ!

Là đôi thần tiên quyến lữ kia!

Cảnh Nhi và Bạch Trạch vất vả chờ đợi nhiều năm như vậy, nàng cũng thế! Người thân bao dung nàng tùy hứng làm nũng, bất luận gây họa gì cũng giúp nàng giải quyết, vừa mất đi chính là nhiều năm như vậy.

Năm đó, nếu không phải nàng có việc phải ra ngoài, chỉ sợ cũng không tránh được kiếp nạn kia, càng không thể chuẩn bị để cứu Cảnh Nhi thoát khỏi khốn cảnh, càng không thể giúp hắn khôi phục lại tay chân đã bị chặt đứt.

Trời biết lúc nàng nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Cảnh Nhi, nàng đã muốn bầm thây vạn đoạn tiện nhân Tử Phượng kia đến mức nào.

Nếu lúc trước có bọn họ ở đó, có lẽ nàng sẽ bất chấp tất cả đi làm, nhưng sau khi trải qua chuyện năm đó, tâm tính của nàng đã sớm trở nên trầm tĩnh lại.

Cho nên, nàng nhẫn nhịn!

Đã nhẫn nhịn lâu như thế...

"Tử Lan, sư phụ không sao", Tử Thược lau nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, "Sư phụ chỉ nhớ tới vài cố nhân, khó tránh khỏi không khống chế được cảm xúc, ngươi... có thể nói cho ta biết hiện tại Quỷ Vương và Mộ Như Nguyệt đang ở đâu không?"

Lúc nói lời này, thanh âm nàng run rẩy, còn có chút nghẹn ngào.

Nam Cung Tử Lan nghi hoặc nhìn Tử Thược, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Ở Thiên quốc, sư phụ muốn đi gặp bọn họ sao?"

"Phải." Tử Thược gật gật đầu.

Thiên Lang Khiếu Nguyệt là ma thú khế ước của Nguyệt Nhi, nàng đã nhận Mộ Như Nguyệt là chủ nhân, chứng minh Mộ Như Nguyệt chính là người nàng muốn tìm.

Có điều, nàng không ngờ Khiếu Nguyệt vẫn luôn ở Đông Phương gia.

Nha đầu kia rất ỷ lại vào Nguyệt Nhi, cao ngạo không ai bằng, trong khoảng thời gian này hẳn là chịu không ít khổ cực rồi...

Lúc này, trong thư phòng u tĩnh, Mộ Như Nguyệt nghiêng người dựa vào ngực nam nhân, lạnh lùng nhìn Âu Dương Vân Cẩm, cười nhạt nói: "Âu Dương thiếu chủ, hình như ngươi còn nợ ta một lời giải thích."

"Khụ khụ", Âu Dương Vân Cẩm ho khan hai tiếng, "Lúc đó ngươi hỏi ta chuyện này có nguy hiểm hay không, ta đã nói là có."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói: "Ta vẫn luôn cho rằng kẻ địch của Âu Dương gia là các gia tộc khác nhưng không ngờ lại là tranh chấp nội bộ, xem ra tính nguy hiểm của chuyện này rất cao, ta đang suy xét xem có nên tiếp tục hợp tác với ngươi hay không."

Âu Dương Vân Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn đối phương.

"Không phải hợp tác mà là Âu Dương gia nguyện trung thành với ngươi!"

Không thể không thừa nhận, Âu Dương Vân Cẩm là một người rất thông minh.

Nếu nói là hợp tác, Mộ Như Nguyệt chắc hẳn sẽ không vì hắn mà mạo hiểm, nhưng một câu nguyện trung thành thì hoàn toàn khác hẳn.

Nếu như Âu Dương gia nguyện trung thành với Mộ Như Nguyệt, vậy đấu tranh nội bộ cũng có liên quan đến nàng, bởi vậy nàng không thể đứng ngoài cuộc.

"Nói đi, chuyện rốt cuộc là thế nào?" Mộ Như Nguyệt ngồi ngay ngắn lại, "Ta có quyền được biết người muốn giết mình là ai."

Không có ai biết có người muốn giết mình mà còn thờ ơ được.

Nàng cũng thế...

_____________________________________________

CHƯƠNG 597: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (3)

Ánh mắt Âu Dương Vân Cẩm trầm xuống, hơi đau lòng nói: "Là đệ đệ ruột của ta, hắn vẫn luôn muốn có được quyền thế trong tay ta cho nên trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ ta, mà ngươi lại trợ giúp ta, hơn nữa còn là một đan dược sư cường đại, hắn dĩ nhiên cảm thấy nguy cơ, cho nên muốn giết ngươi."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, nàng không phải loại người ngồi chờ chết, nếu người khác vọng tưởng ra tay với nàng, vậy nàng tất nhiên sẽ không ngồi yên.

"Mộ cô nương, đây chỉ là hành vi của một mình hắn, không liên quan đến Âu Dương gia, ta cam đoan về sau sẽ không phát sinh chuyện thế này nữa."

Âu Dương Vân Cẩm sợ nàng sẽ trách tội lên đầu Âu Dương gia, vội vàng mở miệng giải thích.

"Âu Dương Vân Cẩm, nếu ngươi muốn ta giúp các ngươi thì lần này ta phải đến Âu Dương gia một chuyến!"

Mộ Như Nguyệt đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Âu Dương Vân Cẩm.

Âu Dương Vân Cẩm sửng sốt, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Lần này ta tới tìm ngươi cũng chính là vì chuyện này, ta mời ngươi đến Âu Dương gia một chuyến, chẳng qua trong gia tộc có một vài người nói chuyện không dễ nghe, cho nên còn cần ngươi thông cảm một chút."

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: "Lời khó nghe, ta nghe còn ít sao? Âu Dương Vân Cẩm, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi."

Nếu không phải có người muốn giết nàng thì nàng cũng không tính hiện tại ra tay.

Nhưng với tình hình hiện tại, không thể không làm như thế...

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt hiện lên lãnh ý, bất chợt cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm tay mình, lãnh ý cũng dần dần hòa tan.

Đúng rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bên cạnh nàng còn có hắn, không rời không bỏ.

Mấy ngày sau, một thân ảnh xẹt qua không trung, thẳng tới Quỷ Vương phủ ở Thiên quốc.

Nàng khẽ cau mày, nhỏ giọng nỉ non: "Chẳng lẽ đã tới chậm sao? Vì sao ta cảm thấy hơi thở của bọn họ đã rời đi thật lâu?"

Xem ra nàng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Bất quá, nếu đã biết bọn họ ở đây, nàng cũng yên tâm...

Đột nhiên, một hơi thở xa lạ từ sau lưng đánh tới, sắc mặt Tử Thược trầm xuống, nhanh chóng xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy một lão giả áo xám đứng trên không trung, nét mặt cực kì lạnh lẽo, bên cạnh hắn là một thiếu niên anh tuấn, thoạt nhìn là một quân tử tính tình ôn hòa.

"Ma lão, ta có thể kết luận người cướp dược liệu của Đông Phương gia chúng ta là người của Quỷ Vương phủ."

Đông Phương Tuấn quét mắt về phía Tử Thược, vẫn chưa để nàng vào mắt, nữ nhân này quả thật rất xinh đẹp nhưng không so được với Khiếu Nguyệt.

"Ngươi khẳng định?" Ánh mắt Ma lão trầm xuống, hiện lên tia lãnh lệ.

"Đúng vậy", Đông Phương Tuấn khẽ cong khóe môi, nói, "Con rồng cướp dược liệu của Đông Phương gia đúng là của Quỷ Vương phủ."

Đương nhiên, chuyện này hoàn toàn là Đông Phương Tuấn đoán mò.

Số dược liệu kia do người của hắn vận chuyển, nếu xảy ra sự cố thì nhất định phải tìm một con dê thế tội, mà Mộ Như Nguyệt đắc tội hắn, dĩ nhiên trở thành con dê thế tội kia.

Chỉ cần nàng chết, Khiếu Nguyệt có thể khôi phục thân tự do, trở lại bên cạnh hắn.

Đông Phương Tuấn cho rằng, sở dĩ Khiếu Nguyệt không muốn đi cùng hắn là vì Mộ Như Nguyệt dùng khế ước ràng buộc, chỉ cần hắn cứu mỹ nhân ra khỏi biển lửa, không sợ nàng không đáp ứng hắn.

Còn hắn cũng có thể trái ôm phải ấp, ngồi hưởng phúc.

Ánh mắt Tử Thược trầm xuống: "Người Đông Phương gia? Không ngờ Đông Phương gia lại nhân lúc chủ nhà đi vắng mà phá hủy sào huyệt của bọn họ."

______________________________________________

CHƯƠNG 598: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (4)

Đông Phương Tuấn lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt, đáy mắt chợt lóe hàn ý: "Ngươi là ai?"

Tử Thược khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn hai người trên không trung, cười lạnh nói: "Ta là ai thì liên quan gì đến các ngươi?"

"Ngươi..."

Đông Phương Tuấn biến sắc, đang định nói gì đó, lại bị lão giả bên cạnh ngăn cản.

Ma lão khẽ cau mày, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Tử Thược, nhàn nhạt nói: "Cô nương, ngươi quả thật là một cường giả, nhưng Đông Phương gia cũng không thể khinh thường."

"Đông Phương gia?" Tử Thược cười lạnh, châm chọc nói, "Đừng nói là Đông Phương gia, dù là lão gia hỏa thủ lĩnh ma thú kia tới cũng không thể động đến một cọng lông tơ của hai người kia!"

Ma lão biến sắc. Từ trước đến nay, có ai không sợ thực lực cường đại của hắn? Nhưng cái nha đầu thoạt nhìn cùng lắm mới 30 tuổi này lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như thế, rõ ràng là không đặt Đông Phương gia vào mắt!

"Tốt! Rất tốt!" Ma lão giận quá hóa cười, "Nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Oanh!

Cường đại uy áp cuồn cuộn mà đến, bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng.

Đông Phương Tuấn đứng bên cạnh lão giả cảm nhận được rõ ràng nhất, không khí trước mặt tựa như biến mất, cả trái tim cũng co rút lại.

Hắn có thể tưởng tượng được, dưới công kích của Ma lão, Tử Thược sẽ chịu thương tổn lớn thế nào.

"Thật nhàm chán."

Tử Thược mất hứng ngáp một cái, mặt không đổi sắc nói: "Lão gia hỏa, Quỷ Vương và Mộ Như Nguyệt đều không có ở đây, dù ngươi đến đây tìm bọn họ cũng không có ích gì, mà ta cũng không có hứng thú chơi với ngươi, bất quá, nếu ngươi thật sự muốn chơi, ta cũng không ngại đến Đông Phương gia tìm ngươi."

Đột nhiên, quanh thân nữ tử hiện lên một trận cuồng phong.

Dung nhan của nàng cũng không tính là kinh diễm tuyệt luân nhưng lúc này lại chấn động lòng người, má lúm đồng tiền minh diễm động lòng người.

Phanh!

Ma lão bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, ánh mắt kinh ngạc, sau đó mặt già xanh mét, trong mắt ẩn ẩn lửa giận.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn rơi vào khối ngọc bội bên hông nữ tử, thân thể chấn động....

"Ngươi... ngươi là người nơi đó? Không! Không có khả năng!"

Ma lão kinh sợ, sắc mặt quá đỗi kinh ngạc.

"Ma lão, đã xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Tuấn có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Ma lão.

Ma lão dần khôi phục lại tinh thần, hắn ngóng nhìn dung nhan nữ tử lạnh nhạt, hít sâu một hơi: "Thiếu chủ, chúng ta đi."

Đông Phương Tuấn ngẩn ra: "Nhưng mà..."

"Chúng ta đi!"

Nếu nữ nhân này là người nơi đó, bọn họ dĩ nhiên không trêu chọc nổi!

Có điều, thật không ngờ người nơi đó lại xuất hiện ở đây...

Đông Phương không cam lòng nhưng chỉ có thể gật gật đầu: "Tốt."

Dứt lời, hắn quét mắt về phía Tử Thược, đáy mắt âm trầm.

"Uy, đi nhanh vậy? Không chơi nữa sao?" Tử Thược cười nói, "Bất quá, các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đến Đông Phương gia tìm các ngươi, ta tốt bụng nhắc nhở các ngươi một câu, buổi tối ngủ nên cẩn thận một chút, nói không chừng đêm hôm khuya khoắt ta sẽ xuất hiện trong phòng các ngươi, đương nhiên, ánh mắt Tử Thược ta còn không kém như vậy, sẽ không cưỡng gian các ngươi, cùng lắm là chọc mấy đao vào cổ các ngươi thôi..."

___________________________________________

CHƯƠNG 599: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (5)

Bước chân Đông Phương Tuấn lảo đảo suýt té, hắn tận lực nhịn xuống, hung tợn trừng mắt Tử Thược một cái rồi nhanh chân rời đi.

Nhìn thân ảnh đối phương chật vật chạy trốn, Tử Thược nhịn không được ôm bụng cười to. Đã bao lâu rồi? Nàng đã bao lâu không cười thoải mái như vậy?

Từ khi mất đi người thân, không có lúc nào mà nàng không khổ sở.

May mắn, bọn họ đã xuất hiện...

Cười một hồi, Tử Thược nhịn không được chảy nước mắt, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

---------------------

"Cha, Tĩnh thúc thúc, các ngươi đã trở về?"

Trong sân trước Âu Dương gia, Âu Dương Vân Cẩm vừa dẫn đám người Mộ Như Nguyệt đi vào, một thanh âm thanh thúy truyền đến.

Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, một thân thể mềm mại đã hung hăng nhào vào ngực hắn.

Âu Dương Thiến ngẩng đầu, gương mặt thanh tú đáng yêu cười ngây ngô, ánh mắt nàng dời qua phía hai người đứng bên cạnh Âu Dương Vân Cẩm: "Cha, hai vị này là..."

"Nga", Âu Dương Vân Cẩm sủng nịnh xoa đầu người trong ngực, nói, "Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Mộ Như Nguyệt cô nương, còn vị này là phu quân nàng, Dạ công tử, hai bọn họ đều là khách quý của Âu Dương gia."

Âu Dương Thiến nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, ngượng ngùng nói: "Mộ tỷ tỷ, ta là Âu Dương Thiến, ngươi cứ gọi ta là Thiến Thiến đi."

Nhìn ánh mắt của đối phương, chuông cảnh báo trong lòng Dạ Vô Trần vang lên.

Không thích hợp!

Quá không thích hợp!

Tuy nói Âu Dương Thiến là nữ nhân, nhưng chẳng lẽ nữ nhân này có ham mê kì lạ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Vô Trần tràn đầy cảnh giác.

Hắn khẽ nheo mắt, vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào lòng, hừ lạnh một tiếng: "Nguyệt Nhi, nữ nhân này có vẻ không có ý tốt, đừng quá thân cận với nàng."

Nếu đối phương là nam nhân, nhất định Mộ Như Nguyệt sẽ không thân cận với mấy nam nhân lòng mang ý xấu.

Nhưng cố tình đây lại là nữ nhân!

Ai biết nàng có thể ỷ vào mình là nữ nhân mà âm thầm chiếm tiện nghi hay không?

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: "Vô Trần, nàng là nữ nhân!"

"Nữ nhân cũng không được!" mắt tím xẹt qua một tia tà khí, trên người Dạ Vô Trần bao phủ hàn khí, "Nếu có bất kì kẻ nào tiếp cận ngươi, dù là nam hay nữ, ta cũng không ngại khiến bọn họ vĩnh viễn không trở về được!"

Âu Dương Thiến có chút sợ hãi núp sau lưng Âu Dương Vân Cẩm, e dè sợ hãi liếc về phía nam nhân đeo mặt nạ bạc.

Nam nhân này thật đáng sợ, còn muốn khiến nàng không trở về được...

"Thiến Thiến, đừng náo loạn." Ánh mắt  Âu Dương Vân Cẩm có chút bất đắc dĩ, nữ nhi hắn chỉ cần nhìn thấy người đẹp, mặc kệ là nam hay nữ đều muốn thân cận.

(Ây da, nhỏ này về với đội Uyển Nhi là chuẩn nhất :D)

Đương nhiên, trong lòng nàng còn thích mỹ nữ hơn mỹ nam.

Chỉ vì nàng cảm thấy nam nhân dù có tuấn mỹ đến mấy cũng chỉ là một con sói đói khoác một lớp da đẹp thôi.

Nhưng mà, nàng lại không tiếp cận mỹ nhân này được, ai bảo bên cạnh nàng còn có một bình giấm chua cao cấp...

"Ân." Âu Dương Thiến nhỏ giọng đáp.

Không thể không nói, nàng quả thật bị Dạ Vô Trần dọa sợ...

Đột nhiên, trước ngực Mộ Như Nguyệt bắn ra một tia sáng trắng, sau đó, một thiếu niên mặc cẩm y xuất hiện trước mặt nàng.

Dung mạo thiếu niên này rất tuấn mỹ, còn có một gương mặt trẻ con đáng yêu, làn da trắng nõn gần như trong suốt, tóc đen búi đơn giản sau đầu.

Nhưng mà lúc này, hai mắt thiếu niên rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net