Chương 605 - 609

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 605: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (11)

Đông Phương Tuấn kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt không dám tin nhìn Khiếu Nguyệt.

Khiếu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Bắt đầu từ lúc ngươi vì quyền lợi mà ngồi nhìn ta bị đánh trọng thương, ta đã chết tâm với ngươi rồi, loại người vì quyền thế mà vứt bỏ tình cảm như ngươi có điểm gì đáng để Khiếu Nguyệt ta yêu? Nếu có thể quay ngược thời gian, ta tình nguyện chưa bao giờ yêu ngươi."

Sắc mặt Đông Phương Tuấn tái nhợt, ánh mắt lộ ra bi thống, tuyệt vọng.

Thì ra Khiếu Nguyệt không phải vì bị khống chế, mà là thật sự không muốn đi cùng hắn...

Mọi người bị biến cố đột ngột phát sinh này mà ngây ngẩn cả người, không ai ngờ tới nam nhân mà vừa rồi bọn họ còn cho là si tình lại là một người không có trách nhiệm như thế...

"Ngươi nói bậy!" Âu Dương Lâm phẫn nộ quát, "Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi là thứ gì? Đông Phương công tử nhìn trúng ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi còn dám bôi nhọ hắn! Chỉ bằng thân phận hạ tiện của ngươi, cho dù là khất cái cũng sẽ không cưới ngươi! Ai biết ngươi có sinh ra quái vật nửa người nửa thú hay không!"

Thật ra, có một số ma thú không thích con người, mà con người cũng cho rằng ma thú là một loài sinh vật đê tiện.

Ma thú chỉ xứng đáng làm công cụ chiến đấu của con người, làm lá chắn khi con người gặp nguy hiểm mà thôi.

Oanh!

Đột nhiên, quanh thân bạch y nữ tử đứng dưới ánh nắng chiều kia xuất hiện một trận cuồng phong, khí thế toàn thân sắc bén như một thanh kiếm hung hăng đâm về phía Âu Dương Lâm.

Âu Dương Lâm bay ra ngoài, đập vào một quầy hàng ven đường, miệng trào ra máu tươi, dung nhan trắng bệch.

Bạch y nhẹ bay, nữ tử chậm rãi đi đến, dung nhan bao phủ một tầng hàn ý, sát khí như ẩn như hiện.

Âu Dương Lâm hoảng sợ nhìn bạch y nữ tử đang đi về phía mình, cắn chặt môi, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Không biết vì sao, hiện tại bạch y nữ tử mang đến cho nàng cảm giác sợ hãi.

Trên người Âu Dương gia chủ cũng không cảm nhận được loại cảm giác này...

"Ngươi dám lặp lại lời nói vừa rồi?" Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, lạnh lùng nhìn Âu Dương Lâm, "Ngươi nói Khiếu Nguyệt không xứng với Đông Phương Tuấn?"

Âu Dương Lâm sợ hãi nhích thân thể về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ.

"Người của ta, chưa bao giờ có đạo lý không xứng với ai, nếu nói không xứng cũng là Đông Phương Tuấn không xứng với nàng", Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, thần sắc lạnh nhạt nói: "Lúc trước Đông Phương gia tập thể đánh nàng trọng thương mà hắn chỉ ngồi trơ mắt nhìn nàng suýt chút nữa mất mạng, nếu Đông Phương gia khiến nàng khó chịu, vậy hủy toàn bộ Đông Phương gia cho nàng thì đã sao?"

Đông Phương Tuấn đột nhiên sửng sốt, khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.

Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao Khiếu Nguyệt vứt bỏ hắn mà chọn nữ nhân này, đơn giản là vì trên người nữ nhân này có khí phách mà bất kì kẻ nào cũng không sánh được.

Vì khiến nàng vui vẻ, dù hủy toàn bộ Đông Phương gia cho nàng thì đã sao?

Rốt cuộc phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra lời nói khí phách như thế?

Trong lòng Đông Phương Tuấn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng nếu bảo hắn từ bỏ Khiếu Nguyệt, hắn thật sự không làm được, cũng luyến tiếc một tuyệt đại giai nhân như vậy...

___________________________________________

CHƯƠNG 606: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (12)

"Khiếu Nguyệt, ngươi thật sự không muốn cho ta một cơ hội nữa sao?" Hắn ngước mắt nhìn Khiếu Nguyệt, bi thống nói, "Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước ngươi chiếu cố ta khi ta bị thương? Ngươi cũng đã quên những ngày tháng sớm chiều bên nhau, cử án tề mi?"

*Cử án tề mi: giống như câu "Tương kính như tân" hay "Mạnh Quang cử án" ngụ ý vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, đối đãi với nhau như khách quý để giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Đến giờ phút này, Đông Phương Tuấn vẫn hi vọng có thể cảm hóa được nàng.

Khiếu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.

Từng hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu nàng, lời nói dịu dàng của nam nhân, ánh mắt ôn hòa, đã từng là khoảng thời gian an ủi nhất khi nàng rời khỏi chủ nhân.

Nhưng nàng cũng vĩnh viễn không quên cảnh tượng mình bị Đông Phương gia quần công (đánh hội đồng)...

Từ thời khắc đó nàng đã chết tâm với hắn...

Ánh mắt Đông Phương Tuấn mong chờ nhìn dung nhan ưu nhã của nàng, khi Khiếu Nguyệt chưa nói lời cự tuyệt hắn rõ ràng, vậy hắn vẫn còn hi vọng.

Nhưng đúng lúc này, nữ tử bỗng nhiên mở mắt ra.

"Đông Phương Tuấn, ta đã không còn yêu ngươi nữa, tại sao phải cho ngươi cơ hội?" Khiếu Nguyệt nở nụ cười ưu nhã, "Rời khỏi ngươi, ta sống rất tốt, sao phải vì ngươi mà ủy khuất bản thân? Trước kia là ta ngớ ngẩn, vì một nam nhân mà chịu vũ nhục, chửi mắng cũng nhẫn nhịn, hiện giờ ta sẽ không làm chuyện tổn hại tôn nghiêm của mình nữa, huống chi hôm nay ngươi bôi nhọ chủ nhân của Khiếu Nguyệt, từ nay về sau, chúng ta không phải người xa lạ nữa mà là kẻ thù!"

Kẻ thù?

Trái tim Đông Phương Tuấn tựa như bị một bàn tay hung hăng xé nát, đau đớn không thể tự kiềm chế, dung nhan anh tuấn tái nhợt, bi thống nhìn nữ tử trước mặt.

Nàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn?

"Đông Phương công tử!"

Âu Dương Lâm từ trên mặt đất bò dậy, chùi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt đau lòng nhìn Đông Phương Tuấn.

Đông Phương công tử kiêu ngạo như vậy nhưng vì Khiếu Nguyệt mà bỏ qua tự tôn khẩn cầu nàng trở lại bên mình, nàng lại bỏ mặc.

Làm sao nàng có thể không đau lòng?

Âu Dương Lâm gắt gao cắn môi, hạ quyết tâm nhìn Khiếu Nguyệt, nói: "Đông Phương công tử là một nam nhân tốt, hắn tuyệt đối không phải người như ngươi nói, nhất định là đã có hiểu lầm gì đó, nếu mất đi nam nhân như hắn, tuyệt đối sẽ không thể tìm thấy người thứ hai!"

Trời biết, khi nói lời này, trong lòng Âu Dương Lâm rỉ máu, nhưng vì nam nhân mình yêu, nàng không thể không làm như thế...

Cho dù mỗi một chữ đều giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào trái tim nàng.

Khiếu Nguyệt nở nụ cười ưu nhã mà cao quý, lại khiến người ta cảm nhận được hàn ý.

"Nói vậy, mắt ta mù, hay là có người ở Đông Phương gia giả mạo Đông Phương Tuấn?" Sắc mặt Khiếu Nguyệt lạnh xuống, "Ngươi thích Đông Phương Tuấn là chuyện của ngươi, nhưng không phải bất kì ai cũng đều thích hắn! Trong mắt ta, Đông Phương Tuấn không khác gì rác rưởi!"

Khiếu Nguyệt luôn luôn ưu nhã mà nói ra lời này, Mộ Như Nguyệt biết, nàng thật sự phẫn nộ rồi. Đặc biệt là hai người này hình như không nghe hiểu tiếng người, người ta đã nói rõ ràng mà còn dây dưa không ngừng.

"Khiếu Nguyệt", Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Khiếu Nguyệt, sau đó dời mắt sang phía Đông Phương Tuấn, "Đông Phương Tuấn, ta nói với ngươi một lần cuối cùng, ngươi không xứng với Khiếu Nguyệt!"

Đông Phương Tuấn không nói gì, nhưng Âu Dương Lâm lại không nhìn được, vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Như Nguyệt.

_________________________________________

CHƯƠNG 607: XUẤT PHÁT ĐẾN ÂU DƯƠNG GIA (13)

Lãnh...

Ánh mắt nữ nhân này quá lạnh, tựa hồ có thể đóng băng trái tim người khác. Nàng chưa từng nghĩ tới, ánh mắt của một người có thể lạnh đến vậy!

Âu Dương Lâm chợt rùng mình, cảm thấy sợ hãi từ sâu trong tâm hồn. Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, trong lòng chợt cảm thấy ảo não, tại sao mình lại bị nữ nhân này dọa ngay trước mặt Đông Phương công tử chứ?

"Cha!"

Đúng lúc này, Âu Dương Lâm nhìn thấy nam nhân trung niên một đám người bước nhanh tới, hai mắt sáng ngời.

"Lâm Nhi, xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Đơn đảo mắt liền nhìn thấy Âu Dương Lâm sắc mặt tái nhợt, lập tức chạy nhanh tới trước mặt nàng, "Lâm Nhi, ngươi bị thương? Xảy ra chuyện gì?"

"Phụ thân..."

Gọi được hai chữ này, nước mắt Âu Dương Lâm không nhịn được chảy xuống.

Nàng lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: "Cha, thật sự không có chuyện gì, thật sự, ta không bị ủy khuất gì, ngươi đừng nóng giận."

Nhìn dung nhan điềm đạm đáng yêu của nữ nhi, lại nghe được lời nói lộ ra vẻ kiên cường như vậy, trong lòng Âu Dương Đơn bỗng nhiên dâng lên cảm giác tức giận, thanh âm trầm thấp nói: "Là ai đả thương nữ nhi của ta?"

"Cha", Âu Dương Lâm vội vàng kéo tay hắn, lắc lắc đầu, "Nữ nhi không sao, có điều Đông Phương công tử bị ủy khuất."

Thân là người của Âu Dương gia, tuy chỉ là một chi thứ nhưng Âu Dương Đơn vẫn nhận thức Đông Phương Tuấn, hiện tại nghe Âu Dương Lâm nói vậy, hắn mới phát hiện Đông Phương Tuấn thần sắc ngây dại đứng một bên.

"Đông Phương công tử, đã xảy ra chuyện gì?" trong lòng Âu Dương Đơn kinh hãi.

Hắn không những là người Âu Dương gia, mà còn là đội trưởng đội quân bảo hộ thành, nếu Đông Phương công tử xảy ra chuyện gì ở Âu Dương thành, Đông Phương gia nhất định sẽ nổi giận, mà gia chủ sẽ không vì một chi thứ nhỏ bé như mình mà đắc tội Đông Phương gia.

"Cha, là bọn họ hại Đông Phương công tử thành bộ dáng như thế."

Theo tầm mắt Âu Dương Lâm, Âu Dương Đơn phát hiện một đôi nam nữ sóng vai đứng cách đó không xa.

Trường bào tím bay bay, trên người nam nhân bao phủ hàn khí dày đặc, hắn rõ ràng nhìn mình nhưng trong con ngươi màu tím kia không có ảnh ngược của mình.

Nam nhân ôm bạch y nữ tử trong ngực, mặt nạ bạc dưới ánh nắng chiều chiết xạ ánh sáng lóa mắt, chấn động lòng người.

Nam nhân này, tuyệt đối là cường giả!

Âu Dương Đơn khẽ nheo mắt: "Vị công tử này, không biết tiểu nữ và Đông Phương công tử có thâm cừu đại hận gì với các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi muốn đối địch với Âu Dương gia và Đông Phương gia?"

Âu Dương gia?

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Âu Dương Đơn: "Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ Âu Dương gia?"

Sắc mặt Âu Dương Đơn đại biến, càng thêm âm trầm: "Ta là đội trưởng đội bảo hộ Âu Dương thành, trên địa bàn Âu Dương gia thì phải tuân thủ quy củ của chúng ta! Hơn nữa, muốn vào Âu Dương thành cần phải có giấy thông hành Âu Dương gia ban hành, không biết các ngươi làm sao trà trộn vào nơi này? Tại sao ta không thu được giấy thông hành của các ngươi?"

Cũng không thể trách Âu Dương Đơn không biết Mộ Như Nguyệt làm thế nào xuất hiện ở đây.

Thật ra lúc bọn họ vào thành, bọn họ ngồi trong xe ngựa, cho nên Âu Dương Đơn dĩ nhiên không nhìn thấy bọn họ.

Thấy hai người không nói gì, hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, lạnh giọng nói: "Các ngươi không có giấy thông hành mà dám trà trộn vào Âu Dương thành, nhất định là gian tế! Người tới, bắt trói mấy tên gian tế này lại cho ta, ta phải hảo hảo thẩm vấn bọn họ!"

Trong lòng Âu Dương Lâm vui vẻ, đắc ý.

Ở Âu Dương thành cũng dám kiêu ngạo như thế, đây chính là kết cục của các ngươi!

_____________________________________________

CHƯƠNG 608: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN NGHẸN KHUẤT (1)

Ánh mắt Âu Dương Đơn lãnh lệ, thanh âm lạnh lùng vô cùng: "Ta khuyên các ngươi không nên phản kháng, nếu không người chịu thiệt chính là các ngươi!"

Thần sắc Mộ Như Nguyệt đạm mạc, tựa như không nhìn thấy hành vi của Âu Dương Đơn, nàng hơi ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, cười lạnh nói: "Đây là quyết định của các ngươi, một khi đã như vậy, ta đi với ngươi, chỉ hi vọng ngươi đừng hối hận!"

Tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, Âu Dương Đơn cười to nói: "Hối hận? Ta bất quá là bắt hai người mà thôi, sao phải hối hận? Nếu nói hối hận thì cũng phải là các ngươi mới đúng, người tới, dẫn bọn họ đi!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vẫn chưa phản kháng, chỉ có sắc mặt lạnh thêm vài phần: "Vô Trần, người khác đã mời, vậy chúng ta cứ đến phòng thẩm vấn một chuyến."

"Tốt."

Hai mắt Dạ Vô Trần chứa ý cười nhìn Mộ Như Nguyệt, khóe môi nở nụ cười tà khí, phảng phất như trong đôi mắt tím chỉ có bóng dáng của nàng...

"Phụ thân, lời của Mộ cô nương là có ý gì?"

Trong thư phòng Âu Dương gia chỉ còn lại Âu Dương Lăng Thiên và Âu Dương Vân Cẩm, hắn nhớ tới lời Mộ Như Nguyệt nói trước khi rời đi, trong lòng dần dần cảm thấy bất an.

Âu Dương Lăng Thiên than nhẹ: "Cẩm Nhi, ngươi còn nhớ vết thương của vi phụ nhiều năm trước không?"

"Phụ thân..." Âu Dương Vân Cẩm ngẩn ra một chút, "Ngươi nói là vết thương mà lão gia hỏa Đông Phương gia kia đánh lén?"

"Đúng vậy", Âu Dương Lăng Thiên cười khổ một tiếng, ánh mắt cũng có chút trầm tư, "Vết thương năm đó vẫn chưa lành hẳn, hiện giờ đã phá hủy lục phủ ngũ tạng của ta, thân thể ta ngày càng kém, khụ khụ."

Nói tới đây hắn nhịn không được ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua tái nhợt.

"Phụ thân!" Âu Dương Vân Cẩm vội vàng tiến lên đỡ Âu Dương Lăng Thiên, cau mày nói: "Vậy tại sao ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết?"

Âu Dương Lăng Thiên lắc lắc đầu: "Nếu bị những người khác biết, nhất định Âu Dương gia sẽ rung chuyển một trận, cho nên mấy năm nay ta vẫn luôn một mình chịu đựng, nhưng tới bây giờ không nói ra cũng không được, ta có thể cảm nhận sinh mệnh mình đã tới giai đoạn đếm ngược từng ngày, có lẽ chết bất cứ lúc nào."

Âu Dương Vân Cẩm ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt.

Không biết từ khi nào, tóc phụ thân đã hoa râm, trên trán đầy nếp nhăn, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước.

Phụ thân hắn... thật sự già rồi...

Trong lòng Âu Dương Vân Cẩm có chút chua xót, cả đời phụ thân đã vì Âu Dương gia trả giá quá nhiều, sầu lo không ngớt...

"Phụ thân, nếu Mộ cô nương có thể nhìn ra bệnh tình của ngươi, nàng nhất định có phương pháp chữa trị." Âu Dương Vân Cẩm tựa như nhớ tới điều gì, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.

Trong lòng Âu Dương Lăng Thiên cũng có chút mong đợi.

Cẩm Nhi nói không sai, nếu nàng đã nhìn ra bệnh tình của hắn, chứng tỏ nàng có phương pháp trị liệu, nhưng mà ngay từ đầu hắn đã đắc tội nha đầu kia...

Âu Dương Lăng Thiên cười khổ: "Cẩm Nhi, ta đã đắc tội vị cô nương kia rồi, bây giờ muốn nàng cứu ta, chỉ sợ rất khó."

"Phụ thân, Mộ cô nương không phải loại người tức giận vì mấy câu nói, chỉ cần chúng ta có thành ý, nàng nhất định sẽ đồng ý, huống chi, phụ thân cũng không thật sự làm chuyện gì tổn thương nàng, cho nên không cần quá lo lắng."

Quan trọng hơn là, Âu Dương Vân Cẩm biết Mộ Như Nguyệt muốn đối phó với Âu Dương Vân Thư, như vậy nhất định sẽ không từ bỏ Âu Dương gia.

___________________________________________

CHƯƠNG 609: ĐÔNG PHƯƠNG TUẤN NGHẸN KHUẤT (2)

Cho nên, chỉ cần phụ thân tới cửa bái phỏng, bày tỏ thành ý, nàng sẽ không cự tuyệt.

Ánh mắt Âu Dương Lăng Thiên trầm xuống.

Chẳng lẽ hắn thật sự phải cúi đầu đi khẩn cầu một tiểu nha đầu? Nhưng nếu không làm vậy, nói không chừng hắn thật sự không giữ được mạng.

"Tốt!" Trầm ngâm nửa ngày, Âu Dương Lăng Thiên nâng mắt lên, nói, "Cẩm Nhi, đi tra xem hiện tại Mộ cô nương đang ở nơi nào, ta muốn đích thân tới cửa bái phỏng!"

Âu Dương Vân Cẩm cong khóe môi: "Vâng, phụ thân, ta lập tức sai người đi điều tra."

Muốn tìm kiếm tin tức của một người trong Âu Dương thành không phải chuyện dễ, nhưng nếu là người Âu Dương gia muốn tìm, vậy sẽ nhanh chóng có được tin tức.

Chẳng qua sau khi nghe được tin tức, sắc mặt Âu Dương Vân Cẩm đen sì, hung hăng đập bàn một cái.

"Âu Dương Đơn!"

Sắc mặt hắn âm trầm như bầu trời trước cơn bão, toàn thân tản ra khí thế sắc bén: "Xem ra chức đội trưởng này phải thay đổi rồi..."

Âu Dương Vân Cẩm khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua lãnh ý, hắn chợt đứng dậy, đi ra ngoài...

Lúc này, Âu Dương Đơn còn chưa biết tai họa sắp rơi xuống đầu mình, hắn lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt, lạnh giọng nói: "Cho các ngươi một cơ hội, nói! Là ai phái các ngươi tới?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nghiêng người dựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, không thèm để ý nói: "Ngươi không cảm thấy trước khi hỏi mấy lời này, nên dâng trà cho chúng ta trước sao? Đây là lễ phép cơ bản nhất!"

"Ha ha!" Âu Dương Đơn cười to hai tiếng, "Ngươi còn muốn uống trà? Nằm mơ đi! Nơi này là phòng thẩm vấn, cũng không phải quán trà! Tiểu cô nương, tốt nhất ngươi đừng nên giở trò gì, nếu không ta sẽ cho ngươi biết Âu Dương gia tuyệt đối không dễ bị khi dễ như vậy!"

Ánh mắt Dạ Vô Trần đảo qua khuôn mặt tươi cười của Âu Dương Đơn, nâng tay ôm chặt Mộ Như Nguyệt vào ngực, rũ mắt nhìn nữ nhân trong ngực mình, cong môi cười nhạt: "Nguyệt Nhi, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi một lúc, ở đây còn có ta."

"Tốt", Mộ Như Nguyệt duỗi cái eo lười, thanh âm lười biếng, "Ta quả thật hơi mệt mỏi, đợi lâu như vậy mà bọn họ còn chưa tới, nếu lát nữa mà bọn họ vẫn không tới, ta nghĩ chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước rồi tính."

Dạ Vô Trần cười khẽ, ngón tay vuốt qua mái tóc đen dài của nữ tử, đôi mắt tím tà khí chuyên chú mà ôn nhu nhìn nàng...

Âu Dương Đơn biến sắc.

Hai người này còn dám vô liêm sỉ ăn nói ngông cuồng như thế, sao hắn chịu đựng được? Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, hừ lạnh, khinh miệt nói: "Bị chộp tới phòng thẩm vấn rồi mà còn muốn chạy? Xin lỗi, ta không cho các ngươi đi, dù là thiên vương lão tử tới đây cũng không được!"

Ngữ điệu khí phách vô cùng, ánh mắt hắn kiêu căng, tựa như không thèm đặt đôi phu thê trẻ tuổi này vào mắt.

"Cha", Âu Dương Lâm cắn cắn môi, ánh mắt phẫn hận nhìn Mộ Như Nguyệt, "Nếu bọn họ không chịu khai, vậy nghiêm hình bức cung đi, cho dù đánh đập ép cung cũng phải khiến bọn họ thừa nhận ý đồ bất lương của mình!"

Đông Phương công tử của nàng ưu tú như thế, vậy mà hai người này dám bôi nhọ hắn, vậy nàng sẽ khiến hai người này biết sự lợi hại của quyền thế!

P/s: Mình chỉ đăng truyện trên một tài khoản wattpad này thôi, bạn nào lấy bản edit của mình post sang mấy trang khác thì nói trước với mình một tiếng và ghi rõ nguồn nhé, please! công sức tui làm mấy tháng trời >"< Hơn nữa, ngoài tài khoản này mình chỉ có một tài khoản khác là Anna1412 bên truyen.org thôi, không còn tài khoản nào khác nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net